Tiên võ truyền kỳ - Chương 2646
Đọc truyện Tiên võ truyền kỳ Chương 2646 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tiên võ truyền kỳ – Chương 2646 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tiên võ truyền kỳ – Diệp Thành (full) – Truyện tác giả: Lục Giới mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Không biết vì sao Diệp Thành đột nhiên lại có một suy nghĩ kì lạ, nếu như lôi tất cả những người ở cảnh giới Chuẩn Thiên tới đây thì liệu có dẫn tới thần kiếp ở cảnh giới Thiên không, cảnh tượng đó chắc phải hùng tráng lắm.
Diệp Thành thu lại suy nghĩ rồi nhìn về nơi xa.
Ở đó có một lão tu sĩ mặc áo bào tím đạp kiếm bay tới, rất có phong cách của bậc tiên nhân, ông ta chắp tay đứng thẳng, chính là một tu sĩ ở cảnh giới Thiên.
Thấy vậy Diệp Thành vội tiến lên trước, hắn chắp tay cúi người với tu sĩ mặc áo bào tím: “Bái kiến tiền bối, vãn bối…”
Roẹt!
Diệp Thành còn chưa nói xong thì lão tu sĩ mặc áo bảo tín ngự kiếm kia đã bay tới đây.
Thấy Diệp Thành hành lễ, lão tu sĩ cứ thế ngó lơ, căn bản không để ý đến Diệp Thành, còn cơn gió vù vù kéo tới khi ông ta bay qua đây lại khiến diệp thành lăn lộn mất ba vòng.
Diệp Thành đứng vững lại thì cảm thấy vô cùng ái ngại.
Hắn chỉ muốn hỏi đây là đâu nhưng lại bị người ta ngó lơ, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình, khi ở Đại Sở nào có ai ngó lơ hắn như vậy bao giờ.
Có điều nghĩ thì cũng phải, ở thế giới lấy thực lực để nói chuyện này thì một tên ở cảnh giới thiên như hắn, còn chưa phải ở trạng thái Đỉnh Phong thì ai buồn nhìn tới, nếu như tu vi ở cảnh giới Hoàng thì ai dám ngó lơ hắn.
Diệp Thành lắc đầu, hắn cũng không để ý gì nhiều vì dù sao thực lực của hắn rõ ràng là như vậy, không phục cũng không được.
Diệp Thành chưa rời khỏi đây luôn, hắn vẫn cố gắng đứng đó chắp tay cúi người với những tu sĩ bay qua.
Thế nhưng dường như bọn họ không có khái niệm thế nào là cảm xúc, từng tu sĩ bay qua đây mà không một ai để ý tới hắn, thi thoảng có người liếc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt còn mang theo sự dè bỉu coi thường. Trong lúc này còn có một người đàn ông vạm vỡ cầm cây đại đao đầu quỷ không nói lời nào mà định cho hắn một trận.
Diệp Thành bất lực, hắn quyết định không hỏi nữa mà tới bên dưới cổ thành.
U Đô!
Nhìn lên cửa thành có khắc hai chữ viết hoa, đó chính là tên của cổ thành này.
Lúc này Diệp Thành đang thẫn thờ đứng bên dưới tường thành giống như một tên nhà quê ngẩng đầu nhìn tường thành cổ xưa, tường thành U Đô ít nhất cũng phải cao chín nghìn trượng, so với cửa thành này thì Nam Thiên Môn của Nam Sở chẳng đáng để nhắc đến.
Điều khiến hắn bất ngờ nhất không phải là điểm này mà vì cái tên U Đô được khắc rất to.
Vừa rồi hắn nhẩm tính thì cổ thành U Đô phải có diện tích gấp mấy lần Đông Nhạc của Nam Sở, điều này đã vượt qua phạm vi của một cổ thành, căn bản là một vương quốc.
Thật là hoành tráng!