Tiên võ truyền kỳ - Chương 2282
Đọc truyện Tiên võ truyền kỳ Chương 2282 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tiên võ truyền kỳ – Chương 2282 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tiên võ truyền kỳ – Diệp Thành (full) – Truyện tác giả: Lục Giới mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Mẹ nó chứ!
Nhìn cảnh này, với định lực của phía Cổ Tam Thông mà cũng không khỏi nhíu mày.
“Cút cút cút, đến ta!”
Trên bậc đá, Thiếu Vũ đá Vương Bưu còn đang nói xuống.
“E hèm!”
Cậu nhóc cũng hắng giọng trước tiên, sau đó dựng thẳng cổ áo, dưới sự chú ý của mọi người, cậu cũng rơm rớm nước mắt: “Hôm nay con có thể đứng ở đây, hôm nay con có thể có được thành tựu như này, lời đầu tiên con cũng muốn cảm ơn sư phụ không biết xấu hổ của con. Tuy mỗi lần sư phụ nhìn trộm nữ đệ tử tắm đều lôi con ra chịu tội thay, tuy sư phụ có một khuôn mặt rất đáng đánh nhưng con vẫn rất biết ơn sư phụ. Sư phụ đã cho con biết thế nào là không biết xấu hổ, cũng cho con biết tinh thần không biết xấu hổ đáng quý nhường nào, sư phụ còn cho con biết giữ vững tinh thần này cần bao nhiêu dũng khí…”
Cậu chàng càng nói càng kích động, nước mắt nước mũi giàn giụa, còn người xem thì như bị sét đánh.
Mọi người lại vô thức nhìn về phía Hoắc Đằng, nói chính xác hơn là nhìn Tạ Vân.
Giống như Hoắc Đằng, tên này cũng đang lau nước mắt.
Mọi người thấy vậy thì nhốn nháo, ngươi đưa đồ đệ tới để chọc cười đấy à!
“Các ngươi đã nói hết rồi thì ta cũng phải nói vài lời”, Thiếu Vũ còn chưa nói xong đã bị Cung Tiểu Thiên Nhi ở phía sau kéo sang một bên.
Cũng giống như Vương Bưu và Thiếu Vũ, cậu nhóc này cũng vuốt tóc, chỉnh lại cổ áo rồi hắng giọng, khoé mắt cũng bị cậu cố nặn ra vài giọt nước mắt: “Đầu tiên con xin cảm ơn sư phụ của con, cảm ơn ông nội, bà nội, ba, cậu, bác cả, bác hai, bác ba, cô bảy, cô tám của sư phụ…”
Mọi người nghe những lời kích động này mà sững sờ, cậu ta định hỏi thăm tám đời tổ tông nhà người ta luôn đấy à?
Đã thấy người kỳ cục, nhưng chưa thấy người nào kỳ cục đến mức này.
Lại nhìn tới Hùng Nhị, hắn ta cảm động rớt nước mắt rồi!
Nhìn tới người nhà họ Hùng, vẻ mặt ai cũng rất đặc sắc, cả nhà họ Hùng đã bị nhóc mập này hỏi thăm một lượt.
Đến Liễu Dật trước nay luôn bình tĩnh ung dung lúc này cũng mấp máy miệng, vẻ mặt còn thú vị hơn cả người nhà họ Hùng.
Lại nhìn tiếp đến người của Hằng Nhạc Tông, hầu hết mọi người đều đỡ trán, đời trước họ đã tạo nghiệp gì mà “chuyện lạ” trăm năm hiếm gặp lại rơi trúng họ cơ chứ?
“Là sư phụ đã nuôi con mập thế này, là sư phụ đã cho con ăn hổ tiên mỗi ngày…”, Cung Tiểu Thiên Nhi không để ý đến ánh mắt khác lạ của mọi người, cậu nhóc càng nói càng nhập tâm, khóc lóc kể lể.
“Ai vác giúp ta cây đại đao ba mươi trượng lại đây cái”, lão già Gia Cát Vũ hô lên.
“Ta nói chứ, Hằng Nhạc Tông đúng là nhân tài lớp lớp xuất hiện nhỉ!”, Hồng Trần Tuyết hứng thú nhìn Diệp Thành bên cạnh.
“Đó… Đó là do sư phụ chúng dạy tốt”, Diệp Thành đỡ trán nói.
“Hậu sinh khả uý là thế nào? Là thế này chứ thế nào nữa”, Cổ Tam Thông vuốt râu tâm đắc: “Ta rất coi trọng ba nhóc này, chúng sẽ ngày càng tiến xa hơn trên con đường không biết xấu hổ”.
A…!
Cổ Tam Thông vừa dứt lời, một tiếng hét thảm thiết vọng lại từ hướng bệ đá.
Dưới sự chú ý của mọi người, tên mập Cung Tiểu Thiên Nhi giây trước còn đang phát biểu hùng hồn, giây sau đã nằm dưới đất.
Không chỉ cậu nhóc mà đến Vương Bưu và Thiếu Vũ cũng cùng chung cảnh ngộ, bị nhóm đệ tử phía trên đánh túi bụi, bị đánh tơi bời chưa nói, dưới sự cầm đầu của mấy đệ tử phía Đạo Chích và Ngưu Bôn, mọi người bao vây ba cậu lại, chuyện tiếp theo hơi máu me một chút.
Thế giới lập tức yên lặng, mọi người đều câm nín.
Ồ ha ha…