Tiên võ truyền kỳ - Chương 2258
Đọc truyện Tiên võ truyền kỳ Chương 2258 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tiên võ truyền kỳ – Chương 2258 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tiên võ truyền kỳ – Diệp Thành (full) – Truyện tác giả: Lục Giới mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Phải… Phải kiểm tra thế nào chứ?”, hai má Sở Linh đỏ bừng, cô cũng không thể vạch hai chân Sở Huyên ra kiểm tra xem cô ấy có còn nguyên hay không được.
“Nhìn thấy cây gậy kia không, lấy nó chọc vào thử xem”.
“Ngươi cút đi cho ta”.
Cả ngày hôm sau Diệp Thành đều ở trên đỉnh núi, dùng sức mạnh huyết mạch để khôi phục Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống hắn mới xuống núi, cùng Sở Linh và Sở Huyên đi vào truyền tống trận thông đến trụ sở của Thiên Đình. Hiện nay Thiên Đình đã chọn được cửu đại chân truyền, hắn là Thánh chủ đương nhiên phải có mặt.
Nhưng bầu không khí trong thông đạo truyền tống lại hơi gượng gạo.
Diệp Thành nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, thậm chí còn hơi lắc đầu, thi thoảng Sở Huyên sẽ quay sang lườm hắn, chỉ có Sở Linh bị kẹp giữa thỉnh thoảng lại nhìn hai người rồi cười trộm.
“Tỷ à, chân tỷ có còn đau không?”, Sở Linh lên tiếng hỏi, chớp chớp đôi mắt đẹp, nghiêm túc nhìn Sở Huyên.
“Linh Nhi”, Sở Huyên bực bội, trừng mắt nhìn Sở Linh, nói không đau là giả, đến giờ cô vẫn không hiểu nổi, nơi đó của nam nhân đều cứng như sắt vậy hả?
“Chuyện đã hứa thì không được chơi xấu”, Sở Linh vẫn ra vẻ nghiêm túc, muốn cười lắm nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
“Rốt cuộc muội giúp ta hay là giúp hắn hả?”, Sở Huyên vừa xấu hổ vừa tức giận, hai má ửng hồng.
“Muội theo lẽ phải chứ không thiên vị người thân, ừm, muội vẫn nên giúp tướng công của muội thì hơn!”, Sở Linh nói xong rất tự giác đứng dịch về phía Diệp Thành, rồi lại rất tự giác khoác tay hắn.
“Linh Nhi, nàng đúng là càng ngày càng hiểu chuyện”, Diệp Thành nói một câu đầy ẩn ý.
“Chàng đừng khen ta như vậy, người ta sẽ ngại đó!”, Sở Linh uốn éo cơ thể, mang theo vẻ thẹn thùng quyến rũ của phái nữ, đôi mắt đẹp trong veo như nước mang theo sự dịu dàng duyên dáng.
“Ta rất thích dáng vẻ ngượng ngùng này của nàng”, Diệp Thành cũng rất phối hợp, hắn đưa tay nâng cằm Sở Linh lên, thoải mái ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế của cô như chốn không người.
Ha ha ha…
Nhìn họ như vậy, Sở Huyên ở bên cạnh ôm bụng cười khúc khích.
Thấy thế, Diệp Thành đang định diễn tiếp chợt thảng thốt, quan sát Sở Huyên một lượt từ trên xuống dưới, hắn không hiểu sao Sở Huyên lại cười như thế, hơn nữa còn cười một cách… rất không bình thường.
“Tỷ à, muội đã bảo rồi! Hắn không nhận ra đâu”, Sở Huyên lên tiếng, mở miệng lại gọi Sở Linh là tỷ, đặc biệt là khi thấy khuôn mặt ngơ ngác của Diệp Thành, cô lại cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn thật sự ngớ người.
Đúng vậy, hắn ngây người rồi, nhìn Sở Linh đang khoác tay mình với vẻ mặt cực kỳ vi diệu. Ồ không phải, nói chính xác hơn phải là Sở Huyên mới đúng.
“Ngạc nhiên không?”, Sở Huyên chớp mắt, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành đang ngỡ ngàng.
“Ngạc… Ngạc nhiên lắm”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không biết được sư phụ của mình còn có thể diễn quyến rũ như vậy, đến hắn là Thánh chủ Thiên Đình mà cũng bị lừa xoay vòng vòng.