Tiên võ truyền kỳ - Chương 1927
Đọc truyện Tiên võ truyền kỳ Chương 1927 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tiên võ truyền kỳ – Chương 1927 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tiên võ truyền kỳ – Diệp Thành (full) – Truyện tác giả: Lục Giới mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Thiên Huyền Môn trong tưởng tượng của hắn và thực tế thực sự quá khác nhau, nơi này giống như một vương quốc, cũng có dân cư, trên đoạn đường đi, hắn trông thấy có rất nhiều nông dân đang cày cấy, rất nhiều tiên nữ đang hái hoa, cây cỏ đan xen giữa đình đài lầu các, đến cả tiếng nước chảy cũng khiến người ta động lòng.
Có điều, điều đáng nói đó là cho dù là những nông dân đang cày cấy hay những tiên nữ đang hái hoa thì tu vi của bọn họ đều như các vị Hoàng của Đại Sở vậy, đây là điểm khiến Diệp Thành phải kinh ngạc tới mức suýt tè ra quần.
Không biết mất bao lâu cả hai mới dừng chân dưới một mái đình với lá trúc xanh biếc, cả hai nheo mắt nhìn về một bóng hình mờ ảo.
“Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành vẫn rất hiểu lễ nghĩa, hắn cung kính hành lễ.
Chỉ có Thái Hư Cổ Long là lãnh đạm, cơ thể hắn đứng thẳng giống như bia đá, ở bên ngoài cánh cửa kia như vậy và vào đây cũng như vậy, mặc dù chỉ là một phần hồn chí tôn còn sót lại nhưng hắn cũng có sự cao ngạo của một vị đế vương.
“Hai vị, lâu rồi không gặp”, Đông Hoàng Thái Tâm quay người nhìn Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long với ánh mắt hứng thú.
“Lâu rồi không gặp ạ”, Diệp Thành sững người, “tiền bối từng gặp con sao?”
“Rất kì lạ phải không?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhướng vai.
“Không…không kì lạ ạ”, Diệp Thành cười trừ, người của Thiên Huyền Môn đều là những bậc thần thông, có trời mới biết tới Đại Sở lúc nào, có lẽ bọn họ đã từng gặp mặt nhưng chỉ là hắn không biết mà thôi.
“Đại Sở có phải tự luân hồi không?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng hỏi rành mạch, ánh mắt nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, mặc dù tu vi của Đông Hoàng Thái Tâm cao hơn hắn mấy bậc nhưng hắn cũng không hề tỏ ra sợ hãi.
“Ôi trời, ngươi có thể bớt bớt một chút không vậy?”, Diệp Thành truyền âm mắng chửi Thái Hư Cổ Long, hắn không ngờ Thái Hư Cổ Long lại cứng nhắc như vậy, nếu như người ta không vui thì hôm nay hai người hắn khỏi phải đi khỏi đây mất.
Có điều dù nghe Diệp Thành nói vậy nhưng Thái Hư Cổ Long lại ngó lơ, hắn vẫn nhìn thẳng vào Đông Hoàng Thái Tâm.
Thấy vậy, Diệp Thành chợt gãi đầu gãi tai, hắn nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, mặc dù hắn không tán thành với thái độ này của Thái Hư Cổ Long nhưng vấn đề mà Thái Hư Cổ Long hỏi lại là vấn đề mà hắn cần đáp án.
“Hình như ngươi rất căm thù ta?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Thái Hư Cổ Long hỏi một cách ý tứ.
“Ta chỉ muốn biết đáp án”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm đáp lời, so với tên Diệp Thành kia mà nói thì hắn lại có phần cao ngạo.
“Muốn biết đáp án không phải không thể”, Đông Hoàng Thái Tâm nói tuỳ hứng, sau đó nhìn Thái Hư Cổ Long: “Nếu ngươi có thể trụ qua một chiêu của ta thì ta sẽ nói cho ngươi”.
“Nói lời giữ lời”, Thái Hư Cổ Long gằn lên, giây phút trước hắn còn đang đứng bên cạnh Diệp Thành nhưng giây phút sau đã như một bóng ma biến mất không thấy tăm hơi đâu. Những gì mà Diệp Thành có thể nghe chỉ là tiếng kiếm vang lên vút vút.
“Nhát kiếm bá đạo quá”, Diệp Thành kinh ngạc, một chiêu đỉnh phong của Thái Hư Cổ Long thực sự quá bá đạo, chỉ trong một nhát kiếm thôi nhưng lại mang theo sự biến hoá của hàng trăm loại bí thuật, nếu như là hắn thì chắc chắn không thể địch nổi đòn này.
Vút!
Khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì nhát kiếm của Thái Hư Cổ Long đã đâm về phía cách Đông Hoàng Thái Tâm ba tấc.
Thế nhưng đúng lúc này, Đông Hoàng Thái Tâm lại khẽ giơ tay lên, cứ thế kẹp chặt vào thanh kiếm sắc lẹm kia, để mặc cho Thái Hư Cổ Long thiêu đốt sức mạnh long hồn mà không thể nào đâm thêm được nữa.
“Không phải Long Gia yếu mà vì bà ta quá mạnh”, Diệp Thành cau mày.
Hiện giờ hắn thực sự hiểu được lời của Nam Minh Ngọc Thu rồi, Huyền Hoàng năm xưa là vị Hoàng chí cao vô thượng của Đại Sở, đến ông ta cũng bị một chỉ đánh bay thì huống hồ là Thái Hư Cổ Long mới ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Tu vi của bà ta chí ít cũng phải ở cảnh giới Đại thánh, thậm chí còn cao hơn cả tiền bối Khương Thái Hư”, Diệp Thành lẩm bẩm, sức mạnh của Đông Hoàng Thái Tâm khiến hắn kinh sợ, hắn thậm chí không biết thiên chiếu có tác dụng với bà ta hay không.
“Mẹ kiếp, đúng là không dễ đụng vào”, Diệp Thành gãi đầu, sự chèn ép về sức mạnh tuyệt đối khiến hắn không còn cách nào khác.
Roẹt!
Diệp Thành vừa dứt lời thì Thái Hư Cổ Long vừa sát phạt ở bên cạnh hắn chưa lâu đã bay đi.
Ôi!