Tiên võ truyền kỳ - Chương 1847
Đọc truyện Tiên võ truyền kỳ Chương 1847 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tiên võ truyền kỳ – Chương 1847 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tiên võ truyền kỳ – Diệp Thành (full) – Truyện tác giả: Lục Giới mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Đó… Đó là thế lực nào?”, mặc dù nhìn từ xa nhưng sắc mặt các tu sĩ vẫn trắng bệch, bởi vì đội hình khủng bố này khiến họ sợ hãi, so với đội quân khổng lồ này họ chỉ như một con kiến, đừng nói là cảnh giới Không Minh, dù cảnh giới Thiên đỉnh phong cũng không dám liều lĩnh xông lên phía trước.
“Không phải một thế lực”, có vị tu sĩ già có đôi mắt tinh tường lên tiếng trả lời: “Mà là liên minh của nhiều thế lực lớn”.
“Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông, nhà Thượng Quan của Đông Nhạc, nhà Tư Đồ của Tư Thục, nhà họ Hùng của Nam Cương, Đông Phương thế gia, Tây Môn thế gia, Bắc Thần thế gia, Âu Dương thế gia ở Bắc Sở, Mộ Vân thế gia, Nam Cung thế gia, không… không ngờ lại nhiều thế lực lớn liên minh với nhau như vậy”, có người sợ hãi nói, ngay cả giọng điệu cũng run rẩy: “Đội hình này đủ để quét sạch bất kỳ thế lực nào ở Đại Sở”.
“Nhìn tình hình này là họ định đánh Chính Dương Tông đây!”, có người nói đúng trọng điểm, bởi vì mọi người đã thấy đội quân tu sĩ này đang bao vây Chính Dương Tông từ mọi hướng.
“Điều khiến ta thắc mắc là bao nhiêu thế lực lớn mạnh như thế, sao có thể dễ dàng liên minh như vậy?”
“Chưởng… Chưởng giáo”, giữa những tiếng hô kinh hãi từ tứ phương, bên ngoài đại điện Chính Dương Tông có một người chật vật chạy vào đại điện, khuôn mặt tái mét, khi nói khoé miệng cũng run run.
“Có chuyện gì?”, Thành Côn đứng trong đại điện trầm giọng hỏi, có lẽ sự lỗ mãng của người kia đã xúc phạm đến uy nghiêm của ông ta.
“Phía Đông phát hiện quân đội tu sĩ của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, nhà Tư Đồ ở Tây Thục, nhà họ Hùng ở Nam Cương, Đông Phương thế gia, Tây Môn thế gia và Bắc Thần thế gia”, người nọ hoang mang bẩm báo: “Lúc… Lúc này họ đang tấn công về phía chúng ta”.
“Báo”, không đợi Thành Côn lên tiếng, người thứ hai đã loạng choạng xông vào đại điện: “Bẩm… Bẩm chưởng giáo, phía Tây phát hiện liên quân tu sĩ của Thanh Vân Tông và Đan Thành, còn cách điện chính chưa tới ba mươi dặm thôi ạ”.
“Có cả Đan Thành?”, sắc mặt Thành Công đột nhiên thay đổi, sắc mặt các đại lão tổ của Chính Dương trong đại điện cũng thoáng chốc tái nhợt.
“Chưởng… Chưởng giáo”, tiếng thở hổn hển vang lên, người thứ ba vội vàng chạy vào đại điện: “Phía Nam phát hiện liên quân tu sĩ của Âu Dương thế gia ở Bắc Sở, Mộ Vân thế gia, Nam Cung thế gia, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực và đảo Hắc Long”.
“Còn có cả Bắc Sở?”, vẻ mặt Thành Côn và những người khác lại thay đổi.
“Báo”, ngay sau đó lại có người thứ tư xông vào, sắc mặt người này tái nhợt, quỳ dưới chân Thành Côn hoảng sợ bẩm báo: “Phía… Phía Bắc phát hiện đội quân tu sĩ của Hằng Nhạc Tông, chúng… chúng ta còn nhìn thấy cờ chiến của Viêm Hoàng Bắc Sở, còn cách điện chính chưa tới hai mươi dặm”.
“Viêm Hoàng Bắc Sở?”, bầu không khí trong đại điện lập tức bị dồn nén sắp đông cứng, sắc mặt phía Thành Công đã không còn chút máu.
“Sao… Sao lại nhiều như vậy?”, Thành Côn lảo đảo lùi về sau hai ba bước, như thể đã hiểu ra rất nhiều chuyện chỉ trong chớp mắt, cũng chính trong khoảnh khắc đó, ông ta mới phát hiện kẻ thù mình sắp phải đối mặt lớn mạnh nhường nào.
“Pháp Lão”, đám Thành Côn đồng loạt nhìn Pháp Luân Vương đang mặc áo choàng màu tím vàng.
“Thật sự khiến ta rất bất ngờ”, giọng Pháp Luân Vương lạnh lẽo mà âm u, ông ta cũng không khá hơn Thành Côn và những người khác là bao, thật sự kinh ngạc, ông ta là sự tồn tại như một vị vua nhưng lúc này lại chẳng là gì trước đại quân tu sĩ.
“Buộc ta phải dùng đến con át chủ bài!”, trong giọng nói lạnh lùng, Pháp Luân Vương bật cười, nụ cười đáng sợ khiến người ta không khỏi rùng mình.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Chẳng bao lâu sau, tiếng nổ ầm trời liên tục vang lên.
Trong đêm đen, đệ tử và trưởng lão của Chính Dương Tông đều sợ hãi, ra khỏi núi tu luyện và động phủ của mình, đứng lên chỗ cao quan sát bốn phía.
“Thế này là thế nào? Sao ta cảm giác trời đất cũng đang run lên ấy?”, có người kinh ngạc thốt lên.
“Ta có dự cảm không lành”, có trưởng lão mờ mịt nhìn bốn phương, một làn gió mát thổi qua khiến ông ta rùng mình, cảm nhận được sự lạnh lẽo của máu từ trong làn gió ấy.
“Đây là Chính Dương Tông, còn có người dám tới đây làm loạn hay sao?”, nhưng có người vẫn lạc quan, dáng vẻ ngông nghênh tự đại.
Bùm! Đùng! Đoàng!