Tiên võ truyền kỳ - Chương 1831
Đọc truyện Tiên võ truyền kỳ Chương 1831 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tiên võ truyền kỳ – Chương 1831 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tiên võ truyền kỳ – Diệp Thành (full) – Truyện tác giả: Lục Giới mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Yêu Long lập tức giơ móng rồng, hất Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng ra, mà nó cũng chẳng nghĩ ngợi gì, quay người xé không gian hư vô, chạy trốn vào đó, tốc độ bỏ chạy cực kỳ nhanh.
“Đường đường là cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong mà chưa đánh chiêu nào đã sợ hãi bỏ chạy rồi?”, Diệp Thành nhìn hướng Yêu Long bỏ chạy với vẻ mặt kỳ quái, sau đó sờ cằm nhìn Chu Thiên Dật, lẩm bẩm đầy ẩn ý: “Làm hay lắm”.
“Đa tạ tiền bối cứu giúp”, bên này, Cơ Tuyết Băng rất lễ phép hành lễ với Chu Thiên Dật, mặc dù hắn ta cũng chỉ hơn cô chưa tới hai mươi tuổi, nhưng dù sao người ta cũng là người từ mấy chục nghìn năm trước, gọi tiền bối là lẽ đương nhiên.
“Ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi”, Chu Thiên Dật cười nhẹ, búng tay trả tia tiên hoả lại cho Diệp Thành, xem ra khi tia tiên hoả ấy đi tìm cứu binh đã gặp Chu Thiên Dật, cũng may gặp được Chu Thiên Dật, nếu không hôm nay Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đều không tránh khỏi kết cục bị bắt.
“Nhìn thấy thứ không nên nhìn à?”, Chu Thiên Dật nhìn dáng vẻ chật vật, thảm hại của Diệp Thành thì hỏi.
“Không giấu gì tiền bối, đúng là như vậy”, Diệp Thành nói xong còn dụi mắt, hai mắt hắn vẫn không nhìn được, lúc trước vì dung hợp với trời đất nên hắn mới gắng gượng dùng mắt thần thức để nhìn chung quanh.
“Xem ra đôi khi có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng không phải chuyện tốt”, Chu Thiên Dật đặt tay lên vai Diệp Thành.
Diệp Thành cảm nhận được có một luồng sức mạnh bí ẩn tràn vào cơ thể, nhưng đi được một vòng đã biến mất.
Khoảng ba giây sau, Chu Thiên Dật rút tay về, nở nụ cười bất lực: “Ta cũng không giúp được gì, muốn hồi phục vẫn phải dựa vào bản thân ngươi, có thể sẽ mất rất nhiều thời gian”.
“Ta đã có giác ngộ đó rồi”, Diệp Thành ho khan.
“Có phải Thiên Thương Nguyệt từng tìm ngươi không?”, Chu Thiên Dật mỉm cười nhìn Diệp Thành, nụ cười vẫn ấm áp như gió mùa xuân.
“Điều này mà tiền bối cũng biết ạ?”, Diệp Thành sửng sốt.
“Ngươi có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, vừa rồi lại tới Đan Thành, không khó đoán ra cô ấy sẽ đi tìm ngươi”, Chu Thiên Dật cười nhẹ: “Không chỉ cô ấy mà không lâu nữa, hậu duệ đích truyền của cửu Hoàng Đại Sở đều sẽ tới tìm ngươi, đương nhiên trong số đó cũng có ta”.
“Xem ra Đông Hoàng tiền bối cũng từng đến Thập Vạn Đại Sơn”, Diệp Thành nhìn Chu Ngạo, lời nói của hắn đầy ẩn ý.
“Đúng như ngươi nói, Sở Hoàng, Viêm Hoàng, Nguyệt Hoàng, Thái Vương, Thiên Táng Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng và Phụ Hoàng của ta Đông Hoàng đều đã từng đến Thập Vạn Đại Sơn, hơn nữa sau khi đi vào thì đều không thấy ra”, Chu Thiên Dật từ tốn nói: “Mà mục đích ta tìm ngươi cũng giống mục đích Thiên Thương Nguyệt tìm ngươi”.
“Cùng chung mục đích thì dễ rồi”, Diệp Thành lập tức nở nụ cười: “Đợi đến khi Tiên Luân Nhãn của ta hồi phục, ta sẽ gọi mọi người, chúng ta có thể thành lập một đội, ít nhiều cũng có thể phối hợp với nhau. Nơi đó rất đáng sợ, lần trước ta vào đó cùng Nam Minh Ngọc Thu, sau khi đi ra cô ấy đã bị điên”.
“Không phải cô ấy điên, mà là bị mất một phần hồn”, Chu Thiên Dật hít sâu một hơi: “Nói ra thì điều cô ấy gặp phải cũng khá giống với điều ngươi gặp, hai người đều nhìn thấy thứ không nên nhìn, ngươi bị thương nặng, cô ấy cũng bị thương nặng, nhưng ngươi may mắn hơn cô ấy, ít nhất ngươi vẫn là một người hoàn chỉnh”.
“Quả nhiên trong đây có điều kỳ quái”, Diệp Thành sờ cằm, đêm đó Thái Hư Cổ Long nói Nam Minh Ngọc Thu là người chết, hắn còn không tin lắm, nhưng bây giờ Chu Thiên Dật nói thế này, hắn lại tin đến tám chín phần.
“Hôm khác ta sẽ tới tìm ngươi”, Chu Thiên Dật từ từ cất bước chuẩn bị đi, nhưng Diệp Thành đã gọi hắn ta lại.
“Còn chuyện gì à?”, Chu Thiên Dật cười với Diệp Thành.
“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn”, Diệp Thành cười gượng, xoa xoa tay: “Ta muốn hỏi Đông Hoàng Thiên Phủ Thần Triều của tiền bối có ý định liên minh với chúng ta không? Dù sao bây giờ cũng là thời buổi loạn lạc, đoàn kết vẫn hơn mà!”
Chu Thiên Dật mỉm cười nhưng không nói gì, dứt khoát bước vào hư không rồi biến mất ngay lập tức.
Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật, trước khi đi người cũng nên để lại cho ta một lời chứ! Mỉm cười là có ý gì?
Đi rồi!
Thấy Chu Thiên Dật không đáp, Cơ Tuyết Băng hỏi nhỏ.
Diệp Thành lắc đầu, dời mắt khỏi hướng Chu Thiên Dật rời đi, hít sâu một hơi: “Về nhà”.
Nói rồi hắn bước ra ngoài.