Tiên võ truyền kỳ - Chương 1599
Đọc truyện Tiên võ truyền kỳ Chương 1599 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tiên võ truyền kỳ – Chương 1599 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tiên võ truyền kỳ – Diệp Thành (full) – Truyện tác giả: Lục Giới mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Diệp Thành, ngươi đáng chết”, cả hai gào thét như hai con chó điên, lúc này bọn họ trông vô cùng thảm hại, không phải bọn họ không có khả năng chiến đấu mà vì đại quân của địch thực sự quá mạnh.
“Ta không doạ người đâu”, Diệp Thành lạnh lùng, tay trái đặt lên đầu Bàng Thống, tay phải đặt lên đầu Doãn Thương.
Tiếp đó, hắn thi triển sưu hồn thuật.
A….!
Tiếng gào thét vang vọng khắp đại điện, Doãn Thương và Bàng Thống khuôn mặt nhơ nhuốc máu, lúc này đều đã bị phế đi tu vi, mặt mày méo xệch trông không khác gì ác quỷ.
Thế nhưng chẳng ai thương hại cho hai kẻ này.
Đặc biệt là người nhà Thượng Quan, không lâu trước đó, Bàng Thống và Doãn Thương ác độc muốn diệt cả nhà họ Thượng Quan, người như vậy mà không lăng trì đến chết đã là nhân từ rồi.
Không biết từ bao giờ tiếng kêu gào mới chấm dứt. Doãn Thương và Bàng Thống sau khi bị sưu hồn thì chìm vào hôn mê.
Không lâu sau đó, Diệp Thành mới thờ phào một hơi và mở mắt, sắc mặt hắn trông có phần khó coi vì từ trong kí ức của hai kẻ này, hắn đã thu thập được một sô tin tức tình báo có ích, đó chính là Chính Dương Tông còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
“Tiễn các ngươi xuống Hoàng Tuyền”, Thượng Quan Huyền Cương giơ tay định tiêu diệt Doãn Thương và Bàng Thống.
“Bọn họ không được chết”, Diệp Thành lập tức ngăn lại, “chí ít thì hiện giờ không thể chết, giữ lại cái mạng của hai lão già này vẫn có ích”.
“Không phải ngươi muốn lôi bọn chúng đi đòi tiền chuộc từ Chính Dương Tông chứ?”, Thượng Quan Huyền Cương liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
Nghe câu này, những lão bối bên trong đại điện đều vuốt râu thở dài. Bọn họ cũng nhìn Diệp Thành từ đầu đến chân vì việc này hắn đã làm quá thuần thục rồi.
“Đúng như mọi người nói”, bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, mặc dù vẻ mặt của Diệp Thành có phần kì lạ nhưng hắn không phủ nhận, “có điều để cho bọn họ sống thì có nghĩa rằng tiền chuộc chúng ta thu về sẽ được nhiều. Bọn họ chính là điện chủ của hai điện ở Chính Dương Tông, thân phận đặc thù, ở điện chính của Chính Dương Tông nhất định có ngọc bài linh hồn của bọn họ, một khi giết bọn họ thì Chính Dương Tông nhất định sẽ biết, đây khác gì đánh rắn động cỏ?”
“Câu này của ngươi lại rất khó có sức thuyết phục”, Thượng Quan Huyền Cương khẽ vuốt râu: “Đại quân của hai điện hùng mạnh, trận thế khổng lồ, trong đó không thiếu thống lĩnh và phó điện chủ, thân phận của bọn họ mặc dù không bằng điện chủ nhưng ở tông môn chắc chắn cũng có ngọc bài linh hồn của bọn họ, bọn họ đều đã bị trảm, Chính Dương Tông không thể không biết chứ?”
“Đó lại khác”, Diệp Thành mỉm cười, “Chúng ta đều biết tạo ra huyền linh ngọc của ngọc bài lịnh hồn đắt giá thế nào, bình thường cũng chỉ có điện chủ, phó điện chủ, thống lĩnh, các trưởng lão và đệ tử có thân phận cao quý mới có tư cách sở hữu cho nên Chính Dương Tông chỉ biết phó điện chủ, thống soái của phân điện thứ ba và thứ tám, nhưng lại không biết sự sống chết của những người khác trong hai điện này, nói thẳng ra thì bọn họ chỉ biết một phần trong số đại quân của hai điện đã chết chứ không biết thương vong cụ thể của đại quân hai điện thế nào. Chỉ cần ngọc bài linh hồn của Doãn Thương và Bàng Thống không vỡ thì bọn họ về cơ bản sẽ cho rằng đại quân của hai điện vẫn còn tồn tại”.
“Vậy ngươi cứ nói xem rốt cục ngươi định làm gì?”, tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.
“Đương nhiên là chúng ta có thể làm được rất nhiều việc rồi”, Diệp Thành mỉm cười nham hiểm, “ví dụ như đem bọn họ ra để uy hiếp Chính Dương Tông, hoặc dùng bọn họ để khơi dậy trận đại chiến giữa Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, hoặc lấy thân phận của bọn họ trà trộn vào phân điện thứ ba và thứ tám của Chính Dương Tông, đây là điện chủ của một điện, quyền lực đâu thiếu?”
“Việc này cứ giao cho con là được”, Diệp Thành vỗ ngực.
Các lão bối nghe xong thì vuốt râu, bọn họ nhìn Diệp Thành đầy ý tứ, đã bị tên tiểu tử này nhằm vào thì Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông có thể ngủ ngon được mới lạ.
“Đừng nhìn con như vậy chứ?”, thấy ánh mắt không bình thường của tất cả mọi người, Diệp Thành chép miệng: “Đây gọi là chiến lược, chiến lược đó, mọi người hiểu không? Chuyển hướng sự chú ý của bọn họ thì chúng ta mới có thể âm thầm làm được nhiều việc khác nữa. Và quan trọng hơn cả là bọn họ không biết tình hình của Hằng Nhạc và Viêm Hoàng, đây chính là ưu thế của chúng ta”.
“Nói vậy thì việc trước mắt là quan trọng nhất rồi”, vẫn là Thượng Quan Huyền Cương: “Chính Dương Tông nhất định sẽ phái người tới điều tra, khi thấy nhà Thượng Quan chúng ta vẫn bình an thì bọn họ sao có thể không nghi ngờ được?”
“Cho nên để cho Doãn Thương và Bàng Thống sống chính là che mắt người ngoài”, Diệp Thành nhướng vai, “chỉ cần Chính Dương Tông biết bọn họ vẫn còn sống thì mọi thứ sẽ trở nên mơ hồ, cái chúng ta cần chính là hiệu quả như vậy, còn về việc Chính Dương Tông phái người tới điều tra thì nhất định sẽ liên hệ với nội gián trong nhà Thượng Quan, nên làm thế nào chắc không cần vãn bối phải nói nữa nhỉ?”
“Đây là lần đầu tiên ta thấy cái đầu này của ngươi có ích đấy”, Thượng Quan Bác tặc lưỡi nhìn Diệp Thành.
“Có gì đâu ạ”.
“Hằng Nhạc và Viêm Hoàng tạo nên trận thế lớn như vậy, mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông sẽ không phát hiện ra gì chứ?”, Thượng Quan Huyền Tông nhìn Diệp Thành.
“Chúng ta nhận được mệnh lệnh trong vòng một ngày tới Đông Nhạc, trong lúc này chúng ta không phải chỉ đi ngắm cảnh du ngoạn”, lão tổ nhà họ Tô mỉm cười , “vì để tránh mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông phát hiện ra nên đại quân của chúng ta đã đi theo một trăm nghìn nghìn cung đường, không nói những người khác, mà chính bản thân ta cũng phải đi mất cả một vòng lớn quanh Nam Sở mới tới được đây”.
“Hơn một trăm nghìn cung đường, mọi người cũng thật…”, Thượng Quan Huyền Cương tặc lưỡi.