Thịnh thế kiều y - Chương 303
Đọc truyện Thịnh thế kiều y Chương 303 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Tháng Ba Âm lịch, cỏ mọc én bay.
Tiết Thanh minh, trời vẫn hơi se lạnh nhưng đất trời đã khoác lên mình chiếc áo mùa Xuân.
Đêm qua đổ một trận mưa lớn, trong không khí vẫn còn sót lại mùi bùn đất và cỏ xanh.
Cố Thanh Hoàn mở cửa sổ, trên bệ cửa đã đọng lại một lớp trắng dày, có vẻ như tuyết mùa Xuân đã rơi. Cô cúi đầu thổi một cái, bông tuyết nhẹ bay.
Lúc đến, Tưởng Hoằng Văn ngắt một nhành liễu đưa cho cô: “Sáng nay ăn gì thế?”
Cố Thanh Hoàn nhận lấy cành liễu xanh mơn mởn, nhìn khuôn mặt của hắn ta, không khỏi tức đến bật cười.
Triệu Cảnh Diễm đã rời Kinh thành được bốn tháng, ngày nào tên này cũng đến phủ cô ăn chùa, cùng đi cùng về. Kinh thành đồn thổi Thất gia Tưởng phủ rất nghe lời vị hôn thê, còn vô cùng cưng chiều, giống như đã thật sự biến thành một người khác.
Ngay cả lão tổ tông của Tưởng phủ cũng nhịn không được mà cảm thán: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lão Thất lợi hại như vậy mà cũng phải bị Hoàn nha đầu thu phục, có thể thấy được hai chữ duyên phận.”
Chỉ có một mình cô biết, nhất định là tên này phụng lệnh người nào đó đến để trông chừng, bảo vệ cô.
Nói cho hay thì là bảo vệ, còn nói trắng ra thì là giám sát. Ban đầu không ít lần Cố Thanh Hoàn cô ý mặt lạnh với hắn ta, chỉ thiếu nước sai nha hoàn cầm chổi quét hắn ta đi.
Nhưng tên này lại học được cái tính mặt dày cợt nhả của Triệu Cảnh Diễm, hoàn toàn không để bụng, hôm nay đuổi rồi ngày mai lại tới; ngày mai đuổi tiếp thì ngày kia lại tới.
Cuối cùng, ngay cả Cố Thanh Hoàn cũng thấy mệt, chỉ đành để mặc hắn ta.
Tưởng Hoằng Văn thấy cô cười mà không đáp, sau khi vỗ trán mấy cái thì chỉ vào quầng thâm trên mắt bảo: “Cô mau sai người nấu cơm đi, nhìn ta này, lại thức trắng một đêm nữa rồi.”
Cố Thanh Hoàn càng cười tươi hơn.
Một tháng trước, Bảo Khánh đế vừa khỏi bệnh, chính thức lâm triều trở lại. Vì có phẩm hàm, Tưởng Hoằng Văn phải có mặt trên triều đình.
Hoàng đế thấy dáng vẻ mặc triều phục nghiêm chỉnh của hắn ta, không khỏi nhìn thêm mấy lần. Sau khi bãi triều, Bảo Khánh đế cho gọi Hộ bộ Thượng thư lại hỏi chuyện, ngài rất ngạc nhiên trước biểu hiện của hắn ta, thế nên có ám chỉ Hộ bộ Thượng thư vài câu.
Lão Thượng thư trở về nghiền ngẫm, sau đó lập tức giao rất nhiều công việc của Hộ bộ cho Tưởng Hoằng Văn xử lý, khiến cái tên này mệt bở hơi tai.
Bữa sáng được dọn lên, Cố Thanh Hoàn nhìn mà bất lực.
Chả cuốn gà xé giá đỗ, rau câu sữa đậu đỏ, há cảo tôm tươi, hoành thánh nước tương… đều là những món tên này thích ăn nhất.
Hiển nhiên Tưởng Hoằng Văn đã đói lả rồi. Sau một hồi càn quét sạch sẽ, hắn ta mới rút một phong thư từ trong ngực ra rồi đưa cho cô.
“Ba ngày sau Hộ bộ sẽ phái người đi quân doanh, cô có muốn viết thư hồi âm không, ta sai người đem đến đó?”
Cố Thanh Hoàn nhận lấy bức thư, không hề mở ra đọc đã nhét vào tay áo, trong mắt ánh lên tia sáng.
Sau khi Bảo Khánh đế tự mình lên triều, việc đầu tiên chính là để tiền trang đảm trách việc vận chuyển quân lương tới quân đội đang đóng nơi biên giới. Quan viên Hộ bộ vô cùng cẩn thận, chỉ trong hai tháng nay đã phái hai đợt quan viên vào quân doanh kiểm tra ghi chép, chỉ sợ Thọ vương ăn chơi trác táng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cố Thanh Hoàn ừ một tiếng, bỗng nhiên cười cợt: “Nếu ta nói không có, có phải huynh sẽ thất vọng hơn không.”
Đương nhiên là thất vọng chứ.
Đình Lâm tòng quân bốn tháng, đã gửi cho cô bốn bức thư, nhưng cô thì hay rồi, không hồi âm một bức nào, nhẫn tâm muốn chết.
Nghĩ tới Đình Lâm ở nơi đó chống mắt mong chờ, Tưởng Hoằng Văn khẽ ho khan một tiếng: “Thanh Hoàn, điều kiện trong quân gian khổ, xung quanh đều là những tên thô lỗ vai u thịt bắp, chỉ có thư từ mới an ủi được lòng người. Cô xem… có phải…”
Cố Thanh Hoàn lại cười. Tên này khuyên người ta, lần nào cũng chỉ vài câu đó, nói gì đó mới hơn được không?
“Thanh Hoàn, cô suy nghĩ lại đi mà!” Tưởng Hoằng Văn vẫn không cam tâm.
Cố Thanh Hoàn khẽ đáp: “Nếu huynh có thể bớt cãi nhau với Tùng Âm thì ta sẽ suy nghĩ lại.”
“Việc này…”
Tưởng Hoằng Văn chợt ngẩn người, khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó, trông vô cùng rối rắm. Còn Xuân Nê, Ngân Châm ở bên cạnh thì cười thầm.
Không biết Sử tiểu thư và Thất gia có chuyện gì mà mỗi lần gặp mặt, không chơi chiến tranh lạnh thì cũng là cãi nhau, không có lần nào được yên bình. Tiểu thư bị kẹp ở giữa, khuyên người này, khuyên người kia, vô cùng khó xử.
“Thanh Hoàn, hôm nay ta trở về…”
Sử Tùng Âm bước một chân lên thềm cửa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy dáng người cao gầy đang ngồi bên trong, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đanh lại, giọng nói dần hạ thấp đến mức gần như không thể nghe thấy: “Lại tới ăn chực nữa rồi.”
Tuy giọng nói của cô ấy nhỏ, thế nhưng Tưởng Hoằng Văn lại nghe rất rõ ràng. Hắn ta cười mỉa mai: “Cũng đâu phải ăn của cô, cô quản được sao?”
“Huynh… mặt dày.” Sử Tùng Âm đỏ mặt, tức đến thở hổn hển.
“Chỉ có con gái với tiểu nhân mới khó chiều thôi!”
Tưởng Hoằng Văn không thèm chấp. Đúng là lãng phí khuôn mặt xinh đẹp, cô ta lại còn lớn hơn Cố Lục hai tuổi, thế mà lời nói và cử chỉ cứ như con nít ba tuổi vậy.
Sử Tùng Âm tức tới mức giọng run run: “Ta vừa là con gái vừa là tiểu nhân đấy, sao nào? Huynh quản được sao?”
“Dừng lại!”
Cố Thanh Hoàn bị hai người làm đau đầu. Cô buông đũa hỏi: “Hai người có thù oán gì mà không thể nói chuyện từ tốn với nhau?”
“Thanh Hoàn, ta ăn no rồi, ta ra ngoài đợi cô.” Tưởng Hoằng Văn đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.
“Thanh Hoàn, cô xem hắn…” Sử Tùng Âm thấy hắn ta bỏ đi thì càng tức giận hơn, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Cố Thanh Hoàn đang định khuyên nhủ, nhưng rồi lại thôi, chỉ khẽ hỏi: “Có phải muốn về bên kia ở không?”
Sử Tùng Âm lau nước mắt, đáp: “Ừm, sắp Thanh minh rồi, Đại ca và ta phải về quê tế tổ, e là sắp xuất phát rồi.”
Sử Lỗi đã xử lý ổn thỏa công việc bên ngoài, quay lại Kinh thành từ trước Tết, tính ra cũng đã gần nửa năm chưa quay về phía Nam.
Cố Thanh Hoàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừ, cô về trước đi, tối nay ta qua tìm Nhị ca. Ta có việc muốn nhờ huynh ấy!”
“Chuyện gì thế?” Sử Tùng Âm hiếu kì.
Sắc mặt của Cố Thanh Hoàn chợt ảm đạm, cô trầm mặc một hồi lâu mới đáp: “Ta muốn dời mộ phần của mẫu thân ra khỏi Cố gia.”
Sử Tùng Âm sững sờ.
Ra ngoài phủ.
Tưởng Hoằng Văn đã chờ ở trước xe ngựa. Thấy Cố Thanh Hoàn đi ra, hắn ta cười khẽ, đích thân vén rèm đỡ cô lên xe.
Xe ngựa chạy được một hồi, Tưởng Hoằng Văn mới lên tiếng: “Số ngân lượng của quân đội đóng quân biên giới cực lớn, ta không quyết định được phải làm thế nào. Tối nay ta và Sử Lỗi đã hẹn rồi, cô cùng qua đó luôn đi.”
“Hẹn ở đâu?”
“Biệt viện Sử gia!”
Cố Thanh Hoàn cười đáp: “Vốn dĩ ta cũng định qua đó, đúng là trùng hợp.”
Tưởng Hoằng Văn hơi ngẩn ra: “Nếu vậy thì quyết định thế đi, ta cưỡi ngựa đi trước.”
“Hoằng Văn!” Cố Thanh Hoàn gọi hắn ta lại.
Tưởng Hoằng Văn ngoảnh đầu lại: “Có chuyện gì?”
“Rốt cuộc giữa huynh và Tùng Âm đã có chuyện gì thế?”
Tưởng Hoằng Văn chau mày: “Ta nhớ trước đây cô đã từng hỏi vấn đề này rồi.”
Cố Thanh Hoàn nhún vai. Vậy thì đã sao, hỏi rồi thì không thể hỏi lại sao?
Tưởng Hoằng Văn thở dài: “Có lẽ là bát tự không hợp.”
Cái cớ này mà cũng nói ra được, Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta đầy khinh bỉ.
Tưởng Hoằng Văn quay mặt đi, miệng không cười nữa mà nghiêm túc nói: “Thanh Hoàn, ta thích tiểu thư thế gia đoan trang hiền thục, lời ăn tiếng nói đều hợp lễ nghi, không thích loại con gái hung hăng càn quấy, hở một cái là giở tính đỏng đảnh.”
Không ngờ Tưởng Thất gia không biết cái gì là quy củ lại thích người con gái tuân thủ lễ nghi. Lúc này tới lượt Cố Thanh Hoàn ngơ ngác, người rời đi hồi lâu cô mới hoàn hồn.
Cô cười tự giễu, ung dung lấy lá thư trong tay áo ra đọc.
Nét chữ của Triệu Cảnh Diễm rất khác với con người của hắn, nét chữ đầy khí thế, mạnh mẽ mà tự nhiên, có thể nói là chữ viết rất đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, Cố Thanh Hoàn đã rất ngạc nhiên.
Nhìn một lượt bức thư, đến khi đọc tới những câu cuối cùng, hô hấp của cô bỗng trở nên dồn dập.
“Đêm Đông cô tịch, Xuân tình lạnh lẽo, một mình ngóng về Kinh thành, nơi có người thương, nhan sắc khuynh thành, điên đảo chúng sinh, tương tư da diết.
Ta nơi chân trời xa ôm hận cũ, thử hỏi lòng có bao nhiêu đau đớn. Lòng có biết bao mong muốn được trở về. Tới lúc tương phùng, đúng lúc lại là một năm!”
Tên này… tên này… viết cái gì thế này, vừa không đối nhau lại vừa không nghiêm chỉnh.
Cố Thanh Hoàn chán nản ném lá thư đi, đầu cứ ong ong. Bức thư này gửi ra từ trong quân doanh, không biết đã qua tay bao nhiêu người, nếu bị người ta đọc được, chỉ sợ sẽ xấu hổ đến chết đi được.
Bốn tháng rồi, mỗi tháng một lá thư, không sớm không muộn. Cô không ngờ hắn lại mặt dày đến thế. Quả nhiên cô đã xem thường quyết tâm của hắn rồi.
Cố Thanh Hoàn đắn đo suy nghĩ một lúc, cái tên bên ngoài trác táng bên trong ngọc ngà, sao hắn có thể là kẻ cư xử lỗ mãng cho được.
Nếu hắn đã quyết ý, đầu chưa đụng phải tường sẽ không chịu quay lại, vậy thì đành mặc kệ hắn thôi.
Xe ngựa dừng lại, đã đến Thái Y Viện.
Cố Thanh Hoàn miễn cưỡng khiến bản thân bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, sau đó gấp lá thư lại nhét vào trong tay áo. Vừa xuống xe thì cô nghe được tiếng ai đó gọi mình.
“Cố Thanh Hoàn!” Lưu Triệu Ngọc cười híp mắt, đứng chặn đường cô.
Cố Thanh Hoàn nhìn xung quanh, cười với hắn ta: “Chuyện gì?”
Lưu Triệu Ngọc nói: “Vương Tu nghi triệu cô và ta vào cung bắt mạch.”
Vương Tu nghi? Cố Thanh Hoàn chau mày.
Lưu Triệu Ngọc biết cô chưa từng nghe đến tên của Vương Tu nghi, cho nên vội giải thích: “Bà ấy là người của Vương gia ở Hà Nam, là họ hàng xa với nhà ta, vào cung mười lăm năm rồi nhưng vẫn chưa sinh được một hoàng tử, công chúa nào cả. Trước giờ ta luôn là người chẩn mạch cho bà ấy. Lần trước bà ấy có nhắc đến tên cô, ta đã vỗ ngực đảm bảo với bà ấy là cô sẽ tới. Cố Thanh Hoàn, nếu cô đồng ý, lúc về ta mời cô đến Túy Tiên Cư ăn uống no say.”
Cố Thanh Hoàn chỉ cười.
Phi tần trong cung bắt mạch đều có thái y quen biết, Vương Tu nghi đột nhiên mời cô, e là có việc thỉnh cầu.
“Cô còn muốn gì nữa, ta đều đồng ý hết.” Lưu Triệu Ngọc thấy cô vẫn không đáp lời thì cắn răng nói.
Cố Thanh Hoàn chầm chậm cất bước, nửa thật nửa giả nói: “Đưa một lọ rượu thuốc của Lưu gia huynh cho ta, ta muốn nếm thử.”
Rượu thuốc của Lưu gia vang danh khắp vùng Khai Phong, đồn rằng vào mùa Đông, sau khi uống rượu thuốc liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày thì cả năm sau sẽ không bị bệnh gì nữa.
Lưu Triệu Ngọc cười ha ha: “Chuyện này thì có gì khó, cho chẵn nên ta tặng luôn hai lọ.”
Cố Thanh Hoàn thấy hắn ta rộng rãi như vậy thì lập tức đáp: “Đồng ý!”
Lưu Triệu Ngọc hớn hở ôm quyền với Cố Thanh Hoàn: “Ngày sau có việc gì cần đến ta thì cô chỉ việc nói một tiếng, đừng khách sáo!”
“Đương nhiên ta sẽ không khách sáo.”
Ngân Châm đợi hắn ta đi rồi thì mới bước lại hỏi: “Bây giờ tiểu thư là thái y chẩn mạch riêng cho Hoàng thượng, mỗi một cử động đều bị người ta dòm ngó. Lần này giúp Vương Tu nghi chẩn mạch rồi, sau đó sẽ lại có thêm một Lý Mỹ nhân, rồi lại thêm một Cố Bảo lâm… làm sao ứng phó được đây.”
Diệp Thanh cũng tán đồng, gật đầu: “Tiểu thư, Ngân Châm nói đúng.”
Cố Thanh Hoàn đi được hai bước thì quay lại, nói nhỏ: “Trương Hoa ngã xuống, Đường Hàn được thăng từ viện phán lên viện thủ, người của Hoàng hậu lần lượt ngã ngựa, Thái Y Viện đã trở thành thiên hạ của Quý phi. Hiếm hoi có một tên Lưu Triệu Ngọc này lại không vì gió chiều nào mà xuôi theo chiều đó, không a dua nịnh nọt, không nịnh cao đạp thấp, ta đang muốn lôi kéo người như vậy.”
“Lưu thái y vẫn luôn qua lại thân thiết với tiểu thư, sao phải lôi kéo?”
Cố Thanh Hoàn cười nhạt, quở trách nhìn Diệp Thanh: “Có qua mới có lại, hắn nợ ta nhiều ân tình như vậy, ngày sau không muốn trả cũng khó!”
Diệp Thanh nghe thế thì sửng sốt.