Thiếu soái trở về trần ninh - Chương 207
Đọc truyện Thiếu soái trở về trần ninh Chương 207 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thiếu Soái Trở Về Trần Ninh – Chương 207 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 207: Tứ Đại Thiên Vương
Ngay sau đó, tin tức về cái chết của Lôi Thiên Chiếu đã loan ra khắp tỉnh.
Đường Bắc Đầu triệu tập hai người con trai của mình là Đường Thiên Ky và Đường Thiên Quyền, tức giận nói: “Hai đứa con đã làm gì vậy? Phái người đi đối phó với Trần Ninh. Bậy giờ Trần Ninh giết chúng rồi vác xác trở về.”
“Trần Ninh còn dọa một tháng nữa Đường gia phải rút lui, còn kêu tôi phải quỳ xuống cầu xin hắn!”
“Nếu hai con không thể xử được Trần Ninh nữa, thì thể diện của tôi còn để đâu nữa!”
Đường Thiên Quyền thật sự xem thường Trần Ninh, nên chỉ phái một thuộc hạ có năng lực là Lôi Thiên Chiếu đi đối phó Trần Ninh.
Không ngờ Lôi Thiên Chiếu bị giết, Trần Ninh còn yêu cầu nhà Đường rút quân.
Đường Thiên Quyền lần này hoàn toàn bị Trần Ninh chọc tức, ánh mắt tràn đầy sát ý, anh ta hằn hộc nói: “Bố, lần này con đã đánh giá thấp Trần Ninh. Con sẽ đích thân giải quyết hắn.”
Nhiều môn sinh, môn khách của Đường Bắc Đầu đều đã chặn ở Trung Hải, và ông ta bây giò ít nhiều có tâm lý ám ảnh về Trung Hải rồi.
Nghe đứa con út của mình nói muốn tự mình xử lý Trần Ninh, trong lòng có chút lo lắng nói: “Trần Ninh không dễ đối phó.
Hay cứ để tôi đối phó hắn?”
Đường Thiên Quyền cười nói: “Ha ha, Trần Ninh có đáng là gì, làm sao xứng để bồ phải đích thân đấu với hắn chứ?”
“Bố cứ yên tâm. Hôm nay, con sẽ đưa tứ đại thiên vương của Tập đoàn Tứ Hải đến Trung Hải để báo thù cho Lôi Thiên Chiếu, lấy mạng chó của Trần Ninh.”
Tập đoàn Thiên Hải, tứ đại thiên vương!
Đây chính tứ thiên vương của tập đoàn Trung Hải, cũng là và bốn kẻ siêu mạnh mà Đường Thiên Quyền đã mài giũa.
Đông Phương Thiên Vương – Quỷ Thủ, gầy gò, hình hài như quỷ sai, tính tình hung bạo, thích giết kẻ thù.
Tây Thiên Vương – Thiết Diện, cao hai thước, cường tráng như núi, đội mặt nạ sắt, giống như một con quái thú hung hãn, chỉ tuân lệnh Đường Thiên Quyền.
Nam Thiên Vương – Di Lặc, một người đàn ông mập mạp, lúc nào cũng tươi cười, xem mọi người là bạn nhưng không phải là bạn. Đó là nụ cười giấu dao.
Bắc Thiên Vương – Xích Vĩ bốn mươi tuổi, nhưng tướng mạo như 20 tuổi, biết thuật Trú nhan, uống máu mỹ nữ để đạt được hiệu quả làm đẹp, tính tình tàn nhẫn.
Bốn người này, bất kỳ người nào cũng có thể gây ra một cơn bão đẫm máu, hơn nữa, người nào cũng là kẻ mạnh trong số triệu người.
h bị Đường Bắc Đầu nghe nói Đường Thiên Quyền sẽ dẫn tứ thiên vương đi diệt gọn Trần Ninh, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Trung Hải có thể xem là là Ngọa hổ Tàng long, dựa vào tứ đại thiên vương này thôi, là có thể quét sạch hết bọn rồng, hỗ của Trung Hải.
Đường Bắc Đầu cười nói: “Nếu Thiên Quyền mang tứ đại thiên vương đi cùng, vậy tôi không phải lo lắng nữa.”
“Nhưng tứ đại thiên vương các người, ai ai cũng hung bạo, khi đến Trung Hải, cần phải khống chế một chút, đừng làm mưa làm gió.”
Đường Thiên Quyền cười đùa: “Bố, con sẽ cố gắng kiềm chế bản thân. Nhưng mà, tất cả những người thân thiết với Trần Ninh, và tất cả những người có thù với nhà họ Đường chúng ta, lần này đều phải chết.”
Buổi chiều hôm đó, Đường Thiên Quyền điều động một chiếc máy bay tư nhân của Tập đoàn Tứ Hải.
Cùng tứ đại thiên vương Quỷ Thủ, Thiết Diện, Di Lặc, Xích Vĩ và một đám thuộc hạ tiến thẳng đến Trung Hải.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn khắp phố bật sáng.
Quán trà Quan Vân Hiên, bờ hồ Mai Khuê, thành phố Trung Hải.
Lúc này các khách uống trà lần lượt đến, tiệc thưởng thức trà tối cũng đã đến.
Tuy nhiên, một nhóm khách không mời đã xông vào Quan Vân Hiên.
Người đứng đầu tiên, mặc một bộ âu phục được thiết ké riêng, rõ là thân phận cao quý.
Anh ta chính là con trai út vua Giang Nam – ông chủ của Tập đoàn Tứ Hải, Đường Thiên Quyền.
Đường Thiên Quyền được theo sau bởi bốn tên thuộc hạ, họ chính là thân người xương xẫu Quỷ Thủ, cao to như quái thú Thiết Diện, thân người béo tròn với nụ cười tươi Di Lặc và Xích Vĩ – ngoài hình âm nhu như một mỹ thiếu nam biết thuật Trú Nhan.
Bảo vệ của quán trà Quan Vân – đội trưởng Trương Bưu cùng vài bảo vệ đi ra, ngạc nhiên hỏi: “Các người đến đây làm gì?”
Đường Thiên Quyền cười như không cười: “Nghe nói bà chủ Tô My Nương của các người rất đẹp. Kêu cô ấy ra uống trà với tôi.
Trương Bưu tức giận nói: “Ông tưởng mình là ai, xem bà chủ chúng tôi như mấy hạng phụ nữ kia à, cút ngay đi, nếu không đừng trách tụi tôi gọi cảnh sát.”
Đường Thiên Quyền sầm mặt, lạnh lùng nói: “Chó sủa ồn quá, giết đi!”
“Tuân lệnh!”
: Thiết Diện đứng sau lưng Đường Thiên Quyền, bắt đầu tấn công, với nắm đấm to như tảng đá, hắn đắm vào đầu Trương Bưu.
Bùm!
Đầu của Trương Bưu giống như một quả dưa hấu bị búa đập vào, vỡ ra ngay lập tức, rơi vãi khắp sàn nhà.
Những người xung quanh nhìn thấy, họ hét toáng lên.
Trong số nhân viên bảo vệ, có một người là Trương Uy, là em trai của Trương Bưu.
Chứng kiến anh trai mình chết thảm, hai mắt Trương Uy đỏ lên, vừa khóc vừa lao về phía trước: “Các người giết anh trai tôi, tôi chết chung với chúng bây.”
Ăm ầm ầm!
Quỷ Thủ kế bên Đường Thiên Quyền nhảy ra như một bóng ma, chào hỏi Trương Uy, hai người va chạm trực diện.
Bùm!
Trương Uy bay lên rồi rơi xuống đất, với một lỗ máu trên ngực.
Với dáng người thấp bé, gầy gò, Thủ Quỷ đứng đó giễu cọợt, trong tay hắn cầm một quả tim đầy máu.
Hắn ta ngẳng đầu lên, mở miệng và ép quả tim sống đó vào miệng, giống như một con rắn đang nuốt thức ăn.
š Cái miệng nhỏ như vậy mà nuốt trọn hẳn một quả tim.
Những người xung quanh nhìn thấy đều run sợ, lạnh cả sống lưng.
Một số người thậm chí không kìm được, quay đầu ra nôn mửa.
Đường Thiên Quyền lịch sự mỉm cười nhìn những vị khách xung quanh: “Nhìn xem, đêm nay các người không thích hợp ở lại uống trà đâu, giải tán đi, cho các người một phút. “
Chà!
Những vị khách xung quanh, nghe thấy lời của Đường Thiên Quyền, lập tức bỏ chạy không chút do dự.
Vớ vẫn, dù có ngu xuẫn thế nào, bọn họ đều đã thấy Đường Thiên Quyền giết người quỷ la sát, ai còn dám ở lại!
Chẳng bao lâu, trong quán trà Quan Vân Hiên khổng lồ, chỉ còn lại mười mấy nữ nghệ nhân pha trà mặc sườn xám vô cùng xinh đẹp.
Ngay cả bồi bàn và nhân viên bảo vệ cũng chạy hết rồi.
Lúc này, Đường Thiên Quyền tự mình ngồi xuống bàn, vẫy tay với người đẹp nhất trong đám mỹ nhân kia: “Cô lại đây, rót trà cho tôi.”
Cô gái đẹp nhất trong số này, chính là Nghệ nhân pha trà Dương Tô Tô, đồ đệ đầu tiên của Tô My Nương.
Dương Tố Tố run rầy đi tới, hạ giọng hỏi: “Thưa ngài, ngài muốn uống loại trà gì?”
Đường Thiên Quyền cười nói: “Bích Loa Xuân đi!”
Dương Tố Tố không dám chậm trễ, tự tay pha trà cho anh ta.
Nhưng khi cô pha trà và nhắc âm trà lên để rót trà cho Đường Thiên Quyền, Xích Vĩ, một trong tứ đại thiên vương, bất ngờ tiến lại và đưa tay móng tay dài ra vuốt má cô.
Dương Tố Tế sợ tới mức muốn lùi lại tránh né.
Nhưng Đường Thiên Quyền nói: “Đừng nhúc nhích, nếu cô dám tránh, tính mạng của cô sẽ không còn.”
Dương Tố Tố sợ tới mức sắp khóc, cả người run lên: “Tôi… tôi phải làm sao?”
Đường Thiên Quyền cười nói: “Coi như hắn không tồn tại, cô cứ việc rót trà cho tôi.”
Dương Tố Tế đầu không động đậy rót trà cho Đường Thiên Quyền, Xích Vĩ hít sâu mùi thơm trên tóc cô, sau đó dùng móng tay sắc nhọn vuốt nhẹ lên gò má, bên má cô liền bị cắt nát.
Một tia máu chảy ra.
Xích Vĩ tham lam rướn chiếc lưỡi dài của mình ra, cuốn lấy những hạt máu trên má Dương Tố Tố vào miệng, hắn nhắm mắt lại, lộ vẻ thích thú, hưởng thụ mà nói: “Máu của mỹ nữ thật tuyệt.”
Dương Tố Tố hai tay run lên, sợ tới mức ngã quy.
Đường Thiên Quyền cười hỏi, “Tô My Nương đâu?”
Dương Tố Tố run cầm cập nói: “Trên, trên lầu…”
Đường Thiên Quyền hài lòng nói: “Cô đi bảo nàng ấy xuống, trong vòng một phút đồng hồ nếu không xuất hiện ở trước mặt tôi, các nữ đồ đệ ở đây đều tới số rồi”.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ trên đầu cầu thang truyền đến: “Không cần gọi, tôi xuống đây”.
Chỉ nhìn thấy Tô My Nương mặc một chiếc sườn xám thêu màu lục lam, khuôn mặt lạnh lùng, bước xuống cầu thang.
Chương 207: Tứ Đại Thiên Vương
Ngay sau đó, tin tức về cái chết của Lôi Thiên Chiếu đã loan ra khắp tỉnh.
Đường Bắc Đầu triệu tập hai người con trai của mình là Đường Thiên Ky và Đường Thiên Quyền, tức giận nói: “Hai đứa con đã làm gì vậy? Phái người đi đối phó với Trần Ninh. Bậy giờ Trần Ninh giết chúng rồi vác xác trở về.”
“Trần Ninh còn dọa một tháng nữa Đường gia phải rút lui, còn kêu tôi phải quỳ xuống cầu xin hắn!”
“Nếu hai con không thể xử được Trần Ninh nữa, thì thể diện của tôi còn để đâu nữa!”
Đường Thiên Quyền thật sự xem thường Trần Ninh, nên chỉ phái một thuộc hạ có năng lực là Lôi Thiên Chiếu đi đối phó Trần Ninh.
Không ngờ Lôi Thiên Chiếu bị giết, Trần Ninh còn yêu cầu nhà Đường rút quân.
Đường Thiên Quyền lần này hoàn toàn bị Trần Ninh chọc tức, ánh mắt tràn đầy sát ý, anh ta hằn hộc nói: “Bố, lần này con đã đánh giá thấp Trần Ninh. Con sẽ đích thân giải quyết hắn.”
Nhiều môn sinh, môn khách của Đường Bắc Đầu đều đã chặn ở Trung Hải, và ông ta bây giò ít nhiều có tâm lý ám ảnh về Trung Hải rồi.
Nghe đứa con út của mình nói muốn tự mình xử lý Trần Ninh, trong lòng có chút lo lắng nói: “Trần Ninh không dễ đối phó.
Hay cứ để tôi đối phó hắn?”
Đường Thiên Quyền cười nói: “Ha ha, Trần Ninh có đáng là gì, làm sao xứng để bồ phải đích thân đấu với hắn chứ?”
“Bố cứ yên tâm. Hôm nay, con sẽ đưa tứ đại thiên vương của Tập đoàn Tứ Hải đến Trung Hải để báo thù cho Lôi Thiên Chiếu, lấy mạng chó của Trần Ninh.”
Tập đoàn Thiên Hải, tứ đại thiên vương!
Đây chính tứ thiên vương của tập đoàn Trung Hải, cũng là và bốn kẻ siêu mạnh mà Đường Thiên Quyền đã mài giũa.
Đông Phương Thiên Vương – Quỷ Thủ, gầy gò, hình hài như quỷ sai, tính tình hung bạo, thích giết kẻ thù.
Tây Thiên Vương – Thiết Diện, cao hai thước, cường tráng như núi, đội mặt nạ sắt, giống như một con quái thú hung hãn, chỉ tuân lệnh Đường Thiên Quyền.
Nam Thiên Vương – Di Lặc, một người đàn ông mập mạp, lúc nào cũng tươi cười, xem mọi người là bạn nhưng không phải là bạn. Đó là nụ cười giấu dao.
Bắc Thiên Vương – Xích Vĩ bốn mươi tuổi, nhưng tướng mạo như 20 tuổi, biết thuật Trú nhan, uống máu mỹ nữ để đạt được hiệu quả làm đẹp, tính tình tàn nhẫn.
Bốn người này, bất kỳ người nào cũng có thể gây ra một cơn bão đẫm máu, hơn nữa, người nào cũng là kẻ mạnh trong số triệu người.
h bị Đường Bắc Đầu nghe nói Đường Thiên Quyền sẽ dẫn tứ thiên vương đi diệt gọn Trần Ninh, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Trung Hải có thể xem là là Ngọa hổ Tàng long, dựa vào tứ đại thiên vương này thôi, là có thể quét sạch hết bọn rồng, hỗ của Trung Hải.
Đường Bắc Đầu cười nói: “Nếu Thiên Quyền mang tứ đại thiên vương đi cùng, vậy tôi không phải lo lắng nữa.”
“Nhưng tứ đại thiên vương các người, ai ai cũng hung bạo, khi đến Trung Hải, cần phải khống chế một chút, đừng làm mưa làm gió.”
Đường Thiên Quyền cười đùa: “Bố, con sẽ cố gắng kiềm chế bản thân. Nhưng mà, tất cả những người thân thiết với Trần Ninh, và tất cả những người có thù với nhà họ Đường chúng ta, lần này đều phải chết.”
Buổi chiều hôm đó, Đường Thiên Quyền điều động một chiếc máy bay tư nhân của Tập đoàn Tứ Hải.
Cùng tứ đại thiên vương Quỷ Thủ, Thiết Diện, Di Lặc, Xích Vĩ và một đám thuộc hạ tiến thẳng đến Trung Hải.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn khắp phố bật sáng.
Quán trà Quan Vân Hiên, bờ hồ Mai Khuê, thành phố Trung Hải.
Lúc này các khách uống trà lần lượt đến, tiệc thưởng thức trà tối cũng đã đến.
Tuy nhiên, một nhóm khách không mời đã xông vào Quan Vân Hiên.
Người đứng đầu tiên, mặc một bộ âu phục được thiết ké riêng, rõ là thân phận cao quý.
Anh ta chính là con trai út vua Giang Nam – ông chủ của Tập đoàn Tứ Hải, Đường Thiên Quyền.
Đường Thiên Quyền được theo sau bởi bốn tên thuộc hạ, họ chính là thân người xương xẫu Quỷ Thủ, cao to như quái thú Thiết Diện, thân người béo tròn với nụ cười tươi Di Lặc và Xích Vĩ – ngoài hình âm nhu như một mỹ thiếu nam biết thuật Trú Nhan.
Bảo vệ của quán trà Quan Vân – đội trưởng Trương Bưu cùng vài bảo vệ đi ra, ngạc nhiên hỏi: “Các người đến đây làm gì?”
Đường Thiên Quyền cười như không cười: “Nghe nói bà chủ Tô My Nương của các người rất đẹp. Kêu cô ấy ra uống trà với tôi.
Trương Bưu tức giận nói: “Ông tưởng mình là ai, xem bà chủ chúng tôi như mấy hạng phụ nữ kia à, cút ngay đi, nếu không đừng trách tụi tôi gọi cảnh sát.”
Đường Thiên Quyền sầm mặt, lạnh lùng nói: “Chó sủa ồn quá, giết đi!”
“Tuân lệnh!”
: Thiết Diện đứng sau lưng Đường Thiên Quyền, bắt đầu tấn công, với nắm đấm to như tảng đá, hắn đắm vào đầu Trương Bưu.
Bùm!
Đầu của Trương Bưu giống như một quả dưa hấu bị búa đập vào, vỡ ra ngay lập tức, rơi vãi khắp sàn nhà.
Những người xung quanh nhìn thấy, họ hét toáng lên.
Trong số nhân viên bảo vệ, có một người là Trương Uy, là em trai của Trương Bưu.
Chứng kiến anh trai mình chết thảm, hai mắt Trương Uy đỏ lên, vừa khóc vừa lao về phía trước: “Các người giết anh trai tôi, tôi chết chung với chúng bây.”
Ăm ầm ầm!
Quỷ Thủ kế bên Đường Thiên Quyền nhảy ra như một bóng ma, chào hỏi Trương Uy, hai người va chạm trực diện.
Bùm!
Trương Uy bay lên rồi rơi xuống đất, với một lỗ máu trên ngực.
Với dáng người thấp bé, gầy gò, Thủ Quỷ đứng đó giễu cọợt, trong tay hắn cầm một quả tim đầy máu.
Hắn ta ngẳng đầu lên, mở miệng và ép quả tim sống đó vào miệng, giống như một con rắn đang nuốt thức ăn.
š Cái miệng nhỏ như vậy mà nuốt trọn hẳn một quả tim.
Những người xung quanh nhìn thấy đều run sợ, lạnh cả sống lưng.
Một số người thậm chí không kìm được, quay đầu ra nôn mửa.
Đường Thiên Quyền lịch sự mỉm cười nhìn những vị khách xung quanh: “Nhìn xem, đêm nay các người không thích hợp ở lại uống trà đâu, giải tán đi, cho các người một phút. “
Chà!
Những vị khách xung quanh, nghe thấy lời của Đường Thiên Quyền, lập tức bỏ chạy không chút do dự.
Vớ vẫn, dù có ngu xuẫn thế nào, bọn họ đều đã thấy Đường Thiên Quyền giết người quỷ la sát, ai còn dám ở lại!
Chẳng bao lâu, trong quán trà Quan Vân Hiên khổng lồ, chỉ còn lại mười mấy nữ nghệ nhân pha trà mặc sườn xám vô cùng xinh đẹp.
Ngay cả bồi bàn và nhân viên bảo vệ cũng chạy hết rồi.
Lúc này, Đường Thiên Quyền tự mình ngồi xuống bàn, vẫy tay với người đẹp nhất trong đám mỹ nhân kia: “Cô lại đây, rót trà cho tôi.”
Cô gái đẹp nhất trong số này, chính là Nghệ nhân pha trà Dương Tô Tô, đồ đệ đầu tiên của Tô My Nương.
Dương Tố Tố run rầy đi tới, hạ giọng hỏi: “Thưa ngài, ngài muốn uống loại trà gì?”
Đường Thiên Quyền cười nói: “Bích Loa Xuân đi!”
Dương Tố Tố không dám chậm trễ, tự tay pha trà cho anh ta.
Nhưng khi cô pha trà và nhắc âm trà lên để rót trà cho Đường Thiên Quyền, Xích Vĩ, một trong tứ đại thiên vương, bất ngờ tiến lại và đưa tay móng tay dài ra vuốt má cô.
Dương Tố Tế sợ tới mức muốn lùi lại tránh né.
Nhưng Đường Thiên Quyền nói: “Đừng nhúc nhích, nếu cô dám tránh, tính mạng của cô sẽ không còn.”
Dương Tố Tố sợ tới mức sắp khóc, cả người run lên: “Tôi… tôi phải làm sao?”
Đường Thiên Quyền cười nói: “Coi như hắn không tồn tại, cô cứ việc rót trà cho tôi.”
Dương Tố Tế đầu không động đậy rót trà cho Đường Thiên Quyền, Xích Vĩ hít sâu mùi thơm trên tóc cô, sau đó dùng móng tay sắc nhọn vuốt nhẹ lên gò má, bên má cô liền bị cắt nát.
Một tia máu chảy ra.
Xích Vĩ tham lam rướn chiếc lưỡi dài của mình ra, cuốn lấy những hạt máu trên má Dương Tố Tố vào miệng, hắn nhắm mắt lại, lộ vẻ thích thú, hưởng thụ mà nói: “Máu của mỹ nữ thật tuyệt.”
Dương Tố Tố hai tay run lên, sợ tới mức ngã quy.
Đường Thiên Quyền cười hỏi, “Tô My Nương đâu?”
Dương Tố Tố run cầm cập nói: “Trên, trên lầu…”
Đường Thiên Quyền hài lòng nói: “Cô đi bảo nàng ấy xuống, trong vòng một phút đồng hồ nếu không xuất hiện ở trước mặt tôi, các nữ đồ đệ ở đây đều tới số rồi”.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ trên đầu cầu thang truyền đến: “Không cần gọi, tôi xuống đây”.
Chỉ nhìn thấy Tô My Nương mặc một chiếc sườn xám thêu màu lục lam, khuôn mặt lạnh lùng, bước xuống cầu thang.