Thiếu chủ bí mật - Chương 1040
Đọc truyện Thiếu chủ bí mật Chương 1040 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thiếu Chủ Bí Mật – Chương 1040 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHƯƠNG 1040: ĐỪNG TÌM ĐƯỜNG CHẾT!
Người đàn ông trung niên càng nghe, sắc mặt càng khó coi, nhất là khi biết con trai mình chơi bời lêu lổng, ông gần như muốn chửi thề, không ngờ con trai mình lại mất mặt như thế, làm ông rất thất vọng.
Trương Binh không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu anh biết, chắc chắn sẽ sợ hết hồn, anh thấy thái độ ba mình nghiêm túc như thế, thì càng nghĩ càng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Người đàn ông trung niên vội nói được được, sau khi bảo đảm với đội trưởng Chương sẽ xử lý chuyện này, mới cúp máy.
Trương Binh cười hỏi: “Ba, sao rồi ạ, có phải nhân vật lớn đó không có tác dụng gì đúng không?”
“Con có biết là ai gọi cho ba không hả?” Người đàn ông trung niên lạnh lùng hỏi.
Trương Binh không quan sát kỹ vẻ mặt giận dữ của người đàn ông trung niên, ngược lại còn bĩu môi nói: “Có thể là ai được chứ, hạng người như cậu ta làm sao mời được nhân vật lớn giúp đỡ?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì cực kỳ thất vọng về con trai mình, đúng lúc này, ông bỗng tát vào mặt Trương Binh.
Lần này Trương Binh suýt không đứng vững.
“Ba, sao ba lại đánh con, con đã làm sai chuyện gì chứ?” Trương Binh rất khó hiểu nhìn người đàn ông trung niên, không hiểu rốt cuộc ba anh nổi điên vì chuyện gì.
Người đàn ông trung niên cười khẩy: “Lúc nãy là đội trưởng Chương đã gọi cho ba, cậu ấy đã biết chuyện này rồi, hơn nữa còn cố ý điều tra con, cuối cùng cậu ấy nói là do con ngụy tạo, bình thường con chơi bời lêu lổng, thường xuyên nhận lợi ích của người khác, rồi thả người ra đúng không?”
Trương Binh tặc lưỡi, anh luôn che giấu không dám nói chuyện này ra ngoài, ai ngờ đội trưởng Chương lại vì một tên tầm thường, mà bỏ nhiều công sức điều tra mọi chuyện về anh như vậy.
Anh không bao giờ ngờ tới kết quả này, nhất thời có tật giật mình, không biết phải nói gì.
Người đàn ông trung niên thấy con trai có tật giật mình, thì hiểu rõ mọi chuyện, ông thất vọng nhìn Trương Binh nói: “Con làm ba quá thất vọng, ba còn tưởng con có thể làm việc chăm chỉ, ai ngờ con lại làm ra chuyện như vậy.”
Trương Binh bị khiển trách thì không nói nên lời, trong lòng anh hận Lý Phàm muốn chết, nếu không phải cậu ta gọi cho đội trưởng Chương, thì anh sẽ không bị ba quát tháo.
“Ba, giờ chúng ta đã là người cùng thuyền rồi, không bằng ba nhốt cậu ta lại, rồi nói với đội trưởng Chương rằng, chúng ta thả người rồi, dù gì anh ta cũng chẳng biết được chuyện này, anh ta đang ở Hán Thành, còn chúng ta thì ở Võ Thành.” Trương Binh xoa tay cười nói.
Người đàn ông trung niên còn tưởng con trai đã biết sai rồi sửa đổi, ai ngờ lại càng đi càng sai, ông cười khẩy nói: “Làm người biết sai thì phải sửa, con còn không biết xấu hổ nói ra những lời đó, mau ngậm miệng lại cho ba.”
Sắc mặt Trương Binh cực kỳ khó coi, nhất thời không biết nên nói gì, anh lầu bầu một lát, rồi bắt đầu ngoan ngoãn.
Người đàn ông trung niên cực kỳ thất vọng về cách làm của con trai, lạnh lùng quát: “Con còn không mau thả người ra, bằng không chúng ta sẽ tiêu đời.”
“Ba có cần khoa trương thế không?” Trương Binh không cho là thế, anh nghĩ rằng ba mình đã chuyện bé xé ra to.
Người đàn ông trung niên lại giơ tay lên, định tát Trương Binh lần nữa, anh lau mồ hôi lạnh, giờ mới không dám ý kiến, dứt khoát thả người, thật ra trong lòng anh rất khó chịu, nếu thả Lý Phàm ra ngoài, sẽ là chuyện xấu với anh.
Nhưng trước mắt, anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải thỏa hiệp.
Cuối cùng Trương Binh nghiến răng, thả Lý Phàm ra ngoài.
Lý Phàm cười nói: “Anh thả tôi ra làm gì, tôi muốn ở trong đây một lát.”
Mà lúc này, điện thoại của người đàn ông trung niên lại đổ chuông.
Trong điện thoại đội trưởng Chương căn dặn, nếu trong vòng 10 phút không thấy Lý Phàm gọi cho anh ta, thì người đàn ông trung niên khó mà giữ được vị trí của mình.
Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi, đội trưởng Chương để tâm như vậy, càng làm ông không dám thất lễ, ông gần như cung kính Lý Phàm thành ông nội: “Cậu Lý, cậu hãy thương cho tôi mà mau ra ngoài đi, đừng sinh sự nữa.”
Đồng thời ông cũng đạp vào người con trai không có tiền đồ của mình, Trương Binh giật mình, nhất thời không biết phải nói gì, anh nuốt nước miếng, nửa ngày vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Chuyện đã đến nước này, anh đành phải bình tĩnh lại, dù gì việc anh mất bình tĩnh cũng là chuyện xấu.
Lý Phàm thờ ơ nói: “Được rồi, ông bớt nói những lời này với tôi đi, tôi sẽ không ra ngoài, chẳng phải mấy người nói tôi đã làm sai à?”
Trương Binh đành phải vả mặt mình nói: “Cậu Lý, đây đều là lỗi của tôi, tôi không nên nghe lời nhà họ Đế đối đầu với cậu.”
“Nhưng anh đã làm lỡ nhiều thời gian của tôi, nên tôi cảm thấy rất thua thiệt.” Lý Phàm khẽ cười nói.
Trương Binh cũng không ngốc, anh cũng nhìn ra Lý Phàm đang muốn đưa ra yêu cầu, anh đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, dù đối phương đưa ra yêu cầu quá đáng thế nào, anh cũng sẽ nghĩ cách đồng ý.
“Cậu Lý, đây đều là lỗi của tôi, cậu muốn đưa ra yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, chắc chắn tôi sẽ hoàn thành giúp cậu.” Trương Binh ra sức nịnh bợ.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy dáng vẻ này của con trai, thì rất bất ngờ, đồng thời cũng thầm khinh thường, ông không ngờ con trai còn không có tiền đồ hơn ông nghĩ.
“Nếu đã như thế thì anh bắt cậu cả nhà họ Đế đến đây, nhốt mấy ngày đi.” Lý Phàm hờ hững nói.
Nếu cậu cả nhà họ Đế muốn chơi chiêu này với anh, không bằng dùng gậy ông đập lưng ông, tiện thể để anh ta biết hậu quả của việc đắc tội với anh.
Trương Binh nghe xong thì bắt đầu mất bình tĩnh, anh bỗng hít ngụm khí lạnh, mặc dù anh là cảnh sát, nhưng cực kỳ kiêng dè cậu cả nhà họ Đế.
Nếu giờ anh bắt cậu cả nhà họ Đế đến đây, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Hơn nữa anh cũng không có lá gan đó, anh lau mồ hôi lạnh, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Lý Phàm không có tâm trạng để ý đến cảm nhận của đối phương: “Anh có đi không, nếu anh không đi thì tôi sẽ không ra ngoài, sau khi quay về chắc chắn tôi sẽ thêm mắm thêm muối kể lại chuyện này với đội trưởng Chương.”
Trương Binh sửng sốt, rõ ràng đây là lời uy hiếp trắng trợn, anh không ngờ Lý Phàm lại đùa bỡn như thế, nên nhất thời hoảng loạn.
Người đàn ông trung niên thấy con trai do dự như thế, thì tức giận đạp vào người anh ta: “Con còn không mau làm theo lời của cậu Lý đi, con muốn chết chứ ba thì chưa đâu.”