Thiếu chủ bí mật - Chương 1015
Đọc truyện Thiếu chủ bí mật Chương 1015 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thiếu Chủ Bí Mật – Chương 1015 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHƯƠNG 1015: NGỦ NHƯ CHẾT
Trong lòng Trương Đức Võ sụp đổ, ông ta cũng không ngốc, ông ta nhìn ra anh Lý không hề đứng về phía mình, nên cảm thấy rất bất ngờ.
Ông ta vừa bất giác ra tay với Trần Hiểu Đồng, vừa nói: “Được rồi, đã đến nước này rồi, hãy tỉnh táo và bình tĩnh một chút đi.”
Trần Hiểu Đồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều tại ông, tôi đâu có trêu chọc ông thế mà ông lại bắt cóc tôi và người nhà tôi.”
Trương Đức Võ vốn còn định nói gì đó, nhưng sau khi nghe Trần Hiểu Đồng nói vậy, ông ta trở nên trầm mặc, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Đến tận hôm nay, ông ta mới biết được tại sao đối phương lại căm hận mình như thế, nếu như đổi lại là ông ta, ông ta cũng sẽ không tha thứ cho hành vi của mình.
“Tôi, thật xin lỗi cô.” Trương Đức Võ thở dài.
Sau khi đánh mệt rồi, Trần Hiểu Đồng mới nhìn về phía Lý Phàm, nở nụ cười: “Anh Lý Phàm, sao anh lại mang ông ta đến đây?”
Khóe miệng Trương Đức Võ có chút run rẩy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng không dám tin là thật, chuyện gì xảy ra thế, thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi.
Ông ta cảm thấy sụp đổ, nhưng vào lúc này ông ta cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Ông ta còn có tác dụng với anh, nên anh muốn giữ anh ta lại.”
Nghe vậy, Trần Hiểu Đồng ồ lên một tiếng, rồi không nói gì nữa, cô ta cũng không hề phủ nhận điều này, đối phương làm như thế, nhất định là lý do của mình.
Mà lúc này, Lý Phàm đang bố trí một phòng cho Trương Đức Võ.
Mẹ vợ đi ra, sau khi thấy cảnh này, mẹ vợ nhất thời ngơ ngác, sau đó bà ta chợt trở nên nhiệt tình: “Con rể tốt, để mẹ giúp con.”
Đúng lúc đó, Cố Họa Y đi xuống nhà, nghe vậy thì lảo đảo một cái, suýt nữa thì đứng không vững, chuyện gì đang xảy ra thế, nếu không phải tự mình nghe thấy, cô cũng không thể tin những gì đang diễn ra.
Đây là lần đầu tiên mẹ gọi Lý Phàm một tiếng con rể tốt.
Cô không khỏi nhìn mặt trời bên ngoài một chút, điều này không đúng, mặt trời đâu có mọc ra từ Phía Tây, nên cô không hiểu được tại sao mẹ lại có thái độ nhiệt tình với Lý Phàm như vậy.
Đừng nói là Cố Họa Y, ngay cả Lý Phàm cũng cảm thấy khó hiểu, anh day day cái trán, cảm giác có chút mờ mịt.
Bình thường, Vương Cẩn Mai đối với mình rất lạnh lùng, sao lại đột ngột nhiệt tình với mình như vậy, lần này Lý Phàm có một dự cảm không tốt, chuyện khác thường tất có trá, trong đó chắn chắn có vấn đề.
Lý Phàm hít sâu một hơi, quyết định phải tranh thủ một chút, dù thế nào, anh cũng muốn thử một lần, nói không chừng có thể thành công đấy, nếu thành công, cũng có thể nói là một chuyện tốt.
Mà lúc này, Cố Họa Y cũng không kìm chế được, cô bất giác đi tới trước mặt Vương Cẩn Mai, nói: “Mẹ, mẹ làm sao thế, sao đột nhiên lại như vậy?”
Vương Cẩn Mai sửng sốt mấy giây, cười khan nói: “Mẹ không sao, mẹ vốn dĩ không phải như vậy sao?”
Nghe vậy, Cố Họa Y không khỏi trợn trừng mắt, lấy cớ như này cũng quá qua loa đi, cô thế nhưng hiểu rõ tính cách của mẹ mình, mẹ cô không thể đột ngột trở nên như vậy, ở trong đó khẳng định là có vấn đề.
Nhưng cô không nhìn rõ được là vấn đề nằm ở đâu, cô day day cái trán.
Vương Cẩn Mai bỗng đi tới trước mặt Lý Phàm, nói: “Con rể tốt, mẹ có một chuyện muốn làm phiền con, con có thể giúp mẹ một chút hay không?”
Nghe vậy, Lý Phàm lập tức sững người, chẳng trách đối phương lại đối với anh khác thường như thế, thì là là vì việc này.
“Mẹ, mẹ nói như vậy là có chút khách khí rồi, mẹ cứ nói, con sẽ giúp mẹ.” Lý Phàm mỉm cười nói.
Nghe vậy, Vương Cẩn Mai hơi kinh ngạc, bà ta không ngờ đối phương sẽ nói như vậy, điều này khiến bà ta thật bất ngờ.
“Thật sao? Con rể tốt, mẹ biết con sẽ không để cho mẹ thất vọng mà.” Vương Cẩn Mai vô cùng kích động nói.
Cuối cùng, Vương Cẩn Mai đã nói ra ý nghĩ của mình, thì ra thân thích nhà mẹ đẻ Vương Cẩn Mai muốn tới, nên Vương Cẩn Mai muốn giữ thể diện, muốn mượn xe Lý Phàm dùng một chút.
Nghe bà ta nói vậy, Lý Phàm cười nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, đến lúc đó con và Cố Họa Y sẽ cùng đi.”
Nghe Lý Phàm nói vậy, Vương Cẩn Mai cảm thấy hết sức vui mừng, đây chính là điều bà ta muốn, nếu Lý Phàm và Cố Họa Y cùng đi thì không còn gì tốt hơn.
“Quá tốt rồi, mẹ biết con sẽ không khiến mẹ thất vọng mà.” Vương Cẩn Mai vui mừng nói.
Điều này không hề khiến Lý Phàm dao động, bởi anh đã sớm đoán được rồi, anh duỗi lưng một chút.
Ít nhất ngày mai, người nhà mẹ đẻ Vương Cẩn Mai sẽ đến, Vương Cẩn Mai không muốn để người của nhà mẹ đẻ mình xem thường, nên mới muốn ra oai như vậy.
Lúc này, mà đêm đã buông xuống.
Mọi người đã bắt đầu ngủ say, Trương Đức Võ cũng đã tiến vào mộng đẹp, nhưng ông ta lại không biết nguy hiểm đang đến gần mình.
Sau khi nghe được biến động nhỏ, Lý Phàm lập tức bò dậy, lại có thể có người dám đối ra tay với Trương Đức Võ, thật quá ngang ngược rồi, anh không thể chịu đựng được điều đó.
Anh nhất định phải ngăn cản chuyện này xảy ra mới được, bằng không, mọi công sức của anh đều đổ sông đổ biển hết rồi.
Đám người đó quyết định bắt đầu ra tay với Trương Đức Võ, sau khi nhìn thấy Trương Đức Võ ngủ say, bọn họ lập tức cười lạnh, đây đúng là cơ hội cực tốt cho bọn họ, nếu ra tay vào lúc này thì chắc chắn mã đáo thành công.
Tất nhiên, Lý Phàm cũng chú ý tới suy nghĩ của những người đó, dù thế nào, anh cũng không thể để bọn họ toại nguyện được.
Anh vừa vọt vào, đã nhìn thấy trong tay bọn họ cầm dao găm, mà có người đã đi tới cạnh giường Trương Đức Võ, chuẩn bị đâm dao găm xuống.
Thấy thế, Lý Phàm không khỏi nhíu mày, may mà anh tới kịp lúc, bằng không phiền phức lớn rồi, nếu còn đến trễ một chút, e là Trương Đức Võ đã nguy hiểm tính mạng.
Lý Phàm đá tên đó một cái, cả người tên đó lập tức đập vào tường, gần như đã bất tỉnh.
Sắc mặt những người còn lại đều đại biến, quyết định phải ra tay trước giành ưu thế, bọn họ đánh Lý Phàm tới tấp, mỗi lần ra tay lại tàn nhẫn hơn lần trước.
Thấy vậy, Lý Phàm mỉm cười, anh vô cùng khinh thường, chỉ như vậy mà cũng đòi khiến anh bị thương, thật quá ngây thơ rồi.
Anh điên cuồng ra tay, đám người kia nhanh chóng luống cuống, đều bị đánh tè ra quần, bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc, đều không thể tin được vào những gì đang diễn ra.
Sau khi Lý Phàm giải quyết hết những kẻ đó, Trương Đức Võ vẫn còn đang ngáy o o, ông ta theo bản năng mở mắt ra: “Chuyện gì thế?”
Lý Phàm trừng mắt, tên này đúng là ngủ như chết, cũng sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết đã xảy ra chuyện gì.