Thiên sư tái xuất diệp phùng thi nguyệt - Chương 290
Đọc truyện Thiên sư tái xuất diệp phùng thi nguyệt Chương 290 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Truyện Thiên Sư Tái Xuất Diệp Phùng Thi Nguyệt Full – Chương 290 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 290
“Cùng đến sao?”
Diệp Phùng lẩm bẩm nói, dường như là để chứng minh lời nói của anh, từng tiếng tru liên tục vang lên, một đôi lại thêm một đôi mắt xanh lục mở ra.
Rừng rậm yên tĩnh, bị thay thế bởi”Cùng đến sao?”
Diệp Phùng lẩm bẩm nói, dường như là để chứng minh lời nói của anh, từng tiếng tru liên tục vang lên, một đôi lại thêm một đôi mắt xanh lục mở ra.
Rừng rậm yên tĩnh, bị thay thế bởi từng tiếng bước chân sột soạt, Diệp Phùng đứng yên tại chỗ, chưa hề động một tí, không bao lâu sau đã bị một bầy sói hoang bao vây, nhờ ánh trăng chiếu sáng có thể thấy rõ ít nhất có không dưới hai đến ba mươi con.
Diệp Phùng đứng bên trong bầy sói hoang không những không sợ hãi ngược lại khóe miệng gợi lên nụ cười quen thuộc: “Vẫn là nhiều như trước kia, nhớ ngày đó vào tám năm trước lúc tao lầm lỡ lạc đến nơi này, bị đám súc vật này cho ăn không ít khổ!”
Đàn sói chuyển giao gần ngàn năm nhưng chưa từng bị ai phát hiện, chỗ dựa lớn nhất chính là bầy sói hoang to lớn ở ngoài rừng mười dặm!”
Sói chính là loài động vật sống theo bầy đàn, năm ấy, Diệp Phùng vô ý xâm nhập vào bầy sói hoang đến bây giờ nghĩ lại vẫn không khỏi rùng mình!
“Gào!”
Sói hoang gầm nhẹ, kéo lại suy nghĩ của Diệp Phùng.
Rõ ràng chỉ là đối mặt với một con người nhưng không có một con sói nào dám tự ý tiến lên phía trước, sói càng ngày đến càng nhiều, nóng lòng, lo lắng lan tràn xung quanh.
Khóe miệng Diệp Phùng hơi cong lên, đã nhiều năm rồi nhưng sói hoang trong rừng vẫn còn bản tính hung dữ lớn như vậy!
Cuối cùng, một con sói gầy yếu nhịn không được nữa, gầm nhẹ một tiếng, bất thình lình bổ nhào về phía Diệp Phùng!
“Tới đi!” Diệp Phùng ngưng tụ ánh mắt, thoáng một cái thân thể tránh ra, sói hoang bay qua đỉnh đầu anh, ngay trong nháy mắt, tay phải Diệp Phùng co lại, bất ngờ đánh vào phần bụng mềm mại của sói hoang!
Bốp!
Chỉ dựa vào sức mạnh của những ngón tay, anh đã xuyên thủng bụng con sói, nắm lấy máu thịt bên trong nhất mạnh, rầm! Đầu sói đập vào một thân cây rậm rạp, đến tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp thốt ra đã chết ngay tại chỗ!
Máu của đồng loại kích thích những con sói khác, nhiều con gào thét nhao nhao lao đến, Diệp Phùng giống như thần săn không lùi bước mà tiến lên, một lưỡi dao màu bạc lạnh lẽo không biết từ khi nào đã xuất hiện trong tay!
Trong không gian ánh sáng từ những nhát dao hòa cùng tiếng sói tru tạo thành một bản nhạc buồn, khi xác của sói đã tan thành từng mảnh nằm dưới chân anh, tất cả những con còn sót lại cũng ngừng tấn công.
Tuy nhiên, chúng cũng không có ý định rút lui, sói chính là loài động vật đoàn kết nhất cũng là loài thông minh nhất, vô số thi thể của đồng loại cho chúng biết rõ đây chính là một kẻ thù lớn mạnh, thế nên bọn chúng bắt đầu kêu gọi thêm càng nhiều đồng loại!
Càng ngày càng có nhiều sói hoang từ trong rừng xuất hiện, rậm rạp chẳng chịt, khắp nơi đều là ánh mắt màu xanh lục.
Toàn thân Diệp Phùng sớm được nhuộm đỏ bởi máu của sói, ánh mắt vẫn bình tĩnh như ban đầu, anh lẳng lặng chờ đợi, đúng lúc này, một tiếng sói tru to rõ vang vọng cả đất trời.
Những con sói hoang nghe được âm thanh kêu to, trong mắt chúng bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể dần lui về phía sau tách ra một con đường, từ trong bầy sói một con Sói trắng to lớn gấp đôi uy phong lẫm lẫm xuất hiện.
Những chỗ mà nó đi qua hàng trăm con sói cúi đầu xuống né tránh, tựa như vị vua chí cao vô thượng lại làm bọn chúng sợ hãi trong tâm. Đúng vậy, con Sói trắng này chính xác là vua của bọn chúng, một bộ lông tuyết trắng không tỳ vết, kiêu ngạo, uy nghiêm, không kém gì so với một con sư tử khổng lồ, đủ tư cách để làm vua của các loài thú, chỉ là vẫn có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, đó là giữa lông mày của Sói trắng có một vết sẹo thật sâu, có lẽ do thời gian qua đã lâu bộ lông không phát triển thêm, xa xa nhìn đến như là con mắt thứ ba quét sạch chút ít tà khí trong làn không khí mỏng manh.
Sói trắng dẫn đầu đi lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Diệp Phùng, đối mặt với một con Sói trắng gấp ba mình Diệp Phùng lại nở nụ cười, hơn nữa còn cười vô cùng đơn thuần.
“Lúc trước lần đầu gặp mày, đã cảm thấy không đơn giản, bây giờ xem %3D ra, lúc trước quả nhiên không nhìn lầm.”
Nói xong, đứng người lên, thu hồi dao găm, vươn hai tay về phía Sói trắng: “Lâu rồi không gặp nha, sói con nhỏ!”
Ánh mắt của Sói trắng bỗng trở nên mãnh liệt, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, sau đó giống như bóng ma trắng xóa lao thẳng về phía Diệp Phùng.
Diệp Phùng không những không trốn tránh thậm chí ý nghĩ giết chóc cũng không còn, cứ như vậy, Sói trắng nhảy vào trong ngực Diệp Phùng, một lực lớn va vào dù Diệp Phùng đã có chuẩn bị cũng bị đụng đến lảo đảo.
Không hề có cảnh tượng cắn xé như đã nghĩ, Sói trắng gác hai chân lên vai Diệp Phùng, ánh mắt ôn hòa, lè lưỡi liếm lấy liếm để gò má Diệp Phùng, trong cổ họng tràn đầy vui sướng.
Một màn này nếu để người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ được mở rộng tầm mắt, sói ban đầu chính là loài động vật máu lạnh, đã vậy sói hoang trong rừng lại càng khát máu, Sói trắng lại là vua sói, không ai có thể nghĩ đến rằng nó giờ phút này lại giống như là những con chó nhỏ bình thường làm nũng với con người.
“Ha ha, được rồi được rồi.”
Diệp Phùng xoa lông trắng trên đầu nó, cười ha hả nói.
“Nhiều năm như vậy không gặp,sói nhỏ năm đó bây giờ đã trở thành vua sói rồi…”
Hồi tưởng lại buổi đêm ấy của tám trăm năm trước…
Khi đó, Diệp Phùng lạc vào rừng sói hoang, đối mặt với cả bầy sói đánh úp, anh vừa đi vừa lui, vất vả thoát ra khỏi tập kích, lúc chuẩn bị rời đi lại thấy được một màn!
Trên bãi đất trống cách đó không xa, một đám sói hoang, vây quanh một con Sói trắng, cơ thể trắng noãn ban đầu tràn đầy máu tươi, nằm trên mặt đất, yết hầu có một vết thương lớn, sắp không chống đỡ được rồi.
Mà bên cạnh Sói trắng có một con sói con cô độc bởi vì sợ hãi toàn thân lạnh run, nhưng đối mặt vây ép của đàn sói hoang, như trước kiên định canh giữ bên cạnh Sói trắng, thấp giọng phẫn nộ gào thét, không có chút nào lùi bước. Có lẽ là nổi lên lòng trắc ẩn, cũng có lẽ là tình cờ, Diệp Phùng thở dài một hơi, nhảy vào đàn sói, chiến đấu kịch liệt, chém giết hơn mười con sói hoang, đem sói con bảo vệ xuống dưới, ban đầu, hắn không có để ý, đang muốn ra đi, ống quần lại bị xiết chặt, nhìn lại, Sói trắng con cắn ống quần anh, thấp giọng rên rỉ, ánh mắt, nhìn về phía Sói trắng té trên mặt đất.
Diệp Phùng dứt khoát quay đầu lại, cúi đầu dò xét tình trạng của Sói trắng, sau đó, hướng về phía sói con lắc đầu: “Sói nhỏ, đây là mẹ của mày sao?”
“Nó chết rồi.”
Sói trắng nhỏ được phép đã có chút ít linh tính, phảng phất giống như hiểu ra, buông lỏng ra ống quần Diệp Phùng, không có nức nở nghẹn ngào, đi đến một chỗ đất mềm, vụng về lấy móng vuốt nhỏ bắt đầu đào đất.
“Chẳng lẽ, nó muốn mai táng mẹ của nó sao?”
Diệp Phùng sợ ngây người, tuy nói vạn vật có linh, nhưng là một con Sói trắng có linh tính như vậy, anh là lần đầu gặp.
Nghĩ đến mẹ của mình, có lẽ, đồng cảm từ đáy lòng, Diệp Phùng đứng từng tiếng bước chân sột soạt, Diệp Phùng đứng yên tại chỗ, chưa hề động một tí, không bao lâu sau đã bị một bầy sói hoang bao vây, nhờ ánh trăng chiếu sáng có thể thấy rõ ít nhất có không dưới hai đến ba mươi con.
Diệp Phùng đứng bên trong bầy sói hoang không những không sợ hãi ngược lại khóe miệng gợi lên nụ cười quen thuộc: “Vẫn là nhiều như trước kia, nhớ ngày đó vào tám năm trước lúc tao lầm lỡ lạc đến nơi này, bị đám súc vật này cho ăn không ít khổ!”
Đàn sói chuyển giao gần ngàn năm nhưng chưa từng bị ai phát hiện, chỗ dựa lớn nhất chính là bầy sói hoang to lớn ở ngoài rừng mười dặm!”
Sói chính là loài động vật sống theo bầy đàn, năm ấy, Diệp Phùng vô ý xâm nhập vào bầy sói hoang đến bây giờ nghĩ lại vẫn không khỏi rùng mình!
“Gào!”
Sói hoang gầm nhẹ, kéo lại suy nghĩ của Diệp Phùng.
Rõ ràng chỉ là đối mặt với một con người nhưng không có một con sói nào dám tự ý tiến lên phía trước, sói càng ngày đến càng nhiều, nóng lòng, lo lắng lan tràn xung quanh.
Khóe miệng Diệp Phùng hơi cong lên, đã nhiều năm rồi nhưng sói hoang trong rừng vẫn còn bản tính hung dữ lớn như vậy!
Cuối cùng, một con sói gầy yếu nhịn không được nữa, gầm nhẹ một tiếng, bất thình lình bổ nhào về phía Diệp Phùng!
“Tới đi!” Diệp Phùng ngưng tụ ánh mắt, thoáng một cái thân thể tránh ra, sói hoang bay qua đỉnh đầu anh, ngay trong nháy mắt, tay phải Diệp Phùng co lại, bất ngờ đánh vào phần bụng mềm mại của sói hoang!
Bốp!
Chỉ dựa vào sức mạnh của những ngón tay, anh đã xuyên thủng bụng con sói, nắm lấy máu thịt bên trong nhất mạnh, rầm! Đầu sói đập vào một thân cây rậm rạp, đến tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp thốt ra đã chết ngay tại chỗ!
Máu của đồng loại kích thích những con sói khác, nhiều con gào thét nhao nhao lao đến, Diệp Phùng giống như thần săn không lùi bước mà tiến lên, một lưỡi dao màu bạc lạnh lẽo không biết từ khi nào đã xuất hiện trong tay!
Trong không gian ánh sáng từ những nhát dao hòa cùng tiếng sói tru tạo thành một bản nhạc buồn, khi xác của sói đã tan thành từng mảnh nằm dưới chân anh, tất cả những con còn sót lại cũng ngừng tấn công.
Tuy nhiên, chúng cũng không có ý định rút lui, sói chính là loài động vật đoàn kết nhất cũng là loài thông minh nhất, vô số thi thể của đồng loại cho chúng biết rõ đây chính là một kẻ thù lớn mạnh, thế nên bọn chúng bắt đầu kêu gọi thêm càng nhiều đồng loại!
Càng ngày càng có nhiều sói hoang từ trong rừng xuất hiện, rậm rạp chẳng chịt, khắp nơi đều là ánh mắt màu xanh lục.
Toàn thân Diệp Phùng sớm được nhuộm đỏ bởi máu của sói, ánh mắt vẫn bình tĩnh như ban đầu, anh lẳng lặng chờ đợi, đúng lúc này, một tiếng sói tru to rõ vang vọng cả đất trời.
Những con sói hoang nghe được âm thanh kêu to, trong mắt chúng bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể dần lui về phía sau tách ra một con đường, từ trong bầy sói một con Sói trắng to lớn gấp đôi uy phong lẫm lẫm xuất hiện.
Những chỗ mà nó đi qua hàng trăm con sói cúi đầu xuống né tránh, tựa như vị vua chí cao vô thượng lại làm bọn chúng sợ hãi trong tâm. Đúng vậy, con Sói trắng này chính xác là vua của bọn chúng, một bộ lông tuyết trắng không tỳ vết, kiêu ngạo, uy nghiêm, không kém gì so với một con sư tử khổng lồ, đủ tư cách để làm vua của các loài thú, chỉ là vẫn có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, đó là giữa lông mày của Sói trắng có một vết sẹo thật sâu, có lẽ do thời gian qua đã lâu bộ lông không phát triển thêm, xa xa nhìn đến như là con mắt thứ ba quét sạch chút ít tà khí trong làn không khí mỏng manh.
Sói trắng dẫn đầu đi lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Diệp Phùng, đối mặt với một con Sói trắng gấp ba mình Diệp Phùng lại nở nụ cười, hơn nữa còn cười vô cùng đơn thuần.
“Lúc trước lần đầu gặp mày, đã cảm thấy không đơn giản, bây giờ xem %3D ra, lúc trước quả nhiên không nhìn lầm.”
Nói xong, đứng người lên, thu hồi dao găm, vươn hai tay về phía Sói trắng: “Lâu rồi không gặp nha, sói con nhỏ!”
Ánh mắt của Sói trắng bỗng trở nên mãnh liệt, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, sau đó giống như bóng ma trắng xóa lao thẳng về phía Diệp Phùng.
Diệp Phùng không những không trốn tránh thậm chí ý nghĩ giết chóc cũng không còn, cứ như vậy, Sói trắng nhảy vào trong ngực Diệp Phùng, một lực lớn va vào dù Diệp Phùng đã có chuẩn bị cũng bị đụng đến lảo đảo.
Không hề có cảnh tượng cắn xé như đã nghĩ, Sói trắng gác hai chân lên vai Diệp Phùng, ánh mắt ôn hòa, lè lưỡi liếm lấy liếm để gò má Diệp Phùng, trong cổ họng tràn đầy vui sướng.
Một màn này nếu để người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ được mở rộng tầm mắt, sói ban đầu chính là loài động vật máu lạnh, đã vậy sói hoang trong rừng lại càng khát máu, Sói trắng lại là vua sói, không ai có thể nghĩ đến rằng nó giờ phút này lại giống như là những con chó nhỏ bình thường làm nũng với con người.
“Ha ha, được rồi được rồi.”
Diệp Phùng xoa lông trắng trên đầu nó, cười ha hả nói.
“Nhiều năm như vậy không gặp,sói nhỏ năm đó bây giờ đã trở thành vua sói rồi…”
Hồi tưởng lại buổi đêm ấy của tám trăm năm trước…
Khi đó, Diệp Phùng lạc vào rừng sói hoang, đối mặt với cả bầy sói đánh úp, anh vừa đi vừa lui, vất vả thoát ra khỏi tập kích, lúc chuẩn bị rời đi lại thấy được một màn!
Trên bãi đất trống cách đó không xa, một đám sói hoang, vây quanh một con Sói trắng, cơ thể trắng noãn ban đầu tràn đầy máu tươi, nằm trên mặt đất, yết hầu có một vết thương lớn, sắp không chống đỡ được rồi.
Mà bên cạnh Sói trắng có một con sói con cô độc bởi vì sợ hãi toàn thân lạnh run, nhưng đối mặt vây ép của đàn sói hoang, như trước kiên định canh giữ bên cạnh Sói trắng, thấp giọng phẫn nộ gào thét, không có chút nào lùi bước. Có lẽ là nổi lên lòng trắc ẩn, cũng có lẽ là tình cờ, Diệp Phùng thở dài một hơi, nhảy vào đàn sói, chiến đấu kịch liệt, chém giết hơn mười con sói hoang, đem sói con bảo vệ xuống dưới, ban đầu, hắn không có để ý, đang muốn ra đi, ống quần lại bị xiết chặt, nhìn lại, Sói trắng con cắn ống quần anh, thấp giọng rên rỉ, ánh mắt, nhìn về phía Sói trắng té trên mặt đất.
Diệp Phùng dứt khoát quay đầu lại, cúi đầu dò xét tình trạng của Sói trắng, sau đó, hướng về phía sói con lắc đầu: “Sói nhỏ, đây là mẹ của mày sao?”
“Nó chết rồi.”
Sói trắng nhỏ được phép đã có chút ít linh tính, phảng phất giống như hiểu ra, buông lỏng ra ống quần Diệp Phùng, không có nức nở nghẹn ngào, đi đến một chỗ đất mềm, vụng về lấy móng vuốt nhỏ bắt đầu đào đất.
“Chẳng lẽ, nó muốn mai táng mẹ của nó sao?”
Diệp Phùng sợ ngây người, tuy nói vạn vật có linh, nhưng là một con Sói trắng có linh tính như vậy, anh là lần đầu gặp.
Nghĩ đến mẹ của mình, có lẽ, đồng cảm từ đáy lòng, Diệp Phùng đứng người lên, đi đến bên cạnh Sói trắng nhỏ, thở dài một hơi: “Mà thôi, gặp nhau cũng là duyên, tôi tới giúp cậu!”
Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của Diệp Phùng, đem Sói trắng vùi sâu vào trong hố, sau đó Diệp Phùng chém xuống đầu của những con sói kia, phất phất tay với Sói trắng nhỏ: “Gặp lại sau, sói nhỏ!”
Ai ngờ Sói trắng nhỏ “ngao…ooo”
một tiếng, đuổi theo, động tác nhanh nhẹn từ ống quân của Diệp Phùng bò lên trên đầu vai của anh.
“Muốn đi theo tao sao?”
Diệp Phùng kinh ngạc nói.
Sói trắng nhỏ linh tính gật đầu.
Diệp Phùng cười khổ một tiếng, như xách con gà con đem nó xách xuống: “Mày không thể đi theo tao.”
Lúc vừa quay người lại, Sói trắng nhỏ lại chập choạng trượt xông lên, tới tới lui lui mấy lần, Diệp Phùng đem nó đặt trên mặt đất, hết sức trịnh trọng nói với nó “Tao không cần kẻ yếu ở bên cạnh mình.”
“Mày bây giờ, chưa đủ khả năng đi cùng tao!”
“Đợi đến một ngày mày lớn mạnh rồi, mới đủ tư cách đi theo làm tùy tùng của tao!”
“Hiểu chưa?”
Lần này, Sói trắng nhỏ không leo trên người của anh nữa, cứ đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Diệp Phùng từng bước một biến mất ở trước mắt, trong hai tròng mắt non nớt, hiện lên sự cứng cỏi, sau đó quay ngược vào rừng rậm, không thấy bóng dáng.
Chương 290
“Cùng đến sao?”
Diệp Phùng lẩm bẩm nói, dường như là để chứng minh lời nói của anh, từng tiếng tru liên tục vang lên, một đôi lại thêm một đôi mắt xanh lục mở ra.
Rừng rậm yên tĩnh, bị thay thế bởi”Cùng đến sao?”
Diệp Phùng lẩm bẩm nói, dường như là để chứng minh lời nói của anh, từng tiếng tru liên tục vang lên, một đôi lại thêm một đôi mắt xanh lục mở ra.
Rừng rậm yên tĩnh, bị thay thế bởi từng tiếng bước chân sột soạt, Diệp Phùng đứng yên tại chỗ, chưa hề động một tí, không bao lâu sau đã bị một bầy sói hoang bao vây, nhờ ánh trăng chiếu sáng có thể thấy rõ ít nhất có không dưới hai đến ba mươi con.
Diệp Phùng đứng bên trong bầy sói hoang không những không sợ hãi ngược lại khóe miệng gợi lên nụ cười quen thuộc: “Vẫn là nhiều như trước kia, nhớ ngày đó vào tám năm trước lúc tao lầm lỡ lạc đến nơi này, bị đám súc vật này cho ăn không ít khổ!”
Đàn sói chuyển giao gần ngàn năm nhưng chưa từng bị ai phát hiện, chỗ dựa lớn nhất chính là bầy sói hoang to lớn ở ngoài rừng mười dặm!”
Sói chính là loài động vật sống theo bầy đàn, năm ấy, Diệp Phùng vô ý xâm nhập vào bầy sói hoang đến bây giờ nghĩ lại vẫn không khỏi rùng mình!
“Gào!”
Sói hoang gầm nhẹ, kéo lại suy nghĩ của Diệp Phùng.
Rõ ràng chỉ là đối mặt với một con người nhưng không có một con sói nào dám tự ý tiến lên phía trước, sói càng ngày đến càng nhiều, nóng lòng, lo lắng lan tràn xung quanh.
Khóe miệng Diệp Phùng hơi cong lên, đã nhiều năm rồi nhưng sói hoang trong rừng vẫn còn bản tính hung dữ lớn như vậy!
Cuối cùng, một con sói gầy yếu nhịn không được nữa, gầm nhẹ một tiếng, bất thình lình bổ nhào về phía Diệp Phùng!
“Tới đi!” Diệp Phùng ngưng tụ ánh mắt, thoáng một cái thân thể tránh ra, sói hoang bay qua đỉnh đầu anh, ngay trong nháy mắt, tay phải Diệp Phùng co lại, bất ngờ đánh vào phần bụng mềm mại của sói hoang!
Bốp!
Chỉ dựa vào sức mạnh của những ngón tay, anh đã xuyên thủng bụng con sói, nắm lấy máu thịt bên trong nhất mạnh, rầm! Đầu sói đập vào một thân cây rậm rạp, đến tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp thốt ra đã chết ngay tại chỗ!
Máu của đồng loại kích thích những con sói khác, nhiều con gào thét nhao nhao lao đến, Diệp Phùng giống như thần săn không lùi bước mà tiến lên, một lưỡi dao màu bạc lạnh lẽo không biết từ khi nào đã xuất hiện trong tay!
Trong không gian ánh sáng từ những nhát dao hòa cùng tiếng sói tru tạo thành một bản nhạc buồn, khi xác của sói đã tan thành từng mảnh nằm dưới chân anh, tất cả những con còn sót lại cũng ngừng tấn công.
Tuy nhiên, chúng cũng không có ý định rút lui, sói chính là loài động vật đoàn kết nhất cũng là loài thông minh nhất, vô số thi thể của đồng loại cho chúng biết rõ đây chính là một kẻ thù lớn mạnh, thế nên bọn chúng bắt đầu kêu gọi thêm càng nhiều đồng loại!
Càng ngày càng có nhiều sói hoang từ trong rừng xuất hiện, rậm rạp chẳng chịt, khắp nơi đều là ánh mắt màu xanh lục.
Toàn thân Diệp Phùng sớm được nhuộm đỏ bởi máu của sói, ánh mắt vẫn bình tĩnh như ban đầu, anh lẳng lặng chờ đợi, đúng lúc này, một tiếng sói tru to rõ vang vọng cả đất trời.
Những con sói hoang nghe được âm thanh kêu to, trong mắt chúng bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể dần lui về phía sau tách ra một con đường, từ trong bầy sói một con Sói trắng to lớn gấp đôi uy phong lẫm lẫm xuất hiện.
Những chỗ mà nó đi qua hàng trăm con sói cúi đầu xuống né tránh, tựa như vị vua chí cao vô thượng lại làm bọn chúng sợ hãi trong tâm. Đúng vậy, con Sói trắng này chính xác là vua của bọn chúng, một bộ lông tuyết trắng không tỳ vết, kiêu ngạo, uy nghiêm, không kém gì so với một con sư tử khổng lồ, đủ tư cách để làm vua của các loài thú, chỉ là vẫn có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, đó là giữa lông mày của Sói trắng có một vết sẹo thật sâu, có lẽ do thời gian qua đã lâu bộ lông không phát triển thêm, xa xa nhìn đến như là con mắt thứ ba quét sạch chút ít tà khí trong làn không khí mỏng manh.
Sói trắng dẫn đầu đi lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Diệp Phùng, đối mặt với một con Sói trắng gấp ba mình Diệp Phùng lại nở nụ cười, hơn nữa còn cười vô cùng đơn thuần.
“Lúc trước lần đầu gặp mày, đã cảm thấy không đơn giản, bây giờ xem %3D ra, lúc trước quả nhiên không nhìn lầm.”
Nói xong, đứng người lên, thu hồi dao găm, vươn hai tay về phía Sói trắng: “Lâu rồi không gặp nha, sói con nhỏ!”
Ánh mắt của Sói trắng bỗng trở nên mãnh liệt, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, sau đó giống như bóng ma trắng xóa lao thẳng về phía Diệp Phùng.
Diệp Phùng không những không trốn tránh thậm chí ý nghĩ giết chóc cũng không còn, cứ như vậy, Sói trắng nhảy vào trong ngực Diệp Phùng, một lực lớn va vào dù Diệp Phùng đã có chuẩn bị cũng bị đụng đến lảo đảo.
Không hề có cảnh tượng cắn xé như đã nghĩ, Sói trắng gác hai chân lên vai Diệp Phùng, ánh mắt ôn hòa, lè lưỡi liếm lấy liếm để gò má Diệp Phùng, trong cổ họng tràn đầy vui sướng.
Một màn này nếu để người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ được mở rộng tầm mắt, sói ban đầu chính là loài động vật máu lạnh, đã vậy sói hoang trong rừng lại càng khát máu, Sói trắng lại là vua sói, không ai có thể nghĩ đến rằng nó giờ phút này lại giống như là những con chó nhỏ bình thường làm nũng với con người.
“Ha ha, được rồi được rồi.”
Diệp Phùng xoa lông trắng trên đầu nó, cười ha hả nói.
“Nhiều năm như vậy không gặp,sói nhỏ năm đó bây giờ đã trở thành vua sói rồi…”
Hồi tưởng lại buổi đêm ấy của tám trăm năm trước…
Khi đó, Diệp Phùng lạc vào rừng sói hoang, đối mặt với cả bầy sói đánh úp, anh vừa đi vừa lui, vất vả thoát ra khỏi tập kích, lúc chuẩn bị rời đi lại thấy được một màn!
Trên bãi đất trống cách đó không xa, một đám sói hoang, vây quanh một con Sói trắng, cơ thể trắng noãn ban đầu tràn đầy máu tươi, nằm trên mặt đất, yết hầu có một vết thương lớn, sắp không chống đỡ được rồi.
Mà bên cạnh Sói trắng có một con sói con cô độc bởi vì sợ hãi toàn thân lạnh run, nhưng đối mặt vây ép của đàn sói hoang, như trước kiên định canh giữ bên cạnh Sói trắng, thấp giọng phẫn nộ gào thét, không có chút nào lùi bước. Có lẽ là nổi lên lòng trắc ẩn, cũng có lẽ là tình cờ, Diệp Phùng thở dài một hơi, nhảy vào đàn sói, chiến đấu kịch liệt, chém giết hơn mười con sói hoang, đem sói con bảo vệ xuống dưới, ban đầu, hắn không có để ý, đang muốn ra đi, ống quần lại bị xiết chặt, nhìn lại, Sói trắng con cắn ống quần anh, thấp giọng rên rỉ, ánh mắt, nhìn về phía Sói trắng té trên mặt đất.
Diệp Phùng dứt khoát quay đầu lại, cúi đầu dò xét tình trạng của Sói trắng, sau đó, hướng về phía sói con lắc đầu: “Sói nhỏ, đây là mẹ của mày sao?”
“Nó chết rồi.”
Sói trắng nhỏ được phép đã có chút ít linh tính, phảng phất giống như hiểu ra, buông lỏng ra ống quần Diệp Phùng, không có nức nở nghẹn ngào, đi đến một chỗ đất mềm, vụng về lấy móng vuốt nhỏ bắt đầu đào đất.
“Chẳng lẽ, nó muốn mai táng mẹ của nó sao?”
Diệp Phùng sợ ngây người, tuy nói vạn vật có linh, nhưng là một con Sói trắng có linh tính như vậy, anh là lần đầu gặp.
Nghĩ đến mẹ của mình, có lẽ, đồng cảm từ đáy lòng, Diệp Phùng đứng từng tiếng bước chân sột soạt, Diệp Phùng đứng yên tại chỗ, chưa hề động một tí, không bao lâu sau đã bị một bầy sói hoang bao vây, nhờ ánh trăng chiếu sáng có thể thấy rõ ít nhất có không dưới hai đến ba mươi con.
Diệp Phùng đứng bên trong bầy sói hoang không những không sợ hãi ngược lại khóe miệng gợi lên nụ cười quen thuộc: “Vẫn là nhiều như trước kia, nhớ ngày đó vào tám năm trước lúc tao lầm lỡ lạc đến nơi này, bị đám súc vật này cho ăn không ít khổ!”
Đàn sói chuyển giao gần ngàn năm nhưng chưa từng bị ai phát hiện, chỗ dựa lớn nhất chính là bầy sói hoang to lớn ở ngoài rừng mười dặm!”
Sói chính là loài động vật sống theo bầy đàn, năm ấy, Diệp Phùng vô ý xâm nhập vào bầy sói hoang đến bây giờ nghĩ lại vẫn không khỏi rùng mình!
“Gào!”
Sói hoang gầm nhẹ, kéo lại suy nghĩ của Diệp Phùng.
Rõ ràng chỉ là đối mặt với một con người nhưng không có một con sói nào dám tự ý tiến lên phía trước, sói càng ngày đến càng nhiều, nóng lòng, lo lắng lan tràn xung quanh.
Khóe miệng Diệp Phùng hơi cong lên, đã nhiều năm rồi nhưng sói hoang trong rừng vẫn còn bản tính hung dữ lớn như vậy!
Cuối cùng, một con sói gầy yếu nhịn không được nữa, gầm nhẹ một tiếng, bất thình lình bổ nhào về phía Diệp Phùng!
“Tới đi!” Diệp Phùng ngưng tụ ánh mắt, thoáng một cái thân thể tránh ra, sói hoang bay qua đỉnh đầu anh, ngay trong nháy mắt, tay phải Diệp Phùng co lại, bất ngờ đánh vào phần bụng mềm mại của sói hoang!
Bốp!
Chỉ dựa vào sức mạnh của những ngón tay, anh đã xuyên thủng bụng con sói, nắm lấy máu thịt bên trong nhất mạnh, rầm! Đầu sói đập vào một thân cây rậm rạp, đến tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp thốt ra đã chết ngay tại chỗ!
Máu của đồng loại kích thích những con sói khác, nhiều con gào thét nhao nhao lao đến, Diệp Phùng giống như thần săn không lùi bước mà tiến lên, một lưỡi dao màu bạc lạnh lẽo không biết từ khi nào đã xuất hiện trong tay!
Trong không gian ánh sáng từ những nhát dao hòa cùng tiếng sói tru tạo thành một bản nhạc buồn, khi xác của sói đã tan thành từng mảnh nằm dưới chân anh, tất cả những con còn sót lại cũng ngừng tấn công.
Tuy nhiên, chúng cũng không có ý định rút lui, sói chính là loài động vật đoàn kết nhất cũng là loài thông minh nhất, vô số thi thể của đồng loại cho chúng biết rõ đây chính là một kẻ thù lớn mạnh, thế nên bọn chúng bắt đầu kêu gọi thêm càng nhiều đồng loại!
Càng ngày càng có nhiều sói hoang từ trong rừng xuất hiện, rậm rạp chẳng chịt, khắp nơi đều là ánh mắt màu xanh lục.
Toàn thân Diệp Phùng sớm được nhuộm đỏ bởi máu của sói, ánh mắt vẫn bình tĩnh như ban đầu, anh lẳng lặng chờ đợi, đúng lúc này, một tiếng sói tru to rõ vang vọng cả đất trời.
Những con sói hoang nghe được âm thanh kêu to, trong mắt chúng bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể dần lui về phía sau tách ra một con đường, từ trong bầy sói một con Sói trắng to lớn gấp đôi uy phong lẫm lẫm xuất hiện.
Những chỗ mà nó đi qua hàng trăm con sói cúi đầu xuống né tránh, tựa như vị vua chí cao vô thượng lại làm bọn chúng sợ hãi trong tâm. Đúng vậy, con Sói trắng này chính xác là vua của bọn chúng, một bộ lông tuyết trắng không tỳ vết, kiêu ngạo, uy nghiêm, không kém gì so với một con sư tử khổng lồ, đủ tư cách để làm vua của các loài thú, chỉ là vẫn có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, đó là giữa lông mày của Sói trắng có một vết sẹo thật sâu, có lẽ do thời gian qua đã lâu bộ lông không phát triển thêm, xa xa nhìn đến như là con mắt thứ ba quét sạch chút ít tà khí trong làn không khí mỏng manh.
Sói trắng dẫn đầu đi lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Diệp Phùng, đối mặt với một con Sói trắng gấp ba mình Diệp Phùng lại nở nụ cười, hơn nữa còn cười vô cùng đơn thuần.
“Lúc trước lần đầu gặp mày, đã cảm thấy không đơn giản, bây giờ xem %3D ra, lúc trước quả nhiên không nhìn lầm.”
Nói xong, đứng người lên, thu hồi dao găm, vươn hai tay về phía Sói trắng: “Lâu rồi không gặp nha, sói con nhỏ!”
Ánh mắt của Sói trắng bỗng trở nên mãnh liệt, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, sau đó giống như bóng ma trắng xóa lao thẳng về phía Diệp Phùng.
Diệp Phùng không những không trốn tránh thậm chí ý nghĩ giết chóc cũng không còn, cứ như vậy, Sói trắng nhảy vào trong ngực Diệp Phùng, một lực lớn va vào dù Diệp Phùng đã có chuẩn bị cũng bị đụng đến lảo đảo.
Không hề có cảnh tượng cắn xé như đã nghĩ, Sói trắng gác hai chân lên vai Diệp Phùng, ánh mắt ôn hòa, lè lưỡi liếm lấy liếm để gò má Diệp Phùng, trong cổ họng tràn đầy vui sướng.
Một màn này nếu để người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ được mở rộng tầm mắt, sói ban đầu chính là loài động vật máu lạnh, đã vậy sói hoang trong rừng lại càng khát máu, Sói trắng lại là vua sói, không ai có thể nghĩ đến rằng nó giờ phút này lại giống như là những con chó nhỏ bình thường làm nũng với con người.
“Ha ha, được rồi được rồi.”
Diệp Phùng xoa lông trắng trên đầu nó, cười ha hả nói.
“Nhiều năm như vậy không gặp,sói nhỏ năm đó bây giờ đã trở thành vua sói rồi…”
Hồi tưởng lại buổi đêm ấy của tám trăm năm trước…
Khi đó, Diệp Phùng lạc vào rừng sói hoang, đối mặt với cả bầy sói đánh úp, anh vừa đi vừa lui, vất vả thoát ra khỏi tập kích, lúc chuẩn bị rời đi lại thấy được một màn!
Trên bãi đất trống cách đó không xa, một đám sói hoang, vây quanh một con Sói trắng, cơ thể trắng noãn ban đầu tràn đầy máu tươi, nằm trên mặt đất, yết hầu có một vết thương lớn, sắp không chống đỡ được rồi.
Mà bên cạnh Sói trắng có một con sói con cô độc bởi vì sợ hãi toàn thân lạnh run, nhưng đối mặt vây ép của đàn sói hoang, như trước kiên định canh giữ bên cạnh Sói trắng, thấp giọng phẫn nộ gào thét, không có chút nào lùi bước. Có lẽ là nổi lên lòng trắc ẩn, cũng có lẽ là tình cờ, Diệp Phùng thở dài một hơi, nhảy vào đàn sói, chiến đấu kịch liệt, chém giết hơn mười con sói hoang, đem sói con bảo vệ xuống dưới, ban đầu, hắn không có để ý, đang muốn ra đi, ống quần lại bị xiết chặt, nhìn lại, Sói trắng con cắn ống quần anh, thấp giọng rên rỉ, ánh mắt, nhìn về phía Sói trắng té trên mặt đất.
Diệp Phùng dứt khoát quay đầu lại, cúi đầu dò xét tình trạng của Sói trắng, sau đó, hướng về phía sói con lắc đầu: “Sói nhỏ, đây là mẹ của mày sao?”
“Nó chết rồi.”
Sói trắng nhỏ được phép đã có chút ít linh tính, phảng phất giống như hiểu ra, buông lỏng ra ống quần Diệp Phùng, không có nức nở nghẹn ngào, đi đến một chỗ đất mềm, vụng về lấy móng vuốt nhỏ bắt đầu đào đất.
“Chẳng lẽ, nó muốn mai táng mẹ của nó sao?”
Diệp Phùng sợ ngây người, tuy nói vạn vật có linh, nhưng là một con Sói trắng có linh tính như vậy, anh là lần đầu gặp.
Nghĩ đến mẹ của mình, có lẽ, đồng cảm từ đáy lòng, Diệp Phùng đứng người lên, đi đến bên cạnh Sói trắng nhỏ, thở dài một hơi: “Mà thôi, gặp nhau cũng là duyên, tôi tới giúp cậu!”
Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của Diệp Phùng, đem Sói trắng vùi sâu vào trong hố, sau đó Diệp Phùng chém xuống đầu của những con sói kia, phất phất tay với Sói trắng nhỏ: “Gặp lại sau, sói nhỏ!”
Ai ngờ Sói trắng nhỏ “ngao…ooo”
một tiếng, đuổi theo, động tác nhanh nhẹn từ ống quân của Diệp Phùng bò lên trên đầu vai của anh.
“Muốn đi theo tao sao?”
Diệp Phùng kinh ngạc nói.
Sói trắng nhỏ linh tính gật đầu.
Diệp Phùng cười khổ một tiếng, như xách con gà con đem nó xách xuống: “Mày không thể đi theo tao.”
Lúc vừa quay người lại, Sói trắng nhỏ lại chập choạng trượt xông lên, tới tới lui lui mấy lần, Diệp Phùng đem nó đặt trên mặt đất, hết sức trịnh trọng nói với nó “Tao không cần kẻ yếu ở bên cạnh mình.”
“Mày bây giờ, chưa đủ khả năng đi cùng tao!”
“Đợi đến một ngày mày lớn mạnh rồi, mới đủ tư cách đi theo làm tùy tùng của tao!”
“Hiểu chưa?”
Lần này, Sói trắng nhỏ không leo trên người của anh nữa, cứ đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Diệp Phùng từng bước một biến mất ở trước mắt, trong hai tròng mắt non nớt, hiện lên sự cứng cỏi, sau đó quay ngược vào rừng rậm, không thấy bóng dáng.