Thiên sư hạ sơn - Chương 228
Đọc truyện Thiên sư hạ sơn Chương 228 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thiên Sư Hạ Sơn – Chương 228 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thiên Sư Hạ Sơn – Lưu Minh mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Anh nói thêm câu nữa thì quỳ xuống ôm lấy đầu lăn ra khỏi đây cho tôi!”
Giờ nhóc Mạc chính là một quả bom hẹn giờ làm Lưu Minh sợ tới mức rụt cổ.
“Liên Y, rốt cuộc thì cô bị sao vậy?”
Lưu Minh đi đến bên cạnh Mạc Liên Y dịu dàng hỏi.
“Lưu Minh, bố tôi và bà mẹ kế mà ông ấy tìm cho tôi kết hôn rồi!”
Mạc Liên Y trực tiếp đứng lên khỏi ghế, ôm lấy Lưu Minh bật khóc.
Lúc này, ít nhiều gì Lưu Minh cũng có thể hiểu được tâm trạng của Mạc Liên Y, cảm giác đó giống như sư phụ anh tìm sư mẫu khác cho mình vậy.
Cũng là những con người cùng cảnh ngộ!
“Lưu Minh, anh nói xem có phải bố tôi không còn thương tôi nữa không?”
Mạc Liên Y nghẹn ngào hỏi.
Lưu Minh cười ha ha, cũng không đáp mà chỉ vỗ lưng cô.
Đây mẹ nó là một câu hỏi trí mạng, trả lời kiểu gì cũng sẽ chết, còn không bằng ngoan ngoãn ngậm miệng không đáp.
Một lúc lâu sau, Mạc Liên Y mới yên tĩnh lại, giơ tay lau nước mắt rồi lấy quần áo của Lưu Minh lau tay.
“Cô quá đáng ghê, nhóc Mạc, giờ tôi có mỗi hai cái áo, một cái bị cô lau nước mắt, cái còn lại bị cô lau nước mũi. Cô bảo tôi phải ra ngoài gặp người ta thế nào đây!”
Lưu Minh nghiêm mặt, hơi khó chịu nói.
Mạc Liên Y nhìn cái vẻ trợn mắt nhíu mày của Lưu Minh mà cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, đôi mắt ngập nước cong lên thành một vầng trăng non, trừng anh một cái. Sau đó, cô ta bèn ngồi xuống ghế tổng giám đốc cầm một bộ tài liệu lên xem tiếp.
Lưu Minh nhìn đôi mắt nhóc Mạc khóc đỏ hoe, không hiểu sao lại hơi đau lòng, dứt khoát giật lấy tài liệu trong tay cô ấy ném sang bên cạnh.
“Nhìn cái gì mà nhìn, suốt ngày xem mấy cái thứ rác rưởi ấy thì có gì thú vị chứ? Nào, tôi dẫn cô đi chơi!”
Lưu Minh nói xong bèn kéo Mạc Liên Y dậy khỏi ghế tổng giám đốc.
Mạc Liên Y ngó Lưu Minh, không kiềm được bật cười hỏi: “Có phải anh dẫn tôi đi chơi rồi tôi bỏ tiền ra trả đúng không!”
“Hừ, khinh bỉ ai đó!”
“Anh đây có tiền!”