Thiên sư hạ sơn - Chương 227
Đọc truyện Thiên sư hạ sơn Chương 227 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thiên Sư Hạ Sơn – Chương 227 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thiên Sư Hạ Sơn – Lưu Minh mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Vốn chuyện này có chút không đúng quy định, nhưng dù sao Tiểu Thạch Đầu cũng là người do Lưu Minh đưa tới, mấy bác sĩ trong bệnh viện cũng mắt nhắm mắt mở kệ họ.
Vừa ngồi nóng ghế, Lưu Minh đã nhận được điện thoại của Mạc Liên Y.
“Lưu Minh, tâm trạng của tôi đang rất tệ, anh mau đến tìm tôi đi!”
Lúc này, hình như Mạc Liên Y đang có chút tức giận, giọng còn hơi nức nở.
Lưu Minh cũng không dám lề mề, vừa cúp máy là vội vàng chạy đến tập đoàn Thiên Nam.
Hôm nay là lần đầu tiên Lưu Minh chính thức bước vào tòa cao ốc này, dưới ánh nhìn chăm chú của một đám bảo vệ, anh đi vào thang máy chuyên dùng của tổng giám đốc lên thẳng tầng cao nhất.
Phải công nhận rằng tập đoàn Thiên Nam đúng là giàu nứt đổ vách, tầng cao nhất của cả tòa cao ốc chỉ có văn phòng của Mạc Liên Y và máy cái phòng họp.
Lúc này, Lý Văn Dao mặc một bộ đồ công sở của ol, đeo cặp mắt kính không gọng, ôm một đống tài liệu đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc. Cô ta vừa đóng cửa xoay người lại đã thấy Lưu Minh đang mỉm cười nhìn mình.
“Tên háo sắc nhà anh làm gì đó? Làm tôi đây hết hồn!”
Lý Văn Dao nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lưu Minh, bị dọa trực tiếp dán lên cửa.
Lưu Minh cũng không nói gì, chỉ cười cợt chậm rãi dí sát mặt vào Lý Văn Dao.
“Tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà làm bậy, Liên Y đang ở bên trong đó!”
Lý Văn Dao cho rằng Lưu Minh nổi máu dê định dồn mình vào cửa rồi hôn mình bèn sợ tới mức nhắm mắt lại giống như một con gà con bị hoảng sợ.
Nhưng qua một lúc lâu, Lý Văn Dao lại phát hiện chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bấy giờ, cô ta mới mở mắt ra và thấy tên Lưu Minh kia đang ngoài cười nhưng trong không cười nhìn mình.
“Mắt kính đẹp đó!”
“Tên khốn nhà anh, thật là đáng ghét mà!”
Lý Văn Dao tức đến mức giậm chân, ôm tài liệu chạy vụt đi.
“Nhóc con, đây là sự trừng phạt cho việc dám gọi tôi là Lưu thái giám, con người của tôi cũng không rộng lượng vậy đâu”.
Lưu Minh cười ha ha nói, sau đó đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra.
“Ôi chà, diện tích của văn phòng này còn lớn hơn cả trại nuôi heo của nhà Trương bí đao nữa!”