Thế giới hoàn mỹ - Chương 1392
Đọc truyện Thế giới hoàn mỹ Chương 1392 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thế Giới Hoàn Mỹ – Chương 1392 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Toàn bộ đại mạc đã từng là chiến trường, mênh mông vô bờ, không có phần cuối, vô số tiên dân đã chém giết ở nơi đây, chiến thiên đấu địa, tuy rằng đã từ trần trong năm tháng xa xôi trước thế nhưng tựa như vẫn có thể nghe được hành khúc vang vọng cùng với tiếng hô giết thiết huyết.
Đại quân một đường hướng tới.
Những thiên tài có thể tự do hành động đều lựa chọn đi theo, ai cũng muốn kiến thức về sự bao la tới mức nào của cái gọi là cuộc đại chiến giữa hai giới.
“Phía đối diện có Bất Hủ áp trận, bên phía chúng ta từ lâu đã không có Chân Tiên, vậy có thể ngăn chặn được ư?” Có người nhỏ giọng hỏi.
Một thiên tài lên tiếng, đây là lần đầu tiên hắn tới Đế quan cho nên cũng không hề biết chút gì cả.
Trên thực tế, đây cũng là một trong số ít nghi vấn trong lòng của Thạch Hạo, tình thế vô cùng căng thẳng, cửu Thiên thập Địa sao có thể ngăn chặn được sư đoàn hổ lang của dị vực chứ?
“Đã nhiều năm trôi qua như vậy, tuy rằng Chân Tiên của giới ta không còn tồn tại thế nhưng các tộc vẫn có thể đứng vững vàng lâu dài, tất nhiên sẽ có đạo lý của nó.” Một vị lão kỵ sĩ nói.
“Ồ, đó là gì thế?” Có người kinh ngạc thốt lên.
Sau khi tiến vào nơi sâu của đại mạc thì mọi người không tự chủ ngẩng đầu, bởi vì luôn cảm thấy có thứ gì đó đang che phủ phía trên, mênh mông tựa như là một vùng tinh vực vậy!
Những người lần đầu tiên xuất quan đều ngửa đầu nhìn trời, đó là ma vân hay là tiên vụ? Tinh khiết cùng u tối quấn lấy nhau, tựa như là âm dương đang cuốn chặt.
Vấn đề quan trọng nhất chính là, nó hình thành một nên hình tròn to lớn và hóa thành một vòng xoáy đầy đáng sợ, trở thành một vực sâu!
Chỉ có điều, vực sâu này thông hướng về phía trời cao, tiến vào một nơi vô ngần không biết là đâu chứ không hề dẫn vào dưới lòng đất.
Nó thật sự rất to lớn, mênh mông vô biên, bao phủ phía bên trên của đại mạc.
“Lẽ nào… đó chính là Thiên uyên?” Có người thì thầm.
Thạch Hạo cũng ngẩn ra, lúc chưa tới đây thì hắn cũng từng nghe nói qua sẽ có có một vực sâu như thế, chỉ có điều sẽ không hướng xuống nơi sâu trong mặt dất mà sẽ dẫn về vực ngoại, vô cùng thần bí.
Đây là do bức tường không gian cấu trúc nên, nó hình thành nên một phạm vi vô cùng thần bí.
Những làn sương mù màu đen quấn chặt lấy màu trắng rồi chậm rãi xoay tròn, nắm giữ sức mạnh đầy đáng sợ.
Ở bên trong Thiên uyên có rất nhiều các mảnh vỡ ngôi sao không ngừng bồng bềnh chuyển động theo, hình thành nên một luồng sức mạnh ma quái đầy đáng sợ, cảnh tượng vô cùng bao la.
Đây không phải là vực sâu bình thường, ngay cả tinh thể cũng có thể cuốn vào trong.
CÓ thể nó không phải là hố đen mà chỉ là một vực sâu đơn giản, bởi vì nếu đi tiếp về phía trước trong sa mạc này thì có thể thấy được, Thiên uyên này gần như tiếp xúc với mặt đất.
Có rất nhiều tinh hài đang chậm rãi xoay tròn bên trong, còn có một ít hài cốt vô cùng to lớn đang trôi nổi xoay tròn, khiến người khác sinh ra sợ hãi.
“Thiên uyên này thần bí vô cùng, từng có rất nhiều cao thủ tới tìm hiểu thế nhưng từ xưa tới nay vẫn không hề có một ai tới được điểm cuối, vả lại nó đang trấn thủ Biên Hoang của giới ta!” Một vị đại kỵ sĩ nói.
“Nó… trấn thủ bằng cách nào?” Rất nhiều người không rõ nhìn về Thiên uyên trong gang tấc kia, vẫn chưa hề cảm nhận được sức mạnh đặc biệt nào.
“Nó sẽ vô hiệu với những sinh linh bình thường, chỉ khi nào có Bất Hủ vượt giới tới đây, tiến vào trong khu vực này thì sẽ bị hút vào Thiên uyên, cứ thế biến mất không thấy đâu nữa!” Đại kỵ sĩ trịnh trọng nói.
“Cái gì?” Rất nhiều người khi nghe vậy thì kinh hãi tới biến sắc, bất giác lùi lại sau, sắc mặt đôi chút tái nhợt.
Có thể nuốt lấy sinh linh Bất Hủ, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào chứ, Thiên uyên này quá khủng khiếp, nó sẽ thông tới hướng nào? Sao lại có uy thế vô thượng như vầy.
“Yên tâm đi, nó sẽ không nuốt các ngươi đâu, sinh linh bình thường ở nơi này sẽ không gặp bất cú biến cố gì cả, chỉ khi nào có Bất Hủ xuất hiện thì nó mới nuốt lấy.” Đại kỵ sĩ giải thích.
Chuyện gì thế này, chuyên nhằm vào Bất Hủ?
Nó hình thành bằng cách nào, là ai bố trí nên, tới giờ vẫn không ai hiểu rõ, bởi vì những năm cuối Tiên cổ thì giới này đã bị tiêu diệt, văn minh đoạn tuyệt, hết thảy đã không thể khảo chứng được nữa.
Dị vực rút lui, là bị ai đánh đuổi, tới hiện giờ vẫn không thể nói một cách cụ thể được.
Thiên uyên này đã được hình thành khi đó ư?
“Vì vậy, năm tháng dài đằng đẵng qua đi, tuy rằng thi thoảng dị vực sẽ tiến công mạnh mẽ, thế nhưng sau khi tổn thất mấy vị Bất Hủ thì cũng chỉ có thể để chon cháy mình đên công phá mà thôi.” Một lão kỵ sĩ mỉm cười nói.
Có thể nói, sự tồn tại của Thiên uyên đã đảm bảo cho sự an toàn của cửu Thiên thập Địa, nếu không, Bất Hủ dị vực đột kích thì Đế quan tuyệt đối lâm nguy!
Ở niên đại không có Chân Tiên thì vực sâu này đã tạo nên tác dụng vô cùng to lớn, ngăn cản lại gót sắt của dị vực.
Rất nhiều người ngửa mặt nhìn về trời cao, vực sâu này xuất hiện ở trên bầu trời, khiến người khác cảm thấy cực kỳ thần bí, ngập tràn quá nhiều bí mật.
Nó thông hướng tới nơi nào? Những Bất Hủ bị nuốt lấy sẽ có kết cục ra sao, là chết hay là bị đưa tới một nơi kỳ dị nào đó?
Việc này khiến người người muốn tìm hiểu, muốn biết rõ, ở phía cuối của nó là phương nào, có thể biết được chân tướng.
“Đã từng có một tòa thành, nhưng đáng tiếc, nó không còn xuất hiện nữa, rất lâu rồi không hề thấy tung tích đâu.” Một lão kỵ sĩ than thở.
Lập tức Thạch Hạo liền thất kinh, đây mới chính là vấn đề quan trọng mà hắn quan tâm, cũng là một trong những mục đíc xuất quan lần này, hắn muốn tìm kiếm và tới tòa thành kia, muốn biết hiện giờ nơi đó ra làm sao.
“Tiền bối, nó đã đi nơi nào rồi?”
“Không biết, có thể là ẩn mình trong hư không, có thể là nổ tung hoàn toàn, gần đây cũng không hề nhìn thấy được.” Lão kỵ sĩ lên tiếng thở dài.
“Hẳn là vẫn còn, một năm trước có người từng nhìn thấy qua, có thể là tàn ảnh của nó.” Đại kỵ sĩ ngồi trên Thôn Thiên thú nói.
Thạch Hạo muốn hiểu thật rõ thế nhưng mọi người cũng chỉ biết có hạn đối với thành trì này, không thể đưa ra nguyên do gì cả.
Bởi vì, tòa thành này quá thần bí, dù cho là ở cổ đại thì cũng chỉ một mình trấn áp trong thiên địa, lúc ẩn lúc hiện.
“Không thể nào, ta rõ ràng nhìn thấy tòa thành trì kia sừng sững bên ngoài Biên Hoang, một mình chống lại đại quân dị tộc, làm sao không cách nào tới gần chứ?” Thạch Hạo tự nhủ trong lòng, không hề quá tin tưởng.
“Niên đại cổ xưa nhất, Đế quan đã từng đóng kín không cho phép ai ra ngoài, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, không biết vào lúc ấy Thiên uyên cùng với tòa thành cổ kia đã phát sinh chuyện gì hay không.” Một ông lão khẽ nói.
Việc này khiến Thạch Hạo chấn động trong lòng, tiếp đó là nắm chặt nắm đấm.
Đế quan phong tỏa, hoàn toàn tách biệt với thế gian!
Theo như cảnh tượng mà những gì Thạch Hạo nhìn thấy, chẳng lẽ nói những sinh linh ở trong tòa thành cổ năm xưa kia đang chiến đấu cô độc một mình ư?
Nếu như vậy thì chắc chắn có biến cố gì đó rất to lớn, rồi Đế quan bị phong tỏa! Là thấy chết không cứu hay có nguyên nhân nào khác nữa, vì sao không xuất quan trợ giúp?
Thạch Hạo nhíu mày nắm chặt nắm đấm, hắn cảm thấy năm xưa chắc chắn có ‘cố sự’ gì đó, có thể là rất đau đớn, có thể là rất bi tráng, có thể là bất đắ dĩ.
“Ta muốn biết rõ chấn tướng, còn muốn đòi sự thuần khiết cho Thạch tộc!” Hắn âm thầm cắn răng.
“Phía trước có sinh linh!” Đột nhiên có người hét lớn, lập tức kinh động toàn bộ đại quân.
Trên thực tế, ở phía cuối đường chân trời sớm đã xuất hiện đại quân địch thủ của cửu Thiên, bởi vì quá nhiều người nên rất bắt mắt.
“Kết trận, chuẩn bị chiến đấu!” Một vị đại kỵ sĩ quát lớn, dẫn đầu nhân mã chủ chốt, sắp xếp đội hình, chuẩn bị xung kích.
Đây cũng không phải là đại trận bình thường, ở giữa binh đoàn này lấp lánh ánh sáng chói mắt xộc thẳng trời cao, hình thành nên một lồng ánh sáng bảo vệ đại quân.
“Đó là sinh vật gì thế?”
Rất nhiều người nhìn chằm chằm về phía đường chân trời trước mắt.
Đám sinh linh kia có hình thể khổng lồ, có hình người, có cổ thú, có ác điểu, chúng không ngừng xây dựng nên trận pháp thần bí, đó là một công trình rất đồ sộ vì sử dụng rất nhiều vật liệu.
“Bọn chúng đang làm gì thế?”
“Bọn họ đang bố trí đại trận hòng xung kích Thiên uyên, phá hoại nơi này. Là đá lót đường cho Bất Hủ giả, chúng ta nhất định phải đánh tan bọn chúng, hủy diệt đại trận không hoàn chỉnh này!” Đại kỵ sĩ quát lớn.
Lúc này, những quân đoàn khác cũng đều đã chuẩn bị sẵn sàng để xung phong.
“Giết cho ta!” Một cường giả hét lớn.
Ầm!
Tiếng trống trận kinh thiên động địa vang lên, cuộc đại chiến bộc pahts, từng đánh đại quân xông về trước, triển khai cuộc đại quyết chiến.
“U u…” Tiếng kèn lệnh thê lương vang lên, phía cuối đường chân trời xuất hiện lít nhút sinh linh, không cách nào thấy được bến bờ.
Dị vực cũng đã chuẩn bị rất sung túc, đại quân sớm đã chuẩn bị đầy đủ để đón địch, buông xuống công trình đại trận đang xây dựng và bắt đầu nghênh chiến.
“Đó là vật gì vậy, sao hình thù lại kỳ dị tới thế?” Cường giả cấc tộc lần đầu tiên tới đại mạc thì đều ngạc nhiên, sinh linh của dị vực hình thù gì cũng đều có cả.
Đi kèm theo đó chính là sát khí xoắn tròn lao tới, một vài vọt nhanh lại, có như du diên* khiến người khác thấy ghê tởm; có cánh trắng sau lưng đầy xinh đẹp xuất chúng nhưng thật ra lại là đàn ông; có người đen như mực huyết nhục khô quắt tựa như là hài cốt, bên ngoài khung xương là một lớp da mỏng tanh, được mệnh danh là kẻ khổ tu.
(*): Là một loại sâu bọ giống như rết, thân có đốt, mình vàng, đầu có sừng, chân nhỏ và dài, sống chỗ ẩm thấp, ăn tiểu trùng, có ích cho nhà nông.
“Giết!”
Bên phía cửu Thiên, một đại kỵ sĩ ngồi trên lưng một con voi trắng quát lớn khiến thiên địa chấn động, chiến kích trong tay quét ngang càn không chém giết về trước.
Hắn là một người chỉ huy xung phong đi đầu, vận dụng sức chiến đấu mạnh nhất của bản thân, là nhân vật thuộc Độn Nhất cảnh, thực lực không thể tưởng tượng được.
Ầm, thiên địa tan vỡ, có mặt trăng rơi rụng từ bên trong Thiên uyên ra ngoài!
Đại kích của hắn xẹt qua trời cao tựa như là một luồng tiên quang vĩnh hằng, không gì không xuyên thủng, tạo nên sóng lớn ngập trời trong đại mạc, vô số tu sĩ dị vực kêu la thảm thiết, toàn bộ đều bị quét ngang và giết chết.
Có thể thấy được, một làn sóng máu đầy mãnh liệt lan tràn, rất nhiều tu sĩ dị vực hét thảm.
Loại sát phạt này đầy đáng sợ và cũng rất máu tanh, thế nhưng đây chính là chiến trường, vô cùng tàn khốc.
“Gào…” Voi trắng bên dưới vị đại kỵ sĩ này thét dài, chiếc vòi trắng vung vẫy quét nhanh về phía đại quân dị vực.
Chiếc vòi voi trắng của nó chợt hóa lớn, chỉ trong nháy mắt mà đã tựa như dãy núi cao điên cuồng đập xuống quần địch dị vực, nếu như có thể tổn thương một vài nhân vật trọng yếu thì quá tốt.
Ầm!
Chiếc vòi voi đầy to lớn đã tạo nên lực sát thương kinh người, lập tức khiến tu sĩ dị vực tổn thất không ít, rất nhiều người thổ huyết ngay tại chỗ và cũng có người nổ tung máu thịt be bét.
“Muốn chết!”
Trong đại quân dị vực chợt xuất hiện một con quái vật, đầu sư tử, thân thể người, đuôi cá sấu, nó không ngừng rít gào vung mạnh một cây thần mâu tới.
“Boong!” Quyết đấu cùng với đại kỵ sĩ ngồi trên voi trắng, binh khí giao phong, hư không nổ tung chấn động mấy chục vạn dặm.
Xoẹt!
Thanh chiến mâu trong tay kẻ này phát uy, đại quân dị vực xông lại, chuẩn bị hỗn chiến.
“Giết nào…” Tiếng kêu giết ầm trời, song phương va chạm, liều mạng tranh đấu.
Phụt!
Máu tươi thi thoảng sẽ tung tóe, đại chiến cực kỳ kịch liệt, mỗi bước bước ra thì đều có người ngã xuống, trở thành các thi thể, chiến đấu quá khốc liệt.
“Giết!”
Vòm trời như muốn phá tan vì bị chiến khí xung kích, bốn phái run rẩy dữ dội, mặt đất như muốn lún sâu xuống dưới.
“Phụt!”
Đại kỵ sĩ bỏ mạng, bởi vì sinh linh đầu sư thân người quá mạnh mẽ và cũng quá đáng sợ, trong trận quyết đấu đó thì thần mâu tựa như thiên đao quét ngang, lưỡi mâu sáng bóng cắt lìa cổ của vị đại kỵ sĩ ngồi trên voi trắng kia thành hai, đầu lâu hất tung lên không trung kèm theo đó là từng mảng huyết lớn.
“Không!” Bên phía cửu Thiên có rất nhiều người hét lớn, một vị đại kỵ sĩ cứ thế thất bại? Nhất định phải chết.
“Gào…” Xa xa có người hét lớn chấn động cả thiên địa, muốn ngăn cản lại thế nhưng đã không thành công.
Đây chính là chiến trường, sống chết có số, vô cùng tàn khốc.
“Kết chiến trận!” Có lão kỵ sĩ hét lớn, chỉ huy cuộc chiến.
Trận chiến này quá kinh người, huyết dịch lả tả tựa như cơn mưa giữa trời.
“Ta giết ngươi!” Đúng lúc này, vị đại kỵ sĩ ngồi bên trên Thôn Thiên thú lao tới, một người một thú như một thể thống nhất, tay cầm chiếc giản* màu vàng óng đánh giết về trước.
(*) Giản là một thứ vũ khí trong thập bát ban võ nghệ. Giản theo như gốc tích ban đầu là một cây roi bằng tre hoặc cành gỗ, có chiều dài khoảng 60-70 cm. Về sau thì người ta còn dùng giản làm bằng kim loại.
“Boong!”
Binh khí trong tay người này hóa lớn tựa như núi cao, uy thế khiếp người đâm thẳng về phía quái vật đầu sư tử kia, kết quả thanh chiến mâu trong tay kẻ này va chạm mạnh với cây giản, âm thanh vô cùng chói tai.
Sự thể thảm của cuộc sát phạt trong thiên địa kinh động cả minh tổ, máu tươi chảy ngàn dặm, thây chất đống cả vạn dặm. Bên trong đại mạc mênh mông lúc này là màu máu tươi đầy thê diễm, tiếng gào thét chấn động trời xanh.
Nhiệt huyết của Thạch Hạo sôi trào, rốt cuộc cũng tới quan ngoại, nhìn thấy đại quân dị vực, chiến đấu cứ thế đột nhiên bạo phát, hắn muốn xuất thủ nơi này.
“Giết!”
Thạch Hạo tiến vào trong đại quân tựa như là Ma thần phụ thể, hắn bắt đầu xuất thủ, đại khai sát giới ở nơi này.
Giết trăm người có thể thay cho một mạng, giết mười vạn người thì mới có đủ khả năng rửa sạch tội cho Thạch tộc, hắn muốn liều mạng!