Thanh xuân vội vã - Chương 97
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 97 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 97 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Ngô Tần lái xe, ngồi sau là Ngô Phỉ cùng Thượng Yến Phi, lần này cô ấy thực sự lo lắng, vốn dĩ ban đầu là nước mắt giả trân nhưng giờ là thật.
Ngô Phỉ vỗ vai trấn an: “Cháu đừng lo lắng, sẽ không sao đâu”
Thượng Yến Phi rưng rưng nước mắt nhìn: “Chú Phỉ ơi, chú đừng gọi cho ba mẹ bọn cháu, cháu sợ ba mẹ sẽ lo”
Ngô Phỉ dừng vài giây cũng gật đầu. Tiểu Tuyết à, em thực sự rất giỏi kể cả Thượng Minh Lữ cũng rất giỏi, dạy ra hai đứa con hiếu thảo lại hiểu chuyện như thế này thực sự rất giỏi.
Cuối cùng đến bệnh viện, ai nấy đều gấp gáp đẩy gường bệnh tiến vào. Bên ngoài là Ngô Phỉ cùng Ngô Tần đi qua đi lại bên ngoài phòng, lo lắng không thôi. Vừa rồi bác sĩ bảo “người nhà bệnh nhân vào gặp bác sĩ” bọn họ cũng muốn vào nhưng với tư cách gì đây, cho nên Thượng Yến Phi liền tiến vào.
Trong phòng bác sĩ.
“Cô ấy chỉ bị ngất do va chạm mạnh thôi”
Thượng Yến Phi nhướn mày: “Va chạm mạnh?”
Bác sĩ gật đầu: “Không có gì đáng ngại cả, về nhà bồi bổ là tốt rồi, cô gái này tỉnh dậy liền sẽ được xuất viện ngay thôi”
Thượng Yến Phi nhớ ra gì đó, lật đật mở túi xách nhét vào tay bác sĩ hai bọc nilong có chứa sợi tóc, thì thầm nói: “Bác sĩ ơi, chú có thể kiểm định ADN dùm cháu được không ạ, chuyện này đừng để hai người ngoài kia biết”
Bác sĩ gật đầu nhận lấy hai túi nilong nhỏ, định bước ra ngoài lại bị Thượng Yến Phi hấp tấp kéo lại: “À cháu nhờ chú một việc ạ, chú có thể nói với hai người ngoài kia là bệnh nhân này do bị suy nhược nên dẫn đến tình trạng ngất được không ạ”
Vị bác sĩ khó hiểu: “Tại sao”
Thượng Yến Phi chấp tay nài nỉ: “Chú ơi giúp cháu đi, cháu có việc cần xác nhận mà, chú giúp cháu nhé”
Vị bác sĩ thở dài.
Vậy là đồng ý rồi!
Vừa mở cửa, Ngô Phỉ cùng Ngô Tần đã gấp gáp bao quây vị bác sĩ kia, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, cô bé có bị sao không vậy”
Vị bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, gằn cổ họng lại rồi nói: “Chỉ bị suy nhược thôi, về bồi bổ là khoẻ lại ngay. Khi nào tỉnh sẽ được xuất viện ngay”
Ngô Phỉ gật đầu cám ơn và rồi chính mình hối hả đi vào phòng, trước khi đi còn dặn dò kỹ: “Tần, em báo với ba ở nhà một tiếng, dặn dò người nấu đồ ăn mang lên đây”
Trong lúc bác sĩ cùng Ngô Tần và Ngô Phỉ nói chuyện, cô cũng đã tỉnh lại. Thượng Yến Phi hạ giọng: “Tiểu Khiết, chị kêu em giả bộ sao lại thành ngất thật chứ, chị còn tưởng em diễn nhập tâm như diễn viên cơ đấy”
Cô gắng gượng ngồi dậy: “Em vốn dĩ giả vờ theo lời chị nói nhưng mà lúc em ngất, đầu em đụng phải cạnh bàn cho nên mới thành ra như vầy”
“Chị Phi, lẽ nào chúng ta bị phát hiện giả vờ sao”
Thượng Yến Phi khoanh tay lắc đầu, đôi mắt sáng long lanh: “Haha sao mà lộ được chứ, em diễn như thế chị phụ hoạ tốn sức sao có thể lộ là lộ. Thành công hơn mong đợi, đúng rồi chị vừa năn nỉ bác sĩ nói dối bệnh tình của em đấy, nói em bị suy nhược nếu không…no đòn rồi”
Cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này nhớ đến chuyện gì đó quay sang hỏi nhanh: “Chị còn việc ADN…”
“Ây da em lo làm gì, vào tay chị thì chỉ có thành công hê hê. À đúng rồi vừa rồi điện thoại em có ai gọi đấy, chị không bắt máy”
Lôi chiếc điện thoại phiên bản giới hạn đưa cho Cô, mở khoá điện thoại thấy số gọi quen thuộc kia tim cô đập mãnh liệt, ở mục hội thoại lại có đến 5+ tin gửi đến, cô bất giác mím môi…Là Anh, sao Anh gọi cho cô nhiều cuộc như thế, đã vậy còn có tin nhắn. Định mở hộp thoại xem thì lúc này Ngô Phỉ tiến vào, gương mặt không giấu nổi lo lắng.
“Tiểu Khiết, cháu thấy trong người làm sao rồi, có còn khó chịu không. Bác sĩ bảo cháu bị suy nhược, có phải hay bỏ ăn hay là không ăn đầy đủ không, lát có người mang đồ ăn qua cháu phải ăn nhiều vào nhé”
Vừa vào đã nói một tràng khiến cô không thể nào chen ngang được dù chỉ một từ. Chỉ đành cười gượng.
Ngô Phỉ lại liếc nhìn Thượng Yến Phi, gương mặt cũng trở nên nghiêm khắc: “Còn cháu nữa, không được nhịn ăn. Bây giờ nhìn hai cháu xem, ốm như vậy, một lát hai đứa phải ăn hết đồ ăn chú mới cho phép về, nhớ rõ chưa?”
Cô cùng Thượng Yến Phi không hẹn mà gật đầu, cả người ngẩn ra. Không ngờ lại bị dạy dỗ, có điều câu nói dạy dỗ này của Ngô Phỉ lại làm cho bọn cô ấm lòng.
Cửa phòng đột ngột bị mở ra, thân ảnh bù xù chật vật của Ngao Trạch Vũ đứng ở cửa, ngực còn phập phồng thở gấp, ánh mắt lo lắng. Anh đi nhanh đến bên gường bệnh, không để ai vào mắt mà chỉ nhìn cô, bắt lấy bả vai ánh mắt liên tục dò xét, miệng thì lo lắng hỏi: “Nha Đầu, em không sao chứ”
Ngô Phỉ: “….”
Thượng Yến Phi thở dài vốn dĩ đã quen với việc này, ánh mắt nhìn Ngô Phỉ biểu đạt: *Rồi nữa chú cũng sẽ quen dần như cháu thôi hơ hơ*
Cô lau đi mồ hôi trên trán Anh: “Em không sao cả, sao Anh lại đến được đây”
“Anh gọi cho em mấy cuộc cũng không được cho nên mở định vị thấy em ở bệnh viện, sợ em bị gì liền tức tốc chạy đến đây”
“Giờ em không sao là tốt rồi”
Cô cười ngọt ngào, lấy khăn giấy bên cạnh đưa cho Anh. Ngao Trạch Vũ vừa lao vừa nhìn người đàn ông cao lớn, nhăn mày hỏi: “Chú là ai?”
Ngô Phỉ đánh giá Anh một hồi. Cậu nhóc này có lẽ thích Cháu của ông, cực kỳ thích nên mới lo lắng như vậy, nhìn bề ngoài có vẻ không tầm thường, gương mặt này ông đã thấy ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra.
“Chú ấy là người quen của em” Thượng Khiết My nhanh chóng lên tiếng trả lời thay.
Anh chỉ “à” một tiếng rồi tiếp tục coi hai người trong phòng như không khí mà nói chuyện với cô.
Ngô Phỉ: “….”
Thượng Yến Phi thầm nói trong lòng: *haa, rồi nữa lấy cháu gái của người ta cũng thật khó, mới ngày đầu xem mặt đã như thế này, Ngao Ca sau này lấy vợ phải qua ải của…* nghĩ đến cảnh tượng vượt qua ải của Ngô Phỉ rồi Ngô Tần đến Ngô Phương bất giác Thượng Yến Phi rùng mình. Ngao ca làm khó cậu rồi. Muốn lấy viên ngọc bội này đâu có dễ dàng gì.
“Anh đi mua đồ ăn cho em, đợi Anh một lát”
Còn chưa kịp đợi cô trả lời đã vội vàng quay đi. Cô chỉ có thể ú ớ trong họng, Ngô Phỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh gường, ôn nhu hỏi: “Bạn trai của cháu sao, chú thấy rất đẹp trai lại rất yêu thương cháu”
Cô vội vàng xua tay: “Không không không phải đâu ạ”
Thượng Yến Phi ngồi một bên xem chẳng có ý định nói giúp đã thế còn phán thêm: “Chú nói như vậy là sai rồi, không phải bạn trai mà là chồng tương lai, ây da”
Nói xong còn cười cười về phía cô, nhấc chân đi ra ngoài.
Cô ngượng chín mặt, cúi đầu không nói gì nhưng trên đỉnh đầu lại nghe tiếng cười khẽ của Ngô Phỉ.
Chị Phi Phi chị thật ác.
Cầm giấy xác nhận trên tay, Thượng Yến Phi run không tả nổi. Nhắm mắt rồi lại hé mắt, dòng chữ “có mối quan hệ ruột thịt 100%” đập vào mắt, Thượng Yến Phi hét một tiếng thấy mọi người nhìn mình liền bịt miệng cúi người xin lỗi, sau đó đi ra ngoài đứng một gốc vắng người liên tục nhảy cẳng lên, niềm vui không thể nào giấu nổi. Cuối cùng bọn cô cũng đã có ông ngoại, có gia đình ngoại rồi. Chợt nhớ gì đó, Thượng Yến Phi cả kinh bịt chặt miệng. Vậy…vậy là mình là cháu gái của Dì Phương, oh my god mình là cháu gái của minh tinh, không tin được chắc mình ngất xĩu mất. Ngô…Ngô gia…hình như…giấy xác nhận trên tay cô ấy rơi xuống…là gia tộc đứng thứ hai, mình…mình…Tiểu Khiết ơi xem xem sau này còn có ai dám bắt nạt chúng ta nữa.
Vừa trở về phòng, Thượng Yến Phi đã chứng kiến một cảnh hải hùng. Một bàn…không…nơi này xứng đáng 3 bàn thức ăn, oh my god chỉ một bệnh nhân mà tận 3 bàn thức ăn đầy ấp phòng cơ á, doạ người sao.
Ngao Trạch Vũ lạnh lùng quét mắt: “Người của chú định ép chết Nha Đầu nhà tôi bởi một đóng thức ăn này sao?”
Thượng Yến Phi đứng ở cửa thầm mắng *Cậu nói người ta thì nhìn lại mình coi, cậu cũng chả kém, có cả 1 bàn riêng kia kìa*
Thượng Khiết My bị rơi vào thế khó, không biết phải giải quyết thế nào đưa ánh mắt cầu cứu nhìn chị mình. Cứ ngỡ chị em tình thâm hoạn nạn có nhau, ai mà ngờ vừa nhìn thấy ánh mắt cầu xin của cô liền chối bỏ, tình thâm?
Hừ! thâm mắt thì có.
Thượng Yến Phi nghe câu *Nha Đầu nhà tôi* mà chép chép môi. Hừm cũng gan đấy chứ!
Thượng Khiết My khó xử ngồi kép nép trên gường kéo kéo góc áo của Anh nhỏ giọng nói: “Em…em ăn không hết” sau đó lại hướng mắt về phía Ngô Phỉ áy náy: “Nhiều như vậy…cháu thực sự ăn không hết”
Ngao Trạch Vũ điềm nhiên nói: “Em ăn của Anh, còn của chú kia thì cứ dồn cho chị em”
Thượng Yến Phi đanh mặt, giật giật khoé môi *Tôi là thùng chứa chắc?*
Kết quả, cô ăn một bàn đồ ăn mà Anh mang đến, còn cô gái đáng thương nằm không cũng dính đạn nào đó thì khốn khổ dồn ép tất cả đồ ăn mà Ngô Phỉ chuẩn bị. Cô cũng muốn giúp chị gái mình nhưng mà nhìn vào ánh mắt cảnh cáo đầy gắt gao kia thì chỉ đành trao cho Thượng Yến Phi ánh mắt bất lực tòng tâm.
Chị…tự mình xử đi! Bên em cũng vã lắm.
Đúng lúc này, Ngô lão gia được Ngô Tần dìu đến bệnh viện, theo sau còn có Anna Chư Cầm cùng Ngô Phương. Không đợi Ngô Tần mở cửa Ngô Phương đã tự mình tiến lên trước trực tiếp vặn cửa hấp tấp đi vào, gương mặt căng thẳng lo lắng không giấu nổi: “Cháu có sao không, cô nghe nói cháu bị ngất”
Mồm cô dồn ép một lượng thức ăn nhiều đáng kể, khiến cho hai bên má phình to phúng phính đáng yêu, nghe Ngô Phương nói thế liền xua tay muốn nói nhưng đồ ăn cản hết những lời nói của cô rồi, chỉ đành ú ớ biểu đạt.
Ngô lão gia chập chững từng bước đi vào: “Phỉ à, cháu nhỏ có sao không con”
Ngô Phỉ lấy cho ông lão một chiếc ghế, dìu ông lão ngồi xuống rồi đáp lại: “Dạ không sao ba, bác sĩ nói con bé bị suy nhược, ăn xong có thể xuất viện được rồi. Ba an tâm”
“Suy nhược sao, Anna à lát về con bảo đầu bếp lựa những thực phẩm bổ dưỡng gửi đến Thượng gia”
Anna Chư Cầm: “Dạ ba”
Ngao Trạch Vũ đứng cạnh gường, khoanh tay trước ngực, một tay giơ lên sờ cằm híp mắt nhìn suy nghĩ mơ hồ. Bọn họ là ai? Có liên quan gì đến cô mà lại tỏ ra quan tâm như vậy, kiểu quan tâm này quá mức cho phép của một người bình thường.
Ngô Tần nhìn cô hỏi: “Lát chú chở hai cháu về”
Còn chưa kịp trả lời, bên tai đã nghe tiếng nói lộ phần giành dựt của Ngô Phương: “Em sẽ chở hai đứa nhỏ về”
Ngô Tần liếc mắt. Cái gì cũng giành, ngay cả cháu gái cũng giành!
Sự nghi ngờ trong Anh càng thêm rõ về thái độ của những người này.
Ngao Trạch Vũ nhàn nhạt cất tiếng nói: “Tôi sẽ đưa em ấy về”
Lại bổ sung: “Còn chị cô ấy, để cho các người tự nhau giành dựt”
Muốn giành cục vàng bảo bối của Anh…hừm mơ đi.
Còn cục than nào đó tôi trả cho các người thoải mái giành.
“……”
Thượng Yến Phi: “????”
Thượng Yến Phi đang chúi mặt ăn mì Ý miệng mồm dính sốt, nghe Anh nói thế liền ngẩn người động tác nhai cũng dừng lại, gương to mắt nhìn Anh.
Ngao Trạch Vũ! Cậu ngon lắm, chưa cua được em gái tôi đã có thói quen hành hạ người chị vợ này!!!
eyJpdiI6ImV6RlMra1Rpc2V2dDVmVGdPbmI2aXc9PSIsInZhbHVlIjoiT0xjXC9nNmtJVHpyMTg5R0Q4SnpoeUZTaHpyOWFRSEEya0ZINEptWUNrWDZWbVYxS1V3d2o4SzV3bmtOdjM2K2kiLCJtYWMiOiJjNzRiOTAxMDY1OWJhYjZkMjRlMTkzOWRmOGU3MDAwMzM0Yzk2OThmOWU5MTBkNDkyNzNlZGIwODRmMWJlOWVkIn0=eyJpdiI6IktZTzNqbkF0WFBHbE8yM2dlS0hKVkE9PSIsInZhbHVlIjoicERjVHRwc1FVZmRDOVVKWHl2eVorazFEVlBpVk9zY2lcL0gzRWg4SlpIdGdVRUd0WU1nQXFPKzZMTFhPMkVHb0xNbjFNTDRJbkF2cFU3Uk9PUDNPZFN3PT0iLCJtYWMiOiJlNGFhNGYyZTM0YWYwZDkwMGQwMmYzNWQ0NzQ1NjY0OGFiODUxMjM2ODc5ZWFmMzllYjRkZTcxMjdhYzBmNGZiIn0=eyJpdiI6ImxQVE96YkZCK1FnUDRmSGJrYmJTeHc9PSIsInZhbHVlIjoiQ0VrTG5OdUUwQThwY081TG5MYk4wdmZ1MWRyQVBYY0RCcmZIZml0UnV2ZzZ6S2N1QWs4bGlxNFBNd1k3OTNHRiIsIm1hYyI6ImZkMTk5MzhiOTA5ZWZlZWQ5MzhhOTI3NTBhNDEzMzIwYjZjOTg0ZDUyMGJjNDA0OWM5MDI5ZTRkZmI5MzYxZmEifQ==eyJpdiI6IjhkS1dLZkV5UVJBOWZESFwvXC91czg2Zz09IiwidmFsdWUiOiJXM0hLMFhvODVHbk1HelN5bjlESG4zRnRLcytiUlFTem5DdmRTcU1wUDNjV3RPblRieGVlZ3djNUpXNnljcnB5ZU4xUVFhUHFycndpNEhtQ2VCSTZuOG5HNXN0SWIzS2dMVzQ4ajRDemduK05DeFhjMVdXRGo4czZDWFVZaStKSFwvUHphOFwvNHdlN3FDaExCWFFoMSsrTHJDRGVUSmdnczdBKzVmSFhTWVpWMXE1YUJ5ZExKVkpJVzVBVWJSWHFkMENhSnAxbW52a1ZEeG5vUjZCc01ITEtleG1NZW00Z2dPZ21KR3FrTWhYZXdvRWJKMVJIcERlczR1YjZXUjNlMk8iLCJtYWMiOiJhMTNjNzNkOGY4YzRmMTczODY3MzE2ZWViMjBkZGNjODc1NDJiM2ZmMjY1NjU3YjJhY2FhNDRiYmRlNzljNDBlIn0=eyJpdiI6ImZVTVlvOGxRZmdrcldUWWJlY2hMT3c9PSIsInZhbHVlIjoibFlVVTlpXC9xNnlJRlU2V1gzb1NOUXMwaDBaSXBXRXpwVEh1V0kwMUVJeFVpQ09IT3dOS2tTbzhyOGhVYW1mRzUiLCJtYWMiOiI2MDdmZjNiOTFjYmJmNjdlODhhZWQ0MjdjZjA1YzU5ZWI4YzM2OGZhMzdkNGEyOWY1MGJkODZkZDgzMzgyYWE2In0=eyJpdiI6IlwvYSt4eVdNK1Z3N2FVeHlDbmh2YUt3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Imx0azFQdFRVdHloTTdCNnpTcFlrRm5kMVNhdWx5c2VHY0g5bmRZVG5iZjFEZmVDUVNHQVpvNkhsTVErMWVWY3FrT01zWHMrQ3luTDNMWEdZcmZCNGh2QThcL3Z1VW4rYXVwSU5ibzE5d05CSkFTYldGSWJJUjNMUkU0MFZHQkh1dVRWNFNsU3dwakhvVkhyXC9WaVA4NjRCaGFlXC9DZzFmQ0I4NGxNMTNxc3VBWk1tXC9MbXdrcE01ZFJCeVB3elVQWGtyUnpUQ0pqeTJxZjhkVjhPblwvRUtBTnZzVURoNDlzdEYwb1pwTm1FQTZvZTJXdlhORGRpd1VCXC9oY3hHNjkwXC9xRFd4dnRySG5FTFRZS08rZWRmeDZ1ZUk5V2NxQWpTUHhUYzJhYXR4UmF6bHE2aGZvNUQ5YjRqZHprVVwvajJ0ditTemRjV0ZDMlJDYXpGbzV4YmNJeGRKTzBUZTN1NWxuY1BvOEp2YmVETmprPSIsIm1hYyI6IjJmMTc2YTk5NThkZDA0NDg5N2E2NWU0YzFkMmU5OTYyMDYyZjU3NzQ3ZmQ3MjNjYWU1MGU2MDU2NzI1MWU0NTMifQ==eyJpdiI6IjFRZXdnN2l1MisxV1NkTkxjbnZxbUE9PSIsInZhbHVlIjoiM1ZIR2JBMVRUYnA5d08rOG0xemNtSk11RUJlV3ZyK2dqUStoYlBlekdWMEZOU3hYbVJPTm53ZUcrcEpWWFwvRHciLCJtYWMiOiI3ZmFmYTdhNjI1N2NmOWUyNjNkZGE4OTIyOGVlNmNkZWI0NWNhZWZlODZhMzE3ZTE0ZjMxODQ5ZGNkN2EzOTM3In0=eyJpdiI6ImVINGtGMW45TzRoUXphdWNKV1Ftd0E9PSIsInZhbHVlIjoiU093SXRlZVRCS0loVjVKenVBWkEwWDdEV2FaSEpHMzZyK1BPVUx6Wm5CakNnd3hLV0RaUmVLRitqNkpQbm5sV3IrQk91Q1AwU0lteThGTUxZYWZXb3NEYzFXMCs2bjJcL2N5TnZscGErUjdRPSIsIm1hYyI6Ijg0ZTg0NjczMTNhOWVmYjJjOGM0ZmQ3ZTNiYWI0NjNlODVlMmY0ZDc5MzU3MmJjZTc4Nzk1ODJiMjMwNmUzYmIifQ==eyJpdiI6IkZHUzhQSWlwUGlsRGp4U0xTdlwvdk5BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNjUmJKNXRRbnRpclhqTXVXQ012VHNvTWtFdXp5RmUxVmZXTmFMYTVNSHViYzNhVFg0QjF1NjhUMmNYaDF4SXYiLCJtYWMiOiJkZGIzNTY2MjRjNzU4ZWEzNTQzMWY4MTZkZTA1ZGU0OTc2N2NiYzRiZjc4ZTM2ZGE3ZGE5NmQwZmRhMjc0YjE4In0=eyJpdiI6InFKbzlONTROTUlnUzNScTZxajB6K1E9PSIsInZhbHVlIjoiMmxuSlRqcG9kQ005MFBLSE9Xc1ZkRkVBdFdKRHJySDl4eW11eHZCanVVYVJUSUJOVDdrUWdwcklqS3RlQW5lMnNhK01sWTRLYkJoVGVGYTlvRjkwVXc9PSIsIm1hYyI6ImE5NWE5M2VkMTBmMTIwZTcxYTM1MjZhMGFkNzQ0ZTExZjY0YzhhNmZmOWQ3YmRjNWMyM2E5MmQ3ZWVmMzRhZmEifQ==eyJpdiI6IkJqcnQ0M1R0Tk5KUU5LQVNlcDhtUWc9PSIsInZhbHVlIjoiQmtFcnhSSVhWT3JpZWpCYTBtMGlKdG0zdlZjYVwvSk44eXc2SkluYkVQWHExa3NpZlV1ZnJrVyt4OGthcksrQmMiLCJtYWMiOiI0ZDQ1NDFkNzhlYzY1NjI2MmZiMTkyOWZmZjA1YjdiMmM4OWQyMmM1NjRjMzY4ODYzNjA1NjAwZDI1MmM2NGMwIn0=eyJpdiI6Ik8zaW14RUtZQ2ZJekFWUkxWMVJFS3c9PSIsInZhbHVlIjoiQ2JyYk5DcHV5Q3JJVlFJVGozQlFrU0dqZkZIVkVBTzlLR1luclBPY2VaSFVyREV4ejV6SkxITTBqU1h0UHNDclVzWEJXWU5mM2FrVENmdlpuRzJGdDhuS3BiZzlpaUpLMWxqYWRwaUNXM29BZktVaWZYZ3ZLbng2UWV3b3NKKzlVZFk1enprblNOSmE0ZUVxZ1wvdTVVZVV0aVpuVFAxd09PYUZVZDZSY2ZqbUVyTnZ6d045Y1BZNTJDK1BYSHJWZlFyblwveE8yR3lORmVBVHpWVnNPcHZEcVBNSzlQM1JoN0pUdkJ0MUhQQSthR2JBaE9ibFwvN0t6RG0xVFhJK0hZUGZSVTBXclpMaWxzOTJwWmtFQ3hRXC8wNUdMVDhhNlV0bmtiQzhMOW5mckxCbmFcL2E0YW9wK2o4c1lGVHJybktoQVk3SmRwK1BPZ00rUE1XaytLeTVtMUE9PSIsIm1hYyI6ImFjZGU4MTlmM2M3OWExMzMwYTliYTFjZTU0OTc5NjBlY2Y0YzQxNDRmNmViMGRjMDRmYzRmNzhlN2FjOWQyOTkifQ==eyJpdiI6InFpU2ZRWFNlOHhwVHlLVVVkMXd1VkE9PSIsInZhbHVlIjoiU0N1c1M2SGVWRzdsN3FneUVcL1pMbTQ4d0Z6QWhNMkw4WEZQTERnXC80SE1wdHFXd3ZFbkt6XC9qRFZ0ZU9qWTdaWCIsIm1hYyI6ImFhZTJjNjU2ZWNlYzU0NTAzMzJkYTYyZmZmOGM4ZDQ4MmNiNTZkMDg3YTcxMjNiZGUzMGQzYWY1YTBhYWEzZTMifQ==eyJpdiI6ImxFN2pTeTVcL0pvdVd0UU9uZTNpanhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkI4c1N1MGZcL2pQRVl2akxKb0xuMjFDbFQrbW1Hd2tNQmFuM09HS1RTRElxV0ZwRVhEUmVcL3VvXC9WSHd5Nkc4dmlGTWNmcFwvOUdQNHBxSG9qYkZmTWxZaVhCZUtuc0IzU1lsK0xGWDVGNmJEZXpIRkRrR0Y0Rm5vRklsbGk1ZDl0ZSIsIm1hYyI6IjA0NTdmOGY5MjYxM2I5NjYyMjIzOTk2ODEyMzBlYzc2MTZlZjdmOTRmNzU2ZDM2YWY4NWM1YmMzOWRjM2QyN2MifQ==eyJpdiI6IjFyWkU1UlY4dUM5QzFQMU5LeUFPb0E9PSIsInZhbHVlIjoiNm5mR3dWSFNjajRqNWFVVFwvQ093WnVLdkc1MWFSMlU2ZFE3Nyt0OGtTWEtGcDlWZEwrbDlsUklHOUVmSDh1cXUiLCJtYWMiOiI1NWI2MTllNDk1MmJkZjM3YzUyYjg1MDMzNzE2MjljYTYxMTc0ZDc2ZmI4OGMwYTNkYTIxMjM5NzM0ZDlkNmQ1In0=eyJpdiI6ImhvOFh4d0pWRlpsaEtpeDNtNDNsNkE9PSIsInZhbHVlIjoiTjdoNUZ4WERvTG12a1wvemVRc1Vva2ZaSTFtaExXMk82bnB1Q1RDU1wvYXJrbml6czlZWW52Y3hGZVBTMFhXWUQ1QTRpa3RZYUc0ZTA5UjNYZGlvZkdEOGZWT2Ria0Q4UDlMZGhiQktSR0x5NXFaVWY4S0hCblFLRXlUdWhET05JcCIsIm1hYyI6IjVlNzkwMTZhZTIyNmYzNTM2MGZlMzA1Yzc4MjM2Yjc2OTdiMjRhMGEyZjBhODM2MGE4MDdiOWYyZmU2OTgwYzMifQ==