Thanh xuân vội vã - Chương 3
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 3 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 3 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Khoảng 5h trời còn đang lờ mờ chưa sáng, dưới bếp có tiếng lục đục vang lên. Tiểu Nhã cùng Lâm Quản gia đưa mắt nhìn nhau, cau mày chân bước đi thật nhanh thật nhẹ chạy đến phòng bếp. Phụt! Đèn trong không gian nhà bếp bật sáng, mắt thấy cô gái nhỏ Thượng Khiết My đang thò đầu vào tủ lạnh kiếm kiếm thức ăn. Cô đang tìm kiếm củ cà rốt vừa hôm qua Cô mới bỏ vào, mà giờ lại không thấy đâu. Mắt thấy đèn sáng, vội vàng quay người lại thấy Tiểu Nhã và Lâm quản gia đứng ngay ở góc khó hiểu nhìn cô. Cô kho khan một tiếng cười cười, đóng tủ lạnh chân nhỏ tiến vài bước đứng trước bàn ăn, gật đầu nói:
“Chào buổi sáng chị Tiểu Nhã, cháu chào bác Lâm ạ”
Tiểu Nhã: “Nhị tiểu thư, cô đang cần gì sao”
Lâm quản gia cười cười: “Nhị tiểu thư con đói bụng sao”
Cô nghe ba từ “Nhị tiểu thư” có vẻ hơi không quen, tay xua xua nhìn về 2 người đang đứng ở cửa bếp.
“Hai người gọi con là Khiết My hoặc Khiết Khiết là được rồi ạ… Nhị tiểu thư con nghe….không quen ”
Môi mỏng chu chu nói, vừa nói tay phải còn giơ lên gãi gãi đầu, câu cuối giọng cô nhỏ dần đi, cô không quen người khác gọi mình với danh xưng như thế. Lâm quản gia cùng Tiểu Nhã có hơi bất ngờ, trước đây Thượng Giả Nhi hống hách, lúc nào cũng kiếm chuyện để chửi các người hầu trong nhà, tính tình quái gở hơn cả Đại tiểu thư nhà này, nhưng khi thấy cô ngày đầu tiên bước chân vào nhà, ngoại hình nhỏ bé khoảng chừng 1m58 gầy gò, nhưng gương mặt xinh đẹp da trắng mịn màng không tì vết, tính cách ngoan ngoãn điềm đạm cũng lấy được lòng nhiều người làm trong nhà, ai nhìn vào liền có hảo cảm nhưng cô có vẻ rụt rè, ai hỏi gì thì trả lời nấy. Sống ở đây cũng được 1 tuần, cô cũng trở nên hoà nhập với mọi người càng khiến cho mọi người yêu thích cô hơn. Lâm quản gia tiến lên vài bước đi lại gần cô, cất tiếng nói trong giọng nói mang vài phần cười khẽ.
“Vậy ta gọi con là Khiết Khiết nhé! Được không?”
“Dạ, được ạ” Cô cong mắt nở nụ cười thật tươi nhìn Lâm quản gia, rồi nhìn sang Tiểu Nhã, ngụ ý muốn nghe câu trả lời
Tiểu Nhã thấy được ánh mắt mong chờ của Cô thì lắc đầu xua tay: “Không được đâu Nhị tiểu thư, bác Lâm gọi cô như vậy được, còn tôi…tôi không được đâu”
Cô thu lại nụ cười trên môi, gương mắt nhìn Tiểu Nhã, gương mặt có chút thất vọng: “Vì sao ạ”
Tiểu Nhã vội giải thích: ” Lâm quản gia có vai vế lớn, gọi cô như vậy được, còn tôi…tôi không được đâu Nhị tiểu Thư, ông chủ mà biết tôi sẽ bị la”
Lâm quản gia tuổi tác đã gần 60 tuổi, làm ở nhà Cô đã hơn gần 30 năm, ba mẹ cô cũng tôn kính Lâm quản gia vài phần. Nghe Tiểu Nhã nói thế, Cô chớp chớp mắt, hiểu được ý của Tiểu Nhã, không làm khó Tiểu Nhã nữa, gương mặt thất vọng vừa nảy cũng tan đi thay vào đó là tươi cười trở lại, hai tay chống lên bàn ăn chồm người về phía Tiểu Nhã, mắt cong cong môi mỏng cười tươi nói:
“Vậy lúc ba mẹ em không có mặt, chị gọi em là Khiết Khiết nhé”
Tiểu Nhã có hơi do dự nhưng nhìn gương mặt tràn đầy vui vẻ lẫn mong chờ kia cuối cùng cũng gật nhẹ đầu, Lâm quản gia nhìn trên tay cô cầm một củ sắn, tay kia cầm một gói mì rồi lại nhìn nồi nước đang sôi sùng sục trên bếp, Ông chỉ tay vào củ sắn cô đang cầm trên tay:
“Khiết Khiết! Con định làm món gì?”
Thượng Khiết My: “À dạ con đang định làm mì xào với cà rốt ạ, nhưng mà cà rốt của con hôm qua vừa mới bỏ vào nhưng hôm nay lại không thấy đâu, nên con…con mới… hì hì”
Ngón tay trỏ chỉ chỉ vào củ sắn. Cô biết sao giờ, cà rốt của cô chạy đâu mất, đành lấy em củ sắn thay em cà rốt vậy. Mì xào củ sắn…nghe tên có hơi kì nhưng cũng được cũng được mà, có khi sự kết hợp này làm ra món mới vừa ngon vừa lạ thì saooo
Tiểu Nhã: “Cà rốt của Nhị tiể…uu khụ khụ à…của Khiết Khiết hôm qua đã bị đem lên hầm giò heo rồi”
Khiết Khiết: “……” Thì ra em cà rốt chê mì xào đầu hàng bên nồi giò heo.
Cà rốt: Em có biết gì đâu, em nghe theo tiếng gọi tình yêu, đúng không anh cải trắng.
“…..” Khiết Khiết: cút
Lâm quản gia: ” Tiểu Nhã à, con chạy xuống kho lấy cà rốt cùng với một số nguyên liệu, rồi kêu A Tiện* lên đây làm đồ ăn sáng cho Khiết Khiết đi”1
*A Tiện: đầu bếp trưởng nhà cô, làm ở Thượng gia cũng đã 5 năm, anh ta lúc nào cũng trêu chọc Tiểu Nhã, tuổi tác không lớn hơn Tiểu Nhã bao nhiêu (25tuổi) cao 1m70 dáng người cao ráo da có phần hơi ngâm.
Tiểu Nhã gật đầu rồi chạy về phía cửa ra ngoài. Trong bếp chỉ còn lại Lâm quản gia và cô. Lâm quản gia nhìn cô rồi nói: “Con đi ra ngoài bàn ăn chính đợi A Tiện làm đồ ăn cho con”
(Bàn ăn chính dành cho Thượng gia dùng hoặc để tiếp đãi khách đến, nằm ở phía bên ngoài nhà bếp. Bàn ăn phụ dành cho các người làm ở Thượng gia nằm ở phía bên trong nhà bếp)
“Dạ”
“Hôm nay nhập học, chúc con học tốt”
Cô gương mắt cười “cháu cám ơn bác Lâm ạ”
Rồi chạy hì hục ra ngoài bàn ăn chính ngoan ngoãn đợi đầu bếp A Tiện làm đồ ăn.
6h sáng!
Tiếng chân ở cầu thang vang lên, Thượng Minh Lữ 1 tay bỏ vào túi quần 1 tay chỉnh chỉnh mắt kính, đôi chân chậm rãi bước xuống cầu thang. Ông định đi ra phòng khách nhưng khi đi ngang qua nhà bếp thì bất chợt nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang cúi mặt ăn dĩa mì đến vui vẻ cong cong mắt cười, ăn một ngụm thật to hai chiếc má trắng trẻo phồng lên trông vô cùng đáng yêu. Hửm! Mì ngon đến vậy ư? Trong vô thức, bước chân của Thượng Minh Lữ tiến đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống nhìn cô khẽ cười nói:
“Ngon lắm sao Khiết Khiết”
Cô đang vùi mặt vào tô mì xào ngon đến miệng cười hì hì “Vâng, ngon lắm ạ, đầu bếp A Tiện thật lợi hại a~”
Thượng Minh Lữ: “Chỉ 1 dĩa mì xào mà làm con vui đến vậy ư ”
Thượng Minh Lữ ngừng khoảng chừng 2s, nói tiếp: “Mấy ngày trước không thấy con khen, đồ ăn mấy ngày trước không ngon à con”
Cô đang ăn miếng mì thật to, ngẩng đầu chớp chớp mắt gật đầu lia lịa. Đúng là mấy ngày qua không ngon thật!
Lâm quản gia: ” Thưa ông chủ! Mấy ngày qua A Tiện về quê nên…. do bà chủ nấu đồ ăn”
Thượng Minh Lữ: “…..”
Thượng Minh Lữ: “!!!!!!!!!”
Mấy người này muốn một ngày nào đó ngộ độc thực phẩm chết hết à. Phu nhân nhà ta cái gì cũng giỏi… ngoại trừ nấu ăn đó, chả trách Khiết Khiết ăn 1 tô mì cũng cảm động sắp khóc. Cũng may 1 tuần qua mình ăn ở công ty. Lạy trời!!!!
Thượng Khiết My:!!!!! Con khóc hồi nào.
Thượng Minh Lữ ho khan vài tiếng, lắp bắp nhìn Lâm quản gia dặn dò:
“À ừm sau này không có A Tiện thì mua…mua chỗ cửa hàng đem về. Đồ ăn của phu nhân ta làm… ta sợ một ngày nào đó cả đám thăng thiên”
Lâm quản gia: “………….”
Thượng Khiết My: “phụt…. Hi ha hi ha…. Sao ba nói thế”
Thượng Minh Lữ: “Con cười cái gì, chả phải hồi nảy chê mấy món ngày trước dở sao”
Haha……°_°…con có nói hả, sao con không nhớ vậy ta. Cô giả bộ ngây thơ không biết gì ăn tiếp mì xào cà rốt của cô. Hí ai biết gì đâuuu
“Lão Thương! Ông nói cái gì thăng thiên? ”
Giọng Ngô Tuyết vang lên, trong giọng nói chứa đầy ai oán. Lưng Thượng Minh Lữ chợt thấy lạnh sống lưng, cảm giác có 1 con dao đang chuẩn bị phóng về phía ông, chết rồi nóc nhà phát hiện!!!
“Hả, anh có nói gì… Ờm ờm anh kêu Khiết Khiết ăn nhanh để cùng Phi Phi đến trường… thăng thiên gì đâu em hì hì”
Nói xong, quay qua giục cô “Khiết Khiết, con ăn xong rồi mau đi học đi”
Thượng Khiết My: hừ con ăn xong hồi nào, rõ ràng ba nói xấu mẹ.
Mặc dù không đành lòng nhìn dĩa mì còn chưa ăn xong nhưng nhìn ánh mắt cầu cứu của ba, cô đành phối hợp bước đi nhanh lên lầu lấy balo màu trắng, lúc đi ra cửa còn lễ phép chào mọi người trước khi lên xe.
Ngồi trên xe cùng với Thượng Yến Phi, cô ta liếc mắt nhìn thấy cô trên người mặc đồ rất đơn giản quần jeans áo sơ mi trắng có túi in chữ Smile, vạc áo được bỏ vào bên trong quần (sơ vin – đóng thùng), tóc nâu xoăn nhẹ tự nhiên được cô buộc phân nửa trên còn phân nữa ở dưới được thả tự nhiên, tay áo được xoắn lên thấy được cổ tay nhỏ bé làn da mịn màng. Cô ta nhíu mày “nó có phải ở dưới quê không, sao da không đen như những người dưới quê khác mà lại còn trắng mịn?”
Cô đang chú tâm nhìn ngoài cửa kính, cảm giác có ai đó đang chăm chú nhìn mình, cô quay đầu nhìn thấy Thượng Yến Phi đang bần thần nhìn cô. Cô lay nhẹ người cô ta “chị Yến Phi, trên mặt em có dính gì sao ạ”
Cô ta hoàn hồn trở lại, liếc nhìn cô đẩy bàn tay đang chạm vào mình ra “đừng chạm vào tôi, thật bẩn”
Cô ngớ người. Mình đã tắm rồi mà, không bẩn. Chẳng lẽ…cô có chút buồn, tuy sống dưới quê nhưng không phải lúc nào cũng bẩn. Cô cúi đầu, thu tay lại không tự nhiên nắm lấy ngón tay trỏ, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi”
Nghe thấy lời xin lỗi cùng với động tác cúi đầu ấy, tự nhiên cô ta cảm giác mình có phần hơi quá đáng. Không được tự nhiên ho khan vài tiếng, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang khung cảnh bên ngoài cửa kính. Suốt đường đi không ai nói tới ai, không gian trầm lặng hẳn đi.
Xe nhanh chóng chạy tới trường, chậm rãi dừng trước cổng trường to lớn. Thượng Yến Phi nhanh chóng xuống xe định bỏ đi trước không chờ cô nhưng phía sau có người gọi lại.
“Chị Phi Phi”
Thượng Giả Nhi hì hục chạy lại, ôm lấy tay Thượng Yến Phi cười cười nịnh nọt, mắt liếc liếc về phía cô giọng nói to thêm vài phần: “Chị Phi Phi! Chị đã ăn chưa, hay đi ăn với em nha”
Thượng Giả Nhi cười nói: “Được thôi! Đi nào”
Hai người nhanh chóng quay đi, bước chân cũng nhanh hơn bình thường, cô ở phía sau nhìn thấy 2 người vô cùng thân thiết ôm ôm cười cười, trong lòng có chút tủi thân, bước chân của cô chậm lại cách họ 1 khoảng. Bỗng dưng phía trước đứng lại, giọng của Thượng Yến Phi vang lên: “Đi tìm lớp đi, tôi không học cùng dãy với cô”
“Nhưng em…khô… ng…”
Chưa đợi cô trả lời, Cô ta cùng Thượng Giả Nhi xoay người hướng tới căn tin trường. Cô ủ rũ cúi đầu. Em không biết lớp ở đâu haizzz cô đành lên phòng ban giám hiệu hỏi….
“Ban giám hiệu ban giám hiệu ở đâu….ở đâyyyy… A không phải….ở.. Ui da… ”
Cô đang đi thì bỗng chốc đụng phải 1 người, làm cô ngã trúng bức tường phía sau lưng. Lưng có chút đauu
“Không nhìn đường?” 1 âm thanh lười nhác cất lên
Giọng nói này có chút quen thuộc, ngẩng đầu ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn người đối diện. Tóc dài tới chân mày, được tạo kiểu dáng 7/3 rất hợp với khuôn mặt lạnh lùng ấy, mày rậm mắt to 2 mí, môi mỏng Cô nhìn xuống chút cằm V line cùng với xương quai hàm góc cạnh gợi cảm… Ầy quai hàm này nhìn có chút quen mắt. Cô nhìn Anh có chút thất thần. Đến khi…..
“Nhìn đủ chưa?” giọng nói lười nhác vang lên mang theo 1 chút kiên nhẫn trong câu nói.
“A…à…thật xin lỗi… Tôi…tôi kiếm ph… òng… ” Cô quýnh quáng câu nói không được liền mạch. Nhưng người này chưa kịp nghe cô nói xong đã bỏ đi. Trường này thật kì lạ! Thấy người ta không đếm xỉa gì đến mình, cô có chút ngại xoay người đi kiếm phòng ban giám hiệu tiếp.
10 phút sau…
Cuối cùng cũng tìm được, thấy cửa phòng được mở ra, ôi trời! Lại là cậu ta – người hồi nãy mình đụng trúng!!! Nhớ tới người này vừa nãy không đếm xỉa tới mình, cô ngại cúi thấp đầu, đợi cậu ta đi cô mới dám ngẩng đầu lên, thở phào nhẹ nhõm, bước chân vào phòng thấy có 3 thầy cô, cô tiến lại gần 1 thầy đeo kính tóc có hơi bạc đang sắp xếp tài liệu trên bàn, hỏi:
“Em chào thầy ạ! Em là học sinh vừa chuyển vào lớp 11-2 nhưng em không biết lớp mình ở đâu ạ, thầy giúp em với ạ”
Trùng hợp thay là người cô đang hỏi là chủ nhiệm lớp 11-2 – Thầy Lý Minh dạy môn Hoá khối 11.
Thầy Lý Minh: ” Em học 11-2 à, thầy chủ nhiệm lớp 11-2 tên Lý Minh, để thầy dẫn em đi”
“Vâng ạ”
_____________
Lớp 11-2!
Bên trong lớp ồn ào, những học sinh đang rượt đuổi làm loạn hết cả bàn ghế của phòng học. Thấy thầy Lý Minh đang tiến vào thì nhanh chóng kéo bàn ghế rồi ổn định ngồi vào chỗ ngồi. Cô đi sau thầy Lý Minh có chút hồi hộp, đôi chân nhỏ bé tiến vào cùng thầy bước vào trong phòng học.
Khi cô bước vào, cả lớp nhốn nháo nhìn cô bàn luận….
“Trật tự trật tự” Thầy Lý Minh đập đập tay trên bàn, cả lớp đang xì xào bàn tán bỗng chốc im lặng.
“Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới”
“Em giới thiệu về bản thân đi”
“Dạ…. Chào các bạn! Mình tên là Thượng Khiết My, mình vừ…vừa chuyển vào trường, rất vui… được gặp… mọi người”
Thầy Lý Minh: “Em ấy vừa mới chuyển vào, lớp trưởng Ngư Cẩm Chi có gì em giúp đỡ bạn ấy”
Ngư Cẩm Chi – 1 cô gái có mái tóc dài, chiếc đầm màu trắng dài tới đầu gối tôn lên dáng người vừa quyến rũ vừa mang vẻ dịu dàng.
Ngư Cẩm Chi: “Dạ em biết rồi ạ”
Thầy Lý Minh: “Khiết My em vào lựa chỗ ngồi đi”
“Dạ” Cô đi tới bàn thứ 2 hàng đầu tiên, chỗ này vừa tiện để nhìn bảng vừa có cửa sổ để ngắm nhìn khung cảnh sân trường, Cô đặt balo màu trắng xuống ghế, bỗng có tiếng nói xì xào sau lưng, khó hiểu nhìn thoáng qua các bạn trong lớp. Thật kì lạ, cô thấy chỗ này trống 2 bàn nên lựa đại 1 chỗ để ngồi, có gì kì lạ sao.
Các học sinh trong lớp nói nhỏ với nhau:
“Cậu ta tiêu đời rồi! Ngồi ở đâu không ngồi, lại ngồi ở chỗ Ngao ca”
“Đúng vậy! Chỗ đó không ai dám lại mà cậu ta…. Tiêu đời chắc rồi”
“Ây ây cậu có nhớ lần trước, có 1 học sinh nam lớp bên không biết ngồi vào…kết quả bị Ngao ca đánh cho bầm dập, hôm sau còn bị nhóm bạn của Ngao ca đến tìm”
“Nhắc tới Tớ còn sợ, nhìn cậu ta bị đánh đến bầm dập, máu trên người cậu ta chảy rất nhiều, trông rất thê thảm”
“…………..”
Lời bàn luận kéo dài đến khi vào tiết đầu tiên, cô nghe họ xì xào không nghe tròn chữ được 1 câu, bỏ qua lời bàn tán mở balo lấy tập học tiết đầu tiên – Môn Lý!!! Tiêu rồi… Đã dở còn gặp ngay tiết đầu. Khóc a~~
“Ngao ca Ngao ca”
Anh đang đi từ thư viện trường ra, bỗng có người gọi bước chân dừng lại, lười biếng xoay đầu nhìn người đang đầu tóc rối bời: “việc gì? ”
“Hôm nay tiết đầu là môn Lý, anh định không học à” Dương Tề Vương thở hổn hển, vừa nảy cậu đi học trễ chợt nhớ tới tiết đầu là môn Lý của thầy Vương khó tính, nếu đến trễ sẽ bị phạt đứng góc lớp….Rất quê…Cậu chuẩn bị chạy nhanh lên lớp, mắt thấy bóng dáng bước ra từ thư viện nên cậu mới chạy nhanh lại phía Anh. Lòng thầm vui sướng…Aaa ha có người bảo kê rồi.
“Vốn đã biết, cần gì học, phí thời gian”
Ngao Trạch Vũ trả lời 1 câu mang ngữ điệu dứt khoát, không đợi Dương Tề Vương phản ứng sảy đôi chân dài bước đi. Dương Tề Vương ngẩn người ra, thầm phán: ” Học bá có khác, dù không học 10 tiết vẫn làm bài được điểm tuyệt đối, nể phục! ”
Đang mến ngộ, chợt nhớ quên quên gì
!!!!!!!!!!!!!!!!!
“…ủa ủa Ngao ca anh không học….vậy em saoo…..Vương khó tính la em tóc dựng không lên….Ngao ca… NGAO CAAAA”
Ngao Trạch Vũ bước đi từ tốn không quay đầu, môi mỏng nhấp nháy, giọng vừa đủ cho người kia nghe:
“Xịt keo”
“!!!!!!!!!!” Dương Tề Vương
Bóng dáng anh khuất dần ở cuối hành lang rồi bước chân xuống cầu thang.
Anh được lắm. Không giúp em…. em sẽ….
Ngao Trạch Vũ: Sao, làm gì?
eyJpdiI6Im80VUNjbWgyUHI3VWZPdkttYXYwSlE9PSIsInZhbHVlIjoiRzhpdWkxVHJ5UHErdDY1SW9abXowZHZBZEJvRUJSTGU1c0NCMUhYbmlEWEFTcTBZNThKYndrcklrTXNjXC9NczUiLCJtYWMiOiI0ZWVlYWU3ZDUxMTA3NmMxMzVmYjRlMmQwNDZkM2M4NWM4MDcwM2NjMTczNjJlZDM3NTZlNTRlNTkyMWJjNzM3In0=eyJpdiI6IkZreXRsYnRHNDhqdTVia0VKSFJQa0E9PSIsInZhbHVlIjoiOU9XVmFEeW9KV1FNMkhCNVwvQ0VmZERFc2FNeURtVHRrTlM1YklSZGgxTStUV3pxR05aek1ZaEZaTWF3OGgzQUsxMElCZnpjdmFBbWZqcHB1aDd6VHRPR3VxbEI0UllNXC9iUFFBVCttK1ZTYXhKaVZyQzlCN3dKTUsyK1wvT29vZ3oiLCJtYWMiOiJjNDY2MzU2OThjNTJmOTQzN2UwNzBkNmM2ZWY5MzFmNzk0YmM2MmU5N2Y3NDEyZGFiY2Q5NmIyODg2OWEyY2JkIn0=eyJpdiI6ImNFeHRiUFBoS3IxSFpGaTlDNjVXZ0E9PSIsInZhbHVlIjoiVERFNDBDd1k3aHkrSGZEdk83NENjN1ZjZDBzK2hMclpHSGo0RFhMS09LZENFb21VMlVxQVYwXC85d1prNDZJa2kiLCJtYWMiOiJhYThlYjk2MDhiNTc2MGY0NWFiNmEyMmJkMDA5OTc3YWM4NDFhYjg1M2E2MzBlZWEzN2MxOWU4ODk2NWQ1NzU5In0=eyJpdiI6InE2cHJmNTJlT1orQTRHa2ZYaDV5T1E9PSIsInZhbHVlIjoiU2ZTZFczMEYrVFBIM295Y1ZVeHFcL2U0VGI5TVQzaWY1WHhcL1NEQlwvdXo3eEorNHpOVjlBWkpnSWdnXC9IQk5HenBzRDZBbTVtRnVmM0U3V2VrZnorZFVJWjBCczdKN29RMHRLdFBtb0tDdVNhQ3NLWG9sSm1SZDFqXC9IQ0pKdEVRTSIsIm1hYyI6IjliZjk3MDI1NmJiMDNiZWY2N2E3YTg3MWMzNGQwMzM3NjY0MTdjNDMwZmE4NThiMjNhZjc3MmE1YTM0MDdmMDQifQ==eyJpdiI6IlMwQStmZzdFalp6S1BUWnBVXC83bW13PT0iLCJ2YWx1ZSI6IktnUldnSmtsdGo1VUUrSlp4WElVVGJ0bDVnWEJTa3ljcUVJMEJcL3RMUFZvZURFdnBVSlwvbktcL09kbElGQW1OS00iLCJtYWMiOiJjZmEyOTg2MTM2Y2YzNThjZDFhODQwNjMwNzI5ZWM0MmNiMDc5YzUzNWZkZDI5MDdlY2Q5YjFmZGNhM2U4NDAxIn0=eyJpdiI6IjVnd3B1dzc1M0Z4UDhMWTBPaTNcL0ZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikt6bCtaMmJHakVSeVhSQVlEekFQUm1ZYTVzM0JIVUtDelpDaWFkNDV1NjZtY0ZIS0RyXC9EUjVrYXJzMCtkSFNnaTdyRStpdFd2Y2NpTXJcL1wvbWVKQmcwTHU0MFlZdjZsWUxySzhkVm90ektZPSIsIm1hYyI6Ijg0MjBlYjJjYmMxMDViN2EyYjQ5NTM2NzY3M2M3MzYxYTMzMWZjYjFmOTk3NDI4NDIzNTVhOWNjODQ4MDFhZmYifQ==eyJpdiI6Im1IWEJWKzFnTkFWRjRNUHBkS0lRR1E9PSIsInZhbHVlIjoiYU1BMUdSenJrYTVKSWZ3eFZFMldLTnh2NnRkUk1vSGhZYkh0eVJRUm40ZzlmQ2NxOGR4djk3c3JVYlpIZWZwVyIsIm1hYyI6IjJjYWY1MGRmNjllOTFhMzg5NTk4NTE5MDcxNzM4Y2ZmZGRkNmRkNmU0N2YzNDVjZTJmZmM3NWVlMDRlZTE2MTQifQ==eyJpdiI6InJKN0xVeU1XSWZxXC9nWENTd2xFMEFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNqNnFQQ3RueitXMk5Cc2dcL0VQOWJFUTVxYkZ1Y0RBemR0NkxvR1M1V1pkOUhxS1pLWHZTWjdNM2tUd3lrOHRYT0tHQXAxVEYrMEVvUnRabGM5Zm9zQmJYY0dMREdac2FvbzNRVk1JV0RIWFZcLzlMMEVoK3F0cUpJM3M4VDVnbTRXXC9jV2U1bEhKQlo4c3FXb0ZXOEUyQT09IiwibWFjIjoiMDVhN2FmN2YwMWIxMWEwYmI0ZmFmZjg1NmJlMjFjYzZlYzkwYmE2YzQ1NGIxYzBhMTJkY2EzM2JjYmQ3ZGFmMCJ9eyJpdiI6Im83SGZka1hTdjJreGwzT0xyS3pCQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiNDJza1JvaW5lVjNaWldRS1wvSFh5a1Y2ZkF4UlAxNWdCNkw2cjc4V2pPbzFrNmY4azc4b1plVVwvM0RCVWM5SWhZIiwibWFjIjoiOTc0YjFhMjI5ZTQ5OWM5NDczZWI5YmYxYTkwOWRiMDliY2FhMjQ2ZjgxMWVmYTQ5MDk0ZjZmYTg4NjAxMDY3NyJ9eyJpdiI6IkwrbTVEeGsrbTZNNDEyalc1RXFcL1VRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InliWmZLdmJ2NmdCRUhYc3dDaDdZK0x2Z1pCT2dZaWdFV3pJT0kyU2dBZGdpbTg2eWdvV1hia2EwSk94NWRIamx6bVRNTXE3Y054OGlsMkYwZ2gwQW9BPT0iLCJtYWMiOiIwZTY0N2UzYWZkMjNiMDNhZDZhNDE1NGVjZGNhMTBmNDE5OTEyZDliNWFjNWU2OTJlZTE5N2E5YzI3YWJhMmQyIn0=eyJpdiI6IjNFUzVhY1VyNDYzRTVwdEZQYzF1cFE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9CZHhiSWxVM0hmenJRWmNRbUIrXC9XQVJNcnpiRlhkV2ZSRUJBVitjSnZzV0x6ejNzaXo3akdST0NsMndGeTMrIiwibWFjIjoiMTE0NjY0YWMxYWUxYWI4Mjk0ZTE2YjhhMzFjMmRiNzkzNDE2Njk0NGE2NWIwMDk4OTRjZDY4MTYxMjBkNDk4ZiJ9eyJpdiI6IlNkeXZndkMyeEo4WFpkS2N6UlIwT1E9PSIsInZhbHVlIjoieUlNeVU5STZjdkNLXC9nMVwvZWp6UmdnaWV1dWpJZ0dxY3pUVU1nSVp6cHFYKzhJWktXT21sRU15WElNRkVDY1FUdFdjdUk4TURscFY3d1NBVVJKOGlNdkg5ZG5aaTB4RDJSRFY3cnJDclp1aE1NWU5SSnZ0aWNBRGQ5WWo3RFFSQTJtT2x2MnI4eU9ZUmxld0ROXC9ia0Z3PT0iLCJtYWMiOiJjNzRmZjc4ZGMxYjg3MzIxMDU1MjA3MGVkYjZlOWNjYzg5NTc3ZjAzZTU2OWMzYTMxYzMyYmNlOWQ2NjYwZmUwIn0=eyJpdiI6IjdGV1BrSUVKYzkzcDlcL3hLaDdONzVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1UY2F6elBYUDFHK2hzQlwvUU5BZHNINU9PSXNKNU5wMmlzRUdSSWpvVk1TT3E0OWhZdGI2VTRcL3FidXorc3luSyIsIm1hYyI6ImRmNDJjZGMzNDFlMmIxNGE1MTJhYWIzZDU5ODZiYzk2MGVkYmQ1OTA1ZjJkMWFhMDZhZWY3MzM4YzA0M2NhYTkifQ==eyJpdiI6Ilp4b3dhMVwvdUpJYnE1QzY5dGNlRmJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxqZEtYK3BLNU5xYTNQdThCY0ZrbzE3UkpXWHVCWGpZWnRqZEN6YWxETk5QZVJqM3hhWnk2dWFITWYyNUJTSTQ1bWxsQlA5c2xONVFKbzNHNWd5VTMrclhBUXVSd0NHRjArbWxLaUpheE0yMkxVQkFUWHBhbUFCVVdXOUVJT0JYZ0JUdTg3U29md1pUK1JDeDVnRXNNcXRiV0FKSUpGdXphakh2czhsVXlXOGpxTDY2TkRWVjgraWJEeGd0clJlamFEYmdKK0hiR2liMWRrcEhNTEUyYmNFK2c1cDZGRVZqV3lYUjlNd1wvT0xRPSIsIm1hYyI6Ijg4MTIwNWNmOWQ0ZmMwMmQ1OTEzODIxY2M5YWVhZTIyNGJmMTA4ZDdmZjBiM2IwZjRlYWQxMTQ1YTQ4YjEzY2MifQ==eyJpdiI6ImlTaXRCbnRXajhlcGhPdjZxeGpjWXc9PSIsInZhbHVlIjoiMk1qeklHZXpueHFMaFZvenlMdTY4Q1lyOFlGamF3RVk5WWRNWjBpRDQ0VnJyMUNTNFwvRHlNZWdlblhcL3piSFJjIiwibWFjIjoiMTMxZWRlZTA0NWUxZjc3NjhkZWU2OTQzYmViMzFhYmQ1ZTQzMjk4OWE1NDU2M2M3ZjA5MjRiM2U0MzhjN2E5MSJ9eyJpdiI6IkQ2REpnRUVrYXVyMTkrSEk0QlhhSkE9PSIsInZhbHVlIjoiMzlzQlpRUllacmJXU2oya2pMaHVSSmVySkdMTmlTNkdNRnhsQ1RZbCs2cUhCWW1RU0lpSkFQNHhzUVp6Q2VZemNyMzJZUnoycGhiZjh5aVVtc2xRUUJ1VjBOcUo4c3pMMVFtWktTMSt3YVU9IiwibWFjIjoiYTJjOTk4YmI3YTYwZDBkMWQyNjJjMzczNjM4MTkyMzYxYzNjYWY1NWEyMzIxZDg1NjQyMjY1ODlkYjY4MTlkNSJ9