Thanh xuân vội vã - Chương 22
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 22 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 22 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Bước chân vào lớp đã có mấy chục con mắt đổ dồn về phía mình.
Vụ gì vậy? Mặt mình dính lọ sao….nhìn từ cổng đến cả tận lớp?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có ai đó choàng tay qua cổ, khiến Thượng Khiết My giật nảy mình…quay mặt sang nhìn.
“Tiểu Khiết, cuối cùng cậu cũng đi học lại rồi hôm nay cậu đi học sớm nha, ayyy vết thương đỡ nhiều rồi này”
“Viên Viên, mình đỡ nhiều rồi”
2 người cùng nhau bước về chỗ ngồi vừa đi vừa nói.
Lưu Ý Viên thấy thái độ của mọi người rất lạ.
Ngó xung quanh quan sát rồi khều tay Thượng Khiết My.
“Tiểu Khiết, họ làm sao vậy, nhìn cậu như nhìn thấy cục nợ”
Cô thở dài lắc đầu: “mình không biết, từ lúc mình bước chân vào cổng đã luôn có hàng trăm con mắt đổ dồn về phía mình”
“Ây cậu đừng lo lắng chắc họ nhìn vì cậu xinh ấy hê hê”
______
Lúc này, Đường Giả Nhi mang balo đi vào, mắt thấy cô ngồi trong góc đang chăm chú viết bài, nhếch chân mày.
Hừ tao đã nói sẽ cho mày 1 bài học. Mày cứ đợi bài học mở màn hôm nay mà tao dành cho mày đi, nên nhớ hiện tại….chỉ là mở đầu, tao chỉ cần tìm thời điểm thích hợp để vùi mày xuống thôi! THƯỢNG. KHIẾT. MY.
Sáng nay, Cô ta nhờ người tung tin đồn Cô là cố gắng âm mưu lập kế tiếp cận Ngao Trạch Vũ. Tin đồn vừa lan ra đã khiến cho những cô gái thầm thương trộm nhớ Anh tức giận, ghen ghét Thượng Khiết My, họ cũng thấy từ ngày Cô bước chân vào trường, Ngao Trạch Vũ chỉ có thể mỉm cười thậm chí chăm lo cho Cô đặc biệt là lúc ở trận sân bóng chuyền, chỉ với điều này đã khiến họ thực sự tin vào cái tin đồn kia. Có người muốn tìm Cô tính xổ nhưng vì chưa có chứng cớ cụ thể mà đã đánh người sẽ bị trường phạt và còn có người đó….Ngao Trạch Vũ.
Nhìn biểu hiện nổi giận của mọi người khiến cho Đường Giả Nhi cười khoái chí lên.
Cô ta nhếch mép, ung dung đi vào lớp, ngồi vào chỗ ngồi của mình.
Lý Tố Tố nhìn thấy Đường Giả Nhi gương mặt mừng rỡ:
“Giả Nhi, mai sinh nhật cậu chúng ta tổ chức ở đâu a~”
Uyển Hi: “đúng vậy đúng vậy, cậu có dự định gì chưa”
Sinh nhật!….
Ah cơ hội vạch trần Thượng Khiết My đây rồi.
Đợi đó!!!
Nhìn 2 người nở nụ cười tươi rối:
“Bar Cẩn Hồ nhé!”
“Lát mình sẽ viết thiệp rồi phát cho các bạn”
Lý Tố Tố cùng Uyển Hi vui mừng, cười ngây ngốc.
“Yeahhh, chỗ đó rất đắt, đúng là Nhị tiểu thư của Thượng Gia có khác há Uyển Hi”
“Đúng vậy, cậu ấy được bác Thượng yêu thương như vậy, tiệc sinh nhật phải tổ chức thật to thật long trọng là điều đương nhiên”
Nghe đến câu Nhị Tiểu Thư Thượng Gia sắc mặt Đường Giả Nhi trầm xuống, không vui nhìn thoáng qua 2 người bọn họ rồi lật tập vở ra chăm chú nhìn.
Lý Tố Tố, Uyển Hi ngẩn người: cậu ấy sao vậy???
___________
Sao hôm nay không thấy anh ấy học vậy ta…
Lóng ngóng nhìn ngoài cửa rồi lại nhìn chỗ Anh ngồi. Cảm thấy mất mác cả người xìu xuống.
“Cậu tìm Ngao Cả hả?”
“Ảh… Hả?” Như bị đoán trúng tim đen, thót tim, xua xua tay.
Lưu Ý Viên: “Cậu tìm Ngao Ca sao, cậu ấy nghe nói hôm nay bị giáo viên Sinh bắt đi thực hành rồi. Sắp thi mà cả tuần qua cậu ấy không làm bài thực hành mà giáo viên giao nên giờ bị đày đi rồi. Còn có cả đám Dương Tề Vương nữa”
Chớp chớp mắt, lại hỏi: “sao anh ấy không làm…vì…vì sao a~”
Lưu Ý Viên nhúng vai: “mình cũng không biết nữa”
Lúc này giáo viên tiếng Anh đến, cả lớp bắt đầu lấy sách vở ra học.
Trong tiết Tiếng Anh, Cô vừa học vừa thẩn thờ, hồn như bị treo lên 9 tầng mây. Tâm trí cứ nghĩ đến Anh….giáo viên thấy Cô ngẩn người kêu vài lần nhưng Cô không phản ứng, đến khi Lưu Ý Viên kéo kéo bả vai, Cô mới giật mình hoàn hồn.
Ú ớ mơ hồ nhìn Lưu Ý Viên.
“Hả…Viên sao vậy”
Lưu Ý Viên nói nhỏ: “Giáo viên gọi cậu đó, cậu thẩn thờ cái gì thế”
“Hả…gọi mình sao”
Ngóc đầu nhỏ lên, đưa mắt nhìn Giáo Viên đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình.
Chầm chậm đứng dậy.
“Giáo viên gọi em ạ”
“Khiết My! Sao ngây người đến vậy, trong người có chỗ nào khó chịu sao, vết thương đau hả em, hay cô nhờ bạn dẫn em xuống phòng y tế nhé!”
Lắc đầu, xua xua tay: “dạ không ạ, em không sao ạ, em có thể học bình thường”
“Được rồi, My ngồi xuống đi, cả lớp tập trung học bài lại”
“Do you know……”
Ah mình bị cái gì vậy nè trời, sao lại nghĩ đến Anh thẩn thờ như vậy, thậm chí còn bị Cô giáo bắt tại trận. Khiết My bình tĩnh bình tĩnh học bài…..
Lưu Ý Viên: cậu ấy sao vậy?? Sao lại vừa nhẩm 1 mình rồi còn ôm đầu, chẳng lẽ…..
“Tiết Khiết! Có phải banh bay trúng đầu cậu khiến não cậu cũng bị ảnh hưởng phải không”
Thượng Khiết My: “…..”
Ờ chắc dị á, chứ tự nhiên Cô ngẩn ngơ nhớ Anh là thấy não có vấn đề lắm rồi á.
“Không có không sao đâu, học….học bài đi hơ hơ hơ”
Trước phòng thí nghiệm, có bóng dáng nhỏ bé, lén lút đứng trước cửa phòng, đầu nhỏ nhìn ngó lia lịa, ngó trước rồi lại ngó sau thập thò.
Tay Cô ôm 2 hộp cơm còn có 2 hộp sữa vị lúa mạch.
Lóng ngóng ở trước cửa, đưa mặt dí vào kính liếc liếc nhìn tìm kiếm bóng dáng của Anh.
Ban nãy, Anh đi vệ sinh lúc về thì thấy Tiểu Nha Đầu này lóng ngóng lén lút ở cửa, trong lòng lại nổi lên cơn trêu chọc. Bước chân nhẹ nhàng đi lại gần Cô. Dí mặt lại gần vành tai, hương thơ hoa nhài nhàn nhạt. Thật thơm!
“Đâu rồi ta, anh ấy ở đâu….”
“Ở đây”
“Aaaaaa”
Tự nhiên ở sau lưng có người còn dí mặt lại gần tai Cô thủ thỉ, hơi lạnh phả vào cổ khiến Cô giật bắn người hét lớn, lùi lùi về sau, chân này vấp chân nọ trọng lực ngã về sau. Theo lẽ tự nhiên cô giơ tay bắt lấy thứ gì đó để bám nhưng lúc này 2 tay rủng rỉnh đồ ăn và sữa thực chất không thể bám lấy. Đành nhắm tịt mắt chịu trận….
Hôm nay xu cà na nữa rồi.
Ể…ỏ sao không đau ta….
Hé hé mí mắt, theo bản năng nhìn xuống, rồi lại nhìn cánh tay rắn chắc đang ôm trọn vòng eo thon gọn của mình. Nâng mí mắt nhìn Anh, con ngươi hổ phách nhìn chằm chằm Cô, chân mày còn nhếch lên hứng thú xem phản ứng ngốc nghếch của Thượng Khiết My, khoé miệng nhếch lên thành 1 đường cong đẹp đến hoàn mỹ.
Người này….hình như ông trời chiếu cố quá thì phải.
“Đẹp không?”
Cô mơ hồ trả lời: “đẹp”
Cô nhìn Anh đến say mê, không làm chủ được câu nói, tâm trí dường như bị cuốn hút mê hoặc.
Nụ cười trên mặt Anh càng sâu hơn.
eyJpdiI6IjZkTXNObVBOTkVDVU02bElqNEhcL0lnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlQwQXF4M2lTSkVqWVgrdE14dnA3cFwvbVIxVjZLbThiQnVMRzBob05MSXNIRzRCZ2ZRMCtcL1MxZFBBZGN4MGJZOCIsIm1hYyI6IjNlN2NhMjJlM2E5MzBiMTdjMjJmNTAxZDdmYjY2OTM0ZDc1NjQ4YTkyZjJlNWY5MmU0MDk5YmU0YmViZDk4ODYifQ==eyJpdiI6InZTdlQ5ejdNbG5WQ0xPZmpwKzJNa0E9PSIsInZhbHVlIjoicW1sK1BGR2Z6a3JNU0xNcUlPQnpxUXZLVXJcL2pKZDlhUURGazdYOTJZUlVxS1wvV09McWtBMytBM3hLYng0QndGQlRHSCtGRUU3anRHXC9JaU1GOXRrTHVjOG54dXo2Z1ozUFFNS3NWMGV4TlUxbXZueW1iSVQ5OE9PR2p1b05RN1kiLCJtYWMiOiIyZTRhMGFjY2E1YzE3MTVkNzEwNDFkMTJlODU3NjliM2RjYjliNGMwNmI0OGFhMTcxYjEzZmVmNzM4MmMxMTkzIn0=eyJpdiI6IndVM0VzWmZ6ZXFFOGxLWFVLY3YzV2c9PSIsInZhbHVlIjoiT0thdExFY25Yazd5RXQxZUFaa3J2Y3pTeGd0NjlMYWJcLzFFRkd2T3pDTVNiZW80UzFCdllwWXdhZUh2K2hFNFQiLCJtYWMiOiI0MGFkMTc1M2IxNjNjYzA4NGZhODY3NGFmY2E0NjI1ZTMzZjFiNzUwOGIxMjNiY2VhMjEwYmNkNDAyOGZkMThjIn0=eyJpdiI6Ik90OVViK2dXYWVQWGVZQjBUcmFqeVE9PSIsInZhbHVlIjoiVHhEM0JuekpOVUlzcmNOTkpJNDh6UmpUNytwZ20zekZGYWpGQkZoeFRKWm92bnpoZDF6dXhlRG9WTFVhZERDVFpnMXErVEhHSVZWRzNcLzRkOFBURmtZWVZRZGgrOTFrRVlIZDF3V0IyV253PSIsIm1hYyI6IjFmN2VjMjY1NTQ5OTBmODg2ZmI2MzJkYTMwZTZkM2VkNGY1NDFmN2JhNGM0MDczYmI0Y2VkZGFjNzBlYzI1ODgifQ==eyJpdiI6InhRcnJiZkE4Y3BQVWJmamloNGd2U3c9PSIsInZhbHVlIjoidjJEbVRYNENGa1IwWHJoRDZneDhWaWFvRElXWG9XcWR4NmtjNjhHbG8zaDNQTWVpRldFUzg4M085cjhVNm1TSSIsIm1hYyI6ImY2ODE2MzNmMGJlNDliZjBkMWJhYTE2MzZkMzk4N2U1ODRiZjljNjgzNzE4M2MwYjg2NmRiMmYwNjdlM2RiODAifQ==eyJpdiI6Ino0S3l3ZHFMWG5OMGN1cTlMa3czZlE9PSIsInZhbHVlIjoiSEtWTHhIeWZtUFFtRW9WM0dnVXBlNE14d0I1TVB4cUExZUpOZSs2ZzJPdU50MFIwYnI2cG1ZZkpadldHWXJyK3h5MFNVNFpXakFlcFFHT1dSaGNOaHdLU2d1eU5CTzU0Snhnb2Q1MWZEckk9IiwibWFjIjoiYWUwNWQ3ZmM0YmRlOWJhMGIxNmI0Y2Q2NGM5NTBmNTU1ZTk2Y2M0NWMxZmQwOTA1Y2NkZWY2ZTY1NjZlZmFjNyJ9eyJpdiI6ImVFdW9LY3RqYXVnVlhhRExJRzV0UFE9PSIsInZhbHVlIjoiN1NRckp1NWJQM1JXUDNDeiswMGQ3RGkzUlpTQnBscytOeHNxUm1qdEJVcXBidG9FallGZ09iMk5TUUhLVk1FSCIsIm1hYyI6Ijg2NjhhYWE1Y2M3M2RmODIyZmE5MjI5OGYzMDQwZTJjZjVmZTU3ZGM0ZWNkMzAxZThhY2E2M2RmOGViMDRlMDMifQ==eyJpdiI6IjZOUEhocFZVQ1c5XC9JY3Bsa1wvNVp1QT09IiwidmFsdWUiOiJNczlJV3ZVXC9pa0dYNDJ0MGE3Z2dZZjVlWHpCeGVLTkNIWTI0SzB0dVwvMVRLc0VvNnk5UmZyMk9YeCtGNURsazRYUzZUenpvZ21nRDRrcW52bXYzNVJRPT0iLCJtYWMiOiIzMmUzYWQ5MGVjYjY4NGNlN2YwYmU0NjQ1ZTJkYTBkNGNiODc0ODdjMzM1OWQ4ZGM1MjFhYzRiZjc2OTA2NTYxIn0=eyJpdiI6IllOOXRTVzRCTldzVHR0XC9cL2c3TUhJQT09IiwidmFsdWUiOiIySnFRbUJZTVlEQVdETWlld1E5S3RlRE5UZWVYclpWaldrME9VbFdKTUl2UURCODZocjNYUkdCejNIYzBlWlBUIiwibWFjIjoiNmUzZjJkNzNlZDU3Yzk4ZDk5MWY4NzdlNDI1NDYyNTBhMDBjMGNhZjUwYTJkMGFjMGQzZmNiMTE3ZWU1YzNiMSJ9eyJpdiI6IkxjTmFOOEMzTlVhWkFnbmFnd3FDY1E9PSIsInZhbHVlIjoiWGJwSUJGRGFpaVUzQXlvQWNlK3FSZGFYRFcxSXNWNW55YUF4eVJDYitocmpUZHkyOGFSTXVmOUVvQWpaSUlvOHZaVmVxcUY1U1gyQW5nalBVZHJtRFE1VGVraUJYcUF5MGlWVTJUa09cL2ZVPSIsIm1hYyI6IjE4MzZmMzQ0MzUyYWMyNDRhNzFkZmNiNDBhYjZkYjEzNzA5MWE1OGViZDdiZTNmNmVlMzFkZDQxMGMyZGFkNjMifQ==eyJpdiI6IjFUZTNqVmE5M0t1VUlDNCtnRVBzeXc9PSIsInZhbHVlIjoiMFVcL3E3V01ibUs3XC9SNVJxdGdtS1J4Zk50UGUyU0k2a1lIQjNQdXdwOHhsc1plSWd2TElQMmcySWx6TnJRWENzIiwibWFjIjoiYzlhZDRhZTllMTJiODYxZGY1MmM0Nzg5Y2I1OTNmYTg5ZmY3ZGM0MGQ2N2Y1MzU0ODVhNDBlYTU2MGZmZjdlNCJ9eyJpdiI6IlRQdGtmZ21ZRWNPN3owRUdndTFPRmc9PSIsInZhbHVlIjoiYUlSY1wvdUk3UlU4WjFvVzYxQkMrTnhrejhlRm1QZGkzT1lLeDZhSGJMQ1dVQTloTm5LS1RCaHI5YTJZQVRNWHRNVzJubXJcL3M5akh6ekIrWUNtWHRJUT09IiwibWFjIjoiMWRmNzg1N2MyMWJlYTMyOWFhZjRmMTljYmE2N2YzNGJlNGUxOTFlZThjNjM1OGJjNGUyMzU2ZGI2ZmQ1ZGNkZCJ9eyJpdiI6Ik1iZGQ1TmpCQkxqTSs3QVN3bTVjT3c9PSIsInZhbHVlIjoiMm54RkxHRGxWK3RoOWtXVjUwK1V0RGdDSlZEdVlxMVNDSXlrdUZNbDgzYk1yM3BiU3kyOXFCMTRQR3R3ckJWdSIsIm1hYyI6ImNmYWJhNTQ5NDcyZDM5MjNkNjVjY2I0NTBhYTVjYTgxODllZmZlMDk1MzkzZDAzOWNiMDdiNGUyODExMjYyYzcifQ==eyJpdiI6ImVFQVMybW9pTVZtUU5aTEJqblk5V2c9PSIsInZhbHVlIjoiUVVPYWtsckdYRmFGM1p3RzBWQ3k5M05EN0FUbVN2bzhUcHNPc0dBTWxUbStFeDd2ME1zYkJPM2hoNWRkdG1mREN6QkxoUE9nKzFWY3NMY1dsTnQ4cHBRRlBEc2ZOc2FGXC9uT2ZYYndaQTQ2V0w0aW53bU1UV0FHdkc0V3JZTTVIOEhucWNEalJOeENTUlwvUUJuRTBSQnc9PSIsIm1hYyI6Ijg0ZjY3MmQ4MDUxZTZkYzg0ZDc0YWJmNjViMTQ3MmExMTA3YWVmOWI1NDliOTU4MzYyOGM1NmYxNzExZDZlMjAifQ==eyJpdiI6ImE2ckZUTXRRTkowTktRNUxtc2t0blE9PSIsInZhbHVlIjoiME45VHdGVE1PMGVwSDlXbzVrcnh0dW9IREgrTmlkWXVEZ1ViaFQ3OUdVRVl6NEhHYmJ3K0JjUXlUSXg5V3NlRyIsIm1hYyI6IjczYTcyMzUyNjhlY2QyZjZkMmE5NzA3ODg2ZTNlMzkyZmI1ZGY3N2E2YmY0ZWVhZjYwZDhiMDZkOTNlNTdjN2MifQ==eyJpdiI6InQwaGNlV1Y5R242b3RCd3VLbkpiZ0E9PSIsInZhbHVlIjoiVVNxZVVLV0pOOVNjeGw0R3k1T3BRRlBTVXROUW9lN2N3bkl6TkJGN0hqNnlzQ2dlRSs2UW1YNlNweWRlWmRRSE5BbmpBQUR6WEZBb2ROU3d0U1Z0T0JFZitDYWlpbkRxYVBEd1ZmZ2JHWDVVQkZ0SmdJSGxRbCtpZVRqQ1VcL3dCQ3oxTTA4NGNaTExNTDNhcWZWdlpkQT09IiwibWFjIjoiNTkzNTBiNGJiNzA4YTY3YmI5YmY0YTc3N2RjODY3OTg1MWU5MmU5YmU1OTA0OTMzZmYwMzJlODBmNGQ1NjVkNSJ9