Thanh xuân vội vã - Chương 2
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 2 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 2 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Năm 2004 – Thành phố Dạ Châu – Nước X
Tại Bar Cẩn Hồ
Một quán Bar nổi tiếng nhất Thành phố Dạ Châu, nơi tập hợp các cậu ấm cô chiêu. Âm nhạc xập xình, tiếng la hét ầm ĩ, nhảy múa phiêu theo tiếng nhạc. Thượng Yến Phi uốn mình nhảy theo nhạc, hôm nay cô ta lén trốn ba mẹ đi Bar cùng bạn, nhưng cô ta sợ ba mẹ phát hiện nên kéo theo Thượng Khiết My để làm bia đỡ đạn. Ánh mắt cô ta sắc bén liếc nhìn về phía cô gái nhỏ đang ngồi nép trong góc tối, trốn tránh sự hiện diện của mình.
Cô nhìn Thượng Yến Phi phiêu theo nhạc nhảy nhót, bộ đồ thiếu vải của Thượng Yến Phi làm cho da thịt phơi bày ra tất cả. Cô nhìn Thượng Yến Phi rồi lại dời tầm nhìn vào chiếc đồng hồ cũ kỹ trên cổ tay của mình, đã 23h30 nếu không về sợ rằng ba mẹ sẽ phát hiện, nếu ba mẹ biết chắc chắn sẽ la mắng cho một trận. Cô đứng dậy, thân thể nhỏ nhắn lách qua từng đám đông đi đến chỗ Thượng Yến Phi, cô kéo cánh tay của Thượng Yến Phi nhỏ giọng nói:
“Chị Yến Phi mình về nhà thôi, nếu không về ba mẹ sẽ phát hiện ra mất ”
“Mày là cái thá gì mà bảo tao, cút sang một bên”
Thượng Yến Phi say xỉn, lớn tiếng quát cô 1 tiếng rồi mạnh tay đẩy mạnh thân thể nhỏ nhắn của cô. Cô lùi ra sau vài bước, nhìn Thượng Yến Phi tiếp tục nhảy nhót. Thượng Yến Phi say xỉn, dáng đi xiêu vẹo, đi về phía sòng bài. Cô ta đẩy tất cả mọi người ra rồi quát lớn:
“Chị đây cũng muốn chơi”
” Này cô gái, cô có bao nhiêu tiền mà đòi chơi, quay về chỗ nhảy nhót uống rượu của cô đi ” Người chia bài nhìn dáng vẻ say xỉn của cô ta, cho rằng cô ta say rồi nói đùa
” Ông đừng có khinh thường tôi, tôi là Đại Tiểu Thư của Thượng Gia, là con gái cưng của Thượng Minh Lữ và Ngô Tuyết, các người có biết không? ”
Trong số đám đông có người nhận ra cô ta, hướng đến người chia bài nói:
“Cô ta là Thượng Yến Phi ”
Người chia bài đảo mắt về phía cô, gương mặt khinh thường hồi nảy đã biến mất, thay vào đó là gương mặt hớn hở, tươi cười, nịnh bợ:
” Ây da tôi nào dám khinh thường cô Thượng. Vậy cô Thượng muốn cược gì nào? ”
“Tôi cược 600 vạn*”
*100 vạn = 1 triệu
600 vạn = 6 triệu
Người chia bài gương mặt đen lại, hẳng giọng nói:”Cô Thượng có phải đang nói đùa không, ở đây không ai đặt 600 vạn cả, nếu như cô đùa thì mời cô Thượng sang bên khác để chúng tối tiếp tục chơi ”
” Được, tôi cược Nghiên Phần ”
Sau khi cô ta nói xong, ai trong quán Bar cũng há mồm nhìn cô ta, đặc biệt là người chia bài.
Cô đứng kế bên sau khi nghe Thượng Yến Phi nói muốn đặt cược cả công ty của Thượng Gia thì không thể tin nỗi lỗ tai mình có nghe nhầm hay không, cô bắt lấy cánh tay của Thượng Yến Phi kéo cô ta đi, nhưng cô ta một mực muốn ở lại chơi.
” Thượng Yến Phi, chị có phải bị điên hay không, đó là công ty mà ba vất vả gầy dựng, chị không thể làm như vậy ”
” La cái gì mà la, chỉ là 1 công ty thôi mà, ba cưng nhất là tôi, với lại tôi chơi giỏi nhất là trò này đó, đứng sang 1 bên đừng cản trở tôi, đồ nhà quê ”
Cô cảm giác tai hoạ sắp tới rồi, nếu như Thượng Yến Phi mà thua thì công ty phải làm sao đây, công ty là cả tâm huyết của ba, là sinh mạng. Nếu mất đi công ty thì Thượng Gia phải làm sao đây.
Sau 3 ván liên tiếp, Thượng Yến Phi thắng hơn 1 vạn tệ*, cô ta đắc ý nhướng mày nhìn tất cả mọi người, lớn giọng nói:
*1vạn tệ = 34.049.100 [°_°]
“Còn ai muốn đấu với tôi không ”
“Tôi”
Một giọng nói lạnh băng phát ra, người đàn ông mặc trên mình bộ vest lịch lãm, đôi chân dài, bộ mặt lạnh băng, bước ra, người đàn ông nhìn Thượng Yến Phi nhếch miệng cười. Người chia bài nhìn Anh cúi đầu hô
“Thiếu gia”
“Được được, Anh muốn cược gì?”
“Ngạo Thị và Công ty Bất Động Sản Tri Mau”
Wwwoa, cả đám đông hò hét, quả là Ngạo Tổng, chơi lớn thế cơ. Cô trong đám đông liếc mắt nhìn người đàn ông lãnh đạm đang ngồi chéo chân, ung dung nhìn Thượng Yến Phi.
Thượng Yến Phi say xỉn làm sao nhận ra được trước mắt là Ngao Trạch Vũ, người từng được gọi là Thần Bài, là Ngao Tổng của hơn 30 công ty trên toàn đất nước X này và chuẩn bị vươn tầm ra thế giới. Mặc dù, chỉ mới 18 tuổi nhưng Anh đã có trong tay khối tài sản mà nhiều người làm cả đời cũng không với tay tới. Anh vừa là con trai cưng của Ngao Sở Viêm và Bạch Nghi Mai, vừa là viên ngọc quý của Ngao gia. Mặt Anh lúc nào cũng như tảng băng di động, nhưng cũng có phần nào đó khiến cho gương mặt không góc chết đó trở nên ma mị, lãnh khốc hơn.
“Được tôi đặt cược Công Ty Nghiên Phần và 1 vạn tệ”
“Không được Chị Yến Phi, chơi nhiêu đủ rồi, mình nên về thôi ”
Tuy cô không biết anh là ai, nhưng nghe loáng thoáng trong đám đông 2 từ khiến cô sợ đến phát khóc, Thần Bài – anh ta là thần bài, làm sao Thượng Yến Phi thắng được. Cô lôi kéo Cô ta, dùng hết sức lực kéo cô ta đi, mặc cho cô ta giãy dụa, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Kéo cô ta ra ngoài cho tôi ”
Hai vệ sĩ mặc áo vest đen, mạnh mẽ kéo hai cánh tay cô đẩy ra ngoài quán Bar, không cho cô vào, chết rồi…lần này chết chắc rồi, Nghiên Phần mất rồi… Ba mẹ phải làm sao đây….
“Phiền phức, chơi tiếp thôi ”
“Khoan”
“Anh lại muốn gì?” Thượng Yến Phi cau mày, khó chịu nhìn Anh
” Làm sao tôi biết được cô Thượng đây giữ lời hứa? ”
Cô ta suy nghĩ, rồi dứt khoát nói:
“Vậy anh với tôi kí hợp đồng ”
“Được”
Cô lo lắng, đi qua đi lại bên ngoài quán Bar, mỗi lần cô định xông vào là bị hai tên vệ sĩ chặn lại. Cô hết cách đành phải chấp tay cầu xin 2 người đàn ông đứng trước mặt.
“Làm ơn các anh cho tôi vào đi có được không? ”
Hai tên vệ sĩ mặt không đổi sắc, nhìn cô trả lời
” Thiếu gia có lệnh không cho cô vào ”
” Các… các anh”
Ván 1 lại thua!
Ván 2 sao lại thua nữa!!!
Dây thần kinh của Thượng Yến Phi lập tức trở nên căng thẳng, lo lắng, vì lo sợ nên men rượu đã vơ bớt đi giúp cô ta tỉnh táo đi vài phần, vầng trán xinh đẹp phủ lên 1 tầng mồ hôi lạnh.Không được thua, 2 lần đầu chắc do xui xẻo thôi, lần này chắc chắc sẽ thắng.
“Cô Thượng, cô thua rồi ”
“Không… Không thể nào ”
” Cô về chuẩn bị đi, mai tôi sẽ đến Thượng Gia lấy đồ của MÌNH về ”
“Rốt cuộc anh là ai? ”
Có người trong đám đông lên tiếng
” Có phải cô bị ngốc không, người mà cô đánh cược là thần bài – Ngao Trạch Vũ đấy ”
“Cô ta chơi với thần bài mà không nhận ra điểm sai lầm của mình sao ”
“Đúng là ngu ngốc mà, ngay cả Ngao Trạch Vũ mà cũng không biết ”
Cả đám đông xì xào bàn tán, Thượng Yến Phi đơ người tại chỗ, nhìn chầm chầm lá bài cuối cùng mình cầm trên tay. Mất…mất hết rồi… Nghiên Phần mất rồi, sản nghiệp của Thượng Gia mất rồi… Có phải ba sẽ đánh mình chết không… Không… Không….không thể nào…cô ta ôm đầu la hét, chạy ra khỏi quán Bar.
Cô đứng bên ngoài đi qua đi lại, nghe có tiếng bước chân thì đôi chân đang không ngừng đi qua đi lại bỗng khựng lại, ngước mặt lên nhìn người đàn ông lạnh lùng đang bước chân đi ra, từng bước chân, cử chỉ, hành động đều toát ra vẻ sang trọng, uy nghiêm, chỉnh tề cùng với sự quyết đoán, lạnh lùng tàn khốc. Cô nhìn đến khuôn mặt Anh, chỉ nhìn thấy được sóng mũi cao thẳng tấp cùng với xương quai hàm gợi cảm. Cô bất chợt nhìn đến say đắm, bước chân cũng tự chủ được tiến lên vài bước để có thể ngắm nhìn cả khuôn mặt Anh.
Anh cảm giác có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, bất ngờ quay mặt qua, đôi mắt hổ phách sắc bén của Anh nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh mang vài phần sợ hãi của cô. Thấy anh bất ngờ nhìn lại, cô giật mình, bước chân khựng lại hoảng hốt cúi gầm mặt xuống không dám nhìn Anh. Khi nhìn thấy cô gái có thân hình nhỏ bé, gầy gò yếu ớt đến nổi gió thổi cũng muốn bay lên đọt cây đang lén nhìn Anh rồi lại vội vàng sợ hãi cúi mặt xuống, tia mắt anh hiện ra ý cười môi mỏng nhếch nhẹ rồi xoay người ngồi vào xe. Nghe thấy tiếng siêu xe phóng đi, cô mới dám ngẩn đầu lên, thở phào 1 tiếng nhẹ nhõm. Anh ta thật đáng sợ! Chỉ cần liếc 1 cái thôi là khiến cho mình giật bắn người.
Thượng Yến Phi chạy ra khỏi quán Bar bất chợt nhìn thấy cô, ánh mắt của cô ta loé lên tia độc ác, Thượng Yến Phi nhếch miệng cười xảo trá, đi đến bên cạnh cô, bình tĩnh nói:
“Về thôi”
“Chị Yến Phi, thắng hay thua”
” Tất nhiên là thắng ” cô ta vỗ ngực tự hào nói. Rồi lại nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô, cô ta khẳng định lại 1 lần nữa:
” Là tôi thắng anh ta thật ”
“Sao chị thắng được, anh ta là thần bài, là thần bài đó” Cô có chút ngờ vực lời nói của Thượng Yến Phi, cau mày nhìn chị ta
Thượng Yến Phi trừng mắt nhìn cô, tay chống hông, đưa mặt gần cô, tuyên bố:
“Thần bài thì đã sao, thần bài thì cũng sẽ có lúc có sơ hở bị tôi tóm được thôi, cô nhìn xem nếu như tôi thua thì tôi đâu tự tin được như vầy”
Cô nghe nói thế cũng gật gù theo, thở phào 1 hơi nhẹ, tạm tin chị ta vậy! Cô gương mắt nhìn về phía Thượng Yến Phi, lòng thầm nói: mặc dù, Thượng Yến Phi lớn hơn cô 1 tuổi(18tuổi) nhưng không thể không công nhận rằng lúc này cô ta say, men rượu vào người dường như khiến cho cô ta càng có phần quyến rũ. Nhìn Thượng Yến Phi rồi lại nhìn chính bản thân mình, haizz thật khác biệt. Cô thu hồi ánh mắt có chút đượm buồn của mình, cúi đầu trầm mặc.
“Nghĩ gì đấy, còn không đi về, định đứng đây tới sáng sao”
” Mình về thôi chị” Cô đang nghĩ nghĩ suy suy thì cô ta gọi làm cho cô có phần hơi hốt hoảng, cô lẽo đẽo theo sau Thượng Phi Yến, rồi leo lên xe chiếc xe chạy vụt mất trong bóng đêm.
Ban đêm lãnh đạm, lòng người lạnh lẽo, ai sẽ biết chuyện gì sẽ bất chợt xảy ra với mình. Trôi qua một ngày, cảnh giác tăng thêm 1 phần….
Thành phố về đêm đẹp thật! Cô ngồi trên xe, ánh mắt nhìn qua tấm kính xe. Nơi này nhộn nhịp thật, về đêm lại càng rộn rã hơn ngày thường, chả trách tại sao nơi này lại được yêu thích như vậy. Ngón tay mềm mại chạm vào kính xe, nhìn mọi người nô đùa trên những vỉa hè, cặp đôi tay trong tay, nhìn những gia đình hạnh phúc đang quây quần bên hàng quán ngoài đường, nhìn cảnh tượng ấy, Cô chợt kịt mũi… Hình như 17 năm qua, gia đình kia…chưa cho cô cảm giác như vậy. Đó cũng là ao ước của Cô.
Qua 20 phút, cuối cùng xe cũng lăn bánh chậm rãi vào khuôn viên căn biệt thự to lớn. Cô và Thượng Yến Phi bước xuống xe, cô cúi đầu chào chú lái xe cho gia đình mình, chú ấy có gương mặt phúc hậu gật đầu mỉm cười nhìn cô rồi chiếc xe chuyển động lăn bánh đi. Cô và Thượng Yến Phi 1 trước 1 sau đi vào nhà, Tiểu Nhã* (người hầu) đứng trước cửa cầm sẵn dép đi trong nhà cho cô ta thay, Tiểu Nhã định khom người để dép cạnh chân cô nhưng bị cô ngăn cản, Tiểu Nhã khó hiểu nhìn cô.
*Tiểu Nhã 23tuổi, cô gái có khuôn mặt ưa nhìn, lúc nào cũng ngại ngùng thẹn thùng.
” Để em tự làm được ạ, cám ơn chị”
Cô cười cười, tháo giày của chính mình ra rồi tự mang dép lê trong nhà vào chân, còn tiện ra bỏ giày vào tủ. Vừa đi vào phòng khách đã thấy Thượng Yến Phi cúi đầu, cô nhìn sang bên trái hai mắt hốt hoảng kêu:
“…Ba mẹ”
Thượng Minh Lữ cầm ly trà đưa lên môi uống, liếc nhìn hai đứa con gái của mình. Ngô Tuyết ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nói:
” Hai con đi đâu mà sao đến tận khuya mới về, Ba và Mẹ rất lo”
Thượng Minh Lữ trầm mặt nhìn Thượng Yến Phi: “Yến Phi! Con dẫn Khiết Khiết đi đâu, con bé chỉ mới dọn lên đây ở 1 tuần, con dẫn con bé đi đâu? ”
Thượng Yến Phi có phần run rẩy, không dám nhìn ba mình, từ nhỏ cô ta đã rất sợ ba mình nên khi nghe giọng ba lạnh đi vài phần, tóc gáy của cô ta cũng dựng lên hết.
“Con…con dẫn em ấy đi dự tiệc sinh nhật… Đúng! Đi sinh nhật đó ba”
Cô mở to mắt không hiểu gì nhìn Thượng Yến Phi, thấy cô ta ra hiệu bảo mình hợp tác, cô nhanh trí hiểu ý gật đầu phối hợp với chị ta. Thượng Yến Phi nhận thấy cái gật đầu của cô lòng nhẹ nhàng thở, nếu ba mà biết mình dẫn nó đi bar, có khi ba xé xác mình luôn! Không được không được, ngàn vạn lần không để ba biết. Cô ta nuốt nước bọt, trán lấm tấm mồ hôi cúi mặt không dám hó hé một lời.
Thượng Minh Lữ xoay mặt, vẻ mặt có vài phần lạnh lùng hồi nảy đã tan biến, ôn nhu nhìn cô hỏi:
” Khiết Khiết à, chị con nói thật không”
Cô gật nhẹ đầu: ” Dạ thật ạ”
Thượng Yến Phi: (-_-)!!!!!!!!!!
Gào thét trong lòng: *Ba thật thiên vị*
Ngô Tuyết cười nhẹ, hướng tới Cô nói:
“Khiết Khiết, đi chơi về, có mệt lắm không con”
Thượng Yến Phi một lần nữa:??? Con chết rồi sao? Không ai quan tâm con? Con là con ghẻ? Quá đáng quá đáng quá a~
Mắt thấy bản thân mình dư thừa, lủi thủi một mình đi lên lầu. Cô đưa mắt nhìn bóng dáng lủi thủi bất lực môi khẽ cười nhẹ. Chị ấy cũng không đáng ghét lắm!
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Thượng Minh Lữ và Ngô Tuyết nói:
“Ba mẹ, hai người ngủ sớm, thức tới tận khuya không tốt ạ”
Thượng Minh Lữ bỏ chén trà xuống, đứng dậy, ôn nhu nhìn đứa con gái út nhỏ bé của mình, trong mắt chứa đựng sự cưng chiều, đi tới xoa xoa đầu nhỏ của cô, tay đang xoa chợt dừng lại. Thật mềm mại.
“Con gái à, con sài dầu gội gì vậy, tóc con rất mềm và dày”
“Dạ? ”
Ông chưa kịp mở miệng lặp lại thì Ngô Tuyết đã lên tiếng cướp lời trước.
“Ý ba con là chỉ ba dầu gội đầu, để ba bắt chước, tóc ba rụng sắp hói tới nơi rồi”
Thượng Khiết My: “……..”
Cô che miệng khẽ cười
“-_-…Bà” Thượng Minh Lữ cứng họng trừng mắt vợ mình. Nếu bà không phải nóc nhà của tôi là tôi cho bà biết lợi hại của tôi. Quay đầu thấy con gái nhỏ cười ông cũng cười nhẹ theo
“Không còn sớm nữa, con mau lên phòng tắm rửa rồi ngủ đi”
“Dạ, ba mẹ ngủ ngon ạ, con đi lên phòng trước”
“Ngoan”
_______
Sau khi tắm xong, cô nằm trên gường to lớn của mình, suy nghĩ về ánh mắt lạnh lẽo, cùng với ngoại hình của anh khi nãy. Vừa lạnh lùng lại vừa ngầu, thân hình 1m85 lúc bước ra khỏi quán Bar lạnh lùng tiêu soái bước đi. Cô khẽ cười…!!!! Tại sao mình lại nghĩ đến anh ta. Lắc đầu vài cái… Mình điên mất rồi. Thôi đi ngủ, mai còn đi khai giảng ở trường. Với tay tắt đèn ở đầu gường, không lâu sau căn phòng yên tĩnh truyền đến hơi thở nhè nhẹ đều đều. Ngủ rồi!
******
T/g: các tên thành phố, trường, nước,… tất cả các tên đều là mình tự đặt, nên sẽ không có thật ạ!!
Mn có đóng góp nhỏ gì cho mình không nè ^_^
Một ngày hôm nay của các bạn như thế nào? Có vui không? Kể cho mình nghe đi nè ^_^
Mình chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé!!!
Vote
eyJpdiI6IlFvb0x3VGlHMHE3cFFIRzROVlllS2c9PSIsInZhbHVlIjoieHBhZE02M2IrSUhRemtvdzBsTjg2WUt6ZTVJaVpNTVwvRVBFdUc0bGo4aGM2NUJPMW5wRlVIQXUrZVNhZHBLQ3MiLCJtYWMiOiJlNjBmYTdmODQwMDQ5MGU1NTU4NGRjZTY5ZWE1OGIzNjk1NjExYzVjZTE2NGFhYTE1OTZmMjc4Mjc5MmEzNGU4In0=eyJpdiI6IkZBYlZkbnV5aE5pZ1dvQkRLQVdwdHc9PSIsInZhbHVlIjoiYmZHMnVkS1lXYUlPNWFcL2RBTlVPUFl6YmdScFFNV1d2VVFxWkY1aFVSRVNENzdVU2p2MjhIWFdUbVVUV3FVQ00iLCJtYWMiOiIwMzJiMTQ0MmY3YWI4MGYxYmNkMWJjZWM4ZWYzMDllNTVkNDllNWUwYzczZjQ3NzUyYTZiNWVkOTYyYTY5ZTM3In0=eyJpdiI6InZocXcrcjJWUHFWekg2SWN2dXFMUFE9PSIsInZhbHVlIjoiYmZWZ1wvdnJnMEdqT0NRV0R4UXRHSFVvWGNVdDdXTUNlckVleEZreTA3NlNXZmtFcDBveHN1TkF6SnlYSWxlczIiLCJtYWMiOiIwNTMxNjFhYTU1ZWNkNTNmNjY5NzRiZTUwOWM2NGUxODYzYThhNWU3ZDA3ZDNhNzA5M2NmNmM0NGE4ODZmYmZkIn0=eyJpdiI6IlkrTEpPd1pBTVpPeERublNsV01IS0E9PSIsInZhbHVlIjoiUHRlTkhrS2N2Tnk5OVFMdnZxbDBXS3VXMTVlNGVRTGVLUVRMT0o0NjdVaXFcL0xVZXNWUUMxYTRoZHE1WE1wRk8iLCJtYWMiOiI2MTcxZmJhNTE0ZTZjNDM1ZTllZGE3NjhhNWVlNmQ4ZjEyZmFkNjRiNWY5MWMzYzY3YzdhMjk0N2U0NDI0ODhhIn0=eyJpdiI6ImZwWm43SVZmWkF5aFRXamU2VXR3V1E9PSIsInZhbHVlIjoiREEzWk1iaFAyRUlQeWdvK3BUbytyVXMwbTlLd1hBdjRMY2RWbG1UT2wzNlhWSnBzM1RUWisyK0ZnRDlmWHZ5UiIsIm1hYyI6ImVkYTJiOGI3ZDU1YzA2NTViOTMzYzMzY2NjZDgyOGZhMmE5MjVhNDE3MWI2NmI2NTUyOTJhNWIwY2JiMGEwNTMifQ==eyJpdiI6InFoUmlCNmw1RFh6N1BTMGt5SEYydmc9PSIsInZhbHVlIjoicytSWUhrRmNwQyswWHo0dDZ1NzhMM0xCR1psKzdNRVR1M1hMZHhnamFiU0NxdzBWVHZ2S0dpSk5udVFHRnhKZiIsIm1hYyI6ImIzYmRiZjUwNDQ2NmVjMDU4OTY3ZDUxZWFjMDA0NzFmOGZmOWQ0MTNjZGM3YTc1YWMwYjI2ZmIwZGFlZDUyYjIifQ==eyJpdiI6IkFiYSszYzI0R1hXbWxSalRTdm4waWc9PSIsInZhbHVlIjoiQ29sSmNmcElCVWE1MDEyWVFxMlF1NW1sT3htNGhpNEN4c0w3WWFMQ09UUVlod3pxMm1SbVJ0bzRRSEdpcHFyUSIsIm1hYyI6ImMwMGY1NWRhYzBkMTFiYjJmYjAyZTI2ZDFmM2E0MDA2NDY5ZTZhZTI1NzVkZDg3MjViYmNhZTQxNzg1YzU0ZjIifQ==eyJpdiI6InhUTGFYd1ZaeVJGVjdBRlpSTXNQTHc9PSIsInZhbHVlIjoiOTVsVHR2YWpUZ1wvcnFXWTY0NnA3ZkpNN0g5UGE2NVwvcGNwVGlmN2c0R1hCYnpzNEdmTWFMXC8ySUVCWFJrakhQZEZOOU5VcldnY3NTeUZEaTdRTnVxUndpMjVLOUdxRjBVTkNqMkNJdEl0cDg9IiwibWFjIjoiMzBiZjFjYzQxOTAyYzgyYzBhMjM1ZjM0YmExMTgwZWQ2NWYyNWNkNGFjOWRmZGM1OTQwMmM2YTIzMDAxYmY5OCJ9eyJpdiI6IjJ2YTBHcExRcktFXC9scWJ5K3FPaHZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Iitza1FHelwvYkY5MUIyWGZGazRcLzdYTmxmU1FGMzBBSFZJRUgwNlRXZXozYk1yXC9RZ01EcndRMEZpRFIreEhMbFwvIiwibWFjIjoiMDc4YjFmZGM0YWYzM2VjNDM0NGZlNWM3ZjZhMjFiMzI1MjZiNDYxOWY0ZGY0OGVlZTkwYjVhNjc5NDMyMWNjMCJ9eyJpdiI6ImhUT08rS1RzTnVCK2ljZGhiQU5HT3c9PSIsInZhbHVlIjoiNlFNdkMwSlNZQ21JNTlzZmJyeUo4SVVVcCtRQ0puTVBoNk90elFncDNyYm4wYTkzZnQyWlwvMTVRdUxwckZ3Q29OV2FcLzZBVzA4eW5LcEw3bkNaeENmVlB4b0tHd3BFT3VpakxuSERZVEFyTT0iLCJtYWMiOiIyMjNjOWM3YTJjY2U0MGMwODlhM2E2MWVjMjE0NjM1NDllNzI0MmFiZjQ5NDlhOGE5ZmUzMzBjOThhNWQ4YjFjIn0=eyJpdiI6IjRHS3grTW92QnJkcUo0dFV3SUgrR0E9PSIsInZhbHVlIjoiUWFKbjhWUFwvZ1phbVdmRTlJamtJM3l3RTlPeTluODFyTkl1UjhITEtJOUVkaEE0Ynp4NGVRU1NEc2p5bDhUV3YiLCJtYWMiOiI3MzAzOWExMDVjODdhMTYyMWUwNjZiZmNlOGI1ZjhiNjRhZTllNjQ4MDI1Y2QzOGJkMzcwZjM4OTdkMDFhOTljIn0=eyJpdiI6InlCSTltb3NFVVlueHMzNnpTWHJLS2c9PSIsInZhbHVlIjoiRCtBdzd5SnBCb3lTTWk0NTRlanVQMnZqTjJRUG5vNG1WOVhIYnh0M1R5YXRsbHNUVjRxMFgrdU1NV0pTQzk4YSIsIm1hYyI6ImQ0MmJmZTAyYjQ0MjYwMmY1NTJkM2RmOGNjNzdkMTEyZGM5NzM0Y2JkZWY1ZTZjNDdmNDFiZDkyYWUwYzc0YzIifQ==eyJpdiI6Im9cL2tHaUFlOEt3c0w3Qm1FOXJMYTN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1PSDkwdkR3MkY1VWNuYVFNc3FRUU12Vm5vXC9mVXhSSmVaNXN0WURZTjk0QUFjWWs3Wm9zQ1RuUHZqTG5qMXE1IiwibWFjIjoiMTY5ZmJhMjcyYjk4MzIwY2M0MzRhNTgyN2RmZTQwODE5NTEwMjg4YjZmMTJmOGRmYWJkZTU3ZjlhOGJmMTBhMyJ9eyJpdiI6IlBDdzF4M0hqWGYybENXMFJJeEhNR1E9PSIsInZhbHVlIjoidjBEM2o0a3d3eFZpblFIS3NaQmpXQWt0QkZrVmtvbmVxdzg3QmFnbFE4eDNtT1VxSUh3VFwvb2duUG5IZGIzaFEiLCJtYWMiOiJiMmMwNjg5ZWVjM2U3ZGI3N2JhZDhkYTUzZGI3ZWUxZWQ1ZTAxOWJjNDkwYWZlZDdiMTgzZTBhYTAyZjQ3YmE0In0=eyJpdiI6IklWb2ZTaHZZMjIzdW5LUWZnNzQ1enc9PSIsInZhbHVlIjoiZG5CMk9ucmRhbStmRnFnWHN1VFhEMitiU1B4TllCT3U2V2pKREl6dm5Ibjh5OVhrcGl0TFRhalhUMHArcTJTayIsIm1hYyI6ImU2YTBhYzZlMjczYjA1YWIyMDRkMjU2NTYxODUwZDdlMGRhNzRhMWIyNTg3NDk1ZTM0OGY1ZTNmN2E2MTRkNWIifQ==eyJpdiI6Im5uaUN4YjlsQ2lmTFwvbnRIM1AwbkxBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjU1OXJEb3FVUSs0YXJlU3N4TlpldDdOb0FOcnVmM1lDUXlEeGw0VjJHSzFnM3JiMVdDSlVUSGJjbFM2bkRkTTIiLCJtYWMiOiI0MThkYTBmODYzNThkNTRjYzVlNDZhYTNhZWYwMGE4Y2M4MzkyMDUyMWNhZGIyMWIxYzg2ODk1NjY3NjdmMjdmIn0=