Thanh xuân vội vã - Chương 158
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 158 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Thượng Yến Phi gấp đến độ nước mắt tuôn trào dữ dội, câu từ nói ra vô cùng lộn xộn: “Bác hai ơi, mọi người ơi, đi thôi, phải đi vào bệnh viện nhanh lên, có người dám đột nhập vào phòng bệnh còn phát sóng trực tiếp nói hết bệnh tình của em ấy ra ngoài rồi, bây giờ trên mạng xã hội toàn là bình luận tấn công chỉ trích và khinh thường. Con còn thấy Tiểu Khiết trở nên nặng rồi, giống như tình trạng lúc đầu vậy nhưng nó trở nên…tồi tệ”
Không gian thoáng động ngưng trệ, sắc mặt ai cũng tái mét cắt không còn giọt máu, không ai nói ra câu nào lao ra khỏi nhà như tia chớp, ngay cả cơm nước cũng không cần làm nữa. Trên xe, Ngô Tần gọi cho Phương Sơ Khán, gấp gáp nói: “89045XXX bằng mọi cách, cậu phải khiến cho cái ID này biến mất cho tôi”
Cúp máy lại vội vàng gọi người khác: “Alo, Anh cả mau đến bệnh viện nhanh lên, Tiểu Khiết xảy ra chuyện rồi”
– ———–
“K..không không, đừng lại đây, đừng quay nữa, đừng chạm vào tôi mà…”
“Tôi không phải bệnh”
“Không phải bệnh nhân tâm thần”
“Đ…đừng cho Vũ biết, có được không”
Không lâu sau phát sóng của Solar liền bị sập, không đăng nhập vào được. Solar vui mừng trong lòng, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Solar không nói nên lời, cũng chẳng biết phải làm sao cho đặng, nhìn người con gái như phát điên chạy loạng khắp phòng ôm đầu bứt tóc đôi mắt như nai con chạy trốn, miệng la hét khổ đau cầu xin đến thảm thương, chấn kinh vô cùng.
Thượng Khiết My mất kiểm soát, chạy qua chạy lại cuối cùng khụy chân trên sàn, cả người run rẩy đầu đập mạnh xuống sàn, từng cú đập theo đà mà mạnh dần nhanh chóng máu lan ra tạo thành 1 mảng máu giống như bức tranh bỉ ngạn màu đỏ. Trán rách ra thành 1 vệt to bết bát, máu càng tuôn chảy đầm đìa nhưng cô gái vẫn ra sức hành hạ thân thể mình, dày vò bản thân để làm vơi bớt đi đau đớn đang dằn vặt trong lòng chính là phương pháp Thượng Khiết My cho rằng là tốt nhất.
Solar nhìn máu rơi lộp bộp trên sàn mà mặt mày tái mét, đôi chân không kiềm được lùi về sau tới tận mấy chục bước. Giọng thiều thào, đôi mắt thất kinh mở to: “Cô Thượng, cô…cô bình tĩnh lại đi…tôi đã tắt máy rồi, cô đừng hành hạ mình nữa mà, mất..mất máu nhiều sẽ chết đấy…”
Khung cảnh nhuốm máu vẫn xảy ra chưa có hồi kết, Solar chạy đến muốn kiềm chế cô lại nhưng bị sức lực điên cuồng xô ngã xuống đất, bộ đồ y tá cũng vì thế mà nhuộm máu, mùi tanh xộc lên mũi khiến Solar muốn nôn mửa.
Ngô Tuyết đứng ở cửa bất động nhìn vào, bà bịt miệng, đôi mắt kinh hãi chấn động. Ban nãy đến phòng bác sĩ, bác sĩ ngạc nhiên hỏi bà sao lại đến đây, giây phút ấy trái tim bà như đập lệch mấy nhịp, đáy lòng dấy lên tia bất an dữ dội, bà quay đầu điên cuồng chạy về, lòng cầu mong đừng xảy ra bất cứ việc gì…Nhưng cuối cùng ông trời vẫn không thương đứa con gái bà, không tán thành lời cầu nguyện của bà…vừa đến cửa đã bắt gặp khung cảnh con gái nhỏ của mình nằm trong vũng máu tươi cả người nhếch nhác phủ 1 tầng cạn kiệt, vậy mà con bé không thấy đau, dường như không cảm giác được cái đau nữa rồi, liên tục đập đầu xuống đất coi như 1 trò chơi giải toả.
Tiểu Khiết của mẹ…
Giây phút Ngô Tuyết hồi hồn, bà lao vào ôm chặt Thượng Khiết My không buông. Nước mắt ấm nóng rơi lã chả trên khuôn mặt gần như già đi 10 tuổi của bà, cả người Ngô Tuyết run cầm cập, bàn tay gầy gò như vẫn cố ôm lấy cô gái mất đi tự chủ đang điên cuồng giằng co đánh đạp lên người mình. Ngô Tuyết không thấy đau, bà thấy đau cho số phận con gái mình hơn là cơn đau hiện tại.
“Tiểu Khiết à…là mẹ đây là, là mẹ của con mà, con đừng như vậy…con đánh mẹ cũng được nhưng con đừng làm tổn thương mình có được không, tay…tay mẹ, người mẹ đây con cứ tùy tiện đánh, đừng làm tổn thương bản thân nữa mà con ơi” giọng Ngô Tuyết đứt quãng nỉ non vừa khóc thảm thương vừa nài nỉ.
“Mẹ xin con, Tiểu Khiết” Cuối cùng Ngô Tuyết oà khóc lớn. Tiếng khóc bà gieo vào lòng người khác là nổi tuyệt vọng đầy đớn đau của người mẹ cứa vào tim gan mà ỉ ôi rỉ máu, gợi ra 1 câu chuyện người mẹ sắp không giữ nổi sợi dây cứu sinh của đứa con đang bên bờ vực chết.
Tinh thần không ổn định là thứ khiến người khác dễ dàng buông xuôi nhất, cũng dễ dàng buông bỏ trần thế này, làm những thứ họ cho rằng muốn làm từ lâu. Não bộ Thượng Khiết My từ chối nhận bất cứ lời nói cùng hành động nào, cô cứ như 1 con người cố chấp đến điên loạn, khăng khăng cắm đầu vào cái chết đã dấy sâu trong lòng. Ngô Tuyết ôm chặt cơ thể gầy đến mức có thể bóp xương vỡ vụn vào lòng, cô cau mày khó chịu dứt khoát cắn vào cánh tay Ngô Tuyết đến bật máu, cảm nhận được mùi máu tanh cô mới nhả ra. Khoảnh khắc nhìn thấy vết cắn trên tay Ngô Tuyết, Solar cả kinh bưng chặt miệng, nếu lúc đó Thượng Khiết My chỉ cần thêm sức lực cắn nữa là miếng thịt trên tay Ngô Tuyết sẽ bị cắn rách ra.
Gỡ bỏ khống chế Thượng Khiết My lòm còm bò dậy, đứng cách xa Ngô Tuyết. Cô nhìn cánh tay lưu lại vết sẹo, kí ức hôm đó khốn khổ gợi ra, nhìn vết sẹo này tâm tình Thượng Khiết My trở nên u ám hơi thở trì trệ, cô chán ghét nó, chán ghét những thứ ghê tởm lưu trên người mình, gai mắt cánh tay chứa đầy nhục nhã này.
Nhìn sang bên cạnh là 1 tấm cửa kính mỏng Thượng Khiết My gương môi cười, sau đó nắm chặt khung cửa hai bên, dùng đầu đập vào gần chục cái, khoảnh khắc chạm vào kính những tia máu tươi phúng ra tạo thành 1 đường parabol đẹp mắt, và rồi những đường tinh tế ấy in hằn lên tấm cửa kính trắng tinh nhuộm những dòng máu loãng lồ đáng sợ. Lần theo đường cửa kính, máu lăn xuống tạo thành nhiều vệt dài như vẽ ra 1 bức tranh đường dài.
Đây có phải là bức tranh chỉ đường cho cô không, a! Đúng rồi, đường chỉ đến đây và hết đường rồi, máu hết chảy xuống để chỉ đường nữa rồi, Thượng Khiết My cười, hết đường rồi thì nên chết.
Máu rơi nhiều nhưng tấm kinh kia vẫn chưa hề bị sức đập của cô làm cho vỡ nát, cô nhíu mày nhìn khắp nơi như tìm kiếm thứ gì.
Ngô Tuyết phát giác ra được điều gì bà đứng lên bỏ mặc cơn đau, định giành lấy bình hoa nhưng vẫn là bà chậm 1 bước, Thượng Khiết My cầm lấy bình hoa đập nát lên cửa.
Cô nhìn những mảnh vụn vỡ mà cười thành tiếng. Lần này thì được rồi!
Kính văng ra khắp nơi, có những mảnh xẹt qua mặt Solar nhưng Solar không thấy đau, thứ làm cô ấy đau hơn là khung cảnh hung tàn khó thở trước mặt. Những mảnh kính vỡ vụn nằm rải rác khắp nơi trên sàn, có những mảnh còn mang theo máu của Thượng Khiết My nằm lăn lóc ở đâu đó.
Thượng Khiết My đưa mắt ngây ngốc nhìn. Tranh cũng vỡ rồi, sao đầu chưa vỡ, cơ thể này chưa vỡ, haa…
Bởi vì Thượng Khiết My đứng gần khung cửa nhất nên khi cửa kính vỡ những mảnh kính sắc nhọn sẽ trực tiếp ghim lên người cô, giống như 1 chú nhím mang đầy gai nhọn trên người mình. Ngô Tuyết hét ầm lên, cơn run rẩy từ khắp các cơ trên người, bà muốn tiến lên ôm con gái của mình nhưng những mảnh kính kia đã ngăn cản.
Bà nhìn tay mình rồi lại nhìn cô, cắn răng lùi về sau.
Nếu mẹ ôm Tiểu Khiết của mẹ sẽ rất đau…
Ngao Trạch Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng vang dữ dội, Anh ngồi bật dậy tinh thần trở nên rối loạn hoảng hốt, lảo đảo chạy ra ngoài đến cả giày cũng chẳng mang. Nhìn thấy cảnh trước mặt, lòng Anh lạnh ngắt, tim cảm giác không còn đập nổi nữa. Khung cảnh này cứ như lấy mất sinh mạng người, co bóp trái tim đến ngạt thở.
Cánh môi Ngao Trạch Vũ khô khốc không tin những gì trước mắt, Anh lảo đảo mất hồn đi vào, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô, giờ phút này Anh hối hạn biết bao. Chỉ vì 1 lúc nghỉ ngơi của Anh đã để cô thành ra như thế này, Anh là tên đáng chết.
Cả người mất hồn cùng đôi chân trần giẫm đạp lên từng mảnh kính vỡ, 1 bước rồi đến hai bước, ba bước vượt qua bao nhiêu chông gai bàn chân Anh bị cứa đến rách nát bê bết máu tuôn ra từ lòng bàn chân và thấm đẫm ra sàn lạnh lẽo. Ngao Trạch Vũ chẳng để tâm, không cảm giác đau ở chân chỉ thấy từng dây thần kinh như đứt đoạn, dòng máu như trút ngược, chỉ có một thứ vẫn còn hoạt động nhưng nó đau gấp trăm lầm những thứ đang tuôn trào phản nghịch trong người Anh, đó là tim.
Anh vươn tay, Anh biết hiện tại khoảnh cách giữa hai người là rất xa, Anh vươn tay ra cũng chỉ để rút ngắn khoảng cách xa vời này, mong mỏi nó vì chút thương hại mà kéo gần…Nhưng mà khoảng cách xa, làm cách nào cũng không gần lại được. Ngao Trạch Vũ khốn khổ, đôi mắt thương nhớ không rời đi luyến tiếc nhìn cô. Ánh mắt vô hồn là thứ đáp lại ánh nhìn cầu xin của Anh, nó như một nhát dao thẳng tiến đâm vào, chà xát, nhấn mạnh và rồi vỡ tan tành.
“Máu nhiều như vậy, Tiểu Khiết rất đau phải không” Ngao Trạch Vũ run run nói.
Anh không kiềm chế được nhịp đập dần tăng cao, không nén được dòng máu ồn ạt nóng hổi chạy ngược, cũng không tự chủ kiềm hãm được cơn sợ hãi nguyên thủy của con người.
Thì ra cũng có lúc Anh trở nên vô dụng trong chính con người mình.
Càng vô dụng hơn khi không bảo vệ được người mình yêu…
Thượng Khiết My nắm chặt mảnh vỡ của bình hoa ban nãy trong tay, nhìn Anh hoảng hốt, trái tim cô nhói đau chưa từng thấy. Trái tim này định làm gì? nó muốn tự giết chết cô sao? Từng cơn từng cơn đau dậy sóng như vũ bão, cướp đi lưu thông khiến cổ họng cô nghẹn lại, mà tim dần dần cũng chẳng hề thoải mái.
Đám người Ngô Tần cuối cùng cũng đến nơi. Ngô Phỉ nghe điện thoại cuống cuồng chạy đến như cơn bão giật. Bọn họ hít khí không thông ở cửa, ai nấy đều khẩn trưng nhìn chầm chầm vào vật mà Thượng Khiết My đặt trên cổ tay.
Thứ trên tay cô hiện giờ là thứ khiến ai nấy đều ghê người, chỉ mong 1 phép màu sẽ xảy ra ngay lúc này.
Làm ơn..
Bộ dạng hiện tại của Thượng Khiết My khiến mọi người trầm lặng, máu tươi đã nhuộm đỏ cả áo và quần, dòng máu đỏ thẳm tuôn ra từ trán rồi lại lăn xuống khoé mắt trải dài xuống tận cổ, nhìn cũng biết dòng máu đó không hề dừng lại ở cần cổ thuần khiết, hơn phân nửa khuôn mặt đều là máu tanh, cả phòng đều là máu tanh. Đầu tóc rối bời bộ dạng nhếch nhác thẳm khốc, trên mặt có nụ cười đau khổ tích trữ bấy lâu, một người không còn ý thức sẽ làm ra việc gì? Bọn họ không dám nghĩ đến nhưng hiện thực đã vẽ ra câu trả lời.
Thượng Khiết My nhìn 1 lượt đám người trước mặt, sau đó cô dừng lại trước mặt 1 người. Nhìn Solar cười khốn khổ: “Tôi…không muốn như thế” chất giọng này có bao nhiều phần đau đớn, vừa là tuyệt vọng giải thích vừa là những oan ức tức tưởi.
Từ đầu đến cuối Thượng Khiết My chẳng muốn những sự việc kia càng không muốn nó xảy ra, vậy tại sao ai cũng áp đặt lên người cô, cho rằng là cô muốn thế, cô đâu có muốn. Ngay cả chính hình dạng điên khùng người chẳng ra người như 1 con bệnh hiện tại của mình, cô cũng không muốn mà. Đừng áp đặt gánh nặng lên người 1 cô gái tuổi tươi đẹp ngập tràn thanh xuân nữa, có được không?
Lời cầu xin thầm kín, sẽ có ai chịu nghe thấy tiếng lòng.
Bản thân cô ấy đã đủ đau đớn rồi…
Bàn tay càng thêm dùng sức, mặc cho ai khuyên nhủ cô cũng chẳng để tâm, nhanh chóng mảnh vỡ kia găm vào cổ tay, máu phúng ra bắn lên mặt cô, 1 giọt máu lăn trên mặt và điểm dừng ở khoé môi gương nhạt đau khổ.
Máu, thật tanh!
Sắc mặt Ngao Trạch Vũ tái mét, thất thanh kêu lên: “Không!!! Tiểu Khiết, đừng mà, em bỏ xuống đi mà. Em, em muốn thì hãy để Anh, Anh găm vào mình, em đừng làm có được không”
“Xin em….đừng rời xa Anh” giọng Anh đứt quãng từng hồi, thành khẩn cầu xin.
Tí tách!!!
Nước mắt…
Ngao Trạch Vũ khóc trước mặt bao người, đau khổ mà khóc, vì tuyệt vọng mà khóc, vì con gái Anh thương sắp vì khổ đau hành hạ đến chết mà khóc.
Anh chưa từng khóc cho chính mình, mà lại rơi nhiều nước mắt vì Thượng Khiết My.
Solar, mày đã sai rồi. Mày cho rằng ai cũng vì gia đình làm mọi thứ, nhưng mày quên rằng trên đời này vẫn còn *cách* vậy mà mày không động não suy nghĩ, để rồi hậu quả còn thê thảm hơn cách mày lựa chọn gia đình. Chọn gia đình nhưng nếu tổn thương Thượng Khiết My, có lẽ mạng sống gia đình Solar còn bấp bênh hơn nhận tiền của Mẫn Phương Kiều, bởi vì ai tổn thương Thượng Khiết My…phía sau còn có 1 kẻ ngông cuồng không tiếc mạng sống là Ngao Trạch Vũ.
Thượng Khiết My nhìn chàng trai khóc đến thương tâm, tim hôm nay thật đau, không chỉ riêng người con trai này mà nhìn ai trong căn phòng này trái tim đều ỉ ôi lên án. Đặc biệt thay, người con trai đang khóc, mang cho cô cảm giác vừa hổ thẹn vừa đau đớn, không biết vì sao cô nhìn đăm đăm Anh mà nói.
“Vũ, Anh đến rồi sao” môi khô khóc, giọng khàn đặc, nghe mà cảm thấy đau tai.
“Sao lại đến đây”
“Nhìn thấy Tiểu Khiết rồi”
Tình thế quá đột ngột, Ngao Trạch Vũ kinh ngạc, Anh hít mũi khàn giọng: “Phải, Anh đến rồi, em qua bên đây với Anh đi, xin em”
Thượng Khiết My nở nụ cười lắc đầu cự tuyệt, môi khô khốc nứt nẻ lại nhuốm máu trông thật kinh dị, đầu tóc rối bời cả người máu me như 1 nữ quỷ khiến người người khiếp sợ rùng mình.
“Không được đâu”
“Em bẩn, Vũ không cần nữa”
“Không, Anh cần, Anh cần em Tiểu Khiết, thực sự rất cần” Ngao Trạch Vũ gấp gáp, bàn tay vươn ra nhưng Thượng Khiết My lui về sau xa hơn. Lại thêm 1 khoảng cách xa, Anh muốn đến gần, hao tâm tổn sức làm mọi cách để đến gần nhưng chỉ vì 1 hành động, 1 gang tay bằng cả 1 mét xa vời.
Tiểu Khiết, nhìn đôi ta chẳng khác nào người đứng đầu người đứng cuối ở dãy ngân hà, em có biết không?
“Nhưng em không cần, em không cần cơ thể bẩn thủi ghê tởm này” cô lắc đầu kịch liệt, nói đến việc này cô sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Trước mắt Thượng Khiết My mờ ảo, cô nghẹn ngào ôm ngực thở dốc: “Em nói rồi, em đã nói rất nhiều, em không muốn trở nên như vậy, nhưng bọn họ chẳng ai tin em”
“Không ai tin em, Vũ à, nơi này đau lắm…” Cô chỉ tay lên tim mình, khốn khổ rớm nước mắt nhìn Anh.
Chẳng ai tin, chẳng mấy ai tin…
Mọi người chết lặng khi nghe câu nói nhức nhối tim gan đó, ai cũng đều biết cô gái nhỏ này đã sống trong hoàn cảnh gì trong ngần mấy ngày qua, mỗi ngày từng giây từng phút tích trữ nỗi đau tinh thần lẫn thể xác, chỉ là quá đau thương cho nên từng câu cô gái nhỏ nói ra đều cắn xé đáy lòng, gặm nhấm trái tim mỗi người. Hơn thế, mọi người đều son sắt hiểu rằng trái tim của cô gái mệnh khổ kia tuy vẫn còn đập nhưng trái tim ấy nó đã lạnh lẽo chết lặng mất rồi, không còn nhịp đập nóng hổi nữa, đó là cái chết lạnh giữa những tàn khốc xảy ra, là những tổn thương nhỏ bé hoá to lớn như biển vả và bầu trời làm cho trái tim chẳng còn mang tia ấm áp hy vọng nào.
Ánh mắt Thượng Khiết My rưng rưng xao xuyến, hình dạng bây giờ của cô chẳng khác gì một đoá hoa rơi lệ đỏ, thảm khốc đến mức lòng người nghẹn đắng, chua xót ở tim.
Trong giọng nói cô gái mang bảy phần đau đớn, ba phần khàn đặc, lúc thốt ra khỏi miệng như nham thạch trên sa mạc, vật lộn nhiều năm cuối cùng vẫn bị cơn cuồng phong trên sa mạc hoá thành cát đất đầy trời.
Sa mạc lỡ rồi!
“Anh đến, Anh thấy rồi…..Tiểu Khiết nên đi rồi”
“Không được, Tiểu Khiết, Anh không để tâm mà, Anh chỉ cần em thôi Tiểu Khiết, xin em, Anh xin em đừng như vậy”
“Không, đừng, Tiểu Khiết con bỏ xuống đi, bác hai xin con…”
“Hức hức, Tiểu Khiết em thương chị, đừng bỏ chị đi mà”
“Không, đừng mà, đừng!”
“Tiểu Khiết…Tiểu Khiết…”
“Mau, mau bỏ xuống…”
“Xin, chị xin em…”
“Con gái của ba, con đi rồi ba phải làm sao, ba không sống nổi con có biết không”
“Mau, mau gọi Chị Nguyệt đến đây, nhanh…” Ngao Trạch Vũ khi thấy nụ cười diễm lệ tạm biệt trần gian của cô trở nên hốt hoảng, tay chân run rẩy muốn ngã.
*bụp*
” A a a,”
“Máu, máu, có máu!!!!”
“Aaaaaa Tiểu Khiết!!!” Ngao Bạch Minh Nguyệt la hét thất thanh khi nhìn thấy dòng máu và thất hồn hơn khi thấy hiện trạng cô gái cả người nhuốm đầy máu kia. Trái tim Ngao Bạch Minh Nguyệt như treo lơ lửng ở không trung, chết tâm nhìn khung cảnh trước mắt mình. Bạch Mai Nghi đứng bên cạnh, hai chân mềm nhũn ngồi bệt dưới sàn, mắt trơ trơ nhìn thẳng, vẫn còn chưa tỉnh táo nổi khi chứng kiến cảnh máu tanh này.
Hai chân Ngao Bạch Minh Nguyệt cũng chẳng còn sức, nhưng cô biết bây giờ cô là người mang lại nghị lực cho cô gái bị bóng tối bao trùm kéo xuống này, chỉ có cô mới mang lại ánh sáng cho cô gái ấy. Giọng Ngao Bạch Minh Nguyệt run không kiềm được: “Tiểu Khiết, chị Nguyệt đến rồi đây, em lại đây có được không, bỏ thứ trên tay em xuống đi, nghe lời chị nào”
“Hôm nay chị có mang màu vẽ đến cho em đó, chị đã hứa hôm nay đến cùng em tô màu mà, chị đến rồi đây, sao em lại không ngoan nghịch đến mức màu vẽ dính lên người vậy hả” Ngao Bạch Minh Nguyệt cố gắng làm vẻ tự nhiên, nhưng giọng điệu run rẩy đôi mắt hoảng hốt đã đối nghịch với những cố gắng Ngao Bạch Minh Nguyệt tạo ra.
Thượng Khiết My ngơ ngác nhìn, ngơ ngác hỏi, như búp bê không hồn, mấp máy hỏi như một người máy được điều khiển: “Chị đến rồi, Vũ có đến không?”
Đầu Ngao Trạch Vũ nổ tung. Bây giờ Anh mới rõ, thì ra ban nãy cô trả lời Anh là do bản thân cô tự mình lẩm bẩm nói chuyện giống như cô nghe thấy rồi cô tự mình giải đáp, hay nói chính xác là tự lẩm bẩm nói 1 mình, từ đầu chí cuối cô chẳng nhận ra Anh là ai và Anh đang nói chuyện với cô.
“Vũ nó, nó sẽ đến. Nó luôn luôn bên cạnh em” Ngao Bạch Minh Nguyệt vừa nói vừa liếc nhìn em trai mình.
Thượng Khiết My lắc đầu, nước mắt hoà lẫn vào trong máu, miệng cô cảm nhận được vị tanh và vị mặn còn có cả vị khốn cùng.
“Không cần đến, cũng đừng đến, đến rồi sẽ không nỡ đi”
Không gian tối tăm bao trùm tạo thành 1 màn tối không lối thoát, tình trạng hiện tại của Thượng Khiết My thật sự trầm trọng đến mức không thể hình dung nổi, nó kinh khủng hơn đợt đầu rất nhiều lần. Trong đầu luôn giữ 1 quyết định phải chết, phải thoát khỏi cuộc sống ngày qua ngày dằn vặt cùng bóng ma tâm lí luôn ẩn dật trong thâm tâm mà chính cô không tài nào chống cự nổi.
Cuối cùng mọi người đã nhận ra rằng Thượng Khiết My đã cố gắng sống trong mấy ngày qua và rồi phát hiện cuộc sống chỉ thêm phần tồi tệ, mây đen kéo tới, góp thêm 1 gánh nặng rồi lại 1 gánh nặng tàn hình đè lên, kết quả chọn cái chết để giải thoát.
Ngao Bạch Minh Nguyệt đi lên mấy bước, muốn tiến gần hơn, nhưng Thượng Khiết My phản ứng dữ dội, mảnh vỡ ghim sâu hơn, máu nhỏ xuống nền tạo nên những bông hoa đỏ tươi: “Đừng đến đây, chị ơi, chị cho Tiểu Khiết đi đi”
Cô nài nỉ van xin, tiếng khóc cùng cực dày vò: “Tiểu Khiết không thể sống trong hình dạng như thế này, ghê tởm lắm”
“Mọi người đều nói Tiểu Khiết ghê tởm bẩn thỉu là loại sinh vật gây bệnh!”
Thì ra mỗi câu nói đả kích kia thốt ra, mỗi lần người khác khinh thường cô, cô đều lưu tâm, cất nó vào 1 góc tối trong lòng, ghi nhớ rõ từng câu. Vì điều đó, nên bệnh của cô mới trở nặng như vậy.
Ngao Bạch Minh Nguyệt hít thở không thông, cánh môi run run, cảm thấy mình trụ không được nữa rồi: “Tiểu Khiết à, sao có thể chứ, mấy người đó mới bẩn, mới ghê tởm. Tiểu Khiết là thiên thần của chị mà…em..”
“K..không phải thiên thần, vì thiên thần màu trắng Tiểu Khiết màu đen” Cô hét lên.
Mọi người vẫn không thể hiểu câu nói này.
“Xung quanh Tiểu Khiết chỉ toàn là màu đen vấy bẩn thì làm sao mà thiên thần được chứ, chị gạt em” giọng nói non nớt nhưng đánh gãy tâm người, làm chạnh lòng vô cùng xót xa.
Ngô Chử Đồng, Ngô Phương, Anna Chư Cầm còn có Lữ Ninh Ninh đã khóc sướt mướt, Thượng Yến Phi, Ngô Tuyết đã khóc đến khô cạn héo mòn rồi. Đứng thẫn thờ như cái xác to lớn không hồn.
Ngô Chử Đồng, Ngô Phương, Anna Chư Cầm còn có Lữ Ninh Ninh đã khóc sướt mướt, Thượng Yến Phi, Ngô Tuyết đã khóc đến khô cạn héo mòn rồi. Đứng thẫn thờ như cái xác to lớn không hồn.
Ngao Bạch Minh Nguyệt không trụ được nét mặt thản nhiên ngay từ đầu tạo nên được nữa rồi, bưng miệng nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cô cười, là nụ cười trấn an, 1 người bị tổn thương đến đâm thủng trái tim lại cười cũng chỉ để xoa dịu cơn đau cho người khác.
Rốt cuộc ai mới là kẻ đau cần xoa dịu…
“Chị ơi, đừng khóc, rất xấu”
“Đầu đau, phải thổi”
“Nước mắt, là trân quý, đừng rơi”
“….”
“Một khoảng thời gian lâu sẽ không gặp, Vũ à, phải sống thật tốt”
“Không còn đau nữa, thật tốt” đến cuối cùng cô tự ban cho mình nụ cười thoả mãn giải thoát.
Thượng Khiết My đưa mắt nhìn 1 lượt, cô mỉm cười, phải thực sự vui vẻ, nụ cười của giải thoát, nụ cười không chứa đựng bất kỳ cơn đau khổ nào, nụ cười không luyến tiếc trần gian là thứ làm đau mắt người, làm nhói ở tim, có thể bóp nát sinh mạng người khác.
“Tạm biệt….”
“KHÔNG!!!!!!!” Ngay chính lúc Ngao Trạch Vũ la hét tuyệt vọng, cũng chính là lúc máu tươi phủ lên mặt Anh ươn ướt. Cổ tay tuôn máu đầm đìa, cơ thể Thượng Khiết My lảo đảo như muốn ngã nhào xuống sàn đầy mảnh vỡ, Ngao Trạch Vũ vươn tay ôm cô vào lòng khóc xé tim gan, trên môi cô vẫn còn nụ cười khiến tâm người đông cứng ấy. Ngao Trạch Vũ chật vật khóc rống, ôm cơ thể gầy gò mỏng manh cùng hơi thở yếu ớt của cô. Khóc đến tan nát cõi lòng, tuyệt vọng hét lên: “Tiểu Khiết, van xin em van xin em đừng bỏ Anh, em mở mắt ra nhìn Anh đi mà, em từng nói cùng Anh sống tới răng long đầu bạc mà Tiểu Khiết”
“Anh còn chưa cho phép em rời xa Anh mà”
“Em tỉnh dậy đi, mở mắt ra nhìn Anh đi”
“Tiểu Khiết…” Từng giọt nước mắt lăn dài rơi tí tách lên gương mặt lạnh dần của Thượng Khiết My.
Cô sắp chạm đến bờ cõi bên kia rồi…
eyJpdiI6IkY2UXZ6Q1R3bUVvK1lkWHNBd1hSMWc9PSIsInZhbHVlIjoiVENtT0hPdU5VNXAzNmtyQ0ZFcE9vMmw5YUh3T2pIUCtQc0k1SUJrREVlXC9OUkl1a0o1NGlzT2VkXC9raGZ6MzVPIiwibWFjIjoiMGVjODE0MzUxNTQ0OTVkZGVhMjBmYmQxYWNkZjBmNmFmYTVmOGVkMzQ4Y2VlZmIxYTA2YzA3Mzg0OTBmNjY2NSJ9eyJpdiI6InNnMVRGeGJJZ3NRVmo1VVVYU1VnQmc9PSIsInZhbHVlIjoiRU9UOWwrc2JxbnVXSGtCZ1I5RWlGWU9ZVklJUjZzaGV2SDlTSEo2b1kwWExZRmFad2w3NzFpUnVtanFDYVlGWWdMa2FTVWNcL3VSbDlGQzZvNmI1dFlnaHFyXC9vQUQ1K3Q3c0JrMm5GYUhMdVVTQTBOY3Rsck5lSVRTZDlya3NXb1pxQ05la3FUem80MGJnM3RwS0tCQXMxTVZ3TGs3ZnlDMzQxNTBGc2xoYlBLT0RmcWp5TFN0allDWE5OaHdlT05sQ0hFRFJZVnJjU3FPYUljVld1ancxTzZldEtQVVZiOWhWYk1BMjF3dXVhWXRXK25LTVNqRHE5M09GNTNRUktDIiwibWFjIjoiYmM2NjY1MmRjMWUzNjVmNzFiZGZlMjVmZmQyNDNhYTQ4MTllZTdmZGRiMTczMzlhZGQ1MjI2NzgwM2RhODc4MiJ9eyJpdiI6IjNsT1BjbXdFelBvK2RZaWdHbDZYaVE9PSIsInZhbHVlIjoidDhXN3hsWEpEUTBPOFVUT1hqdkZIanFST2JxeklkN3ByeWFBbDd3Qmkyc21pNTlxMVc1UTVzVmg0ZjBxSk44USIsIm1hYyI6ImMwMWM1ZjQ0NDU3OTA4OWE2ZGVkNGUzMTNhNWM4MzRhZmQ2ZTE3YzIxMmFkYzY1ZTk3YzlmMjY0Yjg3OGEzMGMifQ==eyJpdiI6Ikx2ajRlMTFXbW1rXC93XC9GSzUwVzk0UT09IiwidmFsdWUiOiJLWGFIR1pBNEhUWHVZMERUYXpJUTdwa21GY0dCSHdxamJJNVFvcFJmVmowZGtZSW11WVdSUUl2eDZlVmtKbjlnTXlCZmgrNU56enBITmZORW9JQzdsS01FdWZGQzBRaHFsem10RDFQMkRaR0NOaXlTdGpkOEdjOGRiVktWUHdHaDR5MkV4bDJidHI2WTdzS2lMUFlxem1IK1owTzIxYXZrWGlWWUhpQWROOEJXaWo2QjV5VVJRbDZBWGpcL1hpaTgydm80Vm84dm90djZjV0QzNGowaFhxQ1JLRFRwSHBxamJ1N3lEZHpTTkNpYVFQaHYxZjZWblNxZDJIemFRMjlBc2ZoVVVhMjdjWitweUZyK1hjV1FjNkp1anMzQmx4RzZDa1wveUs2NDNoMFV2cml5WU43d2hQdEE2bis4ajlnZTFcL3Q2aDNydzBNWVNBbkd0STlLRTVEekJ3TzdjU2YrTHNEQmh1NFJWaEpmSjU2dTJDZkdCQXNWYmhvTldTdnJ1azlMc3hyWEsrSGhXK1wvbzAxa2MxMmRFQT09IiwibWFjIjoiOGEzZWJlYjg1ZTM1NGE3YzVmMjU4OGQ1YjQwYTIxMmZkOGJjZWQxYjdhNmViNzEwNWY3MWIwYTA5Y2M1Mzg3OSJ9eyJpdiI6IjdEZE5XbWFPQ0RDVjNyUmNZZytMTmc9PSIsInZhbHVlIjoiTXVZSGlTckNKbUFQSkt3VTI5WHBZYnVWRld1MlBsVmNHTmxWd2FTTFdreVA1RitlNGVhUElrTGlEeVo4TXdPQSIsIm1hYyI6ImFhNGM5OTIzMmEzODM1MWU3OWRmNWE5N2Y3OTFjMDA2YTk1ZmYzMmUwMDkzYTcxMDlhZjY3MjM5YWEzMzQ0YzYifQ==eyJpdiI6Ind1YTJNQ2wyZHhqTWlUOG13MXlNcVE9PSIsInZhbHVlIjoiVHM4R2dzc0R4QjRYWXRqNHh0elIwN0pXUDYrajNpUEg4anZKNFR1bERZSzlVRkN2YUxBNWdhVWp2dFFOWklcL1VoZzFKNFdpNFc1RmdMNHpVR2hDNk41bjRQRGtPeUJYZ1RoS0drSXhQTDI0XC80d2VuVVEyM0p5STlpcVh6R1BUalVkVTQ5NWorTXVBZnJ0ajJ5eERaV1E9PSIsIm1hYyI6ImJhMDNiNzNmYTMzZTZmZGIzMTExODc3Y2E4MzAzNTM0ZmFkY2RhZjliYzY5MGEwZGU3Zjc0YjZhNjA1MWZlN2UifQ==eyJpdiI6IjZnVnNqOUNQenNxZSt4aGFUeUMzckE9PSIsInZhbHVlIjoiUStSRGxydFBlNEdLK3VvSzlPWDkxKzBESml5MVg4RUhCNTRJd2cxTE9VVWdMOElTdUt5RFhhT2tvc2lLSVE0TSIsIm1hYyI6ImYwMjZkYzFlZGM3MjdiMGVlYTg0OWI4YjMxNWE4MGYyYzMyMTQzOTFlNGFjZDhmNTg0MTI2Zjk0YTI4ZjY2NzIifQ==eyJpdiI6IkNNWXJaXC9hRTR1Q2FXU3E5SDdieXZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVOTnN3QVhjdkx1RGpJUVNtcm43RG02R0oxVHRNYkhySUZFY2JFOEJHYjNkYUhuNmhUQ09UWGlxSGFKMTJmenFOa1BRMVdkT2RWaVZEMEt6ek95XC9sQXBCVll4UW03N2tMNlpcL1RkRkpHT2xQRXVidFduODJcLzcxTWtLOHNJTjBRTlA5RWZ1U1hOdkZNYzJHVzJ5RnhOMzdNQWxoR1RGODk1T0xJVWhsNTVLWGF1dmJ3dU1icXcxUExEUzEzU3QyODdUU1BROW9zdUR3b0FMVnBWa2V5V0d0R2cyUllRXC93Sis4S2NHQlJBdWdHQWRnbk9wbDVJVmNCYkp3K05LWHhsUVV4ZmQwVlMxOCt3bDlaZ3VZTDlEQT09IiwibWFjIjoiYjE0MGQ3ZjdiNjkxYTRlZjRhYWQ3OTVjNTI0NTNlZGU5OWNhZDE3NzY4ODgxZjk4YzQ1NGFkZTg0MzkxYWI2ZiJ9eyJpdiI6IjdORExiZW43ajFPWEJTWnRYemVYUUE9PSIsInZhbHVlIjoiREZ0OThUSFpJUjJKTmNUNURRM0Q4V0QyWXZCamQ4M3dSU0R4eTBWVVRCd3VaaWMyaTBNZW5sblwvSTJtQmp6VE8iLCJtYWMiOiIyZGJlMDllNDAwNmVkZTM4OTczYTJiMThhYjRiOGExMzM1MzE0YTc5ODhjYjQyMzI4ZmRjZWY1YjViYTgxNmQyIn0=eyJpdiI6ImRrVCszeXBaY2pkNjdIUXIxN3dDWFE9PSIsInZhbHVlIjoiZTljNTgyQ1YwR0tXREZtYlIzem92K2w1MlE4OFRadHExQ3M2ZWZ3Tlp5eUJxSStRZ1lqd0N3VHM3eDVaeXBESFkzcW1mVkI4ZFZFc2dST2U5UWV3cGFOalZoRWR1RGpuYmxDWkJ1UHNkZnNBYlwvYjR2NkxBTHA0WjRRc1MwRkhlRjZSOEJMT2tZTWtRMTNtbkJ6WkZcL0xPQ1Y2d0VISnpVSTJkQkR6Z1cwOFhTbkNtVkd4OFpyUzIzY2lBSldFMnZ2RzN4Q1dyRVNUYnZlVlVObFlNN1Y2cktiajVtT2VCcmZUdm0zclpvOTFXRWxOZWtOaENTQmNPOGZDcVdCRGJPQStRdUJGbllUVnlabTVrXC9cLzZKcUxkeEI3alhXcDRvUmZpYlpZVzNIclI1XC92MklNK0lWY3F5cFM3V0tHUG03R2tkMzljOW5UNTNxNzhFU0V2amN4TERrOFR2TWM5MnAzTzRpUGpmWHZMa3R4bXlRQWlWeWVpRlo2NXNDN2hVRkciLCJtYWMiOiJhM2M2OWIyNTFkZThhNzIzNDZhODkwM2NlMmY1NGZlMDQ3YTM5ZWI0MzY2OTI0NDg2NTAwYzE0Nzg3OGUwYWE4In0=eyJpdiI6IkIyQnNmeVdGc05PU05uU01ObktLYXc9PSIsInZhbHVlIjoiZ3IwdHFoSm5rNkRXKzJTdEw0ZG5MR1hhK0NDbEhtWml0MjZURTB3eVppSXhKVk9BUmVCbU1DcGxHdHFjN3VpNCIsIm1hYyI6IjRkMzhlNTU1NmQ3MWRjMWMxYzkwNGFkMjVmM2RmMzA1ODc4MDc2MTE1ODg1NzhhYWI5YzZhYzk0OTcwOTMwNzUifQ==eyJpdiI6Ijd0ZHdoRk5icU9LemRSWUVTaVU1ZXc9PSIsInZhbHVlIjoiZVRiN0k1MzgxcGRtcHU0TzJqZzJDTlwvbHBMeGlYdlFCM2g5SUhzWkgrT0xLNm9NNlwvN3E1UURYSjhcLzJNdGlFN2dCYUlOYU5LTjFPYVwvZTlXT0tiTHRwdXpcL281dTh4MFVmQWdCQzJtVmtxMGc1NFZZRFwvXC9MRDA2UjBMWWozREx5NllTRHM4WUhLV3ZmM1JvQ0ZENHJ2YXZNc0pGVUJzblZRSzdxU0RXY3JnXC90b2FxT20rSGh4WEJoemlheUdSOXRcL3A2eW8yall4UUVEU0Nub0hhSkMyeUxnVFhaNXlNQ25wUStHUVVWT3hYc3FCb09vNWprcUk2cEJGRVB6MlZtXC9XbmpkOTFyTU0wYmkyaXpkZURsMFVDTUV0MTJWRm1Rcjd3VEtSQVp0T3Z6cEl1dmNTRzdjRFBtOTVoV1wvdk1hSFd1cEhFRFNKTmlKSGpIMXlURzhWa3hUTnFRcGFXV1JaN2JWZ08zYVRXcHJaQUI2bUZVSjdMdGkwaGVzaG9FbVJ4TzJvVUcyc3FaNnJBOUU0dk1OYlZKN1l3b3ZKOHcyWjlCcnE5a2RjXC9iV1NXZzdMZ0N1WkFubWNNN0VpYlVZcTZCNVRyUXZFNmRXdUN3U1FqZFdXc1FcL2lobGgyd3BwTUw5UVVubUZwZmhpV255TlBVRUgzUEExQ3NGelVVQUZmdmcwYnB0cENtRXNBTnlXczFSQkE4TElsdG02Z3lqY2JNa0RQNW8wdU02UWtTb1JoSEFLeTN5UFk0azZhYkRQMFNiRXNpRk1xaUQ3eEZEQ1JSbHd1YkE9PSIsIm1hYyI6IjljMTMxYzY5MWY1NWE4YzBjNGUzZDMxMTVhYmY4MjY5M2FhMTc2NGZjNGM1NjZjMDVmNDA4OGFkOGQwN2FkODkifQ==eyJpdiI6InV3MnV1TTEzbTJrUFdNSEMxZ2dnU2c9PSIsInZhbHVlIjoiZDVpVG5SZ2doNFA5eEkyazhZNmRrVzNWVTBjXC95QzdhZUxLVTVmbnVudm9HQ2VmZzM0d3ljN01kU2hPRVJlRlQiLCJtYWMiOiI4OTc3ZmE3OGQzYzBmZWMxMjdiOWQ2YjcxYTY2ZTA0MzhiYmY0YzVkZTZhZWY0ZDk5NGYxNTI1ZjU3MDM1MjVmIn0=eyJpdiI6ImtcL2NHK205YU1OUkRqcUcxZWZhNjBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InlQazFzeVJoR1ZueXhvayt5NjI4VDlna0lFNGRMZTNYdUxOcjZKV0l5blRydW5CZW1KZ2Vhdzc3RGZWemNEellPQ3pkdW1JcmVic1o3UWhFeE5uTk1HT2tPMUZXN2hqTmhaQ1wvV1Q4Mkgzd1ZXVUdSeGtKWk9TSkdkNllKQTYwNWdsZlhndkFrZlFiVTV5c3FJUjBqZGFINDcwSE5sd2d6VVlKb1lwU2hXeVRiVE5tajNVakxEUDA2NFdrZmsrV1wvS2x1U1U2UTRrQjlHV1dKb0lrNnVEWUJcL2VLY21RNktkUjZrQXNzbFBGb2JyYitcL1BlWnV5WXl1MmExSjE0b1J4TXN4WHR1b2EzbVMxYXJ1MUNsUnB1Q3BZWlRPaVF4N1B0NVgrWkVLWU5vUkE5MkViV1wvSjRzRUFoZERRSU9kNlwvdTJCQnYwVlhTQmZDZjJ0aTBMYVljWWR4aEhWUkRTZDdaWGM5U1lPazEwK3Y0Mk13Sk1sSVVGNzZBOTAxVDY0c3hpTDZwbzV4UkFXek1FT3RNTFJBbU9oVFd3YnVXUlN5YTZjNDVSUDNjWk5RY2VPcFZzdjV5QVhYVDdUOFljcm1VZDB6VXNvRDFQWEdpY1B2K1ZLQ3JJaEp3UktcL252d1lUeEFmSUV5cG5tK1RBZjlRNEV3bkR3OE1BaWQwalFla1wvVEpQSExZcXpuVUIyREY5V0twazg2MzJlSkp2N1wvZEVKNjd3cUN5QXIyMkNBbTNcL2lkNlJEUFhvNk9pcm1iOWtwVVFcL0FwRWhhUUZpaTlnVUg5TjdRR21hc2orS0NEMzdIODU5V0NITkh1bG5VU0xmMWkyakdrT0tkRkJBeUtUVnAxTW5HTmRMNUdTRUdlRHJIOElnYk0ySEh0VXJFTlJNczVQd0loa2EzYk5PQ0c3NXQ5TnFNUnpRS3NZYVE4ZWhzUHM1NEdlSTNmNWJ2NzJoYXRQOElpZ3lWQ2poS1ZZOVlqNWJVUnI3REpvY0J5cUd4bFZJWXdmNTlNYXkrQ09PIiwibWFjIjoiNDdiYzA2OWM3NDFiN2Y1MTc3NzM0ZWQ3ZjRhYTZmODBmZmZlNTAxMjAyNTI1YzE0NzQwNzJlNWI1NjdhNDFiNyJ9
“tao hỏi mày đó, mày câm phải không? mở miệng chó mày ra nói cho tao” Ngao Trạch Vũ mất bình tĩnh đến điên.