Thanh xuân vội vã - Chương 151
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 151 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 151 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Thượng Khiết My được đưa vào bệnh viện là lúc gần 1h, mắt cô nhắm nghiền, cả người được cuộn trong tắm chăn mỏng. Ngô gia đã đến đông đủ ở bệnh viện, phòng và bác sĩ đều đã gọi đến, ngay cả Ngô lão gia đang mệt mỏi vì bệnh tái phát cũng đến. Ngay cả khi tận mắt chứng kiến gương mặt cùng thể trạng hiện tại của Thượng Khiết My, Ngô Tuyết ngất xĩu tại chỗ, còn Thượng Yến Phi mở to đôi mắt ngấn lệ đứng bất động ở đó nhìn cô gái mặt mày máu me đôi môi bị rách tái nhợt, trái tim nhói đau.
Ngô lão gia run run tay chỉ vào cô gái nhỏ thương tích đầy mình nói, ánh mắt ông cụ nhìn như không thể tin đây là cô cháu gái ngày nào được ông thương yêu: “Phỉ, Tần…”
Ngô Phỉ, Ngô Tần ân hận nhìn Ngô lão gia: “Ba, xin lỗi, bọn con đến trễ rồi”
Cuối cùng, với đả kích lớn, Ngô lão gia lại phải vội vàng vào phòng hồi sức.
Y tá vội đẩy gường bệnh đưa cô vào phòng cấp cứu. Sau 30 phút, nữ bác sĩ mở cửa đi ra ánh mắt e ngại nhìn một nhà trước mặt.
Ngô Tần đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt, giờ đầu tóc và quần áo xốc xếch làm gì có ai nhận ra vị lãnh đạo đất nước này, ông vội kéo nữ bác sĩ lại hỏi, lo lắng không thôi: “Bác sĩ, bé con nhà tôi sao rồi”
Nữ bác sĩ đưa ánh mắt bất an nhìn bọn họ: “Vết thương đã được băng bó rồi”
Ngô Phỉ e ngại: “Vậy, bác sĩ…cái đó”
“Không sao, không có dấu hiệu bị xâm phạm, nhưng phần trên của bệnh nhân không thể không nghiêm trọng, ra tay rất tàn nhẫn, dù sao cũng chỉ là một cô gái độ tuổi thanh xuân thuần khiết. Vậy mà…” nói tới đây nữ bác sĩ thở dài vừa thương tiếc vừa đồng cảm.
Nữ bác sĩ lại một lần nữa dè dặt: “Tôi e rằng gia đình nên chuẩn bị tâm lí”
Mọi người khẽ ngưng động, mơ hồ không tiếp thu được lời nói của vị bác sĩ này.
Chuẩn bị tâm lí, nói như vậy là có ý gì chứ?
Trước khi Ngô Tần mở miệng hỏi rõ thì nữ bác sĩ đó đã mở miệng nói trước: “Theo tôi thấy cô bé còn rất nhỏ đúng không? Qua chuyện này, tâm lí của cô bé sẽ chịu đả kích rất lớn, cơ hồ sẽ như một người điên mà mất bình tĩnh”
Mọi người rơi vào trầm tư, vừa nghe nói là cô không bị bắt ép làm chuyện đó, họ còn chút hy vọng nhưng nghe xong câu nói này hi vọng của họ cũng đã bị gáo nước lạnh dập tắt rồi.
Đối với việc một người 20-30 mấy tuổi hay một người đã có gia đình thì trải qua việc này cũng sẽ bị đả kích rất lớn, huống hồ bây giờ còn đối với một cô gái còn chưa đủ 19 tuổi. Đây là dùng tay không giết người sao?
Ngô Tần thở dài một hơi, sự tự trách lại càng lớn hơn.
“Bác sĩ, vậy con bé có thể hồi phục hay không? Có cách nào giúp con bé trở lại bình thường hay không?”
Nữ bác sĩ trả lời mà không chần chừ, nghiêm túc nói: “Dựa vào bản thân của cô bé thôi, phải tự mình vượt qua thì đó mới là thuốc giải tốt nhất. Nếu lát cô bé tỉnh dậy thấy tình trạng mất bình tĩnh thì mọi người phải gọi bác sĩ ngay, nếu không một người đang trong trạng thái hoảng sợ sẽ làm những việc chúng ta không thể tượng tượng tới, bác sĩ sẽ tiêm thuốc an thần nhưng thuốc an thần không phải là loại thuốc tiêm nhiều sẽ tốt nên trước hết tìm một người có thể khiến cô bé không sợ hãi, cũng không bài xích để bầu bạn”
Quả nhiên, lời bác sĩ nói luôn luôn đúng. Thượng Khiết My tỉnh dậy cũng chính là lúc 2 tiếng sau đó, bộ đồ bệnh nhân có rộng cách mấy cũng không thể che hết những vết đau mà cô đã trải qua, cơ thể gầy yếu thiếu sức sống đâu đâu cũng có lưu lại băng dán, cánh tay đang truyền nước biển bị cô kéo ra giờ đây trên mu bàn tay đang rỉ máu. Cô hoảng sợ thu mình vào góc gường bên trong, đôi mắt sợ hãi run rẩy nhìn mấy chục người đang đứng trong phòng, hai tay ôm đầu gối như đề phòng bọn họ.
Từ lúc cô tỉnh dậy đã thấy bàn tay mình được nắm chặt, một tay trái bị Ngô Tuyết nắm, tay còn lại là Thượng Yến Phi. Kí ức khủng hoảng kéo về, khiến Thượng Khiết My kích động bật người ngồi dậy đồng thời rút mạnh tay mình về, cô la toáng lên làm mọi người giật mình đi đến, trước mắt bỗng chốc thấy nhiều người hơn, cơn sợ hãi bất an bắt đầu sôi sục mạnh mẽ, và rồi cô vừa cầu xin tha thiết vừa run rẩy kháng cự.
“A a a cầu xin các người đừng lại gần tôi. Tôi sai rồi, tôi sẽ không đến nơi đó nữa, a a a đừng chạm vào tôi mà…đừng đánh tôi”
Ngô Tuyết khóc nấc, vành mắt bà đỏ rực, nỉ non gọi: “Tiểu Khiết, là mẹ mà, mẹ của con đây, con có đói không, có muốn ăn gì không” bà vươn tay muốn chạm, cô gái đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm rồi bắt lấy cánh tay với tốc độ nhanh đưa vào miệng cắn mạnh xuống không hề nể nang gì.
Ngô Tuyết mím môi cắn răng, mặc cho cô phá tiết, bà không than đau, so với việc bị con gái cắn thì bà chứng kiến tình trạng con như thế này còn đau gấp bội phần.
Đến khi máu từ trong miệng cô rỉ ra, Ngô Tần mới nhanh chạy lại kéo cánh tay và người Thượng Khiết My ra. Nhưng cô cứ cắn chặt không buông, dưới tình huống này Ngô Tuyết cũng chẳng nói gì, bà nhìn chằm chằm gương mặt biến dạng của con gái, một hàng lệ trào xuống rơi lên trán cô.
Thượng Khiết My giật mình, trên trán nóng hổi, cô buông tay lùi người về sau, đôi mắt hoảng sợ như đứa trẻ làm sai, ôm chặt hai chân đáng thương nhìn Ngô Tuyết sợ hãi: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi”
Ngô Tuyết bật khóc, giơ tay bà bịp miệng lại ngăn đi tiếng nức nở.
Ngô Phỉ đi đến cạnh gường: “Tiểu Khiết” bàn tay ông chạm vào vai cô, ông cảm nhận được cơ thể gầy gò này đang run lên kịch liệt, và rồi đúng thật, cô gái nhỏ càng sợ hãi gạt mạnh tay ông ra, đồng thời phóng nhanh xuống gường, bị vấp té ngã nhào xuống sàn cũng khập khiễng chạy đến góc nhỏ ở trước cửa nhà vệ sinh xoay đầu vào trong góc, co co người lại đưa lưng về phía bọn họ, cô gái nhỏ yếu ớt giống như đang cố thu nhỏ sự tồn tại của mình, tiếng thút thít truyền ra lòng ai cũng não nề nặng trĩu.
Thượng Yến Phi đứng gần đó, chậm rì đi lên, cô không chạm vào vì biết chắc chắn em gái mình sẽ phản ứng mạnh mẽ. Nhỏ giọng nói: “Tiểu Khiết à…Không sao đâu, ổn rồi, mấy tên kia không làm gì em cả, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi”
Cô gái chôn mình vào góc nhỏ vẫn không nói chuyện.
Thượng Yến Phi lại tiếp tục nói: “Chị biết em có bộ dạng như này để quên đi những kí ức hôm nay, em làm như vậy có biết rằng đang tự hành hạ bản thân mình hay không, cả nhà rất lo cho em. Em thử đối mặt với nó và rồi chúng ta cùng nhau vượt qua có được không, mọi người sẽ luôn cùng em vượt qua”
Trong phòng yên ắng đến độ nghe được tiếng hít thở của nhau, lát sau bỗng mọi người nghe được giọng nói tủi nhục đau đớn.
“Bẩn, muốn tắm”
“Rất bẩn”
“Đau”
“Rất đau”
“…”
Thượng Yến Phi cay mũi, nước mắt đang trực trào nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục khuyên nhủ em gái.
“Không bẩn, Tiểu Khiết của chị là tiểu tiên nữ, là cô gái xinh đẹp nhất mà chị từng gặp. Còn có rất nhiều người theo đuổi đó nha”
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Thượng Khiết My chợt biến đổi, cảm thấy chán ghét và ghê tởm bản thân hơn.
“Cô em ngoan ngoãn phục vụ Anh cho tốt”
“Ha ha ha mày coi nó đang run rẩy kìa, giống như một con thỏ chuẩn bị làm thịt vậy”
“Thì ra mấy đứa con gái hào môn đều có da dẻ tốt như vậy, cho dù nhỏ nhắn nhưng ba vòng đều đâu ra đó, làm tao không chịu được”
“Ban nãy không phải mày ghê lắm sau, còn dám dùng đá đe doạ tụi tao”
“Nhìn nhỏ nhắn nhưng mà rất mềm mại nha, mày coi tao cắn ng** nó như vầy như đậu hủ vậy, cô em à có phải rất bất lực không, bị chơi như vậy nhưng mà chẳng thể phản kháng được. Con gái ấy à, nên biết phân biệt sức lực, đừng có ngu ngốc chỉ thêm đau mà thôi”
” ha ha ha”
“Ha ha ha ha”
“A a a a” Thượng Khiết My ôm đầu la hét thất thanh, như một người mất lý trí, dùng hai tay đập vào đầu mình, sức lực vô cùng mạnh. Sau đó giống như không thoả mãn, cô dùng đầu đập vào từng vang lên tiếng kêu *bốp bốp*, cô không cảm giác đau, cô chỉ muốn đập nát cái đầu này vì nó vang lên những giọng nói bẩn thỉu, những kí ức buồn nôn.
Cô không muốn, không muốn nhớ đến.
Mọi người mở to mắt hoảng sợ. Muốn tới gần ngăn cản nhưng nhớ tới lời bác sĩ nói có thể cô sẽ làm ra việc không dám nghĩ tới, liền không thể đến gần. Nhưng nhìn Thượng Khiết My đang tự đập đầu vào tường tra tấn bản thân, trán rơm rớm máu nhìn mà kinh hãi.
“Tiểu Khiết” Ngô Tần dịu dàng gọi, cố gắng di chuyển lên muốn chạm vào người Thượng Khiết My, nhưng cô lại hét ầm lên: “Tránh ra! Đừng chạm vào tôi! A A A! Không được chạm vào tôi! Tránh ra! Tránh ra!”
Cuối cùng Ngô Tần không thể nhìn được cảnh cô tự hành hạ bản thân mình nữa, ông đau lòng giữ chặt Thượng Khiết My, vừa giữ người vừa nói lớn bên tai: “Tiểu Khiết, là bác hai đây, Ngô Tần”
“A a a” Trái lại Thượng Khiết My chẳng chịu nghe, điên cuồng lắc đầu, hét lên thất thanh.
Viền mắt Ngô Tuyết đỏ hoe, ngực đau đớn như bị người ta đâm từng nhát từng nhát dao. Nhìn Thượng Khiết My đang cố vùng vẫy: “Tiểu Khiết, không sao, không sao rồi, đừng sợ, mọi người dẫn con về nhà, chúng ta về nhà có được không”
Thượng Khiết My giãy dụa, ngón tay cào lên mu bàn tay cùng bắp tay của Ngô Tần, từng vết cào chồng chất lên nhau, mỗi lần cào trúng vế cũ vốn không chảy máu nhưng cuối cùng vết càng sâu máu bắt đầu rỉ, Ngô Tần không phản kháng càng không buông cô ra, cô ra sức cào rồi lại cắn khiến nó toét ra, máu lại đầm đìa.
Ngô Tần ôm chặt, không để cô giãy ra. Bác sĩ chẳng biết đã đến từ lúc nào, vội tiêm thuốc an thần vào cánh tay Thượng Khiết My một mũi, thuốc bắt đầu có tác dụng và rồi cô ngất lịm trong lòng Ngô Tần, khoé mắt vẫn còn lưu lại một giọt nóng hổi.
“Đưa con bé lên gường đi” Vừa nói, Ngô Phương vừa giúp một tay đưa Thượng Khiết My lên gường. Bác sĩ băng bó vùng trán, trán bị rách ra một mảnh máu không nhiều nhưng cũng đủ để mặt mày cô tái nhợt.
Mọi người nhìn cô ngủ mà đau xé ruột gan, cô ngủ không an giấc, mày nhỏ cứ nhíu chặt lại, lâu lâu lại huơ tay lắc đầu mạnh mẽ như thể gặp ác mộng.
Vị bác sĩ tiêm thuốc là một người khác, không phải là vị bác sĩ nữ ban đầu, ông ta nhìn những dấu tím tím trên cổ cô, là một người từng chữa bệnh cho nhiều người, tất nhiên ông nhìn một phát liền hiểu ra, huống chi phản ứng vừa rồi của cô cũng nói nên phán đoán của ông chính xác.
Ông nhìn một lượt trong phòng, cả chục người đứng đây rồi âm trầm nói: “Cô gái này vừa trải qua một đả kích, có thể nói đây là bóng ma tâm lí lớn nhất trong đời, cho nên sau này các người đừng đến quá nhiều người như vậy, đặc biệt là đàn ông – vì chỉ cần nghĩ đến là đàn ông thì cô gái đó sẽ kích động mạnh” câu cuối ông nhấn mạnh.
Cô sợ tiếp xúc với phái nam vì chính mấy người đó đã làm ra những thương tổn đó với cô.
Ngô Tần, Ngô Phỉ, Thượng Minh Lữ mím môi cúi đầu.
Qua ngày hôm sau, mọi người có đến như chia theo thời gian mà đến, nghe theo lời bác sĩ không đến gần cô nên những người đàn ông chỉ có thể đứng bên ngoài trông vào. Ngô Tần đeo khẩu trang thở dài, hôm qua ông đưa cháu gái đến bệnh viện cũng với bộ dạng đeo khẩu trang này cho nên mấy người trong bệnh viện mới không phát hiện. Bọn họ quyết định hai người sẽ luân phiên chăm sóc cô, ban ngày sẽ có hai người, ban đêm sẽ thay thành hai người khác nhưng Ngô Tuyết cứng đầu không ăn không ngủ ngồi đó nhìn cô, nếu thấy cô thức bà sẽ mím môi đi ra ngoài, thông qua ô cửa sổ nhỏ mà xem hành động của cô gái.
Thứ làm bà khóc không thành tiếng là con gái bà ngồi đó thờ thẩn nhìn mọi thứ xung quanh như người mất hồn, sau đó lại khóc như một đứa trẻ bị lạc mất mẹ, lúc có tiếng động nhỏ cô gái sẽ giật mình hơi run rẩy. Ngô Tuyết nén tiếng khóc cực nhỏ, mà đằng sau bà lại xuất hiện thêm một dáng người cao to. Ngao Trạch Vũ không biết khi nào đã đến, tóc còn rối bời nhìn sơ qua liền biết không chăm chút tốt.
Sau hội nghị kia, vì quá lo lắng nên Anh đã gọi về nhưng cô không nhắc máy, trong lòng càng bất an hơn, kết quả gọi cả trăm cuộc không có người nhận.
Có điều Anh không biết rõ chiếc điện thoại của cô đã bị tên khốn kia lấy mất rồi.
Ngao Trạch Vũ không thể xem nhẹ cảm giác của mình, Anh gọi về cho Ngô Phỉ. Vừa nghe ông nói trái tim Anh bị bóp chặt đến khó thở, không đợi công tác hết một tuần mà ngay chính lúc đó Anh đã mua vé máy bay nhanh nhất, về tới đây cũng là chuyện của 3 tiếng sau. Anh hỏi Ngô Phỉ bệnh viện cô đang ở, ngay cả hành lý cũng là trợ lý Trần thu xếp cho Anh, Ngao Trạch Vũ làm gì còn đầu óc nghĩ đến mấy thứ đó chứ.
Trên đường tới đây, Anh đã sợ đến mức mặt tái xanh, Anh đã nghĩ đến vô vàng cảnh tượng gặp cô nhưng không ngờ nó còn ác liệt hơn những gì Anh nghĩ, Thượng Khiết My một cô gái mang hơi thở thanh xuân nhiệt huyết, một nhóc con lúc nào cũng cười hi hi ha ha vui vẻ mà sống, cô như cái đuôi nhỏ ve vẩy theo sau Anh làm nũng, giờ đây chẳng khác gì búp bê không hồn.
Ngô Tuyết xoay người giật mình nhìn Anh.
Giọng Ngao Trạch Vũ khàn khàn giống như Anh chưa từng mở miệng nói nhiều, bộ dạng ảm đạm: “Dì về nhà nghỉ ngơi đi, có cháu đây rồi”
Ngô Tuyết lại nói: “Cháu mới trở về, nên về nhà nghỉ ngơi chốc lát”
Ngao Trạch Vũ lắc đầu: “Cháu không muốn để em ấy một mình”
Ngô Tuyết chần chừ, dù sao đối với con gái mình, Ngao Trạch Vũ là một người quan trọng với con bé. Bà gật đầu: “Cháu khoan vào đã, con bé không muốn gặp ai, nếu vào con bé sẽ kích động”
Ngao Trạch Vũ không biết rõ tình hình hiện tại, nghe Ngô Tuyết nói mà kinh ngạc. Dù sao lúc Ngô Phỉ nhắc máy, ông chỉ nói rằng: “Tiểu Khiết bị bệnh rồi, bị bệnh rất nặng” Anh cố hỏi, Ngô Phỉ chỉ nói ba từ: “Bị cưỡng bức” lúc đó Anh như một kẻ điếc, tai ong ong cả người bất động, ngay cả điện thoại cũng trượt khỏi tay.
Anh mím môi: “Đợi em ấy ngủ, cháu sẽ vào”
Giấc ngủ của cô luôn thất thường, đôi lúc gần 3h sáng mới đi ngủ, thức dậy được 1 lúc lại ngủ nhưng không có giấc ngủ nào là ngon giấc, luôn luôn cau mày gặp ác mộng. Cho nên Ngao Trạch Vũ lẳng lặng đứng ở ngoài 3 tiếng, ánh mắt Anh không hề di chuyển, chỉ tập trung nhìn vào bên trong, giống như bên trong có chứa báu vật mà Anh trân quý.
Ngao Trạch Vũ đợi chuẩn xác cô chìm vào giấc ngủ mới mở cửa đi vào. Anh nghe tiếng hít thở đều đều đầy bất an cùng thấp thỏm, nhưng lòng Anh đã nặng trĩu.
Nâng niu bàn tay nhỏ, Ngao Trạch Vũ phát hiện bàn tay đang quấn băng gạc, đôi mắt kinh ngạc đảo quanh, không ngờ lại còn nhiều chỗ khác, thứ khiến Anh ngừng lại là những dấu vết trên cổ và đôi môi bị rách, hơi lạnh hà ra, cả người phát ra hơi thở lạnh lẽo nguy hiểm. Cổ họng nghẹn lại, khó nhọc mở miệng:
“Nhóc con, Anh có nên trừng phạt em không” Anh giơ tay còn lại xoa nhẹ lên đỉnh đầu.
“Anh chỉ mới xa em có hai ngày, em liền trở bệnh, sao em lại không nghe lời như vậy. Đúng là Anh nên bỏ em vào ba lô, đi đâu cũng sẽ cõng em trên lưng”
“Như vậy Anh mới an tâm”
Có trời mới không biết bây giờ Anh muốn giết mấy tên cặn bã đó như thế nào. Khiến mấy tên khốn nạn đó cảm nhận được mùi vị muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong. Trả thù cho những uất ức cô đã phải gánh chịu, trả lại từng chút từng chút một.
Ngao Trạch Vũ gục đầu lên tay cô, nỉ non nói giọng điệu như đang cầu xin: “Tiểu Khiết! Em đừng bị bệnh nữa có được không…Anh rất sợ…” chưa bao giờ Anh sợ như lúc này, nếu người ta nói Anh là Tu la không sợ trời không sợ đất nhưng ít ai biết được rằng một tu la vương được nhiều người ca tụng lại sợ mất đi người trong lòng.
Ngao Trạch Vũ chỉ là một người bình thường.
Đúng, Anh chỉ là người bình thường.
Cho nên, Anh biết sợ, Anh cũng có nhược điểm riêng của mình.
Thượng Khiết My nghe tiếng động, cảm giác sợ hãi lại bao trùm, cô rụt rụt tay mày nhíu lại, trông rất khó chịu. Ngao Trạch Vũ vươn tay, xoa lên mi tâm đang lên án hành động phá rối của Anh: “Đừng sợ, Ngao Ca bảo vệ em”
“Tiểu Khiết, Anh về rồi, em đừng sợ”
“Khiết Khiết, có Anh đây, ngoan ngoãn ngủ ngon” đây là lần đầu tiên Anh gọi cô là Khiết Khiết. “Khiết Khiết” tên rất hay rất êm tai. Trước đây cô hay làm nũng bảo Anh gọi một tiếng nhưng lúc đó Anh đố kỵ cái tên Vân Ngạn kia, bởi vì hắn cũng gọi cô với cái tên như vậy.
Ngao Trạch Vũ bỏ tay cô ra, lấy một quyển sách trên giá đỡ ở gần cửa sổ. Anh chọn một bộ truyện cổ tích, ngồi bên cạnh gường lật từng trang một, giọng trầm ấm dịu nhẹ như gió xuân thoảng qua tai cô vô cùng dịu dàng như dòng nước ấm áp lướt qua, bản thân tự giác truyền đến vòng an toàn, cô vứt bỏ áo giáp đề phòng của mình đi, cả người thả lỏng yên tĩnh rơi vào giấc ngủ, khoé môi gương lên một đường cong.
Ngao Trạch Vũ mải kể chuyện, mà không phát hiện ra cô gái nhỏ ngủ say đang cười, cô đang ở trong một giấc mơ vô cùng đẹp, một cô công chúa mặc váy lấp lánh cùng đôi giày cao kiêu hãnh, đôi tay khoác lấy cánh tay vững chắc của hoàng tử, cả hai mỉm cười nhìn nhau bước vào lễ đường, giấc mơ quá đỗi ngọt ngào hạnh phúc khiến cô phải nói mớ ra ngoài nhưng giọng lại cực kỳ nhỏ như thể đang thủ thỉ nói trộm: “Vũ, Em yêu Anh”
Sáng hôm sau, Thượng Khiết My vẫn chưa tỉnh, nhìn cô ngủ rất ngon giống như mấy ngày qua cô vẫn chưa từng được ngủ ngon giấc như vậy. Ngao Trạch Vũ kêu bác sĩ đi qua khám bệnh ngay lúc cô còn chưa tỉnh, nhưng ai ngờ, cô gái vốn ngủ ngon kia lại bất chợt mở mắt bật người ngồi dậy, thấy bác sĩ liền phản ứng mạnh, đem mấy thứ bên cạnh đồng loạt ném qua. Bác sĩ cứ ngỡ trận kích động này đã kết thúc nhưng cô gái nhìn qua thấy Ngao Trạch Vũ đứng bên cạnh, còn dùng ánh mắt ân hận đau khổ nhìn cô, tinh thần Thượng Khiết My trở nên hoảng loạn gấp đôi, hét lớn, tiếng kêu thất thanh làm Ngô Phỉ cùng Thượng Yến Phi phải vội chạy vào.
Ngô Phỉ biết rõ tình trạng của cô không thể gặp ai nên kéo Ngao Trạch Vũ ra ngoài. Nào ngờ Ngao Trạch Vũ như một bức tượng, ông lôi kéo cỡ nào cũng không đi, cuối cùng Ngô Phỉ thở dài bất lực nói: “Trạch Vũ, Tiểu Khiết đang bị bệnh”
Lời nói này quả thật có hiệu nghiệm, Anh mặc cho Ngô Phỉ kéo mình đi, Thượng Khiết My vẫn còn la hét dữ dội ném gối về phía bên này. Lúc chạm vào ánh mắt đau đớn đó của Anh, không hiểu sao lòng cô có biết bao nhiêu nhát dao đâm vào.
Cô nhìn Anh, liền trào dâng cảm giác nhục nhã. Cuối cùng ai nấy đều đi ra ngoài, cô ngồi thụp xuống, co chân thu người vào góc bật khóc thành tiếng. Bỗng dưng Thượng Khiết My thì thầm nói nhỏ, lời nói giấu giếm chỉ cho bản thân mình nghe được.
“Vũ ơi, Tiểu Khiết rất bẩn” Giọng nói có biết bao nhiêu tủi thân cùng uất hận.
eyJpdiI6Ik1zNFord3Z6VWhLOExZSER6SzFkTFE9PSIsInZhbHVlIjoiekJlSFVnV1RodVwvQlwvWWo4SmtZWWtrWW1NWnNKTUpGWnhJb0I1d1dRams3TktDN2h1TjVsakZDZ2VIK25Mb3BKIiwibWFjIjoiY2Y2MGNlM2Y3Y2EzNjg2ZmM3ZTFjNmQwZmIyOTgyODAxYmZhOWUwYmRkYTY5ZThlYjA3NGQ2YjNjYjlkMzJiYiJ9eyJpdiI6Im1vclpDaEMzK0xwcUNNMUFXcStsWnc9PSIsInZhbHVlIjoiMnRSMFQ1STlvU2ZScHVJc2Q0OXJvbXF1VUd1WmxWUjJaeWRZeWFEaDdqeW4wR05hNWNKZitnaU5oZmdpWFRQUWRKUURmbG1LVWNtQ3BQWkRKc1V1dW1xRmkxaGZ4VkxDQXErT3dmb2xEUTl1XC90UFVoOCtpSyt3UFEzUkI5dHpLIiwibWFjIjoiODgzOTdkNTMxN2EzMDIxNzExOWM2NDRkMGMxNmRkNThjYjVlOTM2ZWNmM2E5ZGM0MmZiYmYxZGQ1N2EwNGI1NCJ9eyJpdiI6Ill2S0FcL3BnTU43WURlRnY2NTc4SHJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhVXC82TytVNTdpRkNKelo0OGZjaklxbitGMmJ2N0RNZUVcL2gyMmxGRjVDd0lJWUFQdnJRaVVmSHV3OXgrTVRzVCIsIm1hYyI6ImYzY2UzNjMxZjUwNGUxMDRmMTQ1MGFiMjhiOTE3OTBhYmZlZWEwNTFkOTM1ZjA2Mzc1MDE3ODkyYjRkN2Q3ZmEifQ==eyJpdiI6Im8xNFY5UmJzaWRNTUZtV0xFenVmcnc9PSIsInZhbHVlIjoiNXdrZGx3eWw2R1pzM25FQ0ZNRUZhdDY0ZDNiRCtseWNJRGxPZVwvOTJlQ3psTzNIT0NGQVwvd1ROYjFcL2JrdHhpVkl4K09FTkdxSUpZajlnUkZja3AyTExZRnBQbXFCM2loNGdjbzloZm1JdllWVGREczFKRDVWaUJYWjFqTytVREJJWU16NW4xcDYrV1dQZ0hBQWtCN01LRGlHT3pSS2RLdFBMbTk5S0FsTndVPSIsIm1hYyI6IjMxMTE4NTY1YjMzNjc4ZGZlMTE0ZTNhNjgyNmE2ZDVkNDM4NGNmMzA5NTE1NmQ3ZDVlNTg5YTNhYjViZTM4N2UifQ==eyJpdiI6InR2NXJRR3l0VkdybkM4dkNvOHI4WHc9PSIsInZhbHVlIjoidmw4ZkFsekcyZ2RkUFNyWjI1SEJHalwvTUpLQUprYVVnS3htZnNqcXRlTnFMOFhGaU9YYm5nNkgzT3FrYUxaWUQiLCJtYWMiOiIxZjkxNTRhYmRlMjkwNjk5ZmY2NTllMmUyZGU2NDc3MTZlNjNjMTI0NmExMmJiYjBhMTg0MTYyNmU5MTUwMzY1In0=eyJpdiI6Im5KMzFERDhmcDJsNFRQeEgzcnJrSWc9PSIsInZhbHVlIjoiQWllYXNBK1FVU290YWFWd01iM25lWDRMUjZnYThSamJjVUdjMXJwR2pqV0NxMHhIbEIrcDhlemtCOEF4dW1cLzhlT0IzSWEyWlJvTEZJWVhOUGVDWkhWa3cwaU9kRjY1Z0hcL3phR2UwQkplM3E3XC8waEN0OGVCNUYxUktTbkZwVFBLRXdZN2F6Z0hlZ2picm1rZTNhVUxxWEJiaThJNm1IQUtycW5ldUt4WXpGQW9KU3R4Q0pIY1BGK2Ryd0tGakxXYVM5UFBXQ212TENCRlFOR3V3SnlDVFRxMEFkQXA5QzVUKzJoQVBHN2R6RTMyclZZdEZEOUJ1ekZTd1R6NE95dzVBeDBuZU5samkyVXRJcTRrYzZvVG1kQStLblZobGxCWlFJcDBTVHhLUVU2Tm1VSmxxdlNhS2NpNWNGWUlWdmJEXC9lTUVCRWdmb291VjdaVGd1NU5URFBnQU0xa0xSREJFdXJoa2tzQzFlN0RvU2N4VlBDQ3A4Q0kzXC9sbU16MmVmN0tiSTF0Z0I5N2RSMTIxMUJ6NWQramhxcnp2dE1FamFtXC9aTHdmTmhaUGhSd0hrRnVNenBNemtsRzlzc1V6SVRXQVFYMDh5RTZ2TWVwM0xOXC9SSzNWYkRcL2NcL3NXeStkMUlzVTJQQ2p3QVRpOXVpblMxSkkrYzBvR1R4MkdOMHFLR2hPV0tIU3FrTjZFZ2tlMnYxc1JSRzd3V1p0U1ZKVzJmdGdLQ1wveE9zc2loOHcxMUlCYWVvd3YzenBWRDdld3d4c1RQT0g4a1Z1RlZpY0dsbWRydkZuUGRHSnpMbG1iNjZrT3d2Qko2bURZMFBTVWU5cTROS1ZPelB3SWtERjZ4MFM3ZlwvZVpkN3VaV1ZsTG1iREFUdVVJRnBGTEU0ZXdyTVJyeTRObUh6NExNNHZ6WE9KVHJ0Y0pqQjNSTXVIbnNLZlVabEJGbVAwU2FcL2hCaVdQd3BrK040aXZZcXE2N2JUNTFhSTQyS3BFPSIsIm1hYyI6IjNkMGFhMmNhMGQ1Y2MyOTIxNTVlZjJiN2ViMmQ0YmQxOTI5MGQ2YjkwZGQwY2RhOWQ5NTlmM2M5MTE4MDhhYzkifQ==eyJpdiI6ImNuU0l3V2RIWnp6djFzaGJYbkQwS0E9PSIsInZhbHVlIjoieEs4d05BUXA3R0RRdkdwZmpNOWNVZW1VTkMzcXB5ZEpoQWpBQXAySmRyd2FiSlZIOXF3QTN4SUJBc2NiblhCNiIsIm1hYyI6IjIyMTg1OGM5MjA0ZjIxOTcxYWE5Y2RhZDY2Y2ZjM2Q0YWY0YzU2MGNlN2E1YmY3YmUzZjZhNDljZjI3NmU2ZWUifQ==eyJpdiI6InNmSFBtNFdmXC81ak9iY1NaWHNibUVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilp5NldTdjRsZGczUmtVRkt4eVJHWWFCbWxhT3lQQkpERVhFZVwvbnNJSEgxRWI4VUJcL285bGpTXC9kb3BWR1lkckFMTnhaTmVoamZ5VCtzU2RHYUtNWEpoUW4yUzJMMzh4M29EQ0dkYWtCNDhDZFlTNFNuXC9KKzd1UjVFakxhbTJSZnUyOXZhZXNQRlFwR1wvYjdTXC83YVVaTENDTml6cFRiQ2xsdjJlRlVCdTZpT25ybyticHVmRlBmTVJqNmRMMDBGWFRnNThIV0pzYVgrV2xyV04wV1k2YXJSaTdCQVRFSnlsOENScW1pcDlMdUJ4ZGFCM1JZcWlPWDZ6M0Z6MTNCM0QiLCJtYWMiOiJlZGQwNTQwMGIyMmYyYzAwYmVmNDkxMDBhOTA5MzA3ZjJmZDEzOGExMWZmYTk0NWEzOTcyODg4NjlmZjQ0MTkzIn0=eyJpdiI6IktKRzVkMjhDcUV2OE0zZE5SUjc0TkE9PSIsInZhbHVlIjoiRHpKdWxiZVBLOFlTRmVQaGQyMjc2NHZadUxrb2pYUStHU0laSVdFT20wWkhTTzJ4YStiZUNsekZReXZhZlMyOCIsIm1hYyI6Ijc3ZmQ0MDdkNDBlMDQyZDVhOGZlNDY3MTg5NGRlZjA5YThhNTM2N2JmZGYwYmQzYmE5MTE4ODdiMWQ5MzU1ZTEifQ==eyJpdiI6IkxqZUJLTzlQOVZRaWN0aEFMZFdFRlE9PSIsInZhbHVlIjoiRVpHc3U2MkhWOGVvQzZuZEh4NnBsOUcxRkIwakt1ZzM5cTlNQVhzTXVUVzdpcDBHTlwvdmgrM0lnNFNkNkZFZisyUXoyZ0dlbnVFXC9xVjZrQXEySG5jSDNxeWVobzFuVk5rdHk1UHFXaW5TdjNVWG1YblVPVU8ySHNhcGxlUkZOU3Z5dFh4REk4cEg3UXZST21yMDM3MmIwRkdyZEI4V0kzU3JMUlR1RmJ1QTVGYTBHanBPTHJxSlk3WGMwa2UwK1NQV0E0djJkb2JPOVphZmVJelE3U1pZbEFVQndcL1hKZDVlbGxKVWRIMGxid3ZsMTBrdUJUOUpRMWlxa0JpN3NrSmt0SjlmRXhYelQzT3M0cVNhbmlJbXdhOUdIOVwvQVNMU3hhOFwvNDNYOVJjWTJBRmxXXC9YWVRueHc0MlZ4N3hnZGhoOEpVblVZaVpMMWlpQ0IxSURYSDVKUk94Wk5uK3VIZFdFbmZzXC90UnB1TFNlNUc1K0ZtY0N3c0lZYmRLa3B1eWQxczJpZ3JqcFFHdjJzcngrZWxkdmFkWVY5MXV6a3NcL0JPenNsN25xaDdxUlJOdXlNWW55OWoyMGZ3NXA5bFdLIiwibWFjIjoiYTUwM2E0OGJmZTliZjcwMWJiNTljOGIzNmEzOWFlZGNmMTEzYzM3Mjc3ZDdjMzIxOWZhZmI3YTM4OWUyMGMzOCJ9