Thanh xuân vội vã - Chương 149
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 149 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 149 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Cô em ngoan ngoãn thì sẽ được tụi Anh thương, tụi Anh sẽ hết mực nhẹ nhàng cưng chiều em đến tận mây xanh còn nếu em cố gắng chống cự…” tên đầu hói liếm môi nhìn tổng thể từ trên xuống: “em xem làn da này, cơ thể nhỏ nhắn này có chịu nổi bạo lực hay không. Em nên biết lựa chọn sao cho bản thân mình không bị thương chứ em gái nhỏ”
Thượng Khiết My tinh thần hoảng hốt, giờ thứ cô hối hận nhất là bỗng dưng đi về quê lúc chiều tối thế này.
“Tránh ra” Thượng Khiết My gằn giọng nói, theo bản năng lùi sâu về sau, luôn luôn giữ một khoảng cách xa với đám người trước mặt.
Tên cao gầy hơi nổi giận: “Thái độ như vậy của em gái đây là muốn chọn bạo lực sao” sau đó sắc mặt hắn đổi sang tia hứng thú ngập tràn: “Thì ra em gái đây muốn cảm giác mạnh”
Tên cao to đập gáy tên cao gầy: “Mày đừng có doạ con gái người ta chạy mất, chạy mất thì tiền cũng không có mà tiêu đâu”
Tên cao gầy ôm đầu mặt tươi cười lấy lòng: “Là em vội em vội”
Gã đầu hối nhìn miếng thịt ngon trước mặt, cả người ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến bò lên, bàn tay không đợi chờ được liền chạy nhanh lên bắt lấy cánh tay gầy nhỏ trắng mịn của cô gái kéo vào lòng mình. Cảm xúc làn da mịn màng này, con mẹ nó tuyệt, gã tham lam hít lấy hương thơm ở tóc cô cười khà khà. Hàm răng vàng khiến cô càng ghê tởm.
Ngay lúc cơ thể đập vào lòng ngực gã kia, chóp mũi truyền đến mùi hôi thối, lòng ngực…không, cả người tên này rất thối rất bẩn, cổ họng dâng trào, miệng cô oẹ oẹ ra mấy lần, không chịu được cái mùi kinh khủng từ cơ thể hắn và cái mồm nói lời tục tỉu cô cố sức giằng co, liên tục dùng tay đánh hắn, đẩy hắn ra xa. Thấy không si nhê gì, cô dùng chân nhắm tới giữa chân gã đá lên, tên đầu hối bị đau, buông cô ra đồng thời ôm phần thân dưới kêu rống tức giận hét toáng: “Mẹ nó, con đ* đáng chết này, chơi nó cho tao, chơi chết nó!”
Ngô Phương nghe mà trợn trắng cả mắt, tức giận hét lớn vào điện thoại: “Tụi mày cút khỏi đó cho tao, còn dám đụng vào cháu gái tao, tay tụi bây đừng hòng giữ lại được…”
“Ngô Phương im ngay” Ngô Phỉ cắt ngang.
Giờ phút này nếu nói nhiều sẽ kích mấy tên đó điên lên, nếu điên thì bọn chúng sẽ ra tay sớm hơn. Từ lúc ba tên đó tiếp cận, bọn họ bên này đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ bọn chúng phát hiện sẽ làm việc nhanh hơn, vậy thì bọn họ đến cứu sẽ không còn kịp nữa. Lúc này rất khó khăn, chưa tìm được vị trí cụ thể của cô, bọn họ vừa lo lắng lại vừa nhẫn nhịn nghe cuộc hội thoại đầu dây bên kia.
Ấy vậy mà Ngô Phương trong cơn tức giận không kiềm nén được đã làm tính toán bọn họ thành công cóc.
Lúc này Ngô Phương thực sự tỉnh ra, hai tay bịt chặt lấy miệng.
Ngô Tần càng khẩn trương hơn, bàn tay múa trên bàn phím tuyệt mỹ, động tác nhanh hơn trước rất nhiều.
“Có rồi, Thôn X, xã Tấn Kỳ” Ngô Tần khẽ nói nhỏ, có vui mừng có lo lắng.
“Nhanh lên” Ngô Phỉ vừa kêu, Phương Sơ Khán đạp ga chạy nhanh trên đường cao tốc, tốc độ đạt gần giới hạn.
Phương Sơ Khán nhìn bản đồ do dự: “Mất khoảng 1 tiếng rưỡi mới đến”
Ánh mắt Ngô Tần kiên định nhưng sâu thẩm lại là bất an: “Tôi tin còn hy vọng”
Ông không chắc nhưng ngoại trừ đặt niềm tin thì còn có thể làm gì vào giờ phút này chứ.
Mà tình hình ở bên đầu dây bên kia thì….
Sau khi có tiếng kêu kỳ lạ, ba tên kia theo quán tính quay đầu dò xét xung quanh, lợi dụng ba tên kia tìm kiếm cô nhanh chân lén chạy đi.
Tên đầu hối: “Tao vừa nghe có tiếng người nói”
Tên cao to: “Em cũng nghe, con mẹ nó là ai, mau ra đây cho ông, đừng có lén lút thập thò như tên trộm”
Tên cao gầy bỗng dưng quay đầu nhìn về phía ban nãy cô đứng, thấy bóng dáng cố gắng chuồn đi của cô thì hắn la lớn: “Con nhỏ đó dám chơi chúng ta, nó chạy trốn kìa đại ca”
Ba tên chạy theo bắt cô lại, sức con gái sao có thể bì với con trai, và còn có chân của tên cao gầy rất dài chạy vài chục bước đã tóm gọn được cô.
Thượng Khiết My vùng vẫy thoát khỏi bàn tay thô bạo nắm chặt cổ tay mình, tên cao gầy thấy ánh sáng từ trong túi xách phát ra, hắn suy nghĩ gì đó rồi hai mắt dữ tợn mạnh bạo kéo cô lại gần, nghiến răng nói: “Đại ca, con quỷ nhỏ này dám gọi điện thoại, chuyện chúng ta nói chắc chắn là đầu bên kia biết rồi”
Tên đầu hối và tên cao to chạy đến, nghe được tên cao gầy nói thì sắc mặt hung hãn trừng mắt nhìn cô.
Ban nãy cô để túi xách ra sau lưng nên ba tên này hoàn toàn không biết, vừa nãy lúc giằng co túi xách bị xê dịch ra đằng trước mới bại lộ ra trước mặt tên cao gầy này, khiến hắn phát hiện.
“Buông tôi ra, các người mau bỏ bàn tay dơ bẩn các người ra khỏi người tôi nhanh” Thượng Khiết My dùng hai tay gỡ từng ngón tay tên cao gầy nhưng đáp lại là hắn siết chặt hơn trước, cổ tay đau không tả nổi, máu cứ như ngưng tụ không chảy được.
Tên cao to tiến tới, moi chiếc điện thoại từ trong túi xách cô ra, nhìn chiếc điện thoại hắn tiếc vô cùng, hắn không biết giá trị của nó là bao nhiêu nhưng nhìn bề ngoài cũng đoán được có bao nhiêu con số mới tậu được chiếc điện thoại này về, hắn thầm cười, lần này có điện thoại xịn sài rồi. Chuẩn bị ấn nút tắt, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Khoan đã, tôi muốn đàm phán”
Tên đầu hói giơ tay lên, ý bảo tên cao to nghe kiến nghị trước.
Ngô Tần thấy yên lặng thì lập tức nói nhanh: “Tôi sẽ trả giá cao gấp 5 lần, chỉ cần các người rời khỏi đó, không được đụng vào cháu gái tôi”
Tên đầu hối cười cười gian xảo: “Xin lỗi, nhưng chúng tôi làm việc có trách nhiệm, cái giá cao hơn chúng tôi cũng sẽ không nhận”
Ngô Phỉ nhíu mày, ngay cả trả giá cao hơn cũng không chịu, vậy thì cái giá gì mới đồng ý?
Tên đầu hối tính toán trong đầu, cô em này ngon như vậy, vóc dáng tuy nhỏ nhưng nó lại gợi nên con thú trong người đàn ông, chỉ cần bồi dưỡng sau này thu lại lợi cũng cao hơn cái giá gấp 5 lần kia.
“Tắt máy đi, phải làm nhanh, bị phát hiện rồi” Tên cao gầy thì thầm nhắc nhở.
Ngô Tần gấp đến độ mồ hôi trên trán đổ xuống như mưa, dù vậy nhưng giọng nói vẫn lãnh đạm chính trực: “Tôi là Tổng thống nước X, các người dám đụng vào cháu gái của tôi, tôi sẽ khiến các người thịt nát xương tan!”
Ba tên hơi sợ hãi thất kinh, túi quần tên đầu hói reo chuông, hắn mở điện thoại ra.
[Làm việc nhanh lên, đối phương chỉ đang doạ thôi]
Tên đầu hối cười trào phúng: “Tổng thống sao, nực cười. Mày doạ người cũng nên tìm ví dụ thiết thực một chút chứ, ông đây không sợ cái thằng Tổng thống Tổng ơ gì đó đâu, nếu bất quá là cháu gái tổng thống thì tao cũng muốn nếm thử mùi vị đài các của danh gia hào môn, tắt máy đi, tao ngứa ngái lắm rồi này”
Tên cao gầy cũng cười theo: “Em cũng vậy, ngứa quá đại ca, da thịt nhỏ này rất mềm, nhưng nó không ngoan cho lắm, nó dám cắn tay em, đợi lát nữa đại ca cho em trừng phạt nó nha”
Tên đầu hối phẩy tay: “Tao chơi trước, sau đó thì mày muốn gì thì là cái đó, đừng chơi chết cô ta là được”
Ngô Phương căm phẫn không nhịn được chửi rủa: “Thằng chó, tụi bây có ngon bật camera lên chửi với tao, đừng có như một con rùa rụt cổ, tắt máy quay làm con mẹ gì”
“Ôi bà ngoại này chanh chua quá đại ca, vậy thì bà ngoại bật camera lên trước đi, đừng có gài bẫy bọn này” Tên cao to cười khẩy.
Ban nãy khi nghe có người đến, bọn họ đã tắt hết camera rồi, không ngờ lại không lừa được bọn khốn này.
Ngô Phương vốn dĩ nói kích để cùng ba tên kia cãi nhau một trận kéo dài thời gian, thật không ngờ ba tên đầu heo đó lại không mắc mưu.
Tên đầu hói nhịn không được, gã ta thúc giục: “Mày tắt máy lẹ đi còn làm, tao nhịn không nổi nữa rồi”
Tên cao to cười khà khà, tiếng cười man rợ khiến Thượng Khiết My tràn đầy sợ hãi, nước mắt cô không biết khi nào đã tuôn ra đầm đìa, gương mặt ướt đẫm, hốc mắt đỏ tươi.
“Cuộc gọi đã kết thúc” năm từ vẻn vẹn ngắn ngủi, cứ như trút hết sức lực mấy người trong xe, Ngô Phương nhìn điện thoại tắt ngúm, màn hình đen đi mà cả người giận run.
Đôi mắt Ngô Tần Ngô Phỉ càng thêm tối, Ngô Tần đấm một phát vào thân xe, miệng chửi thề. Ngô Chử Đồng gục đầu vào cửa kính cứ như hy vọng sẽ đến kịp.
Tiểu Khiết, em đợi gia đình mình một chút, chỉ một chút thôi có được không?
Mà ở một con hẻm tối đó, Thượng Khiết My hai chân run rẩy, hai tay bị tên cao gầy khống chế, cần cổ trắng như tuyết thon thả lấp ló dưới mái tóc dài thơm tho kích thích con thú sâu dưới lòng người, tên cao gầy nhịn không được cúi đầu cắn một ngụm lên cổ cô, hắn ta ra sức cắn mạnh trong miệng còn nếm được vị tanh, cô đau đớn khóc rống giẫy giụa kịch liệt, hắn mới thoả mãn nhả ra còn nhe răng ngửa đầu cười lớn, nhanh chóng dấu răng dữ tợn in lên cần cổ tinh tế, máu chảy xuống thấm vào cổ áo trắng tinh.
Ba người bọn họ được coi là tên khốn thích dùng hình thức tàn bạo trong việc cưỡng bức, đặc biệt là với những cô gái non nớt như Thượng Khiết My vậy. Người thuê bọn họ đã phải chọn lựa kỹ càng và rồi chọn ba người bọn họ giống như bọn họ hợp với ý của người thuê nhất vậy.
Tên đầu hói nước dãi chảy đầm đìa, hai bàn tay xoa xoa vào nhau, giọng điệu biến thái ánh mắt thèm khát dâm đãng nhìn Cô gái đang sợ hãi run rẩy cả người.
“Em gái à, có trách thì trách em đã đắc tội sai người. Nhưng mà không sao, bọn Anh sẽ yêu thương em, sẽ nhẹ nhàng, cho nên em gái ngoan ngoãn phục tùng bọn Anh, ngoan sẽ có thưởng”
Tên cao to liếm liếm môi đi tới, nhìn mà đánh giá: “Ngực có chút nhỏ, nhưng mà bọn Anh không có chê” ánh mắt hắn lơ đãng nhìn xuống dưới: “Nhỏ như vậy, tụi Anh thích”
“Cút ngay, mấy tên khốn các người cút ngay, bỏ bàn tay giơ bẩn của mày ra” Cô quát tháo vào tên cao gầy đang khống chế mình, hai mắt trợn trắng nhe răng cắn vào bắp tay gã, tên cao gầy bị cắn đau đớn buông cô ra, tay xoa vào chỗ cô vừa cắn, tay hắn nhuộm máu rồi hung hãn trừng mắt hét lớn với cô gái ngã dưới nền đất lạnh: “Con đ* khốn kiếp, mày muốn chết hả”
“Mẹ nó, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt” tên cao to trừng mắt hét lớn nhìn cô.
“Vốn dĩ muốn từ từ chơi mày, nhưng mày không biết điều, không biết hưởng thụ vậy thì Anh em bọn tao chơi chết con đ* thối tha như mày” tên đầu hói vừa nói xong, ba tên như quỷ đói lau vào, kẻ thì nắm lấy vạt áo, kẻ thì giữ chặt tay còn kẻ thì nắm lấy chân cô, mắt cô hoa cả lên không xác định được là tay của kẻ nào.
Cô kinh hãi liên tục né tránh, hai tay nắm chặt bả vai khoá mình thành một đoàn, dùng chính sức lực nhỏ bé bảo vệ bản thân trong cơn nguy hiểm. Cả người run rẩy như một chú thỏ đang trong tầm ngắm của thợ săn. Tên cao gầy ghi thù việc cô cắn gã một cái đau điếng, gã mạnh tay giật cánh tay non mềm của cô ra, đồng thời cắn lên bắp tay ngay chính vị trí ban nãy cô cắn trên người gã, Thượng Khiết My đau khổ khóc rống đẩy đầu hắn ra nhưng tên cao to bên cạnh lại bắt lấy cánh tay còn lại của cô đưa lên môi mút mạnh, tên đầu hói cuối cùng cũng theo hai tên điên kia làm loạn gã vùi đầu vào hõm cổ thơm tho mút mạnh xuống. Nước mắt – sự tuyệt vọng không ngừng dấy lên đau khổ, khoé mắt cô lệ đã rơi đầy, khoé môi cô mấp máy: “Trạch Vũ….” giọng cô khàn đặc càng làm nên thương tổn tuyệt vọng khi ở sâu dưới vượt thẩm nghìn trùng.
Vũ! Em không thể đợi Anh về được nữa rồi.
Cô vươn lưỡi, cắn mạnh, máu ở khoé môi tuôn ra và rồi chảy dài xuống.
Vũ nhục này, làm sao khiến cô sống nổi, cô chỉ là một cô gái 17-18 tuổi thôi mà…
“Đm, đại ca con khốn này nó dám cắn lưỡi tự tử” tên cao gầy phát hiện khoé môi cô chảy máu, hắn liền bóp mạnh miệng cô để cô không thể thực hiện việc tự tử.
Tên đầu hói ngẩng đầu nhìn miệng cô, gã thở dài mừng rỡ: “Cũng may mày phát hiện kịp thời nếu không nó chết thật thì anh em mình không có tiền tiêu rồi”
Tên cao to lấy một chiếc khăn bẩn trên túi áo vo cục rồi nhét vào miệng cô, hắn nhìn cô cười khẩy: “Giờ thì cam tâm phục vụ Anh em tụi tao đi”
Cô nhìn bầu trời đen như mực. Tại sao vậy…ngay cả một cái chết, ông trời cũng không nguyện cho cô, tại sao vậy, từ nhỏ cô đã phải chịu bất công nên cô phải gánh luôn bất công đến cuối đời sao?
Mà ba tên điên cuồng kia đang không ngừng xé quần áo cô, tiếng vải rách cùng tiếng cười dâm tà của ba tên khốn, tâm cô thì chết lặng. Ngay lúc mắt cô khép lại, số phận là do ông trời hay là do bản thân quyết định, cô không biết, cô chỉ biết thêm một lát nữa những sỉ nhục những thứ bẩn thỉu mà ba tên khốn này mang lại sẽ là vết nhơn đời này của cô, không bao giờ gột rửa sạch.
Bỗng dưng một gương mặt hiện ra đang nhìn cô mà mỉm cười ấm áp dịu dàng như gió xuân, đây là mặt trời nhỏ của cô.
“Nhóc con, em đợi Anh về có được không, sau này chúng ta cùng xây tổ ấm, một tổ ấm chỉ có chúng ta và các con”
“Tiểu Khiết, em phải mạnh mẽ”
Ngao Trạch Vũ vừa nói vừa đưa bàn tay của mình về phía cô, Thượng Khiết My mơ hồ cũng đưa tay về phía ấy nắm bắt.
“Vũ…Anh đến rồi à” cô mấp máy môi nói nhưng lại không ra tiếng.
“Ừ, Anh đến rồi, Tiểu Khiết của Anh phải kiên cường”
“Á” Thượng Khiết My đột nhiên la lớn, đau đớn kéo cô về hiện thực ngang tàn, tên cao to kia đang cắn lên ngực cô còn vô cùng ra sức dùng lực cắn. Cô mở hai mắt to nhìn ba tên đang vùi đầu vào người mình. Bỗng chốc cô cười khổ, thì ra ban nãy là cô mơ màng, giờ là tình cảnh ngổn ngang bắt buộc cô phải đối mặt, đó mới chính là hiện thực cô đang phải trải qua.
“Tiểu Khiết của Anh phải kiên cường”
“Tiểu Khiết, em phải mạnh mẽ”
Trong đầu cô xoay cuồng hai câu nói, Vũ! Vì Anh, em sẽ liều cái mạng nhỏ này…
Còn việc sau này….để xem Tiểu Khiết của Anh còn sống hay là không đã…
Ba tên kia đấm chìm trong cơn hoan lạc mà không hề biết ánh mắt của cô gái nhỏ đã đổi thay hoàn toàn, hai mắt đỏ ngầu mà hai tay được buông tha giờ đây đang vươn ra nắm lấy cục đá to. Cô nhìn tên đầu hói vô cùng chán ghét, gã hăng say thoả mãn dục vọng trên ngực trần. Tên này khiến cô cực kỳ chướng mắt, ngay lúc hắn định cho thứ kia vào hạ thân của cô thì cô nhanh chóng giơ tay đang cầm cục đá to đập mạnh vào đầu hắn, máu bắn lên mặt cô càng làm gương mặt nhỏ non nớt thêm phần lạnh lùng, giống như một nữ quỹ. Tên đầu hói bị đánh bất ngờ không phản ứng kịp, gã ngã lăn ra đất ôm cái đầu đổ máu, đồng thời gương đôi mắt kinh hãi cùng căm phẫn nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Hai tên còn lại ngừng động tác, tên cao gầy chưa kịp nhìn lại đã bị cô đập một phát vào trán, cũng may hắn phản ứng nhanh tránh né một khoảng nhưng bả vai thì vẫn trúng một cái, gã đau mà rít lên một hơi. Tên cao to thấy cô như một người khùng điên, bất giác cả ba tên như sờ sợ đứng cách cô một khoảng.
Quần áo xốc xếch đầu tóc rối bời cả người nhếch nhác nhìn như một người điên, trên tay còn cầm một cục đá trên đó nhuộm máu nhỏ từng giọt xuống nền đất lạnh lẽo. Mà trên môi cô, nở một nụ cười tàn nhẫn, gương mặt đã lấm lem máu của tên đầu hói càng hoạ nên một nữ quỹ khát máu truyền thuyết. Thượng Khiết My nâng cánh tay đang cầm cục đá to, đây chính là vật phòng thân, là tia hy vọng cứu mạng của cô, nghĩ thế cô càng nắm chặt thứ trong tay hơn.
Khoé môi nhếch lên một đường tàn bạo: “Tụi bây sợ rồi?”
“Đại ca, nó bị điên rồi phải không” tên cao gầy hơi sợ.
“Đúng, tao điên rồi, tao bị đám cẩu tụi bây bức đến điên rồi” Thượng Khiết My ngửa đầu cười lớn, tiếng cười vanh vảnh cả một khu hẻm nhỏ vắng tanh, giọng nói vọng lại cùng tiếng cười làm ba tên kia sợ đến mức xém đại tiện tại chỗ.
Một thân cô gái, quần bị kéo đến phân nửa, áo bị xé mở rộng, nội y không thể nào giấu nổi mà phơi bày. Trên da thịt mẩn cảm lấm tấm những dấu vết tím xanh, dưới ánh trăng soi rọi ngoại trừ thân hình liêu xiêu không vững, cả người run rẩy, một thân nhếch nhác ra thì ánh mắt đó là vật duy nhất khiến ba tên kia kiêng dè, nó mạnh mẽ như một con quỷ bị đè ép bắt buộc phải hung hăng ngoi lên, là một loại sức mạnh tiềm tàn ẩn giấu sâu trong chính một cô gái yếu đuối.
Thượng Khiết My cười khẩy, nếu loại hình dạng này xuất hiện ngay từ đầu thì liệu cô có bị cưỡng bức đến mức này hay không.
Đúng là đạo lý. Khi con người nhìn thấy mặt thật rồi thì mới biết sợ là từ để hình dung loại cảm xúc gì?
Ngay giờ phút này cô lại được học một kiến thức cũng coi như mở mang. Cô bật cười trào phúng, lại là loại tình huống này để học hỏi.
“Mày….tụi tao cùng mày đàm phán có được không, hay bây giờ mày bỏ cục đá xuống đi” tên cao gầy đưa gương mặt vừa sợ hãi lại chân thành nhìn cô gái dụ dỗ.
Thượng Khiết My lạnh lùng nhìn gã ta cười khẩy: “Mày cho rằng là đang nói chuyện với đứa con nít?”
Tên cao gầy giật mình. Mẹ nó, đúng là khi điên, ai cũng sẽ không dễ dụ dỗ.
Nhưng gã ta vẫn cố hoà giải: “Bây giờ mày cũng chỉ có một mình, tụi tao tới ba người, mày không sợ chết à”
Đúng thật. Từ khi cô quyết định lật ngược thẻ bài nguy hiểm này lên, cô đã biết bản thân của mình sẽ có dấu chấm hết, nếu cô thành công sự trong trắng cô giữ gìn, còn có tự tôn của bản thân trong chục năm qua sẽ còn đó, nhưng nếu cô thất bại, ba tên điên này sẽ điên cuồng và rồi giết chết cô cũng không chừng, cuối cùng nó sẽ kết thúc bằng một nét chấm đơn giản. Dẫu biết thế, cô vẫn đặt cược, thứ nhất vì một Trạch Vũ đang chờ cô, thứ hai vì chính bản thân mình cần phải mạnh mẽ ngay lúc này.
Phần trăm thắng còn chưa đến 10%, cũng thật biết cách đặt cược. Cô thầm cho mình một lời khen.
Trạch Vũ, giờ khắc này Anh có tức giận khi em đem mạng sống mình ra đặt trên giá cân hay không…
Nhưng mà em hết cách rồi.
Đây là hy vọng cũng là tia sáng và là một mũi tên cuối cùng…
Thất bại…em gặp lại Anh ở kiếp sau.
Thành công…một Thượng Khiết My không còn cao ngạo.
eyJpdiI6IklWSXZmbnZIcVBSa2RqRkYzMDAzXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZSbk1BXC9DSU1Ba2libHdSZkJ6SW92Z2ZrekRucmY3N3pTOThqdjVEZUdBelwvNWJMaDExVWlFeGNMNWtxQmpmeCIsIm1hYyI6ImNkNWRkYmY4NzUxNjQ5ZTkzMjZjNWQ3ZGI0MTE2ZjIwMGVhNDZjYjI4YjY3YTI0NDU2OGVjYWEyZjc2ODQzZmQifQ==eyJpdiI6ImVXWFRRaTBaeElFaWlIbXk3a0Y1MXc9PSIsInZhbHVlIjoiOEdTOHNrUkp0MGtuZzJlZDBrTzFVS29RM3o2aG53aEk0dndBeEdwMmtXdlgrOHRxdWxveXlLcHZMb1ByUzJudlRheHZUbU51bFU3QldXYk1YNTdMdWV3ZFlKdXhjbXNTYWJwOWh1TEhBcmYwNlwvTnpSbW55bFpGbUpHWEV6U2d0YXBmWmRWb3Q1OVBJNnFpNHd3OXdqXC9TaVBcL3J2ekZOQVZrenhJS2NkSWg5UDQ1RExvNkhCUGdUckZQU3JvdWtSUnEwQWoxYTJyNE1CYURPZUc5R3EzVEUwXC9kRXltNUZjYXdHN0t4YU1VNTNtSmpNWXJsTUZxeGpTOFVXTjFqaUlNXC8xUmR0Q25nY1wvK3BQeEtWamY5V2J4ZGJ1THNVR0RudjdST0Rpbmo0YXlTNHFVZmhCQzk0QUwydk10Y3BPZnBVRHZUZlZvc3dLRXRzQUNDK1p5cjdRPT0iLCJtYWMiOiJmOGZmNWI4YWRlMGE0YTNkYTk1MzRmZDVhMWE3NjI0NTRjZThkNjM2YWJhYTQ0OWY3OTczMGNiODQ2Y2U1NmU3In0=eyJpdiI6ImVuT1RDMlkzazkrMFIzYitPRzV1d1E9PSIsInZhbHVlIjoiWWxHeEFnQ2toR2NQTGs1K0JYWGVDamZSUCs2MGg3WDN4VkU4UlJ1S1VtSTVEa1lMR1wvejl3V2hEUzlyQjJkRGYiLCJtYWMiOiIxOGNjYzVjYmVjMGJlNDVhZjYwMTE5MGNkODVjYTM2OTlmNTE5NWQ0NDFmZDliOGMwYjRiOWJkN2UwZDY1NWRjIn0=eyJpdiI6IkR1YWVcLzB6USt4ZTArc3h5SXdlZ1VnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImEwMjFxa0hqbjRidUs1Yk50ellPZG5jQmJGK1VoaUt4bWNEM2p5cVZBM1FPbUlzdjdlYTkxajRRMEcwMm9GOFIxZmQ3Z1QxVnhVV2w2MmRHb1lyVFhnPT0iLCJtYWMiOiI5NTY3OTFhY2RlOWY0Y2M4NmFjODAzMTA3Mzg5ZjE0YTNhM2NiZTI5MzllNzQ3Nzk5NjUxYzUzZjZlMjBkN2IxIn0=eyJpdiI6InVLNWxMdGtWdlplVWY3YzdYd2syNkE9PSIsInZhbHVlIjoiTUdGU0RvNjBhaGtYdU5iS2lKNk94R1VpMGtzK3BXZVVZZDlSXC9KYlVUQ3Z2Q2hiUEM3Q1BaS0g5SGRJMm5HYVgiLCJtYWMiOiJhODZhNDRiZTNkYzkyODAxMTY0YTZiMDZkNGVkMGM2YzcyNWY0NDcxZWM5MmYzMTk0OWRiZWY5YTYyMjc0NDJkIn0=eyJpdiI6IkVER0ZCSFwvZHQyMFJxTml5WFA4WFhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkQwRkJtRmoreHpmYXc0MGtjV2F6WXJUZmdVZTFWNWo0NjQzZVNUUWlEdVRvM25nUzBYYVo5S2ptaUZEaWxNWWRUV2lWSjhIVkRHYnI2RW1YRWVlK1IrZ2dCUWpOK0xIUGJkSUE3VDNXeCsxRWFTeTJXbzdRZ1o1b2F2UWlJU1hcL2dpXC9HNjFwTHlndHBGNW9TQmRuN1NcL0swTHZpcEtueFV3a3ZBYjRRSHMxTEVxM0NPRWNMMTluXC9BdEl0UXBWeFBQMHdGUjVFb3lvVkI2bDdHTmZ4XC9iQzRKM09oTDFZdWhlb3VyU1wvcDludnJZY3B5MVZBTERldE5QSGUyc1JQUVd3WTVWb0VwOXVJaTVnY2RJN2VKVUNPNU53aWUzaWxjWWFcL0JKQWxZRHk4a3d5U2tOcis2TjV1cFVaWENyUVo1Q25OZEVDQlhKZm5QdjdCVFgrcEVPNU9XRFQyN2J4UHp3VlVMbXQ4bTZWeTJSYkdBNE9IM1I3VEUxN3N4XC9SXC9DSXJRODR3em1SWFpDVTBGZ0NvZ2IwREpsMUJQeVhFQXROOHlHNU5uNGZYazl5OEw1bllGa0g3a3Z0WHFzNmtndkttVWhwQ0N3MnR5cmFWV21aTlFFMmNsWUFLcmllYzRMZVd0NDBSOUY3VytFMW45WUtqQjZRdnhtNGZwNmU3bGRuYThUb3JSQ3JMRzNJR0FoYWV3cEc1OEtiaVV1dWM3NDFuMHNZcnM0SEZ5S1wvb1l3cVVpMFJ1YzBMWCtKbld3Y2JFZ0dldnBaOUh3c2U5eFFXNDlCMFJGRWNBQ1FsbmtkZllDb0c3dnpDUmVyNzF2ZjZJaWZydk1udE80bGJzN2hjV09JWG9sSG9TNTFIbDBMc0huTWlYY2p0SXp5YVgzbHZJclUreWw4a0RWblgyMnIrQ2ltZmUyUEFVekpEd0p2NmRTZ016VjN6c2RybXc4QTdBSk95XC9kcm5DM3VIUWNmU2tQMU1RV1pKcWhRT1NDWEVUOW9rV250Qk1hV3YrV3ZpK1k3TndYWW5CcEVnZThOMFNPUEFKdz09IiwibWFjIjoiNWM1Y2E0YmRjYzQ0MWU2MTVjYTBmMmFjZDkyYThiYzViMmY1YTUxNGYzYjk3NjBlZTczNTVhZjI3NzUyYjE5YiJ9eyJpdiI6IjcrT25aK3RweVNtUmhWd0h2NU5wemc9PSIsInZhbHVlIjoiVlNBWlo5bWxTNFY3T1VcL1FaZmh3a0lkRHVWV2pLMVROODgySEFsTm1SVUZFbE5GWlhCTXNndGNuWDk0V1wvdXFLIiwibWFjIjoiNGU2MDhiNjAzYzUwYjk0YmM2YzQyOTZlNjMyMmZlZGFiZWYzMmUwZTY1ZDAzMDJmNzgwOTg3MDRmOGI0ZTg2ZiJ9eyJpdiI6ImNadEIrcGJUVVNPM3B0Zjg0eG92Qnc9PSIsInZhbHVlIjoiVVByRnlNajlIbm5TU1Yya3UzUjMzZHZadGhpRmhTa2YrZUVmZkpCZW54bFlqenlhNnRFXC8rQkpnSldwNGQ2OUhSVWFiV2tZZlBrZDladWdcL2RHcU11aGQ2RzhOc1J1U0grNGZGQ0ZSb0lIXC94OVdsVzF6Q1FuNDZEbXR6ejU4amRPRFV6WUJGMXhoZG9oZnVBWHZ1S25ldmFhSW8ybm8xY1c2R0RJcTV6QjBZXC9zT0FhMUxQSjV2N1hvWHE3a1hUdFBFOWtRZ3JiMjg0N0VJS3l4V1JyWHd6NUR2ZDdHU1Z1WEpTMzZVTGxHVXNkNGFoQ1hvXC9MeFVhdEw2djRWYjE1Wk11UzNCbHVGWVZNQUp3UURseVVOcnFFVWJ0aHRMdmx1UVVsRFgyWkd4NVozYnZZK3Bjb3BJUUhKbmdwMjlBRVBWOEdxOHBcL0d3Mmxna1RsSDVrZytRPT0iLCJtYWMiOiJmNTlhYjRhMDYxMWU3NmE3Yzg4ZTNjZmQ0OWI4Njk1YWQ3NGI3YjhhMmMzMTA0MTdlMTFiNzEwN2Q5MmRmYTU4In0=eyJpdiI6IncwUW5kXC9ndlVwelFWK054RU83OStBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InUrekh0Y3R4WVpJZ1E5VGNnaTVMMTEySFdVWlFLNHNJdGc5WWs1dHFLMXkzcVwvcW1FTG5OdnJcL2tBZ0dKdGRUSSIsIm1hYyI6ImI0ODE0MzZhNTQyNzY3NDUzNmNhN2U3OTJiNTRjMTlmM2NiMzliZTAxNTYxNDIwYTNiOGI0NzkyMWI3N2IzZjkifQ==eyJpdiI6InRDRXJIRnlVNlhOMG0zN0EyY1dzQVE9PSIsInZhbHVlIjoiM1JlK3l5aGFBXC9MZUZZUFhWZ2dNYzZYTlwvN1wvKytWU0tJS0NjaUZhMXQweEVzbjMxUVhLUzhjbjVxMVlzdWVCbHFxU1R0OXpEVkFNZnZaRnRcL2I5bkozRlVXRXc2SUJxd1BrZ2VzUlA1Y3VaS0lmSXNGbDQzeG02Q0lLcFhRbVZQIiwibWFjIjoiMDg1NzRjNDczNTY1MWNhYzE0ZDdlOTM2NTdlYmQzZGMzYjZmM2Q0NzgyY2QyZWFlM2QxYTcxZTgwNDRlNDQ2NCJ9