Thanh xuân vội vã - Chương 145
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 145 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 145 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Ngao Trạch Vũ ôn nhu lau từng giọt mồ hôi mệt mỏi lã lời trên trán, nhìn cô mệt mỏi Anh đau lòng không nói nên lời. Ngón tay thon dài mảnh khảnh nhẹ nhàng dí lên trán Thượng Khiết My như một chút trừng phạt cỏn con: “Em đó! Việc như vậy cũng không nói cho Anh biết, có phải em đánh giá thấp năng lực của Anh không?” Anh cau mày, giả vờ giận dỗi.
Thượng Khiết My nhìn sắc mặt Anh liền tin là thật, luống cuống tay chân, níu lấy tay Anh vội vàng nói: “Không phải, em không có ý đó”
Ngao Trạch Vũ nhìn cô nghiêm túc: “Vậy là ý gì. Nha đầu! Em giấu Anh tận 2 ngày, em thà chủ động nhờ sự giúp đỡ của chú Phỉ còn hơn là tìm Anh!”
Thượng Khiết My sờ cổ, lúng túng, sắc mặt ngượng nghịu: “Em không cố ý giấu Anh, mà là em không muốn phiền Anh, Anh cũng có công việc của mình mà, vả lại…trên vai Anh gánh vác nhiều trách nhiệm đến thế, em…” cô cắn môi: “em không nỡ”
Ngao Trạch Vũ nghe thấy liền sững người sau đó Anh nở nụ cười dịu dàng, ôn nhu xoa đỉnh đầu nhỏ ý cười cưng chiều ngập tràn trên môi khoé mắt.
Thượng Khiết My nghe tiếng cười trầm ấm, ngẩng đầu gương mắt chớp chớp: “Anh cười gì thế”
Ngao Trạch Vũ hôn lên môi cô một cái thật mãn nguyện: “Vì em thương tiếc cho Anh”
Cô lại không hiểu, cứ đưa mắt nhìn Anh.
Ngao Trạch Vũ đưa tay bẹo má: “Sau này gặp phiền phức em cứ đến tìm Anh, Anh không sợ chút phiền phức ấy, Anh chỉ sợ tay chân mình không có việc gì làm sẽ càng khó chịu hơn. Giải quyết chuyện cho bà xã đại nhân thì làm sao mà phiền được chứ!”
“Anh như vậy sẽ chiều hư em đó” Thượng Khiết My vẩu môi, to mắt.
Ngao Trạch Vũ ôm lấy mặt cô, gương mặt còn nhỏ hơn tay Anh, dùng hai tay ôm lại cứ như một mầm non, nụ hoa xinh xắn vừa mới nhú: “Đáng yêu như vậy, làm sao mà Anh không cưng chiều cho được. Chiều hư cũng chẳng làm sao”
“Lỡ sau này em giết người trộm cắp thì phải làm sao” Thượng Khiết My nói đùa nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.
“Anh gánh tội thay em” Ngao Trạch Vũ thản nhiên đáp không chút đùa giỡn.
Thượng Khiết My cười phá lên, vui mừng chọc vào eo Anh, trêu chọc: “Vậy sau này em tùy ý tung hoành rồi, giết người trộm cắp lại được thong thả, có tội phạm nào nhàn nhã như em chứ”
“Bởi vì em có ông xã là Anh đó, em phải nắm chặt Anh trong lòng tay biết chưa, nếu lạc mất sẽ không có ai nhận tội thay em đâu” Càng nói cả hai càng cười lớn, trong phòng vọng tiếng cười lanh lảnh. Thượng Yến Phi đứng ngoài phòng đen mặt, giơ tay không cảm xúc gõ cửa.
“Hai vợ chồng đầm ấm dữ à, bão táp mưa sa bên ngoài dữ lắm rồi, nhanh dọn ổ đi không thôi bão đến không còn nhà mà ở đâu” giọng điệu đâm chọt chuẩn danh hiệu Phi Tỷ tái thế không ngừng vang lên ngoài phòng. Thượng Khiết My mở cửa, trên mặt vẫn còn đo đỏ vì ban nãy bị chọc đến cười không thở ra hơi.
Nhìn sắc mặt của cô, Thượng Yến Phi trầm ngâm nhìn qua Ngao Trạch Vũ bất giác nhíu mày.
“Tiểu Khiết, chị biết em và cậu ta quen nhau nhưng em chưa lên lớp 12 đâu!” Thượng Yến Phi nghiêm giọng.
Ngao Trạch Vũ đỡ trán, rõ ràng là hiểu lầm. Cứ làm như Anh là con sói đói ngàn năm ăn sạch sẽ con thỏ nhà người ta vậy.
Oan quá!!!
Thượng Khiết My to mắt xua tay, vội vàng giải thích: “Chị Phi Phi, hiểu lầm rồi, ban nãy Anh ấy cù léc em, cười quá nhiều mới đỏ mặt”
Thượng Yến Phi đơ mặt: “…..chị nhiều chuyện rồi” một từ thôi *QUÊ*
Con mẹ nó quê thật chứ!
Ho khụ khụ vài cái lấy lại mặt mũi, làm như không có chuyện gì mà nói tự nhiên: “Em chuẩn bị đi, xuống sảnh chúng ta mở họp báo”
Vẻ mặt khôi phục lại, cái quê gì đó biến mất ở đâu rồi. Phi Tỷ tái thế đúng là không bình thường!
Thượng Khiết My quay sang nhìn Anh: “Anh về trước đi, kết thúc Em sẽ tìm Anh”
Ngao Trạch Vũ cười khẽ: “Được, có chuyện gì thì bảo Anh” Anh đặt một nụ hôn lên trán tạm biệt.
Nghe tiếng Thượng Yến Phi nghiến răng bên cạnh”….” bà đây chưa có chết!!!
Đúng 30 phút sau, giữa sảnh QF rộng lớn, nhà báo phóng viên đều có mặt. Chiếc bàn dài, ba người đứng đầu QF đều ngồi ở đó, xung quanh máy ảnh nhấp nháy liên hồi khiến bọn cô không thích ứng được mà phải nheo mắt mấy lần. Lấy khung cảnh tuyệt đẹp của QF làm đầu, phía sau lưng là cầu thang vàng, trông nổi bật nhất làm nên khung cảnh khiến người khác phải trầm trồ. Họp báo dùng hình thức trực tiếp để đính chính với mọi người. Thượng Khiết My ngồi giữa, hai bên là Thượng Yến Phi và Nhiệt Tịnh. Thượng Khiết My trang nghiêm ngồi thẳng lưng, nhan sắc dịu dàng nụ cười chuẩn mực đoan trang, cười trước mấy chục ống kính, nói vào micro: “Xin chào tôi là CEO, đồng thời là nhà thiết kế chính của QF – CiaLi” giọng nói dễ nghe du dương, không gấp gáp vô cùng chậm rãi.
Nhiệt Tịnh và Thượng Yến Phi lần lượt giới thiệu.
“Quản lý cấp cao – SiaLi”
“Nhà thiết kế chính – SoaLi”
Một phóng viên không nhịn nổi mà lên tiếng đặt câu hỏi trước: “Xin hỏi Cô CiaLi dạo gần đây có tin đồn QF đạo nhái sản phẩm của PCF, lại còn có bằng chứng chứng minh, xin hỏi cô có thể cho chúng tôi biết sự thật có phải như vậy không?”
Thượng Khiết My mỉm cười: “Cám ơn Anh đã đặt câu hỏi” sau đó nhìn thẳng vào ống kính nghiêm túc giải đáp: “Đầu tiên tôi xin đính chính QF không bao giờ làm ra việc hèn hạ để mà đi lấy cắp bất cứ chất xám nào của nhãn hàng khác, thứ hai: hôm nay chúng tôi mở họp báo không phải nói những điều vô nghĩa, làm dịu dư luận mà bày ra những lời dối trá qua mặt mọi người, đặc biệt là những người yêu mến QF. Hôm nay tôi – CiaLi, đại diện QF lấy thanh danh QF ra làm điều kiện tiên phong để thanh minh, đồng thời chúng tôi có bằng chứng chứng minh QF trong sạch”
Phóng viên A ghi ghi chép chép, sau đó vội vàng hỏi tiếp: “Vậy xin cô CiaLi cho chúng tôi xem chứng cứ mà cô nói” tin tức mới vì thế mọi người đều bận rộn tay chân, chụp ảnh rồi ghi chép đủ điều.
Nhiệt Tịnh đem một sấp tài liệu để trên bàn. Thượng Yến Phi mở laptop gắn USB vào, động tác ấn phím vô cùng tinh xảo lại vừa nhanh, như múa trên phím.
Nhiệt Tịnh đem tài liệu, cầm trên tay đưa thẳng về phía ống kính: “Đây là sản phẩm tôi và CiaLi đã vẽ, có thể nói là tương đồng 100% với chứng cứ mà trên mạng đang lan truyền, đồng thời ở đây còn có bản phác hoạ trước, do lúc suy nghĩ ra sản phẩm chúng tôi có phác hoạ thử, từng bản phác hoạ điều là chưa hoàn chỉnh, chúng tôi chỉ tung ra bản sản phẩm chính khi mà chúng tôi hài lòng với sản phẩm đó, thì nó mới được cho ra thị trường”
Phóng viên C ra câu hỏi: “Chúng tôi không thấy thuyết phục cho lắm, vì nếu là những bản phác hoạ thử rồi đến bản chính thức thì ai cũng có thể làm giả rồi mở họp báo ra đính chính cả. Cô SoaLi, lời nói của cô không đủ khiến dư luận tin tưởng!” phóng viên cười cợt nhả với Nhiệt Tịnh một cái rồi tiếp tục ghi chép tiếp.
“Không đủ thuyết phục phải không, vậy thì mở to con mắt chó của cô ra xem” Thượng Yến Phi không kiềm được trợn mắt với phóng viên C, đẩy mạnh màn hình về phía Phóng viên C, trên màn hình quay lại Thượng Khiết My và Nhiệt Tịnh mệt mỏi vừa mới hoàn thành xong bản thảo, bọn họ đi ra ngoài nghỉ ngơi sau đó lại là cảnh một nữ nhân viên mặc đồng phục QF dáng vẻ lén lút, xoay người qua lại sau đó nhét bản thảo mà bọn cô vừa vẽ xong vào trong áo và rồi chạy nhanh ra ngoài. Ngày tháng giờ giấc đều ghi lại, để có được video này bọn cô phải xem lại cả trăm video khác thức trắng mấy đêm liền.
Thượng Khiết My đợi mọi người xem xong liền nói: “Nhiêu đây đủ chứng minh chứ?”
Phóng viên C không hài lòng, tỏ thái độ rõ ràng: “Lỡ ba người các cô dựng cảnh, bảo một nhân viên giả dạng trà trộn vào rồi sao?”
Thượng Yến Phi nghiến răng, không kiềm nén được tức giận, muốn gân cổ mắng người, dưới bàn một bàn tay nhỏ khẽ níu lấy. Thượng Khiết My nhìn cô lắc đầu.
“Vậy tôi mang chứng cứ thiết thực cho cô phóng viên này xem nhé!” Thượng Khiết My cong mắt, điệu bộ vô cùng bình thản lịch sự. Phóng viên C có chút căng thẳng, suy nghĩ chút gì đó, cô ta lại ra vẻ đắc ý cười.
Nhiệt Tịnh giơ tay ra hiệu.
Mễ Nguyên dẫn một nhân viên nữ đang cúi đầu đi ra. Nhiệt Tịnh nắm tay nữ nhân viên kéo đến trước mấy chục ống kính, nhanh chóng ánh sáng nhấp nháy làm nữ nhân viên kia hoảng loạn, đôi mắt dáo dác.
Thượng Yến Phi cười khẩy liếc sang phóng viên C nói to: “Đây là kẻ đánh cắp bản thảo của QF đem ra ngoài, Chu Từ Hạ nói rõ sự việc cô đã làm đi, nên nhớ đây là cơ hội chuộc lỗi của cô”
Chu Từ Hạ run rẩy, vành mắt đỏ hoe sợ hãi lùi ra sau vài bước, Nhiệt Tịnh dang tay cản trở, Chu Từ Hạ luống cuống nhìn, Nhiệt Tịnh cho cô ấy một chút động lực khích lệ.
Chu Từ Hạ hít thở sâu, từ từ ngẩng đầu nhìn thẳng ống kính, giọng nói có chút run nhưng vô cùng chân thật nghiêm túc: “Mấy tháng trước, lúc tôi tan làm bị một người lạ mặt lôi kéo vào một con hẻm nhỏ hù doạ, nói rằng tôi phải lấy cắp sản phẩm chuẩn bị ra mắt của QF, nếu không hắn ta sẽ giết gia đình tôi, hắn còn nói nếu tôi nói chuyện này ra ngoài sẽ đánh gãy tay em trai vừa mới 10 tuổi của tôi, xem như cảnh cáo. Tôi sợ hãi, không dám nói ra ngoài, mấy ngày sau thấy tôi không giao bản thảo cho hắn, hắn liền đánh gãy tay em trai tôi thật. Tôi chỉ đành…ăn cắp, tôi bị ép buộc, tôi không dám nói cho ai vì tôi sợ gia đình tôi gặp nguy hiểm, sau khi sếp phát hiện bản thảo bị mất, tôi rất lo sợ nhưng sau đó sếp đã vẽ một bản mới dựa vào trí nhớ của mình mà hoàn thành sản phẩm tuyệt vời như mong đợi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc sản phẩm công bố, tôi không thấy tên lạ mặt kia cho ra sản phẩm giống với QF, tôi thầm nghĩ mình may mắn nhưng lúc này hắn lại tung tin QF đạo nhái. Vậy chắc chắn hắn là người của PCF!”
Chu Từ Hạ cúi thấp người thành tâm nói: “Sếp, em sai rồi. Nhà em chỉ có em làm trụ cột, đứa em còn đang bó bột ở nhà do tên kia đánh gãy tay, nếu mất công việc này e là cánh tay em ấy sau này là một khuyết điểm khiến em ấy suy sụp. Xin sếp, cho em một cơ hội”
Thượng Yến Phi thở dài: “Tôi nói rồi, nói ra sự thật thì cô có cơ hội chuộc lỗi lầm của mình”
Thượng Khiết My tiếp lời: “Chị cứ ở lại QF, rảnh thì dắt em trai đến chơi. Lương của chị em sẽ tăng thêm 30% ạ”
“Cám ơn sếp, thật sự cám ơn sếp. Xin lỗi sếp”
Chu Từ Hạ khóc nấc, nước mắt không ngừng rơi, cúi đầu cảm tạ mấy chục cái sau đó lui xuống.
Nhiệt Tịnh loé mắt nhìn sang phóng viên C đang nhợt nhạt, cười trào phúng: “Sao?không được như mong đợi nên không phản ứng gì à”
Thượng Yến Phi lườm nguýt, điệu bộ nói vu vơ trúng ai không quan tâm: “Phản ứng gì nhỉ? Người ta được sai khiến đến, làm theo chỉ thị, giờ có bằng chứng, nói gì giờ?”
Phóng viên C cắn môi trợn mắt quát lớn: “Cô nói sai khiến cái gì, cô ta là nhân viên QF tất nhiên sẽ nói giúp QF, dù sao các cô cũng sẽ không đuổi cô ta vì chẳng phải cô ta đang giả dạng làm người nhận tội sao? Nên cô ta cứ thế mà nhận tội thay các người, cô ta vừa không mất việc còn được tăng lương”
Thượng Khiết My cười cười, không nhìn đến phóng viên C: “Như vậy thì phải khiến buổi họp báo phải kết thúc tại đây rồi”
Mọi người sững sờ chưa kịp hiểu Thượng Khiết My lại nói tiếp.
“Chúng ta hẹn gặp nhau tại toà án vào ngày mai, lúc đó tôi sẽ cho mọi người gặp mặt kẻ chủ mưu và tên lạ mặt hù doạ Chu Từ Hạ hành hung người
Họp báo kết thúc!
Hẹn gặp nhau ở toà”
Sáng mai…
Phương Sơ Khán dẫn một người đàn ông cao to da đen, áp chế dẫn người vào toà án thành phố giao cho công an sau đó rời đi. Bên trong đầy đủ người, ba người bọn cô đứng một bục bên phải đối diện với tên da đen kia. Phía dưới phóng viên đều có mặt đầy đủ chỉ thiếu mỗi cô phóng viên C nọ. Thượng Yến Phi cười khẩy. Sợ rồi chứ gì, chuồn được thì chuồn xa xa tí, nếu để tôi bắt được tôi lột da cô ra, con ả khốn kiếp.
Thượng Khiết My giao nộp tất cả bằng chứng cho chủ toạ. Chu Từ Hạ đứng một bên kể lại toàn bộ sự thật, còn dắt cả em trai đang quấn băng dày cộp trên tay đến. Một đứa bé vừa mới 10 tuổi đã bị đánh đến gãy tay, trên mặt còn có vết bầm lớn, nhìn mà xót xa vô cùng.
Chủ toạ gõ một cái, nói: “Bị cáo có gì để nói không?”
Tên da đen mặt không biến sắc đáp: “Là tôi làm, chẳng ai sai khiến tôi cả. Nếu bắt vào tù thì nhanh lên đừng có lải nhải với tôi”
Sắc mặt Chủ toạ kém đi: “Bị cáo thành thật một chút, nói ra sự thật sẽ được hoan hồng”
Tên da đen cười lớn: “Hoan hồng? Vốn dĩ là tôi làm, tôi hù doạ người còn tự ý đánh người, ông nói xem tôi nên nói ra sự thật gì nữa đây?!”
Trả qua 30 phút giằng co, tên da đen vẫn một mực khăng khăng mình làm không liên quan bất cứ ai, với lý do hắn căm ghét QF muốn QF phải đóng cửa, nên mượn một nhãn hàng cạnh tranh là PCF và nói QF đại nhái PCF, chủ toạ phán hắn ở tù 1 năm. Sau đó kết thúc, QF được minh oan, đường đường chính chính trở về. Những kẻ trước đây bêu xấu QF liền được một cú tát vào mặt.
Đại tỷ tên Đại xung phong dẫn đầu bình: luận: “@Đại Thần ghé thăm nhóc con cút ra đây cho bà, bà chuẩn bị cho nhóc nhiều loại phân lắm, chuẩn bị dọn mồm đón mấy cục cưng vào mồm nè”
Tôi anti chính sự ngu ngốc của tôi: “Xin lỗi QF, trước đây em không phân biệt đúng sai, thật là thất trách. Em đổi tên rồi, QF tha lỗi cho em. Mãi yêu!!!”
Mầm non: “QF mãi đỉnh, mấy nhóc con mồm còn hôi sữa đâu cút ra đây, mấy hôm trước hăng lắm mà”
Cứ ngỡ mọi thứ xảy ra đã dần yên ổn, hầu như mọi chuyện rõ là chấm dứt. Mẫn Phương Kiều thở phào vì tên kia không có khai ra mình, Ngô Tang cũng nhẹ người. Nhưng sau đó trang chính QF tung lên một tin khiến dư luận xô xao dậy sóng lần nữa.
Cụ thể là…
[Xin chào mọi người, bước đầu tôi đã nói sẽ lôi ra tên đánh người cho mọi người, tôi đã làm được. Còn chủ mưu, tôi nhất định không tha cho họ, vì với tôi mỗi người trong QF đều là những người thân với nhau, là một tổ ấm nhỏ, tôi không thể để nhân viên mình bị thiệt thòi, chịu đả kích. Chu Từ Hạ là nhân chứng, tôi còn vật chứng khác, mọi người từ từ thưởng thức. Cuối lời nhắn gửi: chủ mưu! Chạy đâu cho khỏi nắng, công lý – sự thật luôn luôn tồn tại, và tôi sẽ vạch trần bộ mặt đó ra ngoài ánh sáng. Muốn làm sụp đổ QF, mong đầu óc thông minh hơn. Hại người – Tự hại mình!
_CiaLi – SiaLi- SoaLi_QF]
Một hình ảnh cuộc trò chuyện giữa hai người, hai nhân vật chính không ai có bất kỳ thông tin nào, mọi người không hiểu. Nhưng tấm thứ hai, mọi thứ đều được khai sáng, nick ẩn danh là tên da đen, mọi người không bàn tán gì thêm nhưng người còn lại là PCF. Lần này đúng là khủng bố, tên da đen kia khai là bản thân làm hết mọi việc, không tồn tại ai khác, mọi người cho rằng PCF vô tội, là tên da đen kia căm ghét QF nên mới nói QF đạo nhái PCF rồi đổ oan lên đầu PCF, và rồi PCF bị kéo vào vòng xoáy này. Sự thật thì là không phải vậy, nick ẩn danh được bày ra, nguồn gốc phát ra là từ thiết bị của PCF.
Mẫn Phương Kiều nhìn chầm chầm, tức muốn nổ con mắt. Cô ta ngấu nghiến răng, điện thoại trên bàn rung lên, vươn tay nhận máy.
“Chẳng phải cô nói bảo mật cao lắm sao” giọng Ngô Tang vang lên, vô cùng hớt hải.
Mẫn Phương Kiều còn đang tức điên, lớn tiếng quát: “Anh sợ cái gì chứ, bọn họ có moi ra được Anh chưa mà Anh lo sợ? Người sợ phải là tôi mới đúng, Anh được ở vòng an toàn còn lên tiếng trách cứ tôi, Ngô Tang Anh đánh giá giá trị của mình cao lắm rồi đấy”
Ngô Tang vô cùng nóng nảy: “Nếu họ moi ra được cô thì cũng sẽ moi ra được đồng minh khác, cô sao lại ngu xuẩn như vậy, dùng thiết bị từ PCF, cô bị điên rồi sao”
“Tôi đã bảo người xoá định vị rồi, nhưng không biết ai lại…” nói đến đây cô ta bỗng nhớ đến một người: “Tôi biết là ai rồi, cúp máy đi, Ngô Tang, Anh yên tâm tôi nói là đảm bảo cho Anh được thì tức nhiên sẽ làm được, tôi sẽ giải quyết chuyện này”
Cúp máy, cô ta điên tiết vứt điện thoại mạnh xuống sàn, điện thoại nẩy lên không trung rơi xuống kêu tiếng lớn.
Nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hằn tia đỏ: “NGAO TRẠCH VŨ”
“Tôi thích anh đến vậy, anh lại dồn tôi vào đường cùng. Đây là Anh ép tôi, đừng trách sao tôi không niệm tình”
“Solar, cô vào đây” lớn tiếng gọi.
Solar đi vào, hai người bàn bạc rất lâu, nét mặt Solar vô cùng sợ hãi.
“Solar, gia đình cô tôi sẽ lo cho họ, mỗi tháng sẽ chuyển cho họ 5000 tệ. Cô nhận thay PCF, cùng lắm là bị dư luận phỉ báng nhưng nếu để PCF nhận lấy, có lẽ lương của cô cũng đừng hòng nghĩ đến. Cô tự mình suy nghĩ cái nào có lợi cho mình!”
Solar cắn môi, cúi đầu. Làm ở PCF khác với những công việc trước đây cô ta làm, ở PCF hai tháng mới được nhận lương, cô ta làm ở đây 5 tháng rồi, chỉ còn 1 tháng nữa là nhận lương đợt ba nhưng….làm sao đây.
Hôm sau, Solar đính chính mình là chủ mưu sai khiến tên da đen làm việc, bị dư luận xỉa xói đủ điều, đồng thời bị đuổi khỏi PCF. Mẫn Phương Kiều cứ ngỡ PCF ổn định rồi, cứu sống rồi nhưng qua hôm sau biểu số rớt hạng, doanh thu rơi vào số âm. PCF phải đóng cửa vì lộ ra bằng chứng trốn thuế. Mẫn Phương Kiều ngỡ ngàng nhìn tờ giấy tố cáo trốn thuế trắng trợn cả mắt. Cô ta quên rằng mình còn phải đối phó với…
“Mày vẫn còn non lắm” Ngao Bạch Minh Nguyệt chóng cằm nhếch môi, sắc bén nhìn hạng biểu số PCF đóng băng hoàn toàn.
“Muốn đấu, sợ mày gánh không nổi mấy trò vật vảnh của tao”
“NGAO BẠCH MINH NGUYỆT, CON KHỐN” Mẫn Phương Kiều điên loạn xé nát tờ giấy trên tay, thở hồng hộc gương mặt đỏ lên dữ tợn. Cô ta mạnh bạo cầm điện thoại gọi điện.
“Ba, ba giải quyết giúp con khoản thuế….dạ cám ơn ba”
Cúp máy, ánh mắt gian ác khí thế nổi lên. Cơ mặt run run vì cơn tức không thể nén lại.
eyJpdiI6ImkrbStJRmRwSkpEejBOaVY2cERWd3c9PSIsInZhbHVlIjoiZXpDMUw0T1lcL24xYzVWSVAyOFlpeHVYKzR4NzF0UE9XNmM4K3FrU200dXhXXC8yeFhZU0VTQU9ReFY2bmw3aHdEIiwibWFjIjoiMzBkYWQ3Mzk2NGFkZGUzNjA5ZmI0MDVkOGM2NGFhNmNkMjM5OWJmZmUwZjg1ODU4ZDJlZWVlMThkYjM5M2Q1MyJ9eyJpdiI6Ik5XU09QeVwvMjRyQ0FDWWtlMURQZTJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdCd2dGbVdlNzJOKzE0a2lOcFpsVTVCTVg5VlZONHo0b1ZJandIR3cwMXYwKzZKVmlKVnVITkwwdGVReTlyRHpidmlYaHJUcEJxVnJkeDl4QjBYY1RPTmR5ZDV4aDhjcFM5ZFREc0FuYkJXam9QdDdBdGJhUzkyenE4ZXp0NXRVUlwvUlhxczJ1aVl2SCsyMWM1UTMrUEVBclRmUEdLK29kem5cL1R6dVp1dWlTdUt6bFVTWFlUMlpCMUtBNTZFK2hCc1BiZ25WZm9RV1ExaEpUd09qaFwvemo5NVVaQjQzUGJ4Q1RLaGJvSThVa0E9IiwibWFjIjoiNTBhYWM2YTllNGJlOGYzYjM1MGM3ZGVhNDA3MDliMmE1NjhlODg4MTUyMDg3NjYzYjkxMzhkOTBhNGY4YzE3YiJ9eyJpdiI6Img2UTFaOHA3bmZXNU54Q1hSTUp1OWc9PSIsInZhbHVlIjoiZEtBa0xGc1RKNHlGSWZpdTkzeHlNdnV1MUFaaFpMU0VqbUJORlZWaDQ2ajN2bW1BTVRscWhqbWlqNmJWSjUycCIsIm1hYyI6IjA4ZWQyZGJmNWRjNTFhNGE1Njc5ZWQzN2U4ODRmZTdjYTQ4NGQyYjgxNTgyMWVjMzI3M2U1NWUzZDFmMmRiMTAifQ==eyJpdiI6IjhKXC9YcUpyTjFhbFJVeTFjSmZ6N3ZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InlCcmNjUUpXekV4TlFBeUM5T296K2w4Zjdkbm5wXC9VdUNlTVZJVTRON3lLQnZlRHBFZjN6K2d4bEQ0NHBLcWZoSGJhZ2diR0FkeTByUTdzWHJtcUl2dz09IiwibWFjIjoiNjgyY2VjYzE2NThmZDA0MDA0MzMwOTNmZjQ2OGUzYWViOWJlMTM0NjlmMDM5Y2QwMjM5NzY4MzlhMmM1MWU5MiJ9eyJpdiI6IkFtdndUNkkxNkFtVTNucU10OTMrWlE9PSIsInZhbHVlIjoialBucE4yWVZ0ODRIZVA4dVpDREYzOW1vUDcwZ0tUWVh4MWlKMytkbkNnM1wvaGM5QXMwa1hMekgzWEdjeUdBV0YiLCJtYWMiOiIzNTY1ZmUzZjRhNjMwZDA2NTA3ZWQwY2UzNDNmODRmMTgzM2JkZmU4OWRmNjI4ODE0ZjUzYTA3YTZhMmU5Mzg5In0=eyJpdiI6Ilg5cHlUZDNkK1lJcHRQTW94QXppT1E9PSIsInZhbHVlIjoiNzZlMG5kWkh1WCtHbnVhWWl5MU0xOGQ2NHljeFhXRXZSdjdYcnJETHpJM3YxREZIb2FOeWNISlVyeW9Gc0dcL082N3FObnB3dm4yS1p6b2V4SDhmcU9lXC9QeTRab1JPSlFER3p3ZFRqNmhPVVY4blJsWnBEYkJGZTYzaVFRdHZldGkyNGozWVdaMDhid0J4VHdBUFR3cEE9PSIsIm1hYyI6ImM5MGZhZDk2YjQxZDMzZGI0NWNjMDhlYzE0NGQ4ZDk5ZGU5NGQ0OTA2MjkyNWFlNzI0YTM1ZjFmYmJjOTQ2YjcifQ==eyJpdiI6Iithd0pxRU84RTJ0MlpqUjM2R1ZrdkE9PSIsInZhbHVlIjoiYkZwbHBKczRCSU05MEJzdGhNQm5maU96dm5Ed3I1YTFlc2dnazl5MzlBZlJUOGRFdkZqRTNnTklQYVdSTzdyRSIsIm1hYyI6IjRiNTVjZDgxNzQ5NzUxNzlhOTAxNzk0MzQ5N2JmNzA1ZWJmYzNiZjQzMDQ1Y2E5MjQ4YjFkOWU2MzA0NTRjMjcifQ==eyJpdiI6IjIwMHJGWTdiT0toVVozU3ZibmU2RWc9PSIsInZhbHVlIjoiM0xsbzFRS2lXNm9WSCtCQ1VUdm5KZEpOYXlIUzBmbG5NcERMNnN2bjcyXC9XREU5VVZmTERsUUk1eW5nTkxIK1Y2N1J0OTliTFVTY3ViYThUUUFRVEhTMnc1Wjl3bTdCUmVuZTRCVENiN0RaNUw1WUo0UjFJaE5HSVI5QlpabjhONlNpY2c0a0Y5MlpZWm45VkNyTWRJQzcyejRcL2doR3NyZ3pybGw5Y0IxaFVzdTJKS2k2Vkl3d0wyY3pCV2tiSTBtUzdqMExPK3lRcnJkNEViTEZrYXhRPT0iLCJtYWMiOiI0YjgyOTVlMWQ0NDQ0MGIwYzhlZDJmZmFkYWNmZTE4NTYxZGMwZmYzNGU1OGNjNzM0Yjg1YjdjYjUzM2VlMTM2In0=eyJpdiI6Inc1WGczbFBMYlFYWUk4S2NJbUVYQkE9PSIsInZhbHVlIjoiaWJsejZQXC9Xb0h2c1V5QzBaMWNQUkp5WTFKYUJwOTdsMHF5TWdVd3RQUGozeEVPb2FqanVoMlwvSFNsRW5KSXhoIiwibWFjIjoiMGJjYzFhYWVlNjQwY2YzZDhmMTY4MWQ2MjdlYWVjOWM4YzcwNmEzZWJlYWIwZmI1ZmMwYmQ3MjU1OGRiYzMwNyJ9eyJpdiI6IkFaT2NKZmE3c08xM0xEVnlTWXBmTmc9PSIsInZhbHVlIjoiMlRSVU56TU5ONjlEMXVkWHA2azlDa2RCR3pXbndqbzRDSUlTK2lBZTlnQ25hMDQzN25hV2thakkrbUszdFVrN3FLaUcrVWM5bUppSFdZc3JsTWdNSkE9PSIsIm1hYyI6IjhiNWYzY2Y3NGEyZGRjNjI3MGExNzQwYjhlODRmY2FlMDYwYjdhY2ZjOTBhMTI4Yzg3MGM2OGE3YTI1NGNjMDQifQ==