Thanh xuân vội vã - Chương 141
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 141 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 141 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Mùng hai Tết, Thượng Khiết My cùng Lưu Ý Viên, Tôn Sơn Hạ hứa hẹn với nhau sẽ cùng đi chơi Tết, nhưng không hiểu sao tin tức đi chơi này lại đến tai đám người Dật Hoàng, vì thế 7 người cùng nhau đi chơi Tết. Mối quan hệ giữa Thượng Khiết My và Ngao Trạch Vũ cũng không giấu diếm được ai, bởi…người tự mãn nào đó vừa về đến nhà sau khi cầu hôn thành công thì trên trang cá nhân đã rải rác đầy những tấm ảnh chứa đựng khoảnh khắc của hai người. Anh còn cố ý lấy icon che mặt cô gái, làm mạng xã hội bùng nổ một ẩn số *bạn gái thần bí được tổng tài Ngao che giấu* tựa đề thu hút các fan nữ đứng đầu mục tiêu tìm kiếm.
Mà Ngao Sở Viêm và Bạch Mai Nghi lại chẳng hề biết, vốn dĩ hai người không có đua đòi theo giới trẻ, tham gia mấy cái gọi là mạng xã hội Weibo gì đó, mà dạo gần đây nhà xảy ra việc, hai ông bà cũng chẳng có tâm trí nghe ngóng.
Mẫn Phương Kiều nhìn thấy cả chục tấm ảnh người cười người thẹn thùng mà nghiến răng ken két, một bụng tức giận không thôi, cho dù dùng 100 cái icon chỉ cần một ngón tay cô ta cũng biết cô bạn gái mà mọi người tìm kiếm là ai, đôi mắt loé lên, nhấn tay lưu ảnh.
Một nước xa xôi như nước T, cũng không tránh khỏi tức giận, kể từ ngày trúng tiếng sét ái tình, JaneOr đã vận dụng tất cả nguồn lực của hoàng gia để điều tra thân thế người thầm thích hôm đó mới biết được người con trai đó nhỏ tuổi hơn cô ta, là một doanh nhân thành đạt trẻ tuổi, tên tuổi vang danh khắp năm châu, ấy vậy mà một công chúa như cô ta lại mãi không biết đến, nếu so hoàng thất nước T thì tài sản có chút bấp bênh khi đặt cạnh một Ngao gia nứt tiếng ở nước X. JaneOr mỗi ngày đều thầm lên Weibo mong muốn thấy được một tấm ảnh của người đó, nhưng thất vọng thay trang cá nhân trống rỗng, trắng xoá, chỉ có hiện lên dòng chữ *117M follow * ngoài ra chẳng có gì, nhìn số lượt theo dõi cũng đủ hiểu người này hơn tầm một nghệ sĩ, người nổi tiếng người ta ngày ngày chăm đăng tin đăng tương tác để được nhiều chú ý, vậy mà một trang cá nhân với bức tường trắng hơn từ trắng lại thu về trăm triệu follow thật không công bằng. JaneOR thầm nhấn theo dõi y hệt như một fan nữ ngày ngày ngóng trông thần tượng có động tĩnh, mãi cho đến đêm mùng một Tết, vừa có thông báo là cô ta ngay lập tức mở lên, đập vào mắt là những hình ảnh tình tứ, mắt cô ta cay cay, không phải vì tủi mà là vì tức, cô ta cắn môi, nếu không phải vì Tết đến cô ta thực sự muốn bay sang nước X theo đuổi người kia, cho dù che che đậy đậy thì nhìn vóc dáng nhỏ nhắn cô ta nhớ đến nữ CEO của QF, hành động thân mật giữa hai người đêm trình diễn hôm đó JaneOR hung hăng mắng, nếu cô ta không về nước thì sẽ không bao giờ để Anh lọt vào tay CiaLi kia.
Ngao Trạch Vũ đến nơi, chầm chậm bước lại, tự nhiên khoát tay lên eo cô, cười dịu dàng: “Em…” sau đó mày Anh nhíu lại, nhìn chầm chầm cánh tay trắng nhỏ thon gầy.
Thượng Khiết My chột dạ, đưa tay ra sau lưng che che giấu giấu. Vốn dĩ đã mặt váy tay dài nhưng ban nãy có chút nóng nên cô kéo lên một chút, ai ngờ để lộ đuôi băng cá nhân hình gấu hồng. Cô cười gượng: “Hôm qua em lỡ chân vấp té, không sao chỉ là vết xước nhỏ…nhỏ thôi”
Ngao Trạch Vũ mặt không biến sắc: “Em không nói dối được thì đừng nói dối” Anh thở dài thườn thượt: “Sau này đi đứng phải cẩn thận đấy”
Vẫn phải phối hợp, giả ngơ với vợ!
Lưu Ý Viên: “….”
Tôn Sơn Hạ: “…”
Bộ ba đốt trường: “…”
Tô cơm chó mùa xuân này chúng tôi từ chối nhận.
Dương Tề Vương làm như vừa rồi không chứng kiến cảnh tình chàng ý thiếp, tiêu soái dẫn đầu, hô to gọi nhỏ: “Đi ăn thôi, hôm nay phải đi dã ngoại ngoài trời tới chiều mới về lận đấy”
Dật Hoàng uể oải: “Ban nãy ăn cơm chó Ngao ca ban phát, tôi đã no rồi”
Dương Tề Vương đen mặt. Mẹ nó! Khó khăn lắm mới vứt được cảnh ngọt tiểu đường kia mà tên khốn kiếp này lại khơi gợi lại, gợn đòn hả.
“Nè nè, Dật Hoàng! Ngày Tết cậu đừng chọc tớ chửi” liếc mắt cậu ta một cái.
Ngao Trạch Vũ đưa đôi mắt hờ hững quét qua Dương Tề Vương: “Không ăn tôi cũng sẽ có cách khiến cậu nuốt vào”1
Dương Tề Vương: “….” ức hiếp người quá đáng!
Ngạn Hữu cười khẽ, sánh vai bên Tôn Sơn Hạ mà đi. Anh cũng đang vất vả theo đuổi cô nàng Sơn Hạ mà khó khăn trăn trở vô cùng, phải vượt ải hai người anh của cô ấy, còn phải vượt qua ba, mẹ, ông bà ngoại, ông bà nội, ông cố nội…Nhắc đến là Ngạn Hữu cười bất lực, ai bảo Anh thích cô công chúa được cả hoàng tộc yêu thương cơ chứ. Tôn Sơn Hạ huýt tay Anh, nhìn đâm chiêu: “Nghĩ gì thế?”
Ngạn Hữu nói lên tiếng lòng: “Nghĩ cách cướp công chúa từ tay người hoàng gia “
Nghe thế vành tai Tôn Sơn Hạ không khỏi đỏ lên, cô lườm lườm sau đó mím môi chạy lon ton lên kéo tay Lưu Ý Viên và Thượng Khiết My đi.
Bị người khác giành lấy bảo bối, Ngao Trạch Vũ bất giác nhíu mày đánh một cái lườm về phía Ngạn Hữu. Ngạn Hữu bất lực nhún vai, Ngao ca em chẳng làm gì cả.
Tin cậu chắc tôi mù rồi!
Không chỉ có một mình Ngạn Hữu vất vã mồ hôi mà còn có con người họ Dật nào đó, người quân đội so với hoàng thất y như là kẻ tám lạng người nửa cân. Mặc dù Lưu lão gia có động viên Cậu nhưng Anh trai của Lưu Ý Viên quả thực trâu bò, anh ta nói cái gì mà *khi nào cậu đánh thắng tôi thì ông đây sẽ chấp nhận cậu theo đuổi Viên Viên nhà tôi* Lưu Hạo Băng anh giỡn em chắc? Kẻ được lính quân đội bái phục còn là đội trưởng, thắng bằng niềm tin à?!
Kể từ ngày đó cậu khốn khổ, học xong lại về đi học võ rồi xin vào các tiết học huấn luyện quân sự, người ta 3 năm trãi qua một khoá, còn cậu hễ có khoá học diễn ra sẽ xách cái thây ròng rã đi đăng ký học ké. Áp lực cứ như ông trời ban xuống!
Hai chàng đau khổ, chỉ có một người ngày ngày vui vẻ ăn ngủ no nê, chàng Vương không có khổ, chàng cảm thấy thoả mãn khi chứng kiến cảnh vật vã của những anh em chí cốt, chàng cười cợt lên nỗi đau tuyệt vọng, chàng cảm thấy họ thật ngốc!
Đám người vui vẻ đi chơi, lúc đi bộ dạo chơi trung tâm có đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, Thượng Khiết My thấy bóng dáng quen thuộc liền dừng chân, mọi người cũng bất giác đứng yên. Thượng Khiết My đi chậm chậm vào cửa hàng, ánh mắt ngờ vực không ngừng dự đoán.
“Cẩm Chi?” đứng trước bàn cô nhẹ giọng gọi.
Bóng đổ xuống, ánh sáng dần mất đi, trên đầu có người nhỏ giọng gọi, Ngư Cầm Chi từ một đống sách vở trên bàn từ từ ngẩng đầu, mắt tròn xoe có chút kinh ngạc.
Dương Tề Vương chẹp chẹp môi: “Chăm nhỉ? Tết rồi mà vẫn chung thủy với anh sách em vở”
Mọi người: “….”
Không! Chúng tôi không quen tên nói ngớ này.
Thượng Khiết My: “Cậu…Tết cậu không đi đâu đó sao?”
Ngư Cẩm Chi rất muốn nói là mình không có bạn bè, ba bận việc ở công ty suốt, mẹ đã mất, bản thân lại cô độc, nhìn đến đám người bạn bè thân thiết trước mặt, một cổ chua xót đơn côi nổi lên, sóng mũi cay cay, vành mắt hơi đỏ, cô chớp chớp mắt, xem nhẹ cảm xúc: “Tết nhà mình rất bận, nên rảnh rỗi sẽ đến cửa hàng làm bài tập”
Lưu Ý Viên kéo kéo tay Thượng Khiết My đi, vốn dĩ cô nàng chẳng ưa chút nào đối với người tên Ngư Cẩm Chi này, ban đầu còn có ý thù địch với bạn thân mình, giờ làm sao mà có hảo cảm được. Thượng Khiết My không nhúc nhích mà lại nói: “Hay cậu đi cũng đi cùng tụi mình nha”
Ngư Cẩm Chi cắm cúi làm bài, nghe cô nói thì sững người, lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt bất ngờ kinh ngạc lại có chút cảm kích.
Lưu Ý Viên không vui, nhìn sắc mặt của Ngư Cẩm Chi rồi lại nhỏ giọng hỏi Cô: “Cậu không nhớ lúc trước cậu ta có địch ý với mình hay sao”
Ngư Cẩm Chi ngồi gần, nói không nghe là điếc, ánh mắt vui mừng lặng lẽ thay bằng sự hối hận, cô nàng cắn môi, không để Thượng Khiết My khó xử, cười nói: “Các cậu đi chơi với nhau vui vẻ đi, mình còn phải làm bài tập rồi về nhà, hôm nay mình có hẹn với ba rồi”
Thượng Khiết My nghe rõ sự che giấu cùng nét mặt nói dối của cô nàng, ban nãy đã nói là gia đình bận, giờ lại nói có hẹn với ba ba, cô nhìn Ngư Cẩm Chi có chút đau lòng. Cô biết bản thân Ngư Cẩm Chi đã thay đổi không còn tính cách tiểu thư đánh đá khó ưa nữa cô ấy cũng đối xử với cô rất tốt, đặc biệt là lúc Mẫn Phương Kiều làm bài thí nghiệm cố ý xoay bình thí nghiệm về phía cô, nhưng Ngư Cẩm Chi lại nghiêm mặt vạch trần Mẫn Phương Kiều trước mặt mọi người, từ đó về sau Ngư Cẩm Chi liền bị gây khó dễ.
Cô không vạch trần lời nói dối: “Vậy tụi mình đi trước nhé, nếu rảnh cậu phải cùng tụi mình đi chơi đó nha”
Lời nói nhẹ nhàng êm tai, Ngư Cẩm Chi cảm thấy vui trong lòng, ít nhất Thượng Khiết My tha lỗi cho mình rồi, thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói với cô: “Vậy các cậu đi chơi vui vẻ”
Đám người rời đi, trước khi đi ra cửa cô nhìn quầy bán đồ ngọt, dừng chân bảo mọi người đợi giây lát, sau đó xoay người đi lại phía Ngư Cẩm Chi, bấy giờ trên tay cô còn cầm theo một hộp bánh thắt nơ xinh đẹp. Ngư Cẩm Chi nhìn thấy cô chưa đi, nụ cười xinh đẹp cười với mình, cô nàng ngẩn ngơ.
“Tặng cậu nè, cố lên!” Thượng Khiết My cứ sợ Ngư Cẩm Chi từ chối nên vừa nói vừa đặt hộp xuống liền xoay người đi ngay. Ngư Cẩm Chi nhìn hộp bánh ngọt phủ sôcôla liền cay cay mắt. Thượng Khiết My tựa như cái tên của mình, thuần khiết dễ thương người người yêu mến. Tại sao lúc đầu mình lại ghét cậu ấy mặc dù cậu ấy chẳng làm gì, tâm tình thoáng chốc nặng nề, cô nàng bỏ viết xuống nhìn chầm chầm chiếc bánh ngọt không nỡ ăn.
Trong lòng thoáng một câu hỏi. Nếu như lúc đầu mình cũng đối xử tốt với cậu ấy thì giờ mình sẽ giống như Lưu Ý Viên và Tôn Sơn Hạ, có bạn có bè chứ không phải cô đơn tĩnh mịch như bây giờ. Một ngày Tết nhàm chán.
Lại nhìn chồng tài liệu cao cao, thở dài một hơi, Ngư Dật không chỉ bận tay ở công ty mà ngày nào cũng kiếm giáo viên dạy thêm cho cô, không có giáo viên thì sẽ nhờ trợ lý đi kiếm tài liệu về cho cô làm, ngày ngày cô đều rơi vào mệt mỏi không đáy, thời gian ngủ dần rút ngắn có khi đến tận 2h còn phải thức để hoàn thành cho xong nếu không…sẽ bị phàn nàn khiển trách.
Đám người bọn cô đi dã ngoại ngoài trời sẽ hoạt động theo trình tự như: người nướng thịt, người mua dụng cụ,…bởi vì kế hoạch chỉ mới loé lên trong giây phút mọi người gặp nhau nên ai nấy đều chưa chuẩn bị, giờ lại tất bật lo liệu, đợi khi mặt gần lên cao mới xong, may mắn là chọn chỗ tốt, cỏ xanh bóng cây lớn tán cây che hết một khoảng nên rất mát mẻ. Tội thay là ba cô gái đều mặc váy, hoạt động có chút khó khăn nên nàng của ai thì chàng đó lo, mỗi chàng mua một chiếc quần dài rộng dễ mặc cho các cô nàng.
Lưu Ý Viên nhìn quần trong tay Dật Hoàng mà nổi đoá: “Cậu mua quần cho bà ngoại cậu mặc hả, lại là quần hoa. Tớ thấy mắt cậu bị hoa rồi”
Dật Hoàng cứ nghĩ mua dễ mặc một chút thì sẽ được lòng, với thêm lời mời của các dì bán hàng nên mới mua: “Các dì đó nói quần này dễ mặc”
Lưu Ý Viên nhe nanh: “Dễ thì cậu mặc đi” thế là chàng trai lại hồng hộc chạy đi mua lại. Ngao Trạch Vũ và Ngạn Hữu về sau Dật Hoàng, may thay thẩm mỹ tốt không đi vào vết đổ của ai kia nên mua quần đen ống quần rộng.
Không có chỗ thay nên hai cô nàng lúng túng, Ngao Trạch Vũ dứt khoát cởi áo khoác ngoài ra che chắn phía trước, mặt thì nghiêng sang một bên nhắm mắt. Ngạn Hữu tập tành làm theo, hai cô nàng ý cười nơi khoé mắt mặc đồ xong xuôi mới thấy Dật Hoàng lật đật chạy về, trên trán đổ không ít mồ hôi.
Nướng ra một thảm đồ ăn, mọi người tụm ba tụm năm lại ngồi xuống, Ngao Trạch Vũ muốn gấp lấy miếng thịt to nhất, Dương Tề Vương nhanh tay cướp lấy bỏ vào miệng nhai nhoàm nhoàm khen lấy khen để: “Đúng là thịt Ngao ca nướng chỉ có thể sánh bằng đầu bếp 5 sao, không! không! phải nói là ngon hơn thế” cái tay tiếp tục vương tới đã nghe giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đầu: “Có ngon thì gấp thêm một miếng nữa tôi xem nào?”
“Ông đây không đấm chết cậu, tên cúng cơm liền đưa cậu tùy chỉnh”
Dương Tề Vương rùng người, cả người nhỏ bé, bàn tay hướng đến đĩa rau lấy một lá rau salad bỏ vào miệng nhai đến đáng thương.
Ngao Trạch Vũ hừ lạnh liếc cậu ta sau đó gấp một dĩa to thịt nướng gói vào rau rồi đưa đến đút cho Thượng Khiết My ăn, vẻ mặt ăn ngon lành cong cong, Anh cười khẽ.
Thượng Khiết My miệng phồng to, nói năng không rõ chữ: “Ngon nhắm uôn”
Ngao Trạch Vũ tay không nghỉ ngơi, gấp gấp cuộn cuộn: “Nào, há miệng”
Thấy Anh không ăn mà lo cho mình trước, cô vừa nhai vừa gói một cuốn thật đẹp mắt đưa đến bên môi Anh, nhẹ giọng: “Thưởng cho Anh”
Dương Tề Vương hộc máu: cấp cứu lẹ lẹ, bình oxy của lão tử đâu.
Ngạn Hữu, Dật Hoàng lần lượt gấp thức ăn cho cô gái mình theo đuổi, trái tim bị tổn thương của Dương Tề Vương vừa nguôi nguôi lạnh, giờ lại ỉ ôi nhói lên, cậu ôm ngực vẻ mặt khốn khổ. Lão tử muốn chửi, muốn cáo trạng, nói mấy người yêu sớm hành hạ tâm lý người bạn nhỏ của mình!!!
Đến chiều tiết mục dã ngoại mùa xuân khép lại. Ngao Trạch Vũ lái xe đưa cô về nhà, lúc đi ngang qua tiệm bánh ngọt cô có lén đưa mắt nhìn ra, thở phào một hơi. Cô không biết nội tình Ngư gia ra sao, nhưng nghe bạn học nói rằng ba của Ngư Cẩm Chi đặc biệt nghiêm khắc, bắt buộc cô ấy phải đứng hạng cao để ông ấy có mặt mũi khoe khoang với mọi người, vì chỉ có một đứa con mà vợ lại mất cho nên ông dốc hết sức vào cô con gái của mình.
Nhân lúc đèn đỏ Ngao Trạch Vũ nhìn qua, thấy vẻ mặt cô không vui đáy mắt tĩnh lặng: “Có chuyện gì sao”
Lâu sau cô mới hoàn hồn, mơ màng nhìn Anh: “Ban nãy Anh hỏi em gì cơ”
Ngao Trạch Vũ kiên nhẫn lặp lại: “Anh hỏi em có chuyện gì sao”
Thượng Khiết My lắc đầu, cong mắt cười: “Không có, chỉ là em thấy Cẩm Chi rất buồn”
“Em muốn rủ cô ta đi chơi sao?” Anh hỏi.
Cô gật đầu mạnh: “Vâng, cậu ấy tốt lắm, không xấu đâu”
Ngao Trạch Vũ có quan sát trong quá trình học nhóm quả thật Ngư Cẩm Chi đã thay đổi, ánh mắt nhìn Anh cũng thay đổi, không phải là vẻ mặt thẹn thùng khi gặp người mình thích mà thay vào đó là vẻ mặt điềm tĩnh, cố gắng hết mình vì học tập.
Anh chòm người sang, xoa lên đỉnh đầu: “Nếu em muốn đều có thể”
eyJpdiI6IlFoaUJqbWlYR1MwZ1wvRnFhVzVQbW9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFqaUpvbGFvTWE4Rk80NVR0cEpcLzVObTY0dk1KbkxGK2dZdXVaVnRoWTR6V0xmZG5nOWlZQzVsZFwvSTZlTlBxcSIsIm1hYyI6IjdiYzJiMmM0NzcyMWI1YzQwYjI1ODQ2ZjU0NzhkYTc3YjMzODkxOTAwMjZmNzNlZGRlMjg5YTMxNjJlZWJjNjQifQ==eyJpdiI6IlNWOVk5YzhyZlR4T3NxUDhmY2FBTkE9PSIsInZhbHVlIjoidE13dWFKZEM1T0liT3NGSkk0NTFhYXFBclFZOU9RZ2QrcGR4K2d1aHhpNG9pOXpNYWxSYlwvOHgrNVdDVlJJNndyWHhCMXBzNUJwME1xd1JCZDlLbHQwNmtQdnRwRmRrMEl6K2ZTM01BakZmRXh4VVpQaldjSG9JSUpWVTFuUlljdHg4VE4ySUtDenNyVlZWWGNcL2Vzd25lZUhFTUx0dUdPVFoxYVhWemh3VjlSVG5XNjY2MUg0ZUNydU0zV29UVk1hT2lsNUIxNUpYRUtjQUhvbnNuNlA1dHpOWlVNVysxazZ0N29tK29vdXQweEZQQlluWlJyQTlTTXIySnp0OGRpcU1QSXVnMnRoZ1JlRVhvdmdGajFvNUFucmIzYkoxTGdZb2dLSWI1RTMxbnhGS0xMaFk0QVUrYm4wYk5LTFlReU1ndDM4anhZY3p4K0ZKbGJBT2ZzT01MS0l4dmt3Vnk0QkVpWlN0MGdWMllvM2dXaTVtZ2hcL0ozUHMxR3hrUnNKN2x3N3prdFdjSndRYVRMOFVCNGNWUWhsMUJtalwvaWNBeHU3dWdpc3U1WGQ2MXRwQ05WbDJ6QjV4OUl0NDZMUExkd3J2UVJvZWRxWUljdmVHREc0YTdsNzFHYlYzT0htdEhtQ0ViNDNPcG9vPSIsIm1hYyI6ImJmZTRkMjdjMzQ2OTA5NDNkMmI0NGMzNDIyMzQyZGE2YjFlYTEyYjk5MTAwZTVlNjNhNWQ5Y2I2YWVjODZmNWEifQ==eyJpdiI6IkxSZkY0cnNadkRwU2pjeFZEMStBeFE9PSIsInZhbHVlIjoia1p6Tnd6dGE3b29mZHRYVjdHeVAxdlNDdHp1Z2pJZll2UEdpODI3MjBsYnJCYTBsSUZJWTFQXC83TTFZZkY1M1AiLCJtYWMiOiJmYTM2MGFhZDlkODg5NTI1YWI1NjFjZmVmYmNkMGM0YWYzYWMxY2ViMzM0ZDhhNmI5NGI1ZGIyNWI1YTcxZGQ5In0=eyJpdiI6InFGa3BpM0EwZGxTOWx2dHhqdE5qNEE9PSIsInZhbHVlIjoidno4M0lPSkdYVWtUXC93cVJJckExcHRBaW15VmZyMFNKemdCSmxBdmVMeFZYZzRpMW8zU0FoVjZQNWswUVdZbFdhelZNaDVib3QxOXJnK0JmMUR3XC9MeWNCYnFwTWR3OW1cL2JnUmowM2Y1N1FGM3phSGV3eVViWjhMRE1BcjU2Rm4ydlVsaXp4c1gxSnQyNnU0U3gyVFpWYVplODJNMzd5ZmpsKzliSVFnOHppcDJ2R0UrdDQ1TmNiWGZGRnFHXC9xaFRGbmgzUmxjd0M0MTMzZ3RIUVRrZVhqd2M0T211YlRqZFhSYUxNM2MxWjV5VUpYcksxdmdCc3Q0T3o1SXVCQ1dldWRjUWVyVDRmaDRcL05FMERyVjBcL0lkQlBneEZGcWNBa2ZUT0dlRmNcL0lGd2d1a1pcL2dYS2ZLWlFMQnFhNjBqTFNLcFB3T1hSN1ZTS1JcL0NEUjVvSnkwZ1pUSUNMUG1GYVVOS1lPNFNVWDF6Tm90K1NJWFIyU29FN1wvdWh6NWJhSiIsIm1hYyI6ImJhMzk2MDBmZGY3OWEzNDNjZjUzMGJkZjFiODVhOGYxYTdjZmE4YzZhMGYwZGYyMWE0NTcxZTM3YWE1MWE1ZWYifQ==eyJpdiI6IndHWCtoSGJocDU3aWdrV1YwRHEwSGc9PSIsInZhbHVlIjoia043UlE1UWVzSXpmYjFnaWdYZWp2ZkZkK1FnMG5ldWVUblF1Q0hlXC9qOW9DdnpuZjRvXC9CK0RqNHJiZXV1SEdBIiwibWFjIjoiMWQ0ZGI0NmQ2MmY2ODEzYTAwOThlM2YwNjAwZjNiMmY2MjRlYjI4MTJjOGE0NGM5MTAwMmZjNDY2ZDNjMzgyMCJ9eyJpdiI6IkYyS0dpWmpzcTJBb1N0UFh4MFBPdFE9PSIsInZhbHVlIjoiaTRLSUNxWm8weXJ0QjhcL1hXMUI3TDN2RmtBZE9uRW9UNzk3NThcL01hbTV3V0Q5NlJPZEJ0WU9yWmtRMFFubTkydStRNWJIMyt3S3MxRUUxRW4yNUdUbjdlVTVja2l0Sk04WlBJY2QzSnFqWnZLaGgzN0o3K0JQTVowZlwvbDB2WGRWTlU0ZVBJcVwvZG5HcnF1YWVvZjM4Z3JYQW9oTlFuN21Ld1JzTVQybkQ3bGFpWFN4ZDZDdUd4ZStsSjdzcHNYTSIsIm1hYyI6IjBmM2Y0YWQzOWUxNzA1ZGQyODhmMTZjNDEzNjU1N2UxZGQzMWY1NTY2NTAxYTEzNzE5YzBlYzRjYWY5YjQzNjIifQ==eyJpdiI6IlV4bk80T1BocjdaTnVSb1o1ODZCM3c9PSIsInZhbHVlIjoiV3dJRk96bnc2cFlOYVwvekp1SDlZXC90OTI5TlhVY0hEUmZLVXJMZE81RGgwNndDZFFYb3B2VkR2c0tJYldyQ1hDIiwibWFjIjoiNGQyZGNlOGQ4MTBhNTU4NjcyNWI3NDQ0ZmNiNTU1ZmM0MzViOGQ3OGNiMmY2NzI4ZDA3YTFmMzFlNTRjNjFlOCJ9eyJpdiI6Im9FcVpjWmpwQmZRMENmYXIzODI0SlE9PSIsInZhbHVlIjoiSUpDMm1zZHVQbURqT1UxdVlhMXgzdjU4YUVzajJKQXprenJpdHRJbUg0XC9nam9HSm5nS1hjc3dxb0k3SlRkUUl3R09HK2xpNUIyUmZBRG1RV25kXC95dUY1VEZFYTdFRjVwVSs5YWp6cktBWGR4VjdGNFdjRTR6b2E5cFFJbTdTM3U2M1wvZEhGV0J4bFV2b3d1ZlpyYUVcL0ROWUFHRkV5TTBmRHAyRklqb3l6NU8rQk5RVnBENU81T2JJcnNBTStFOEk2dm5ER1p4NUhlbVZXOENpaFh3ZVE9PSIsIm1hYyI6IjYwNTQ4MGZkMTNiMzgwODk1YzM5ZDgzNmQ3NGYzYzcwZjZjYjkyZTI5MWY5OTExN2EzMjExZjQxMzk5YzliNzEifQ==eyJpdiI6Ik9GNjFYb3A2dXZSVHl3Mlc0Z2dYOFE9PSIsInZhbHVlIjoiWDAyVXJBSjdBOUo0XC9qZzVUNUI5VnJvWEJlZkdKc1RrQXZyV2tjYXFyV0E0Y3h5YlNuZng3QXdNdGpZcDM2Rm4iLCJtYWMiOiJhOWQ4M2RjNjRlODAxZjFmYmNjYjMwYjAxN2Y0OWJkZjEzMzZmNzNjZWIwMWEyMDE0YjIxMmI1Nzg1OWM5NjNiIn0=eyJpdiI6IlwvKzJtNWlpZWVcL2dSaG1heG1TTStZUT09IiwidmFsdWUiOiJaUXdVWnkrQ0hNUlU4T3pmQXhSeklsK3dZTjZTb1BjN1R3RXU1TXU2TFhoUXhZem40SjdHakd0QTgrZnh2V1lOelpDOGJRbGdlUTFpYWt2alVhZmlPK2lHeVwvVlZWR0NoMDFTWmJmSXNBcFUySXRCQ1AzZ2RJRmRLQlFlZ1VjQ0siLCJtYWMiOiIxNTM0ZjM1OWNhOTQ5MmMyZmEyN2U1N2RmYjJjNWQ3YWJkYWE3ZGRiOGZjNGVhZmM3OTExYzI0MzYyNzA4ZDk0In0=eyJpdiI6ImppQzFpcnRvOGpPSHFINk8rK1RzT0E9PSIsInZhbHVlIjoiSDlTanNnRXZiaXVLdEZEU21CMGhTUGk3QmJJTGVXYnVWZnZacVhPYmF6XC9OaEVlT1ZObms1cVA4cG8xNGI3WXYiLCJtYWMiOiJmMzlhODA5MjM1OTNlNDU1YjQwMWI1MDQzMzQxODU4YjA0ZDJlMWU0ZmE4YWVjZDQ1NGMzODYwYjhjNDM1OGZjIn0=eyJpdiI6InZ2U1JVem9FYWhNYkdNZUFXQXpKOWc9PSIsInZhbHVlIjoiUXdjbG4yaStKc3BYZytnMlFVQ3NhSUxZWDk4T3hab0JpQjRlQWo4Y1M1QkxJcEp0OG1PTE14TXZLRWVYYVdNWlErRjZFTWdjN0tXcE5cL2pvYVhZNzFBPT0iLCJtYWMiOiJiOGVkNjE4NGU5ZDE3NmQ3OWY5NzMzZjc5MjY5ZmE5YTRjYzUzZWVhN2E0MGNmNDFiNjg5NmI1YWNmMzMwZDEzIn0=eyJpdiI6Im51a252WXNMQ0JmSUUyejZEUTJ0TUE9PSIsInZhbHVlIjoieTNSb1wvNU52Zk5jMHBWNmRWbHQzK29MR2dLZDE0YVpTR2ZEc1JDdjZPTVRqMzdvNkk5SlJjd0NiNm82UXl1SXYiLCJtYWMiOiIxMDQ3NmI2ZjM4MDA4MGU2NTgwZTI5NGE3Yjc2NzcxYzYzNGIwYmZmNWZiNDZhZDYwNzAwN2EyYmU1MDFlMjljIn0=eyJpdiI6IityNmpXVlZTVHVvZmFnbmxqeEhMQWc9PSIsInZhbHVlIjoiTDBtTEVoZXFpXC9xQTl5alR4czVGVGp3VlNwM09MYjE1eDROb1ZVeU96enh1Vk0yXC9WdlEwMjhCTDI0OVwvc0dqUEdPcjRoZUI3YjFcL0hjVDgyK2o2bFREcnBGeWFFa1JXQ2EwRUd5aGNaSmNnazJrQlwvXC9jajR5azF1TWkrdTQrK2J0VzJoSVFYSzVpdzF2MGZMeFFpdGJSbithTWFKcVpNa3RXYjlOWTlybXZyT1VEOFp1NlJLZnV1Q21LamVmdlBcLzc2SjZJSzR6YndYV3hqaEVDalFLNytCWUhvM1Y1aTM4bHNkQlFFUHoxTVdcLzZqMlhCM1o1bnVlSXl5VUlENk1rIiwibWFjIjoiZTU3NzA0Njk5NjQ5MWVmNzgyZjIwOWYxNjkyNWRjNjM3OGQ5YzZmZDYxMzhkMGRjMDY3N2RhMzM0ZTQ5MjhhNCJ9eyJpdiI6IjlkeVRZNFl1TVBMeUZMSjNLbENidkE9PSIsInZhbHVlIjoiSjNVV012ZjZVY1BxclJSTHlObVNKRWVoQUZzeW5pc1REc0hNYVdka1h1OXNpMVFkXC9qaHFWRXd2eEhoUm5xUWsiLCJtYWMiOiIyMjY0ZWRlYTJhMTI3ZGFlYjdkN2NjMjUwYWQ1ZDZhMWQyZGFlNzE1NWM3NjFmZDIyNmNlYThhMGJkMmYzMzgxIn0=eyJpdiI6IlBlZXdsckJ4NGZUWDZWM1JrK0lGSmc9PSIsInZhbHVlIjoidDM2b2EwMlliQVV3NStOWmtRbjJCMHdxcVVnTUhSVW84WE9LZGtSaStMSk5Sa1MxdnFzdTUyS0xFS0haQUJ2QmdrbkJLZ1owd3BCc0ZKSW9TU1FaMGRMd0Z1Y1wvallZRzBoZGw5SmNsSXNkSFNOXC9STGhnaUw3MHBPcjF0bnNub0xsREgzcXRudmg1Sk9FbFBRQkNocmlEQWt4QTlSU3h1bWhcL3QrOGVlWEZpQlRqemJQcjJrWEY1bHNIY1RzbWdsMVJLYWxkSUxXdW9md0MxNXI1dW9iWVwvM1BvWGVBZmdvVVlkdnVIWGd0a3FyaUwzenRpbDJuc2hYTWVkOXI1RUxQNldDMDJyVU5sUTluUkFNS1F4Mzl0QlwvWm0wOUt0N1A5WmdYUm5mdVwvZ1lDOFRWQmpuQXpjaVFRMGxcL1RZTXZLXC9DSlZvTjJpRjZ1WlNsMTN1b2RvaWZFNndaUElVU1RrU0VGdnVSSG5JTUdVNGRwSHlNRThIaG4xU0FTTUtcL0pOIiwibWFjIjoiMTIzN2YxM2Y2NWMxZjA1YTc4ZjM0OTAzNzc3NTk2M2IzNDdkNWIxZDI0YmIzYzdhMjliMjQ0YzQ5ODc0OTVkMSJ9