Thanh xuân vội vã - Chương 140
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 140 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 140 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Em đi vào nhà nhé?” cô nhỏ giọng thủ thỉ, trong giọng nói chứa chang niềm vui.
Ngao Trạch Vũ không nỡ, vẻ mặt muộn phiền ảo não: “Ừ, em vào đi”
Cô nghiêng đầu nhìn, cong cong mắt: “Anh không vui sao?”
Ngao Trạch Vũ đảo mắt, hoạt hình là dáng vẻ nũng nịu: “Có phải em quên gì đó rồi không”
Đầu cô nhiều dấu chấm hỏi xuất hiện, nhìn Anh không chớp mắt.
Ngao Trạch Vũ khịt mũi, vẩu môi: “Cặp đôi yêu nhau thường là sẽ hôn một cái để tạm biệt, em có phải quên rồi không”
Thượng Khiết My đen mặt: “Anh đòi hỏi?!”
Ngao Trạch Vũ càng uất ức hơn, mếu môi nói: “Em đi vào đi, dù sao Anh độc thân cũng được 20 năm rồi, Anh ổn mà, Anh không cảm thấy trống vắng gì cả, Anh cũng sẽ không cần một nụ hôn tạm biệt như bao người khác, một cái hôn thôi mà có làm sao đâu, không có cũng không sao, tính Anh hiền hoà dễ chịu!” người ta đã nói không cần mà miệng cứ luôn lầu bầu càm ràm. Nếu đây không phải là trên xe có lẽ người nào đó thiếu điều dẫy đành đạch ra rồi.
Người ta nói không cần thì cô vào nhà vậy. Với tay mở cửa xe, cánh tay lại bị người lải nhải kéo lại, gương mặt tủi thân giọng điệu uẩn ức nhìn cô đáng thương: “Em đi thật sao? Em không hôn Anh thật luôn?”
“Thì Anh nói không cần mà còn gì” Cô hỏi ngược lại.
Anh cứng họng, trả lời không được liền quay sang dỗi. Nhìn ra cửa kính không thèm tranh chấp với cô nữa.
Mỹ nam kế à!
Ơ lạ nhờ, Anh vừa nói không cần cô hôn cơ mà, người nào đó bảo không sao mà nhỉ, giờ lại quay sang hờn dỗi mặt ngúm lại một cục đen xì rồi. Đúng là chúa dỗi, nhưng đáng yêu chết mất.
Nhìn cái dáng vẻ khoanh tay, đầu quay 75 độ ra ngoài cửa, cánh môi vẩu lên nghịch ngợm vô cùng, dáng vẻ này vừa trẻ con lại dễ thương, cô cười khẽ sau đó vòng người qua nhướng người đến, nhắm chuẩn xác vào một bên gò má góc cạnh hôn xuống. Nhưng mà suy cho cùng cô vẫn là con thỏ bị sói dắt bẫy, cái người vốn hờn dỗi, cái người không thèm điếm xỉa gì đến cô, bây giờ lại ôm lấy cả đầu và người cô vùi đầu ép đến hôn mạnh vào môi. Đôi môi căng mọng đỏ bị hôn đến kêu ra tiếng kêu ân ái đỏ mặt, hàm răng bị tách ra sau đó là một trận tiến quân thần tốc. Sau bấy lâu, Anh tha cho đôi môi tội nghiệp, cô thở phì phò cả người áp trên ngực Anh. Cánh môi bị ức hiếp đến sưng đỏ mà người nào đó lại liếm môi mình cười thoả mãn, hồi lại sức lực Thượng Khiết My liền trừng mắt dỗi hờn mà nhìn. Ngao Trạch Vũ càng cười lớn hơn, xoa xoa đầu cô rồi hôn hai ba cái lên gò má bầu bĩnh yêu thương.
“Được rồi em vào nhà đi, giờ này trễ lắm rồi”ăn uống no say thoả mãn rồi nên cũng dễ nói chuyện.
Thượng Khiết My lườm lườm, trách cứ: “Không phải tại Anh sao”
Ngao Trạch Vũ nhìn dáng vẻ giận dỗi đáng yêu không cưỡng lại được lại hôn lên má mấy phát nữa, cúi đầu cười khẽ, giọng khàn khàn: “Là lỗi của Anh, Anh sai rồi bà xã đại nhân tha lỗi cho Anh”
Cô đỏ mặt, giọng nói không được tự nhiên: “Ai là bà xã của Anh chứ”
Anh nói giọng điệu hiển nhiên: “Bây giờ là bạn gái, sau này là vợ rồi. Sớm muộn gì em vẫn là bà xã của Anh, cho nên Anh nhận định sớm một chút cũng không phải là sai”
“Em mới không thèm làm bà xã của Anh, Anh làm bà xã của em thì em chấp nhận ngay, Anh là cô dâu của em, là cô vợ của em, là mẹ của con em, sau này Anh mặc váy cưới, Em làm chú rễ”
Mẹ Ngao của các con: “….”
“Ngao Trạch Vũ! Anh nhất định phải gả cho em” Cô nhấn mạnh.
Sắc mặt Ngao Trạch Vũ đen thui.
Có cái gì đó cấn cấn ở đây, nó sai sai thế nào ấy nhỉ?
Anh híp mắt, mặt nhăn nhó, nghiêng đầu nhìn cô như gặp quỷ: “Làm cô dâu, làm vợ của em thì được, còn làm mẹ…Nha Đầu thối! Anh sinh con bằng đường nào?”
Đôi mắt cô lia xuống.
Anh đưa mắt nhìn theo, sau đó ánh mắt không ngờ tới hoảng hốt nhìn cô gấp gáp nói: “Nhóc thối nhà em, con chúng ta không thể chào đời bằng đường nách. Đó là đồn thổi, là lời nói đùa trên mạng, con trai không thể sinh con, em mau bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu đi”
Cô phụt cười, ngã người cười không dừng được. Quả thực, rằng đây trên mạng xã hội đồn thổi lời nói đùa rằng: một nữ sinh hỏi anh bạn trai nhà mình như sau *sinh con đau lắm, anh tự sinh đi* ấy vậy mà chàng trai đó vỗ ngực dõng dạc nói *được, anh đẻ* cô bạn gái chớp mắt hỏi lại *thật không đó* vẻ mặt anh chàng hờ hững *anh đẻ bằng nách em à* sau đó câu chuyện được mọi người chia sẻ khắp mạng xã hội, trở thành câu nói hài hước của giới trẻ. Ngao Trạch Vũ luôn khinh thường câu nói ấy, vậy mà…có một ngày Anh lại bị chính nhóc con nhà mình dồn vào bước đường gian truân hiểm trở này, haizzz.
“Anh sẽ hiến dâng thân thể ngọc ngà này cho em, nhưng Anh không đẻ được, Anh là gà trống”
Thượng Khiết My giật giật khoé mắt. Ai cần Anh hiến dâng cơ chứ!
“Anh mau về tắm rửa thân thể ngọc ngà này của Anh rồi lên gường ngủ đi”
Cô đẩy đẩy Anh ra.
Ngao Trạch Vũ bị ghét bỏ, vẻ mặt sững sờ: “Ơ! Em đẩy Anh, Em ghét bỏ Anh sao? Vậy mà trước đây lại có người gặm cắn Anh ngon lành, Anh cứ tưởng thịt Anh ngon nên em mới mãi mê như vậy”
Thượng Khiết My: “….” Cô nhìn Anh như thể nhìn một bệnh nhân tâm thần. Bây giờ cô cảm nhận sâu sắc cái câu nói của các cặp đôi yêu nhau thường trêu *khi yêu vào mấy ai được bình thường* quả nhiên không bình thường đến mức không thể nào không bình thường.
Không để người kia lầu bầu bên tai, cô dứt khoát bước xuống xe, sau đó đứng ở ngoài nói vào: “Anh đi đường cẩn thận đó”
Ngao Trạch Vũ cười híp mắt: “Được, em mau vào cổng đi, Anh sẽ đi ngay”
Cô vừa vào cũng là lúc tiếng xe nổ máy và chạy vụt đi trong màn đêm tối. Thượng Khiết My ôm bó hoa bự tươi cười đi vào, trên con đường mòn bỗng dưng một thân ảnh nhảy vọt ra làm cô giật mình thót tim.
“Sao em lại đi ra từ chiếc xe ấy? Em có quan hệ gì?” một giọng nói tức giận xen lẫn khó chịu vang lên.
Thượng Khiết My nâng mí mắt, nhờ đèn lờ mờ rọi qua cô mới biết được chủ nhân là ai.
“Tại sao em lại đi cùng Anh ấy?” giọng điệu nhẫn nại vang lên lần nữa, giờ thì nghe rõ sự khó chịu hơn rồi.
Thượng Khiết My bình tĩnh đáp: “Chị Vân, ban đêm khuya khoắt chị đứng ở đây doạ người cái gì”
Ngô Vân nghiến răng, xuyên qua màn đêm gương to mắt trừng cô: “Em cũng biết đêm hôm khuya khoắt sao? Vậy mà đi chơi với trai đến tận bây giờ mới về”
“Tôi làm chị nhọc lòng đứng đây đợi em ạ?” Thượng Khiết My gương to mắt hơn, hỏi lại với vẻ mặt ngây ngô. Hừ! Muốn đọ ai trừng mắt to hơn chứ gì, sợ gì chứ, chơi thì chơi!
Ngô Vân cười khẩy: “Chị cứ nghĩ em được giáo dục tốt lắm, không ngờ lại như bao con gái khác, hư đốn!” giọng điệu mỉa mai liếc cô một cái.
Ngược lại cô đối với giọng điệu mỉa mai đó, cười đáp: “Bác cả đã cho phép, thì tôi về đúng giờ, vả lại đó là bạn trai tôi chở tôi về là điều hiển nhiên”
Ngô Vân trợn mắt, ngân cao giọng: “Cái gì?”
Thượng Khiết My cảm thấy chân mình sắp hiến dâng máu cho lũ muỗi ở đây rồi, cô không đôi co với Ngô Vân nữa mà đi vào. Nhưng Ngô Vân lại kéo cánh tay cô lại, gắt gao giữ chặt không buông, cô không vui mày nhỏ nhíu lại.
“Chị Vân, giờ đã khuya lắm rồi, chị muốn đôi co với tôi thì đợi trời sáng đi” giọng điệu ẩn chứa sự kiên nhẫn.
Ngô Vân không buông ra, ngược lại còn trừng mắt nói to: “Mày…mày phải tránh xa Anh ấy ra”
“Chị…có phải đầu chị ban đêm bị khí lạnh tràn vào không? Đấy là bạn trai tôi!”
Thấy cô vùng vẫy Ngô Vân nhất quyết bám chặt hơn, nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh: “Tránh xa ra, có nghe chưa?”1
Thượng Khiết My vùng vẫy kịch liệt cuối cùng cũng thoát khỏi kiềm hãm, đứng cách xa cô ta cả thướt: “Ngược lại là chị, chị có biết Anh ấy là ai không mà bảo tôi tránh xa” bởi vì phải cầm bó hoa trên tay nên cô không thể kéo áo soi vùng bị bóp chặt được.
Ngô Vân nhìn đến bó hoa hồng trên tay cô, cười lạnh, ánh mắt trở nên căm phẫn. “Tao chẳng biết Anh ấy là ai, tao chỉ biết Anh ấy là người tao để ý, nhất định phải thuộc về tao”
Thượng Khiết My cho cô ta một nụ cười từ thiện: “Chị định làm trâu già sao? Anh ấy còn phải kêu chị một tiếng bà cô đấy” đối với cô cho dù lệch 2-3 tuổi vẫn có thể gọi bằng bà cô!
Vì thế…bà cô tên Vân này lải nhải vô lý quá!
Ngô Vân cứng mặt, càng nghe càng cảm thấy chướng tai: “Tuổi tác chẳng hề gì, chỉ cần thích thì đến được với nhau, hừ! Tuổi tác là cái cớ mà thôi”
“Tao nói cho mày biết, trước khi tao ra tay thì nên cách xa Anh ấy ra, nếu không đừng có trách” cô ta kề gần hù doạ.
Trong lòng quả thực bực dọc, tự nhiên hết người này đến người khác dòm ngó bạn trai nhà mình, cô cảm thấy vừa đau đầu vừa bực tức. Giọng điệu không vui: “Trách cái gì chứ?! Chị Vân, tôi vì tuân thủ nguyên tắc kính trên nhường dưới kêu chị một tiếng *chị Vân* chị là người lớn nên biết phân biệt đúng sai chứ. Bây giờ chị về chị bảo ba mẹ chị tránh xa nhau thử coi ba mẹ chị có vả vào cái mồm ăn nói bậy bạ này hay không?! Anh ấy là bạn trai của tôi chị lại nằng nặc hù doạ tôi phải tránh xa Anh ấy, có vô lý không chứ”
Cả người Ngô Vân tức giận run cầm cập lên, cô ta liếc nhìn đoá hoa, cười lạnh một hơi sau đó chạy lại cướp bó hoa của cô, vứt mạnh xuống đất, trước khi cô phản ứng kịp thì bó hoa đã tan tành thảm thương nằm dưới đất héo úa nát bét rồi. Thượng Khiết My cảm thấy dây thần kinh căng ra, hơi thở phả ra khí lạnh, trợn mắt nhìn Ngô Vân hằn tia máu. Trước giờ cô nói chuyện với ai không cần phải kiên nhẫn giải thích, vậy mà có người tai như tai trâu tai bò, nói tới nói lui thì là cố chấp, nói đơn giản không hiểu thì là ngu xuẩn.
Ngô Vân vui vẻ hất cằm về phía cô, giọng điệu hả hê đắc ý: “Thứ tao không có được thì mày đừng hòng có, mày…”
*bốp*
Mặt Ngô Vân bị đánh lệch sang một bên. Lại nghe tiếng Thượng Khiết My rít qua kẽ răng lạnh lẽo: “Tôi ghét nhất là ai chạm vào đồ của tôi!”
Ngô Vân ôm mặt nghiêng đầu về lạnh lùng nhìn, mắt hung hãn trừng lớn: “Ỷ có chỗ dựa lưng nên muốn uy quyền sao? Tao nói cho mày biết, cho dù tao không có ai làm chỗ dựa nhưng tao cũng không hiền để ai muốn ngồi lên đầu thì ngồi” dứt lời cô ta xông như điên tới, nắm lấy tóc cô nhưng bị hụt, cả người ngã chỏng vó xuống đất, cô ta kêu lên một tiếng đau đớn. Khi Ngô Vân điên cuồng lao tới vừa hay, cô nhanh nhẹn lách người nếu không bệnh nhân tâm thần này cắn cô một cái, cô chuẩn xác là phải đi chích một mũi.
Ngô Vân xiêu vẹo đứng dậy, ngửa mặt cười lớn. Không từ bỏ, mắt hung dữ liếc xéo qua. Trước khi thấy cô lách người cô ta nắm lấy tóc cô giật lại, cười khoái chí: “Lần này xem mày chạy đi đâu”
Cả hai đánh nhau vật lộn dưới đất, người ta đánh cô, cô không thể để bản thân chịu đau được, trước đây bị đánh là do nhẫn nhịn, giờ thì cô nhẫn nhịn có ích gì chứ. Mà Ngô Vân cũng chẳng thua gì, dù bị đè dưới, cái thế bị động đè đầu cưỡi cổ nhưng cô ta vẫn dùng tay chân linh hoạt vùng vẫy, chân thì đá vào lưng cô, còn tay thì bắt được cái gì thì sẽ kéo cái đó. Tiếng ồn quá lớn, ảnh hưởng đến người đang trong nhà xem tivi, Thượng Khiết My đang cùng Ngô Phỉ và Ngô Phương xem phim truyền hình, nghe tiếng ỉ ôi cãi vã thì ba người nhìn nhau, cứ ngỡ là có trộm nên Ngô Phỉ cầm theo cây gậy của Ngô lão gia đi ra ngoài.1
Nói thật an ninh của Ngô gia mà có trộm vào thì tên trộm đó đúng là siêu cmn đẳng luôn.
Càng đến thì càng thấy rõ hai cái bóng đen đang vật lộn, giằng co với Ngô Vân cô cũng hết sức, vừa mới thả lỏng ra thở một tý là cô ta vật ngược người lại, thành công áp chế từ bị động trở thành chủ động. Khoé mắt Ngô Vân cười đắc ý, giơ tay lên chuẩn bị hạ xuống thì…
“Ngô Vân, cháu làm gì vậy?!” Giọng Ngô Phỉ cất lên.
Ngô Vân sững người, tay vẫn giơ cao chưa kịp động thủ. Ngô Phương tức giận quát tháo: “Cháu lớn như vậy còn đánh người, đã thế còn là em nhỏ?!”
Ngô Vân chột dạ, đảo mắt dáo dác: “Không có, cháu không có”
Mẹ nó! Đến giờ nào không đến lại đến ngay lúc cô ta làm thế thượng phong.
Giọng Ngô Phỉ không chút nhiệt độ: “Vậy thì tư thế, hành động của cháu là gì? Còn không phải đánh người thì là gì”
Thượng Yến Phi nhe nanh múa vuốt, nhanh chân đi đến xô cô ta một cái, đỡ em gái mình dậy, phủi phủi bụi trên người cô xuống, nhìn sau lưng cô một mảnh đỏ, ánh mắt tối sầm, trừng mắt nhìn Ngô Vân: “Cô đánh người còn làm em ấy be bét máu như vậy, có phải muốn chết không”
Nghe vậy sắc mặt Ngô Phỉ, Ngô Phương lạnh dần, Thượng Khiết My mới chợt nhìn quần áo dính đo đỏ, cô nhẹ giọng giải thích: “Chị Phi Phi, đây không phải là máu, là hoa hồng cơ”
Có lẽ vì ban đêm nên Thượng Yến Phi nhìn thấy màu đỏ nên cứ tưởng là cuộc ẩu đả gây ra thương tích máu me đầm đìa.
Lúc này sắc mặt Ngô Phỉ và Ngô Phương mới giãn ra, mà sắc mặt Ngô Vân thì lại trắng bệch, cô ta đáng thương ngồi đó chẳng ai ngó ngàng hỏi thăm.
Ngô Phỉ nhìn Ngô Vân không nhiều lời: “Xin lỗi Tiểu Khiết, nhanh!”
Ngô Vân ngẩng đầu mới biết người bị bắt xin lỗi là mình, vẻ mặt như không thể tin, lắc đầu cự tuyệt: “Nó đánh cháu trước, cớ gì nó không xin lỗi cháu mà bác lại bắt cháu xin lỗi nó chứ”
Ngô Phỉ âm trầm nhìn Thượng Khiết My, thái độ rõ mòn một, khác xa một trời một vực khi nói chuyện với Ngô Vân: “Tiểu Khiết, nói cho bác cả nghe, có chuyện gì vậy”
Ngô Vân nhìn thấy thái độ đó liền cười chết tâm, quả nhiên mình là đồ bỏ, trong mắt người Ngô gia thì gia đình cô là sao chổi, rác rưởi hận không thể quét đi. Thái độ ra mặt rõ ràng như vậy không phải là muốn cho Ngô Vân cô nhìn nhận rõ hơn sao, như nói cho cô biết *trong nhà này đứa cháu gái như mày chẳng là cái thá gì*
Thượng Khiết My bèn nói: “Lúc con đi chơi với Vũ về thì chị ấy chặn đường con, còn hù doạ con phải tránh xa Anh ấy ra nếu không thì đừng có trách, con bảo Anh ấy là bạn trai của con cớ gì con phải tránh. Cãi vã một lát chị ấy liền cướp bó hoa của con còn giẫm nát nó dưới chân, con tức quá liền đánh chị ấy, nhưng là do chị ấy quá đáng trước, giẫm nát hoa của con, đây là hoa bạn trai của con tặng!” giọng cô tức giận mày nhỏ nhíu chặt khó coi, đôi mắt lạnh như băng còn phóng về phía Ngô Vân đang đứng.
Thượng Yến Phi cười lạnh, giọng mỉa mai: “Hèn gì lúc đó lại lén lén lút lút, thì ra là định bứt hoa cướp chậu. Cô có còn mặt mũi hay không, đã quên những gì tôi nói rồi sao?”
Ngô Phương bèn nhìn sang hỏi: “Phi Phi, như thế nào kể dì ba nghe”
“Lúc em rễ lái xe sang đón Tiểu Khiết đi chơi, thì người này lén lút nhìn, điệu bộ như một tên ăn trộm, hỏi ra thì bảo ngắm hoa, dì ba bác cả hai người cảm thấy có tức cười không khi một con điên ngắm hoa vào buổi tối đấy chứ”
Ngô Phương khẽ cười, bị nhạo báng đủ điều sắc mặt Ngô Vân liền trắng như tờ giấy. Cô ta uẩn ức đứng đó nắm chặt góc áo chịu đựng, giờ khắc này cô ta muốn có người đứng ra bênh vực mình, làm chỗ dựa cho mình nhưng xung quanh chẳng có ai, mà Thượng Khiết My thì được người chở người che, người ta nhìn cô ta như một con quỷ đội lốt người. Đáy lòng chua xót không thôi, Ngô Vân xoay người muốn rời đi, không muốn đứng đây chịu tủi nhưng Ngô Phỉ lại gọi cô ta lại.
“Đứng lại, xin lỗi Tiểu Khiết nhanh. Cháu là người lớn, cũng biết sự việc này người sai là cháu nên xin lỗi đi”
Ngô Vân nhìn lại, cười cứng nhắc: “Nếu cháu không xin lỗi thì sao?”
Ngô Phỉ đập đập cây gậy trên tay nói: “Vậy thì đem gia pháp Ngô gia ra trừng trị”
Ngô Vân cười khổ, hít một hơi: “Xin lỗi” giọng điệu chẳng mấy cam tâm, là do Ngô Vân cô không có chỗ dựa mặt mũi mất hết đã đành còn phải dụng hình gia pháp chi bằng dìm cô chết đi.
eyJpdiI6IkdNaWRkMTdUWVRMSnFCV0ZxeEt5U1E9PSIsInZhbHVlIjoiaHlDK1Q3QTNyOVdodEJGNDl6TE1JZ3BUc1VaN1ZERmhNVUZ1bVwvQ055WEt2ZnhmZGs2K2x5K01YeTNOS1JKXC9lIiwibWFjIjoiNmM1NTczZWQ2MmJhYTU1MWViMTE3NGE0MTYzMTM0NmYyNzZjYmQ1YzFlN2VlZjNmYWYyYWZiMjcxM2UxYTBmMCJ9eyJpdiI6ImZXRGc5bGc4RjY2UFNwWitCTWFaN3c9PSIsInZhbHVlIjoiRm9iMnNwM0pvYTJhWTA5dFhISVlOVVRDTmdCUktHUzJmTVBSdEg3bFNnc1ZZK0pZRzA1SWdKMEpPbXhXS09HdjdQcGRxRWFQZHV5bWZpR25lU1ZiR3ZYTEk0S1FcL0k3SjVQXC82WjczM0c2Z0lCYzl1NlwvSHBTQ2p4elZOOXY0eitEXC9EZXdQeDE3UjhGZFwvc0drd3FSSm5FRXdZNUtPc011akVxc0I2WXNpRzRQaDFZMUphTFRcL2QzQmxOS2diMTdqXC84YWFyaE5yd2s1djNRdWhiK0RYdzBKZ25LWWVIZGNZMlwvN00zUllMR1NHRVd3WFBObElFRWhPZ0hSMnRVZE1LT0pDd0xxMTV6TDNOXC8yUXkzUDFHVmRaN1wvaEU3Q2gxSHo1NjQ1QnoxVG1jUUI0Tll0ZXZSMElEZFltNmFuS3htK0NMY0N0YXZ4dHJheUVoaXZuSmM3YnY1eUdXVklBRkdtaGcrdzZkS0l5QllIWENlZnNDZ1hhUVwvbDVpTXZmeG8iLCJtYWMiOiJiYzQ5ZWFjOGIyOWE2M2ZlNWY3ODNiOTk1MjIzZWIyOTczZTA3ODQ3NjY3NWFlOGUzYmU5MjRjYmQ0NmIyMjBjIn0=eyJpdiI6IkFmQ29JUDRYejM5WTNRTlYwK28zVUE9PSIsInZhbHVlIjoiVysxYmxHOWVcL2wweHhodjhKcG1uRm53dFpoM05vajJ6WkREem9RK1ZpRDVsZXBTSjB2a1hMRUZNRnd2N1laVW0iLCJtYWMiOiI3ODBjMjBjNzU2ZWQ1NjU2ZWQ0ZjlkOTMxZjQwOWZlZDllNDI1NDc4NzdiM2ZhMTM5OTUwYTg1NTM1MDIwNTg4In0=eyJpdiI6Ildkc2ViNXN6cWNwNlh3aEZKb0k3U1E9PSIsInZhbHVlIjoiTG1VZXNqTDNBTWdhdng5TkRZNkNTWFpLTEZvSFRKOXpQcU5sYWhGXC9CWFc4aVI5TnVPQUFKd0FET2VPdUkzQ054WHcyR09vVmNLeVVGNEJaWEpORFllQlpBQjZac2NFalBmUlJQbWkrTFBCZ0tENzg4TndFZjIxbjBlSzBvWkhzIiwibWFjIjoiOGVjYTg3ZTIwZmE1ZTg2MWI2NTMyOWQ3YzA4ZjNlZjYzMjhiMDQ1YWFmMWFhZTNmOThiZmVkNjY3ZjhjYzIxNCJ9eyJpdiI6IjEyMVJKeGdwWWhrZ0xtWVJiZURtWmc9PSIsInZhbHVlIjoiU1l0OVpnbjZpR0ZqNklmTG1qT2pEUDBRSSs1TjZ4bndvXC9lc2NrdVNoTE1uTllLcTZ4aHZiOHlTMVJiQXhHSHEiLCJtYWMiOiJkYTE0NzgzY2M5MDcyNjhlYThhOWExYjYwMWRjOTIyYjdkNjRkMDEzYjI0MjliZDVhMTAxNGUyNzAyNzZmNzZiIn0=eyJpdiI6IkJDeXdFWW00Q0FXZVhMZXc5UFEyUGc9PSIsInZhbHVlIjoiN3hDWjk0WWxtYmRBNjJSS1piWmNtaXpCXC9Od3NTblZHMjByNUdzamxxZUJZNm1kN3FxNHZIKzRkdWVpS1Vrd2FnSUtsdHlsb1JwU1l2UkEyNEpBVDgxNnpZK21yNFN1aU9KVHlvREtkbUU0UytyY1JuSGc5Y082UUpGbFwvbGhGNWY2QVwvYVNQUDArck4xQlZTR3VxSjhYeVwvdEw2V0NtRjh6TkNDM28xeW41NGN2bUVWRk11cGV4Z0ZcL3BSR0VFNGoiLCJtYWMiOiJlZWUyNzlhYjJjODczZGRhNDM4OTU1OWY0MzkzZWQzZjFlOGIyZThlMzIyODkyOTExMTQxMzk0NmZmOTQwZDkzIn0=eyJpdiI6ImhhQWtXeExUMEV1M29sajd0RFh1Unc9PSIsInZhbHVlIjoiK2htdlhsVG9tWHlBQWM4enBiOWlTd0hSdDNWVHBDVTZcL0dkbXRsYmpreldMeFhycituUmhKOWZQRTJ3T29yN3IiLCJtYWMiOiJhNDBlYjA0NmE4N2JhOTVhNzYwMzg3ZWVkMDA4YTgxYjQzZTJmYmIzMWJiOWIxZTVlYjZhNjI1MjEzNDY4ZjIwIn0=eyJpdiI6Ik5tWGZPWjV3Tk1PY2FJbDlqS3dSQUE9PSIsInZhbHVlIjoiYlwvNVwvdjlIYjQ3aEJwck1oV1NWWmxLZTJPK2FDOVE1M2Y5bVYzNzdQRElzcmR1SVNsU2JVSlhcL0Rkc1NBVVkxTzRsNzRKMURoT2tjNVkwQXloOThmRTlLMDQreTBROWZnRmMyMVh0UWV4azFrVVJpdmxPQklMWCtDYlwvaCtBZ3l0IiwibWFjIjoiNjBlNTMzODRlNDMzMDE4OTIyNDgxNmQxZGZkYmIyMjViMmFlMzMwN2M1M2U4NjgzMjViNWUzMjNhZDRhM2I1ZCJ9eyJpdiI6IlwvTlp5VHptM2RnK3l5NTNLUnhaVFl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IndNYkhRMGF4Y1NsZlZjYkN3VVJOaFBGcG5JblRHbWg2OERObkp0VDEycngxb0pQNjI3eHk3cjJpb29EemRSYWciLCJtYWMiOiJiZjhhZTg5NDMyZTViOGNlNDllNDQ5MTMzMDExMjAyMTFkODVlNmExZmFlMzY0NDcwN2UzYzI5ZjJiMjFhMjlmIn0=eyJpdiI6Im0zZGM5MTNDRkJzQVp1UVRMTEI0MHc9PSIsInZhbHVlIjoiVU5RQWk4VmF1MVY5TjFnb244M3hCdFNMcFFcL0J0cDR6OXQyTGozTnhQdFlcL3p4dFlGOXVON2kybk5iMU9SbDVDYjR1Y2JwdDlBZ3MrMHdtUGZ3ZXdwTDRWeW1iZFJGSlVoKzZyYTROS2JOZmN6ZmVXXC9PRVJzZUY0dWdKb3JldjhiUHMzOWR5K2MzWlhudnREaHJqWDJQQ0pDZmxmWDNKSE9taGJEVXFqWTl0YlhiM3h0aXE1ZVNKbmNqRkdMN29uWEVOdlVNQVFheDNvc29lcWNXSitpMmNGMldxOUZSWXd2ZGtcL0hqcmFCMnhBdHhib0tuYnY2UDFZWkNGV0FwbVMycExucWxQOGszTDFGN2pzS0RRbXM5bVV4WUJsMW1kYmU1WmFjOHpUMTFTVTVkTVlvM2syaDVJVE9pSzZ0RXl1dnBWeHM4WDlVQ3ZRa0FNQ2h6enVCMHE0SDVvV3NUdzZrN1wvTmZmbVwvSmNvPSIsIm1hYyI6IjkzYjc5NmMwMzg1ZDYxNGI0MzQzZjgwMjU5ZTQ0MzZjZDUxNWQ2MTMxZWIxMzM0NTgyZjE3OGY4MGJkYTQ3YWQifQ==eyJpdiI6IlMrSEV3bysxaXlieXVXWWxjbmlQaEE9PSIsInZhbHVlIjoieUJ1VE96SVp6VzY5NDVEUnN1VjloNzVNT09KYUE4R1BDXC82UmlxRTJhWCtudVNJRjFjRHF3U2QwZ2FjUVwvMkZ2IiwibWFjIjoiNDBmMzI4NGRhMmM1NjA1OTA3ZmQzMTEyYTRiOTZjYjA4NmJkYjU4ZDFiMTI1YjZlM2ZkMjQ5ZTNiNDgzZTI2YSJ9eyJpdiI6Ink2cHBBY2cxR3VqYmxqZjRKdEJsNnc9PSIsInZhbHVlIjoiU1BCcVVoXC9leUJqTGVHNDBLcENtSU8wNnBHblV4b045ZXVmZitVVXJYM0Z5WU9KQk5IZ2IxVHlnenUxS0pnQnU4R1djdjJucCtrTHljQlNJWGo5dHc4TGIwdGwzU21EalRjRjZhb3NhWjF0WGd2dmVsWTFpXC84NDkxQVU5eEdITTNIWjAxNkxoZ3hTR3Jyd0h5N2doKyswQXNsMFhidVJcL1JBN3Zoa0pCdnVvbkVLaVFuUDRJWlVvZEFRRDYyUHlnK0xYTGpRa1wvWE1nQm1vK2pqeUZ1Z3hFK0hMbkxxMlwvZk1SXC9ZMTh4WWpadmRyUHI5dm9uam9VSVRPbTBIZGV0Y3BTbDF1V0Q0YzJRbWROdW9lYk9JS3BRK3pDYk9GR054RTdoNThkZUhZT009IiwibWFjIjoiZDIwNTVhMGViODczZTlmZDBhYmFhNDBiYzRhNWQyNDcyM2RmYTYwOGQwMWZkMjgxZjFmZjI4MTNiZTVhNDRhNSJ9eyJpdiI6ImF5UmJ6VHBrb3htTlRESHRiOG4wVmc9PSIsInZhbHVlIjoiUmp1S3FCcDRuNHVvaFwvOVwva3FPUHNjV0NcL056UGcrWTlCdnltZVdXeWM0bFJZOE0wRzhhQUR6YVptRVdQUjFqZSIsIm1hYyI6Ijk0MjZhMGFkM2FhMGYxODgzYTdjY2UxYjVlMGNlNjgwMWVlZDRhNjdlM2JmMTUyNzg2OWFhZDdhZDBkMmI4N2YifQ==eyJpdiI6IjFCUzlUZTFZdjQ3T3BldWhablBwOFE9PSIsInZhbHVlIjoiQ1JqR0Q4K2ord1AzbUJQZ3hhcEY0VVQra1U1VlU3K0hLcjFEbWdIelwvVUFUNFo4d1FlZVUzcU9SV3l4OU1rWlczcVBMakRJemx6b1ZEZ2VnbitMXC9sbTFNRnprM1VxVGdJTFF3TTBmcTI3YWg2WjVJS2dUNzFwK1VsXC9DRUlyXC9lYTQxemlkODBmMGQwY1Y5Z3hUazJjVTJmYjg5TzlMaGQxYkNNd09UK2Fidz0iLCJtYWMiOiJjYjUyYmVlZmZhNGEzMjBmNzJlNTFhZjY3ZDQ0MTlmZjNlNzZmNjI3Nzc1NDZjMDRlZjk5ZjQ5ZWE1M2E5OTdiIn0=eyJpdiI6IlRaVlRZZzZjTDZQUXdMTkpFaGRqK1E9PSIsInZhbHVlIjoiMU96aGIxWTBVeHU4bkkzUVFVMnNScWVYQllMU0ZPaCtzZHcwOEc4dGVqeGNtU281czFUckZhT1Z3MjJRc3l2YSIsIm1hYyI6IjI4YTU2ODI1YmRiNzk5YzllZWQ4NDFjOTRmOTRmNjg1ZjA1ZGVjMDU5YWMwZjdlZmFiNjE5NTU5NWE3MTE0YmUifQ==eyJpdiI6InJ6Y1VDeDd0WGg0elN2ZkJvRnFWZEE9PSIsInZhbHVlIjoiSHZZMDJMcU9sTWNLU1prQjJNbzdpaUphYUNcLzF4K21Ob1A2OHo1aEo2TjJvY1E5NmxkSG42VFdlWTlWN3JhdGtGQTlrQ1Qzc0wyWk04UkdDdW9LbkpYZUcrRXljQ2htNFdvUFwvb1N5eThvVEVRY3UxYXlOdE1nSG5zcGFrQnZnb25HWGJyXC95ZzVvMkZ2T0lRd1VCVlpRPT0iLCJtYWMiOiIzYmExZDFkNjRhZWE2ZjBhNTY0MzllNWFlNWM1ZDRmNDhkZWIwZjhhZGJlMDJhMjM0NmM5NWZmMjY2ZWI2ZmY0In0=