Thanh xuân vội vã - Chương 129
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 129 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 129 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Phương Sơ Khán dùng người cao lớn chặn đường lại, vẻ mặt vẫn lạnh tanh, Thượng Yến Phi nhấc mí vẻ mặt bình tĩnh không mấy quan tâm, giọng cũng thản nhiên: “Phương đội trưởng, bác cả bảo Anh đến kêu tôi vào nhà thì tôi vào, ngay cả em gái tôi cũng đi vào trong nhà rồi, sao bây giờ Anh lại ngán đường của tôi. Không ngờ Phương đội trưởng lại là người rảnh rỗi như vậy” giọng nói vừa không vui lại có chút đâm chọt nói móc.
Phương Sơ Khán vẻ mặt vốn yên ổn, nghe xong câu nói của cô liền sầm mặt.
“Tiểu thư còn nhớ *trách nhiệm* hôm qua nói với tôi chứ” vừa nhấn mạnh vừa nghiến răng cảnh cáo bắt Thượng Yến Phi nhớ lại.
Ban đầu nghe mơ hồ, nhưng lục lọi kí ức, cuối cùng vành tai ửng hồng, thầm mắng Phương Sơ Khán một vạn lần không biết xấu hổ còn dám nhắc lại chuyện tối qua.
Không cho bản thân bị yếu thế trước mặt người mình ghét cay ghét đắng, cô dõng dạc nói: “Tôi nhớ, nhưng hôm qua tôi say, Anh đừng nói là tin lời người say xỉn và rồi bắt tôi chịu trách nhiệm đấy nha?”
Nét mặt Phương Sơ Khán lạnh tanh: “Dĩ nhiên, đối với tôi một lời hứa như núi cao sừng sững không di dời không sụp đổ, chẳng lẽ Thượng tiểu thư thường ngày cao ngạo lại trọng uy tín, định không chịu trách nhiệm với lời nói?”
Vốn tưởng làm anh ta xấu hổ, giờ bản thân lại bị cao nhân dồn vào thế khó, Thượng Yến Phi ngược lại cảm thấy bị xấu hổ hơn. Trước giờ cứ nghĩ đàn bà con gái nếu người con trai lỡ thề non hẹn ước mà không thực hiện sẽ chạy đến ăn vạ, giờ khai sáng thêm một chút, có cả tên mặt nhựa đường Phương Sơ Khán này.
Cô nhíu mày, nhìn Anh ta gay gắt không đồng tình: “Phương đội trưởng, ý của Anh là muốn thế nào?”
“Làm bạn gái tôi” nét mặt Thượng Yến Phi căng ra khi nghe xong câu đó.
Phương Sơ Khán ăn vạ: “Cô sỉ nhục tôi, chịu trách nhiệm với tôi là lẽ dĩ nhiên thường tình”
Cô trố mắt, mồm mở đến độ không khép lại được: “Tôi sỉ nhục Anh khi nào chứ, Phương Sơ Khán Anh đừng có đổ lỗi bậy bạ cho tôi”
Phương Sơ Khán chỉ vào bộ phận nào đó trên cơ thể mình, có chút tức giận: “Cô sỉ nhục nó, rõ ràng nó là con trai cô lại nói nó là cô bé, cô nói xem có bị mất mặt hay là không hả”
Thượng Yến Phi: “….” chẳng lẽ…thứ đó biết đau lòng tổn thương lại còn có khả năng nghe được hiểu được?
Thượng Yến Phi mặt đen như đít nồi, nhìn bộ phận nào đó vài giây sau đó sợ hãi rùng mình dời tầm mắt sang hướng khác. Thì ra là ba đang đòi công đạo cho cậu con trai bị cô đổi giới tính.
Thấy cô dửng dưng, Anh càng đổ thêm tội lỗi, cứ như nhất quyết phải bắt cô đền bù tổn thất cho mình. Không! Là cho cậu con trai của mình chứ không phải cho mình.
Ừ! ăn vạ ngang ngược vậy đó.
“Cứ tưởng Thượng tiểu thư thường ngày vỗ ngực nói chuyện nghĩa khí, không ngờ có ngày lời nói cứ như gió thổi, làm rồi lại phủi mông đi. Nếu đồn thổi ra ngoài không biết mặt mũi để đâu, nếu cô không chịu trách nhiệm như lời mình nói cũng được thôi, tôi sẽ đi hỏi ý kiến của Ngài Ngô xem ngài ấy xử lí vụ này như thế nào”1
Thấy người ta muốn đi tố cáo, cô vội vàng kéo cánh tay anh lại, vẻ mặt khó coi, cứng nhắc: “Anh không cảm thấy xấu hổ hay sao mà còn đi hỏi người này người kia chứ, rốt cuộc cái liêm sỉ của Anh vứt đâu rồi hả”
Phương Sơ Khán khoanh tay, nét mặt bình tâm giữa gió lớn: “Tôi đã bị chịu thiệt, thì thêm một cái tiếng xấu cũng chẳng làm sao”
Khoé môi cô giật giật, nhìn Anh như gặp quỷ, ấn tượng ban đầu khi gặp Phương Sơ Khán là một người nghiêm túc với công việc lạnh lùng với những chuyện xung quanh, hay trợn mắt hung dữ nhìn cô nhưng cũng không đến nổi lưu manh khiến người ta chán ghét. Nhưng hôm nay, anh ta ngoài việc nói nhiều hơn thường ngày thì còn biết ăn vạ, mà là siêu cấp ăn vạ siêu cấp mặt dày, liêm sỉ cũng không biết vứt ở cái xó xỉnh nào rồi mà dám chặn đường cô mặt dày mày dạng ăn vạ như vậy. Đúng là ấn tượng xấu ngay lúc đầu đã báo hiệu không phải người tốt, nhất định phải tránh xa.
Thượng Yến Phi muốn lấy dép vả vào cái mồm nói nhiều trước mặt. Cô đảo mắt, lãng tránh khỏi ánh mắt lên án của Phương Sơ Khán.
“Tôi nói rồi, hôm qua tôi say bí lối cùng đường, Anh cũng thấy rồi đó, lời nói khi say xỉn làm sao có thể gọi là lời hứa, trách nhiệm chứ”
“Đúng thật tôi thấy cô say xỉn, nhưng tôi thấy cô nắm quần tôi” Phương Sơ Khán nói.
Mặt Thượng Yến Phi đầy vạch đen, kiên nhẫn rồi kiên nhẫn, lại phải ra sức tốn nhiều nước bọt nhất trong ngày để giải thích 1 chuyện đến trẻ con còn không để ý: “Đúng là tôi biết mình làm bậy làm bạ, là tôi sai tôi sai nhưng mà hôm qua tôi uống bia, uống rất nhiều bia, tôi say quên trời quên đất, miệng lỡ nói lời không mấy tốt, Anh cũng đừng nên cho là thật” thiếu điều Thượng Yến Phi vò đầu bứt tóc moi tim moi phổi moi não ngay tại đây để cho anh ta biết mình không hề nói xạo, không phải là tên lừa bịp, phải cố gắng bình tĩnh dữ lắm mới có thể giải thích cho tên này nghe coi như lần cuối đi.
Phương Sơ Khán vô tội: “Nhưng lời nói khi say toàn là lời thật, cho nên tôi tin”
Thượng Yến Phi cuộn chặt đấm, cắn răng hít một hơi sâu rõ là tức đến đỉnh điểm bóc khói, còn tỏ ra vô tội với mình Anh ta như một diễn viên thực thụ, lời nói khi nói ra giống như bản thân bị cô ăn sạch sành sanh rồi chạy đến bám đùi đòi cô chịu trách nhiệm. Nếu có người chứng kiến cảnh vô tội vô hại này, chắc chắn sẽ bị lừa đến đần độn ra.
Nghiến răng ken két, ánh mắt nhìn anh cũng gần như dao và lựu đạn đang châm ngòi: “Cái đó là trãi lòng, trãi lòng hai người nhăm nhi uống rượu tôi 1 ly anh 1 ly trò chuyện này nọ mới tính là lời khi say là thật lòng. Còn tôi thì khác, lúc đó tôi cũng chỉ nói đùa thôi, không tính là thật. Phương Sơ Khán, Anh thông minh như vậy, Anh hiểu ý tôi chứ? Hử?”
“Cô nói cũng đúng” thấy Phương Sơ Khán không bác bỏ nữa, cô thở phào, giờ nhìn anh ta cũng thuận mắt hơn nhiều rồi.
“Nhưng lúc đó tôi với cô cũng đang nói chuyện, cũng tính là chuyện trò đôi bên” lại tiếp tục.1
“Ách” thiếu điều cắn lưỡi.
Thượng Yến Phi: “….” đầu muốn nổ tung rồi, cái gì mà thuận mắt chứ rõ ràng là kẻ thù 10 kiếp của cô, cô nợ hắn hay hắn nợ cô mà bây giờ đến kiếp 11 vẫn bám theo đòi như vậy chứ, nếu hắn nợ thì cô không cần hắn trả đâu, còn cô nợ thì…coi như Phương Sơ Khán rộng lòng bỏ qua đi, sau bám mãi không buông thế này.
Trợn mắt nhìn anh lại gặp phải quỷ, lòng ngực thở phập phồng như muốn nổ tung, cô gầm hét lớn tiếng vào mặt Phương Sơ Khán như trút hết những gì đã chịu đựng từ đầu đến cuối: “Rốt cuộc thì Anh muốn thế nào hả cái tên mặt dày vô lại vô liêm sỉ ngang ngược, cái con bạch liên hoa đáng chết này”
Hét xong mới cảm thấy thoả mãn, trên đời này có hai loại bạch liên hoa, một bạch liên hoa khiến cô yêu thích không rời là cô em gái thuần khiết, còn một con bạch liên hoa còn lại là cái tên mặt dày này làm cô ghét đến mức không muốn bỏ vào mắt, đúng là thế giới luôn chia ra 1 thích và 1 ghét vô cùng cân bằng. Thở hì hục đồng thời ngẩng đầu trừng mắt, định hé môi chửi tiếp không ngờ thấy ánh mắt Phương Sơ Khán lạnh xuống, gương mặt tối lại không còn vẻ mặt đùa cợt ăn vạ như ban nãy, ngay tức khắc lời bị nuốt ngược vào bụng, môi cũng ngậm chặt lại không dám hó hé, đưa đôi mắt vừa sợ hãi nhưng không khuất phục nhìn Anh ta.
Thấy sắc mặt ngày càng khó coi hơn, Thượng Yến Phi e sợ, nhìn Anh cười cứng nhắc: “Anh…đừng có nhìn tôi như vậy, quả thực là…hôm đó tôi uống say nói lung tung, còn sỉ, sỉ nhục…của Anh, tôi sai rồi…xin lỗi nhiều”
Nghe tiếng thở nặng nề dồn dập, đáy lòng cô run rẩy lên, cúi đầu nhắm mắt tưởng hắn sẽ chửi mình một vố nên yên lặng mà nghe.
“Đừng có cười kiểu đó, so với khóc còn xấu hơn” Phương Sơ Khán dời tầm mắt không nhìn đến cô nữa.
Thượng Yến Phi bị người ta chê bai ghét bỏ, môi vướng vướng lên định gân cổ cãi lại, cuối cùng cũng đành thôi. Cô lí nhí nói: “Tôi sẽ không làm bạn gái Anh đâu, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm bằng chuyện khác sẽ không để Anh uất ức”
Phương Sơ Khán nhếch mày vẻ mặt hứng thú: “Là chuyện gì”
“Bất kể khi nào Anh cần nhờ tôi có việc, thì tôi sẽ giúp”
“Bất kì việc gì?”
Gật đầu chắc nịch: “Chỉ cần không phải phóng hoả giết người, mọi chuyện đều được”
Phương Sơ Khán nhếch mép ý cười rất rõ, hài lòng bỏ qua.
Thượng Khiết My sau khi ăn cơm cùng Ngô gia thì lại chạy đến QF làm việc, vì bản thiết kế đã vẽ xong hiện tại đang trong quá trình sản xuất cho nên bọn cô phải đi vào khâu sản xuất. Nơi đây có rất nhiều người phụ trách may sản phẩm toàn là thợ chuyên nghiệp, họ chỉ phụ trach các sản phẩm sản xuất nhiều, ví dụ như một sản phẩm mà sản xuất ra với số lượng nhiều thì việc đó là do họ làm, đừng cho là thợ may nhưng thực ra tay nghề của họ rất tốt lại chuyên nghiệp. Còn các sản phẩm do đích thân nhà thiết kế chính làm ra thì phải là những mẫu số lượng ít, hoặc là tham gia show diễn thời trang, bộ sưu tập thì hoàn toàn là do cô và Nhiệt Tịnh phụ trách.
Nhiệt Tịnh vẫn còn bị nhức đầu, lắc lắc đầu để bớt chống mặt rồi tiếp tục cắt vải may vá, thước dây trên tay của cô bỏ xuống, cô dừng chốc lát rồi nói: “Chị Tịnh, hay là chị nghỉ ngơi một lát đi, đến khi khoẻ hẳn lại tiếp tục”
Nhiệt Tịnh lắc đầu từ chối: “Sếp, tôi không sao cả, tôi là nhân viên sao có thể nằm ngủ mà để sếp của mình làm một mình chứ”
Cô lau tay vì dính phấn quá nhiều, cười cười đáp: “Nếu chị không khoẻ, thành phẩm cũng vì thế mà hạ xuống một bậc chất lượng, vậy nên là vừa mất tinh thần mà kết quả đổ sông đổ bể, không đáng đâu chị”
Nhiệt Tinh nghĩ nghĩ thấy cô nói cũng đúng, bỏ đồ trên tay xuống lau tay sạch sẽ mới nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi. Cô lặng lẽ đi ra ngoài, pha một chút đồ uống giải rượu giúp Nhiệt Tịnh bớt được phần nào cơn đau đầu.
“Ý, Sơn Hạ là Tiểu Khiết kìa” Lưu Ý Viên nghe danh QF là hãng thời trang gây bão gần nay, vừa khỏi bệnh liền khéo Tôn Sơn Hạ đến QF mua sắm cùng mình, đi một vòng tầng 3 mua được không ít đồ, QF đúng là chi tiền nhiệt tình, số lượng nhân viên nhiều đáng kể, khen nhất là thái độ phục vụ nhiệt tình mừng rỡ, phong cách ăn mặc lại lịch sự không xề xoà rất gọn gàng, thấy khách mua nhiều sẽ tự mang đến xe đẩy còn đẩy giúp khách hàng, cho dù là sản phẩm giá trị thấp vẫn rất vui vẻ giới thiệu. Đi lòng vòng mệt liền nghỉ chân bên cạnh thành cầu thang, nhìn phía thang máy đối diện có hình dáng quen thuộc, Lưu Ý Viên cố gắng nhìn kỹ mới phát hiện là cô bạn thân của mình.
Tôn Sơ Hạ liền nhìn thấy, hai người không nói không rằng chạy nhanh vòng qua đám người, nhân viên đẩy đồ tiếp không hiểu gì lúng túng kéo đồ mà chạy theo sau.
“Tiểu Khiết, chờ đã” Lưu Ý Viên bắt cánh tay cô kéo lại, còn thở hì hục một hơi.
Thượng Khiết My cũng ngạc nhiên khi gặp bạn mình ở đây, cô hỏi: “Viên Viên, Sơn Hạ, hai cậu đến đây mua sắm hả”
Tôn Sơn Hạ gật đầu, ngược lại nhìn cô, lại nhìn thang máy vừa đi ra: “Cậu cũng đến đây mua sắm sao, nhưng mà cũng không giống lắm, tớ thấy cạnh thang máy có dán dòng chữ cấm người không phận sự đi thang máy này, mà…cậu mới từ đó ra”
Lưu Ý Viên ghé người qua nhìn, cũng thấy tấm biển dán đó. Hai người đồng thời quay ngược lại nhìn cô thăm dò.
Cô xấu hổ việc giấu bạn giấu bè, gãi đầu e thẹn nói: “Xin lỗi hai cậu, thật ra mình là CEO của QF, đồng thời là nhà thiết kế chính”
Lưu Ý Viên, Tôn Sơn Hạ há hốc nhìn cô, bọn họ chỉ QF lại chỉ tay vào cô, nói không nên lời.
Lưu Ý Viên hoá ngốc.
Tôn Sơn Hạ cứng người.
Thì ra cô bạn hiền lành nhất nhóm lại là một phú bà, trong tay tiền nhiều danh phận lại càng cao. Mấy hôm trước nghe từ miệng của mấy người Dật Hoàng, Tiểu Khiết của bọn họ là thiên kim, là cháu gái của Ngô Đức Vạn tiếng tăm lẫy lừng, là gia tộc giàu có có thứ hạng cao nhất nhì nước X, họ đã kinh hãi rồi, cũng vì hôm đó Tôn gia và Lưu gia cũng được mời đến mà hai cô gái thì không thích đến nơi tiệc tùng để gặp mặt những đối tác gì đó rồi lại giới thiệu nhau gì đó, nên bèn rủ nhau đi chơi, Tôn Trì Phong có tham dự nhưng Tôn Sơn Hạ giận anh mình nào có nói chuyện đến, Tôn Trì Phong về nhà cũng không nói cho cô ấy biết. Lưu Ý Viên thì mãi mê với mua sắm, mỗi ngày rất ít ở nhà cho nên cuối cùng bọn họ biết được lại từ miệng bộ ba đốt trường.
Chưa hết, lại vài hôm sau nghe tin Ngô Tần cũng chính là người của Ngô gia đắc cử Tổng thống của nước X, hai cô chấn động một phen, vậy là cháu gái Tổng thống đại nhân rồi. Choáng váng này lại đến choáng váng khác, Lưu Ý Viên cụng cụng tay cô, trêu ghẹo…
“Tiểu Khiết của tụi mình vừa có anh chồng đẹp trai tài giỏi vừa có sự nghiệp sáng ngờ, ây dô ganh tỵ với cậu quá nha”
Tôn Sơn Hạ kết bè nói theo, không giấu nổi trêu chọc mà: “Đúng vậy đúng vậy, hôm nào phải mời chúng mình đi ăn đó, cậu phải đãi bọn này một bữa”
Thượng Khiết My cười cười, nhiệt tình phối hợp: “Được được được, hôm nay hai cậu đến ủng hộ tiệm nho nhỏ này của mình chi bằng lên phòng làm việc của mình chơi một lát nhé”
Lưu Ý Viên và Tôn Sơn Hạ nhìn nhau, Tôn Sơn Hạ dè dặt hỏi: “Có làm phiền đến cậu không, mình nghe nói QF đang tham gia show diễn, cậu rất bận bọn mình không muốn làm phiền cậu đâu”
Lưu Ý Viên gật đầu thấy đúng: “Hay là hôm khác bọn mình đến chơi nhé”
Cô xua tay lắc đầu, dù sau tới tận cuối tháng show diễn mới bắt đầu cũng không coi là bận: “Các cậu lần đầu đến đây cũng như đi thăm mình, mình phải đãi ngộ các cậu chứ, với lại đâu phải có một mình mình đơn phương làm việc, QF có tận hai nhà thiết kế chính, mình cũng nhàn rỗi lắm đấy, Chị Phi cũng hay giúp mình nữa”
Cô quên mất phải đi lấy nước uống cho Nhiệt Tịnh nhưng vì tiếp khách, cô đành nói với nhân viên đứng cách đó không xa: “Mễ Nguyên, cô giúp tôi mang một ly giải rượu cho chị Tịnh nhé”
Mễ Nguyên: “Vâng, sếp lớn”
Lưu Ý Viên cong mắt thích thú: “Sếp lớn nha sếp lớn nha”
Cô dẫn hai người đến thang máy, Tôn Sơn Hạ mới chợt nhận ra còn đồ của mình, nhìn thấy nhân viên ở sau lưng không biết đã đứng ở đây tự bao giờ.
Lưu Ý Viên cũng ngoáy đầu nhìn ra sau, thầm chửi trí nhớ hay quên của mình.
“Cậu coi, đến của cải bọn mình còn quên được luôn nè, không biết nữa có chồng con rồi có khi bỏ bên lề đường hay rớt dọc đường cũng chẳng để tâm mà nhớ”
Hai cô gái che miệng cười thầm lời Lưu Ý Viên nói. Có khi sự việc đó xảy ra thật.
Tôn Sơn Hạ nhìn một xe đẩy đồ chật kín, lại nhìn thang máy, chần chừ nói: “Đồ phải làm sao đây…”
Nhân viên mỉm cười lịch sự, vì thấy ba người nói chuyện vui vẻ, lòng thầm nghĩ là bạn của sếp cho nên đối đãi ngày càng nhiệt tình và cẩn trọng hơn, không phải vì là bạn sếp lớn nên đối xử đặc biệt hơn những người khách khác, thường ngày họ cũng đều giữ chừng mực của mình, QF là thương hiệu, thái độ của nhân viên cũng mang phần nào biểu tượng của QF, nếu thái độ không lịch sự và hiếu khách sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của QF.
“Thưa hai vị tiểu thư, tôi sẽ mang tất cả sản phẩm đặt vào tủ và khoá lại, đảm bảo của cải vật chất của khách hàng 100%, hai vị yên tâm”
Lưu Ý Viên, Tôn Sơn Hạ cười cười khách khí, tán dương thái độ làm việc này một trăm một nghìn lần, cũng tán dương luôn cô bạn thân đã quản lý và chỉ bảo nhân viên của mình tốt thế nào mới có những biểu hiện thái độ vui vẻ làm người ta cảm giác vô cùng ưa thích thế này.
“Cám ơn anh đẹp trai nhé” Tôn Sơn Hạ nháy mắt cười nói.
Anh trai nhân viên được khen liền đỏ mặt, cúi đầu vội che giấu ánh mắt hoảng loạn, lắp bắp đáp: “Là…là bổn phận của tôi thưa cô”
Lưu Ý Viên thấy cô bạn nhà mình chọc trai nhà người ta đến đỏ cả mặt gai cả mắt liền gõ đầu một cái, kéo vào thang máy, miệng lầm bầm: “Nếu để tên Ngạn Hữu kia thấy cảnh này, có khi anh trai đó ra về không gãy xương cũng bầm dập tả tơi, nếu không phải như vậy tớ liền bái cậu làm sư phụ”
Tôn Sơn Hạ bĩu môi: “Tớ có liên quan gì đến tên Ngạn Hữu đó chứ”
Lưu Ý Viên liếc sang: “Đúng rồi đâu có liên quan gì. Ngẫm lại, không cần Ngạn Hữu ra tay, có khi hai ông anh nhà cậu hành người ta tơi bời trước rồi mới đến tay Ngạn Hữu đấy chứ”
Thượng Khiết My nhanh chóng tham gia chương trình trêu chọc: “Sơn Hạ, hoa đào của Cậu sao mà rơi lắm thế, nhưng rơi trúng ai liền phải qua ải của hai anh nhà, hâm mộ quá nha”
Tôn Sơn Hạ trợn mắt, sau đó ai oán nũng nịu: “Tiểu Khiết” kéo dài một hơi.
“Ngay cả cậu cũng học theo Viên Viên trêu chọc mình sao”
eyJpdiI6Iko2RE9PVDNnSDR3ZzVrQUxpTXZnR3c9PSIsInZhbHVlIjoiaFlndDhYSUVkbDFcL1wvTTlYcGRrY2dNTThvZTlvR0d4bHFqd3ZZc3dzZnh4UnZZYlRcL3BFV1ZVcWEwcmlra25ySCIsIm1hYyI6IjM0YTRkODIyOGQ1Yjc2M2RmM2RmY2Q4Zjk0ZTJmZDgxMjY5ZDJiM2RmOThjOWU1NDIyNWIyMWJjZDhjMmRlNDgifQ==eyJpdiI6Ik84enJtYnFRbUVTWEkrQ2JaUUYyVVE9PSIsInZhbHVlIjoiS1JlZmRId2lxMUdcL1lrSGVGTGtvT3RnMWRUSkZcL2FmeGQySldMRGwzTDFEV0s4RHROQkx5bWZaQUttOGtyb0lZMG1IayttUWVUTlM2QUk3Qnc1b2xYUT09IiwibWFjIjoiOTMwMzBhODM0ZWViYTEzYjRkYWU1MTkzYTE4NzAxOGI3NGExZmViYzYwMGIyMzEzNmY0NmMyNWE5YTljZmVmNiJ9eyJpdiI6Im1UcWlpdFNGMVdoYnZwRzloS0tjMHc9PSIsInZhbHVlIjoieU0zZkFaTURvUEVUdDBaTGo4cnMwZm1kVzAxVGlXc3VtN3lrU1hpNXZXc1lGMExcL2F4TWF1eUVDY2VLQ0JueFkiLCJtYWMiOiIxNzRiNzg0NmFmN2IzNzNhYWYwMjcyNTUwYzFiNDU1ZmI1OGQzMTdiODM4OWQwZjVmZDU2YTNmZWVmNGQyYjExIn0=eyJpdiI6IkpZNE5aK3BNSkxiNTY3bGZWK2RDRkE9PSIsInZhbHVlIjoidjJQenRRNEowTks1dElKV3RWa1BKc1wva2FJSnE2OWJUTXdWXC9DU2JQaXl3SFJoQ2tUZ3IwT2F4cDFrNXBQUW1paTBjckZZbXpuZEFxOGN6YkpRVFR4YXVlckMxRm1ZSk1CN1BIMXlaclhYTjJnK0dFaWJjYVRBODlFbFIxMkVXUnlTZjZaRmJUV05JWWRUNmtMZXgycFBLZ3A4ZmlBVWpoUGttTGxPS2dVYitOZElkY3U5Zk1cL0hwMnZYeG9PRlhTeCtFdzF0aDgyMWJsUGJUbTRjSk02dnk0dXFnUDU4c3FzZkZGNTlUUWI1UVZcL3dZWU5KMEFBa2hTTXdpeEVZdEgiLCJtYWMiOiI4Y2UzYmRjZjA3M2JhOWI0OTZhNjgxODc4M2Q4MWE1ODExNGY3YmRlYjVjNzgzMTVhNjUwZjMzNDNkYjBlOTI2In0=eyJpdiI6IklBSzA1cXJYVlpISEs3NldDWnp5aEE9PSIsInZhbHVlIjoiVGlBQnVtYTYyUFBmV1wvYmhyNXl2dVlaWlJLNHpiQ0dhMDZ4clNDMzdsejA4UzhXVHFycEdPK00xYVZVcURmVGMiLCJtYWMiOiIxYjliYjA2YTAwNjkxMTRhODZiMDA5ZjcyZTgyYzBkMzY0OGE1ZDJhZmNjNmUwNmI0OGM5Mjc3NjlmZmFkNzI3In0=eyJpdiI6ImorSm5LOGJmaFJSMnFqbUNUOHVJV1E9PSIsInZhbHVlIjoiamJwTHBHNFpDXC9hNDJwYVhQY29PVEtucTVlQ3ZmT25jVDZQRG15VkRCcmxrTGYyNmxwa2ZVU3NHY2ZTOVdhVmVrWENKR1VrTlwvS1wvanFuclVQaTkzclFJSGd1a2VvZ1E4eVFFUjV1VDA5NHZ0eWxLbThwRUUxRnFReVhla1ErTjMiLCJtYWMiOiI2MmZhNGExNWU0NGNkN2ZmMzdmYzBhY2Q3YjgyZmU3MzA1OGZiYWYwZWVlZGRhYjcwZjQyYWRmMWRlNDNjZGZlIn0=eyJpdiI6ImNWN0lFRFpyYlRHOCttQ3ZMS1wvc2dBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNiYXdxNjFZMmt5UTFKRXBEWnVHRGs0NzRFZHdpMG04ejRvbnBLM2Q5em1LMXg0TVwvVjNRWk9QWTNBN0ZVdjVKIiwibWFjIjoiODQ1ODk1MWE2NDMxMmYyMjVjZDM2YTFlOTlkZDlhNjk3MTAxYmViZWI1MTk5OTdkOWYzMGIyMDk5OTUzY2UxNyJ9eyJpdiI6Im9nTFI5WEFrY2J2TTVCZ3RWWEVTTFE9PSIsInZhbHVlIjoicnY5akRlXC9RaHFENXhwclBNXC8wNVFJNDhRSlwvdUdEVzNLOW5qOFJ0cnI4dWJLaVNCNG1uT3BGTGd1XC9valV3bmtWMU1vcU53d0JpQzlzT0s5M1oxTVdLNDhycW9kaHVtYlFIcFwvSUIwNXhJTmphbWlRVTRIK0VPelwvV1wvMzRVK2NcLytpRCtDb0V0ZzlzcGtSbHFRMEJYbU1HWFdVaHRSODVkZDNER2NkOEliWXhuT2Vmbzh1OWwyUmdIUDNBbVc1aU8iLCJtYWMiOiIyNDUyODc3ZWFjZGMwMmEzMWVkZWQ5NGEyOTRjM2Y0NGRkN2QwODNjM2NjMGE5YjliZDBjNTAxZWNjMGVkZTczIn0=eyJpdiI6InM5dllsOEx0c1dodTdpUWZFaG5NcWc9PSIsInZhbHVlIjoibldlVGNQS0tvcTdvMHJOdjVXMWJZZFltUmFadHBiQXNib3h2SGVGVGxUNzlGNFNzMEtLdFNiNXlISk5wdkhBWCIsIm1hYyI6IjQ3ZTg3NTk2YmIwOWJlNzY0MDY0NDdlNmZmZjUzNTBlNDg3MTg3OTBiNTIwYjIxY2ExYzRkZDJlZjU0NTVkODIifQ==eyJpdiI6InpBUzVqSTlPdTJFZEx0WVd3QTJmenc9PSIsInZhbHVlIjoiQjVnVW9YMzFIQ2ZEM3ZsZTJrZldkS2hUbjRoc1BZc0RubUhLc1VCTm51R2lUR2hXdmZvMUo4Zzdqcmo5cmRUVGViS0NMekVIRmpJeXY3QkJlNElWQ0hCVTRrMFFnSjAyUnFzOXlwYk1XWjQ3aHFPdmtIN1NNcWt2bTZ1SjMyXC9aa0dCQ0VQODhjMVpRWkh0ZHRuMEFHOUl5TUYyakRmTDNTaVlNTXlrODRtaz0iLCJtYWMiOiIzNTAxYTFlZjA4NWFjMjk4OWRkNjlmZWMxYWRiYzhlMTllOGUxOTQ0NDFkZWViMmM1N2YwMzkyMjg5ZDRlMTRiIn0=eyJpdiI6IlR0eEtyS1hsR1BBMlRqd2dhTXhNM3c9PSIsInZhbHVlIjoiRytPY2JBY1pVcGxyKzVVeXhqaStLWjlKYlVKUFd3dXNjSmN4a2l2ZmtjU3NSRjJkRXF5ZUFuN3pidVRlVHY3RCIsIm1hYyI6IjBlNzJiODk3N2Y5NDZkN2JhMWY4NTU2MzRjMmQ3N2Q0MmI0MTdjMTU4YTcxNDBkZjhlYmM1NDlhODk1YjgwYjAifQ==eyJpdiI6ImZtZG5FYVJqR1lxaHBudjBIcmR2cXc9PSIsInZhbHVlIjoiSTM5MGxESU9lWUlveER0U1JtU2Q3aGpwXC81NG9MdmtyUlB1VG1WSWRNQU1qNXhMem5uVXRVRVNacTRjT2RcL0I3TUxRd1c1TkFkamhIeUlPNDJqd2t1UEN2ZE5EUGN6QjhqeXFcL2ZaMDhjTkRpdUVRdkd2VUc2NDJmNlNuUlk4ZHYyQ0kzZCtNNTNcL2xZZzNadUZRRFgxOTVlU0txdVwvVkRnMVg5aTh2ZFRYVnRkNzljZ1dVTExBUXN1blFocWJDdEdEc2JOQnZXd2xBSlluZmZNb2l3dks3ZlE4S1NcL3YxUWtxbDJsUXdGNGlUZ2lWR2VMYXRDT0hNbzZCVVMzUnFyNHo2Y3Fhamx4RXlLNzdJb3NCSXhVK1hiNUViaDR6UW9wRnlkMUR1TFRJNUtVR0N4RUFRUDFUaEo0UTU1MkxiOUFncVJnem1KSWt6ZFk3MEFqVTNZQjVHMFFDWmZcLzFtYllDQjYxalhKeXJhZWNsUUdTcktNXC9zZFlDMWdRWmVUSklyenQycytGU200ZEthZnlMUERcL0tESmppelRSU2JhQ2E5T2liK2FZOHhpST0iLCJtYWMiOiIzMjU3ODJiMTRlOGFlNmQ5YzNjZDMwOTMyZDVmMzY1N2FmYTUxYjJhN2NmODFhMWJkOGM5ZTdjYzZmMWI3MGE5In0=eyJpdiI6IlgzYlVCMEhJM2pXNjBuTDNvOGN6T1E9PSIsInZhbHVlIjoiNXNib0luQTZrMHBaNkg1RnJNWlkzRjcwTEIyOTRQXC9haXdUZ1FCRHNEdG9wMTczSER6RFZRejhcL1ZINlFGdHZrIiwibWFjIjoiYzRlNzM3ZTY4NDcyMzQxZDY3N2ZhNzgyNzIyZTM0MTQyZjgxYzRhNGExMmZmM2E2ZTEyM2FlMTAxMDdmYjc3NSJ9eyJpdiI6IllpaWVEZzQ2SjJGVDV5WmVXRDJrMlE9PSIsInZhbHVlIjoiOUFJSFF5N052NFBoUTd4d2hSVDJjbmo1UzlXaUdpS2pBUkdza2dKWk05UTVXdnRZYVd5UERwM2I1Y3E2czRCNWZxME5OYkk3ME9aaHoxdE8wamk1NDhaVldXXC9GRXBjTzRYVUp0WmJaNFN3M0phVktoMGtKelphQWpDdzZ0NkV3eG44VDQ0c3BhNndXT09vUEtEb2R0WU9uRncwektyR1wvOFpTcnd0NkgyNXZjZHcrMEVyU2lBaTVlR2FiZ3pkUnkxXC9FZ3doYkN1S3YzUlQraUZjeFBOXC9Cb2F1S0NTRkpnbTJ5SDdSUWR3Yk09IiwibWFjIjoiNmZiZTlkYzE5NTExNTE0ODE4NjBmZjczYmRiMDc3YzljMGQ1M2M5N2ZmNjIyMzU5M2UyYzExNTk0NGZkMmE5MiJ9eyJpdiI6IlFDV3JnOUF3dEhuU2g4aVhHM013SlE9PSIsInZhbHVlIjoieDE3dHZXcWFoRGxvdHF5SUdCeE1YUmhFQkJqWFwvZnNrMzN6VXR4Y3Q3NGlcLzZWVmFKRnZcL1ZNeEZNQmNxZFVMQiIsIm1hYyI6IjUxMThlOTA1ZjVkOTgzNTVkYTM0YTFlZjIxZmNlMzJkMjgxMmI3ODc0YTlmZjcwMzUzZGYzMDVhMjA2MWQ0ZWEifQ==eyJpdiI6ImloTWlZTThLcFlYWEtaVHBcL3Z5NmF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IldWVDMyMm8weGdhU1NoYXArbDhEWFJ2VHhDSTEySWVVeG43ZzM0UVZQR1JGUUE4MlI3ZlNhNExWMThkakVKaVpXXC9rQ21rQWludEZnbFkyaThERlhHTmJ5dWVoRkhwTEhNSGorajhwR1dpczRrc2tnM3lDRGl1d1pickxUN0FDRk9KUkJ2SlhwOG8xXC9GcVdCNGZtRSttWUtGUk9hajR5aERlb0NEUFFYU2VaZHRGcTVwQXhnMjZ0a3lOcEJsQzNpIiwibWFjIjoiMTg2ODMzYTQ0MmMyMzE2YjgxZmE0NzljNDc3NWU3MmQ0ZWJiYTQ4MmZjMzBjZTVkMjc3OWQ0YWRlN2YzZTUzOSJ9