Thanh xuân vội vã - Chương 127
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 127 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 127 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cô đã nghe Nhiệt Tịnh kể về vụ việc bóc lột tài năng khi làm nhà thiết kế núp sau cánh gà cho PCF rồi, giờ đây nhìn Mẫn Phương Kiều khuyên người về không được liền muốn đánh người, đã thế còn là người của cô. Nhân viên của cô dễ ức hiếp vậy sao, thân là sếp lớn cô phải đứng ra bảo vệ vậy mới xứng là người dẫn đầu. Nghĩ đến việc ban nãy cô ta muốn đánh Nhiệt Tịnh, khí lạnh của cô tản ra cười khẩy một cái đồng thời lườm nguýt:
“Mẫn Phương Kiều ngoài mắc bệnh ảo tưởng năng lực ra, không ngờ còn bị bệnh não úng nước, thật tội nghiệp”
Thượng Yến Phi: *trời ơi trời ơi thỏ con có răng nanh*
Thượng Yến Phi đang đứng xem tình hình hoá ngốc với câu nói giễu cợt của em gái mình. Nhìn cô với ánh mắt không thể tin được, ai đây? là em gái tôi sao, không quen.
Mẫn Phương Kiều nhìn thấy người trước mặt, trợn mắt ghen tức nhìn cô như kẻ thù 10 kiếp: “Cô là cái thá gì mà đẩy tôi”
Mắt dời xuống, thấy túi xách thương hiệu QF trong tay bọn cô liền cười khẩy: “Cái thứ nhà quê như cô cũng đua đòi mua sắm đấy à, người quê mùa lại bẩn thỉu như cô mặc mấy đồ đắt tiền này cũng chỉ làm bẩn thương hiệu của họ thôi. Cô cũng chỉ là thứ ăn bám nhà họ Ngô chứ có tiền đồ gì nhỉ? Thứ nghèo nàn như cô cũng chỉ chăn bò chăn trâu làm ăn mày mới hợp bản chất dơ bẩn nghèo nàn vốn có sẵn trên người chứ, định tiêu sài phun phí tài sản của Ngô gia hay sao, nói thật ngoài cái danh xưng cháu ngoại Ngô lão gia ra cô chẳng có cái thá gì ra hồn”
“Cũng chưa chắc cô là cháu ruột, có khi nhận nhầm cũng nên, mà cái thứ vô dụng coi chừng có một ngày bị Ngô gia vứt ra bãi rác đó” Cô ta buông lời sỉ nhục.
Nói xong cô ta khinh miệt xì miệng nhạo báng.
Ban nãy thu dọn đồ nhưng cô quên mang túi xách theo thấy trong góc có túi giấy đựng trang phục của QF liền cho vào đó, cho nên bây giờ Mẫn Phương Kiều lại cho rằng bọn cô đến đây mua sắm lại còn tưởng cô không có tiền nên tiêu sài tiền hoang phí của Ngô gia để đua đòi thương hiệu nổi tiếng. Cô cảm thấy nực cười!
“Sếp..” Nhiệt Tịnh định lên tiếng nhưng bị ánh mắt cùng hành động *suỵt* của Thượng Yến Phi làm ngừng lại.
Thượng Yến Phi đứng một bên xem em gái giải quyết, ai da đây là lần đầu đó nha em gái của cô phải dũng mãnh như vậy mới có thể đè đầu cưỡi cổ cái con trà xanh hãng ô long kia.
Đã trà xanh rồi mà còn đen nữa thì chắc là phải lai ô long, cái màu thâm độc.
Thượng Khiết My không trả lời, cười xã giao thân thiện môi trường và động vật. Lấy điện thoại ấn phím gọi.
“Alo, Tiểu Khiết gọi cho bác cả có việc gì không”
Mẫn Phương Kiều nghệch mặt khó hiểu ra mặt, cô lại nhìn thẳng vào mắt cô ta mà cười thách thức, vẻ mặt bí hiểm trông thấy.
“Bác cả con gọi chỉ muốn hỏi bác con là cháu ruột của Ngô gia đúng không ạ”
Ngô Phỉ thấy điều đó hiển nhiên: “Đúng rồi, Tiểu Khiết và Phi Phi là bảo bối của bác cả mà”
Cô lại hỏi: “Vậy nếu con vô dụng không làm ra tiền cũng không được tích sự gì bác cả sẽ đuổi con ra khỏi Ngô gia chứ?”
Ngô Phỉ thấy cô hỏi càng trở nên mù mịt: “Cho dù con không làm ra tiền Ngô gia đủ sức nuôi con, nếu con thích bác cả sẽ chuyển cổ phần sang tên con. Mà này Tiểu Khiết sao con lại hỏi bác lạ thế”
Thượng Khiết My nhìn gương mặt sánh như bao công của Mẫn Phương Kiều mà cười thầm, cao giọng nói: “Vì con nghe người ta nói con là cháu ghẻ được nhặt về, người ta còn nói con là thứ ăn bám, nghèo nàn dơ bẩn nên chăn trâu chăn bò làm ăn mày mới hợp với bản chất nghèo hèn”
Ngô Phỉ tức giận lên, giọng cũng cất cao: “Hàm hồ, ai lại ăn nói xằng bậy như vậy, con nói đi tên đáng chết đó là ai mà dám nói con như vậy, thật ngu xuẩn, Tiểu Khiết con nói đi bác cả sẽ làm chủ cho con, con đừng uất ức” Ngô Phỉ nhẹ giọng an ủi khuyên nhủ.
“Con cám ơn Bác cả, con có thể giải quyết mà bác cả tin con nhá. Tạm biệt bác cả”
Ngô Phỉ không an tâm định nói tiếp nhưng cô đã tắt máy rồi.
Cúp máy, nhưng câu chuyện vẫn chưa dừng tại đó, cô lướt lướt nhanh chóng nhấn phím gọi.
*Tút Tút Tút*
“Ây, cháu gái bé bỏng của bác hai, lâu rồi không gặp có nhớ bác hai không nào”
Mẫn Phương Kiều trừng mắt, rốt cuộc cái con nha đầu đáng chết này định làm cái quái quỷ gì.
“Nhớ ạ”
Ngô Tần cười khoái chí.
“Bác ơi, con bị khi dễ cơ” Cô nũng nịu một tiếng.
Thượng Yến Phi tròn xoe cả con mắt.
“Ai lại khi dễ con, nói bác hai nghe nào” Ngô Tần nóng nảy đáp.
Cô còn nghe được tiếng đập bàn tức giận đầu dây bên kia.
“Người ta nói con nghèo kiết xác”
“Con đợi bác hai một chút”
Sau đó tiếng lập trình điện thoại phát ra…
*Tài khoản hiện tại của bạn là 276.000 tệ* ờ thì tương đương 1 tỷ đó.
Sương sương thôi mà.
Nhiệt Tịnh há hốc mồm đứng đần ra một bên.
Thượng Yến Phi mắt sáng như sao khát khao muốn được như vậy.
Ngô Tần: “Nếu lần sau cái người khốn kiếp đó còn nói con như vậy thì trực tiếp dùng tiền bắt tên đó vào trại tâm thần cho bác”
Thượng Khiết My cười nói: “Dạ” sau đó tạ ơn rồi cúp máy.
Mẫn Phương Kiều định nói nhưng cô không cho cơ hội. Như hành động cũ…
“Chị Chử Đồng ơi”
Nhiệt Tịnh phát khiếp, ngay cả CEO YS nhà thiết kế bảng kim cương cũng quen, sếp mình đúng là trâu bò.
“Chị đây” Ngô Chử Đồng nhẹ nhàng đáp.
“Em có phải rất quê mùa không, có người bảo em vừa quê mùa lại nghèo hèn không biết hưởng thức thời trang nếu em mặc đồ của nhãn hàng nào sẽ vấy bẩn hãng hàng đó”
Ngô Chử Đồng cao giọng, có chút không vui.
“Tên đó bị mù à”
Mẫn Phương Kiều: “….” hai mắt vẫn còn sáng.
Tiếp theo là Ngô Phương.
Anna Chư Cầm.
Ngô lão gia.
Lữ Ninh Ninh.
Thượng Yến Phi mặt đen như bao công: *cả gia phả đều được réo tên rồi*
Mẫn Phương Kiều tức điên hung hãn vung tay định cướp điện thoại từ tay cô, không ngờ vẫn bị cơ thể nhanh nhẹn lách qua.
“Anh ơi”
Thượng Yến Phi: chu choa mạ ơi, gọi cho chồng luôn rồi.
“Ừ” mát như nước xuân, ngọt như mía lùi, ấm như chăn bông. Ngay cả Mẫn Phương Kiều cũng thẩn thờ, giọng nói đó chưa bao giờ cô ta được cảm nhận, có hằng mong thì vẫn là hư vô.
Cô liếc nhìn, khoé mắt hiện lên ý cười, trả lời với giọng như làm nũng.
“Em không được phép mua đồ QF hả Anh, nếu em mặc đồ của QF có phải rất quê mùa không, em không có tiền mua nổi đồ của QF”
Ngao Trạch Vũ cười khàn: “Ngốc ạ, cần gì tiền chứ! QF là của em mà, quê mùa à? Em có mặc vải rẻ thì nó cũng phải cảm thấy tự hào vì được người đẹp như em để mắt tới…Chẳng phải mốt thời trang đang nổi đình nổi đám là do một tay em tạo ra sao” Cô cười còn khen Anh dẻo miệng.
Mẫn Phương Kiều đứng hình, cô ta không tin những gì mình nghe được. CEO của QF lại là Thượng Khiết My người đối đầu với mình lại là con nhỏ chết tiệt này. Cô ta nhìn ánh mắt hài lòng của Cô sau khi cúp điện thoại.
Cô nói: “Tôi đã gọi điện thoại xác nhận lại hết những gì cô nói. Cho nên, cô Mẫn à lần sau đừng mở miệng ra là nghèo nàn quê mùa, nghèo nàn? Cô nghĩ gia phong hiện tại của cô có sánh lại Ngô gia tôi không”
Mẫn Phương Kiều tức đến máu trào lên não, chỉ vào mặt cô: “mày mày mày” tức đến độ chỉ có thể nói ra một từ.
Cô mạnh bạo bẻ gập ngón tay cô ta, mặt sáp lại vành tai đang đỏ vì tức của Mẫn Phương Kiều thì thầm…
“Nghe nói ba cô là Phó tổng thống. Haa thật trùng hợp bác tôi là Tổng thống, nếu cô muốn tạo công ăn việc làm cho ba mình đang nhàn rỗi thì tôi cũng sẽ không phụ tấm lòng con cái cao cả này tận tâm chu đáo nói 1 tiếng với bác hai nhà mình, ồ không cần cám ơn đâu nhé”
Mẫn Phương Kiều tức xanh cả mặt, định đẩy cô ra nhưng mà cô đã ổn định đứng cách xa cô ta cả mét rồi.
“Cô Mẫn lần sau nhớ đến ghé thăm QF nhé” cô đưa tay vẫy vẫy chào tạm biệt Mẫn Phương Kiều đang tức tối giậm chân đi về phía đường lớn.
Cô cười khoái chí.
Từ sau lưng, Thượng Yến Phi nhảy lên ôm chầm lấy, miệng còn liên tục khen ngợi.
“Ôi chị yêu bạch liên hoa ác tâm như em chết mất”
Thượng Khiết My: “….” lời khen có chút không ổn.
“Từ khi nào đầu em mọc ra hai sừng ác quỷ ra vậy Tiểu Khiết, ngầu lắm ngầu lắm, có phải ảnh hưởng từ chị không hả. Nghe quá là đã luôn”
Cô đảo mắt thản nhiên nói: “Nếu không muốn giằng co thì chi bằng hoá bạch liên hoa, chị dạy em thế mà”
“Bản chất chị ta là cáo mà tưởng nai con, đụng vào em 1 lần lại muốn lần 2. Em không để cô ta làm vậy với em nữa đâu, và em sẽ bảo vệ nhân viên của mình”
Thượng Yến Phi gật đầu mãnh liệt, có học trò xuất sắc như này thì còn gì bằng chứ.
Nhiệt Tịnh ôm đồ đi tới, cười tán thưởng: “Sếp lớn của tôi số một”
Cả ba vui vẻ đi vào QF. Nhớ lại vừa rồi không phải cảm giác lạ lùng ở trong lòng tự dưng nổi dậy vì thấy Nhiệt Tịnh đi quá lâu, mà tiệm bán vịt quay lại gần QF, thấy bất ổn cho rằng xảy ra chuyện mới hối hả chạy đi tìm người, vừa hay gặp Nhiệt Tịnh đang bị Mẫn Phương Kiều ức hiếp cho nên chạy nhanh cứu nguy. Nếu như vừa rồi không chạy tới kịp có lẽ Nhiệt Tịnh phải chịu ủy khuất rồi.
Còn trong đầu Nhiệt Tịnh lại khác, nếu đôi tay định đánh người kia hạ xuống thì cô sẽ cho ả ta một cú đạp vào bụng, thật ra bản thân Nhiệt Tịnh có chút võ phòng thân vì ba là quân nhân nhưng đã tử nạn vì phải làm nhiệm vụ khó không thể trở về được, mẹ vì cú sốc lớn mà hoá điên vì thế cô mới sống cuộc sống vất vả lo cho cả nhà.
Không có tay phản kháng thì vẫn còn chân, lực ở chân còn khủng bố hơn cả tay, cô ta may mắn lắm mới không ăn một cú ngay bụng nếu không đời con có vẻ lo ngại rồi.
Vẻ mặt phát điên hung bạo của Mẫn Phương Kiều làm cho nhân viên phải khiếp sợ, ai nấy đều cúi thấp đầu ngay cả thường ngày thấy cô chủ liền xếp hàng để chào hỏi nịnh bợ, giờ đây cũng chẳng còn thấy bóng dáng ai, họ lo cho trái tim và số phận của mình hơn là những lời nịnh nọt. Nếu tâm trạng cô chủ không tốt, biết điều vá cái miệng lại, và người sợ nhất vẫn là Solar, bản thân đi theo Mẫn Phương Kiều để ra oai nhưng trong cuộc nói chuyện vừa rồi bản thân còn không xen vào được dù chỉ một chữ, bây giờ dám lên tiếng nói chuyện chắc chắn bị ăn chửi rồi, cho nên biết điều ngậm chặt mồm bẽn lẽn đi theo sau.
Thượng Khiết My nhìn chằm chằm 10 lon bia có nồng độ cồn cao trên bàn, mày cau lại nhìn kẻ đầu xỏ đang cười hí hí lấy nụ cười làm tiền đề bào chữa lỗi lầm.
“Chỉ là mấy lon thôi, hôm nay em có thể hào phóng cho chị một chầu nhậu vì đã làm việc cực lực trong thời gian qua không, chị đã rất chăm chỉ đó”
Nhiệt Tịnh đảo mắt nói vu vơ: “Hình như ngủ nhiều hơn”
Thượng Yến Phi sì mặt. Người gì không biết chẳng phải ban nãy người ta đã hạ mình gọi một tiếng Chị Tịnh rồi sao, biết người này lật mặt nhanh như vậy dúi đầu cô vô bãi phân cô cũng sẽ không gọi chị.
Thượng Khiết My đúng là hết cách với chị gái, ôm đầu đỡ trán rồi cuối cùng bật lực nói: “Chỉ được uống 1 lon thôi, nếu uống nhiều quá ba mẹ sẽ lo, giờ này cũng đã gần 6h rồi, về trễ sẽ không tốt đâu chị Phi Phi”
Được em gái cho phép, Thượng Yến Phi gật đầu liên tục mà không mệt, vẻ mặt hí hửng đó không biết là có tuân thủ cái hứa 1 lon hay là chỉ gật đầu có lệ.
Ba người ăn rồi lại nói chuyện, bàn tán ầm ĩ tiếng cười lâu lâu lại phát ra từ phòng khách, lầu 5 là lầu dành cho sếp lớn, quản lý và những phòng khác, đặc biệt chuyên dùng cho những người có địa phận trong QF, vì ban đầu chỉ có 2 người là chị em cô, giờ thêm Nhiệt Tịnh nên còn lại 3 phòng, tính tổng cộng lầu 5 là gồm có 7 phòng, hai chữ hiện ra hào phóng.
Tiếng cười rơm rã vang lên không ngừng, nhân viên thì vui vẻ ngồi ăn hậu hĩnh mà sếp lớn ban cho. Mễ Nguyên đập tay đặc biệt nói lớn: “Vì sếp quá yêu thương chúng ta nên chúng ta phải cố gắng hết sức vì sếp vì QF nhé. Nào cạn ly!!!”
“Cạn ly” cả đám cụng ly ầm lên, nay sếp còn cho tan làm sớm bọn họ cũng được sếp ngầm cho phép mua bia về nên ngồi trong phòng chỗ nghỉ ngơi dành cho nhân viên mà ăn no một bữa hăng say.
Lầu trên cùng nào đó, Thượng Khiết My ngà ngà say vốn dĩ không uống nhưng bà chị nhây nhà mình cứ cố ép uống cho bằng được đã thế còn liên tục khui bia ra, 10 lon mà bây giờ có tới tận 20 cái xác lon, không biết có bị hoa mắt rồi không. Thượng Yến Phi say bí tị, đầu xỏ hứa 1 lon sau đó lại kêu nhân viên mua thêm 10 lon về, kẻ nào đó hí hửng cười ngốc nghếch với chiến thắng. Nhiệt Tịnh đâu phải cô gái kiên cường, tửu lượng như con trai, dù có thân thủ tốt nhưng suy cho cùng cũng là con gái, mặt đỏ ánh mắt như muốn dính lại tới nơi.
Thượng Yến Phi say xỉn liên tục rót rót, không màn đến cánh tay từ chối của Nhiệt Tịnh.
“Nào nào, uống nhanh đi, Nhiệt Tịnh à sao tửu lượng cô lại thấp như vậy chứ. Mới uống nhiêu đó mà mắt mở không lên rồi tệ quá….Ôi ôi sao mắt tôi tối quá vậy trời”
Nhiệt Tịnh gõ một cái tên đầu bất mãn nhăn mặt: “Cô mở mắt ra, bản thân cô mới là tửu lượng thấp đó, mắt tôi còn mở hờ hờ còn cô đã híp lại luôn rồi. Bảo sao lại nói tối”
Thượng Yến Phi cười hà hà như tên hề mới nhú.
Cô thì muốn ngủ luôn rồi, chẳng biết lon thứ mấy nữa, từ lon thứ hai là bất đầu không điếm nổi, không biết Thượng Yến Phi là kẻ thù hay là chị gái mà sao cứ đổ đổ bia vào ly cô hoài, cô bị chuốc say cứ thấy cái ly trước mắt rồi kèm lời thúc giục vô thức uống đến mê man.
Cả ba uống đến lon thứ 17 cũng có thể 18 19 20, ôi mệt không điếm nữa. Nhiệt Tịnh loạng choạng ngà ngà bám dếu vào tường đi về phòng dành cho mình, thật may còn chút lý trí xót lại nên mò về phòng được.
Chỉ còn….
Hôm nay đi làm không nghĩ đến sẽ ăn mừng kiểu này cho nên hai người chủ quan không mang theo chìa khoá phòng, không phải không mang mà là…quên đó, đành đi về nhà. Cô ngẩng đầu hé hé đôi mắt nhìn đồng hồ…
“Trời đất ơi, 9 giờ tối rồi” cô hét toáng lên làm cho Thượng Yến Phi đang nằm xã lai dưới đất phải ngu ngơ giật đầu ngồi dậy.
Thượng Yến Phi vò đầu rối bời, nhăn mặt bất mãn lải nhải: “Em hét gì thế, con gà nhà ai đẻ lọt con sông à”
Men say làm giọng cô nhè nhè: “Gà nào đẻ con, nó đẻ trứng cơ mà”
Cô chỉ chỉ: “9 giờ rồi cơ, giờ này ba mẹ ngủ say mất rồi, lúc chiều em có bảo sẽ ở lại văn phòng làm việc, ba mẹ không cần chờ cửa mà em lại quên mang theo chìa khoá phòng và chắc chị cũng thế luôn rồi. Bây giờ về với hình dạng này….em không dám nghĩ đến kết quả đâu”
Thượng Yến Phi ngáp dài ngáp ngắn, nhún vai nói với giọng say xỉn kéo dài.
“Vậy chúng ta về nhà ông ngoại đi, thường thì 10 giờ cửa lớn mới đóng hí hí, ở đây là phòng khách nhưng không có nệm êm chị ngủ sẽ bị đơ người, thôi thôi không chịu đâu”
Cô ầm ực gật đầu, xua xua tay: “Đúng vậy đúng vậy, cái lưng sẽ đau lắm đau lắm” cái môi vển lên mặt đỏ ngà say vô cùng đáng yêu. Hai chị em khoác tay nhau kè cập nhau đi ra khỏi phòng sau đó lại vào thang máy.
Đi ra, thấy phòng nhân viên phát sáng, các cô gái say rượu nhưng vẫn không quên sếp lớn, vẩy vẩy tay cười ngớ ngẩn.
Cô cười, men rượu làm chủ lý trí, giọng nói đầm ấm kèm theo say xỉn, âm điệu mỗi chữ đều kéo dài ra.
“Về nhá về nhá, các anh chị nhớ về sớm nhá, đừng xỉn nha sẽ không thấy đường về đâu” cô trêu ghẹo khiến bọn họ cười phá lên.
Mễ Nguyên đứng lên nhảy tưng bừng nhìn về hướng cô cười hề hề.
“Đám con trai kia sợ nên chạy về hết rồi sếp ơi, ha ha ha nhát cấy mà”
Cô *ừ* bằng giọng mũi sau đó đi ra về cùng chị gái. Hai người lê lết vẩy tay bắt taxi sau đó lên xe.
Trên xe hai cô cứ ợ ợ muốn nôn, sắc mặt tài xế xanh như tàu lá chuối. Hai bà cô nãi nãi của tôi ơi, chiếc xe này còn kiếm cơm trong đêm nay.
Cô moi móc chiếc điện thoại trong túi ra, đôi mắt vì say mà híp đi chỉ còn 1 khe hở bằng một cây tăm, nhấn loạn trên màn hình.
“Anh đây” Giọng cười khẽ vang lên sau đó dịu dàng nói.
Cô say xỉn nói năng lộn xộn quát vào điện thoại: “Aaaa Anh là ai thế, sao lại nằm đầu danh sách của tôi chớ, nói đi, có phải Anh đã lén điều khiển sử dụng điện thoại của tôi không. Anh là tên xấu xa, tôi sẽ lấy súng bắn Anh đùng đùng” ban nãy mắt say say thấy cái tên đầu nhưng mắt mờ không nhìn rõ nên nhấn loạn vào.
Ngao Trạch Vũ: “….”
Nhận ra được giọng điệu khác thường, Anh nhăn nhó: “Em uống bia?”
Giọng nói chợt trở nên lạnh xuống, không còn ấm áp như ban đầu, cô theo bản năng sợ hãi rụt cổ lại, đôi mắt tủi thân miệng nhỏ bĩu ra, mắt nhè nhè ngấn nước: “Sao lại hung dữ như vậy chứ, Anh không dịu dàng bằng Vũ của tôi, vừa chơi xấu lén dùng điện thoại để đứng đầu danh sách vừa muốn mắng tôi” cô khóc ầm lên, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài.
Anh day day thái dương, giọng hạ xuống đến mức âm, không còn lạnh nữa: “Em đang ở đâu”
eyJpdiI6InJSRlFQZmE3YjU0b2RsMHMzNXZKTWc9PSIsInZhbHVlIjoicTQ1Z1h2OVwvazdzeUlicTBMRkI3QytRdEVPaEJiS1NKYVdjeXorMGhNVnVEekMwZThtMVRVcXpUR3pJMXU4eHUiLCJtYWMiOiI0ZDA2MjY0OThjMTQ5YjBhNTdlM2I1YzU0NDJjYjg1ZjhhNjQzOGQ3YmRlZmM1YTdlNGQ5MjE3OTQxZjgxN2FhIn0=eyJpdiI6IjZnOGxETzNkQloyb1VlQnR1TGwwZ3c9PSIsInZhbHVlIjoiVXhLem0xRWRJM3RyOFZPc000aDBBVWowWkdWdEIxWkZnaGRpVTljajQyODQrREtwUUxMbWJ0VCtlMmhhbndKWFBvcHAzOGVmN1hRUWtNN1pUVXBpWFFqaTNWMmN1aFhHUVwvcE1vR0ZoeVR2d0R1VXM2Y25SQUJaVDZUU3lCclBLakxiOVlCTGxIOTJUeHJYdG51dURMaWMxT1VTVE5jcGRoZWcxU1wvd2MxVFpkbXFieGpJOWs1WHhZTzR4Nm90NTA4STNHeE1RQWFzejNLMU5SSUEyaU9BPT0iLCJtYWMiOiJkOGE5NjhkMTIwN2YzMDMzODEzZjY3MGI2OWUxMDcxMjRlMzZlOTU3NDZlM2Y0OTgwMjBhY2QzOTA2NDg1Yzk1In0=eyJpdiI6Ik82U2k5RHhZdnhoditoR0dwM0I3Znc9PSIsInZhbHVlIjoiXC8zeWx6XC9MTm94VEJYUHJCUHh3ZG9QbVF4UzNPYkJWdDBBdndWMFJCWWZ4TEszakxKa1wvWEtlelpJQXJnb0kxOCIsIm1hYyI6IjVlZDM3NzhjM2E1ODk4NjQ2OGU1MjY0YTI4NjU1MDBmNDk0NDliMjdiY2FiMjBmZGFjNmNhZGFiN2U1YTRjN2QifQ==eyJpdiI6IjlxMWljeFlsYzBsa1Y1c1J4YXBQeEE9PSIsInZhbHVlIjoiWDdJK3YxWmRLM1lYU3RxVnVjcTJwZVJQNitYbkl3UWlWdkdpZDJtRUpiSk5KQjYzRThselRjMmpocmZPMTBXU3FlWXorTWp4am5xV2ZYWXVIRzlaUlJpeEtYdWdhSkxod1M0Q2JvbXJBZVhUNHVlbFR1ZVpFd3FCTHVWTWNZYWF3am9xKytBaHlXYjJDRnNPV2FoXC9EMUJhR2tnSDZUWUsyeVFCZkFvdEpSa1M5UmNBbE1TSHE2XC9sWE5ZbFZNQWtLd1lvc0lqcFlkWXd1MHcxNGxxOEJodk9kblJrcFFOd3hoZXJmUStzTk5ZWmdDRUhUSFI4bHVWQ0xZWW9nbzVCIiwibWFjIjoiY2Q0ODA2MjNkYzhlMzMyZmZlMDMzYzllODc4MzcwMjBkMTk2Yzg2ZTA1NTNjMDNhNDRlYjgzOTY0MWZjYTJjZCJ9eyJpdiI6IjRZaWIralVNcHB0UVcwQlhGVFU0WXc9PSIsInZhbHVlIjoidlhJNUJObG56b3VQNW9OYlc0Q2k2T2c1ZmRVQ0dDUlBTTGRhWjJSUHpxOG80UHgweTR1XC9KTkhLdGl3UUszdTMiLCJtYWMiOiJhYmMzOTNiMTcyOWQ4NzY2M2Y5ODRlZjQ2MDBjZDM3ZjVjOGVkYzQ1OGU2NzA5OThlMjUxMWMzNjc2YzU1YTIzIn0=eyJpdiI6ImJtQWpxOG9QdlRZaktnUmNkaHpGUmc9PSIsInZhbHVlIjoicGRZWmpSUnV0cUhlcUVZVEF3dGJMZzBLbGlORldkaEF0NWV0VW9jXC9qSzFmRTVsSnVQM0VPVncrTzlsc0s1NDg2ZGt2UTNRdm5naWFuUXIwcGNZYTV5VDBYazdxd1NnRHh3TDFUajB0YkNUWEhlN1BGOFBnbXUzT0VORmNnblhhUFJxWCtvaE1yN0c5a3YrNUJvQU1vRlBcL3RBUkRlbnVuZXUwdEptM2c2RkFHNFljMjZSOVkrUHBXQXpHdWRLQmRcL3d0blBib1VHRmlZQU9Bb1JrV1wveFo0Y0NlT3N6azFobW4wRUZyOElHOHZhNnNNQ3pBRmJmdmV6aVFYb2MwbUpcLzFOc2FZT2c0ek1Xcmh0UGw2a29NUkVucGx3M0pvalFkRG9jMFwva1ZNeUNZYTRSUVFtYld2RXdjQytEXC9SY2k0cjVSNG83ODlkaXZHNXBBM056ZklJcytnXC9QMk9GYklZNllsVjcrNWRSTXVDaTRSRXlKNHNwZDMwSExYY2gyeXVRRG9uRWdtczE4ejlyVzZ0VXMrbmsrakVVaU1TaW00dVZzMVloSFl4VkoyaENsTnR1RERrNHVUUmpUU2dsbU4zSlM2UWhEaU1RSDRFQjdXQmtncU5CUT09IiwibWFjIjoiNzBmNzM4ZmRkZGNkYWYyOGY5NDNmYjA1OTRhYjk4MGNmMTllODUxZDZhNzlmZjBlN2MwYmIwYzE2MWZhYWQ4NyJ9eyJpdiI6IlhxU1ppSmtNeXhWK0pyMFJcL3g1NllnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im0yUU9kYm1nMmJcL3FMVlk5VmJVd3h0KzlzZ3JaSGVxYmwxSTYxVUNvWXBrbjE2M1k4cDN1dFB3T1Bkdnl0MVB5IiwibWFjIjoiMzVjY2ZhNTRkMjA0MGZiNDQyZGMwYzA3OGI5NDM3ZDkzZGU4NjhkYjBlZDY3MmVkZjYxNjNiYmYxYzBjMDcwOCJ9eyJpdiI6IkR6MW9IZ0lOK2Nqb2R6THd2TnY1TFE9PSIsInZhbHVlIjoiV0h1cGM2ekdtNkJSUVhJXC9Wc1MxR010eVFiWE9ZOVVIeURnRTlcL0lFdEtjM29EcWt6WHdWbEpMaHZKTitnVW92QzJWVjRhY0ZTOWw1aUdSV0RWS1BsaENmRzQ2anBXSXNVRnQ0WGJ2ME15MmxrVldTUmljZXdoTnVjQ0JjNGM3ZXNqOW9RSFRuT1h3NHJcL1Jaa3ZXd3RUaWVyNFRnZmc0Q3NPTm5VU2xQNDdcL1ErbjhScXlJY0VIXC9kWm9RQ0hxQkx1T25lYjAzdDJCQkYrcUl6MzdSZDFjQUJqQlIyelhKQlFxMU9YQ2JRWXRydVBKWUs4Vk8xanU3c0ZGYXQxYkx4M01tcE9KaHdvMEJnRHBJeXp4aWVzM24zUFN0XC8rUUdJRTFcL1JpekxucTROdWRabGpNanRcL3FKNTloS0xhOTFPViIsIm1hYyI6Ijk2YTRhYTRhNWEzMWIwNGVlMjQ3ODdhYTEwYjdiMmM5NTJjOTVhYWVhMzUwYjAxNDM1MzA1MzBiMWQzOGJmNTkifQ==eyJpdiI6InVVZDM4TVNJRklmaVZOUko1NXRPRXc9PSIsInZhbHVlIjoiT1ZadEx4b3FINmdnZkZuelFGb2VpMXZLSm5rZ2dmWEdia2J1RHJIQVwvbFRGaHE0akphTlwvWkRqYmNsY2FoMEdZIiwibWFjIjoiODVkZThkNmQzOGIwYzYzYmM1ODRkZTY2Y2ZjZTFlMDVmZDUyMjZhYWYyNjk5YTViZDcyZjM4NjBiNTM2MmUxZCJ9eyJpdiI6IjRSWWlyM2xxN0VGWStQclpxYTMrNlE9PSIsInZhbHVlIjoiTys2VDNhUlwvVmdqVmxVY29CT3pYdTVwR3hFcnZFeUo1aExJaGJYSWRlTTdzVUJRUkJrbUhFM054NVlEUFRMVTdkdWE0a2taS3NFUEFDY1FYWU00OXFjOU93TERhXC9VY29jMU43WGJUWXlHK2xpSWJZejdmUWhvdlJHYldUSElaNDducWw4ODlkbWhDWE5FaitpRHJCUmc9PSIsIm1hYyI6IjdiNDE3ZDQ1NDE5MmNhNTNmZTU3ZjY3MDgwMDZjNmZkYzYwYTdiNTViZDI3ZjhjY2NmZGUwNTUzYTAyYjQzMmEifQ==eyJpdiI6IndlS2dDMjFOOHZCbmhHQmhwZDZtc2c9PSIsInZhbHVlIjoiYXNMbXMrYXZ4R0lQTjByWTgwYmlrS00weTVCV2FNRXRnXC9SQjU2d3l2NUNZNGRsU1hvbm5TaU1SZ0FhRVdCaSsiLCJtYWMiOiI4OWNhNTEwZDI4ZjRmYTJhYjdmYTVlMmZmNTJmM2RjZjBkY2EwZTFiMGI1NmMxMThiNjJkYWJmYjU1M2Y5NDg5In0=eyJpdiI6Ik1PUm9qNFYwRmk0ZXYxRGpEdnRqa2c9PSIsInZhbHVlIjoiK3UxQXg0YzJvbHExY1IyUlBjdzN3M00xZFFnN3dBOXU5c3pFRXpJN1ZPYnE0V3Z2bG9BdUgyaGZDRTN0aG83eE9oKzliUEFCMGxxRTJXYStlRU1Bc0VObkVwbnRJY0Q2QWE1VGVIYXRDSVEzZ0JZWUVQV093K2tqSjBzeDNLcXpxQ1k5WXhoaEczcDFZcEdJTE9xWkxRPT0iLCJtYWMiOiIyOTgzMmI2MGQ2ZjQ4MzM2ODE2NTk3MzI2ZjBiM2YwNjg4NzA2MjMzNzcwZTc5NTA4NWU3YWRhYjEwZWVlZGRiIn0=eyJpdiI6IlwvUWZQTDAyTldrRitoRXZsemtYbFhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijh3azV3M0RuZDRTK085d243WVh4YldzeUJ3OUV2S0VJK1N2Sys2WGdIc1kxelFWeGk2aEtreVViUFo1K2dBdGgiLCJtYWMiOiI5MTI1YmM0N2QyMTAxMjY4MGJlODg2NWZkMWNmZTRhZWVkOGZlOTExOGZiMmM3MjhkNWU2MDNhYjdmZTY4YmFmIn0=eyJpdiI6Im56WGo1UHNsSEJpemZHQVpacDNsa3c9PSIsInZhbHVlIjoiMldnQnY4NVwvRnJRbmE3TnFEamVrdUxIeWZnOFdPcnlMb0FMeGM2bTJhQjBmQ2NHQ3dUdEttVmtRQTYrdGZzYkJzQkxrcDRSa0Y2TVVEdWJvKzJTZ0JNcmhLREZBTUlMdVpKXC9DNUhUR0lLbGt2T2xHZmJGbGdmSHV1S0FIUnlXZTRVcEVrWHlSeEdybERBV0NldmI5Z0NxeUVSZmt5TFhoem9qNHhXTXpXd2Y5R2dCRE96WjNPa0lXOFBiS1g2RDhnMENYQ2lTYnBnOGd5VDl0NTRaRlRFRUhyRzVIWit6YXdCXC9HSjloS1hUYXhIb1pFbEkwVmFWbHNTZHpnRmliYSIsIm1hYyI6IjUxY2M3ZDM0YjM1N2JhMzZmZDVjZWMwMTE2YjE1MWY4MDAxNDFiMmVkMmIzNmE0OThmODUzYzBmYmRiZDQ1OTEifQ==eyJpdiI6Ing1NE9ha3ZMSVZiNTkzbWhXUWJNWVE9PSIsInZhbHVlIjoieExLdU1XNEZjXC9CbldKcUh2dWQ4UTVUWGtiSmhtcEt6MU44QkFheW9QamczYkdsY1B5a3UrbUxDczhINFFMTEIiLCJtYWMiOiJkOWI4ZWE4ZjQ5NTczNDg5ZjQ2NTFkYmI2MWMyMzhiYzVjMTc1NGVjYjBkYmMyMTBhYjhmNmIxNThhZmIwNDc0In0=eyJpdiI6IlhYdnJyXC9lWTZOTjI2SjYwK0xcLzB5QT09IiwidmFsdWUiOiJVaU50a09yN3pTVlpDRlM4d0hMVjBHSTlcL0hWRUJDZXJsNHZwUFN2TzlaaDhTTFBPMVdQMllNWitWRldRS0tMVmpQY0NKYitXb0dUQ2tQbEFLbDJOZkxwNm02QU5MTWs1SGYwZVJjZDlwbmRaMlNMQWVKMUN0Nm5NOUxvQzEzUkNXampHQ2JkRjJxNHNoaSs1NVBDZkVFTEdXSHdHdnlSUUo3YW9xN056aUc4PSIsIm1hYyI6IjRjOTFjNTRhY2U3MGM2YmM0MmFlOWNhNjljZmM4M2I5OWIyYmY2NDZkNGE4M2RiYWJmYmI1M2YyODE1MDBkNmYifQ==