Thanh xuân vội vã - Chương 126
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 126 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 126 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Cô chủ, cuối cùng cô cũng đến rồi” Solar đi tới đi lui hồi hộp mong chờ cuối cùng cũng thấy bóng dáng thấp thoáng của Mẫn Phương Kiều xuất hiện ở bãi đậu xe, cô ta hối hả chạy đến vừa mở cửa xe cô ta đã hầm hầm mặt làm Solar sợ đến tái xanh.
Mẫn Phương Kiều bỏ qua sự tôn trọng của nhân viên đang chào hỏi mìn, đi lướt qua đi thẳng lên phòng làm việc của mình. Cô ta mở máy tính chuyên dùng thấy số thống kê tuột dốc không phanh lại nhìn người dẫn đầu bảng cái tên QF chói mắt đang ngày càng tăng tốc không hề có dấu hiệu giảm mà PCF của cô ta đã nằm dưới mông người ta rồi lại còn cách xa một khoảng khó mà đuổi theo kịp. Cô ta nghiến răng thở hồng hộc gập mạnh máy tính lại như đang bạo phát giải toả cơn thịnh nộ. Solar lấp ló ở cửa không dám đi vào, cô ta liền đem cơn thịnh nộ đổ dồn lên nhân viên, quát lớn một cách đầy khó chịu: “Vào thì vào đi còn chuyện gì làm cho tôi có thể tức giận đến mức này thì nói luôn một thể, lấp ló gai cả mắt, thật là nuôi cái đồ vô dụng chi bằng nuôi chó hoang ngoài đường có có ích hơn”
Solar bị chửi đến đỏ tai, sợ hãi đứng nép cửa ra vào.
“Cô chủ, nghe nói QF chuẩn bị cho ra sản phẩm mới, chỉ có bao nhiêu ngày đó mà liên tục công phá cho ra dòng thiết kế nếu cứ tiếp tục e rằng sẽ nhảy vọt lên bảng vàng, giờ chỉ có cách PCF đưa ra mẫu thiết kế bộc phát có tính ảnh hưởng lớn hơn thì mới có thể kéo ánh hào quang về phía chúng ta được” giọng nói như không có sức lực, bản thân cũng làm việc ngày đêm, nào là đi tìm kiếm người thiết kế thay cho Nhiệt Tịnh nào là nghĩ cách để PCF có thể gồng mình đứng lên trên đỉnh cao lấy lại phong độ như trước.
“Tôi biết rồi cần thứ vô tích sự như cô nói sao” Mẫn Phương Kiều càng nghe càng ngứa tai, nói toàn chuyện mà cô ta đã lên kế hoạch từ trước, cái đồ đần này còn không biết có tác dụng chỗ nào thông minh nữa hay không.
“Ra ngoài đi, cấm các người làm phiền tôi, hôm nay tôi sẽ thiết kế số các bản còn lại sao đó các người bắt đầu cho ra dòng sản phẩm mới, làm cho hoành tráng cho tôi. Nếu ngay cả việc này còn làm không xong, thì tôi đuổi việc cô là vừa”
Solar không dám ý kiến ý còi gật đầu như gà mổ lấy thóc ra khỏi cửa liền vác chân lên vai mà chạy như thoát kiếp nạn.
Khác với khung cảnh bạo phát tức giận của Mẫn Phương Kiều, QF rơi vào trạng thái làm việc vui vẻ thoải mái ngày ngày đều sống trong niềm hưng khởi, có Nhiệt Tịnh làm việc chung không khí dần có chút cảm hứng và lý tưởng càng nhiều ý tưởng được hình thành, hai người làm việc cực kỳ phối hợp và hiểu ý nhau, cứ như dòng sông nước chảy thuận chiều, thuận buồm xuôi gió.
Nhiệt Tịnh quả là thiên phú trời ban, mấy ngày trước cô còn bảo cô ấy phải thay đổi phong cách cũ khi làm việc với QF thật không ngờ sau đó Nhiệt Tịnh gần như thoái cốt, không còn dính líu gì với PCF nữa mà mang lại phong cách độc đáo ý tưởng và sáng tạo độc nhất, chỉ có mấy ngày mà hai người đã làm ra một bộ sưu tập gồm 15 bộ váy mới dành cho mùa đông sắp đến, hai người thống nhất đặt tên cho bộ sưu tập lần này là “Tuyết Hạ” ý nghĩa đơn giản nhưng mang lại cái hay cái đẹp của riêng nó.
“Ây da, cuối cùng cũng hoàn thành xong 15 bản rồi, mệt quá đôi vai này cái lưng này….già rồi” Nhiệt Tịnh uể oải dang hai tay giãn gân cốt, đồng thời đưa bản thiết kế của mình sang.
“Chị đưa em xem thử” Thượng Khiết My đưa tay đón lấy.
Mặc dù chia nhau ra phác hoạ nhưng khi hoàn thành xong mỗi bản thiết kế liền phải đem cho người kia coi, hợp ý hợp cách mới thông qua, việc hãng thời trang có 2 nhà thiết kế chính vô cùng khó nhọc, cái khó ở đây đó chính là ý tưởng, phong cách và độ phối hợp ăn ý với nhau trong việc để cho ra một thành phẩm, nếu thành phẩm đó lộn xộn không hoà hợp với nhau từ đó sẽ phản lại những gì đã cất công làm ra, làm cho thành phẩm trở nên vô nghĩa coi như mọi cố gắng nổ lực đều đổ sông đổ bể. Nhưng thật may, Nhiệt Tịnh cố gắng tiếp thu và học hỏi Thượng Khiết My từng chút để hiểu về phong cách của QF, nên đã tìm ra được lối phá cách hiểu được ý tưởng của cô từ đó hai người mới làm việc chung với nhau dễ dàng.
Thượng Khiết My xem xét kỹ lưỡng từng đường nét phác hoạ điêu luyện, trầm ngâm một hồi cuối cùng cũng nở nụ cười thoả mãn.
“Chị làm tốt lắm đó nha, lát em sẽ sang cửa hàng vịt quay mua về một ít chúng ta ăn mừng nhá” Thượng Khiết My tán thưởng.
“Em đãi chầu này”
Nhiệt Tịnh nghe đến có người đãi liền vui mừng quên đi cái đau của cái lưng cái vai đang ỉ ôi gào khóc. Vui mừng đến vỗ tay thành tiếng, tiếng vui vẻ truyền đến tay ai kia đang ngủ mơ hồ.
Thượng Yến Phi nhấc mí mắt đang buồn ngủ của mình lên, nói với giọng lười nhác khàn khàn: “Hai người đã bồi đắp tình cảm xong chưa, Tiểu Khiết chị nói em nghe mấy ngày nay em toàn ngó lơ chị, ngay cả ông xã nhà em mà em cũng ngó lơ cho được. Cậu ta ai oán không có ai trút giận liền hù doạ đuổi chị ra khỏi QF để lấy niềm vui, mấy ngày nay con tim bé bỏng của chị đã lỡ nhịp mấy lần rồi. Em ác với chị thì được, xin đừng ác với ông chồng của em, cậu ta trâu bò dữ lắm. Cuối cùng người chịu khổ trong chuyện này cũng chỉ có mình bà chị già này mà thôi”
Thượng Yến Phi gào khóc trong lòng bấy lâu, chỉ cần hai vợ chồng trẻ trâu kia giận nhau là người bị hành hạ sẽ là bản thân cô, bị đầy đoạ không khác gì con thê nô không lương không phí, ông chồng em gái thì tung chiêu doạ nạt, em gái thì tạo ra quả đắng cho ông chồng, người phải cố ngậm đắng nuốt cay lại là người chị này. Sau cùng, hai vợ chồng lại thấm đượm yêu thương nhau thì người ra đi với vô vàng vết đau là ai, là ai, ha ha ha là cô – Thượng Yến Phi lão đại này, muahaha huhu mấy đứa ác lắm, mới tí tuổi đã biết hành hạ người khác rồi.
Nhiệt Tịnh không cảm thấy xưng hô này kì quái vì bản thân đã biết Thượng Khiết My là em gái của cô quản lí TRẺ GIÀ kia rồi, *ông chồng* trong miệng Thượng Yến Phi nhắc đến cũng ngấm ngầm hiểu là chỉ ai, nhưng Nhiệt Tịnh cũng không thích quan tâm đời tư của người khác chi lắm, càng không thích soi mói hay tám chuyện, có việc làm lại được đối đãi tốt đã thấy Sếp lớn quá là đại nhân rồi, thấy hâm mộ hơn là phải ghen tị.
Thượng Khiết My khẽ cười với câu nói ai oán sót thương của chị gái, đi đến, hai tay để sau lưng bộ dáng nhí nhảnh: “Ơ, em đâu có ngó lơ đâu, tại em chỉ muốn tập trung làm việc thôi. Nếu QF ngày càng phát triển thì chị Phi Phi sẽ được mệnh danh là quản lý cấp cao của QF rồi, ngoài ra còn là người của nhãn hàng thời trang đứng trên đỉnh cao đó nha, em cũng chỉ muốn chị Phi Phi có được danh tiếng và ra oai ngầu lòi thôi” cô nhoẻo miệng nói.
Quả là lời nịnh nọt luôn được ưa thích, Thượng Yến Phi mắt sáng hơn sao, thích thú quên đi nỗi buồn nhảy vọt dậy tung tăng đi vòng vòng.
“Quản lí cấp cao sao, được, chị sẽ tha lỗi cho em nhưng chị không thích cái tên quản lí cho lắm. Gọi là Phi tỷ đi, ha ha nếu mà ai cũng gọi là Phi tỷ trời ơi chắc sung sướng chết mất, tên chị ngầu quá xá luôn”
Vẫn còn chưa nói xong: “Mặc dù ngủ say nhưng tai chị thính, lát em mua vịt quay mua thêm bia đi, hôm nay chúng ta chơi lớn”
Cô giật giật khoé môi.
“Nhưng ba mẹ sẽ lo lắm, còn nữa Anh ấy mà biết em uống bia sẽ đánh đầu em sau đó mắng đến khi em ngủ mới thôi”
Thượng Yến Phi khinh miệt cái tính khí yếu ớt sợ chồng hơn sợ cọp của em gái, cái tính này làm người chị gái như cô cũng mất mặt quá đi.
“Ba mẹ thì chị lãnh thay em, còn ông chồng em, em sợ gì chứ cậu ta đánh em thì chị lột da cậu ta sau đó lấy da làm miếng bao ghế cho em ngồi, chị không phải là anh hùng, chỉ được cái nữ nhân dũng mãnh đầu đội trời chân đạp đất”
Thượng Khiết My bình tâm nói: “Nhưng lần trước chị cũng nói như thế, chị có nhớ lần rủ em đi bar để chúc mừng lúc em được vào nhóm học sinh giỏi không, đến lúc Anh ấy trách em thì chị đã chạy mất dép rồi. Ngày sau đụng mặt Anh ấy, chị lại chối bỏ trách nhiệm, em bị la một ngày trời” nhắc tới là ai oán nhìn Thượng Yến Phi như kẻ thù ngàn năm.
Thượng Yến Phi chột dạ, đưa tay gãi cổ cười như tên hề để làm giảm sự xấu hổ không có chỗ độn thổ này, không phải không nghĩa khí mà là nhìn ánh mắt thù địch lúc đó của Ngao Trạch Vũ làm cô sợ đến cứng người, nếu không chạy chắc tắt thở tại chỗ mất rồi. Có ngu mới đứng đó chờ hoàng thượng ban phát lệnh tử hình.
“Lúc đó bất đắc dĩ thôi” Thượng Yến Phi bào chữa lỗi lầm, biện minh tính khí đầu đội trời chân đạp đất HÀNG DỎM của mình.
Nhiệt Tịnh nén cười trong bụng nãy giờ, mặt đỏ như ăn ớt cay.
“Thôi thôi, để tôi đi mua sếp lớn cô cứ ngồi ở đây đi”
Dứt lời Nhiệt Tịnh đã nhanh chân đi, nhưng đi chưa được bao nhiêu bước đã ngừng lại nhìn về phía Thượng Khiết My cười ngại nói: “Sếp, tôi không có mang theo tiền, lãnh lương tôi sẽ đãi sếp lại nhá”
Thượng Khiết My cười đùa, lắc đầu: “Không cần đâu, chị cứ giữ số tiền làm được đi, đó là sự vất vả của chị mà. Em là sếp nên chăm lo cho nhân viên của mình cũng là điều nên làm”, “à đúng rồi, chị nhớ mua cà phê và đồ tráng miệng cho các anh chị nhân viên nha, em nghe nói hôm nay khách đông lại có nhiều đơn hàng lớn, em nghĩ họ mệt lắm đấy ạ”
Cô đi đến cạnh bàn lôi chiếc ví ra lấy mấy tờ tiền 100 tệ đưa cho Nhiệt Tịnh. Trước khi thấy Nhiệt Tịnh biến mất, Thượng Yến Phi còn nói nhỏ truyền đạt ham muốn: “Mua vài lon nhé, chị Tịnh”
Nhiệt Tịnh cười híp mắt, nháy cái mắt nhí nhố “Thành giao” chỉ cần Thượng Yến Phi gọi một tiếng chị Tịnh thì bao nhiêu yêu cầu cũng đồng ý, biết rõ như vậy cho nên Thượng Yến Phi mới dùng chiêu đó ngay tại lúc này mà cô em gái lo dọn đồ để tan ca làm gì biết điều này cơ chứ ha ha ha, thầm cười cho sự thông minh của mình.
QF mở cửa đến 8h tối, giờ này chỉ mới 5h chiều, thường ngày cô cũng sẽ 8h mới tan làm cùng với nhân viên nhưng chỉ có những ngày vẽ xong bản thảo sớm sẽ được về sớm, nói chung là sếp thì giờ nào về chả được chỉ là cô muốn công bằng với nhân viên của mình thôi, đôi khi cô thấy nhân viên vất vả thì sẽ cho nhân viên được về sớm hơn quy định. Còn nhân viên làm ca đêm sẽ được phúc lợi, lâu lâu sẽ được sếp lớn đãi ăn một bữa.
Cô không giàu, tiền đãi ngộ nhân viên là do tiền tích góp của bản thân có được còn tiền của ba mẹ, các bác các cô tặng mừng kinh doanh, cô không dùng đến, ngay cả chiếc thẻ mà Anh cố gắng nhét vào túi xách của mình, cũng chưa chạm vào. Nhân viên được chăm lo, họ còn nói vào làm việc ở QF như đi nghỉ dưỡng ngoại trừ bán hàng và giao tiếp hầu như được ăn được nghỉ giờ giấc hợp lý, tiền lương cũng hợp lý, có mấy cô gái gầy gò vào QF một thời gian liền có chút thịt.
Người ta còn bảo sếp lớn QF là người tốt bụng, như người mẹ chăm lo đàn con, Thượng Yến Phi nghe xong ôm bụng cười ngặt nghẽo, họ không hề biết rằng người mẹ chăm đàn con chưa đến 19 tuổi kia, cười chết mất.
Nhiệt Tịnh hai tay xách lủ khủ đồ, sếp lớn đúng là sếp lớn đưa cho gần 1000 tệ để mua đồ ăn thức uống chăm lo nhân viên y hệt những đứa em gái của mình. Không biết nên sếp lớn tốt bụng hay là dư tiền đây nữa.
“Trời ơi, đây chẳng phải là Nhiệt Tịnh sao” giọng nhạo báng nào đó vang lên từ phía sau, Nhiệt Tịnh lập tức xoay người lại liền nhìn thấy bóng dáng khiến mắt hằn lên tia không mấy ưa thích.
Mẫn Phương Kiều ngạo mạn đứng đó, Solar đứng sau lưng ánh mắt khiêu khích, câu nói vừa rồi không ai khác là giọng của Solar, hai người đứng cách Nhiệt Tịnh không quá 3 mét nhưng cũng đủ làm Nhiệt Tịnh ghét bỏ.
Mẫn Phương Kiều nở nụ cười dường như khinh thường: “Trùng hợp quá”. Truyện Trọng Sinh
Nhiệt Tịnh lại không tin đây là trùng hợp, có lẽ hai con người xảo quyệt này đã trực chờ từ lâu rồi.
Mẫn Phương Kiều đã đứng đây chờ Nhiệt Tịnh mua đồ về, định kéo Nhiệt Tịnh lại nhưng thấy dáng vẻ hối hả liền phải bấm bụng đứng chờ, cuối cùng cũng thấy người trở về.
Khoanh tay dáng vẻ kiêu ngạo hất cằm ra oai từ từ đi lại, đôi chân dài cùng với đôi cao gót đỏ chót phối với đầm đỏ ôm sát tôn lên đường cong khiến người khác ngưỡng mộ.
Nhiệt Tịnh không để lời cô ta nói vào tai, quay người cất bước đi.
“Qua chỗ mới làm nên không coi sếp cũ ra gì sao, Nhiệt Tịnh cô nên nhớ nhờ ai cô mới có từng đồng bạc lẻ trang trải cuộc sống bấp bênh trước đây. Nhiệt Tịnh tôi khuyên cô, làm người đừng nên ăn cháo đá bát, vô ơn với người đã giúp đỡ mình trong cơn hoạn nạn” Mẫn Phương Kiều nói giống như bản thân là bồ tát tái thế, giúp đỡ người khác ban cho Nhiệt Tịnh con đường sống.
Nhiệt Tịnh cười khẩy một cái mới quay lưng lại, đối diện với ánh mắt ngạo mạn của cô ta Nhiệt Tịnh chẳng lùi bước sợ hãi mà còn cười khiêu khích: “Trong mắt tôi, cái ơn giúp của cô không đáng một xu, nhân cách của cô còn thua một chú chó mà tôi đã nhặt về nuôi”
Nhiệt Tịnh chán ghét cô ta đến mức phải so với một chú chó.
Dám so cô ta với chó?
Cô ta không bằng một con chó?
Mẫn Phương Kiều buông lỏng tay, cuộn chặt lòng bàn tay nhìn rõ ánh mắt khinh thường miệt thị của Nhiệt Tịnh, cô ta cắn răng chịu đựng dữ lắm mới không xông lên đánh người trước mặt này một trận.
“Cô không sợ tôi nói với người khác con người vô ơn phụ nghĩa như cô sao, gan cô cũng lớn thật” ánh mắt Mẫn Phương Kiều thù hận liếc nhìn Nhiệt Tịnh như muốn xé ra ngàn mảnh, hận không thể đánh người ngay tại lúc này.
Nhiệt Tịnh hất cằm nghênh đón, khiêu khích mà nói: “Tôi sợ cô chắc! Cô nghĩ nắm thóp được người khác là người ta không nắm được cái đuôi gian manh của cô à, cô Mẫn cô có chắc bản thân mình là một bông hoa tuyết trong sạch đến ngần mây sao”
eyJpdiI6InJaY3pCYzFWM1JNMWZCYzUrVEtvZFE9PSIsInZhbHVlIjoiK2lHZUhYS3lBNGFHMnRKeWJjXC9qMG9zN2M5YmRrTUdkc1M2UnU1cG5nOGhGR0ptTW80UmJiQnUyWmQyMFBhUjciLCJtYWMiOiIyMzE5Yzc0MDk4YzEyNGY5MDRiNDU2Nzc1Mjk5ZWNmNTI0NmFlNjQwNjAyNzBlNjQ1YzcwNzc2MTFkZDU5MmVjIn0=eyJpdiI6Ill2SDdPZVwvdVBDRmZrUm53aGNqV2dnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ims2UlVhUndNXC9kYUVpakcyQ1kzZVdpXC9SWUxmXC9LTGtOaGFRUXVkMllWcjBDRmtmVWJkT2VmeTNqMTRaVXc1MmlzbHJKWERlc2sxSW96U2pzUlhzSTlrazFjcEZYWFJvRXF3bDdPT0drQVErNmprcEYxdkw0b3JSMGZoOGxKYXFIdWtvOUxXZk9GNEVsa0I1UkFnSXBPMWFQMVQ1TTM4UWlpMGhlNHgwcDU3SGFzQUVVVzJrNE4zVHFoY3VuVEpuZjVYeDFxYURlSHl4UmhXQXlMblNNcjExRXArREI0RlpOMUt4ZndQWE5JdndLbjRqZjk0YVIycmw0VHRpODdMUGZBYXlzT3RMM1Z3dlhUTTRMam5UTVFmUWttVkZZWER4ZGlRXC8zcXRFNEkzRHNRb2gxbHRRblZnVWpEbDlIaWJnNDlSUzJPRkRIelZ6WGFnMldONEJPTnMrdHQxWWNKM1dIeUE2UDBtaElTWTZ6bTVmMk1SQ0pmdFwvTFBLbkppVVZGaUF0a3dSWVdmNkREOGlQbFY3S21EbVpyV3ZseWRTTEw3UnlZTXNYQnpiUEpXRWE2bjUxbGRjY2ZzdzZcL3R6RG1MVmkxSDducHlyc2tQT0w5QkY2UDhOMkw2WVVIRzU0QklTb3hudVdWRGFBcUdoZWtJRzk2a25NSWg4RnNxYkZQWlcxZjdrRVwvQkI5ZlwvXC9BRGsybUt2Q2pMSGNMVUNjSzRYMVwvQmd0TmFqS3B2ZHhaRGxiNnNMK1dmTmRuOUpxMlwvZ1NOdjZFTGV5VHpMOEtEb0FLODVhVTVyQTNzSFRFOVd0YXBPTzhpVSs3UE1WYnlBRVdmMFFSNDZhMmYrbmd1SyIsIm1hYyI6ImE0YThlYWZmMWI1ODkzMzU5NTUzN2Y1OGUzZTgwMDE0YmY5N2M4Mzg4YmQ0NTlhMGMxODQ4NTFkMDViZjczOTAifQ==eyJpdiI6IjJSU0xqcFRadlwvUDBWY1J5Q1dCSlFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZiQys5QzhGRFpXRUtWMFZjTkx2bHFzY2N4WVBBZUhENmE2bUJRaWJcL2RScHlwXC80bElNWlJ0dWt4OE9PUGdibCIsIm1hYyI6ImE4YWQ3NzY3NjcxYTJhMTVlNjdjMTVmMzZiYzk1N2E2YjIzYTcyYTA0Y2E1ZWI4MzI5ZmJkNTRmZDkwODE0OTIifQ==eyJpdiI6Ik1xanlzcHBndkYrZktPNFwvRW53b2ZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InhcL1NFcjFBWThjU3NsMCtwNnpGbWZDRGNtRDFuOGtwSTBLd21HcmV2dmhHcGUwQlVaVFhkZCt3VnV0VGExWDV3MU0xM2hRbzZcL2tHVHF6VEY2NHBlM3RENEJcL28wN3lCdmw1XC83aUFpMzFaaUJ1d2I1KzlZTVlvaE9SOUo0aDJ1ODIyTG9DamZ5eUZZbXZ0d0hSZnNJOGFaTUVGczI5MllIZ2owbVpCRUZEakxZWTBqSnRCdFc5SjFBblV1NW1XclplTjFyU29JbmlhcFFVTnU2SnNQRExCSzJRMlhCTnZrcnE4KzF3aTlMU2FRYzRKZW9KMllnSTlIYkZJMGVXTU1JRTh5RjhsSjNmemVZdmNSMTVMN3hPeXQ2RlExXC91QjZmTzZEc0ZhNFA2ekZlS21lN1RhQWZjV3RnZEh1RUd5MFpqOUFMMGJ5QktQeHpPeGpVNVJsVlVzczVhZXVJU0JpcmFYaGRWbFwvZk9ZK0pESXpSM3VGczVPcDJrTDN1eWVcL1V3eGtGUzVCUExVTVNEOFwvcUNReDlBbHBSWVZXMzJtUDkzblc1RnB0ZTJHR1wvQkdNbmFQWFdvWEtQbGg3WjF3SkFMSnNseHlybUlieTRXOUI2MnhqVVZuYjRzY2w1RWc4ZFwvaWk3TnlNQWxqSUlTVnBuaHExRTBIb25OOFFyb1ZMKyIsIm1hYyI6ImZjNTVlZmJjNjg4ODY2Y2Q3NWJhZjQ1N2E0MTE2NDY4OTc3YTE5MDQ1YjMyZGIzOTc1MjUyMzVmYTk0ZWE5NDEifQ==eyJpdiI6IjhqVVpmWGtNeW1SR09RN3ptZ2RTQ1E9PSIsInZhbHVlIjoiQ2dxYUtOaTJEM3ZQdTRlYjJrRU5yQWNodjNWY1hPcUs5RWhINDBNaW9oMnBiSXF6OUZiSEVKR085OTVpQ3N4QSIsIm1hYyI6ImY5NGRkNTFjZDIzYmM4OWJmZTU3YWI2YTgyM2YwYTlkZjJmMWMzMGQwYTJhNzJlZGFiNjQ5ZWM1YTM4YTMzMzUifQ==eyJpdiI6IkJDS2RHY0NVMzJoOXhHQTVTOURkRXc9PSIsInZhbHVlIjoiMTl1d2w3REFsck10XC9MZXpuNTZ6SUVMTE1na3ZDUkh5ZHJESnljSXYwcFFTVnlNTHhIdlF3cnRJaEZjTzNCSXRaa1NnT2tMdFdxQTNSZHE1enArSzJUTmgxVnRvUzJmM1ZjQVpxbGJBelwvdVljSFZhYnhuSk1JN21oeVRrQ1NlRnI0YWdzM1ZyUVQrMXloVmRUTXYxUXN6V3pwRExJT05xdERpYk5cLzlSbmp2UXdHNE56VjdXOGhcL1RESGRPSFo5NThET0hyMm02UW9HK2hCZUtsdHBMMUhUeit4b3lIOWs3ZVA3Snh3c3BnbTdiUDFEZzhocjNBclhUVFwvYnNRdldXQkNiS2NCRDJlUXRhbzFwK2ZDUGJLeGdkcThSend2T2hORHIwN0lmUHVsMVhOelwvTk9POTUrN3ZuV0ZzNU5CZ3F0dkZBSUREWDNkdlVjRlZyWTRublY5SnF0cXhmYVQwQ1BGUFwvRHp1VTZ2eUk5aThmWVljVEdxVWNyNzVod3kyUUlEQ1BkT1FjSDUyMTlldEd0anpOXC9tMVZTa2dFNno1QTdYVmVcL1ZmRzUyV1VqejkwcXBIY3FOUFNnOHRHNitrbCIsIm1hYyI6IjMzOGQ4MzdhNzEyYTUyNzYxMzdmNGQzOGUyYjQ4ZjUzYThiY2ZlOGY2YTYzZDNkN2JlMjcyYmVmMzc5NmJlYzcifQ==eyJpdiI6IlpVY3MxZ0NSblRPVDhFUU1NK3hBelE9PSIsInZhbHVlIjoiM29rSzFoN0pWWElJR21PZjdGNThTc0hIK3FaempNZHpNc1JybHdNeEwrODJhdWJcL0lodXJOVEY4eVwvYm44UGtMIiwibWFjIjoiNmI0YTZlZmE4YTUzN2NhNTc0Zjg2MzU4NzQxMjhkNGZhNWM3MWViNGNmOGNlNGRkZjc4NzM5MjE3ZjFjOWZjNiJ9eyJpdiI6ImJQcnJNeEQ2WHN2YWVYNVVaanpoSHc9PSIsInZhbHVlIjoiSTI1UjhobmpXQkFEVE5kbWZ6bFJGVmZGclJMZW1qWkdCMjhaMUdRaU1rWlpiMmxHc3RPNytWbnhPNHhwZW5HdmlEaTdhQWc3Q2ZvNzNteEM1WEowam1SK0VtQ0FKUUh1Uk9XWXd5aXpqbVNlSGdFbjhIWG91Q3NBOXAxOEk2VHE2MkQ3RmJhbnVKVGxXWkNnR3B3UFo2VktwZU1TZFlLRmpxc2VocHBXSDJRMzJhVDdRRHo2MzFPeElyRGRzaElcL0Yrd0xzeTV1d2k5VEVWMTE0WG9zWmcxWFVcL1NWY0dYUmhcL3hsRWxxYVRYQmpzekRlais3KzFFUE5lUTVxc0djdVRBZndMb1JPNlhUVnVSakg3N212aVRXdEFiWjBMNCs3ekd0SHBQRkVwXC9XdFgyXC9yTVNGT3QxUWpreTczSkZFYkJVaTVwUm9ybzFUemh4bjN4czhzTXc9PSIsIm1hYyI6IjlhOTk2OWU0MTQ0YmI3MzUzODlhMzNiNWQ2MWJjZWU1ZjFiZDk1MzQ0YzFjMzIyZWE2NzljZjMwMWQ0MzhhZGIifQ==eyJpdiI6Ijl0VGczQzQ1V3luZEFjXC9HOFJ4TUZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlA5WkRtbXBYQW1MdUx4SmFzXC9OcG9YSGJtWXNWc1BaemMyT2F6czlBRUZGSXJyVEN2ZUNlTjR6R1ArQmxGeXpSIiwibWFjIjoiNmE3ZDg0ZjA2ZWM4NTdmOTgyY2UyMmFjYzhlZDI0NTkwZThhM2M5MTE4NDk5MDg5YTdiOGQ2NTYzZTViMjk4ZCJ9eyJpdiI6ImJBeDVBYjV0dXZTM1wvdGIra0R1YnZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlgrVU5ZcGJjUnUrajk1TEpyNTcyRVwvdmJhWEFYWnp0RGZlQ0xDaHhDQUNsdEhEUkJ4QjhpRFJrY29ucGw4VlwvMVwvdlwvbEhGSHo3bnhpUjUwOTN2d0FuYjU4dlAwTTNVa08yRkQxaklzUEFKT3A1d2NZdjdzZXpoSW5cLzRXZ1F6SWdHeERFRWxSTkpWR09QOFV3WWFwMERYNDRSSWlqbGtPY09WT0hWd21jcStPb2hOeUpOKzdWRUlpb2tJb3FGRUkwUXltTXRDcXJjK1VmU1JRdE9xc0FjUXVkSVhWbDR0Ykl2bDJqUTlYR3hOY2VoTW5nT3ErcDR6ZCt0aVVaMStRbU5oOW1VUVR6WXd4VEFpajdUeXQ1K2s2WWVSdFRvTW1XNnJxMGZJNXdGMjd0Nm9UUkpcL09MbEZzWThhQjZDTWhRdlFcL01vc1F3RjJnYVpIM0ZvTkhHaWRIYisxSHZtWmNxMXFFWlUzVXk5bk1wdkQxaTlyNFBjTUNCMVM1RFExeUpmT2ZrRk5LaVNBdjB6TUwxNitrckVtaHc5bVVZR2tuUkFuXC8wYkhtM0lzST0iLCJtYWMiOiJkNjFiZGNmN2ZjNjY1OGQ3YzVmYmI0ZjNmZTE2ZDhiYjdkODhlZWNkZWQ0YjNlOWRkZjUxZWJhZDY4Nzc3ZTFmIn0=eyJpdiI6IlNBcEUxY3RJcENcL0VGaTJsSlpiZkN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InREVkVTS2xydHRZM2JzOVpQYUhMWHVhcHJUZFRKUEhUQWh3Q2Nrb1wvRmtkNzAyXC9ZaEpXdEN1UU9ac3RZNHJHWiIsIm1hYyI6ImE3MGJlNzkzY2E1ZDY1ZTIzNDE3MjRkZDhjNGI2OGI5OGZiZGVkMjRlNjkyODJhODYyMjMwMzFiYmMxOWQ4MmUifQ==eyJpdiI6IkxOeHdUazBhRjFcL0UwXC9xUVVIQ1dMQT09IiwidmFsdWUiOiJPN2NDdFlMR1wvXC9HbkN5WlFQM3VsUHBobFFnREhQQWxxd012NUdjeVNMaFNWVDMwcGxDRGw4OThsZU92em9nTGEwdFBvXC9LMXZkSGtNczBEV3hqYkhtZmtPdHRkNFhaeHllbjNGNG5rUVwvcU11aTltdG5sazZ3Z01hQWJxMDlDVVhrYXJaeitya2VuMEwwN0tqKzdjckNEbkVjQmw0cUc4bG1BMGc0dnUzY2RMbk0rcWVZVDhOc2hkSGgybnFDd2tsQ0xrZWVmOVhsZTlyRTR3QlFFdG1EUThzcWdVYWFCOWUrVW85VENaTUFsQ2kwdzF2ZEpPQ1wvTlM2bUFUbkVzYWlLVnRxUWdKd0RvR1JBMGE2dDk3K25XNGhDZldNQ0IzSXVyZlNtVzRPY3E0dVlZT2M2QlZZNktsOUs2eUZhdUl1IiwibWFjIjoiY2JkYzZkMTQ0YTlmNjIxNDM0NTMzOGQ5MzAwMmY1YjI2OTgzZjlmN2MwZDY0YTBkZTE0NmM3NGY3NDhiN2ZmNCJ9eyJpdiI6ImJ0THRBdGtkSGt0MjlxNG90dWFoSnc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9zbVdyVGFsQ0t1NjNRVENSYkxXT0NpSGU5TEg0UVJadGR1REhwSmw3SUNNbVVWYWdHNjk0d0JocmR0RW1GSEkiLCJtYWMiOiIyMWExNTlkNjg1YTNkODkxNzQwN2QxN2QzMmZmZDU3ODUyZDhhODA0OWNiMmYzNDZlZjRhYThmMjE3NDI3YzdmIn0=eyJpdiI6ImdWdExma0dyaUYrY2N3NmpZMFdzWXc9PSIsInZhbHVlIjoiRW5uTGdvUlN4UHk4UmxhOU5CNzc1YUpYT05McUhzSWxKNEhlMEk4bDlVOGwrRmZQbUszQWxudm92aSs1SWdcL04rVGZXaUdKOUJ1RjJ2RmJ4eXFPaDJkU01ZQzV1K1Vrd3JYUkF2YjJncUVvc0VvTGgxTlJcL0Z2WUxpOFZqSkZoSiIsIm1hYyI6ImIwMDU3MmUwYjI1MGQ4OGE1YTU0MjJkZGQ3NjM4MDU3MTMwZjIzNzA0MTQ0Mzg4NGJmZjM0MDEwYWY1NDI3MGEifQ==eyJpdiI6ImhxQVo3emI3VWlHak9pMmFPWnBDS1E9PSIsInZhbHVlIjoiZHFFZzJQQ0c1ZTNxTjFsMVJLTzJkSG1PQTVQcklpQmdFYWY0cnQ3U3UzSXN6NEFaXC9aMUZNYk5RN0doWjNseGMiLCJtYWMiOiJlOWI1MmFhMzJkOGU5ZDg1NmIzZTZmOWRiMmI4MDg4NDk3ZTA0ZjljYjk4M2ViZTU1ZTE1NzhlZGJhYjgxOWUzIn0=eyJpdiI6IkI1VE5YQkY2cmFuQjN2RmhUa3J3TGc9PSIsInZhbHVlIjoia09QTW5VcGx5dEFqcHBzekdvbjdOMFBLWWhsbjlZR2hxQkVuYjg1UGZmVWFvRDA3S0tDZCt4eExpVEhxZzdUcnZpWE5JdFNLZW4xM0dNNytkV0taUVluVjFQa0JGRG9nVHJ6TTVHb1ZWMW0yZ2xnRnpkVDhyU0duUGFXOXAwRkx0SEZ0aU4ybTloY3RxdlorbEFjYitPblZ0S2RtRmdHdEd6bUtPM0ZPTVNyQ0d2N1k5K2tRemlQaEM4TkNadUg1d2NNamdIU1g2bVRGbmRRdWdIajFKSzZ5R1Fza2ZrOHNzWFh6Nmg5dTdMVUVUeXo3bU1rZGpLZVdlT05xN1llOXptQ3pidnJmRFRMVlNNendRRnc4SU5wOHo1aFRJQjBRcXdlTGdhZkh6OWVLSUVaSDNcLzNiVmVIc0dkdW0rYjhDYW1qOU5TZzkzdTIxb3oydjllUjVDQTZMV09zS1AzdFVWSm9xUjVnUjBKNzNVYjF3Y1QwZ0I4cVZxWUl1TG5sbit1dXlYZ0QwWXp2Z1pQRkFNVVJOeFFwXC96ZTNJdTJnRUhhWEZSNW12WUsyT0RpQmd1dEVWOFBDU2xGS2lWb2p2RGxwNGtSaEluMEQwVnRtZmdBdFBMbW1ibExuRjJ1cXFoVmpibFRZbWlObEVOQUs3T1JsOTVIejlPenpCd1RHZ2x2Z1FGU1BsVVhnQTZIeUxtd0hoZkNMM2I5djhvVVd3NGdyTldwRWFvVlF1UHlmVmJJcDlIWDdcL25DV2w0dlNURGQydUluejVVMk5ERFBGcFE0RzhJS1NHXC9NdGNkRlowUHhNWW5aYjhYZG9Pb2x6aTIzQXBXWnBLQUNGXC9EXC9jUk9mWFNsYnQ3V3IyRlJUQndJc001cjR0Ymg5dCtycmJ6N0E0bmV5MEVrZWM9IiwibWFjIjoiMGQzMGI4YzVhYjY0NDQ4M2FkMjcxOTViMzM2Yjg2NmExNWQwNmJiNzFhOWRkNDFkOWRjYTdiOTA0ODUxYzc1ZSJ9