Thanh xuân vội vã - Chương 125
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 125 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 125 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nhiệt Tịnh không từ bỏ, cố chấp bảo vệ tài năng thiên bẩm của mình: “Nhưng tôi dám cá là tôi giỏi hơn cô, dựa vào thành tích tôi tạo ra cho PCF trong mấy tháng ngắn ngủi vừa qua cũng đủ chứng tỏ tôi giỏi hơn cô rồi” thiên phú này là thứ duy nhất khiến Nhiệt Tịnh kiêu ngạo, mà cao ngạo bao nhiêu lâu làm sao có thể chấp nhận việc người khác tài giỏi hơn mình chứ, đã thế cái thứ khiến mình kiêu ngạo bao lâu nay trong mắt người khác còn nhẹ hơn lông tơ.
Thượng Khiết My chỉ nói đơn giản một câu: “Nhưng tôi chỉ cho ra mắt 1 sản phẩm trong 1 ngày mà thôi”
Ý trên mặt chữ, người ngu mới giữ ý tứ ban đầu. Mặc dù tôi không ra nhiều sản phẩm như cô nhưng tôi vừa cho ra 1 sản phẩm trong 1 ngày thôi mà tiếng tăm đã hơn gấp mấy lần cô tích góp lại rồi, ý như này Nhiệt Tịnh làm sao không hiểu.
Gân cổ cố gắng cãi lại: “Cô không bằng tôi, tất cả đều không bằng, cô chưa xem tài năng của tôi làm sao lại cao ngạo như vậy chứ”
Thượng Yến Phi bị làm ồn liền nhăn mặt, ngoáy lỗ tai buồn bực nói: “Này này có ai đi xin việc mà quát vào mặt sếp lớn như cô chứ, đã thế còn bảo sếp không tài giỏi, không tài giỏi thì làm sao QF được ra đời, nếu cô tài giỏi hơn như vậy chi bằng tự mình làm nên thương hiệu riêng đi, có ai như cô chứ, ồn ào chết đi được” dứt lời còn tặng cho Nhiệt Tịnh một ánh mắt cảnh cáo.
Thượng Khiết My bèn nghĩ ra một ý kiến: “Nếu nói cô không tin thì chúng ta so tài đi”
Thượng Yến Phi vỗ cánh tay cô nghiến răng nói nhỏ càm ràm: “Em có bị gì không vậy, em là Sếp lớn so tài cái gì mà so, chẳng lẽ so tài thua là em nhường luôn chức Sếp cho cô ta à, đây là tài sản của ông chồng…”
Lời nói bị nuốt ngược vào trong khi bắt gặp ánh mắt bất mãn kia.
Nhiệt Tịnh đầy tự tin mà đồng ý, ra khỏi QF còn cười đắc ý dáng vẻ hiên ngang y như có thể đánh bại sếp lớn thậm chí ngồi vào chỗ nhà thiết kế chính vậy.
Mà Ngao Trạch Vũ sau khi biết vụ đánh cược này, Anh không đồng tình đưa ánh mắt không mấy vui vẻ.
Liếc cô.
Cô lườm lườm.
Anh cúi mặt.
Thượng Yến Phi: “Đã nói rồi, không bật nóc nhà được thì đừng có giang hồ, ở ngoài đường như chơi đó đừng có dại dột em rễ à”
Cuộc tranh tài diễn ra sau 3 ngày tới, cô lựa ngay chủ nhật để có thời gian hơn cũng không ảnh hưởng đến việc học. Nhiệt Tịnh nhiệt huyết khí thế ngút ngàn vào phòng dành riêng cho khâu thiết kế.
Thượng Yến Phi và Ngao Trạch Vũ đồng thời có mặt, dạo gần đây có bà chị và anh rễ gánh thay công ty nên Anh khá nhàn rỗi.
Mễ Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đứng ở giữa hai chiếc bàn, hô to: “Có 4 tiếng để hoàn thành sản phẩm của hai người bao gồm thời gian phác hoạ tác phẩm và cho ra thành phẩm, ai đưa ra một mẫu thiết kế có số phiếu bình chọn cao nhất, và để bình chọn công bằng chúng tôi sẽ đăng trên trang chính của QF nhờ các chuyên gia thiết kế hàng đầu công tâm chấm điểm, đương nhiên tên sẽ không công khai chỉ để ảnh và thể lệ cuộc thi thôi. Cô Nhiệt, cô có ý kiến gì không?”
Nhiệt Tịnh lắc đầu, như vậy quá hoàn mỹ không có gì khiến bản thân phải chịu thiệt.
Cuộc thi chính thức được bắt đầu. Nhiệt Tịnh ngồi vào chỗ ngồi, cố gắng để bản thân nhập tâm vào tác phẩm khi có được ý tưởng liền cắm cúi phác hoạ từng đường nét. Mà bên này, Thượng Khiết My chậm rãi ngồi vào chỗ bản thân không gấp rút như Nhiệt Tịnh, tay bình thản chống cằm nhắm mắt hít thở thật sâu, nhìn dáng vẻ này Thượng Yến Phi biết chắc em gái mình đang tìm kiếm xúc cảm, cái dáng vẻ trầm ngâm đó không lẫn vào đâu được, lần đầu nhìn dáng vẻ đó Thượng Yến Phi còn cho rằng em gái mình ngủ say ai ngờ vừa đi lại liền chợt mở mắt hú hồn một phen.
Khi có được ý tưởng khoé môi của cô sẽ cong lên ẩn hiện nụ cười sâu, sau đó từ từ mở mắt bàn tay tinh tế khéo léo phác hoạ lên giấy những đường cong tuyệt mỹ. Ngay cả khi bắt gặp dáng vẻ dường như thảnh thơi không lo ngại thời gian của cô, Nhiệt Tịnh càng gấp rút hơn rất nhiều, cắn răng mà cố nghĩ nhưng vì sự háo chiến cùng vội vã suy nghĩ bị rối loạn, nhất thời chẳng nghĩ ra được gì, không muốn thua vì ước mơ và cả tương lai cố gắng áp chế mớ cảm xúc đang xen kẽ sự phức tạp, dần dần cảm xúc được ổn định lý tưởng mới từ đó mà hình thành.
Thượng Yến Phi ngồi coi đến buồn ngủ, Ngao Trạch Vũ không muốn rảnh rang nhàn rỗi nên lấy máy tính ra làm việc, chỉ cần một chiếc máy tính quản lý công ty là một chuyện dễ dàng đối với Anh. Sợ làm ồn nên Anh sang gian phòng làm việc của cô, vừa mở cửa mùi hương nhàn nhạt xộc vào mũi Anh khẽ cười đi vào.
Phác hoạ xong Thượng Khiết My bắt đầu lấy dụng cụ, vải và mô hình người mẫu, kim, thước đo, kéo. Nhanh nhẹn mà dứt khoát từng động tác, Nhiệt Tịnh đang hăng say với tác phẩm, ngẩng đầu liền thấy cô bắt tay vào công việc, nhìn lại bản thảo còn phần cuối liền hoảng loạn vẽ bừa vài nét sau đó vội vàng lấy dụng cụ, bắt tay vào việc chính. Ngay lúc này, Ngao Trạch Vũ cũng hoàn thành xong công việc trở lại thì thấy sản phẩm trải qua 4 tiếng cũng đã hoàn thành, nhìn tác phẩm tựa như có một trên đời, tác phẩm của cô mang 1 màu tím hoàn toàn. Phần trên là màu tím đậm dần xuống tà váy lại mang màu tím nhạt, tà váy dài trãi đều ra phía sau như vây cá, chiếc váy cúp ngực thêm một vài hạt đính phần tay được chấm phá cho thêm một tà bắt chéo sang vai bên kia và rồi thả tự do sau lưng.
Lưng áo cắt xẻ bạo đến tận thắt lưng phô diễn hoàn toàn phần lưng ngọc ngà, vải cô chọn là loại vải có chứa những hạt lấp lánh tăng thêm sự sang trọng cùng nổi bật. Thượng Yến Phi và Mễ Nguyên nhìn đến thoát hồn đôi mắt không thể cưỡng lại vẻ đẹp của nó, ma mị quý phái lại quyền lực quả thực là một tác phẩm sáng giá, mặc dù bộ lễ phục chỉ được treo trên một người mẫu mô hình nhưng cũng không thể nào ngăn cản sự đẹp đẽ cao sang của nó.
Thượng Khiết My thả tay áo xuống, mệt mỏi cả người nhưng nhìn thấy thành phẩm khiến mọi cảm giác uể oải của cô cũng tan biến.
“Lễ phục này tôi đặt là Giọt Lệ Tím”
Nhiệt Tịnh gần như hoá ngốc, lễ phục đối thủ mang lại cho cô ấy quá nhiều kinh ngạc, ngay cả khi chiếc váy ấy được hạ màn Nhiệt Tịnh không thể giấu nổi cảm xúc bất ngờ của mình nhìn Giọt Lệ Tím đến ngớ ngẩn. Định hồn lại sau khi tiếng kêu của Mễ Nhiệt, Nhiệt Tịnh thu hồi ánh mắt hâm mộ mở chiếc màn đang phủ sản phẩm của mình ra.
Một chiếc váy long trọng màu vàng, trên ngực là một đoá hoa lớn, váy không dài chỉ hơn gối một chút, cũng thuộc dạng váy cúp ngực sau lưng dùng dây cùng tông màu thắt chéo hình X vừa gợi cảm lại thêm sáng tạo, giống như một chiếc đầm hợp với tiểu thư giàu có không tôn lên sự cao quý như Giọt Lệ Tím mà nó mang vẻ xinh đẹp giống như công chúa được nâng niu thông qua từng đường kim mũi chỉ. Nhiệt Tịnh cảm thấy yếu thế khi đặt sản phẩm của mình gần với Giọt Lệ Tím, dường như bị lu mờ hoàn toàn, Nhiệt Tịnh cố tình dùng tông vải màu vàng để tăng thêm sự phối hợp với biểu tượng của QF hơn nhưng không ngờ ý tưởng vốn cho rằng hoàn mỹ của mình lại bị đè bẹp bởi Giọt Lệ Tím. Hơi xấu hổ, giọng nói cũng chẳng có chút tự tin kèm theo đó có sự hối hận: “Đây..đây là Kiêu Sa Nhất”
Thượng Yến Phi nghe xong không hiểu, suy ngẫm một hồi khiến đầu đau mà lại không hiểu ý.
“Kiêu Sa Nhất là cái gì chứ, đặt tên mà cũng khó hiểu y như con người của cô vậy”
Nhiệt Tịnh giải đáp: “Kiêu Sa trong hãnh diện tự hào, vẻ đẹp kiêu sa của bộ váy sẽ mang lại chiến thắng cho tôi, ý nghĩa của nó là vậy”
Nhiệt Tịnh nhìn sang cô hỏi: “Vậy ý nghĩa của Giọt Lệ Tím là gì”
“Cô có thấy lệ nào màu tím chưa” Cô đáp.
Nhiệt Tịnh lắc đầu.
“Cho nên nó mới độc lạ khác biệt, một vẻ đẹp độc đáo một ý nghĩa độc nhất vì thế trở thành thứ độc nhất vô nhị ai ai cũng muốn có. Mà thứ độc nhất vô nhị sẽ luôn luôn chiến thắng và toả sáng nơi hào quang”
Nhiệt Tịnh cúi mặt vẻ mặt thất vọng không giấu nổi qua ánh mắt ngập tràn tủi thân kia. Rất lâu sau Nhiệt Tịnh mới lên tiếng, giọng nói còn kèm theo cái run run: “Không cần bầu chọn đâu, tôi thua rồi, thua tâm phục khẩu phục. Ngay cả ý nghĩa của bộ lễ phục mình làm ra còn vô nghĩa thì nói gì đến thành phẩm của nó chứ. Cô thực sự rất tài giỏi, như lời đã nói tôi thua tôi sẽ rời khỏi đây, xin lỗi vì những lời trước đó” dứt lời nụ cười chua chát hằn lên môi, gương mặt dường như mất sự tự tin chỉ còn hụt hẫng không còn dáng vẻ háo thắng như lúc ban đầu nữa.
Ngay lúc dáng hình gần như bước ra khỏi cửa, Thượng Khiết My lên tiếng.
“Cái tên không hề vô dụng, nó có ý nghĩa rất đẹp đó cô có biết không, kiêu sa như nữ hoàng, để làm gì thì trong ta mới có được sự kiêu sa đó chính là cái tự tin háo thắng của cô làm nên kiêu sa cho bộ váy, nếu bộ lễ phục này của cô được ra mắt tôi chắc chắn nó là một bộ váy được nhiều người quan tâm. Một thành phẩm siêu nhiên không thể thiếu cái tên hoa mỹ vì thế cô đã làm rất tốt rồi, nếu cô không chê có thể vào QF làm nhà thiết kế chính, tôi sẽ mở rộng bộ phận thiết kế QF sẽ có hai nhà thiết kế chính. Cô có muốn gia nhập QF không”
Quả thật, thực lực của Nhiệt Tịnh cũng khiến cô ngạc nhiên chỉ là thiết kế của cô có hơi phá cách không theo một đường lối thời trang mà mọi người đi theo, cho nên đứng cùng tác phẩm Kiêu Sa Nhất của Nhiệt Tịnh mới hoàn toàn lu mờ, điều đó cũng không đánh giá Nhiệt Tịnh không có tài. Người đã từng đến QF tự hào vỗ ngực thiên tài giờ đây lại u buồn ủ rũ cô thực sự không nỡ bỏ lỡ nhân tài này, bản chất Nhiệt Tịnh lương thiện chỉ vì tự hào với thiên phú của mình nên mới tự kiêu nhưng khi người thực sự giỏi cũng không thể cấm cản sự tự hào kiêu hãnh của họ được, đó là thành quả và là cái quyền được tự đại sau vất vả cơ mà.
Bả vai Nhiệt Tịnh run run tiếng thút thít lại truyền đến, quay mặt sang gương mặt đã đẫm lệ. Chạy đến ôm chầm lấy cô mà khóc như một đứa trẻ, cô cười cười ôm lấy thân hình đang run rẩy, dịu giọng an ủi: “Đừng khóc nhé”
Nhiệt Tịnh ngọ nguậy vẫn không dứt.
Cô kiên nhẫn dỗ dành, giọng nói như một người mẹ dỗ dành con trẻ.
“Khóc như vậy lỡ người ta thấy là xấu hổ lắm đó”
Ngao Trạch Vũ thầm cười trong lòng. Biết xấu hổ vậy mà vẫn có người chuyên gia khóc nức nở, mặt mũi tèm lem như chú mèo con không nơi nương tựa, đã vậy khóc còn để nước mắt nước mũi lên áo Anh, lâu lâu ấm ức lại cắn Anh mấy phát. Xấu xa!!!
Nhiệt Tịnh đứng thẳng lưng, không khóc những vẫn còn dư âm nức nở, lau đi nước mắt, ổn định cảm xúc mãnh liệt.
Cô giơ tay ra híp mắt cười: “Xin chào, đồng nghiệp mới Nhiệt Tịnh”
Nhiệt Tịnh thút thít từng hồi, bắt lấy bàn tay đang chào đón mình, mỉm cười nhưng vừa mới khóc xong lại cười trông không đẹp mắt lắm nhưng trong mắt cô điều đó rất đáng yêu nha, nhìn ngốc ngốc muốn đối đãi thật tốt.
Giọng Nhiệt Tịnh nghẹn ngào lại vì khóc: “Xin chào sếp lớn, tôi là Nhiệt Tịnh 25 tuổi, đến từ thành phố Vu Ưu. Hân hạnh được làm cùng mọi người, tôi sẽ cố gắng hết sức vì QF cũng như vì sếp lớn”
25 tuổi!!!!
Ngao Trạch Vũ: “….” hơi lớn chút.
Thượng Khiết My: “….” khoảng cách khá xa.
Thượng Yến Phi: “….” không nói nên lời.
Mễ Nguyên: “…” khiếpppp.
Cả 4: *Chẳng lẽ gọi bằng chị* lớn nhất trong số 4 người ở đây rồi còn gì.
Thượng Khiết My gãi đầu cười ngốc nghếch: “Hơ hơ vậy phải gọi bằng chị rồi, chị Nhiệt Tịnh”
Nhiệt Tịnh khôi phục lại dáng vẻ tự tin, chống hông hất cằm ra oai: “Tất nhiên rồi, phải gọi một tiếng chị Tịnh đó nha”
Ngao Trạch Vũ: “Nhưng em ấy là CEO”
Nhiệt Tịnh xìu xuống: “Sếp lớn”
“Hài lòng” Thượng Khiết My cao hứng đáp.
Thượng Yến Phi nhí nhố cũng đòi theo, chỉ chỉ vào mình: “nào, gọi một tiếng chị Phi coi nào”
Nhiệt Tịnh đen mặt: “Quản lí”
Người nào đó cau có, ghét nhất là hai chữ quản lí này, vừa già lại vừa không ngầu.
Nhiệt Tịnh: “Sếp lớn, tôi không cần nhà thiết kế chính đâu, chỉ cần cho tôi làm trợ lí bên cạnh là được rồi, dù sao tôi còn kém cỏi hơn cô nhiều vị trí đó tôi đảm đương không nổi nữa đâu” bản thân cũng cảm thấy mình nên học hỏi nhiều hơn, vừa rồi đã thua không thể để sếp lớn chịu thiệt vì mình được.
Cô sản khoái đáp: “Lời sếp nói ra rồi không thể rút lại được, dù sao chúng ta hợp tác sẽ có nhiều thiết kế vươn tầm cao hơn”
Cuối cùng Nhiệt Tịnh nghe theo cô.
“Nhưng thiết kế của chị còn dư âm một chút bên PCF, em mong chị hãy thoát khỏi phong cách của PCF mà mang lại cho QF một phong cách mới, một điểm xuất phát mới, thoát khỏi hoàn toàn PCF trở thành một nhà thiết kế của QF”
Solar vừa ra khỏi PCF sau khi tan làm chiều liền bắt gặp Nhiệt Tịnh đang đi ra từ QF dáng vẻ còn rất cao hứng cười tươi thật tươi, linh cảm mách bảo có chuyện không bình thường liền theo sát Nhiệt Tịnh nhưng cuối cùng chỉ biết Nhiệt Tịnh đến tiệm bánh để ăn sau đó về nhà. Solar đành mang một bụng nghi ngờ chờ ngày mai.
“Sao rồi sao rồi, thám thính được gì chưa”
Solar kéo tay nhân viện lại, liên tục hỏi.
Nhân viên thở không kịp, hít lấy vài cái liền sau đó mới nói: “Nghe nói có một người đầu quân vào QF, còn được vào vị trí nhà thiết kế chính cho QF nữa”
Solar đập tay: “Người đó chắn chắn là Nhiệt Tịnh rồi, chê PCF xuống dốc nên cô ta mới đầu quân vào QF, chắc tưởng QF được nâng cao danh tiếng chê PCF không có nguồn thu nhập tốt nên mới chạy sang QF. Đúng là lòng tham không đáy, PCF có đối đãi tệ bạc với cô ta đâu mà cô ta dám gạt bỏ PCF như vậy, ăn cháo đá bát mà”
Nhân viên kia hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi, còn Solar thì bận tay chân gọi điện thoại.
“Alo”
Đầu dây bên kia lười nhác vang lên.
eyJpdiI6ImdHdTlXdGpuSTJZYkNEMlVxMWcwY0E9PSIsInZhbHVlIjoiekpsQmZwTzFhZGFYS2w3NmtLT1FnN1ZcL1E1RjcxK1V2clhcL3lWTjFCMVVZVXVrbUFCZ29tWGlrWWQ2aG1OdmR5IiwibWFjIjoiZTY1YjZhOTM2OTRhNGZmMDIxNjQ4MWI5Y2RjNDRiMTAwOWJhMWI4NjY2NTliYmQ0ZjJlZjMxMTkyZmM1MTA0NSJ9eyJpdiI6InB0QTZsdTlXV1VrZkRCeWxNVEJoaFE9PSIsInZhbHVlIjoiMTk2aVpOSG10WnVodStIQk55dXFVXC9oQWs2eHNocFppeW5GSDl2TjBiTUlTTjdYU1oxWXlaQXBrNDZMdW1tTFVvWWFORTJSXC9aNFZEMmtRK1J2cmdiYlpnRkxSUGlCcVpySFRma3RQbkk4T1Izc0RIdEd5TDI5MHR1YSs1TUxEUCIsIm1hYyI6IjZlYTc4NDUxYWUwMDg3MTFlN2E4NjQ0MjIyMjJlODIyODRhZmVmNzUwMTdkOWJhMDA3NTYxMjE2MDQxMTBiNDEifQ==eyJpdiI6Imo4K3FKMks4N0JuZE43Nk5qUzZXMlE9PSIsInZhbHVlIjoiSXRLZ05kV3k5VERcL01EYXpKR3RicnpWbGZ6WEQ2N2RlK3h3cmcraGtmN1Rxdm83RUFBSWk5ZGRSUnAweXdWSXIiLCJtYWMiOiI5ZTg1OGMwNTRhM2M2YjlhMzcwZTRiN2MyYWExZWM1YzVkYWVhYmQ1NmRkNmZlNzU5NDE1OWRhZTQwOTMwOWI5In0=eyJpdiI6IkN3aEVyNGw5dnQ4c1MyRlFMYnRaZ3c9PSIsInZhbHVlIjoicTV5VFNNNjVvWmY0YVwvcFVyYmhETGJOXC83SXJxUEtISm1nelM1NGtDRm4rWktENHNnWU9KN2kxNGtyTzlOM09wWDhlZVhqRmRSVGRMdmdkYXJaYlNZOGpPcVd6dU5FQXJIb0NSOEJTbVVNZmhja1FjdmxOXC9DbWZUUmZSZFQ3aDdEV2Z5bkF3Q2Y1UXVzWFBIXC9jd1BWakRjOGlHd0x6M2t4TGRocVwvNjlhZUdUd3pSblpGTnBtMWhWZ25rRzVvZ1ZyTXlnYjFPcHViSUlxVFNqMElOb3NtVWFyM2NHR2xVVkVwQWF1N295dGZQUVZXQkYxdmVNR3FudFpmWE5VeFwvaUJEMExLbEduOWtOUjhIWGE2cnhZa0JtSlo0TnJEcEwxUzlWQXBKVGhXeVwvM0RcL25BQUtsNVNqV0J2XC9sR0dIMXhkMVBaSzNQY3hoaEhzR1BcL242OURhUkx1WGJyWnU1RXJIalBmbUZvakl4SUo5U1wvSlN0NGZXbmJ2VktOd1wvOCtxUnNuK2JmREx4SGtpMXhZTWVEWFk4d1E5eVE4RW1pZDBDcjZaM2J1bXlqYz0iLCJtYWMiOiIwODY5OGY4OTViMzlmMjliN2YyYmU0Y2Q3NjE1NDAzZGZhYTMwYmUxNTYxZTk2ZGJhMjdjY2EwMTYwZmEzOWRiIn0=eyJpdiI6IlczSnk2RzJ1d3dOSzkyWGJZVENDWmc9PSIsInZhbHVlIjoiMGZOOFpFR3VuaEMyZElQTHY4cEdmZzh2c0N5VzZnMmtrNlBPVkxvZUVnR0ZDOW5yYW83Qk5pVHIxb1VHanpiNyIsIm1hYyI6ImFlM2EwMzZiZjNiY2UwMDg0NjhmZjQxNTE0ODkxNDIwNzY1MmRlMTkyMjIyZDYyOTI0NjRhNjA1ODM1Zjg2NDUifQ==eyJpdiI6IkFSRlwvRU11SmJ4VmlUaU9USjVSYWxRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJTYmUwNHdjMVhaN1FtRDZYZkE0YThpUnFhMkFGU3pUQ0tXZEtKNktOTmMzWU1zSlVCRVVEYlI4SmNUR0s1cEdPMGNlSGpyZU40Yml6QmJ3UFFhUFZQQm9IaHErY0pUejRjUXJ6QUJiVTNtemkzV2xZYWErS0duUFQralNTU0FFZXA0SEppMGNOb2dYM1hjcDNrMlhrbE9sTm9uajFpTlwvbnM3a0p2MzB6em9ycU04aXM1M1c5aXZZSURxMzRsVmZObklZNzFuREtNUWZsZCswNWpIUE4yQVEzaXBrcDdPYWlhbVR4d0Y5XC9BSzVHNXJtOFwvWmoxQmZRc1FpOGpzMnZUUzlaVXFnYW54VXhBXC91QW1YOEM3U0ZEaVRSSUhIbWgwK0ZHeXRuVkxkWWVZZmQ4MUZnNTEwS1ZZMVlEZlg1bjRObmlWNzVZTkxjZmF3bFAwanVQNHNUU3Ftdk5PRmxVWkNFcTJpaktmQ0NrOWswbWtHVzJMTlZUS2VMYTNJVkFhZzJcL1l1a052SDI1bmY3eEw1OTE1N2I4ZUhGXC9lMTRXY1FBbG5EVlF4czRPOGppWkxFd2hCaVhBMkdzQTdaaTU4TVwvYVVyaloyWVpkcXJFM0hVeWN6WkNLY3RNaEFpUWpBT2h5ajdCaDBwMTZEa2ppRUNBVHRMTDVVaENHTjRVVkZRY2l0bklWbkpJcXBTVGhPUTl2UHpGNjhjMmxPU2MyQm1CaXdBbWJMaFwvbDJLNnI5XC82UnVTalBaWDFiOE8wQiIsIm1hYyI6ImMxMWFkY2NmMmIxOWM3MTEwZTBjNjhhYTM0MTVhODdiNzUxYmNlYzQyZThiNzZkZjEyM2NkNTQ0MjA1ZDliMzQifQ==eyJpdiI6IkdOWFo0c2Y4R1wvUGdTTEQrN3RXeTdnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJ2TDcxbCs1V2lzUENSYWJmSVZvUmh0R2lJbzZwNWZZZ21FSCtHU2VIanBnOHJDQW83VkdYcTljT3FmM3JKVXQiLCJtYWMiOiI2MGNlY2FjOGJhYTIxMDM1N2U5YmVhZDE3YTA0YWI0ZTliZjA5MzdmNjlhMzUxMjg0ZWNkNTE0MzQ5YzdkMTg1In0=eyJpdiI6IlA2QjlyXC9YRnM3ZjBIOVdcLzdHYzFtUT09IiwidmFsdWUiOiJCY1dsXC8xR2pVSVwvSlZ6NksyYVQweHRoMnA2UTBrXC9VS1J3QXRGOGNFd2UzOEY2YkJJMjdNb2I4R3gyYWZWZ2EyV3FnNkFsbHpLWDhEVE40WFg5K240dz09IiwibWFjIjoiOGM3ZTdlN2VkMWU1Mzk5NWNjNDdiYjllZjg2ODc3MjY1ZTg3YzI4MDdmMDRhMDM0ZDk4NDlkZTBlZmU5OTVmMCJ9eyJpdiI6Ik9MSVhNVXI5RU80aWYycGo2RWYzRlE9PSIsInZhbHVlIjoiMUdqTkFEYWpOTnZaK1Q2c1dwbVVLZmdOS3ZiK0Z4VmZLMXU3K3c3WnBvKzZXOEhXRnhVVmxjYWJMQUJCZGJjYiIsIm1hYyI6ImUzM2YxNDg0Y2ExMDI0ZjE5N2U2ODBiNjRmZGU4YzkyYTljMTdhYjM4MjNlNzdjNmE0ZGIxNDI2MzA3ZmMwMTgifQ==eyJpdiI6ImhXYmdrTVwvbVMzMmZvTmhPVTN4MVwvZz09IiwidmFsdWUiOiJaOEtFSFMrcGpmcWhuQytUT0Q3clRJblFyMjd4M1wva0paWjhzNzd3enF6WTBUcUg4V2pVbXZVRjJJbEVTM1JvQ3N4NmExOG5IenFoMXkycVFJWEVTOVQxdEZDXC9XeTk2T1ZmSzlIV0ZGTXpkS2ZEXC9EcTFSNDZ5QUEwYVN5ZTEwNkVcL2JOREY3WXpFcGlha0YySlk5Q283ajliT3d1SlRZQzZyMXEyMzBjY0hjTE56XC9XM3AxTkhLd3RGbUFuU2Q5d3NseURkV0RyQWFVbDJiVUxuYVU0S3RaOXRVQWJKRTUyd2lrT01aWnlreXNXUDhYTXp3SHpBSmFZODZYbDRneDZcLys1bjRidkpUWTR3SStLdzBmUTJcL1E9PSIsIm1hYyI6IjQ1MGE2YmU4NjFjMTkxOGMwMGNhYzA4MTNjOGE5YTI2MmU2OTRhNjNmMWNjNGM4Mzg0MDgwMjUxMTY2OGNkZDEifQ==eyJpdiI6ImNjVFRXa0FjRGNaaTZjcVlIaHFVdXc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9QMlM5eW5NM2ZqSHVNVDduK24yZlhnRDVDY1U5c0dPY2IrR3Jvc0lKTmE4QXRKbk1vMHJvaW1NRTlKc0R2WFoiLCJtYWMiOiJmN2Y0MWEyYmNhZGY0ZDUzZmU2NjNjNTBkMzJhMzk5YzQ4YmQ5ZjNhMTcxZTEwZTU0MjJkN2ZiYjExOWQ4NDY2In0=eyJpdiI6IjVKdXNSdE9qbUpFWG5jcElBREorK2c9PSIsInZhbHVlIjoiN1hTY1BhOGwzSExPVk9RbXJEMklGSFlFMjBcL0NFVndXaU5cL05maE1NQnQzZW1DUUdKd2Q3VmFiTzJhVGJkSW12NXlUV3g5OFNYQzE5YlFlejF6OFNmMEs2OTVqXC94STExb3JpRnVhT01Vbzdhb3pHQWVIZURiUlRkTXV0WXJLbDNCWHd1OE9HK21Kd29zc0kzT005SjNtd29VXC9iZnVLZ3VcL3Q1ejY4eXcxekdvK3RtZkZDanpNNXdFclNYWU9BbWxVdFwvVTdJWnl4d1NYUXNSUnR2bDNiOGxNR0NYTlpzejNZeWlqTm9wR3RBOFhuM0RNSkdBRDk0UWFuK2FWdUlXcyIsIm1hYyI6IjAyMWQ3ZmZkMTEwYjI2YTc5YmNiZmFjMTllYjM0OTYwNjJhMWRlNjg2ZmFhYTBhOTQzYTZjNzFmNjVlNDk3YzUifQ==eyJpdiI6ImFLYldDeUYzVHdDQ3Zyb3hHVDgwcUE9PSIsInZhbHVlIjoiSlF1enFhMWppXC9Ra2lcLzVSSXpiXC85SUFyN1k0SVZKMG1hc3pBRTF2WENOQzBsVU42SWY5ZTFuYzFxWFBYQ2JYRyIsIm1hYyI6IjQxZDk2Yjg1ZWM0YzM3ZWVjNTM2NWJkOTE4M2IwZWNiMjIyYjA2YTZiMjhlZjIwMmMwOWFlNmVkN2JlZTAxYzQifQ==eyJpdiI6IlhoRG9kazFaVGpMaWc3UHRjMHlOdXc9PSIsInZhbHVlIjoiR2txR0NTaldjTzNLUGZveXlcL3pYMjhORVN3Z1FPaGQ4WlY1VWFmeWcrQ2VpcFMra3lJeW1mQlM2T05aTVU4U2Q2MStxdFZ5dVR6U1wvYUpsbkdDWXQrN0pRSWt4M2xBbStBTHBpd1phd3dxMlhmcjE4a3p0UW5tS013ZVhiVjUxbkRiS3lBS1pVQ1lTdW5cL080SDloRTJVeTk3alUyU3BtUDcrYUU0cnY3UEdGTUlQSmR0U1NPQWNFXC9QR2wyVktcLzN2RnJCTTRzWThIM29Va1dIWkY4bjJiSkxseGZRWjBVWU56YjJqdjIramhBWEN4cWNzTGVxT3BhdklqNFZsS2tKaXVkb2MrTFhqUWVmXC9NRUZERU82TTNCUVhna2FYK2hDbXZhN3RxMndtVmxTRkFXdEQ3TGY3NHB6YmZBeXhLUHI1U2kyc0czUk5EWnNKR0tXT2NFRkN3PT0iLCJtYWMiOiI3YjdmNjFhMDJkY2ExOTFmY2I5ZWEyNjEwNmIwYWQ0MzQyNzZlYzIwYTQ5MGY4YTE2NzJlN2VjNTRmNzA0ZGExIn0=eyJpdiI6InlUOHNwS0M5b0lyVDVRU2JPbHNDdUE9PSIsInZhbHVlIjoiQnFndE1hQ2RCblp1YjQxdjE4eERvdGZIbEtoWkc1UjhmandIbnIzODVxd0kwT2lXQnR2NWhEZ1AxTlBCVFwveW8iLCJtYWMiOiJjZWVjNGEwZTIzNjIzZWVlODgzZWU5Njk5YzAwZTk1MWE2Yjg3OThlYjE5ZTgwZWI4ZWI0ZTYyOWRmY2E3ZWVhIn0=eyJpdiI6IlgxNE5VMXJcL3JPXC96Tm02MG1wWFBcL1E9PSIsInZhbHVlIjoiY2dBV2tWcmtIS3E1enB3aXNsT2dldCtzU21FQ2s4TDI0d2pKcXU4Y0VuZ2M3QlRybzZmNFlZMzVxcXJmcmhWczhaYzJRNkg1UU9Xcmp0ZldSOUIwNFRydWplNlN2K0xldzBxSG9CUVRYRVpZWStvNE9pM1doZWdzMTI2RGxEeUxJb3UxTG9ZcEJFZ0Vtd3hZQTNVSm15dzZRcU0zVXBsYWtOMWZkTXJxVXlkbmEwSUhoQW9SRTVJMEtQR2pLckRYekJkajdqaFdjTDVtd1pJald6SklJRGErVHBPSG9EbnE0Z2VCYWRyY0IzVHVhMVwvWTNSOXU0dU94dnl4XC9TbnBNNDZLQjRTZFlsYlhlWVFkYUNncng0dTYyUmVcL0wzSU5pXC9rYW41ZmQ1QkN3eW9UQkMxWHNQQWVaVEV3ZkI1cnNXdU15b1hBUzlMc21HZERrdGNPcTluM280b0I1emgyKzVhR0k2K3NhdWNCV1NncVErVUJGTXBwaUY4M2tKN2Y5MEZZTDI3ejl1T0dUcFpaczNsU3NodERkQk15Sm1URThPQTZnSzJ3cFNudGM9IiwibWFjIjoiYTQxMDk1MTVmNTNmZDRhNTljNDRjMjNmYWFmMjdmNWQyYTkxZDhlYzM4OTYxOTI5ZTA3YWM0MjdjMDI3MjhmMCJ9