Thanh xuân vội vã - Chương 121
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 121 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 121 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cô ngồi bên cạnh Anh, tay nhỏ bé mềm mại được mỹ nam nào đó o bế trong lòng bàn tay to lớn thon dài.
“Chiều có tiết học, nên tôi không thể cùng Vân Tổng ăn cùng nhau được rồi”
Cánh mi u buồn rũ xuống, ánh mắt thất vọng bị che phủ bởi cánh mi dày Cô thấy hắn chỉ mím môi, cụp mắt và không có ý định lên tiếng.
“Vân Tổng, tôi kh….”
“Tôi cứ nghĩ em sẽ đồng ý nói chuyện với tôi dù chỉ một lần, chúng ta nên nói chuyện rõ ràng với nhau, để mọi chuyện kết thúc êm đẹp để không ai còn vướng bận trong lòng. Nhưng có lẽ tôi đã đoán sai, ngay cả khi tôi hèn mọn cầu xin em, em vẫn không thể mở lòng với tôi dù chỉ một ít” Vân Ngạn bỗng dưng nói, ánh mắt hắn nhuộm màu đượm buồn nhìn cô một cách nghiêm túc sau đó lại cười giống như cười tự châm biếm bản thân mình, cô cảm thấy hắn đang tự chế giễu bản thân giống như hắn tồi tệ đến mức người người xa lánh ngay cả một cuộc nói chuyện cũng chẳng có.
Ngao Trạch Vũ dù không hiểu ẩn ý hiện tại của hai người đang nói là gì, Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Mọi chuyện rồi cũng sẽ phải kết thúc, em nên làm rõ mọi chuyện với anh ta. Chiều nay em cứ đi đi, Anh sẽ đi cùng em, nhé?”
Cô muốn nói với Anh, mọi chuyện giữa cô và Vân Ngạn cô nhớ không lầm là bản thân đã làm rõ với hắn ta rồi, thậm chí cô còn nói rất nhiều lần là đằng khác nhưng cái tên Vân Ngạn kia cứ cố chấp cứng đầu không chịu nghe cô nói, nằng nặc đòi cái gì mà theo đuổi cô.
Mọi chuyện cũng nên kết thúc, Anh đã nói như vậy rồi cô cũng nên một lần cuối nói rõ với hắn. Chắc chắn hắn không thể lợi dụng thời cơ trùm bao tải rồi bắt cóc cô về nước K được. Sau khi toan tính xong xuôi, cô nhìn Vân Ngạn nghiêm túc nói.
“Được chiều nay tôi sẽ cùng ăn một bữa với Vân Tổng, mấy giờ vậy ạ”
Khoé Vân Ngạn vui mừng rõ thấy: “Giờ giấc tùy em quyết định”
Cô mím môi nghĩ nghĩ cuối cùng hạ quyết định: “Vậy 2h chiều nay nhé”
“Tôi sẽ đến trường đón em, Khiết!”
“Không cần đâu, Anh ấy đến đón tôi rồi” Cô chọt chọt lên ngực Ngao Trạch Vũ làm Anh nhột nhột hết cả lên.
Vân Ngạn chỉ có chút buồn nhưng cô đồng ý hẹn cùng hắn là hắn vui lắm rồi. Dù biết bản thân đang thấp hèn đến mức nào nhưng mà để cảm nhận được một chút không gian yêu đương Hắn chấp nhận hèn hạ, nhưng cuối cùng trong việc *yêu đương* này chỉ có một mình hắn yêu mà thôi, trái tim tôi dành tặng cho em nhưng em dành trái tim mình cho người đàn ông tốt hơn tôi.
Hằng đêm hắn đã hối hận đến mức nào, không ngừng tưởng tượng cảnh cô dịu dàng bên cạnh rồi bọn họ sẽ sống như những gia đình khác có tình yêu có những đứa con xinh đẹp, cô sẽ là cô vợ đảm đang yêu thương hắn. Nhưng một giấc mộng vỡ nát khi chính hắn còn không bào chữa được thù hằn trong cô thì những mộng tưởng đó có là cái gì cơ chứ.
Vân Ngạn rời khỏi Ngô gia tâm trí cứ ở đâu đâu, Ngô Phỉ tỏ một chút thương khi thấy một anh chàng cao ngạo trưởng thành trong đau thương lại có dáng vẻ vì yêu mà không ngại, nếu con gái ông – Ngô Chử Đồng đồng ý thì ông mong hai đứa sẽ bù đắp tổn thương và lấp đầy nổi đau cho nhau.
Ông còn nhớ lúc trước, Ngô Chử Đồng quen một chàng trai ngoại hình giống với Vân Ngạn, đường nét trên gương mặt cũng có chút giống ngay cả dáng vẻ không nghiêm túc khi nói chuyện cũng y đúc. Người con trai đó là mối tình đầu của Ngô Chử Đồng khi vừa lên 20 tuổi, cái cảm giác yêu đương ngọt ngào và rồi vỡ òa khi thấy người con trai đó quấn quýt một cô bạn thân 3 năm ngay ở trong ngôi nhà cậu ta, mối quan hệ mập mờ sau lưng Ngô Chử Đồng tích trữ cũng gần 3 tháng, mà bản thân Ngô Chử Đồng quen cậu ta cũng vừa hay 3 tháng, vừa bắt đầu thì cậu ta đã cho đội nón xanh đau đớn, kể từ đó về sau Ngô Chử Đồng thay đổi tính cách hoàn toàn, bên ngoài dịu dàng nhưng bên trong đã cứng cỏi và lạnh nhạt đến mức nào đặc biệt là đối với nam nhân, một cái liếc nhìn còn lười, Ngô Chử Đồng tỏ ra chán ghét Vân Ngạn đều có lý do cả vì những ám ảnh trong quá khứ kéo dài trong tâm trí cho đến tương lai đã dằn vặt trái tim cô gái vốn từng yếu đuối ấy như thế nào. Nhiều lúc ông nghĩ con gái mình bị trầm cảm, nhưng thấy con gái vẫn đối xử bình thường với người thân thì ông cũng an lòng rồi.
Theo ông thấy Vân Ngạn cũng là một con người tốt vì quá khứ ấy quá đỗi thương tâm khiến cậu ta phải sống trong sắt đá cứng cỏi bên ngoài lẫn bên trong nhưng sau cùng vẫn còn con người có tim có tâm có lý trí. Cậu ta liều lĩnh lao đầu vì chữ yêu chữ thương cũng đủ chứng tỏ Vân Ngạn thực sự là một nam nhân có thể đem lại tình yêu và an toàn cho cô gái đó.
Đúng 1 giờ Vân Ngạn đã có mặt, hắn hẹn cô ở một nhà hàng cổ bình yên mang nét hoài cổ xưa, hắn là con người yêu thích những thứ xưa cổ cho nên mới chọn địa điểm này, càng hợp hơn khi cô là người thích nơi yên bình, vừa hay nơi này lại hợp ý cả hai. Hắn nôn nóng trong lòng, ngồi ở gian phòng cứ 5 phút lại đi ra xem một lần, mãi cho đến khi bóng dáng nhỏ bé được chở che bởi một chàng trai cao ráo tuấn tú, gương mặt non nớt thấp thoáng nụ cười trẻ con tinh nghịch, hắn lưu luyến mãi không buông cứ đứng ở cửa nhìn xa xăm như tham lam mong chờ cũng có chút tiếc nuối.
Ngao Trạch Vũ không muốn tạo thêm không khí ngượng ngùng, chỉ muốn hai người nói chuyện thoải mái thẳng thắn với nhau. Anh cũng không muốn ngồi cùng cái tên kia, cứ hễ gặp hắn là Anh phải nổi đoá chửi bới nhau một trận mới hả dạ. Cho nên, Anh quyết định ngồi trên xe cho đến khi cô giải quyết mọi chuyện xong xuôi.
Thượng Khiết My được Vân Ngạn dẫn đến gian phòng cuối, vì đây là nhà hàng cổ cho nên mọi thứ được trưng bày đều xuất phát từ thời xa xưa, không phải là những tách trà, ghế, bàn kiểu cách hiện đại mà là một tách trà bên ngoài có màu trông hơi cũ như lại rất sạch sẽ, ghế ngồi được thay thế bằng một cái thảm ngồi bệt dưới đất. Hắn cẩn trọng tỉ mỉ vừa thấy cô ngồi là ân cần hỏi: “Em muốn uống gì”
Cô bất ngờ với giọng nói hiện giờ của hắn, trong đó chứa dịu dàng còn có yêu chiều: “Tôi dùng gì cũng được”
Vân Ngạn nhanh chóng bảo phục vụ đang đứng bên cạnh: “Cho một ly sữa nóng và một tách trà” dù đến đây từ rất sớm nhưng trên bàn chẳng có lấy một ly nước nào, có lẽ hắn đang đợi để cùng cô.
Cô không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề của mình đến ngày hôm nay: “Tôi nói thẳng với Anh, tôi mong đây là lần cuối cùng chúng ta chấm dứt chuyện này hoàn toàn mà không có bất kì dây dưa nào nữa”
Trong mắt Vân Ngạn le lói một chút không vui, cô vừa dứt lời là thấy đáy mắt hắn ta có nổi tuyệt vọng vô cùng lớn. Nếu trước đây khi thấy ánh mắt hắn tối lại, thì cô sẽ biết được rằng đây là ám chỉ dấu hiệu hắn bắt đầu nổi cơn thịnh nộ sau đó đập nát đồ, nắm chặt túi xách trên đùi chuẩn bị vụt chạy nhưng không…Vân Ngạn vẫn ngồi đó, khuôn mặt ảm đạm có chút buồn bã, hắn không nổi điên rồi lại đập đồ như trước mà là đang chăm chú lắng nghe những lời cô chuẩn bị nói tiếp theo. Vân Ngạn…hắn thực sự cho cô rất nhiều bất ngờ, nhưng cho dù hắn có tốt như thế nào cô cũng không muốn ở cùng hắn vì những kí ức ám ảnh vẫn ở quanh quẩn trong tâm trí này, không thể nào chấp nhận được, cô sợ hắn. Huống hồ, giờ đây trái tim cô không thể chứa thêm ai nữa vì đã có người đó rồi.
“Hợp đồng đã kết thúc, tôi mong Anh hãy thức tỉnh đừng lấy bản hợp đồng đó bắt ép tôi quay lại bên cạnh Anh”
“Được” hắn nói.
“Tôi không phải là vị hôn thê của Anh nữa, mong Anh cũng đừng mở miệng cho rằng tôi là vợ của Anh”
“Được, tôi đồng ý”
“Mong Anh đừng bám lấy tôi, cuộc sống hiện tại của tôi đã yên ổn, tôi có gia đình có người yêu và những người bạn, Anh cũng nên tìm một người thích hợp hơn là tôi”
“Nhưng Tôi yêu Em, chỉ duy nhất mình em mà thôi”
“Ngoài em ra, tôi chẳng rung động thêm một ai nữa”
“Vân Ngạn!…Làm ơn đi, đừng bám lấy tôi, ngoài kia có bao nhiêu cô gái tốt và hoàn hảo tại sao lại cố chấp thích một người không thích Anh”
“Đối với Tôi, trên đời này chỉ có duy nhất một mình em là tốt, là đủ hoàn hảo. Khiết! Làm ơn, chuyện gì tôi cũng sẽ đồng ý nhưng hãy để cho tôi được phép theo đuổi em”
“Tôi…xin em!”
Hắn kích động nắm tay cô luyến lưu muôn phần, ngay lập tức cô rút tay lại. Hắn cúi mặt nhìn vào bàn tay vừa mất đi hơi ấm, cảm giác trống trải bao quanh. Trong giây phút ngắn ngủi đó, cô thấy ánh mắt hắn ta dao động, một màn sương mù bao quanh mắt và rồi động lại thành lệ.
Một người đàn ông ác bá tàn bạo lại rơi một giọt nước mắt vì cô, người đàn ông trước đây trải qua bao nhiêu trận sinh tử nguy hiểm chưa bao giờ rơi dù chỉ một lớp màn sương động mắt.
Hắn cười, nụ cười thật chát, tim quằng quại nhói lên từng hồi, là do bản thân hắn đáng thương đến cuối đời vẫn không bao giờ có được hạnh phúc, ánh mắt Vân Ngạn giờ đây chỉ toàn là hụt hẫng. Giọng hắn như đứt quãng lại có chút u buồn sầu não uất nghẹn: “Chuyện chúng ta đã kết thúc rồi, sau này em cũng đừng sợ tôi như thế. Nếu em không cho phép tôi yêu em hay theo đuổi em vậy chúng ta thử làm bạn nhé, tôi sẽ cố gắng quên đi đoạn tình cảm lần đầu được rung động này để nó vùi lấp thật sâu thật sâu để em không còn cảm giác nó ghê tởm nữa”
“Còn nếu tôi không thể, thì mong em cho tôi đứng nhìn em từ góc thật xa, dù chỉ là một bóng lưng, góc áo nho nhỏ”
Dứt câu không cho cô trả lời mà lại dứt khoát đứng dậy, trông hắn gấp gáp đi nhanh. Dù chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng trong giây phút đó Cô đã thấy bờ vai hắn run lên từng hồi.
Vân Ngạn…xin lỗi Anh, tôi không thể.
Ra ngoài nhà hàng liền bắt gặp Ngao Trạch Vũ đang tựa lưng trên thành xe, hai tay ung dung khoanh tròn trước ngực, dáng vẻ tuấn tú thong thả thu hút nhiều ánh nhìn, có nhiều cô gái còn gan bạo lén lút đến gần Anh xin số điện thoại hoặc là wechat, nhưng đáp lại tình cảm nồng nhiệt kia Anh cho một gương mặt lạnh kèm một từ để đáp trả yêu mến “CÚT”
Những cô gái đau lòng, úp mặt vào tay khóc thút thít sau đó chạy vụt đi, Vân Ngạn đút tay vô túi quần sẩy chân dài đi đến, khi đi ngang Anh chân hắn dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn đối phương: “Tôi từ bỏ việc cũ, việc dừng theo đuổi chỉ là nhất thời. Còn chuyện giữa cậu và tôi vẫn là nên kéo dài đến khi có kết quả Ngao Tổng nhỉ?”
Anh không nhìn hắn, đôi mắt nhìn đâu đó xung quanh, đáp: “Chỉ cần Vân Tổng đừng bám lấy vợ tương lai của tôi thì việc gì tôi cũng sẽ chơi cùng với Anh”
Vân Ngạn nhếch mép khinh thường, nói chuyện thì cần gì thêm ba từ *vợ tương lai* vào làm gì. Hắn đâu phải thiểu năng không biết hai người họ đang là tay trong tay, đâu cần chọc tức hắn như vậy. Vân Ngạn hầm hừ một lúc sau đó đeo kính râm đen đi vào xe của mình, chiếc xe vừa phóng nhanh chạy đi cũng là lúc Thượng Khiết My đi ra từ nhà hàng. Cô chạy đến là mấy cô gái xung quanh biết nguyên nhân bị từ chối liền tản ra hụt hẫng rời đi, thoáng chốc chẳng còn một ai đứng đấy ngắm nhìn tuyệt phẩm giai nhân.
Anh mở cửa xe, cô gái nhỏ nhanh nhẹn ngồi vào, ân cần gài dây đai an toàn cho cô xong thì bản thân mới đi sang ghế lái. Trên đường, cô kể lại mọi sự việc từ lúc gặp Vân Ngạn, nguyên nhân và sự dây dưa không hồi kết, cứ ngỡ Anh sẽ hỏi cô rất nhiều điều nhưng không ngờ Anh lại chẳng hỏi điều chi, chỉ mỉm cười nói: “Giờ thì không còn lo âu nữa rồi”
Cô gật đầu: “Vâng”
Nhìn con đường phía trước cô thấy xa lạ, đâu phải đường về nhà đâu nhỉ. Cô thắc mắc nhỏ giọng nhắc nhở: “Vũ…Anh đi sai đường rồi”
Anh vẫn giữ vô lăng không có ý định vẹo, bình tĩnh an nhàn tay để trên thành cửa đồng thời chống cằm nói: “Anh đưa em đi ăn KFC, chịu không nào”
Mắt cô gái nào đó vừa nghe nói đi ăn là khoái chí, mắt sáng như đèn pha, gật đầu liên tục. Anh vui vẻ chòm tay thưởng cho một cái xoa đầu.
“Nè, em đi bộ hay sao mà 45 phút mới đến vậy, chiếc xe của em phế quá đó. Siêu xe nhà em mà chị biết là chiếc xe có tốc độ được ví như vua tốc độ trong làng siêu xe đó” Vừa vào cửa hàng liền nghe một tràng chê bai từ bà mẹ mĩm sữa ngồi cùng chồng và một bé gái nhỏ đang nằm trong nôi. Hôm nay, Anh bị bà chị nhà mình bắt ép, nếu không cho gặp Cô thì bà chị này của Anh sẽ không chịu điều hành công ty và sẽ bắt luôn Anh rễ về nhà không ra tay cứu giúp nữa. Cho nên Anh bấm bụng hẹn hôm nay, nhìn sang cô gái đi bên cạnh, đôi mắt hoang mang nhìn đôi vợ chồng trước mặt rồi lại đưa đôi mắt đó nhìn Anh, chớp chớp hỏi: “Anh quen chị gái xinh đẹp này ạ”
Bà chị này làm sau biết được con siêu xe, vua tốc độ gì đó đã trở thành phế phẩm khi cô gái nhỏ nhà Anh ngồi vào, tốc độ của nó còn chậm hơn xe máy bình thường.
Anh nhăn mặt, gãi đầu thấy có lỗi vì lừa một chú nai con với lời nói dối trắng trợn: “Ừ, là chị gái của Anh, người bên cạnh là Anh rễ và con đầu lòng của họ”
Nghe Anh giới thiệu xong cô từ bất ngờ sang lúng túng, luống cuống cúi người lễ phép chào hỏi: “Em chào Anh chị ạ, em…em là Thượng Khiết My – bạn học cùng lớp với Anh ấy”
“Là cô bạn gái nhỏ xinh của em đây sao, đáng yêu như vầy mà là một cặp với tên cáo già như em, thật tiếc quá”
Ngao Trạch Vũ: “…..”
Thượng Khiết My: “….”
Ngao Bạch Minh Nguyệt nồng nhiệt chào đón, lôi kéo tay cô vào chỗ ngồi cạnh mình, bỏ đứa em trai đứng trời trồng chỗ đó.không có ý định đón tiếp cho lắm. Ngao Trạch Vũ đen mặt lê lết thân xác bị cướp vợ ngồi mạnh lên chiếc ghế cạnh Anh rễ có số phận đáng thương. Bạc Ngật Quân đưa mặt sang cười hì hì lên nổi đau của ai đó. Ngao Trạch Vũ cho một ánh mắt đanh đá khinh bỉ: “Anh nên nghiệm lại một chút về số phận của Anh sau khi buổi gặp này kết thúc đi. Chị ấy đã hứa với em sẽ cho Anh điều hành thêm một vài công ty lớn mới bước vào phát triển đó”
Bạc Ngật Quân sau khi biết được sự thật đau lòng đằng sau lời nói ngon ngọt của vợ đêm hôm qua nụ cười tắt ngúm trên môi, trái tim vỡ nát trăm mảnh, thì ra là người ta có mục đích nên mới đấm bóp mát xa cho mình, còn chăm con dọn dẹp mọi thứ. Thì ra là thế! Mọi thứ đều là dối trá, là cái bẫy để con thỏ như mình ngã vào. Chị em nhà này toàn là âm mưu hết.1
Lần này Ngao Trạch Vũ trao trả cái nụ cười thoả mãn lên người đàn ông gia đình nào đó, chiến thắng vẻ vang lật ngược tình thế một cách dễ dàng. Bạc Ngật Quân đem ánh mắt hờn dỗi nhìn cô vợ đang nói chuyện hào hứng với cô gái đang cười hoang mang không bắt kịp tình hình. Thấy ánh mắt ai oán phát ra từ một phía, Ngao Bạch Minh Nguyệt trừng mắt, Bạc Ngật Quân giật mình yểu xìu, khí thế vừa mới nổi dậy lại bị đè bẹp sau một giây. Khí thế đàn ông này rồi vợ nào mà sợ, chưa bị chị ấy đấm là may.
Ngao Bạch Minh Nguyệt nói chuyện thoải mái, vỗ vai ưỡn ngực xưng bá: “Chị là chị gái xinh đẹp đầy tài năng của cái tên bạn trai trời đánh nhà em – Ngao Bạch Minh Nguyệt, tên chị được ví như chị Nguyệt cung trăng, xinh đẹp tuyệt trần ha ha”
Ngao Trạch Vũ ôm hai tay, lời nói phóng đại quá mức khiến Anh không đồng tình mà bĩu môi, làm thêm hành động muốn ói. Hiếm khi thấy dáng vẻ thoải mái mà hài hước này của Anh, cô bịt miệng tiếng cười giòn tan trong trẻo non nớt vang lên, Ngao Bạch Minh Nguyệt càng ngày càng thích cô bé đơn thuần lại đáng yêu như này. Nhìn đôi má bầu bĩnh run run khi cười phủ một tầng ửng hồng, không nhịn được vương tay cưng nựng. Được như mong cầu, Ngao Bạch Minh Nguyệt sờ không buông tay, hèn gì cậu em khó ở nhà mình nổi tiếng khó ỏ lại kén cá chọn canh lại yêu thích say mê một loli như vậy. Bản thân còn mê nói chi cậu em nhà mình.
Cô ngồi yên để cô gái bên cạnh đang cao hứng với đôi má nặng nề có chút giá trị này. Ngao Trạch Vũ không vui liền kéo bàn tay càng quấy kia lại.
“Không được sờ như vậy”
Ngao Bạch Minh Nguyệt mỉm cười nhưng lòng không vui nghiến răng mà nói: “Sao? Đau lòng hả”
“Em giành em dâu của chị gần một năm rồi, chị mới có ngày đầu mà em lại ích kỷ như vậy”
Của chị hồi nào, Ngao Trạch Vũ hết nói nổi, đành ngồi với vẻ mặt đen thui.
“Ngồi yên ngoan ngoãn như Anh rễ nhà em chẳng phải tốt hơn sao”
Ngao Trạch Vũ liền nhanh chóng trả treo: “Anh ấy sợ vợ còn em thì…”
Cô đưa mắt nhìn.
“Thì đội vợ lên đầu, cũng có thể nâng vợ em cao hơn đầu em”1
Cô cong mắt cười.
Một giọt mồ hôi lạnh cỡ lớn rơi từ vầng trán của Anh xuống.
Ngao Bạch Minh Nguyệt nhe răng cười nguy hiểm.
Đấy…được cái miệng!
Bạc Ngật Quân ghé sát người Anh thì thầm nói nhỏ: “Hồi đó Anh cũng nói y hệt em trước mặt bạn bè, về nhà vợ Anh liền cho Anh một trận lên bờ xuống ruộng. Em rễ à, lời nói lúc nãy coi như em nhanh nhẹn tỉnh ngộ”
Ngao Trạch Vũ đưa ánh mắt cảm thông nhìn, cảm thấy số phận người Anh rễ này thật quá đáng thương, vợ là quán quân karate, ba vợ là cao thủ karate, dám hó hé là một ngày gãy 10 cái răng.
“Thượng tiểu thư à, em có rảnh ngày nào không”
Cô xua tay: “Chị đừng gọi em là Thượng tiểu thư nữa ạ, gọi em là Tiểu Khiết như mọi người đi ạ”
Ngao Bạch Minh Nguyệt nghĩ nghĩ lại nói: “Ummm chị không thích giống người khác, A! Gọi là em dâu đi”
Thượng Khiết My: “….”
Ngao Trạch Vũ: *ý kiến hay* giơ ngón tay cái khen tặng.
Bạc Ngật Quân: *giỏi quá bà xã đại nhân*
Ngao Bạch Minh Nguyệt: *ayyy đừng khen, ngại lắm, việc cỏn con thôi mà*
Thượng Khiết My xấu hổ nói: “Chị gọi em là Tiểu Khiết đi ạ, em…em là bạn cùng lớp với Anh ấy thôi ạ”
Bỗng dưng thấy xung quanh lạnh lẽo ghê, mặt Ngao Trạch Vũ đen không khác gì đít nồi. Nha Đầu này dám công khai ghét bỏ Anh, lại còn trước mặt bà chị hay nổi cơn trêu đùa.
Ngao Trạch Vũ thở dài một hơi, kiểu nói vu vơ: “Cắn người ta đến chảy máu lại không có trách nhiệm gì cả, đúng là đáng buồn”
Thượng Khiết My giật mình chột dạ. Từ khi nào Anh ấy trở nên mặt dày ăn vạ như vậy?
Ngao Bạch Minh Nguyệt làm gương mặt *kích thích nha*
Lần đầu tiên hùa theo sự ăn vạ của em trai mình, hấn giọng hừ hừ: “Cho dù không tốt nhưng một chút trách nhiệm cũng nên có, chị không biết vụ gì nhưng mà làm sai cũng nên nhận lỗi và chịu trách nhiệm, đúng không em trai”
Ngao Trạch Vũ nghiêng mặt nháy mắt.
Bạc Ngật Quân đôi mắt xem tình hình một bên, cảm thấy cô bé nai con ngơ ngác này sắp bị hai gã hồ ly ngàn năm ăn không nhả xương rồi.
Thượng Khiết My cảm thấy họ thật đáng sợ, cô lí nhí yếu ớt phản kháng với hai con cáo già: “Anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ”
Đúng! Lần trước Anh còn hôn cô mà, phải đền chứ, nếu bắt cô chịu trách nhiệm thì công bằng cả Anh cũng phải chịu trách nhiệm với cô.
Ngao Trạch Vũ vỗ đùi một cái: “Anh chịu mà, cho nên em làm bạn gái Anh đi”
Cuối cùng cũng dụ được người rơi vào bẫy theo kế hoạch của mình, Anh tung pháo hoa ăn mừng thầm trong lòng. Vợ chồng Bạc Ngật Quân cho Anh một ánh mắt *lòi cái đuôi rồi kia, nhét dô nhét dô*
“Đây là em bé nhà anh chị ạ”
“Đúng vậy, thiên thần này là Bạc Vân Lĩnh, em gọi là Lĩnh Lĩnh đi” Bạc Ngật Quân bế con gái vào lòng. Cô đưa đôi mắt mong muốn cùng sự yêu thích nhìn chăm chú.
“Lĩnh Lĩnh thật đáng yêu” Cô thầm khen ngợi, quả thực đáng yêu, đôi mắt to tròn miệng chúm chím nho nhỏ, trắng trẻo mũm mĩm như cục bông vậy nha.
Ngao Bạch Minh Nguyệt nửa đùa nửa thật: “Vậy em cũng làm một đứa đi” nói xong còn cố ý nhìn Anh trao đôi mắt khích lệ, Anh nhếch môi.
Cô bị trêu chọc đến độ tai mặt đều ửng hồng: “Chị…lại đùa”
Ăn xong một bữa no nê tại KFC 4 người 1 em bé dắt nhau đi shopping mua sắm, cô từ chối khéo để được về nhà nhưng lời còn chưa kịp tuôn thì chị gái nồng nhiệt kịch liệt này đã tóm lấy tay cô kéo đi thật nhiệt tình. Cô đành đi theo, Ngao Bạch Minh Nguyệt chỉ chỉ rồi lại lựa lựa, thấy cô không mua gì liền thúc giục:
“Mau mua đi, ông chồng nhà em giàu lắm, nó có cả mấy chục cái thẻ đen, em tha hồ mua, mua luôn trung tâm thương mại cũng được”
“Thật ra trước đây Anh ấy có tặng em một thẻ rồi ạ, nhưng mà em không thể nhận thứ giá trị như vậy được”
Nói xong, ánh mắt ai oán của Ngao Bạch Minh Nguyệt loé lên đưa mắt đầy phẫn nộ nhìn người em trai quý hoá. Lần trước bảo đứa em này cho một thẻ để giải toả tâm trí sau sinh, nó lại một mực không cho, vậy mà lại xách mông dâng tận tay vợ. Đúng là phân biệt đối xử. Ngao Trạch Vũ thấy được ánh mắt ngàn dao đang phóng về phía mình, Anh giả đò ngắm nghía những thứ xung quanh tránh né ánh mắt đang đem thù hận dồn lên mình.
Kết thúc một chuyến shopping giải toả, chỉ có một mình chị gái Ngao Bạch Minh Nguyệt mua đồ, tổng cộng chỉ có 25 túi đồ lớn 15 túi nhỏ. Bản thân cảm thấy mình thật tiết kiệm hôm nay chỉ mua nhiêu đó. Lại nhìn cô em dâu tay không bên cạnh:
“Em thật sự không mua gì hết sao”
Cô lắc đầu cười ngượng: “Dạ không ạ”
“Chồng em…lộn, Em trai chị đâu rồi nhỉ”
Cô chỉ vào trong shop thời trang: “Anh ấy bảo làm rơi đồ nên nhờ nhân viên giúp ạ”
eyJpdiI6Iit1bzRpWFdseU9rbFlURnljVUxZUEE9PSIsInZhbHVlIjoiXC94TExCV2o4aXZHbjY0c0g1RUFNb1JTVEZVRlwvaVRRTytvUGNFZlRZZVVuZEE5bFN4T1RDWjZlXC8rd2dBWmV2eiIsIm1hYyI6IjM5YmNjMDkzNDY3M2VjYzhkOTE5N2U3OTA1ZDUxM2ZkMjQ4MjRhNDIyNjQyYzE5NDdiOTNhMGE5ZmVhMTUxM2IifQ==eyJpdiI6IjVpcGptVXA1TkdJbnNtSUQzUExHaWc9PSIsInZhbHVlIjoiV2pDVVYxZDJKTnRkV01vMDI2OFQ1SHl3bXpWYVg0XC9kaFdTV00ydlBleDBrclZGMnFOOTIrd0V4QmFjdkdDTW5rVzFvSDdNU3J1REp5cUIrTGh4RzQ0eXhSZjQ3blV3ZENzZk9ZV1BWXC9STT0iLCJtYWMiOiIzYTM3OGEyYjZmZTdlNDU1YjMzMDA0NzVlNDkwNjVlMzRjNTRmZDc5Mjc3YWIxMmFkYWE0MjFjZTRlODk3YzVhIn0=eyJpdiI6Ik9JbFwvbHZHQ01WTGIxSUVGTmNPNlwvZz09IiwidmFsdWUiOiJDSEsrSndLS05DUVRqQm02SUVXTFd1NTMwZEVSdFpDVlhJNHd6RHJkK3IxUUZhWGlDUGRUZkptSkN4V3llQWxVIiwibWFjIjoiNTBmMDZlNzMwNjE3M2YxZjc5NzA5MDgwMTgxOTI4ZjUzZjk2OTZhYzgyNTI1Y2Y0ZGFjMGU0N2ZlYTBiNjI1NyJ9eyJpdiI6ImNUZFArTjFYZWVid3FtejR0SUdcL2JRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InB0c2JLVGdZa1EyVWJ3Wk0zZmJUSUkrcW1Ob1ZPT202M0RPZ1A5STkxVFBvaDRKeEFmNXArT01CUTdLdzBPM3ZHUFwvaEc0T1NvTnI0RVwvZTUrbmRHT0taSFdGemtrWHRTN09uZHpaOU96d1wvYkpVKzUyWTkyMmhBeE9qV0YybCtzIiwibWFjIjoiMjBkY2RiNjM5MDg5OWMyYjNlYjM1MjZjNDQzYTI3MDg2Y2UxMDg5ODFmOTZiNzM0ZTZlZjcyNzNkNDdiNjY3ZiJ9eyJpdiI6ImRwVzBiUlFsRnJnaUtBa3E2QXNkdEE9PSIsInZhbHVlIjoiVXZ1MTA0XC9cL09pSE53NE94eDhrYUZPaXc5K2JcL1wvQ1Rnak5wZFIwa0UxV2I1cVkrV3lFZExER3ZvS2dHbUdHTisiLCJtYWMiOiJkMmYzNWM1YmQ5Y2QzODNjNDhhYjc1MWJiNTM4M2FlZTI3MWI2ODMyZjJmOTg1NzFjZDBlNDZmYjliZWViMGUzIn0=eyJpdiI6ImNDK055Q2UzK1NlYUhMN1NsSzRJdUE9PSIsInZhbHVlIjoid2did1V4N3RkZkx1YzBwRXBTTFBleE1XZVwvbkVGa1hva1JHM21rUE1JQnJXalc0Sk1LWjNQSjBoZTY1V0RSSFNTQjl6SktJcllRUGVnV1U5bEgyUlBcL3pqNzlXamdodXlQNDBOdXQ0Y0RhNjdaK2RNSEdyQnQrR01yU0xwemtZdk0zOWQzdU9rSkttQWY0Zm80TjVwR1N6dDl5OUkyRHdGWEVqSkttY2RGYWNvSHFnWXlwbDhONnk2aTlpRXl6aVUiLCJtYWMiOiI2ODY3MDQzMjI0YmIzNDVjZGZkYzk5M2FkZDdkMmYzMTlhYzU2MWY5YmU5ZGU2N2ZhNzEwN2ZhMWFkNzdlNjhhIn0=eyJpdiI6Img2QkdJaWpvd2pnTVFJQ2RKYmFJeGc9PSIsInZhbHVlIjoiV0JJS0J1cGZQOFB5OXgrdm5vb1NZY1dtK2RHNk1seXdvNSswdEVCS1wvakdiSkE4VnAzdCtlYng1T2xRU3NHcGgiLCJtYWMiOiIzMmQyN2YzZjBjMDJjNDUxMzQzMjRkYTIzYzdhN2UwMGRjODI3OGIyNDIxZDQ3ZTMwNWM3MWE3NGZlOWM3YTQ1In0=eyJpdiI6IlA3ZEttY0F4UlkrdEVCMEo4MjZjRUE9PSIsInZhbHVlIjoiSnRVUTE3ZGtvbThSK1BqR1hienRQRVpnTTZwMytsNEZPa1hURVByWHN0QWxQK21CNTVQNWdtS1dUYzMwRFZ6dWZPMDMzV2U2V2dxcUN5TVFoc1NwTnZKT1dEVTVsVE1OT3VtSXZ5VStmdkRzdWxYdXhKcDZNbFh3NFwvWHBIZlQ2VjF3NTJ2WWcwWndWeE9qM3FKZndKMFwvTUFJTWxTeGQwNVB4bDhmWG1KZEhkWFwvOFhTMjZmNGJMWDRLUGpWT1d5bVF3S25rOTk1RHpLWXpLMXZQdDh6dUVRSGJNY1J3UVBSYVBiYVBxYTVyZm50ejdaOG9UeDQwRmRFck5uZ2IyaUNjQmIzSHBKdEhPeElHWlNkTDN2b0tCZ0FPK3paNjhXNzZBZVBNSENXVjNmQk9rNkxlK2tiVlo4Sm90a2RCYTBcL21oZzd2VlpTOGpSYVpPK1ozNmdaZU1SVDUrSVNBdDJVOHFybmZBbEdiK1cyTmtEVUU5Z0l2OHVCQnlcLzdReTZFQjNUdkNIc25rR3hscEJsMkEwVHJzbm5Od3NrYngyaWdwckF2VEttQk1JPSIsIm1hYyI6IjViYzNiOGVlYTY0NDc0ZDdiYjU1ZmQ5MGY3Y2YyMGNmOGQwMWQ5ZjI5MzRkM2M0Njk1ZjY1OTg1M2I0MjlhYmMifQ==eyJpdiI6Ik5kYTltUWFteWxDSzJHMGxZMEVIVmc9PSIsInZhbHVlIjoiRHpwUjNCRCtzbFo0Wk5xUzV0TnNHT0tyVHhPbm5pbFpqakpJUmNwK09KYmh4NUE5XC8yNUxobHpBbUdYK2kyQzMiLCJtYWMiOiI2MWIzYTc1NDEwNDk4NTI0Y2Y3NDRmMDM4YTU3NTZhMDFiNDI2MTQyODkxMzQ5MzIwNTc3MDUwNmZmMjY3NTNlIn0=eyJpdiI6IlQ0YkR3SCtPRWhnclwvZDFSbHpSc3BRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im8raDhYdFRwWWRSS2lJU25kRFVmdUROMU9jVDUwRDkzVXliZXVuMmpmN1BxVW9zWUJvODZFZlhsT3NrQ2tPT1wvNE1TT3NGS3hHRDZ0U1Q2a1Boa3hQZGZjVWVpT1dReHc1VHN4WWtOYzVrMDJEOU1SdTdiOGVYTEJPWEZvM28zNVJjVzVxRVN3WWNcL1wvTE1jZUZSYVQ4Y01lRzBBNGpwM25LRkQzbjZMbHUwOD0iLCJtYWMiOiI4ZmExNjhkZGM0ODZkYTc2Yzc4NWRhNTg2Y2Q1NGIwNjU1ZGY3ZjYwZjY1MDQ2OGY1M2NhYWNmNDg4OGNhY2IyIn0=eyJpdiI6Inlyck5SU01wcHB6eGNmVU1qdG5HRWc9PSIsInZhbHVlIjoiaUFOQ2dmVGE4VWNtd0VGZU9wXC9zaWo5bis3cnp0aHVKSG5RSzdjUWtYdTkzSE1TYXE4XC82T1ArdXZPcEFpS25WIiwibWFjIjoiYmYzOTliNTEyMWE3MTAxZjAzM2IxMmU4ODU5NGYyMGZjYmRlYTFkNGZlYTQ4MmJiYTc2OTc4YzBjMDZiNjliNiJ9eyJpdiI6Ik9mUkczUUoxVGh6bkp2dW5DSTY2TEE9PSIsInZhbHVlIjoiMDZ4QjRpdlVNdGRidWtSV3lDc2F3czV0U2VFUG9BRHkxOGhXcGpGWXdNTFwvNTR5YUwwRkNOWEVWNktNaFRDS3RmcGh0bldOZzRJTVRwdDVmdGwzbStEcTZoK28ybnhoVTlZakhzdnp5VVNrOTlldHVhVzhTRlJ1NWk1N2c3cm1tK3Nsd2I4U3dZRERycEczSUEyeGJhRlNpVzdWZUtHR1JcL2xLXC9XZ1NKaHNRcVpybjZFdVphMWJEaFBpR095a29hZjNPNjFmS2lqZklzbjd0SUR1QUNaUjl6ZTNRWkFjVDgzcUZqRlh1dWZjZFdkQ0tmWFpnVnV5d2IyejRqZXBsViIsIm1hYyI6ImZlNTlkMTFkNmY1NjRhZGJmMjM5NGUyNjE0MjFlOTg3NDE3YjU0NzUzZTAwYTc5MzMxYzVjNjQ5M2Y3ZWUxZmIifQ==eyJpdiI6IndTN0dLRzZybjFwUURsSGtnTWZScnc9PSIsInZhbHVlIjoiSXYrNHIyWlZBaXdJclZpczNZZFhUQzhYcHlaSENmY1FVK3lRNEZ0ZVdGYnFkK1JqSzhGMmNCcDhoOGJtaVFkbSIsIm1hYyI6ImM4OWQ2MmJiMTliYWYzYzdhYzc3ZWMyOTAyZGE2NThmZDgwY2UwZjE4ZWI1NWM0ODc4MGQ5NmJiOGI5ZmFlNDQifQ==eyJpdiI6IktERTlWTFZ1ZHRHODZSbmxteTN0QlE9PSIsInZhbHVlIjoiRGlnek9xb3dhT3lvRFBvbzlJdk9WOXFXNTYxRWVuK1UzbUJDMFVpbndJb3Jad3AzaUJXRVh0dENpUGlJNEoyQVBIMXFCSjNLbHJqYm9SMVRoanl6a0hnS25GUzBhN3NoSnB6ejZ0b29iVFBZUVdKQWd4c2VtOStJNTkrdUZaYjhrOE5vR1dDK3BDM0dPa1dIN1pWNG9xMUpwaWlxR1RcLzBya0krRjgySExUMURJUjhjdFY4alZxdTA4MzNaekJ2TTdCV2JvUllDUlBkNWFRTzB6UG9SZTdjZFkzVHVOc0pcL0kzTWhpUzZJQ2xZVlBLRHRZVjhkcE95ZXFHbkFFd2J5SHlpaDdhZEJoTkJtN0Juc0FsU3BTSG1MZEVZRFlqMDRoWHVWQTAwT3VHazMrRG5iVnFtdnFRYkJsenJMVzd3N3U4OHFxeXhUS1FcL2ZwZWRzR04rbm5RWVc1c2RzdDh0bmRobXpQS3V0Q3g3Y3dYeWpQQUE4c1FpXC82c1A1NjhlbFBuOU1nK3l6K3dOY3BKcU1PT0tkYXJOUUZTWHBDelhydG9OOFFOUyt4Mkl2VUxPdUlwdU43NE5xYlhSQVkzWDhjTE13UkpXamt5WFczb3pQYjZNUjRKcVdxM0F0ZXFjeXMrdkRGWWlxSnRDZkpSYjlBNTk3WVM4SDUrMXU4VkgyNVd2eWNkXC9oSDlNcSs3VlNWbk5TbXZFdDlKQkdhTE1jako3azNjOGg3WlJ4RHpmYnRPTEJTTzVNWlFaMWkzVTZUWVBLTnZMZHpGSWFuM0o4QlFKdTVRPT0iLCJtYWMiOiI1OTYyN2NjODQyZDAyNzNhODgzMmVjNzM2Y2UwNDcwYTVhZTVmNTYzYjUxMDc2ZmUxZThmMDhjNGE3ZDkzNmI5In0=eyJpdiI6InBkaENWQXhcL2NuVGZHT080QUNGd3BnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Iks0NnFOZW4ya1FIQk1IaFN2OXRITTFVZGhma0YzQ0lBS2VcL25LQnB3dXpjSUQrUERRbm1Yak5QRktFUU5ZbndzIiwibWFjIjoiZDIzYmU3YTc5Mzc2ZTkyNjYyODhjNTM1MDdhM2VkMmU5OWMxOWVhMzdhOGIxNzAyNTExZjg5YjVhYWMzMDk2OSJ9eyJpdiI6IlA4MUxXSnZJZ2JqVjBkVTVmeTd0ZEE9PSIsInZhbHVlIjoiMWRsS0lMdzlHekxaNGwzRXE4QTY4aHhmaFh0U2QwQ1NKQmJYRTFuZ2RMVGhMXC9NbGxsSUpoZllkRXYrWVVvS0VmOGJiNzRpUkNnN1BUS0FOUW51cjlra0N6V3M1N0d4RXdaU3lEbFU2MnZDUmQySFZWRkszOWVKNFRWb1V2Q1Vudk5pVWY5Vk8wRXAreTRSYzZkNkNMUlwveFhtVkIySEVEUE5qcEdYMlNHQ1E9IiwibWFjIjoiNGNhNDdkZWVhMjFhM2VlNmNlMGMyMzk0YjgyOThhYTliZDc1N2MxZWU5Mzc4YzdkMWEyODJlMzExMDE1NTZhZSJ9