Thanh xuân vội vã - Chương 109
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 109 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 109 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Sáng sớm tinh mơ, chiếc xe sang trọng đã đỗ trước cổng nhà Thượng gia. Chiếc siêu xe đắt đỏ chỉ có 1 chiếc duy nhất lại đậu trước nhà một doanh nhân bình thường nhỏ nhoi, ngay lập tức thu hút nhiều ánh nhìn, có người đứng lại xem, có nhóm thì tụ tập bàn tán lời ra tiếng vào. Ngao Trạch Vũ ảm đạm đến mức tay trên vô lăng của Trần Khính phải khẽ đổ mồ hôi. Ông tổ của tôi ơi, mới sáng sớm ngài có cần kéo mây đen như vậy không.
Bất lực vô cùng, Trần Khính hết cách lưỡng lự rồi cuối cùng hạ kính xuống, sắc mặt nghiêm túc mà nói với bọn họ: “Quí vị tập trung ở đây là bàn chuyện gì vậy” lời nói không nhanh không chậm, như trong giọng nói như mỉa mai bọn họ nhiều chuyện.
Bọn người xung quanh không phải đồ ngu kiến thức hạn chế, nghe câu nói của anh chàng mặt nghiêm túc nhưng tuôn lời sắc bén đầy ẩn ý như thế, bọn họ chột dạ nhanh chóng ngó đông ngó tây gãi đầu và rồi giải tán. Đám đông giải tán thì đám mây đen trong xe cũng tản đi, sắc mặt của Ngao Trạch Vũ khôi phục lại trạng thái hí hửng đi đón bé cưng nhà mình đến trường.
Thượng Yến Phi đứng ở cổng, mặt như đóng băng, nhìn cô em gái bên cạnh nói trong ưu sầu: “Ây da, người yêu em đến đón kìa, chu cha mẹ ơi hạnh phúc quá, xem ra bà chị này đi một mình rồi” vừa dứt lời liền quay sang nói với bác tài xế của nhà mình bằng giọng ưu sầu thở dài.
“Chú ơi, chở cháu đến trường hôm nay chỉ có bác cháu ta bầu bạn với nhau thôi đấy” chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, bỏ lại cô gái nhỏ ngơ ngác.
Nói đi là đi luôn!!!!
Quay sang, liền thấy gương mặt hứng hở của người nào đó, Anh muốn trao tặng một cái khen cho Thượng Yến Phi, ít ra bà chị này của cô làm việc nhanh gọn lẹ hợp ý Anh.
Anh hạ kính xe xuống, vẩy vẩy tay về phía cô: “Nha Đầu, lại đây”
Cô giật mình một cái, y như bé ngoan nghe lời Anh đi lại. Chỉ là đi lại không có ý định ngồi vào trong xe, cô nhìn Anh nhỏ giọng mèo kêu: “Anh…sáng sớm đến đây tìm em sao?”
Anh thấy hiển nhiên liền gật đầu.
“Anh tiện đường, qua đây đón em thôi”
Trần Khính ngồi phía trước nghe đến hai chữ “tiện đường” xém chút cắn lưỡi, anh ta nhìn ông chủ lớn Ngao thị nói dối trắng trợn qua kính xe, nhớ không lầm thì từ Hội Chi lái xe qua đây cũng ít nhất 45 phút, đây là tiện đường của Thiếu gia sao??? Anh ta nhận ra một điều *khi bị con quỹ tình yêu nhập thì bản chất con mẹ gì đó là điều có thể tự nhiên thay đổi được* nghĩ đến việc đó Trần Khính lắc đầu, 3 chữ *không muốn yêu* lập tức hiện ra trên mặt. Đáng sợ!
Trần Khính vốn nghĩ một lời nói dối trắng trợn chắc chắn không dụ được ai, đâu có ngờ cô thỏ ngốc nghếch nào đó lại gật đầu tin tưởng hỡi ơi. Trần Khính đưa mắt nhìn cô tròng mắt như muốn rớt ra, nói cô nhóc này ngây thơ dễ tin lời con sói xám hay là nói cô ngoan ngoãn lại khen nghe lời?
Cô thỏ ngốc nghếch nào đó trong tưởng tượng của Trần Khính lên tiếng: “Hôm nay Anh đến trường ạ”
Cứ thấy cô gái nhỏ đứng ở ngoài, vẫn chưa chịu lên xe, Anh liền thúc giục.
“Ừm, em lên xe đi, kẻo trễ giờ”
“Vâng” chiếc xe đắt đỏ ngay lập tức đạp ga phóng nhanh.
Trong văn phòng hiệu trưởng, gương mặt giáo viên nào cũng tái mét, đây là những giáo viên có mặt trong buổi náo loạn hôm qua mà không làm gì được ngoài việc ngăn cản yếu ớt. Bọn họ bị hiệu trưởng trách phạt la mắng đến mức không dám lên tiếng phản bác, trong phòng ngoài giáo viên bị trách mắng còn có ba mẹ Mẫn Phương Kiều, ba người Lưu Nhã. Bọn họ đến là để làm rõ vụ việc Mẫn Phương Kiều bị Thượng Khiết My đánh đến nhập viện.
Lan Dạ Hinh cũng bị réo tên, bởi vì cô không có chứng cứ cho nên đám người bên phe họ Mẫn kia không hề lo sợ mà còn đề nghị hiệu trưởng gọi học sinh Lan Dạ Hinh đến. Lan Dạ Hinh bước vào phòng liền có cả chục con mắt nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống, còn có ánh nhìn khinh miệt từ vợ chồng họ Mẫn.
Ngồi xuống chiếc ghế trong cùng, hiệu trưởng liền hỏi: “Học sinh Lan, em là người làm chứng cho Thượng Khiết My? Em có thể kể lại cho thầy vụ việc hôm đó hay không”
Lúc này, cánh cửa mở ra, Thượng Yến Phi lười nhác đi vào, ngồi cạnh Lan Dạ Hinh nháy mắt một cái, bộ dáng tùy ý nhưng vô cùng ngầu làm cho đám người Lưu Nhã sôi máu ngứa mắt, Đỗ Hương ghen ghét lớn giọng quát: “Cậu vào đây làm gì, thầy đâu có gọi đến?”
Thượng Yến Phi ngoáy tai, bỏ ngoài tai lời của cô ta, nhìn thầy hiệu trưởng híp mắt cười hì hì: “Em đến làm phụ huynh cho bé cưng nhà em, em ấy là em gái ruột của em”
Nói xong quay sang liếc đám người bên cạnh: “Nhìn lại mấy người xem, như đem cả dòng họ theo, vậy mà một người chị như tôi lại không được vào bảo vệ công bằng cho em gái mình, đúng là nhảm nhí mà cứ thích phí lời”
“Dạ Hinh, em kể lại vụ việc hôm đó đi, đừng sợ chị Phi sẽ bảo vệ em, tránh đám mõm chó nào đó nhào đến cắn em”
Hiệu trưởng: “….” đám mõm chó? Có thể nói rõ ràng không, biết bao nhiêu người vô tội, đừng gom một tụm lại chứ.
Lan Dạ Hinh gật đầu, bình tĩnh chậm rãi kể lại mọi việc mà còn đã nghe cũng như đã thấy.
Dứt lời, hiệu trưởng còn chưa lên tiếng, đám người nào đó đã nhao nháo, nói Lan Dạ Hinh vu khống, thậm chí lợi dụng điểm yếu bảo Lan Dạ Hinh hãy đem ra chứng cứ trước khi nói.
Thượng Yến Phi nhìn tôi một câu anh một câu cùng nhau hợp sức đè bẹp Lan Dạ Hinh của đám người kia, liền bực mình trợn mắt quát lớn giọng hơn bọn họ: “Có câm miệng không hả, đây là phòng hiệu trưởng chứ không phải sân tập dạy chó sủa tiếng người”
Vợ chồng Mẫn Thiên Tứ câm phẫn nhìn, muốn tát cho con nhỏ phách lối lớn mồm này vài chục cái bạt tay, dường như xuyên thủng ý nghĩ của vợ chồng họ, Thượng Yến Phi hất cằm lên, mặt như muốn nói *có giỏi thì bay vào đánh bà nè* cuối cùng vẫn là nhịn xuống vì đây là phòng hiệu trưởng nếu ra tay thì hiệu trưởng sẽ không còn tín nhiệm bọn họ vô tội nữa, nếu đánh cũng coi như lộ bản chất hung tàn. Con nhóc này, hôm qua đã mạnh miệng, hôm nay lại đối đầu với bọn họ nữa, chuyện cũ chuyện mới cứ dồn tới tấp, định sẵn một ngày tính luôn một lượt. Mày đợi đó!
Một cái mồm hiền lành chịu thiệt của Lan Dạ Hinh làm sao đấu lại một đám mõm chó kia, cô đành mím môi chờ đợi người trong cuộc đến.
Chưa đầy 5′ cánh cửa lại một lần nữa được mở ra, cô đi theo sau lưng Anh, tấm lưng vững vàng, đôi chân mạnh mẽ, khí thế hùng hực làm cho tâm cô trở nên bình tĩnh và mạnh mẽ hơn. Vừa vào, đã thấy Lan Dạ Hinh ngồi một mình một nơi cô không nói gì liền đi đến bên cạnh đặt tay lên bả vai khẽ an ủi.
Hiệu trưởng vừa thấy Ngao Trạch Vũ y như thấy vàng bạc, hướng về phía Anh mà mời gọi nhiệt tình: “Trạch Vũ cũng đến đấy à, lại đây ngồi ở đây này”
Anh không nói gì, chỉ nhìn Cô, Cô ngồi đâu thì Anh sẽ ngồi đó như y chú chó con vẩy đuôi theo sau, Hiệu trưởng kéo ghế nhưng không thấy Anh ngồi, nhìn lại mới biết học trò cưng của trường lại ve vẩy đuôi theo sau một cô gái nhỏ, ông đơ người vài giây sau đó vuốt vuốt mũi che đi sự mất tự nhiên của mình cười nói với Anh.
“Hôm nay sao em lại đến đây” bởi vì Ngao Trạch Vũ là một thiên tài trên mọi thiên tài, vị thiên tài này đã làm rạng danh trường Ông cho nên nói chuyện vừa dễ nghe lại có phần chừng mực. Cứ coi như là ông tổ đi, chọc giận thì không hay, mọi thứ người này mang lại toàn là lợi ích cho trường, còn đem trường vào hạng top 1 trường phổ thông có nền giáo dục tốt nhất.
Lúc này, Anh mới thức sự để ý trong phòng ngoại trừ hiệu trưởng còn có một đám người không ra gì, mà đám người không ra gì lại có 3 con quạ đen mà Anh biết, nhà họ Mẫn này lại dám đến chèn ép nha đầu ngoan ngoãn nhà Anh, đáng ghét!
Anh hờ hững trả lời: “Em đến đây để làm chứng cho nhà em”
“Nhà em?” hiệu trưởng cùng đám người họ Mẫn ngẩn ra. Lại thấy Anh đưa tay xoa đỉnh đầu cô gái có khuôn mặt tựa thiên thần, gương mặt dịu dàng chưa từng thấy, Anh yêu chiều đáp: “Nhóc con này”
Mọi người đơ ra, đây cũng có thể coi là chủ động công khai đi, Mẫn Phương Kiều nghe xong mặt liền biến sắc, bàn tay để dưới bàn siết chặt chiếc cặp trên đùi mình, ánh mắt vừa hoảng hốt vừa căm hận cái tên *Thượng Khiết My*
Vợ Chồng họ Mẫn gương mặt tối đi, rõ ràng là có hôn ước với gia đình ông bà ta mà bây giờ lại ngang nhiên công khai bạn gái trước mặt gia đình ông ta, mối giận này ông sẽ tìm ba mẹ Ngao Trạch Vũ hỏi rõ ngọn nghành nếu không cục tức này làm sao mà nuốt cho trôi. Thằng nhóc ngỗ ngược này, làm mất mặt ông thì thôi đi, bây giờ trước mặt người khác công khai người yêu, bỏ con gái ông sang một bên mà trước đây con gái ông đã từg công khai với mọi người nó là hôn thê của Ngao Trạch Vũ là con dâu của gia tộc giàu có đứng đầu, Ngao Trạch Vũ nói như vậy chẳng khác nào tạt nước vào mặt con gái ông, sau này con gái ông làm gì còn mặt mũi ở trong trường này nữa. Thằng oắt con đáng chết!!!
Ngao Trạch Vũ: “Nghe nói phía bên Cô Mẫn đã có người làm bằng chứng?” âm giọng lạnh lùng chế giễu.
Phương Sánh: “Đúng vậy, Lưu Nhã, Tú Linh và Đỗ Hương chính là người làm chứng”
Ngao Trạch Vũ cười khẽ, nụ cười này làm cho Mẫn Phương Kiều và đám người Lưu Nhã bắt đầu toát mồ hôi lạnh sống lưng, hiện tượng lo sợ này là biểu hiện của sự chột dạ.
Lưu Nhã cố gắng bình tĩnh giọng nói thì kiềm được cơn run sợ nhưng vầng trán lấm tấm mồ hôi thì không thể nào giấu được: “đúng vậy, ba người bọn em là người…người làm chứng”
Thượng Yến Phi cười khẩy: “Dựa vào cái miệng bẩn thỉu của mấy người cũng được coi là bằng chứng sao”
“Không phải hôm qua nói rằng Dạ Hinh chúng tôi phải đưa ra bằng chứng gì đó để chứng minh lời nói là sự thật sao, bây giờ các người cũng thế, đem ra bằng chứng mà cái miệng thối các người phát ngôn ra là sự thật đi” “hừ! Nếu có thì bà đây cúi người dập đầu vái lạy 1000 cái với mấy người, còn không có thì chuẩn bị gặp nhau trên toà đi, bà đây kiện mấy người tội phỉ báng, hạ thấp danh dự người khác, cố ý gây thương tích”
Đám Lưu Nhã sợ đến mức răng môi run cầm cập, cứ ấp úng ở họng rốt cuộc cũng không phát ra được một lời nào. Mẫn Phương Kiều càng lo sợ hơn, vì thanh danh ngọc nữ, cái danh hôn thê của cô đều sẽ tan nát nếu không đưa ra được bằng chứng, đã thế còn sẽ bị con khốn Thượng Yến Phi kiện ra toà, chưa kể mọi người sẽ đồng loạt tẩy chay cô ta, làm sao làm sao đây, bí đường cụt lối cô ta đưa ánh mắt cầu cứu sang ba mẹ mình. Mẫn Thiên Tứ đón lấy, ông ta biết ngay là sẽ bị đảo ngược tình thế mà. Quay sang cười hoà nhã với mọi người, giữ đúng mực là một người hoà giải: “Chắc là bọn trẻ đùa nhau thôi, Mẫn Nhi nhà bác rất vô tư và nhiệt tình chắc trong lúc giỡn hai bên, con bé không cẩn thận tự mình ngã, các bạn của nó tưởng nó bị cháu đẩy nên mới một mực đòi công bằng cho nó, cháu đừng để tâm nha, bác thay mặt Mẫn Nhi gửi lời xin lỗi cũng gửi chút lòng thành, mong cháu bỏ qua nhé! Khiết My”
Thượng Yến Phi thầm chửi đồ cáo già, xảo quyệt như ông đừng hòng thả bẫy lười bọn tôi.
Thượng Yến Phi đứng dậy, nhìn một nhà họ Mẫn rồi lại nhìn sang 3 con người hôm qua oai hùng vung móng vuốt cào mình, giọng nói khinh miệt: “Em gái tôi không thích cùng với người lạ đùa giỡn đâu, nhà tôi cũng không thiếu chút tiền của mấy người, đừng tưởng chút tiền bẩn mà cho mọi việc qua dễ dàng như thế, vả lại nếu là cô ta tự ngã tại sao náo loạn hôm qua các người chỉ khoanh tay đứng nhìn mà không cho lấy một lời giải thích, à đúng rồi tôi còn thấy cô Mẫn đây hù doạ Dạ Hinh, một mực nói em tôi là người gây ra, bác trai à nếu đột ngột đưa ra một lời biện hộ thì khuyên bác đưa ra một cái lời có sức thuyết phục hơn đi nha. Chỉ với một chi tiết, cô ta đăng tải tin trên trang cá nhân mình ám chỉ là bị em gái tôi đẩy ngã, bao nhiêu đó cũng đủ hiểu lời bác nói vừa rồi là giả. Sao? Làm rồi không dám nhận”
“À đúng rồi, nói mới nhớ, con gái của bác đăng tải trên weibo khiến em gái tôi bị bạo lực mạng mất ngủ áp lực lại thêm những lời xỉa xói nặng nề, ba mẹ tôi còn không dám nói nặng con bé, bác trai à bác tính sao đây?”
“Nếu hôm nay không cho tôi một lời giải thích cũng như sự thật thoả đáng thì phiền ông bà Mẫn đây đến toà án với tôi một chuyến”
Lực công phá phản biện này làm cho cả người trong phòng đều há hốc, không ngờ một chị đại ngỗ nghịch lại bênh vực em gái mình đến mức công phá đối đầu kịch liệt với một gia tộc nằm trong top như vậy. Đã thế còn mỉa mai gia đình họ Mẫn không ra gì, Thượng Yến Phi hoàn toàn không sợ họ Mẫn này sao?
Thượng Yến Phi khinh bỉ, họ Mẫn gì chứ họ Mận thì còn nghe được, Mẫn gia thì có làm sao, xin lỗi ông ngoại tôi họ Ngô đứng top 2 ok?1
Ngay lúc này màn hình to lớn của phòng Hiệu trưởng được kết nối đến, Ngao Trạch Vũ im lặng trong lúc Thượng Yến Phi phản pháo còn mình thì cấm USB vào máy trong phòng Hiệu trưởng, camera ghi lại cảnh Lưu Nhã bịt miệng cô kéo vào nhà vệ sinh, mặc dù chỉ là một đoạn nhưng cũng đủ chứng minh cho rằng đám người Mẫn Phương Kiều là kẻ đầu xỏ, khơi nguồn gây ra. “Đã bắt nạt người ta còn quay ra cắn ngược lại, đúng là người chết vì chó dại mà” Thượng Yến Phi căm phẫn chửi.
Ngao Trạch Vũ rút USB ra, vứt lên bàn, chiếc USB xoay xoay đến chỗ đám người họ Mẫn, gương mặt họ tái đến mức không nhìn ra rõ biểu cảm.
Anh nói: “Chuyện sau đó thì mấy người cũng hiểu rồi đó, như lời Lan Dạ Hinh kể thì chiếc USB này sẽ là chứng cứ chứng minh lời nói của Lan Dạ Hinh là đúng, các người muốn phản bác thì đưa ra chứng cứ như chiếc USB của tôi”
Thấy đám người trước mặt Anh hoá ngốc, nhục nhã ê chề, ức hiếp người thì bị quả báo thôi. Anh nhìn cô nói: “Đi thôi” giọng nói dịu dàng khác với giọng điệu lạnh lùng khi nói chuyện với ai đó.
Ngao Trạch Vũ: “Hẹn mọi người ở toà”
Quay sang nói với Lan Dạ Hinh: “Hôm đó cô cũng đến”
Lan Dạ Hinh chỉ vào mình, còn nghĩ là bản thân sẽ ra làm chứng nhưng không, Anh nói: “Cô bị họ phỉ báng, tôi thay Nha Đầu nhà tôi làm chủ cho cô và chị gái em ấy” mọi việc Anh đều nghe đám người Lữ Khán và Dương Tề Vương kể lại, đã biết rõ ngọn nghành, ai là nạn nhân được đòi lại công đạo cho mình.
Thấy Anh muốn đi, Mẫn Phương Kiều mím môi cắn răng hỏi nhỏ: “Tại sao Anh lại có đoạn video được camera ghi lại đó”
Ngao Trạch Vũ thờ ơ đáp: “Tôi đến đây đưa chứng cứ không có nhiệm vụ đưa lời giải thích với mấy người”
Nói xong, quay người đi ra ngoài bỏ lại đám người bên trong tức tối xanh mặt, Hiệu trưởng nghiêm mặt nhìn một lượt bọn họ, Mẫn Thiên Tứ là một người kinh doanh biết nhìn sắc mặt đoán chữ, liền đi lại nhỏ giọng nói nhỏ xoa dịu tình hình: “Hiệu trưởng đừng tức giận, chúng tôi sẽ tự mình lo liệu, nếu bên Thượng Khiết My đồng ý hoà giải thì chúng tôi sẽ hết sức tạ lỗi. Còn không thì tùy hiệu trưởng xem xét”
eyJpdiI6ImFaRlh4TGluVmFlTVdVVzJhZER5V3c9PSIsInZhbHVlIjoiMzZicVZzWmpJMUVicll0UE5oTkNTWXNEdXFzNFNCdXV0d0xqWWpYWWpINGtDSGtyb3BxQU92OEpWR1hLMHFyaiIsIm1hYyI6IjYzOGFiMTcyZmYwZDUwYWVkYzlhZTljNmZkYTdiNDRmMzk5YWMwNDUxMzNhMTc5NjkxODk4YTczOTVhNzhlNGIifQ==eyJpdiI6IkoyRStHMFpLYnFIRFByWkY3MFwvUzBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFLcFlWbUtwVzFqT0libGZwVlVZRWdLZEFQeStSNXkrTkVRT1wvUVlCNnRzQzJSZFBDUWJaSHRCTndSVjBnVlZEaTFpcFp2aHh6SG01dXpib25jamx6cjk2bkltc2V4QWwyWFBoTzF5UUs0bjA2N3F1Y3lpYjhoeU95cjRCeEM4ciIsIm1hYyI6IjY0YTMyN2ZmYzY4YTA3YTFkNDhkYmMwOGZlZmE4Zjc3N2EzNGM4Yzc1Y2NjMzBjMzE4MTk5YTdhYjVkZGE1NTAifQ==eyJpdiI6IjcrUUF6cmVcL3VyaGpkVkl5MkRVNW5BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxqYkpGaW4yeVZqUldISnAwUThXY3lqKzBiWkV4K3NaRmRZOVZjTkxJZllPQ05jTUxsdWhOQ0pPZ0l3TTFcLzYrIiwibWFjIjoiMzIxNDQ4NmMzMmJmNTI2ZjE4NDE1YjA4N2U0ZDZkMzZkNGViM2Y5MDliODFjZjYyYWQ1OGUxNTk5Njk2YTM0NyJ9eyJpdiI6ImF6S1hmeitiS1dlZXllcWR4Mlpkd1E9PSIsInZhbHVlIjoiNjN0QkZReDRnWkd3NnBsVkFDcjd6VVFST21qdWVWdExkdVQ1cTJaa1haSG5YdVVnemxpTnZFV25abnd6RDVZQ2E3Wk45aGprODJGTEhmcGFldko5RWlOYjkyOVF5MFZ2dkk5Ym96YVFycmRVRWZMXC9WazJBa0pBSmJcL1dNbXIwbXNcL1FNY0RRMklSbkJyT1RDZnpBTUtzeEQ1b2VBdXR3OHVjYWVFNFE3SDZ1dHJGY0k5WDdRMXhEMytvdWpnYXZMIiwibWFjIjoiZTI1OTlmNmEzNTZlM2ZjNDQ4NTZlN2Q4NmViYjQ4YTc3OTMzZTUwZTBjMjI2NmE5YWE1ZWI5OTg0ZTVjN2U3OSJ9eyJpdiI6IktHQjRDZ1hFa1IweXc1OFZJanlSc3c9PSIsInZhbHVlIjoiT3NuMTBGQldxVXRSbTNhODNYdTZZaDFManV4MVdVb3ZXNkN1WWVEdk52M3RsaHhFWEZHK21URktXcUZhXC9TUFQiLCJtYWMiOiIxN2UwYjgyZGY1NzcxMTU0N2Y4MTBlNWUxYTliMDkzNTZiMjY5ZjI1ZGI4NGQzZmUzZGE3MDcxMGVmMGZhNGE1In0=eyJpdiI6Ijg1azZKdFRIbThYXC9hZFUrdXZMdVNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtpXC9EdU82NEtYNitXMFJlcnNNQ0x5SFNIeXBBY1VyKzlxcG0xcGg5czFhUGRwNDBaYUYxMFlBakpoNzhUVTRGVjJmYWppaFwvWFlBa1NBaVhhMlo4a1orRUxVYUIxK3hyWEV4MDhySThhOGU1dnpXV2tZQ2JGY2l1VktVNTZOMExTZUdEOXVLcW9yMDR6WlwvOXArR1FiT3ZZMlwvcWxROWd5SDR4UmhyeTlWWmRYeGhvZFVVSitEcUNBMzdoZzlsaERyb1RoNk1rTEFqemdKNmFtNjA4Q2hpZkthR2RoV0w0aEgrRzhuMGhiV0NwTGlVYTFBWWpKWEY4Z1RxRkx1dk1DWmh5QVpqUWxcLytQMVVMdVA1dE40dVVBWFhVa0VLV0RqR2UzQnhXc3dLRUZGSDYzdTVmUjRtT1Badk8zWExcL0FQZ0psT2JESE9QdVZhdEVCbWtCditKQitYN3NSN1BxcGJEZGgrZHpPUmhLaz0iLCJtYWMiOiI3NWU2MDc4ODVmZGI0ZWYwZjFlODNmYTgzMTdkOTZjZWU4NzBiNTY1Y2JjYWE5OTc5Yzc0YmYyNWYyMDgwZWRjIn0=eyJpdiI6ImxKXC9VZDlCMU1VNnFpUWZjV3JWa25nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik00VWw1NjhQWUtabTE3aThHVFhCU3Y1a0l6ODNkRGloZUVTXC9OTjk3YVRyVEY1YmU4a2ozNzlPemVsMm5FSVwvMSIsIm1hYyI6IjM4ZDlhYTc3ZDVlMGIzYTk0NjliNTU2MWVjOTEyMzM3YjZlMWQ5MTEwZmZiN2RhYzNiZDAxMTJiZjk5YWI0M2QifQ==eyJpdiI6IlBuK3l5RU4ySHo2QXBUYUtuSWFtVkE9PSIsInZhbHVlIjoiN2VBUlhxXC9cL2ZKUklHdXVvNGUyQmljUEVOc05JQnd5dGFMYWZhSWp6bXVGMVhSK2htNkxJcDhpMmJTbHloQVVkOVlKeWx4MUtpcUZzbnB1cEl5eURZdkJqdVlKa2M3OElxK2lcL2lVT3F1ejdoTW94a0FwS1dTYjNWZmJNcnpYZG9TTHNhSDQ2elNtSnluR2FcL3F5cW1aMFR4UksxaUR4WkdiZXZHUnR5aWhVMkxJblJZQjFrdW9UbHVoWDdDTVNNdSIsIm1hYyI6ImEwZTg0MGEwMzdmOThlZmNlNWU1MzJkNGU0NTJhMDllNDMxMDdjMmRhYzU0Yjg2ZDBhYmQ2NGJhY2I4YTJlMzEifQ==eyJpdiI6IjVXXC9GeDlIaVpoV2hFZWltcnE4M1wvUT09IiwidmFsdWUiOiJLb3pLRFRlOWdiMHRSZ0MwN1wvNk16ZlZOUHVpaGdQa1wvKzEzTVJ4YVhLQVJFMmJJcjdxd1hvTkdYSjNDall3eGQiLCJtYWMiOiJlYWYyYWQyNjA4ZThhZjYzZWI5YzA3MTAyMmRlYjYyMWI0YTczMGNiZjZlNzY2YWUxNWI1ZjMyYTZkYjY1ZTI3In0=eyJpdiI6Im10TnhuNUNhbTQxQ0VZQmphMDRDM2c9PSIsInZhbHVlIjoiOVZUK3ByVDFOOVpjdUVVTEdtcEFcL05kQ3hUQjh6N3d6VW9IRitjY3lxd1wvTGxNUkFkbmh0TmtNRDh0QmFVUEU1RitQR1pKSDlxUGFtbFdHUjJodUcwNFU2bXY3ZkgyUkhoUGxGQVFuOFJDem1TcXRJMXZDQk9vcmVmNXpcL2syU2JUTHozaGFZMW9jQ2tWbkRrc0llbUtDVU5qQUJoXC9yV2hMMHl6S1g3amdSWUpkVWtPcXZudVB0SG10UDdwT2kyVkNkNjc4M0IybG04dnJzY2xXSW1ZUTVrXC9TSlNGR2pYS1FQMEVoeDgyZFlTaDhlK2ZIQVFTelJ4RDZYWlZSZm9SIiwibWFjIjoiNjk0NzU1OTUwMzI5NGNjZDczMjM3MDFkNjRhMmE5Y2YxMDU5ODBmNDk1ZGZiMTM4NTEwN2E2ZmI3ODlmN2FjYiJ9eyJpdiI6IlpVd3RhcWxSSE9DMGRhck9veUhJNFE9PSIsInZhbHVlIjoidGtcLzQwOXZPMjNmT3VcL3BnN3Q5RWdhbWc4ditoTVo2QnFMOEd2TDVPbjRuTDlnVmYxWkxSYkhWWDc2V0tXWGEzIiwibWFjIjoiMjkyMmI3NmQzMTcwODg0NjAxNDhkNTIwNTYwMWIwY2ExZWZjNzFiN2NjMWMwMTk4MDg1YzFkMTkxMGM2MzE5MSJ9eyJpdiI6InZ1OTZQakhaWExBXC80UUJLQXp0cEpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdCMTVJT1JaOTFkUDBaUDhRVXRPYUdSbGNreU9Ka0RZM09TSmZSSG1tRDYrRjIyRnNLMnZ5RXh4Z0ZvT0I0MkFhb1BvSUtCWTA5aEdjZmhERjMzNmRTMk52aUhyVzEyZ2VsYlJhaGxoZnhVZWk5N1ExU2o0U2VOME5MeFFZbnJPVFhlV0cxY3BBUGxBbTBHZHJwY05cL3JsVjhBOXl4Z3BYRFhvblBWVUxjbGt5aHZnTGMyZlk3eFRVeHRrZ0ttRkNHZVk2SjJDa1NWWkZXQVpnaVpHKzlwUFFcL1wvSnE1clgreUQwZEt0MW45MEs5TmoxZ3NobWtJU2J5ZTJSWlROcHFQSHhuYWVHRStxKzdXa0hpWm5cL0wwWFhKeVduU2hkbFpaUGtoUlZzOGFwOWVRUmZtQXR0XC9Fdlpnd3pSdUdYbzdVNnJHTHloTEVWY1oyb3NyY1RMdUVhWGREYnhFWjZkellcL0toeTc3MXZibVpMZWNrZVNPMHRjaFJ2Y1hnS0dLeVFFMlVOc0RBR0R4NmpBK2dpdU9DSzdMeUdzNmlvbk1JUzRSUEJoQ0dudmJDNXRqVWZyVERGbTBQVVd2XC9zOElaIiwibWFjIjoiMWZlMTIxNDIwMmNkN2IzNDY4ZTdkZjU0OGUxYWU5NGU4NzI2MGM2YjI4NzZkMTFkMGQ0YTQzOTM0NjliYmEzZCJ9eyJpdiI6Im50NmZzVllrM3FtV3g0RndnbGhRXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjR0MzdLZmRRT0QwZmJGXC92N0tEMW83VG9cL1dZM2dpa1FYYnNiS0hia2RnMlwvVnVKS3htdkZPdWNkaEpjenY4N0YiLCJtYWMiOiJhY2ExNzc0OGI1YWI2YjRkMTkzMzQzNGQ2NzM5OWEwY2RhNWVmM2IyOTRkMTRkNTY2ZTQyMjQ0MTk5YzI0MjU1In0=eyJpdiI6Imd0S3RGeXZlVVpnXC84MGNjQXozOWF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZjczM5ZzZCRWNQXC9HZEp0cVIyZFdnT0hheGE5M2FoXC8rR3M1XC9Vc0w2c0FhNmlOZGRiNENGb08zRDJQOTVMcGJqUDZSREZsTFVyYW5vUEpETlhRcVpJYkFNSHFpMm1FNXBydU9MVGFTZVwvNzRpTjEyQXJKd2drNFNpN3BURVwvd01ZXC9Ed1VpSjRiSkh0dW5VYW9JaFZhSzVMZ0gwcUpTNHAwQXp6cjFYTzZsbmdTUFlqWkp1ampoOVlcLzBaMEU0VGNFMVNFdzdqZUFCUjArVHNFSEhTdkZ4NFB1UThkSVwvKzIwYU02Q0Q1bWhEZ3dwUUoybVFNUWNtN1l2aW5YWUVCM0ZXUExRR21CcXROUGFnZWVWZ0ZNZzhKVExJbzlvMWdaTWlWTmc0NjhYS3ErMWZHcHUrT1o4MThPbDJTTkhOME5ZMVNoZW56M2dKbk1RQnNRRFBCb1p5N28wQ3NzMDU2Y083UU1QVHNXV2tVPSIsIm1hYyI6IjA5MmRmY2FlOGY5YWQ5MWU0MWY5MmUxOWEzYmNiYmFhYWEzOTM2NWRjM2QzZjFkYTNjNTVlZTk0MmQwOGIyYmIifQ==eyJpdiI6InVjUDNHcnNzTG9lOUx4Tk1vUWFxRkE9PSIsInZhbHVlIjoiKzd1Ym1ma2VEakRWYzlobGhGQmhsY1VpeCtYOVR0OTdZTzJ4YlREb3FLdW9HWWtoSkhCQ3BZK0FWTmc1Wmh6ViIsIm1hYyI6IjI0ODY1ODM5MjM0NDY5ZDIxZGJhNDI2NTY4NDk5OWUwOThkMzk5M2Y4OGMxZDA3MGZmZmM3MDJlZGIzZjE1MDkifQ==eyJpdiI6IlZYYkZqTTlhdkg3K3EwRmtsZmhiTUE9PSIsInZhbHVlIjoiQitDeW16bTR4NlJ1amxjN0JpaE44SFl1bzd3QW9sanByVzlFYUVnM01wSG9MZHh6VGQ5TTdGS0l6VmhuVnhxcmRucjFpT3piRWVlT0o3dHA2TzlGXC9XS1RBYWR1Ylh5WXY5R2RMM1ZTZHpEYzMwbVc0Qk53YzJXbDBJaXBjcDU0NCtrTjRWOE1BN2V6WmgrVHVOaW96YytwSldENzhZZjJuRXJ1Nlp1a3FhNFMxWXpoTVJBNG91MmFsMDFzVkVrWWs1UEt1ZEtlVklQREdcL1hqWnVEdVI0bGJZRXhmR2NTbWVVZDVRNkF3VVBvdUFpUWEzNHNoWExrNUp4aGd6Tnl2RjVVZENlVjBJSVZhK2hsa1lhUzQraUw0QTZUYURXcmNFd0E5eVJMWVM1ZHI3WG9GUHpab0JRUytGNkVTaFQ5OEVVU0cwVFJHSEJENGtVTlhZTVNITnc9PSIsIm1hYyI6ImU2NmE0OTZhOTBmNzFjYmFiNDljMTM2MDY4OTJlOGU5NGQ4ZGEwOTM4MzI1NTVmMDgzNGMzN2ViYjYzNTBjMjcifQ==