Thanh xuân vội vã - Chương 107
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 107 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 107 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cô ta làm sao có thể hạ mình xưng “em” gọi “chị” với một đứa trên người chỉ toàn là giẻ rách nghèo khổ. Bẩn thỉu như con Thượng Khiết My đó!
Không đời nào!
Nét mặt Lan Dạ Hinh chợt ngưng động. Chứng cứ…cô không có, làm sao để cứu Tiểu Khiết đây.
Mẫn Phương Kiều nhận ra nét mặt bất thường đó, cô ta lại vui sướng lên, haa đánh vào điểm yếu của mày rồi, để xem mày bảo vệ con ranh kia như thế nào.
Mẫn Thiên Tứ bước lên một bước, giọng nói khinh thường rõ thấy: “Đã nghèo khổ thì cố gắng né những việc vượt qua giới hạn đi, còn đua đòi đến đây làm nhân chứng, đúng là vừa khố rách lại vừa ngu xuẩn. Về lo học để mà có địa vị xã hội như người ta chứ đừng có giống thể loại ăn xin như hiện tại”
Lại nói: “Tao nói cho mày biết, khôn hồn thì đưa chứng cứ ra nếu mày phỉ báng con gái cưng của tao, tao tin chắc sẽ khiến mày khổ hơn hiện tại” câu nói này ông ta nói nhỏ chỉ muốn cho Lan Dạ Hinh nghe, đây là lời hù doạ, nếu cứ đâm đầu vào việc không gánh nổi, hậu quả quả thực rất xấu.
Phương Sánh cao ngạo, sờ chiếc túi đắt tiền của mình, mặt ngông nghênh hất cao ra vẻ một phú bà giàu có trước mặt một dân nữ nghèo hèn: “Đưa chứng cứ ra nhanh nếu không tao kiện mày tội phỉ báng”
Lan Dạ Hinh cắn môi. Bọn họ đúng là coi trời bằng vung, mở miệng ra là nghèo hèn bẩn thỉu, chính bản thân các người mới là đồ bẩn thỉu, các người giàu có nhưng đạo đức các người đúng là nghèo nàn. Phải chăng tiền bạc mà các người đang dùng cũng là bóc lột, ăn chặn tiền của nngười khác thôi, có gì đáng cao ngạo, có gì đáng phách lối. Nỗi căm phẫn nhẫn nhục cùng sự chịu đựng sỉ nhục khiến Lan Dạ Hinh không thể nào im lặng chịu tủi nhục được, đây là khinh người, sỉ vả người khác, coi thường sự tự tôn, không thể để người khác khinh miệt mình nữa. Cặp mắt Lan Dạ Hinh nhìn gia đình 3 người trước mặt trở nên lạnh lẽo sắc bén. Cô nói:
“Vậy các người đưa chứng cứ Tiểu Khiết đánh con gái các người ra đi”
Phương Sánh đưa mắt nhìn Mẫn Thiên Tứ cùng con gái bên cạnh: “Chuyện….chuyện này….” chết tiệt, bị con ranh này nắm thóp ngược lại.
Đỗ Hương lo sợ liền lớn giọng quát: “3 người bọn tao là nhân chứng, mày đừng có nói hàm hồ”
Lan Dạ Hinh nhún vai: “Như nhau cả thôi, các người cũng chẳng khác gì tôi, vậy mà đã nôn nóng đổ lỗi cho cậu ấy. Có lý nào lại vậy?”
Câu nói này không thể nào bác bỏ là sai được, ban đầu bọn họ nằng nặc đòi Lan Dạ Hinh chứng minh chứng cứ mà mình nói là thật, trong khi đó đám Lưu Nhã lại xem lời nói của mình hoàn toàn là chứng cứ đáng tin 100%. Nếu bây giờ, đám người Lưu Nhã không đem chứng cứ Thượng Khiết My đánh người ra chứng tỏ đám người bọn họ là nói hươu nói vượn, vu oan cho người khác.
Lần này, tôi xem các người các người lấy chứng cứ ở đâu ra.
Những người bên ngoài bắt đầu nghi ngờ, họ tin lời của Lan Dạ Hinh một nữa, tin lời của đám Lưu Nhã một nữa, sự thật quả thực là mơ màng khó đoán.
Lúc này bỗng dưng Lưu Nhã nổi điên lên xông thẳng vào người Lan Dạ Hinh nắm tóc giật mạnh ra sau, mọi người xung quanh bắt đầu ra tay Tú Linh và Đỗ Hương cũng nhanh chóng xông vào người Thượng Khiết My và Thượng Yến Phi mà đánh. Bởi vì bảo vệ em gái trong lòng cho nên cánh tay Thượng Yến Phi bị cào mấy dấu dài và đỏ, nổi bật trên làn da trắng, vì đau mà buột miệng chửi thề: “Mẹ mày, hết chỗ cào rồi hả, mai mà nó sưng đỏ lên khiến tao không đi dạ tiệc được tao cào cái bản mặt dày thối tha của mày ra bãi”
Tú Linh không hề để tâm, lời nói của Thượng Yến Phi cứ thế mà vào tai này lọt tai kia, liên tục vung tay muốn nhắm vào mặt Thượng Yến Phi mà cào. Đỗ Hương học cùng lớp với Thượng Yến Phi luôn ganh tỵ vì Thượng Yến Phi có vô số bạn yêu thích, lại còn là chị đại trong trường khiến cô ta thực sự chướng mắt cái người tên là Thượng Yến Phi này. Cùng Tú Linh giằng co, đánh liên tục vào lưng rồi lại đầu của Thượng Yến Phi, xung quanh hỗn loạn cùng tiếng chửi bới làm ầm ĩ cả một đại sảnh trang trọng. Thầy cô xung quanh bất lực muốn can cũng không can nổi các cậu ấm cô chiêu này, la hét đến khàn giọng cũng bị lơ đi, đám nhóc này hoàn toàn xem giáo viên là không khí. Có khi cố chen vào ngăn cản lại bị tống ngược trở ra, đôi khi bị đẩy đến ngã sấp xuống sàn. Bất lực nhân đôi, giáo viên chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, kéo được đứa nào ra thì kéo, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nếu sự việc bị đồn thổi ra ngoài danh tiếng của trường xây dựng bấy lâu nay còn đâu nữa, xưng danh cả nước là trường top đầu mà lại kỉ luật thấp thì có chạy đằng trời cũng bị kéo xuống bùn. Nếu có mặt ở đây mà giáo viên không giải quyết ổn thoả sẽ bị phê bình và đuổi việc, tiền lương theo đó mà cũng biến mất. Haizzz làm giáo viên cũng khổ quá mà, vừa làm thầy làm cô còn phải kiêm luôn vị trí bảo mẫu.
Bởi vì bảo vệ cô cho nên Thượng Yến Phi không thể buông tay ra để đánh trả được. Cắn răng chịu đựng từng cú đánh hạ xuống cơ thể mình.
Đánh đi, tao về tao mách ông ngoại tao, Mẫn Phương Kiều mày đợi đó!1
Ý định của Lưu Nhã khi thẳng tay xông vào đánh Lan Dạ Hinh đó chính là muốn gây náo loạn dời đi sự chú ý của mọi người lên việc “đưa ra chứng cứ” nếu không kế hoạch mà bọn họ đã cất công nghĩ ra có phải là tan bét hay không. Không thể thất bại, nhất định phải thắng.
Thuộc hạ của Nam Mạnh vừa được phân phó đã đến, vì đến chậm cho nên vừa leo lên tường liền chứng kiến cảnh náo loạn ở đại sảnh không phân biệt được người mà lão đại đã giao phó bảo vệ là ai, tất cả đều rơi vào bối rối.
Lữ Khán mặc bộ đồ màu đen đưa tay nhấn số gọi: “Anh Mạnh, tình trạng náo loạn tụi em không phân biệt được đâu là đại tẩu”
Nam Mạnh đang hút thuốc, nghe đến liền tức đến mức đá bay chiếc ghế ra xa: “Làm ăn cái kiểu gì vậy, phân phó lâu rồi sao bây giờ mới đến, lại để sự việc náo loạn xảy ra mà không phân biệt được đại tẩu, tụi bây…làm cái chó gì vậy. Nếu để lão đại biết, chuẩn bị tấm lưng trần cùng dây thừng chờ phạt đi”
Lưng của Lữ Khán túa mồ hôi, những thuộc hạ bên cạnh cũng lạnh sống lưng, đồng loạt nhìn về một thuộc hạ nhỏ con đang ôm tường bên góc kia. Lữ Khán nói vào điện thoại: “Vừa nãy…A Quý bị tiêu chảy cho nên…bị chậm trễ”
Nam Mạnh: “…..”
“Con mẹ nó, tụi bây về đây tao cho tụi bây trông chừng nó đi đại tiện”
“Bị ngu hay sao mà một đám chờ một đứa”
“Tính chuyên nghiệp tụi bây vứt ở cái xó xỉnh nào rồi”
Tút tút tút…
Nam Mạnh bức bối cúp máy, Lữ Khán nhìn điện thoại tối đi, bất lực cùng với đôi mắt phát ra tia lửa nhìn tên thuộc hạ ôm góc tường đằng xa.
Lữ Khán nghiến răng: “A Quý, xong nhiệm vụ Anh Mạnh có quà cho chú em đấy”
Xoay sang nói với những thuộc hạ còn lại: “có cả quà của chúng ta” cả đám nghe được cuộc hội thoại ban nãy cho nên khi nghe có quà liền không vui mừng nét mặt thay đổi đen như đít nồi, méo mó đến giật giật khoé mắt. Anh Mạnh có bao giờ tặng quà mô, tặng độc dược thì có thể, chứ quà thì đi ngủ đi.
A Quý ở xa không nghe rõ cuộc điện thoại, cứ tin rằng có quà ngỡ rằng bản thân làm tốt vui mừng muốn vỗ tay.
“Chắc em làm tốt cho nên mới được tặng quà đó, các anh phải cám ơn em vì có em nên các anh mới được hưởng quà lây đó”
Lữ Khán: “…..”
Tất cả: “….” vui lắm em ơi….
A Quý là cậu nhóc mồ côi được Nam Mạnh nhận về, dưới sự rèn luyện khắt khe nghiêm túc của Nam Mạnh cậu nhóc chỉ mới 23 tuổi này biết rành về độc dược và máy tính. Mấy năm ở Thiên Mảnh làm bạn với cây cỏ và đồ vật biết điều tra ra thì đây là lần đầu A Quý ra trận đi bảo vệ người.
Lần đầu mà con mẹ nó thảm như vậy. Lữ Khán chửi thầm.
“Đám người đó đang làm gì vậy” Lưu Ý Viên còn có bộ ba đốt trường, đi bên cạnh là Tôn Sơn Hạ và Tôn Trì Phong. Tình trạng vết thương của Lưu Ý Viên và Tôn Sơn Hạ cũng đã khá hơn, có thể tự đi được chỉ là không được động mạnh.
Dương Tề Vương là người có tính tò mò liền đi trước dò ngó. Khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, mồm cậu ta mở rộng có thể nhét một quả táo vào. Mồm gì mà to thế!!!
Vẩy vẩy tay với đám người phía sau, la lớn: “Là Củ cải trắng…bọn họ đang đánh củ cải trắng đó” nói xong liền phi vào đám người, chen lấn chen lấn.
Dật Hoàng, Ngạn Hữu nhíu mày cũng nhanh chân đi đến. Lưu Ý Viên đứng một bên cùng Tôn Sơn Hạ không ngừng lo lắng, đầu nhỏ cứ lóng ngóng mà dò xét.
Lan Dạ Hinh bị đạp vào bụng, té ngã xuống sàn khuỷu tay bị đập một cái thật mạnh, xui thay lại té xuống bên cạnh chân của Mẫn Phương Kiều đang được ông bà Mẫn che chở bao bọc trong lòng, cô ta làm như không thấy gì vẻ mặt bình thản ung dung nhưng chân thì nhích lên thẳng chân giẫm mạnh lên bàn tay của Lan Dạ Hinh mà nghiền nát dưới chân. Lan Dạ Hinh đau đớn hét lên một tiếng, thu hút ánh nhìn của Tôn Sơn Hạ bên này.
Khi nghe thấy tiếng kêu quen thuộc Tôn Sơn Hạ ngay lập tức quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh đó, mở to mắt hốt hoảng khi thấy cô bạn đáng thương của mình bị người khác giẫm đạp dưới chân liền nóng nảy kéo tay Tôn Trì Phong bên cạnh thúc giục: “Anh mau giúp Dạ Hinh đi, cậu ấy sắp bị con mụ điên kia nghiền nát tay rồi”
Tôn Trì Phong vô tâm vô tình, khoanh tay đứng nhìn Lan Dạ Hinh nằm ôm tay đau đớn. Vô tâm lạnh nhạt mà nói: “Kệ cô ta, giúp làm gì có phải việc của chúng ta đâu”
Đầu Tôn Sơn Hạ nổ tung, không ngờ Anh mình bề ngoài lạnh lùng nhưng tim lại sắt đá vô tình như thế.
“Rốt cuộc, tim Anh còn đập hay là không. Tại sao có thể vô tình như vậy đối với một cô gái đáng thương?” Tôn Sơn Hạ mặt lạnh nghiêm túc đi, giọng nói cũng không hề kiêng nể lạnh lùng mà nói.
“Không cần Anh giúp” bỏ lại câu nói đó, chính mình đi đến chỗ Lan Dạ Hinh xô đẩy Mẫn Phương Kiều sang một bên, đỡ Lan Dạ Hinh đứng dậy, ánh mắt lo lắng xem xét từ đầu đến chân thấy toàn là vết cào, vết thương ngoài da nhưng mà nhìn trông rất sót. Lại nhìn bàn tay vì xay xát giẫm đạp mà bầm tím, mu bàn tay đang rỉ máu.
Không để ông bà Mẫn vào mắt, lớn tiếng hét vào mặt cô ta, muốn điên thì chị đây điên cùng mấy người: “Bị điên hay gì, đạp bàn tay Dạ Hinh đến nỗi này”
“Có bệnh chó điên thì phải chích thuốc trước khi ra đường chứ”
“Tôi nói này, sau này mua dây xích xích lại giùm, chứ cắn bậy lại khổ cho người khác”
Bởi vì quá ồn cho nên mọi người không để sự giằng co bên này của Tôn Sơn Hạ. Mẫn Thiên Tứ thấy con gái bị xô đẩy lại nghe tiếng mắng chửi con gái mình là chó dại, tức điếng người không kiềm được liền tiến lên vài bước nghiến răng giơ tay muốn tát cho hả dạ, lúc này giọng nói lạnh lẽo nghe như là sát khí diêm la địa ngục bao vây.
“Đánh thử một cái, tôi cho cả đời các người trong tù”
Tôn Trì Phong đi đến bên cạnh, đồng thời kéo Tôn Sơn Hạ ra phía sau lưng mình che chắn trước mặt.
Mẫn Thiên Tứ hất cằm đanh thép nói: “Mày là ai”
Cười lạnh: “Tôn – Trì – Phong”
Ba chữ thoát ra khỏi mồm vô cùng dễ nhưng lại làm cho Mẫn Thiên Tứ phải dấy lên bất an, người trước mặt này không thể động được, cho dù Mẫn gia xếp trước Tôn gia cũng không thể gây bất hoà được. Tôn gia đang tập trung bành trướng ở nước ngoài còn trong nước thì chỉ làm qua loa cho nên vị trí mới xếp sau Mẫn gia bọn họ, nếu chọc phải người trước mặt, đá động vào Tôn gia có khi Mẫn gia không còn chỗ đứng nữa.
Nghĩ thế liền bấm bụng nuốt hết những lời lẻ vốn định sỉ vả kia xuống.
Nhân vật không nên đụng thì nên tránh càng xa càng tốt.
Dật Hoàng cùng Ngạn Hữu bon chen trong đám người muốn kéo người ra nhưng cứ bị xô đẩy, Dương Tề Vương bị xô qua xô lại muốn lết dưới sàn, nói thì không ai nghe, cả người thì bị đè bẹp, mấy đứa con gái này sau mà hung dữ như bà trần vậy không biết.
Lưu Ý Viên nhìn cảnh hỗn loạn không ngừng ầm ĩ, vừa lo lắng vừa bực mình. Cơn giận dữ sôi trào, ánh mắt hình ngọn lửa cháy phừng phừng, nộ khí bóc hoả mạnh mẽ, cuộn chặt lòng bàn tay, hét lớn: “DỪNG HẾT LẠI CHO BỔN TIỂU THƯ” dùng sức đến độ hai mắt híp chặt.
Quả nhiên, tiếng hét của tiểu thư Lưu gia có hiệu nghiệm. Mọi người im bặt không dám hành động cũng chẳng dám nói, xung quanh chỉ truyền đến giọng rên rỉ bất lực của Dương Tề Vương.
“Dừng…dừng lại cho bổn thiếu gia có nghe không hả”
“Các người đạp lên người gia rồi đây này, đi ra coiiiii”
“Ôi kiểu tóc xinh đẹp của mình, mấy con sư tử cái này đói lắm rồi hả, tóc của gia mà cũng gậm cho được”
Dương Tề Vương ngồi dưới sàn, ôm lấy mái tóc rối bời. Cô được chị mình bao bọc thấy Dương Tề Vương cách đó không xa liền lên tiếng hỏi han: “Cậu có sao không”
eyJpdiI6Ilk3VHJRcjBcL21Yak15bnhlXC9nWnptQT09IiwidmFsdWUiOiJtaVBLU0l2RXRKSXl1SWpyU09XcWVWcERZdVwvejhTRW50VXBvR3dqbkhHMEI5dDc0dmVyK1h0d0Z1UnR1VGliXC8iLCJtYWMiOiIyODgwZWQ4Nzk2NDkzNDk2Zjg3MDhhZGUzNzdlYjA2ZDkxYWU4MDc2ZWJmYzcyZWM4MTk0N2E3MTY0MmFkN2FjIn0=eyJpdiI6IjBQUVQ3NXRTZWlETDZlZWZoWG5wb1E9PSIsInZhbHVlIjoiYXBFazdWZnorSFl3Y2R6XC9nNnBqSDFBRUJIUW15UVo4aVlpaytPNTljaWdBZzhpTnUxZVZSRWdPTEkxc0RSRkNsMlBxU0J0UU9kZkFHSUJ6OUw5N2JTT2xLUDAwYURER0JlVFU2clwvdnBXTGJpRGFmZ0c3eFZPajZmZnN0YjBXWnViNjlPZ3BEZmJidk1JNlVMUDRvbk1xR3F4SFlMY3dxa013VDBsYVhvNHQ1Q0FHWUx4OXZLUEFlZ3cxS3c1eldWYlBQYVBicUZYcXZMaUIrWStIY1ZvclBZaTd5aVozWmNKNjlkK2VOZnNVPSIsIm1hYyI6IjZlYTI0MDUzMTkyNTdiZTgzNTYzZmU4ODcwMDU4Yzg1ODViMWZjMzMwNjMwOTkzYzdiZDQwY2Q4MzIyYzk2MzEifQ==eyJpdiI6IkdCZmF4bnJ6eGJXVlV4emt6SFV2Mmc9PSIsInZhbHVlIjoidmVHSTV3b2JJaFY3c2U5eDd0c1wvN1dhejZqVmdIN3VWeFg5MjdWVXlGamRyQkxQellXWWNnRFc1MFRKeGNCblQiLCJtYWMiOiJjMDkxNjU3ODM2Y2ZkZDMwOWZjMmIyZDE3MmUxMjlmNjljZmQxYTRmZWQwM2U2YzA4MDJiYjkyMWE1YTJiZmQ3In0=eyJpdiI6IjZQT3k0NE1oRnZqSVFnNlpCYWFjb3c9PSIsInZhbHVlIjoiYmFUZCtnVFFxVDgxSWJIYjhjSEVabzV3TTFST3ozNXV1Yk40UHg0aGs4bHVJK3lEUVwvSzNoOVgyTGhkNm9FUnBRamFMamRoWTVqbDFxRnJqSVhCZ1RReXVhK1NRQVlDOXBXU2tscGFyTXpjPSIsIm1hYyI6ImVhMmEyYWNjZDFhZTFmZGIyMWIwZDkwOGFjYTJlNzNjOTMxODUxMzUxMDI0ZDUwMzkwNzljNWViZTM0MzM5MDgifQ==eyJpdiI6ImxPWmdyN3pxd0s4bTFHNzJ5ZWs5OVE9PSIsInZhbHVlIjoieDlJS2N5cGVQYURhS0tmQ1h6MjlMSXhEcDd1TFAzZEs3a1R0RFZyMVVnVU1ZeFpCdXpQK1NiV0ZkRlYwSjF0YSIsIm1hYyI6Ijc0Yzc2ZGEwYzVlZDc2ZTE5MjFmNGMxZGNlZThkYTQ4NTBiYjQ3NTk0ZjlhYTg2MGVkOGY2OTk3OTdkMDEyM2IifQ==eyJpdiI6Im1udWwwOGFpN2Z3anNLUnVSK2VuQUE9PSIsInZhbHVlIjoibkNOZVwvWFBSMFB2VndJSnFWQm1LZ0lLaHR1azVjT3VoWGFCTiszV0p2QVwvSlI2YVwvdW5pTjhtajI3aWxXdjhQN1ZZYVdoTFQ1WWdoY0xKSlVrWGVINFI1a3pcL2h0VElwTDFcLzIxNWd5NEdPYz0iLCJtYWMiOiIzYjc2M2E2YTEyYTI3NzEyZjljMGZkZTg1M2ZhZjM1MTMzYmFkMjUwZjM3YjdmMDkxNTg1NWU4MjE2YjJhYzQzIn0=eyJpdiI6IjhDXC9QMDRJMFVTS2dhYmZNdjZJWG5BPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikwwdm85blFrSFlBd0pSY1hFOExPQ1BTXC9YWjZGa2VnQWk4aVhVTElCMHJCV0Z3N21vMFwvRmRYTVwvczZGYmFRWFAiLCJtYWMiOiJiMGFiMTU2MTY4ZjJmYjdmNDNmNDkxOWQ4YTU3YzlhZDhmNTYwOWZlZWRmZmM2OTgyOGY4ZDJhYzMwYzcyN2E4In0=eyJpdiI6IjBLYWtVcmFtK1wvWnp6THhqRzZNZXFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im02WU1TbWRXWHRaUktVT2hMd1JmWlNJenc5M0tXc0RManRXSTBTN1V4aEpYZVY3U0RYTW5wV0ZSQjVOSjRndWJaZzZBbUpFSlNFZVZWSzNVSll0TVFhU1Ryc3NDeWVrNW9RdFwvRmFobG1DXC9KZitaSWdSdzlRUExiZ1wvTTRPekdZbysra0dtWEV3Wks4WXFxXC96bjBmOENPXC9GYmgzeXVybUQxXC9JZWhGTERBdnMrUWVDRmFvQWNib08wMVhHaHlGM2xIT2hOQmxaaitQNUhSUEZJSlBEM1NcL21KYUI3VWdyVFlueFRoYmZzZVRzZ3Z2V2lYSFkyaTdUQUJYSXVmQzBuTEE3U2x6ajNJblR0aVVaNlpMNFNLbnZnY0Njc1dsMFRPV1JkZmZqWGxrVUI1ZnlUdzY2WExSWWFON296VFdzMCIsIm1hYyI6ImU0MTdlM2Q1Y2Y1ODc3ZjFjNjIzYzE3NDIxZjViZDBiYTU1NDhjYjIzOTFmNzUyMjY1MzBlZjliODk4YTdiOWMifQ==eyJpdiI6IktJNDlpWnU5YlNIaitCQ3QrMkxoQkE9PSIsInZhbHVlIjoidlVjZnYraXhhdEFaK05aR1ZcL3ZCSkxpMU9McDFrXC9vMVU2VEJld01qb2dvXC9qbG9kYnAyYWVSbEQ4WnNGSG4yNiIsIm1hYyI6IjU3OTc1NWU2Mzg4MWEwNmIwNzRlMzlkZTI2ZDYzNmQ2ODY1NDhmNjdhMTY2NzVkZTQ1NjE2MmUzMWVkNjBkNjEifQ==eyJpdiI6IjRPRUVMdHdSK1BBZEZPVVBpNFJBM0E9PSIsInZhbHVlIjoiWnp6MWk5YlhuSDRQZ0U5Z29iV0NhU2xsQ1wvZFF3Q0E2TTdkUHBBanZieU1xVkdhTWd4OVpoZU1kWkFHeVR4dldQWVRpbWNrSVNEejJIVnBaa0gxV3BHZ0F6NG1NcXVUTmxxemk0UVdrQVFVPSIsIm1hYyI6IjczMjUyNzdmNWViZGEwNjNmNTAzMDk4ZDAyNDU0NjdlNmMzMDYwZjVmNmFkZjdlYTlhMjg5ODk1YjZjM2NkYmIifQ==eyJpdiI6InZGODYrT2ZydW9pVENjZlFnSTNTREE9PSIsInZhbHVlIjoiQVwvZ0RBWDhJREh4WUpkbitNOHY0djE1KzNWUHFkNkZVQWVTYnp1RW50NHlIQUF2UXVYejRCbEdkTEFMRGtZMkMiLCJtYWMiOiJkMmJlZTU3MWViZThhN2U3MDdiMzIzNjhhNTI0YWUwZGM2MWI1MGMxMjRiMGNkYTdiZWRkMGQ1ZjYzYTA5MjgyIn0=eyJpdiI6Ikdrd3g4bDNpelJcL2xvcjBVR0V6VElRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlloM3VDbUd0WDh6UHR5SG9BaVFoQVFMNVkrd2RzazVWVUtOd1RzSWNKSURHRUpDa0ptS09UeW93THdqUDNOUE8ra3c4ZWlEU3RFeUQybmhpZ0ZHc3dzYWdXTnpPXC9ZSm03Z3oxZ2c2bndYYWJyZHZNTU9WNHRNQ0lnR2hcLzhHVkF6dEhNN3hGQVFNWWdSNHI4K2NRVzZnSzgrVkV6UnpXeXVJUGx5UHhNNWF6OTFsVGVqSEd4S3F4Qm9GeElaZ2hkcU5kcnkzXC9qWHhCT1BNZ0grSFwvbm1Ud3U2V3dzNlFWQ2kzYnpNZ1JJcEEwMzcrSHFMZkhNM3F1dkY3WlhTUWtcL2J1ZjBiek9pNmJJQXl4TFJiRmdBTVpUQ0kwNGFBVnFRZnFlRmFNQzZcLzZzPSIsIm1hYyI6ImI5YjU3Zjk5ZTMwMzgwZGNkNzQ5YmMzMDczYmZkNDE4OWQ5YmYzMTJiODg2MWM5YTljNTMyNzAxOWFiNTc4ZGIifQ==eyJpdiI6InVoVExjYm9EMnpIY1ZKcm1LRHprR1E9PSIsInZhbHVlIjoiWVcxV1V6M0VGMlMreHp2Q3RaVml3eXkzQmxyRCs0Tk9wUWR2Y1wvbnl3RzBSRXpia0tqMEtWK2Z6c052TlJwYysiLCJtYWMiOiJiNDk4OTI4YzM0NWNlYTM1MDc3YmU2ZDhjZTdkMThkYWE0YTQyN2VjZDVkMzliOTNkNjhhZjI3Y2QwNDZhNGM4In0=eyJpdiI6InZzb3l2djlLb3VVdFVOMDdOQ2NsVWc9PSIsInZhbHVlIjoiSFp2eXNuNEJoeXdVRlNcL2o2NTF0cFlKWXB1YmhyRFhpWUVhS1wvdmFTcjFlOFhMakpZSTZ3M3pFRytjWW1Yc1dLeFBjc2JGRHNjWVBVT0crQUY2ZXM0eUE3N3BXT25JN0RuZ3RMSFRmNDkwWjBzREl2eXlRckFjd1E2czJOV2RrNFN5QnNmM05mWGhIRitcL2k5WEtkVVhJMDcwb3ZrNWg3YUxkRTk4cTNSdHBybXg5VXhVaWNqVkxUWENIRVwvQUt0ZERwNjlhdDVcL3NwSGk1QUZxNnN3NFwvQjE0SVwvamc2SytKK0g0K0ZDck83dHM9IiwibWFjIjoiMWM2MmVhNjJiNTQ2Nzk0MGNlNzEzMzIzODBkMzk0NTY5Nzc5MjIxMzY1ZjkyNmVkZmNhODAyNzY3NDYzMzRlMyJ9eyJpdiI6IjEzNmZWeTV5V01qOFBTTXBnVDc0K2c9PSIsInZhbHVlIjoiQVM5a25lK3IwY2tRNjk2TXZQV280bGJKdFgwd1lJZlM3XC9NZVhIZDlyTXU3UGJLcmJpWHQyN1wvNEhXMVlIUjRtIiwibWFjIjoiMzcwOGNlMjdhZGE3MjBlYjQ5Yjg2ZTg0MTg1NDkxZjc4ZGUyOGE1ZmExMGQyZWZmYzQwZDdlNGZiMDZkYzc4YiJ9eyJpdiI6IjJRK2M5N1dleUhvM0x5UzZxdkFcL3JnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5BN1pYWHFwajlSMmIzSXFvMFlnNHZyekNtMVRjN0ozdUx2YlRmeUVhUmZhTlBLZHBxTnl2SkpmRkUxR2tKVVlCK0srU2hNNE1mdHVlRGtPZ0lSTitacXMyVDZZdGtOTjExUzRSZE9nTFdtV1FuWVlSOE9oejhPT3hSVTg3Q0w0QmVoUlg0NytNZDZlaktneXBTZkNGdEFXUG1vYzN5eU1GRjJKUnAyWXRMbkgzeUtDNFRFUUZcLzArSnJpQ0VwMmxqMDM5dGFhY1Vqb2UrWGZ1MVBIemFHaGRLTnpoVVpqUWhURGtoXC9DYzVNUHJLVkRGTWpKWG1Ydm9nVHJLelpsQnZnSUJ4YVpuU3J2T2RLYnJ4QU5VXC9ncnVVMFBEY1VobCsxNnIzQndWZ0lUckdYUDFNVG1xbTFuM1RBZE4zSjBXK0xhRDRIZzFkZmY0enI0dzBFXC9mOGlsSE05Qk5ZXC81OE1xRitBVU1PMVZjPSIsIm1hYyI6ImM5NzZmYjk0MGVmNzlhMmIxNGE2ZDY3ZTMzOGNkMjhlZWEyNDIzNTBhN2Y0MDI1ZTRmMWQ2MjBjOWFhMmUzNjIifQ==