Thanh xuân vội vã - Chương 105
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 105 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 105 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nghe tin Mẫn Phương Kiều phải may vết thương đến 4 mũi vợ chồng Mẫn Thiên Tứ liền gấp rút chạy đến bệnh viện. Nghe Lưu Nhã một bên kể Tú Linh và Đỗ Hương một bên thêm những lời nói dối cay độc biến đổi sự thật.
Lưu Nhã lớn giọng kể lại: “Chị Mẫn vốn có ý tốt mời nó ra nói chuyện không ngờ nó không đồng ý còn xô ngã chị ấy đập đầu vào bệ rửa tay bên cạnh khiến chị ấy ra nông nổi như thế này”
Đỗ Hương: “Hai bác không biết đâu nó còn giật tóc Phương Kiều nữa, một mình nó mà lại có thể đánh 4 người bọn cháu đấy ạ”
Mẫn Thiên Tứ kinh ngạc không thôi: “Một mình mà đánh 4 người bọn con à”
Tú Linh gật đầu: “Con nhỏ đó có võ đấy ạ, nó còn chỉ tay vào mặt chúng cháu chửi bới những lời nói rất khó nghe”
Phương Sánh bóp chặt túi xách đắt tiền, ngón tay trắng bệch gương mặt hung ác hiện lên ánh mắt bà ta như không thể giết chết người làm con gái bà ta bị như vậy ngay lập tức.
Mẫn Phương Kiều vừa được may vết thương xong, gương mặt trắng bệch nhợt nhạt trong vô cùng yếu đuối với bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình. Mẫn Thiên Tứ đi vào, theo sau còn có mấy người không ai khác là vợ ông ta và bọn Lưu Nhã.
Mẫn Thiên Tứ hỏi han vài câu rồi hỏi: “Con có biết mặt con nhỏ đánh con là ai không, ba đã gọi lên trường tố cáo hành vi bạo lực học đường của nó rồi, chiều nay ba sẽ lên trường làm chủ cho con”
Mẫn Phương Kiều vui mừng trong lòng nhưng giả vờ không muốn làm lớn chuyện: “Con không sao chắc là em ấy không cố ý đâu, em ấy chỉ là vô ý đụng mạnh nên con mới té đập đầu vào bệ rửa tay thôi, ba đừng báo lên trường không hay trường lại đình chỉ phê vào học bạ em ấy thì tội lắm” lời nói như bao che cảm thông nhưng suy ngẫm lại là góp gió thành bão, càng nói càng làm cho sự việc nghiêm trọng hơn. Ý đồ của cô ta chính là nhấn mạnh, tô đâm theo cho vụ việc càng đi xa, thậm chí khiến cô biến mất khỏi ngôi trường này, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt cô ta, đằng khác chính là trước mặt vị hôn phu của cô ta.
Nếu bị phê vào học bạ với cái mác “bạo lực học đường” thì tương lai phía trước là một nỗi u ám ngoài xã hội. Cái danh đó sẽ đi theo đến suốt đời.
Mẫn Thiên Tứ tức giận ra mặt: “Con còn bênh thể loại người như con nhỏ xấu xa đó sao, con hiền quá rồi đó”
Tú Linh cũng lanh lẹ lên tiếng: “Cậu nên ở đây nghỉ ngơi đi, nếu bây giờ cậu lên trường chỉ sợ con nhỏ đó đến hù doạ cậu”
Mẫn Thiên Tứ đập bàn một cái thật vang: “Hừ, nếu con nhỏ đó đến tìm con gây phiền phức ba nhấn đầu nó vào chậu nước, láo xược dám đụng tới con gái yêu của tao”1
Mẫn Phương Kiều cúi đầu làm bộ mặt áy náy không thành thật: “Lỗi cũng tại con không cẩn thận khiến em ấy có ác cảm với con thôi, mà Ba ơi chiều con phải về trường ba chở con lên trường đi”
Phương Sánh nhẹ giọng trách cứ: “Bị như vầy còn học cái gì” đưa tay kéo chăn lên đắp lên người Mẫn Phương Kiều, xong rồi quay sang gọt vỏ trái cây cho vào dĩa bên cạnh.
“Không phải đâu, chiều nay con phải làm một bài thực hành vô cùng quan trọng với em ấy”
Mẫn Thiên Tứ: “Cái gì con nhỏ đó cũng học nhóm dành cho học sinh giỏi như con?…Được rồi chiều ba vào xử lý con nhỏ đó luôn một lượt”
Ở bệnh viện, đám người Lưu Nhã nịnh nọt vợ chồng Mẫn Thiên Tứ hết mực làm cho Mẫn Phương Kiều phải nhìn với ánh mắt ngao ngán, cô ta buồn chán không nhìn đến với tay lấy chiếc điện thoại đăng trên weibo với dòng trạng thái: [Mình phải may tận 4 mũi kim trên trán, đau quá đi ạ *icon khóc*] nhanh chóng hàng loạt bạn học vào bình luận hỏi han, vấn đề và nguyên nhân. Lưu Nhã thấy thông báo nhanh chóng phối hợp một chút, trả lời bình luận hỏi về nguyên nhân vụ việc vết thương may tận 4 mũi kia.
[Ai da, mình không dám nói đâu, người làm Chị Mẫn bị như vậy có người đứng phía sau chống lưng mình không dám nói đâu, nếu không người kế tiếp Chị Mẫn là mình đó, huhuhu mình sợ!]
Avatar mặt cười nhanh chóng trả lời: [Cậu nói đi, chúng ta dùng nặc danh không ai biết cả]
[Đây là cậu nói đó nhá, ờm ờm là bạn học Thượng lớp 11-2 đó. Mình tận mắt chứng kiến bạn học Thượng thẳng tay xô ngã chị Mẫn vào bồn rửa tay. Ra tay rất ác độc, mình sợ lắm]
Trả lời xong trên môi Lưu Nhã hiện lên nụ cười nguy hiểm. Để xem còn ai nghĩ tốt về mày nữa Thượng Khiết My!
Có một số người nhanh chóng nhận ra *bạn học Thượng* mà Lưu Nhã đề cập đến.
Tôi tên là xiaoqiao: [chính là Thượng Khiết My à, cả khối chỉ có Thượng Yến Phi và Thượng Khiết My thôi]
Tôi là A: [Đúng là nhà họ Thượng bạo lực, người chị thì luôn luôn dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, còn em gái thì dùng quyền lực của Ngao ca haizzz đúng là cậy thế hiếp người]
Tên B: [suỵt suỵt! Cậu nói thế, không chừng ngày mai chị em nhà họ lên tìm cậu đấy. Hahaha]
Tôi là A: [Đến đây, chắc tôi sợ *icon cười khinh*]
Trên mạng xã hội chỉ toàn là xào xáo lời ra tiếng vào của bọn người ngoài cuộc, gió chiều nào theo chiều đấy thôi mà.
Nhanh chóng tin tức Thượng Khiết My lớp 11-2 đánh bạn học mới chuyển đến nhập viện được tràn lan khắp mạng xã hội lẫn cả trong trường học. Thượng Yến Phi tay cầm bông đang sơ cứu vết thương trên trán cô tay còn lại thì lướt điện thoại xem tin tức, giận đến mức mặt đỏ bừng bừng. Thượng Yến Phi đọc những dòng bình luận bênh vực nạn nhân mà chửi em gái nhỏ của mình thì ngay lập tức dập nguồn điện thoại vung tay đem điện thoại vứt ra tận xa, nghiến răng nghiến lợi khí tức tràn lan: “Mẹ nó! Nói lý một chút không được hả, rõ ràng 4 mụ điên đó đánh em bây giờ lại đánh trống kêu oan thế kia, mấy con người ngu muội đó lại x là sự thật liền ùa đến tấn công em”
“Em gái, đừng lên mạng xã hội chị sợ lũ mù đó lại vào cắn em”
Cô hơi nhăn mày vì chị gái mình tức giận cho nên động tác sơ cứu có hơi mạnh tay xíu.
“Dạ, em biết rồi” Cô cười trấn an làm dịu lòng chị mình.
“Nhưng mà chị ơi, em bị thế này có còn được đi dự tiệc của ông ngoại không ạ”
Thượng Yến Phi thở dài một mạch, băn khoăn một hồi lâu: “Nếu em không đi, ông ngoại nhất định sẽ buồn. Dù sau bữa tiệc tổ chức vào chiều tối cũng đỡ thấy vết thương trên người em hơn”
“Em yên tâm, chị sẽ trang điểm che giấu cho em”
“À còn nữa, chiều và ngày mai em nghỉ đi”
Cô lắc đầu nói: “Không được đâu, em còn nhiều bài phải làm lắm. Anh ấy không có thường xuyên ở lớp cho nên em càng phải cố gắng học hơn”
Thượng Yến Phi bỏ băng dán trên tay xuống, lắc đầu thở dài một hơi: “Thôi được rồi, lát em ăn cơm đi chiều chị sẽ đi cùng bảo vệ em, chị tin chắc cha mẹ của con nhỏ được coi là nạn nhân kia cũng không phải dạng vừa, chiều nay chị đây nhất định làm chủ cho em”
Nói xong còn nháy mắt với cô, bộ dáng lưu manh hơn cả những gã thanh niên trong trường: “Không có ba mẹ, em còn có chị mà”
Cô cong mắt cười tươi, dẻo miệng khen một tiếng: “Chị thật tốt” không phải là nịnh hót mà là cô nói từ tận đáy lòng, chưa bao giờ cô dám tưởng tượng rằng mình sẽ có người chị yêu thương mình như vậy, cứ ngỡ chị ấy ghét mình nhưng bây giờ thì khác rồi, yêu thương siêu cấp vô địch luôn, thích quá há há há.
“Uiiii daaa chị đừng giận nữa chị đụng chỗ đau của em rồi”
“Gừ gừ đám người chết tiệt dám vào tài khoản của em chửi này, bà mẹ nó! Bà đây lập 10 cái tài khoản…không 20 luôn, chị đây solo với lũ chúng mày”
“Này, em tự mình dán vết thương đi, chị đi kêu đồng bào solo độ khẩu nghiệp với bọn chúng. Thật là bức bối”
Cô em gái nhỏ ngồi trời trồng: “….”
____________________
“Thiếu gia” Trợ lý Trần đứng nghiêm chỉnh bên cạnh bàn làm việc chất chồng văn kiện cao cao.
Ngao Trạch Vũ vẫn làm việc như cái máy cả người ngồi giữa bàn làm việc đâu đâu cũng là văn kiện và giấy rơi lã chã dưới sàn. Bộ dáng làm việc nghiêm túc như thể trời có sập cũng không ai có thể quấy rầy Anh, đầu vẫn không ngẩng nhưng miệng thì nói: “Có việc gì sao”
Trợ lý Trần chần chừ cuối cùng cũng chịu nói: “Cô Thượng xảy ra chút chuyện ạ”
Người con trai cuồng công việc cuối cùng cũng phải phản ứng vì câu nói kia mà ngẩng đầu, tay cũng buông bỏ viết xuống, bộ mặt nghiêm túc giờ đây lại thay bằng sự lo lắng. Anh hỏi: “Xảy ra chuyện là xảy ra chuyện gì”
“Hôm nay Mẫn tiểu thư đăng trên weibo rằng là bản thân bị thương phải may tận 4 mũi, người có mặt ở đó chỉ đích danh Cô Thượng là người đánh Mẫn tiểu thư, bây giờ mọi người đều tấn công trên tài khoản của Cô Thượng, còn có nhục mạ” Trợ lý Trần nơm nớp kể rõ, kể xong anh ta còn lấy ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán.
Quả nhiên, người nọ tức giận đến mức cây bút trên tay được chăm sóc tận tình giờ đây gãy ra làm hai. Anh đứng lên, giật mạnh chiếc áo khoác trên ghế động tác thô bạo làm cho chiếc ghế xoay tròn mấy vòng xém xíu ngã ngang xuống sàn, cũng may Trợ lý Trần nhanh tay lẹ mắt bắt được thành ghế. Thấy Anh chuẩn bị mở cửa, Trợ lý Trần vội vàng ngăn cản: “Ơ ơ thiếu gia bỏ đi như vậy là không được, hạng mục lần này rất quan trọng nếu rơi vào tay Vân thị có lẽ vị trí của Ngao thị tại nước X rất dễ bị Vân thị chèn ép”
“Anh có thể suy nghĩ lại không Thiếu gia?”
Cánh tay đặt trên tay cầm cửa của Anh ngưng lại, gân xanh trên tay nổi lên. Anh đang tức giận đến phát hoả, người mà Anh hết mực yêu thương đang bị ức hiếp vậy mà Anh còn ở đây gằn co với những con số nhảy lên nhảy xuống đến phát ngán. Chết tiệt!
Không khí xung quanh lạnh đến mức sống lưng Trợ lý Trần lạnh toát không dám hó hé đôi lời, hoàn toàn đứng yên chờ lệnh. Rất lâu chỉ còn tiếng kim đồng hồ rơi, tiếng bước chân vội vã của nhân viên ngoài ra không còn tiếng nói gì nữa. Cứ ngỡ rằng không gian ngạt thở này sẽ duy trì lâu thêm nữa nhưng người quyền lực kia cuối cùng cũng lên tiếng quyết định.
“Cậu nói cho Nam Mạnh, bảo cậu ta cử vài người đến đó, cho dù làm mọi cách cũng phải bảo vệ người cho bằng được, tôi muốn người của Nam Mạnh mọi ngóc nghách mà em ấy đi đến đều có người giám sát”
“Còn cái weibo gì đó, cũng kêu cậu ta xoá nó khỏi cái trái đất này đi”
Lại nói: “Em ấy mất một cọng tóc, đồng nghĩa đám người Nam Mạnh bị mất một cánh tay. Rõ chưa?”
“Dạ…rõ” giọng nói run như thể đang trên máy run.
Mồ hôi lạnh muốn tuôn cũng không dám tuôn, khoé mắt Trợ lý Trần giật giật không dám nhiều lời tuân lệnh theo mà làm. Nam Mạnh ơi tôi cầu phúc cho đám anh em nhà cậu!!!
Tại Vân Thị.
Vân Ngạn nhàn nhã ngồi trước màn hình máy tính xem những con số không ngừng nhảy lên, lòng cũng không hề gấp gáp mà cứ như mèo vờn chuột chơi đùa thoải thích. Hắn đã coi thường cái tên Ngao Trạch Vũ kia rồi cứ ngỡ tên kia chỉ là một đứa non cơ không ngờ cũng thực sự có chút bản lĩnh, bất quá trò chơi này chơi càng lâu sẽ càng thú vị, hắn cũng muốn thử sức tên được Khiết Khiết của hắn coi trọng rốt cuộc có bao nhiêu tài giỏi và bản lĩnh. Cho dù có thực sự tài giỏi, hắn cũng nhất định không nhường cô cho tên Ngao kia.
“Khiết! Em chỉ được phép là của tôi”
“Cái quyền của em, đó chính là ở bên tôi…mãi mãi”
“What? Cái tin nhảm gì thế này, Tề Vương, Ngạn Hữu cái tin vớ vẩn này hai cậu đã đọc chưa?” Dật Hoàng ngồi trên sofa đồng thời đưa điện thoại sang.
Dương Tề Vương ngồi cắn hột dưa nghe hỏi cũng đưa đầu sang xem xem.
“Ôi sư tử ngồi kế mình bị may 4 mũi á, sướng ghê ta. Mình cứ nghĩ 40 mũi khà khà khà” giọng cười hả hê khi người gặp nạn của ai kia không ngừng vang lên.
Ngạn Hữu không nói gì chỉ cần điện thoại lên đọc bình luận, sau khi thấy cái tên Thượng Khiết My cậu ấy liền chau mày, tay đập đập lên bả vai Dương Tề Vương giọng nói có hơi lớn tiếng: “Người làm sư tử kế bên cậu bị may 4 mũi là Củ cải trắng đó, cậu còn ở đó ngồi cười”
Dương Tề Vương hốt hoảng vứt luôn bịt hạt dưa, thần kinh căng thẳng cầm điện thoại đọc lại từng chữ một. Càng đọc con mắt càng mở to hơn.
Thật là con mẹ nó tới công chuyện rồi.
Dật Hoàng đưa tay xoa cằm như đang suy luận: “Nếu mà ả ta bị may 4 mũi, chắc hẳn Củ Cải Trắng ít nhiều gì cũng bị thương”
Dương Tề Vương tâm hồn thiếu nữ bị doạ sợ, ngồi ngây ngốc ra đó, giọng nói không mấy sức sống: “hôm qua còn hứa với Ngao ca bảo vệ đại tẩu mà bây giờ đại tẩu bị vu oan còn có thể bị đánh đến thương tích. Mạng của chúng ta có còn không đây”
Ở một nơi nào đó…
Ngao Trạch Vũ sau khi phân phó mệnh lệnh xong, Trợ lý Trần ngay lập tức quay đi, còn chưa ra khỏi cửa đã bị người kêu lại. Anh nhớ ra gì đó liền bổ sung…
“Kêu đám người Dương Tề Vương đến đây cho tôi”
Trợ lý Trần: thấy bà rồi nha!!!
Trở về thực tại…
Dương Tề Vương khóc không ra nước mắt, nằm uể oải trên sofa với hình dáng không có sức lực hồn phách bay đi nơi nào. Dật Hoàng, Ngạn Hữu cũng không khấm khá hơn là bao, dù sao cũng là sơ xuất của bọn họ, nhưng vấn đề bọn họ thắc mắc là đã đưa người đến tận cửa vậy tại sao còn bị đám người Mẫn Phương Kiều bày mưu bắt được, đúng là rối rắm mà!
Không gian trầm mặc cùng với tiếng thở bất lực kéo dài, bỗng dưng lúc này điện thoại trên bàn không xác định rõ chủ điện thoại là ai liền reo lên liên hồi, làm cho cả ba người đang trầm mặc cũng phải giật mình đôi mắt mơ màng hoảng loạn.
Dương Tề Vương không nhìn màn hình điện thoại để xác định đối phương là ai, mà đã đưa tay đẩy điện thoại đến trước mặt hai người kia còn la hét như sắp có trận động đất hủy diệt: “hai cậu nghe đi, điện thoại của cậu đó Dật Hoàng”
Dật Hoàng đẩy sang Ngạn Hữu: “Của cậu nè, nghe máy đi”
Ngạn Hữu ngoảnh mặt làm ngơ, nghiêng đầu sang nơi khác giả bộ không biết trời không biết đất nhưng bàn tay không thành thật búng chiếc điện thoại đến tay Dương Tề Vương đang tím tái cả người.
Đúng là người ít nói lại đeo kính thường rất nguy hiểm.
Dương Tề Vương nhảy cẫng lên chửi thề: “Con mẹ cậu, nghĩa khí một chút, đây là điện thoại cậu mà”
Đầu dây bên kia Trợ lý Trần không ngưng gọi, rốt cuộc 3 tên thiếu gia kia đang làm cái gì vậy???
Dật Hoàng: “Không phải của mình mà”
Ngạn Hữu: “Cũng không phải của mình”
Dương Tề Vương: “điện thoại tớ không phải màu hồng”
Thế là ba người cùng nhau chơi trò *Đẩy đẩy đẩy dầu nhớt đây, đẩy. đẩy. đẩy*
Kết cục…
Cô giúp việc Dương gia bị cậu chủ khó ưa của mình bắt ép làm việc được cho là nguy hiểm, kết thúc mạng người của ba người bọn họ.
eyJpdiI6IkJFRnVPWVQrUE4rOHdyR3Zac3poU0E9PSIsInZhbHVlIjoiQjJuaGtJTm5lSmtpUDBqWnZleDFKcFFRbW1OcG0xT1dZVlNFanJiOUQ2Qm01XC9cL1VDbzdGVU1KOGVNQTlDS1liIiwibWFjIjoiYmJhZjQxMmIxMGEzMTljNDFlM2ZiOTQzNjVhMjUyOWRjMWFmMDE0ZTE4OWQzNzM1MTk4NmY5NmJjOGFiYzJjMiJ9eyJpdiI6Ik82R1VCd01kYnJNWHEwdjAxanROb1E9PSIsInZhbHVlIjoiQnVQWDdFUlNxUGc0MVBQMzVEazhCNGJYbHJVUmt3Yk1Bc21icEpKSWlhSmY1UFQyZW0rVDAwYTFZMDBSMHd2dkNLOHZqVWV3XC9pcVFQYWpVUjlIZ1E4ckVtZG9zUjZyNm5Xd3R0VXZRYllUMklhc3BqOGxxOXhjVkpJQ1VCaHBvWjZqcWdNaHl4WE4waTdiY3d6M0hpTEpTcHplcjN4RWxObUNINnBMako0az0iLCJtYWMiOiJmYjkyOGJmOTcwZTgzMTA4ZDlhNTFmM2JkYWMzNzRiMmViNGI1ZjdiNWNlMjMzM2I1MDM5OTQxNDk2ZmEzM2E0In0=eyJpdiI6ImNJKzJURVVOcUU2cmFvaUxwdEpCeGc9PSIsInZhbHVlIjoiYzhjZFVGZ0k4T002NmJrNWdRZ3pISmc2UmpQa0M3OERkZ1NOS0pPV1FqNkZzQVNUVUxCd3hjTjE5eXdSSGhpaCIsIm1hYyI6ImQwOTBjYTc3ZWQwN2NhN2Q2OGE5OGJjNWJlNTFkZDk0ZTJjOWJmYTQwMjM5ZWQ1N2VjZGE2N2FiZTY0M2U2NzEifQ==eyJpdiI6InErMHp1MW5PdjlZNUJld1VEbUdMMWc9PSIsInZhbHVlIjoiTWpUWHVaTFpwSUxsbFFnSVwvTnJNXC9qR2x6Z3hPN0thOWw1V3pGalp3TSt4RVZSTjAxSDFEVEVVcFV4MldKeGxVODRmYmZLaDU1THhEZmZEUW1yWCtlS0t0Mk9IV2JxNnRiV2lHRkJjRmxRVHlxTEJmd3dtaWdObUVkc0ZCNGRxRG9YY1lvV1I1RkxhdUgwVVFvUVNmZW0zak1oaFVHNDlWVEs3SlwvdjQzalFjZkpKREhCcDR6TGlxT2xiXC94VFlyS0dUQUtTeTN4VGJnaWNjTFVUSkpaU1JoU2taRGRoSXdWZXQrVmlCdCtaRWc9IiwibWFjIjoiOWE5YjkyYTc4ZWU3YjFmOTFiOTJkN2ZiYjA5MzAwMjVjMTQ4NzJlMTQ4OGU5MTc3NzYwZDVmMTZmNjUwMTUyZSJ9eyJpdiI6IjFVS3lra0VYYTJHc0tYYUVpZVpLZnc9PSIsInZhbHVlIjoiM3JIckRyQjFcL1k4dyszV2J6dFBLOFpDMkRiSDRydHZMTVRQMUZ3XC95SFc2SzFlV1EwTERsYnl6XC9qV2R0V3FtYiIsIm1hYyI6IjA1Mzk5MzdkN2JjZjNiNTY4ZjhiMjZjMjc5YzRlMjY4OTFiNDYwZjMzNzA0MDFlY2RhOTc5OGE4MzA3YWQ4NTIifQ==eyJpdiI6IkI3RWxUNEY0YlY4cjZKNmJMUVdWZmc9PSIsInZhbHVlIjoiWFBLdW9RRzBXWWNaVGxGWjhcL0ZOTEMzemVYXC9ZYTg5WU9ld3N2c3lJTlRzOHFlTmJRMktybTB1VTBSbVdrXC9aaHZiZEM4SVpPMzROZVkzQ0FRdFdCOGl3Y3QwUkViXC9uYWZjMFQxU1U5K2VOek5qMzBwTlhiY0lqdkliVm1MUFlGWkVPaXhxanJIVXhENk1oRG9sVE0xY0FmMmE5bWhUMzRabHZCTGRtZVhSM0dCTVZNMVhQRFRcLzd6b3ZOMnpDcGRldVwvcG1YanFFSk9uZEVld1l6eXJcL0xzam5rMnZSbU1WaGpNemVsYVdBSTA9IiwibWFjIjoiZjU4M2UzNDBhYmVmNzY4ODU3N2U2MTQyNTU3NmJjNjNhNzFkMmYwNjdlMzQ4YTJmM2I5OTM3ODVhNjEzMTMxMCJ9eyJpdiI6IlwvUlZEaWd2TG9YdytKOHNuU1JNTHB3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNCN0N0RmU3R2E3UFl4XC81MTkybUt5cmFDXC9UYVwvTWNJZXNoa1VMMXJwWFhmQmxzY3dtaitjRjRCSTBKRU9PVk8iLCJtYWMiOiJkODhhYWNjYmM1YzJhZmRkNDcxNWI2ZWYyMDc4NTRkNDA2NTI1YWQwOTU5YTcxNzA2ZjZjMTIwNmIxNThkYmNmIn0=eyJpdiI6ImtnWW55b0M3UkZUZ3ZMOUU1dlZaNVE9PSIsInZhbHVlIjoicG1Xb0RSVGlLZFNPOGlTOEpNSlJ0S2RcL1dTQklNV0R0XC9JYlVvTFNzXC9QNlpjcFpHZEhYY0l2bkJkOHo0eWpZTHRzNnVhVVp0WnJwT3VNd21GZkFrK2x1dkVoQnI5MHA0R1Z6K3ZEcndZMkN6V2ljcGpkU1hYc3RHMFdCM0FcL3gwSzBzRURjMUIrU1VjaVVJUEUzWXY3RWVwN0lZTjFuNFI2OHNEdkZ3c3JSVlk3c1FMRFZyZjVVSlFXb3FNWHFcL1htVUF1T0pFMDdaYTJrZ2JUU1MwRHd4eHdtNlZDZk1nR3JOcFNhS1lJTjBKTDJybkNSNmMydlwvNU5PMWk2VzE5SVJtdjRmMTJHK09hKzd0TzM1TjZnM1dDZHVyTW1vMFIxS1oxU2NYRjArbGhJY1h5N0Fpc1hISWh0SDNwblF0V1RLOThEbVYwZUNrMHVWY1E5VDd1dFFRc3ZqbXRJdnJFRmFqaDBZdzRISjdMOWk3enVSUW90WWNyb0E5aEU2aDNkTTBZVGlSZXZVbVVDUzdqdzVHV3JVNko2eVhadlJNS0xNdGxpR2ZCWWhQNTErUjF4bWdCU1F6cmxlQnRvVWs4OGNxa1lUU1crYWIwOUYyZVAzUitjZ0h0SlhSOUZ6ZXBzRGRpZllqQ3M5OEprTm5zU04yeWZTaEQ2dWxWa2NvR282MnY1WkRGNzJTM3g4ZFk5bXhvT1NJa0NaVmlncUpySHpsckVoNU0yTVBFPSIsIm1hYyI6IjZkNDlkYWM4M2ZiZTdmMTg1MDAxZWFjOWUyMjRhZGU3ZjJlZDE3ZmYxZTkyM2RkZmQ2YTgzMzkxMzA5MWZmYjIifQ==eyJpdiI6IktzYXBZWVo0YVVPRGMzTVwvOFduK1RBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjArVGl6dWtPcUp1alRJYzhyczRvQ1dlTFA0THA4SE54alhSY2FMdDZuWEdUaTZLYyt2TzhPR1BFaDByZjZPVkQiLCJtYWMiOiJjODYwZWQwNDFjZjVjYWJlNjI1ZWZjYjRjYzhkNTE3YzNhOTQ4MDhkMjUxMzZhMTA2YmFhN2RjNmI0MzAxY2M0In0=eyJpdiI6Ik4wNVpCWkhITTZJWTRxZk5DbTBNc1E9PSIsInZhbHVlIjoiUnp2UGlcL2dcL1U3TUt0U1BtRlBwMU9neVh0M3dJXC9sSWVZM2tyb0U4TG14SFBoaENaek8zMFM2ckJaZzFPckZ4UHkrRUl5eGhHK21RWEdnR3BrXC9aenVRZDBzckVyM0gzbUU3OGpLRm8wa0djTms2ODdTZ0xRbDBKVFNocVo4VlNoXC9IZDFZUGpqaEY3UlZOQ0VUdDJnM3BzUVBJMVlQZnFYU2YyVnpBT1AwWUd1Rys4cXlZRUlUXC9pRjVXTE9pWXJnVFZneVlERURjTTRrTTBsVnY5UVk5Q2dWbHBkXC9tOFFqcHlaSHJqMng4aTQ9IiwibWFjIjoiOTI2ZDk5YzM2NjZjZmFlMWZkNjYyM2M5ZGU4YjA0ZTNlNmI0NTFkNzAxZTc2Y2E1OTI4YTQ0YjNlN2ZlMDZkYiJ9eyJpdiI6IjVveTV3S2dqaEVnV1hscUtOVmtKNHc9PSIsInZhbHVlIjoibWROTE1BbUNMN3RDQzhaME1iNDlJYnFiTldpc1VLbkU4VTVJV1ROb3lxSWNvOTV3bUxhZ3kyQjkxSlh2dStSaiIsIm1hYyI6ImQ4NzcwYWI4MDVkYTc4YjBkNGNiMzBkZjg0MjlkODQ1OTNlYjdiYzdhNjhjYTNjODI5YTFmZmJkMjU3MjU3ZDUifQ==eyJpdiI6IlZUTUgya2ZRRjNvR3RLTUdQdkV4blE9PSIsInZhbHVlIjoieWNoK3lVTEh5NmxGVmQyM2psd0JMd1BKTmZsXC8yelNhR056QkJBZzhySnBwdjVFeU1sR1BHOEVQalJvTzloTGpqQythTTdWbmtXTndWRWdSYnIrUHRPWk80K05IaDluMHFHclJ1VWVYNlhLd3oxY1UzUmJCZk1NQzlxWHg2MzZLIiwibWFjIjoiYjJmNjQ2NDM2OWQ5NDNlZWFlYWUyYTJhNjkxOGQyODlmN2RlZGJjYjU0MjM4ZjdlZTQwYzFmYWViZGVlNjk2YyJ9eyJpdiI6IjVCWkZTcEVzUlJWZjhNZE9NZkd2R2c9PSIsInZhbHVlIjoiN1YzMXhuZ3NYZFp6bG93NFZjcVNVQVwvejE5dmhCTjlVNkY0VE9oVWpuNXNTN3hHa3RTUitUTmJCeHVLRDV5VG0iLCJtYWMiOiJiMmU3OTI5ZjY2NDdiZmM0ODc5ZjNhMzcyMjQyNzdkMGVjZTRlYzAxNWY1ODRjODdkNDk4NWY0ZGExZjE1NDQ1In0=eyJpdiI6IkIwZjVnNmlrYU5kUjFrTnNLMGVaZmc9PSIsInZhbHVlIjoiRm9cL0hyWXlabzNmM2VBaFNhc0dFbTVVS2NPbGlmUUtNY3ZpdVdwbDhKanY3ak5YejJ3KzJYYk51THIwRGx4aUtmbFcxYmZURjdyWUZsdHhrKzZiRXV3PT0iLCJtYWMiOiJlNmFmY2Y5YWYwOGQyZmQ1MzQ2NGQ2YTM1OGRlN2MzYTNlN2Q4M2ZhYmU1MTFiMjQwY2VhMGNhMGE5OGIyNGYyIn0=eyJpdiI6ImRzbmhtTnc0T0c4eDZzU2pHXC9RRHR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkU2akpBWDFGU29wVG1McjlKQVNZbUt1XC9BT0o0Y1p4R1NIOGZGUVBpMDdWWmJkRERhRXVCS05hcDU5bndTRDJUIiwibWFjIjoiNTE4NjgyZGU3Nzk3MTdlMWIzZDZmZWNjYWQyYTRkMzk5ZTBmZGI2ZDA5NmE4Nzc4NjdkYzhjNDRmMzhlODVmNSJ9eyJpdiI6ImM1WnVyU2xmeUpzYVZTbUJPUjRSOXc9PSIsInZhbHVlIjoiNWNKc0RPNTl4b2NvQjN5Y1MxZVM3TXBSUHFMQ25xTzc5VHIyYzVWSFB3VzBaSHp1a2Myck03MEpUYlFMOE5kRStUdWV0Y0RzY2dJMVlTQlJCWEJmOVwvdlltdUtVRndMeEJYbU01ZnRNcEV4YzNrN09MRUhcL2hoTUpxNk1BSlpBOTZWZ2JlQ0lKUTJzdlpOaEdzTTc2VUxvREgyNW5cL2NpZkV1T2ZycGErYlNBPSIsIm1hYyI6ImNjNmVjMjRlZTJmZjU5YmVjYzUyYWViNGI3MzIyM2I2OTgwZTI0MjU1NTg0Mzc5MWUwZjBkOWRjMGM5MDBmMWIifQ==