Thanh xuân vội vã - Chương 103
Đọc truyện Thanh xuân vội vã Chương 103 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Vội Vã – Chương 103 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thanh Xuân Vội Vã – Ta Đã Cuồng Nhiệt – Thượng Khiết My mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Anh tiến đến, không nói một lời nào đẩy mạnh cô ta hất sang một bên về phía mép tường bên cạnh, còn chính mình thì cúi đầu quan sát trên người cô có chỗ nào bị thương hay là không, cái xô đẩy kia khiến khuỷu tay của Lưu Nhã va chạm vào bờ tường cứng cỏi, vang lên một tiếng *rắc* thật đau. Lưu Nhã cau mày đau đớn rên rỉ vài tiếng, sau đó ấm ức nhìn Anh nhưng người con trai kia mãi mê xem xét cô gái nhỏ trong lòng nào có để ý ánh mắt ủy khuất giả tạo của ai kia. Lưu Nhã bực mình quay người chạy đi mất, chạy xa còn nghe tiếng nức nở của cô ta.
“Em không sao đâu, Anh đến trường sớm thế” trong mắt cô gái nhỏ tràn đầy phấn khích cùng vui vẻ không giấu nổi. Anh đưa tay vuốt cái mũi nhỏ của cô cưng chiều nói: “Nhớ em quá nên phải đến sớm để được gặp em”
Cô xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu quay người sang hướng khác cắn cắn môi ngại ngùng: “Anh…Anh nói gì vậy chứ”
Anh cười thành tiếng, bỏ tay ra sau lưng đi đến trước mặt cô cúi người trêu chọc con thỏ đỏ mặt trước mắt mình: “Thì là nhớ em quá đó, không biết Anh vì nhớ mới gấp gáp đến đây vậy có được thưởng không”
Càng nói thì gương mặt nhỏ nhắn da mặt mỏng manh càng đỏ: “Thưởng cái đầu Anh ấy” nói xong lon ton chạy đi.
Anh cầm lòng không được liền cười lớn, haizz cái dáng vẻ chạy kia không phải đang trốn tránh hay sao, bất quá…đáng yêu!
“Nha đầu ngốc! Em chạy chậm thôi”
“Chân ngắn sao mà chạy nhanh thế hả”
Trên hành lang yên ắng ít người qua lại, lại có một cặp nam nữ một trước một sau đuổi nhau đùa giỡn đến vui vẻ làm cho người khác nhìn vào phải thực sự ghen tỵ.
Bên này, Lưu Nhã ôm cánh tay bị xô ngã đến phát đau đứng trước mặt Mẫn Phương Kiều khóc lóc cáo trạng.
“Chị Mẫn, em nghe theo lời chị bảo Thượng Khiết My đến gặp nhưng cô ta không những từ chối mà còn xô ngã em khiến tay em bị đau. Chị Mẫn, chị phải làm chủ cho em” dứt lời cô ta khóc ầm lên. Lưu Nhã không hề nhắc đến sự hiện diện của Ngao Trạch Vũ, là người đẩy cô ta mà lại đổ hết tội lỗi lên người cô, như thể cô là người gây tội.
Nghe vậy, Mẫn Phương Kiều cùng 2 người nữ sinh ngồi phía sau sôi sục bất mãn trợn mắt lên tiếng mắng người, thật khó nghe.
Mẫn Phương Kiều tin lời cô ta bịa đặt, thực sự bất ngờ không ngờ rằng cô lại ra tay đánh người như thế. Ngoài mặt vô cùng ghen ghét vậy mà lại dỗ dành nói ngọt với Lưu Nhã: “Lát Tú Linh và Đỗ Hương dẫn em đến phòng y tế nhé, chị sẽ đích thân tự đi mời Thượng Khiết My nói chuyện. Uỷ khuất cho em rồi”
Nói trắng ra, Mẫn Phương Kiều cực kỳ ghét Lưu Nhã vì Lưu Nhã mạng tơ tưởng với người con trai của cô ta, nhưng vì đại cuộc làm trọng cô ta phải tỏ ra thân thiết để nhờ vả con ngu này. Nghe tiếng khóc kia, cô ta sởn cả gái ốc, khóc như con ngu vậy. Tởm chết đi được!
Lưu Nhã được hai nữ sinh kia dìu đi. Ánh mắt của Mẫn Phương Kiều không giấu được nữa, bản chất thực sự lại bại lộ ra ngoài. Cô ta nắm lấy góc bàn không ngừng dùng sức miết chặt, nghiến răng nghiến lợi như muốn nuốt chửng cái tên Thượng Khiết My mà cô ta canh cánh ghen ghét từ lâu.
Hết tiết đầu, cô dọn sách vở chuẩn bị đến phòng thực hành làm bài, từ khi vào được đội tuyển lịch học của cô càng gia tăng, nếu như không lên lớp thì hầu như đều ở phòng thực hành cùng bọn Dật Hoàng làm bài. Anh đã đi đến phòng thực hành trước rồi, nhưng trong cô vẫn rất vui vì hôm nay được ngồi học cùng Anh, cô không còn cô đơn nữa.
Nhìn vẻ mặt hớn hở kia Dương Tề Vương liền nổi hứng trêu ghẹo: “ây dô, hôm nay Ngao Ca đi học, trông cậu phấn khích ghê ha, mấy ngày kia cứ thấy Củ Cải Trắng của chúng ta cứ buồn buồn thì ra là thiếu vắng tình yêu nhỏ nha, ha ha ha”
Nói xong cả đám cười ầm lên, Dương Tề Vương cố ý nói lớn để cho Mẫn cô nương bên cạnh nghe thấy. Chọc tức chết cô chọc tức chết cô, đồ phù thủy ác độc! Ngồi kế gia mà mặt mày như muốn ăn tươi nuốt sống gia đây, làm gia lúc nào cũng thấp thỏm sợ không còn cọng xương ra về. Tức chết gia mà!
Cô giật mình, nói trúng tim đen cãi không lại: “Cậu…nói lung tung gì đấy chứ”
Đáp lại cô là những tràng cười đầy ẩn ý, giống như bác bỏ lời ngụy trang của cô mà tiếp tục nghĩ sâu xa về câu nói hết sức thuyết phục của Dương Tề Vương.
Cậu nói đúng cơ mà, ai cũng thấy điều đó cả. Hì!
Đám người Dương Tề Vương nhanh chóng đi trước, còn cô thì vẫn còn bận bịu gom dọn tập sách.
Vừa đi ra khỏi lớp liền bị một cánh tay kéo đi vào chỗ khuất, cô kinh ngạc muốn hét to lại nghe thấy tiếng nói giễu cợt quen thuộc: “La cái gì, chị đâu có làm gì được em, em có Vũ bao che làm chỗ dựa cơ mà”
Cô vẫn là chủ động lùi về sau phòng ngự là chính. Chị ta không phải vừa rồi đi trước sao? Chẳng lẽ…đứng đây canh mình đấy chứ.
Mẫn Phương Kiều khoanh tay nói, không, là ra lệnh: “Tan trường ra sân tập, chị có việc muốn nói với em. Em sẽ không từ chối đúng không?”
Nghe giọng nói bề ngoài thân thiện như bên trong đe doạ dữ tợn kia, làm cô cứ cảm thấy người trước mặt rất hay diễn trò: “Em có việc rồi, em đi vào phòng thực hành trước đây”
Nhanh chân chạy đi mất không để Mẫn Phương Kiều hạ kế sách tiếp theo. Cô ta tức giận, liền đá vào tường trút giận, miệng không ngừng mắng nhiếc: “Mày nghĩ mày là ai cơ chứ, dám từ chối lời đề nghị của tao đúng là thứ rác rưởi, muốn dùng biện pháp mạnh thì chị đây cho mày thoả mãn”
Ây da cuối cùng cũng xong rồi, hôm nay đề thực hành hơi khó nhưng có Anh bên cạnh chỉ bảo cũng không còn khó nữa. Cô ưỡn người thả lỏng thoải mái, trên đầu lại truyền đến cảm giác ấm nóng. Ngước nhìn lên trông thấy mặt Anh gần trong gang tấc, vẻ mặt ôn hoà vô cùng…đẹp trai.
(Little: giờ mới biết…thì ra tỷ tỷ nhà tui cũng biết mê trai)
Khoé môi Anh cong lên, cười cười nói: “Làm xong đề này, lát em về cùng bọn Ngạn Hữu nhé, Anh phải về trước”
Cô chậm rãi gật đầu.
“Anh…về cẩn thận”
Mặt cũng đỏ lên rồi.
Mẫn Phương Kiều nhìn cảnh tượng trước mắt vô cùng ngứa mắt, cố nhịn nhưng cơn tức khiến tay cầm bút của cô ta run lên từng đợt. Cố ý không nhìn cảnh thân mật kia nhưng thứ gì đã vào mắt có chết mới không để ý.
Ngư Cẩm Chi cũng thấy rõ màn vừa rồi, cô ta đoán không sai, mối quan hệ hiện tại giữa hai người họ không còn trêu đùa như trước, cũng chẳng phải hứng thú tức thời của Anh nữa. Mà hai người giống như cặp đôi tươi mới yêu nhau nồng nhiệt chân thành, cô ta cũng ghen tỵ, cũng có hâm mộ nhưng vì còn vật cản phía sau luôn khiến cô ta phải sầu não, luôn phải dúi đầu chạy nhanh về phía trước. Mục đích hiện tại của Ngư Cẩm Chi không còn là sự ghen ghét đối với cô gái tên “Thượng Khiết My” kia nữa, giờ đây hoài bão của Ngư Cẩm Chi lại là đánh bại đứa con trai thiên tài của Ngao gia – Ngao Trạch Vũ. Bởi vì như thế, cô ta mới cố sức như vậy, học tập đến liều mạng nhưng dường như công sức của cô ta bỏ ra lại không được lòng của người được cho là người ba ruột thịt kia, ông ấy luôn không hài lòng với thực tại, luôn ép cô ta phải hơn và hơn thế nữa.
Ngư Cẩm Chi thở dài, trầm tĩnh hồi lâu, khoé môi lại nở nụ cười ý vị sâu xa. Nếu đã gắng sức vượt giới hạn thì…cứ để nó bùng nổ, bùng nổ rồi…không hài lòng vẫn sẽ phải chấp nhận. Đúng không? Người ba yêu quý của con. Hừ!
Ngư Cẩm Chi ngẩng đầu nhìn góc nghiêng kia, không thể nào chối bỏ được cái gương mặt hoàn hảo đó.
Đã từng tiếc nuối, nhưng có lẽ là không duyên không phận cho nên Ngư Cẩm Chi này có làm gì cũng chẳng thuộc về nhau.
Biết rõ tình yêu của mình dành cho Ngao Trạch Vũ chẳng hề có kết cuộc. Vậy thì để trái tim này từ yêu mà thành đối nghịch đi.
Ngao Trạch Vũ…dù là địch thủ tôi vẫn muốn nói…Người con gái Anh chọn là chắc chắn đúng, chúc Anh hạnh phúc, hạnh phúc hơn những gì tôi mong đợi.
Anh quay sang nhìn đám người đang chạy đông chạy tây làm thí nghiệm vô cùng bận rộn tay chân, hắng giọng một cái tất cả đều ngừng mà ngẩng cao đầu đồng loạt nhìn Anh.
Anh chỉ tay vào đám Dật Hoàng bảo: “Lát 3 người dẫn em ấy về, bảo hộ cho tốt”
Bộ ba đốt trường vui vẻ nhận lệnh, còn không ngừng miệng khoe khoang các thứ…
Dương Tề Vương vỗ ngực hất cằm oai phong lẫm liệt tuyên bố: “Ngao Ca Anh yên tâm, có em trông chừng đảm bảo không mất một cọng tóc”
Dật Hoàng, Ngạn Hữu lườm tên ra oai nghênh ngang khinh bỉ.
Ngạn Hữu cho một ánh nhìn khinh miệt: “Trừ phi cậu không sợ con sử tử nào đó ngồi cạnh cậu ấy thì tụi này còn có thể tin cậu có cái khả năng giả trân đó”
Dật Hoàng không buồn điếm xỉa đến: “Nhát như chuột bạch mà bày đặt bảo hộ, mình nói cậu này Tề Vương…con trai mà sợ con gái thiếu bản lĩnh lắm”
Ngay sau đó, Dương Tề Vương liền…
“Ể, Ý Viên đến đấy à”
“Viên Viên, cậu muốn ăn gì mình mua…” Dật Hoàng nhanh chóng quay người, nhìn cánh cửa trống không biết rõ mình bị tên này chơi xỏ liền trợn mắt nhe răng như muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó.
Dương Tề Vương cười khinh bỉ, trừng mắt một cái, nhếch miệng khinh miệt: “Đồ bạn tồi”
“Nộ lệ tình yêu”
“Lão tử khinh cậu”
Náo loạn một hồi cũng dứt, cô theo lời Anh nói theo đám Dật Hoàng cùng về. Trên đường bọn họ cứ nhí nhố đùa giỡn cười ầm cả lên, cả hành lang vắng người cũng vì bọn họ mà thêm rộn rã tươi mới. Thấy gần đến cổng, cô liền dừng bước, nói: “Các cậu cũng về đi, qua sân tập phía trước là đến cổng rồi, mình không sao đâu, vả lại chị mình đang đợi ngoài cổng”
Bọn họ do dự nhìn nhau, Dương Tề Vương thì thầm nói nhỏ: “dù sao cũng nhận ý chỉ của hoàng thượng Ngao không thể làm một ngấn bỏ một ngấn được, làm là phải làm cho chót vậy mới là nam tử hán, nói lời giữ lấy lời”
Quay sang nói tỉnh bơ: “Cậu về đi”
Dật Hoàng, Ngạn Hữu: “….” ông hoàng logic, ông cố nội suy luận, chúa tể giữ lời…cạn ngôn.
Ngạn Hữu nhìn cô chần chừ: “Mình nghe Ngao Ca nói sáng nay có người tìm cậu gây chuyện cho nên Anh ấy mới bảo tụi mình trông cậu”
Dật Hoàng cũng lên tiếng nói tiếp: “ổn không, tụi mình sợ cậu gặp phiền phức, Ngao Ca đã ủy thác cậu vào tụi này, chúng mình không thể làm nửa chừng được”
Dương Tề Vương khoác tay dài lười nhác lên vai Ngạn Hữu tán thành lời nói của hai người kia: “Dù sao cũng còn một đoạn, để chúng mình đi cùng với cậu đi, an toàn là trên hết”
Cuối cùng, cô gật đầu đồng ý. Bọn họ cũng làm theo ý Anh, cô không muốn bọn họ khó xử, như vậy lại không hay. Ra đến xe đã thấy chị gái mình ló đầu ra cửa xe vẩy vẩy tay về phía cô phấn khởi cười nói: “Về thôi em gái”
Cô dừng bước.
“Các cậu về đi, an tâm rồi nhá”
“À đúng rồi” cô thò tay vào túi áo lấy ra 3-4 viên kẹo màu hồng ngọt ngào dúi vào tay bọn họ sau đó cười tươi nói: “Đây là quà cám ơn các cậu, nhận nhé”
Dương Tề Vương thần hồn chao đảo, ôm viên kẹo như kho báu, ánh mắt long lanh: “ây da đừng khách sáo vậy chớ”
Dật Hoàng đá chân, Ngạn Hữu đánh đầu bẻ cổ cậu ta sang một bên còn chính mình thì nói với cô: “ờm, chúng mình đi đây. Hẹn gặp lại”
Dương Tề Vương chật vật, cổ bị Ngạn Hữu gắt gao đè xuống, đôi mắt thì bị tay Ngạn Hữu che đi, miệng thì bị tên còn lại bịt chặt, muốn thở muốn nói muốn nhìn thật gian nan khổ sở.
“Ưm ưm….Mẹ các cậu! Làm cái gì mà che hết giác quan lão tử” đi chưa được bao xa liền được thả ra, vừa thoát ra mồm không lành chửi bới ầm ĩ cả lên.
Dật Hoàng giơ tay muốn đánh lên cái mồm lanh chanh của tên đần trước mặt: “Cậu còn chưa thu hồi tình ý lên người của Ngao Ca hả, muốn chết hả. Ôi cái tên đần nhà cậu, nhìn mồm mặt thật ngáo ngơ muốn đánh cho một trận mà”
Vẫn là không nhịn được, đánh chát chát vài cái vào bả vai của người tên đần. Dương Tề Vương ôm bả vai khóc không ra nước mắt: “Tớ làm sao chớ, chỉ là cảm tạ mấy viên kẹo thôi mà, gu mình không phải con nhà lành thuần khiết như Củ Cải Trắng đâu, các cậu đừng lầm tưởng thế chứ. Đau chết lão tử rồi”
Ngạn Hữu vẻ mặt đùa giỡn nhưng lời nói lại nghiêm túc: “Biết là cậu không có ý đồ đó nhưng ánh mắt và cử chỉ phải kiểm soát một chút. Biểu lộ vừa rồi của cậu trông như tên đần thâm tình, ánh mắt yêu mến lắm. Nếu để Ngao ca biết được, chúng mình không cứu cậu khỏi tu la địa ngục đâu nhé lão Vương”
Dương Tề Vương ấm ức một bụng, xoa xoa bả vai bị hành hạ ầm ừ rồi dậm chân giận dỗi chạy đi.
Dật Hoàng nhìn cảnh đó cảm thán…
“Như thiếu nữ 18…”
Ngạn Hữu khoác tay lên vai Dật Hoàng gật đầu.
“E thẹn ngại ngùng, dỗi yêu…”
Hai thằng đực rựa quay đầu nhìn nhau sau đó không hẹn mà ớn người xô đẩy nhau ra…
eyJpdiI6Ild4Q3czUEh0NkNYZ2NIblRTejg5VkE9PSIsInZhbHVlIjoiSWgrTlp4M1RsUUMrTllwZ1wvWWRxZDg2RFJCYVViNDBuU2ViclNlRFR3UnpnSkg1cHRUajdcL0xGMFNnNVo2M2pHIiwibWFjIjoiN2IwMmEwYWU3NTYxMzFiZjJmM2Y3ZmRkMDk1NWZjYjYyNzdjZTZkYmVhYzVkNGYxM2IzNjQxZjJhNzExYTc2ZCJ9eyJpdiI6Img1bEVOSEtxOGNIczdcL2I2MlgxdW9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im02ZUc1NVI0UW03VmRXODlybmRSZEF6UFN0MGlHWnY2d1YrSXMwcDZDOHExU1UzcUJoeWlrWFBIZEI3aVwvYkpmTFB0cGpPcFBTRHNGemRscDJuV1M4czEwRUtGSHJlODFMeFJmZ2NVYWNKUHFDSHpOcGxCMVlSdUkybGJ3bUxYYyIsIm1hYyI6IjM4YzYyZmJiMWRiMTQ5ZTg2YTdhODc3OTY3YmYxNWQzZGFlNmI5NzgyYWZiNzg5NGM1ZjUxMTgxMzExYmNkYjQifQ==eyJpdiI6IjhiY3lGT3gwRmliK0t0cnVkMmFOU3c9PSIsInZhbHVlIjoiR1BFb2tRTWZsejVUTjE1RGFPNEZ6VnJjdjNiVGI0MTdpeUo5b1pTUWZ2YmVKdTFcL0RjSk1BOXh3SG9kQWk5dUkiLCJtYWMiOiIzNzA5OWI4NWFhOTdjMzFmMjNlNjA4Mjk3NmI0ODhhNjM0OGE5MDQ2OTM0ZjlkZWY5MzQ4MzBlOTI0MjI1YmYxIn0=eyJpdiI6IkNnTmpLcXZQem5MTWVjRGFlVzM2cmc9PSIsInZhbHVlIjoidE9RSUJRY2VOV1lXSnF6ZHhBXC96VmFvdlVuZUcxTjRpWDdlOXB4emhMMk51S21INjM1YkhDUEpqano4MHozOXdTOXdhZHFmamQySjFHNHZSRHhvWllYd3JhajFYenlhSFwvZlpuR2VMXC9WdllXSmxSNGZmY3RLNVBBZHJaMWU5NFpMSnI1WnQ4WWJLV1ppc2NGekJPd1BGcDVuM1k5eG1mRnZ4dzZWNGdqaG5YbE1pckNlOU5Hb1BoZ1VuOXc1ODRmUmhJQWNcL2lvWDhhM2hOZVUzQzVTc2dzdmIxWlMxTDRRWHQzTjF1UkhORFpRQVkrdGJEYWFXc1hvaThacmhrK2ExaFpMWkRLZTNoM1drR2VpXC9leEsrdz09IiwibWFjIjoiNjVlNTgzNzk4YzYxM2MxMmRjMzFlZDQ5YjM0MmQ1NzRiMGY1MjYxZGVmYTJhNzgzMTdkZjc3MzRhNDU3MjRkMyJ9eyJpdiI6IkVoU2Z0VlwvTU5OaWlNak5uUFwvVWhEdz09IiwidmFsdWUiOiJRY012WXJpVU9IK0gxSVJTbERSXC9MQm81MG1zb250WFpCdTRoYVNWVlZ4M09BamxrWW96ZzZIckVka1p3QTRLRiIsIm1hYyI6ImU5MDFkZGQwMjI5NjUzNjEwMmFlMGY4ZjQwMGQ1OWY1MmJjYzM2MWZmMzM0YTM4ODEzYjcyYzdiNWVjYzdiM2IifQ==eyJpdiI6IllMMWhRaVpMM0NWNjY1NURaMUpHYnc9PSIsInZhbHVlIjoiWk5WR05qbFFhdThrVnJ6a0pJOXFKN3NnQzAzakhoYng5MGh1Q3JPQUFqQXBsbCtqVDNMY0x2SHl4QXdKTWVaT0EzdEwxam1PZDE5M0tJdlFXUXFhcVlzdit1YU5maHk3Z2l3T2JKTGs1eGdqQnQrdFRkNmlrMzl1djJDUXhtbVI0YTNUNTFlSmxsQW96K1hWTUVFTFE2NTk2ZkU1Nm9TS2R6aG9QckN4V0N6STB5dHR0ejY0OFFaQ0ZoTjlDOGlLVDVkRW9WRXlWdWN1QlU1OTliTlV4TW9XOHR1K2lKWjJkaGdkXC85T21peVBXV2YxR2VLZnhtSHR0UkVrbWdMcTM3WitUcVFRV1J1YkhGZk1ZOWZwbEtwNzNRTVwvZzdUazRBM3ZYNEJicGZPazZUWXhzUWlDMmRJc2V2eWxXb0lTdG1UWFFPZjFaaXVOMkxSUGZFMHU4d01WUzU5ZlV6Qk9LUER5cnVQQUhTMWs9IiwibWFjIjoiNjRiYTBlZThjYzI1ZjA0ZTU1ZTQ2NTc0Y2E0OWJjZDgxNTI5OTM4OTIwNThhZjM5MDg3OGVkYjFmOGFhNTkwZiJ9eyJpdiI6IjBDWWdOdExKXC92c3poRXowUTJpSk9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6InFkN0tNdlNMXC9VZmw1SXZXWWZHUFZVMDBUWXRnMlB3TkZsY0ZLbE9tajhjXC9rZUlLNDNHYVJOOGRyT0pKU3l6SCIsIm1hYyI6IjgxNjI0MDBhMWQzMTVhMjhmZGMwNzJkNjkxY2IwMjJkNzlmOGVmMGVkN2RjMWRjMDViMGY1MmM0ODhmYTc3NzYifQ==eyJpdiI6Iis1dXlzZ0xSMjd4bUFrQU02Z3E5ZUE9PSIsInZhbHVlIjoiUURCektCa0RRUHdxOWp3NGNNU0dkWTVGSmlkRGVzWUdvejRWRG0yb1kyalY1OEtHY2tERytMdmNpZHdYTVJENnJOdkRiXC9ldDVDRjZ0MXNPVlpyeXZVVWFua3pocmhNdVRXM29TdDhTVGJMek9ta2dTR3c1VHcwY2ljQ3NKZUFqbmN2ZWd2enp4b1h0VlwvVnA1QzVNZnRtYVV2SHlvR09tclZFcUJMWHdpRGJ5NU5nc1RYcVVreUdmMmsydk5ZcU4iLCJtYWMiOiJjOGM2NTkyNTI1MmRiZjNlNDBhMDk1Zjc2MGY3NjcxMjk1OTRlOTQxMDYyYmY2OWJmMjQ2ZGUyM2E0YjA3OGQxIn0=eyJpdiI6Iko2WEFhbXdIVVR4NU5XS2lSN0JkT2c9PSIsInZhbHVlIjoiVkI0RnZcL2VneDVFYmMxZ29YK0FNdW14OCtYbVdYZHY0TitLeHRrMUVxOFo4Sm9taUxzYTVjQ2xZaXRSSjJhNkMiLCJtYWMiOiI3MmQ5YTU0YjVjMzQ2YzNkMWExNDZkYzlmYTA1ZTdlNjUwY2VlNjcxMGE2ZmVjYTE5ZmRiMDg0ZjZmYmIwN2QwIn0=eyJpdiI6IkczU0JpajFjUDhzY25yYVVIdjdiWlE9PSIsInZhbHVlIjoiRm45b0J3Mk9UMUtoNHI4TnhyOE9qaGQ3T0pWXC82cFFtOFhsVTMxWXQ1ZkxERGxHQ1pIVUdmU0F6UENnakVQVkdKZHNvd2U3bkRIQkpqSXpyR1hzOVFnPT0iLCJtYWMiOiJjMWFlZDI0ZmQ1M2NlMWQ0Yjg5MTk3MmJmNDU1YmFhZWE2M2M2NWY0NDc2NDQ3M2E0OWY5ODJmZTdlMzhkODQ1In0=eyJpdiI6IjNWaVwvMXhDMGVnUklRbjd4MGhDQTFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InVURXdEVW81MFBOTzJQY1RLT2duRkdyVzlENFU5OWh3U29VVUQ1SmxycG9cL3RNdENXN2VcL2F0dXRzV2JkbnErcSIsIm1hYyI6IjAyYWMwNTAwMTRmNGQ0OGExYTUxZDQ0MmJjZWRiMjQxNjc5NWFkNjFkYjNiZGE1ZDc4ZWJkZmQyZDNiNDIxNWUifQ==eyJpdiI6IjdTcmNDOEVqU3dYUjIzT0pNd05mVEE9PSIsInZhbHVlIjoidklkZzNkQ3FyYUhpMXg1cnFBN3ZiRnRUNG9paWJtM1M3eURPQ3VUMEFKVG1cL1lPdW01aElYM0x5RURnTXlERXl4UTdRZndWNEVcL2EwemhCakl0akJyaHg4dWsyVCs1Q1wvanB3OHJVWDJEUFBmd0tlVFpneGUxaHRIeGdDN29ZbWxJTUZHYXVcLzRpbm8rcmEyaUZqTXdHbEw4NFZ1aTdyb0NJQm5KejNicWY5S3JQeThnY0pmd0dcL3NLMFQ2anIrQzRRN1hVUG02bGFURzkweUdqalBuWEp0cmlGZ1ZKN3VtRzhMNVlVN3JlUUZyQXBETmVSRks0OFprbisxaDE3YXIrUGlQY0NDR0orYk0wWXZJaVVhcXdUZTJkcGVpOGRtZUhhZGlNTm5MeExYUT0iLCJtYWMiOiJjOGQ4YTFlOTUxMjc5YjA0YjA4YjA4ZGRkMjkxODFhN2NlMGJiNWI2YWM3NzgzYjhmOTRlNTFiMDczZTE3NWU4In0=eyJpdiI6IjdIQWFYYm9kRTYxU0JCbk56OGs2S1E9PSIsInZhbHVlIjoiTGc5YTZqRGZmNThBOUFteHV4NkZKNW55U2lXdGlqMWtMOUNHTGF1RjVTeUlxRnI4dnBRRzlaSDdHZElEU0JYcCIsIm1hYyI6IjM4NWU3ZjM3MGVmMWE5NTViNjY0ZGE3MTQ2MzAxOWM3YmY0NmY1YjEzMWRmMTE0ZGU0NDUxNjNiMjIwNzkzYTUifQ==eyJpdiI6Ik9BdWo4UlRUdFIxeE5aWUM0cXkreEE9PSIsInZhbHVlIjoiWmVnV2FWSWk2TVB5ZGxyMm1nSjZxQ09yT3NmT3RwRVlxUGdiZkxUZ3BzV0Z3eTdvTzhnXC9WNVROM05QcXdwMWFJa1JqajRaOGw3ODR1RDFDWHoyODRrY0psREVYMThPTGNSSXoxZGNFMk1iVTI4bk9LUHdmUFFMKzdLTTRnMUFQMXNVelZ3NHAxSlpDb1lGMG9HS3RKUWFBREh0QmVOSGF2WTd2dUxTaTdSY3p6QTRXbmZ2a3FTalhyRFwvRFlMNFFhWlBMSDYyaFhFKzNESXlncDQxVXV3PT0iLCJtYWMiOiJhNmE0MWMzYjAzOWM2MjkxNDg2YTc5ZDYzODlmMDc2ODdlNGIxYmM4MWZjZGZhMzJlY2I3MDZhNTgyZGExYmMyIn0=eyJpdiI6InJ5Zk05ZTFiUlRaUHVzNURUbkFzTVE9PSIsInZhbHVlIjoiOENhdERRYm9hNW1FOXI4MEYyZmc2ZTRHZ2JMVDR0UHFGNko3NDZRd0dxenFCWldQemlTNUl5dFF4ZWllVDFMRyIsIm1hYyI6IjJkZjNiMzI2ZDcyNGIzMzQxY2YzMDAwMTQ0MDA2MzM4MTI3NjY0OWNkMDQ0ODIyODkxMTQ1ZGIwZmZlMDUxYWQifQ==eyJpdiI6InJPY0V5dk5pK2ZMckpCdkFiM0dtRnc9PSIsInZhbHVlIjoiUWNFNTNvXC9NV09CU2R6c3VYeVptcmNiaG9CQ3RXVGNieVNIV2YzZXRhUnF4dkFLRVNKWVdYR1d4WEtkSlJmRnZLUnZyTzQwM2laOWQzSlRrYzNtY0tnUld4RnorcHI1VFN3UzVYVTdNWmNkXC9hYUpLVDVNOTJsMndidkJzcnVMUCIsIm1hYyI6ImFhZDMwYWQ0MmE5ZWQwYmM3MDQzYTQ5YzA0MjViM2Y4MzZlOGQ4YzFjNGY2NzFjN2I2YzBiNmI3NDFmN2RiMTMifQ==