Thần y vương phi bị vứt bỏ - Chương 911
Đọc truyện Thần y vương phi bị vứt bỏ Chương 911 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ – Chương 911 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ – Phượng Khương Trần (truyện full Tác giả: Hoang) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 916
Phượng Khương Trần có thể hiểu được bảy kỹ năng kia. Chỉ có kỹ năng y thuật cuối cùng là Tô Quán tự tin đến mức nào có thể đánh bại chính mình?
“Phượng Khương Trần, nội dung bài kiểm tra được xác định bởi hoàng thượng. Không có chỗ cho ngươi nghi ngờ. Tất cả những gì ngươi phải làm bây giờ là chuẩn bị cho cuộc thi và giành chiến thắng trong cuộc thi.”
Đây là mục đích của cuộc trò chuyện hôm nay của hoàng hậu.
Hoàng thượng đã nói và yêu cầu hoàng hậu giúp Phượng Khương Trần giành chiến thắng trong trò chơi.
Hoàng thượng là một người âm hiểm, ông ta biết rằng hoàng hậu không muốn nhìn thấy Phượng Khương Trần, và một khi phụ nữ trở nên tàn nhẫn, bà sẽ không bao giờ tính đến hình ảnh và thể diện của đất nước. Hoàng thượng sợ rằng hoàng hậu sẽ ở sau lưng âm thầm hủy hoại nàng, vì vậy ông ta chỉ đơn giản nhờ hoàng hậu giúp Phượng Khương Trần.
Không cần biết bà có thể giúp hay không, ít nhất như vậy hoàng hậu cũng không dám phá hỏng chuyện, nếu Phượng Khương Trần thua, nàng cũng phải chịu trách nhiệm.
“Vâng. Nương nương.” Phượng Khương Trần trong lòng thấy bất mãn, nhưng chuyện đã đến nước này, nàng chỉ có thể đồng ý, bảo đây là việc đã được hoàng thượng phê chuẩn, nàng thậm chí không thể phàn nàn.
Nhìn thấy Phượng Khương Trần tức giận nhưng không thể bộc phát ra ngoài, hoàng hậu rất vui mừng, nhớ tới những gì hoàng thượng đã giao cho mình, lúc này mới hào phóng nói: “Phượng Khương Trần, năm ngày sau, sẽ thi cầm kỳ ở vườn thượng uyển. Nếu người cần bất cứ thứ gì cứ nói, bổn cung sẽ hết sức giúp ngươi.”
Vẻ mặt thanh cao và giọng điệu giống như bố thí thực sự khiến người nghe thật sự rất không thoải mái.
Phượng Khương Trần đang định nói thì nghe thấy giọng của An Yên công chúa phát ra từ phía sau: “Mẫu hậu, Phượng cô nương chỉ là một cô gái mồ côi chưa từng nhìn ra thiên hạ, ngươi hỏi nàng điều này chỉ khiến nàng ấy thêm khó xử thôi, nàng chắc còn chưa đụng đến đàn và cờ, làm sao nàng có thể biết được chính mình muốn cái gì.”
Giọng điệu chanh chua, kiêu ngạo và thô lỗ, An Yên công chúa này thật sự không thể khiến cho người ta thích được. Lần này đoàn người phải đến Bắc Lăng, còn không yên phận. Phượng Khương Trần thật sự không hiểu Bắc Lăng Phượng Khiêm coi trọng nàng ta ở điểm nào.
Phượng Khương Trần không nói lời nào, lạnh lùng nhìn An Yên công chúa như một con khổng tước kiêu ngạo, nàng nâng mặt lên và cúi chào hoàng hậu, sau đó hai mẹ con họ đứng hàn huyên không coi ai ra gì.
Phượng Khương Trần nhàm chán nhìn mũi giày đến ngẩn cả người, may mà nàng đang đứng, nếu mà đang quỳ thì không biết nàng còn phải quỳ bao lâu nữa.
Cuộc trò chuyện giữa hoàng hậu và An Yên công chúa thực sự rất nhàm chán, không phải là về vải vóc hay đồ trang sức, thì sẽ đến các món đồ cống nạp, hoàng thượng ban cho ai, rồi nàng ta lấy gì.
Phượng Khương Trần nghe thấy buồn chán, vì vậy trong đầu liền nghĩ đến quy trình phẫu thuật cắt bỏ bắp chân trái bị hoại tử và lắp một bộ phận giả cho Tây Lăng Thiên Vũ. Việc nghĩ đến quy trình như vậy giúp tránh tai nạn và nàng cũng có thể tính toán thời gian cần thiết để rạch, khâu.
Một lần, hai lần… Phượng Khương Trần nghĩ quy trình năm lần trong đầu, nghĩ đến tất cả những tai nạn bất ngờ có thể xảy ra, đồng thời nghĩ biện pháp đối phó. Lúc này hoàng hậu và An Yên công chúa mới nghĩ tới Phượng Khương Trần là nhân vật chính ở đây.
“Phượng Khương Trần, lá gan của ngươi cũng thật lớn. Ở trước mặt bổn cung lại dám thất thần như vậy.
Đây là khinh thường hoàng tộc, là trọng tội. Cần phải xử chém theo luật pháp.” Phải nói rằng An Yên công chúa này rất có khí thế. Nếu đổi lại là người ngoài chỉ sợ một tiếng trống vang lên đã ngay lập tức quỳ xuống, nhưng nàng ta lại gặp phải Phượng Khương Trần.
“Là Khương Trần quá hoảng sợ. Giống như những gì công chúa đã nói, Khương Trần đang suy nghĩ về cuộc thi trong năm ngày. Không phải hoàng hậu đã hỏi Khương Trần cần những gì sao? Khương Trần đang suy nghĩ về nó.”
Ngoài miệng nói là hoảng sợ, nhưng trên mặt nàng lại không có nửa điểm sợ hãi. Phượng Khương Trần không vội vàng giải thích chuyện vì sao mình thất thần. Dù sao, nàng có nói bất cứ điều gì thì hoàng hậu và An Yên công chúa cũng không thể bổ đầu nàng ra xem nàng thật sự nghĩ cái gì.