Nội dung truyện
Đọc truyện Tên yêu quái là lương thực dự trữ lại thành chồng tôi full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Ngontinhay.com. Review Tên yêu quái là lương thực dự trữ lại thành chồng tôi, Tên yêu quái là lương thực dự trữ lại thành chồng tôi review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Ngontinhhay.com.
Tên yêu quái là lương thực dự trữ lại thành chồng tôi
Hung thú thượng cổ Tiêu Chước hung ác ngạo ngược, những tên hồ ly tương đốic vừa nghe đến tên thôi đã sợ vỡ mật. Ai ngờ ngủ một giấc dậy, động phủ bị mất, những tên hồ ly bộ hạ cũng không hề, đỉnh núi bị san bằng thành khu du ngoạn, rồng là món yêu cũng chẳng còn con nào.
Vác cái bụng đói cồn cào, Tiêu Chước chỉ đành xuống núi tìm vài con hồ ly bỏ bụng. Còn chưa ăn được miếng nào cậu đã biết thành Cục quản yêu túm gáy. Bắt cậu là một trong số con rồng trông rất tương đối ngon. Tiêu Chước vừa nhìn đã muốn ăn. Trịnh Kình bỗng dưng bị buộc làm người bảng giám hộ cho 1 tên đại hồ ly nọ, anh cũng nghi ngờ rằng tên đại hồ ly này đã yêu thương thầm mình. Khi không lại cưới với mình, rờ mó mình, ve vuốt mình.
Là con rồng đến cuối trên toàn cầu, Trịnh Kình khịt mũi: Cho dù toàn bộ hồ ly trên trần gian này đều ccạn kiệt, tôi chắc chắn cũng không thích một hung thú vừa khiếm có nhã thất lễ, vừa thích ăn thịt rồng này. Thậm chí rất hiếm có khi Kiều An mở cửa trong tầm mắt của Lê Thư Dương. Chỉ khi hắn tự đến phòng trà nước để pha cà phê mới đôi khi thuận buồm xuôi gió phát hiện Kiều An đã cầm cốc sữa nóng. Kiều An không thích cà phê,
Review Tên yêu quái là lương thực dự trữ lại thành chồng tôi
Lê Thư Dương biết Kiều An thấy cà phê quá đắng, lần nào uống xong anh cũng trở nên đau bụng. Lúc đó, Lê Thư Dương nói với Kiều An rằng còn nếu không thích cà phê thì cứ uống sữa, sữa ấm xuất sắc cho bao tử. Kể từ đó, trong cốc của Kiều An bao giờ cũng có thể có sữa nóng, nhịn nhường cũng như đến giờ đã không đổi tthường xuyên. Gần đây, trông Kiều An có vẻ tương đối vui, ý thức phấn chấn, bao giờ cũng tươi cười tươi vui cũng như có chuyện xuất sắc sắp xảy ra. Nhưng mọi khi Lê Thư Dương còn chưa kịp đến gần, Kiều An đã chào hỏi qua quýt rồi hấp tấp chạy đi mất. Đến thời cơ chào lại Kiều An cũng không cho hắn. Vì vậy lần này Lê Thư Dương chỉ đứng ở cửa không vào. Hắn lẳng lặng đứng đó nghe Kiều An và cộng sự rỉ tai. Lê Thư Dương không còn quen hơn với tiếng động và giọng điệu của Kiều An. Anh đã nói: –
Tuần sau tôi đã chuyển nhà… Âm cuối của Kiều An thật cao, nụ cười không còn giấu được trong tiếng nói. Những người bao quanh chúc mừng: – Chúc mừng nhé, sang nhà mới là xuất sắc rồi. Nhưng hắn chưa biết rằng hoàng tử nhỏ trong người hắn đã ngã xuống bùn rất lâu. Ngã đau đến mức độ ck chất vết thương, khắp cơ thể đầy sẹo. Cuối cùng Kiều An cũng quyết định mua lại một căn hộ cũ. Tuy là khu dân cư cũ, cũng nhưng bảng giá cả, liên lạc, điều kiện hoạt động bao quanh đều xuất sắc, đi làm việc cũng tiện hơn. Quan trọng đặc biệt là khu cao ốc đối diện…
Có nhà của Lê tiên sinh. Lần trước say rượu được Lê tiên sinh mang về anh đã cố nhớ địa điểm ở đó. Tựa cũng như được ở gần Lê tiên sinh thêm 1 chút cũng mang lại Kiều An thấy hạnh phúc hơn. Nơi Lê Thư Dương sống cho là một trong số khu cao ốc thời thượng của thị trấn. Thực ra, với Kiều An cách đây không lâu, nơi cũng như thế cũng không tính là quá thời thượng. Anh sống cho ở nơi càng đảm bảo hơn thế, được thưởng thức những thứ ẩm thực, phong cách thức thời trang, nhà ở và xe cộ xa xỉ lớn nhất. Khu cao ốc này còn chẳng lọt nổi vào mắt anh. Thế cũng nhưng hiên giờ Kiều An còn chẳng thể bước đi vào cổng cao ốc, càng không còn luân phiên sở nổi bảng giá cả đắt đỏ ở đó. Đối với Kiều An lúc này, mua được một khu nhà ở thôi cũng đã phải nỗ lực hết sức, mà còn còn phải trả góp thêm mấy năm.
Căn nhà của anh rất nhỏ, nhỏ đến nỗi anh không tồn tại nhu cầu trang hoàng thiết kế bên trong gì. Mà thầy Tôn – người lúc trước đeo đuổi Kiều An – đã nổi bật nhờ một người bạn hoạt động trong xưởng chế tạo thiết kế bên trong để đặt cho Kiều An hơn nhiều đồ thiết kế bên trong bảng giá trị cao với bảng giá thấp. Kiều An thấy tương đối ngại, cũng nhưng anh không còn không chấp nhận lòng xuất sắc của người xem. Kiều An đã không hề là thiếu gia quyền quý, tùy ý ăn to nói lớn. Anh phải hạn chế, không còn ra vẻ thanh cao xa cách thức không chấp nhận người xem. Vì mối ơn nghĩa này, Kiều An đã gửi thầy Tôn một bao mở hàng thật to, và còn mời anh ta một bữa.
Thầy Tôn nhanh gọn chấp nhận, Kiều An nghĩ tới nghĩ lui đến cuối đặt một nhà hàng quán ăn kiểu Trung tương đối ổn ở gần nhà mới. Kiều An không đặt phòng, chỉ nhu cầu 1 bàn có không khí tây riêng ở giữa đại shình ảnh rộng lớn. Nhiều người chút đã đỡ ngại hơn. – Cậu Kiều! Hôm nay thầy Tôn mặc áo sơ mi quần tây rất chỉnh tề chứ không cần giống mọi hôm đi giầy thể thao mặc quần thun nhẹ nhõm. Thầy Tôn nói: – Chờ tôi lâu không? Đường tương đối kẹt chút. Kiều An cười, cố nói bằng giọng điệu nhẹ nhõm: – Không sao, tôi đã đến thôi. Tiểu Nguyên đâu, sao anh không đưa thằng bé theo? Thầy Tôn ngồi xuống, bình thản nói: – Hôm nay nó hẹn đi dạo với bạn rồi. Gọi cũng không chịu đến đâu. Mình gọi món đi! – Vâng. Thầy Tôn rỉ tai rất thân mật, cũng nhưng Kiều An lại đứng ở không yên. Thậm chí anh còn thấy tương đối ân hận, lẽ ra anh đừng nên chào đón lòng xuất sắc này, để lúc này phải bối rối, trong người nghĩ một đằng còn tiếng nói ra một nẻo.
Bạn có muốn đọc thêm truyện: Không thể ngừng yêu em mạch ngôn xuyên
- Không tiêu đề 25/06/2024