Tạo tác thời gian - Chương 9
Đọc truyện Tạo tác thời gian Chương 9 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tạo Tác Thời Gian – Chương 9 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện Tạo Tác Thời Gian – Nguyệt Hạ Điệp Ảnh mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Rời đi Lâm Thúy Cung, Thái Tử ghé vào nhìn người trên giường nệm nãy giờ vẫn không nhúc nhích, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt tiểu cô nương, để mấy nữ quan sức lực lớn đem người nâng tiến vào trong nhuyễn kiệu.
“Cứ để nô tỳ đến, sao lại phiền toái các vị tỷ tỷ.” Diên Vĩ cũng không xa lạ với cung nữ tới gần Hoa Lưu Ly, khom lưng chặn ngang đem Hoa Lưu Ly ôm lên, vững vàng mà đem người bỏ vào trong kiệu.
Nhóm nữ quan: “……”
Nha hoàn trong phủ đều mang thần lực vậy à, khó trách đại tướng quân có thể đem Kim Phách quốc đánh cho tơi bời, ký xuống thư đầu hàng.
Chờ sau khi kiệu mành buông xuống, Hoa Lưu Ly hôn mê bất tỉnh nhẹ nhàng mà thong thả điều chỉnh cho mình một cái tư thế dễ chịu, ngay cả mí mắt cũng đều không động một chút.
Cỗ kiệu này thật là thoải mái, vừa thơm vừa mềm, làm cho người ta cảm thấy phảng phất như đặt mình trong đám mây.
“Điện hạ, chúng ta đem huyện chúa an trí ở nơi nào?” Thời điểm đem người từ Lâm Thúy Cung đoạt ra, nhóm cung hầu Đông Cung tay chân đều thực lưu loát, chính là sau khi tiếp người rồi, cũng không thể thật sự mang tới Đông Cung đi?
Đem người trực tiếp đưa về Hoa phủ, lại càng thêm không thỏa đáng, người hoàng gia không sợ gặp phiền toái nhưng lại không nghĩ gánh trách nhiệm hiềm nghi.
“Hoàng tổ mẫu thập phần yêu thích vị tiểu cô nương Hoa gia này, hiện tại nàng thiếu chút nữa phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Thái Hậu nhất định sẽ đau lòng, muốn lưu nàng ở Thọ Khang Cung tu dưỡng mấy ngày.” Thái Tử quay đầu lại mắt nhìn nhuyễn kiệu, “Đi thôi, cô cùng các ngươi đem Tiểu huyện chủ đưa qua đó.”
Thái Hậu là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung, đem tiểu cô nương Hoa gia an bài ở nơi Hoàng tổ mẫu, mới càng thêm tỏ vẻ hoàng gia đối việc này coi trọng.
Hiền phi nghĩ đem tiểu cô nương này lưu tại Lâm Thúy Cung, là vì chứng minh với thế nhân nàng quang minh lỗi lạc, người muốn độc chết cô nương Hoa gia không phải nàng.
Nhưng nàng lại không có nghĩ tới, hung thủ có khả năng ẩn núp ở Lâm Thúy Cung, tiểu cô nương lưu tại Lâm Thúy Cung sẽ rất nguy hiểm.
Nếu là hậu cung tổ chức một cuộc so đấu trí tuệ, hắn nhất định sẽ thỉnh phụ hoàng ban cho Hiền phi một giải thưởng mang tên đồng cảm.
Thái Hậu thu được tin tức từ người Thái Tử phái tới trước, Thái Tử vừa đến Thọ Khang Cung, liền có thái giám cung nữ còn có thái y xúm lại đây, Hoa lưu Ly như được chúng tinh củng nguyệt mà đem vào trắc điện Thọ Khang Cung.
Thái Tử vừa mới chuẩn bị tiến lên cùng Thái Hậu nói chuyện, liền thấy Thái Hậu mặt đầy đau lòng mà theo sau thái y, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi trắc điện, chân hắn đang bước ra, đành yên lặng mà rụt trở về.
Ở phía trước điện thời gian ngồi khoảng hai chung trà, Thái Hậu mới từ trắc điện trở về, đối với Thái Tử đanguống trà chậm rì rì nói: “Nguyên Tố, may mắn ngươi đem Lưu Ly đưa tới, để người lưu tại nơi đó của Hiền phi, ai gia sao có thể yên tâm.”
“Lưu Ly?” Thái Tử thực mau liền phản ứng, đây là nhũ danh của cô nương Hoa gia?
Cả Hoa gia đều là võ tướng, lấy tên cho cô nương trong nhà lại yếu ớt như vậy, có thể thấy được người trong nhà coi trọng cùng sủng ái nàng cỡ nào.
Nếu là nàng ở trong cung bị độc chết……
Thái Tử nhẹ nhàng điểm ngón trỏ lên mặt bàn, nhìn ra được thủ phạm phía sau màn đối với mẫu tử Hiền phi hận đến mức nào, thậm chí là đối với Đại Tấn cũng không có hảo ý.
Thái Hậu cũng mặc kệ Thái Tử suy nghĩ cái gì, nàng không hỏi cũng không nói nhiều, chỉ là cho cung nhân đưa tới vài loại điểm tâm Thái Tử thích: “Nguyên Tố, ăn một chút gì đi.”
“Đa tạ Hoàng tổ mẫu.” Thái Tử ở trong bồn rửa sạch tay, dùng đũa bạc kẹp lên điểm tâm bỏ vào trong miệng.
“Ngươi đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chính là thân thể gầy chút.” Thái hậu nhớ trước kia lúc thân thể Thái Tử không tốt, chịu tội không ít, còn chưa trách cứ thái tử không chiếu cố thật tốt thân thể, liền đã thấy đau lòng đứng lên, “Bữa tối ăn chỗ Hoàng tổ mẫu đi, ta để bọn hắn làm mấy món ngon.”
Thái tử bất đắc dĩ đáp ứng, dù sao Hoàng tổ mẫu cảm thấy hắn gầy, việc hắn có thể làm chính là ăn cơm thật ngon, không được phản bác.
Sau nửa canh giờ, Hoa Lưu Ly trong hôn mê từ từ tỉnh lại, vịn cái trán chậm rãi ngồi dậy: “Đây là… Nơi nào?”
“Huyện chủ, ngài tỉnh? Nơi này là Thọ Khang cung, thân thể người không tốt, trước nằm nghỉ một lát.” Các cung nữ thấy Hoa Lưu Ly tỉnh, trên mặt đều lộ ra vui mừng.
“Chút chuyện nhỏ này, làm sao lại gây phiền phức cho Thái hậu lão nhân gia.” Hoa Lưu Ly muốn đứng lên, lại vô lực ngồi xuống.
“Huyện chủ mau mau nghỉ ngơi.”
“Y quan tới.”
“Nhanh đi bẩm báo Thái hậu.”
Dưới sự trấn an của chúng cung nữ, Hoa Lưu Ly cuối cùng vẫn an tĩnh ngồi dựa vào đầu giường. Nghe được ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nàng ngửa đầu nhìn về phía ngoài cửa, lộ ra mỉm cười nhu thuận.
Tiến vào đầu tiên chính là Thái hậu, ở sau lưng còn có thái tử cùng Hoa Trường Không.
Sau khi Hoa Trường Không nhận được tin tức, liền ra roi thúc ngựa tiến cung, nghe được Thái hậu muốn lưu muội muội trong cung tu dưỡng mấy ngày, hắn rất chân thành từ chối, chỉ tiếc thái độ Thái hậu nương nương mười phần kiên quyết, quyết tâm muốn đem muội muội lưu lại.
Hắn đồng tình mà liếc nhìn muội muội nhu thuận, chột dạ cúi đầu.
Tiểu muội, tam ca đã cố gắng, ngươi liền trong cung hảo hảo dưỡng sinh đi.
Chú ý tới vẻ mặt khác thường của Hoa Trường Không, Hoa Lưu Ly suy yếu dựa vào đầu giường: “Thần nữ có tội, để Thái hậu nương nương cùng thái tử điện hạ lo lắng.”
“Người không có việc gì so với cái gì cũng tốt.” Thái hậu vén tốt góc chăn cho Hoa Lưu Ly, ngữ khí hòa ái: “Hai người hài tử các ngươi tuổi trẻ đơn độc ở trong phủ, ở đó làm sao hiểu được làm thế nào để tự chiếu cố mình. Ai gia muốn lưu ngươi trong cung ở hơn mấy ngày, đứa nhỏ này còn không cho, ngươi bây giờ suy yếu thành cái dạng này, nếu là trở lại Hoa phủ, ai gia chỗ nào yên tâm?”
Sợ hai huynh muội này suy nghĩ nhiều, Thái hậu lại đệm vài câu: “Đợi qua ba năm ngày, về sau thân thể khá hơn chút, ai gia tự mình phái người đưa ngươi trở về.”
Thái hậu sợ mình mà không nói rõ ràng, ở trong mắt người khác, liền thành hoàng gia kiêng kị Hoa gia, thế là lưu nữ nhi Hoa gia trong cung làm con tin, vốn là hảo ý cũng bị người khác vặn vẹo thành có ý khác.
“Chuyện này có thể hay không quá quấy rầy người?” Hoa Lưu Ly gương mặt ửng đỏ, “Thực ra thân thể thần nữ là bệnh cũ, thực sự không đáng để Thái hậu nương nương ngài phí sức như thế.”
“Tuổi còn trẻ, làm sao biết cái gì có đáng giá hay không, dưỡng tốt thân thể mới là sự tình đáng giá nhất.” Thái hậu nói xong, quay đầu nhìn Thái Tử bên ngoài màn lụa, “Nguyên Tố à, ngươi nói có đúng hay không?”
“Hoàng tổ mẫu nói đúng.” Thái tử một mình lưu tại bên ngoài màn lụa, nghe được Thái hậu hỏi mình, rất phối hợp hô đúng.
Hoàng gia sợ Hoa gia cho là bọn họ đối Hoa gia có nghi kỵ, Hoa gia cũng muốn để hoàng gia tin tưởng, bọn họ là thật tâm cảm thấy hoàng gia đối tốt với bọn họ, Hoa gia đối với hoàng thất trung thành cảnh cảnh, tuyệt không một chút tâm đa nghi.
Thế là dưới tình huống cả hai bên đều ôm kỳ vọng tốt đẹp, Hoa Lưu Ly được lưu tại Thọ Khang cung, vượt qua thời gian dưỡng sinh.
Thái hậu thực sự rất lo lắng một vấn đề, về sau tin tức Hoa Lưu Ly ở lại trong cung truyền ra, sẽ làm cho không ít người duy nghĩ sâu xa.
Hoàng gia lấy lý do thích, đem nữ nhi thần tử giữ lại trong cung, cái sáo lộ này giống như có chút quen thuộc?
Tiền triều Hoàng đế tuổi trẻ lật đổ đại thần nhiếp chính giống như dùng cũng là một chiêu này?
Hoàng đế tiền triều lúc đối phó binh phiên vương, giống như cùng cách làm này tuy có khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu?
Bọn họ quả nhiên đoán không sai, bệ hạ đối Hoa gia có kiêng kị.
“Chim bay tận, lương cung giấu”(1), nhiều ít hào kiệt anh hùng bại trong câu nói này?
(1) Chim bay tận, lương cung giấu: mang nét nghĩa tương đồng với câu: “được chim bẻ ná, được cá quên nơm”, “vắt chanh bỏ vỏ”
Giờ này khắc này, tại bên trong gian phòng ốc nào đó, một nam nhân sắc mặt xanh xám nện chén trà lên bàn: “Ta cũng không tin, Hoa Lưu Ly có thể có chín mệnh, còn độc không chết nàng?!”
Thuộc hạ quỳ trước mặt hắn yên lặng nghĩ, phương pháp giết người nhiều như vậy, vì sao nhất định phải hạ độc hại nàng, nói không chừng cái nữ nhi Hoa gia này, cùng độc bát tự không hợp đâu?
*****
Ba ngày sau, Hoa Lưu Ly đứng tại trong viện Thọ Khang cung, ngửa đầu nhìn chim sẻ tại đầu cành chi chi tra tra (2), ngón tay có chút ngứa.
(2) tiếng chim sẻ.
Ăn kiêng đã lâu, nhìn đến chim sẻ liền cảm thấy thèm thịt a.
“Chim sẻ đẹp mắt?” Thái tử đứng ở địa phương cách xa sau lưng Hoa Lưu Ly năm bước, “Ngươi nếu như là ưa thích chim tước, để cung nhân đưa tới cho ngươi hai con Bát ca giải buồn.”
“Điện hạ.” Hoa Lưu Ly quay người hướng thái tử phúc thân, tựa hồ không ngờ tới thái tử đột nhiên xuất hiện ở sau lưng nàng, thần sắc có chút mờ mịt.
“Nếu là không thích Bát ca, vẹt cũng có thể.” Thái tử đem tay vắt chéo sau lưng, đi về phía trước hai bước, “Hoàng tổ mẫu là người hiền lành, ngươi ở đây, cứ coi như nhà mình.”
Hoa Lưu Ly mỉm cười, chỉ là ở trong lòng thở dài.
Ở nhà nàng có thể nằm nhìn thoại bản ăn quà vặt, còn thỉnh thoảng để chúng mỹ nhân nắn vai cho nàng. Loại vui vẻ này, tại Thọ Khang cung làm sao có thể trải nghiệm.
Dù sao tất cả mọi người khách khí vài câu, không cần coi là thật.
“Cô nghe nói huyện chủ từng tại dịch trạm Hoài huyện cứu được Lâm Huy Chi đại nhân?”
Hoa Lưu Ly: Không, ta cũng không muốn cứu.
“Hết thảy đều là ngoài ý muốn, thần nữ không dám ôm công.”
“Huyện chủ không cần tự coi nhẹ mình, trên đường đi Lâm Huy Chi đại nhân bị ám sát nhiều lần, may mà có huyện chúa an bài binh sĩ bảo hộ, mới đến nơi an toàn.” Thái tử ngữ khí một trận, “Bất quá cô nói những việc này, cũng không phải là vì khích lệ ngươi.”
Hoa Lưu Ly: “…”
Hỏng bét, là cảm giác bực bội, nàng cảm thấy mình hẳn là choáng choáng.
“Cô hoài nghi, người tại Lâm Thúy Cung đầu độc, cùng người muốn ám sát Lâm Huy Chi, là cùng một phái.” Thái tử nhìn thiếu nữ trước mắt cúi đầu, thần sắc mơ hồ, “Ngươi phá hủy kế hoạch của bọn hắn, cho nên bọn họ nghĩ muốn trả thù ngươi.”
Thuận tiện lại thu thập một chút mẹ con Hiền phi.
Hoa Lưu Ly: “A?”
Nàng chỉ là cố ý giày vò lão đầu nhi kia mà thôi, những chuyện khác tất cả đều chỉ là thuận tiện.
“Thôi, cô nói cho ngươi những thứ này, sẽ chỉ làm ngươi càng thêm sợ hãi.” Thái tử nói, “Ngươi ở trong cung thêm mấy ngày, đợi sau khi điều tra ra thủ phạm, ngươi lại trở về.”
Đây là lo lắng ngoài cung càng không an toàn, cho nên mới để nàng ở lại trong cung?
Nàng biết nghe lời phải nói cám ơn.
Thái tử nhìn trên gương mặt non nớt của nàng, bởi vì bệnh mấy ngày, mệt mỏi nên nhìn không có chút tinh thần: “Tiệc thưởng mai mấy ngày trước đây, bởi vì ngoài ý muốn không có kết thúc mỹ mãn, không bằng hôm nay cô dẫn ngươi đi vườn mai nhìn xem?”
Hoa Lưu Ly lôi kéo áo choàng, trời lạnh ăn không đủ no còn muốn đi thưởng mai?
“Cảm ơn thái tử…” Lời còn chưa dứt, Hoa Lưu Ly liền dùng khăn tay che miệng khục khục đứng lên.
Ho đến kịch liệt, sắc mặt Hoa Lưu Ly tái đi, lảo đảo như sắp ngã xuống
Thưởng mai, thưởng cái gì mai?
Tỳ nữ bên người nàng, tựa như một trận gió tiếp nhận nàng.
“Điện hạ, thất lễ.”
Thái tử nhìn Hoa Lưu Ly cùng với tỳ nữ nàng, vẻ mặt có một lát ngưng trệ. Đến tột cùng té xỉu bao nhiêu lần, mới có thể để cho tỳ nữ thuần thục tiếp được vững vàng như thế?
eyJpdiI6ImhNWHh1dnQyRE1wY2JKdVI1QXZXb3c9PSIsInZhbHVlIjoieURwTEdoTjhwNTBcL1o1WGNCXC9wTUZpWm0xbzhZUHdjd085U05qRjRUOXN2UFNrRHJvXC84TGVTbExFQzZxdkd4RCIsIm1hYyI6IjVmNGNkNTNlZjkxNjgxZThhOTVjMTNmNmQ2NzVhZWQ5NGIwZTcxZGQ0MTdlZjdmY2VlM2I2ODBiYjZlMjkxNGYifQ==eyJpdiI6InUzeGhHQmQ3UEFaczlkUXhaVDh3bFE9PSIsInZhbHVlIjoieStmaXZRVExWZHZnRXBVZlFnVVhHclZMakVSbG03MGdDdSt6WXkyYnFLVkt5eDNtbkwwM1ZlajF5VCtqc2VxWTRTKzgwdVA0WjgwbkpGZXpDMkFLUkpxY1cxeldHeEtVSzc0d1c1b3R3TWdleVwvdlNybWt1K1pRRWFFM1pBWTh6NDJhMkhteUgyQlwvdU5xTkhGY2hBZzVmTGZJZGJWZnhhXC9hVk1JWnZGNWQ0PSIsIm1hYyI6ImY5MmJmNzM4OGMzNWU2YmFiNjM2ZjQ4NTllY2RkOTMwYjQ3MmY0YmQ2ODNiMTQ5OTI2YzI0MDIxYjMwYjBkODgifQ==eyJpdiI6IlNOM3BCalZiRWQxaWpIVnZcL1wvdXJvdz09IiwidmFsdWUiOiJuOUtERit1TjFJZzIxaXNiY0V0b3R5Q3I3ZFwvUHYwSGZzS2t2eW5Zd3dvalNKNzRiZis4d3c5dDJxTHNtQ1JmYyIsIm1hYyI6ImNiNTI4NGEzNzdlNmYwNzU0MDY3NzhmYjY1OWM1YzZkM2IxZGQ1YzVkMDJhNjUzYjk1ZmY2YWM0MWYzNmE0YmQifQ==eyJpdiI6IlFhbUI2a0dpd0dSQ0ZHR0dvSWJqSEE9PSIsInZhbHVlIjoid0NlXC82XC9YRVdza3BrK1lnN0czVEJNR3Q0YVRwOFpzK1hJempNekJQY0NxeVF6eGZqMFhmSW1CU3Vjd2MxR2llUHVEN1VDQVdaUSt3RFQ4MWFRR1ExOUdlbjRnUW5PSWRieHRYcEdPdW1BNTZHZnlRUG9lNXloY1wvSUFoMFRJazlGOHpjU082VkNoNU9aZmY2Q1h1U2piQ21BSkpkb3pKcUhCNjhxXC9adW8raktzMUNNTGZydU1ocXptbTlzdks1SiIsIm1hYyI6ImY0MDE1MzE3OWRlNTE0MWE4MGJhNjkxZTgxYTVlMjgwNjIzMzU1MTBjMzE2OWJlOTA5NGQwOGNmMDQyYzE5YjIifQ==eyJpdiI6Ik1cL0ttV3k1cjdKMFBuNkhYVmF6OExnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjE0eW0rS0xXM0wwcTlKY0R0KzdXM1wvK0FMMFpDZUY5aEtiTWtrY1FvUTdLbTNVRUNjVEYxTkNDOHpGRXl5M09rIiwibWFjIjoiNzIxODJkMjMyZTFhODhhY2Y4MTIyMWVhMTliYWZjYTRlYjRlNjg1YTNmNmE5Mjg2M2QxYjdlZGQ2MjgxOWQxZCJ9eyJpdiI6IlJrYXQzZkxZY3ZZbjgybSs5RERBOUE9PSIsInZhbHVlIjoiUVVsTitMUWExZVlFNWV4NVZRRkFud0FERTNKMDlIWFZGam9FeEJPMkRvZlhaNTRnVTIxSStYWmZoVHFQUnI3NmpyaTFzRElkNE14TFJmMnlRaUJkV3p0Q1RFc09pNDhhZXNqMjhRaDhOdUdiNnZpeWs2ekI0d2l5SG8xXC9rSGRBXC81XC9kVXlNRGpjbm1LWEdxRDhyMnpCd0NHOVFSN0d3OTlDNkxRaXQxMWhDMUlrVjhLNmp5aUVmWUhXMFhTblVDY0pEQ2FkbVVpcHRYMkhJdTFRNE5xTis0b0c2M3dVSlN6VWIwVDdhejNDZDlvUnJJY2FuSVpQcHpCbmNpRE9MY09VREpTeEk2UFkzN1JTdzRIbm1mdHpaQ3p0dTlDZThZRnVoXC9BR2F6TUFnMnZKVVZETnQrOCtxTGVtZTkxeUozUEJrblVHUWRTRjJnbTFicTF2VzIyRG5xRjVEeWwrNmZnXC9QeDhkQlFrTWlOR09ORVVXNUZRTFRzdkdVTUF1eHoiLCJtYWMiOiIwZjRmMGU3ZmYxYTBhNDU0ZDExZTMwYTZlMjAxMDg1ZDQzZGY5NGQ1MTlkZTZjYWNmNzFkZWVhOWY4NjExODdlIn0=eyJpdiI6IlpLMEZ5UVZaZjRoYkRSZ0V0Q0tOMXc9PSIsInZhbHVlIjoiOG1EXC9NNVRCUjBZdHd1T21xQTkwXC9FM2RuR2JOXC9zS0ZGTFYxYWpkNlNpMFZZaGc4N01peDNlajY0WWtxRTl0UCIsIm1hYyI6ImM2MTc3NWVjZjQwMzBkNmUwZTk3ZGVmMjk0MmIxNzZhMTVkZDA0MzhlMTBlZjNhMjc3NTk3NzBkNDU3NzZiYTcifQ==eyJpdiI6InFRQ0o0QXlKdVMwZ2I5dEVZOTFCQUE9PSIsInZhbHVlIjoieU8rVUlOQzlrUVF6NnRqMTNEeWlnWndpSTF3YWpYWmg2RmVZMmNxM0xLc0kxeXd1OWliZUFVUnB1Y0FHMXlNeGtjWTNGMktScTJsV0lKRDZrNkNMeTA0YjBRUFFyQzRlQ2Vha1ZcL2xycE5JYkxhR3RvZzNlenJjcnBXNmVmbVJJWUF2bVhUNE1rM2FhclVjXC9qdXdCVHNKSHFRNlwvYjdmNjFFZG5tU1NLNUc0PSIsIm1hYyI6IjNiNTMzOWNkZGRjOGVkYzhlMzU2N2MxYjFmZTgxOGI0YjRmMjA1YTBlYTU5OTE0M2ExZTg3YTU1MGRiMWYwMGUifQ==eyJpdiI6IkNwdDM4V2I0bDRRR0hNTmtZbWo1TXc9PSIsInZhbHVlIjoiaHNOd1k5dG9iZ1wvODltb1JVY09ZbHVKNXBZZHJ6QnhcL0Vpa1VxcWRcL21lZk1hYXFwOHNvZWdHWmJlTGNxc1wvOHIiLCJtYWMiOiIzZmI1YmJlNDk0NzY5NTgwNzVkZDRjY2Y5NzUxZTY5Nzk2NDBmZDIyOGI1YzhmYmZlY2M3NzkwZTEwOGQ0ZGQxIn0=eyJpdiI6IitaOGtpYVJCWEc0T3EzcWpmT0haQ0E9PSIsInZhbHVlIjoiMUZRTWtGcDVleVdjWFdIMHQyaVFOdERwempvdENvKzM4TGdRNGhzZXRNWGtRT2pFbWh4aTlPN29VeHMxZHRSZXhleHVMXC9VOStOXC9tVVRaWlNodzFrSklyXC9Qd3VNOXZMV21ZSUpnYTNYTzQ9IiwibWFjIjoiYWJiNDhkYTZiOTkyNGM0ZGI4MjlhMGNiMzEyMTQ2MmQxNDVlOTQwMTRkZGU4Yzc5Nzc4ZWNmNWJjODgxZGVmYiJ9eyJpdiI6Ik9YQnVKS1dtazRMMG1POTZpeFV1REE9PSIsInZhbHVlIjoiaG14V0RLcHBwYXU0cGhoUXd4S1JvZDBINHpNT1g0eHpmWkpXVStYZ2s3MTJDTHJIYys0Z25mOFJcL0huZDdoY2QiLCJtYWMiOiJjNzM1NTA4ZjIwNTNiNTZlYTJjYjFmODE2MmUzMzBmMjVlYjkzZDI4NWY0ZjZiZTNmYzRmMThjMGI1ZjgxZWUzIn0=eyJpdiI6InZGdFRGam50RnBZTzBWdldCak91WEE9PSIsInZhbHVlIjoiWnNURmhEdUtlNHFlOXFwek1kS2JWVktLazkyN3VOVFN2OTZhS2NIRWdDeTJqY1BpM0JvUTZwaXlIQXVCSmdTZXd4dFlRbXdPakljV1c4SEhLYWg5TFJZbldaeHpSaU9vVjdqaTV4MkhKMTg3TVJINm50XC9GUmFycVB3dElrSXVRWTVGOXo1TW50RHo5RVlCUW1ieVk4WmJNbWdlQ0F4TnNqclNDSlNGK1Y3a1J5ZVwvcnRyN2tOQVNrUlZuRjdtVExBeXZJN0hIZmw2cWNHeEJqdmRRTTVLa3BlODc3VUZHK0lXYzFcLytZNW80RVFcLzI5Vm5lOUdISFA1alhvN1lcL0xjSE14K2JmSVlWemJWdXFwWklRcWhZYlJWbkttbmgxclNpVXhIdFlnQkFqND0iLCJtYWMiOiIwYzM5MGM4MWMxNzQ4ZjA0ZjJiOTYyNjZmNGVmZDc3YTQzZDRmOWE1NTc2NDVmNjRiMjU5NzE3ZmNlZjA1NWNjIn0=