[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn - 13
Đọc truyện [Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn 13 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Hoàng Chiêu Nguyệt biết không thể ở lại lâu thêm trong Vân Kiếm phái nữa, thảo luận một chút với sư tôn Minh Lê, quyết định ba ngày trước khi Bảng Xếp Hạng Thiên Địa tháng sau công bố thì sẽ rời đi.
Trước đó Hoàng Chiêu Nguyệt đã lần lượt mua xong một ít tiểu thuyết xuất sắc mới ra nhét vào trong nhẫn trữ vật, lại dùng lệnh bài của Vân Kiếm phong thỉnh thoảng lấy ra một ít linh thạch, tiêu xài phung phí trước mặt của mọi người, những vẫn còn dư lại.
Đợi sau khi chạy trốn có thể đổi ra một số bạc lớn.
Không thể không nói, sự lười biếng của Hoàng Chiêu Nguyệt là rất thành công. Sau khi phần lớn đệ tử khiêu chiến không có kết quả, lại bám đuôi nhiều ngày, chỉ cảm thấy đầu óc của mình đúng là bị úng nước, mới có thể nghi ngờ Hoàng Chiêu Nguyệt là người đứng đầu Bảng Xếp Hạng Thiên Địa.
Đám người tới nhanh, tản ra cũng nhanh, cũng lười để ý đến tên phế vật ăn rồi chờ chết này.
Có thời gian theo dõi phế vật Hoàng Chiêu Nguyệt này, còn không bằng đi tu luyện thật tốt.
Cho nên cuối cùng những đệ tử có thể ở lại, lác đác không có mấy người.
Vào chạng vạng tối ngày Hoàng Chiêu Nguyệt định chạy trốn, Minh Lê và nàng ở trong nhà ăn dùng bữa xong, liền dẫn theo nàng quay lại sân nhỏ của mình.
“Chiêu Chiêu.” Minh Lê ngồi xuống trước, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu: “Tối nay phải lên đường rời khỏi Vân Kiếm phái, từ nay về sau cũng không biết phải đi tới nơi nào.”
Hoàng Chiêu Nguyệt cho là y đang lo lắng chuyện không có chỗ ở cố định phải lưu lạc đầu đường xó chợ, liền phất tay an ủi nói: “Yên tâm đi sư tôn, ta đã có một tờ bí kíp du ngoạn rất dài, bảo đảm trên đường chạy trốn của chúng ta cũng có thể thoải mái, nhất định sẽ tuyệt hơn cuộc sống ở trong Vân Kiếm phái rất nhiều!”
Dù sao thì Vân Vân đã đem lộ trình chạy trốn của nàng tạo thành một tờ hướng dẫn du ngoạn xuất sắc rõ ràng a.
Chạy trốn thật: Trước kia Hoàng Chiêu Nguyệt và Minh Lê đi ra ngoài, các loại thức ăn khó ăn.
Chạy trốn giả: Bây giờ Hoàng Chiêu Nguyệt có hướng dẫn du ngoạn Vân Vân, nơi ăn ngon uống ngon chơi vui ở tốt tất cả đều đủ.
Minh Lê không nói, y cúi thấp đầu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra từng món linh khí pháp bảo linh bảo đã luyện chế.
Hơn mười chiếc váy nhỏ xinh đẹp được in trận pháp phòng ngự, chiếc nhẫn phá công kích của các tu sĩ ba lần, có đại đao dùng để che giấu tai mắt người khác…Ngay cả cái chụp mắt dùng để che ánh sáng lúc Hoàng Chiêu Nguyệt ngủ, Minh Lê cũng luyện chế ra một cái chụp mắt linh bảo, không nói tới chất liệu mềm mại, còn khắc ba tầng trận quang phòng ngự, có thể ngăn cản ba lần công kích mạnh nhất của tu sĩ Quy Nhất Cảnh.
Minh Lê chú ý đến mọi phương diện của Hoàng Chiêu Nguyệt.
Hoàng Chiêu Nguyệt hơi cau mày, cảm giác không thích hợp.
“Sư tôn…”
“Tiểu Chiêu Chiêu, sư tôn phải đi đến một nơi chữa trị nội thương nhiều năm, còn phải tìm chỗ ổn định Tuyệt Tình phong của chúng ta, lần này không đi cùng ngươi được.” Hốc mắt của Minh Lê ửng đỏ, y dùng sức chớp mắt một cái, ép cổ xúc động kia xuống. Than thở một tiếng, tay chạm vào trên búi tóc của nàng, khẽ vuốt ve, lại vỗ hai cái, nói: “Ta biết không có sư tôn ở bên cạnh, Chiêu Chiêu cũng có thể chăm sóc tốt cho mình. Đợi sư tôn ổn định Tuyệt Tình phong của chúng ta xuống, lại gọi Chiêu Chiêu quay về được không?”
Hoàng Chiêu Nguyệt ngẩng đầu nhìn y, trong mắt gợn lên dao động, nàng hỏi: “Nơi sư tôn phải đi…Có thể chữa khỏi cho người sao?”
Minh Le cười lên: “Nếu như nơi đó cũng không trị khỏi, thì sẽ không có người nào có thể chữa khỏi cho sư tôn nữa.”
Hoàng Chiêu Nguyệt gật đầu: “Ta hiểu rồi sư tôn, người đi đi. Chờ người ổn định xong phong của chúng ta, thì gọi ta, ta nhất định sẽ lập tức lên đường trở về.”
Minh Lê bóp nhăn búi tóc nhăn đầu nàng một cái, cười nói: “Coi như vi sư không uổng công đau lòng một trận vì ngươi.”
Hoàng Chiêu Nguyệt nhận một đống các loại linh bảo pháp bảo linh khí phòng ngự và công kích.
Minh Lê nói tối nay nàng rời đi sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy sau khi Hoàng Chiêu Nguyệt bị ép mặc một bộ trang phục linh khí linh bảo, cả người đều tản ra hơi thở “ta rất có tiền” nồng nặc.
Đúng chuẩn điệu bộ của nhà giàu ở Vân giới.
Nàng cảm thấy cho dù bây giờ mình không nhúc nhích, tu sĩ Quy Nhất Cảnh cũng phải dốc hết sức chém hơn mười lần, mới có thể chém hư trận pháp phòng ngự trên người.
Nếu dưới tình huống nàng có tốc độ đổi pháp bảo đủ nhanh, tu sĩ Quy Nhất Cảnh đoán chừng phải dốc hết sức lực chém hơn mấy chục cái, chém đến mình cũng mệt mỏi, mới có thể chém đứt tất cả pháp bảo phòng ngự.
Há, hơi thở của người có tiền!
Hoàng Chiêu Nguyệt rất thích.