Ta rất mỹ vị - Chương 63 - 64
Đọc truyện Ta rất mỹ vị Chương 63 - 64 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ta Rất Mỹ Vị – Chương 63 – 64 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 63.
Buổi sáng hôm sau, Chu Sâm rời giường ngáp một cái rồi về phòng mình, ai biết lại khéo như vậy, mẹ Chu cũng đang đứng ở hành lang.
Hai mẹ con liếc nhau, cạn lời.
Chu Sâm muốn làm như không có việc gì về phòng, lại bị mẹ Chu cản lại nhỏ giọng mắng một trận.
“Sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Tiểu Hạ mang thai cũng không biết có ổn hay không, con không thể tự ngủ được sao?” Mẹ Chu hận rèn sắt không thành thép nhìn Chu Sâm: “Trước kia đâu thấy con mất kiềm chế như vậy.”
Chu Sâm: “…”
Chu Sâm bất đắc dĩ nói: “Mẹ, thật ra Hạ Thì rất ổn.”
“Con nói ổn là ổn sao?” Mẹ Chu cấu mạnh Chu Sâm: “Con thành thật một chút cho mẹ, không được qua phòng Tiểu Hạ ngủ nữa.”
Bà thấy dáng vẻ này của Chu Sâm, không giống người ngủ dưới đất để chăm sóc vợ.
Lúc ăn sáng, mẹ Chu còn cố ý dặn dò Hạ Thì, không được mềm lòng cho Chu Sâm vào phòng.
Hạ Thì đáng thương nói: “Anh ấy chỉ muốn ở với con…”
Mẹ Chu lúc này mới nhận ra Hạ Thì cũng không thành thật, nói: “Không được, nếu không sau này mẹ sẽ ngủ với con.”
Hạ Thì: “…”
Hạ Thì héo rũ tiếp tục ăn.
…
Buổi tối tan tầm, Chu Sâm tiện đường mua cơm chiên về cho Hạ Thì, mua mười phần.
Hôm nay Hạ Thì không đến công ty thăm anh, nghe nói ở nhà hoàn thành bản thảo. Sau khi về đến nhà, Chu Sâm thấy phòng khách không có ai, cầm cơm chiên lên lầu hai, mở cửa phòng Hạ Thì, phát hiện Hạ Thì đang chổng mông sờ soạng gì đó dưới gầm giường.
Chu Sâm nhíu mày nói: “Làm gì vậy?”
Hạ Thì chui ra, trên mũi còn có chút bụi bám vào: “Không, không có gì.”
Chu Sâm đặt đồ ăn xuống, cũng không để ý: “Anh đi thay quần áo, đây là cơm chiên.”
“Ồ ồ. Vâng.” Hạ Thì hơi khác thường, không có sấn đến lấy đồ ăn trước mà ngồi quỳ tại chỗ, cứ như đang chờ Chu Sâm rời đi.
Chu Sâm nghi ngờ nhìn cô thêm mấy cái rồi mới về phòng.
Mười phút sau.
Trong phòng Hạ Thì vang lên giọng nói vui sướng phấn chấn: “A Sâm! Ba mẹ! Con sinh rồi!”
Chu Sâm: “??”
Chu Sâm lao tới phòng Hạ Thì, thấy hai tay Hạ Thì bưng một quả trứng, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.
Quả trứng màu vàng xám, có hoa văn, tổng thể nhìn hơi u tối, hai bàn tay Hạ Thì khép lại mà khó khăn lắm mới có thể ôm hết được quả trứng to như vậy, mà hiện tại Hạ Thì cũng mới mang thai được mấy tháng thôi.
Chu Sâm trăm triệu lần không nghĩ tới Hạ Thì sẽ đột nhiên sinh như thế, quá đơn giản, quá dễ dàng!
Anh thật cẩn thận nhận lấy quả trứng, cảm giác nó còn nặng hơn so với tưởng tượng của anh, lạnh như băng, tựa như kim loại.
Lúc này, ba mẹ Chu cũng vọt lên, kinh ngạc vui mừng như điên nói: “Sao đột nhiên lại sinh? Tiểu Hạ còn đứng đấy, mau nằm xuống! Cơ thể sao rồi? Mẹ gọi bác sĩ đến nhé?”
Hạ Thì bị đẩy mạnh nằm xuống giường, ngại ngùng nói: “Không sao, không đau chút nào, con đang đi vệ sinh bỗng nhiên chảy máu, sau đó đẻ ra, không có cảm giác gì, cũng không bị thương.”
Mẹ Chu vừa mừng vừa hâm mộ: “Trời ạ, vậy quá tốt, sinh con nhẹ nhàng như vậy, nhưng vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra một chút, chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì mới được.”
Hạ Thì ngoan ngoãn gật gật đầu.
Mẹ Chu xoay người nhìn Chu Sâm đang bưng quả trứng, kích động nói với ba Chu: “Đây, đây chính là cháu trai của chúng ta…”
Thật ra vẻ mặt của mẹ Chu ít nhiều có hơi nghẹn, suy cho cùng đây là chỉ là một quả trứng thôi.
Trong nhà đã chuẩn bị trước lồng giữ nhiệt, cũng đã nghiên cứu rất nhiều, sau khi suy xét mới quyết định độ ấm, Chu Sâm nhìn con một lát rồi cẩn thận bỏ trứng vào lồng giữ nhiệt.
Đẩy lồng giữ nhiệt đến mép giường, người một nhà vây quanh quả trứng.
Sau một lúc lâu, mẹ Chu do dự nói: “Cái này… Có được tính là sinh nhật của đứa bé không, hay là chúng ta cứ chúc mừng một chút đi?”
Mọi người đều im lặng.
Ba Chu nói: “Có phải nên tính ngày đứa bé phá trứng không?”
“Bây giờ cũng không biết là nam hay nữ…” Mẹ Chu lấy điện thoại ra: “Tôi cứ đánh dấu ngày hôm nay vào lịch cái đã, tôi thấy sau này mỗi năm đứa nhỏ này có một ngày sinh nhật và một ngày phá trứng.”
Mọi người: “…”
Mẹ Chu hoảng hốt một lát, nhớ ra con dâu vừa mới sinh xong, phải cho cô và Chu Sâm không gian riêng mới đúng, vì thế kéo ba Chu ra ngoài: “Ba mẹ đi hẹn lịch kiểm tra trước, hai đứa nói chuyện đi.”
Chu Sâm cũng không ngờ, buổi sáng mẹ Chu còn nói sợ thai làm sao, không cho anh ngủ lại, buổi tối về nhà Hạ Thì đã sinh rồi.
Anh ngồi trên mép giường vuốt ve khuôn mặt trắng hồng của Hạ Thì: “Thật sự không sao chứ?”
Hạ Thì cười hì hì nói: “Không hề có cảm giác gì, cứ thế đẻ thôi, với cả tạm thời em cũng không muốn ăn nó… Ừ, cũng không phải là không muốn, có thể nhịn được, không hề mất lý trí nhá.”
Chu Sâm cười, đây có được coi là “vất vả” không?
Hạ Thì muốn ngồi dậy, nói lại tình hình vừa rồi cho Chu Sâm, một mình cô ở nhà, bỗng nhiên cảm thấy bụng hơi không thoải mái, còn tưởng mình ăn no quá, chạy vào nhà vệ sinh, không ngờ lại đẻ ra quả trứng.
Không giống mẹ cô năm đó, nghe nói lúc mẹ Hạ sinh cô mất rất nhiều thời gian, không ngờ đẻ quả trứng lại nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng Hạ Thì vừa nâng người dậy một chút đã bị Chu Sâm ấn vai, cô nghi ngờ nhìn Chu Sâm, phát hiện trên mặt Chu Sâm còn chưa tắt ý cười, còn xen lẫn chút gì đó kỳ lạ.
Chu Sâm: “Em nói cho anh biết, lúc anh đi vào, em tìm gì ở gầm giường.”
Hạ Thì: “…”
Hạ Thì chống khuỷu tay xuống giường nói: “Em chỉ… Điện thoại không cẩn thận bị rơi xuống gầm giường, em cúi xuống nhặt.”
Chu Sâm nhàn nhạt nói: “Anh không tin.”
Hạ Thì: _(:з” ∠)_
Hạ Thì nằm lại, vô sỉ nói: “Đó, điện thoại bị rơi, tin hay không thì tùy…”
Chu Sâm nhìn Hạ Thì chơi xấu, suýt chút nữa bị chọc cười, quả thực tức đến ngứa răng, không nhịn được cúi người cắn một cái vào mũi cô.
“…” Hạ Thì che mũi, khiếp sợ nhìn Chu Sâm, cô cảm thấy chắc chắn chỗ bị cắn có dấu răng.
Chu Sâm nói: “Còn nói dối? Em đã nói em sẽ nghe lời anh mà?”
Hạ Thì hơi mất tự nhiên từ từ nửa ngồi dậy, tủi thân nói: “Vâng, em nhặt trứng, em chỉ muốn kiểm tra tố chất cơ thể con một chút, sau đó nhất thời lỡ tay, dù gì cũng không sao, quả trứng đó cứng lắm…”
Chu Sâm nắm mặt Hạ Thì: “Hửm? Anh không có nhà, em đẻ trứng rồi còn chơi nó? Còn chơi đến nỗi rơi xuống đất?”
Hạ Thì: “…”
Hạ Thì bò lên người Chu Sâm: “Em sai rồi em sai rồi.”
Chu Sâm ôm cả người Hạ Thì lên, khiêng lên vai: “Đợi kiểm tra xong, xác định cơ thể em không sao – mà anh thấy hơn phân nửa là không sao, em cứ chờ đấy, phải phạt.”
Hạ Thì khiếp sợ nói: “Anh, anh dám!”
Chu Sâm đánh vào mông một cái Hạ Thì: “Sao anh lại không dám? Em yêu, đây là những gì em được huấn luyện và cũng phê chuẩn rồi.”
Chương 64.
“Sa đọa! Cưng chiều! Cậy sủng mà kiêu!”
Tiểu Tiểu và mấy con dị thú cấp cao chụm đầu lên án, đại đa số dị thú tới tham gia tiệc rượu đều đã về Nam Sơn, mấy con dị thú này cơ bản là đẻ trứng nên ở lại thành phố X để sẵn sàng tham mưu bất cứ lúc nào.
Bây giờ, bọn họ tới “thăm” Hạ Thì, giả bộ không biết Hạ Thì đẻ trứng, trên thực tế là đến xem trứng.
Lúc này, đều đang lén lút trong góc nói chuyện với Tiểu Tiểu.
Mọi người thấy Tiểu Tiểu oán giận như thế, cũng đồng cảm như bản thân mình phải chịu.
“Đại nhân thật không nên chiều theo tên họ Chu như thế, mọi người xem anh ta điên cuồng đến không có điểm dừng.” Một con dị thú chua xót nói: “Sau khi đứa bé được sinh ra thì được voi đòi tiên.”
“Đúng đó, vừa rồi thật là tức chết tôi, đứng ở cầu thang khó tính khó nết nói mọi người từ từ, Hạ Thì còn đang ngủ.”
“Quá tức, đại nhân còn ngủ với anh ta…”
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, đều cảm thấy phẫn uất bất bình, Hạ Thì thật là càng ngày càng chiều chuộng tên hỗn huyết này, cứ thế này mãi thì trong lòng bọn họ sẽ nghĩ thế nào.
Lúc này, Chu Sâm đứng trên lầu hô một tiếng: “Các vị đi lên đi, vào phòng này.”
Trong nháy mắt, nhóm dị thú đứng thẳng người nở nụ cười ngọt ngào: “Được anh Chu, chúng tôi lên ngay đây.”
Chu Sâm cười như không cười quét mắt qua họ, xoay người vào phòng trước.
Mấy con dị thú nhìn nhau, cảm thấy rất mất mặt, nhưng thật sự không nhịn được nhẹ nhàng thở phảo, ừm, chắc không nghe thấy họ nói xấu anh đâu.
…
Hạ Thì ngáp một cái, tối hôm qua náo loạn cả đêm, cô vừa mới tỉnh, nhìn thấy Chu Sâm đã về, lại ôm anh hôn một cái: “Anh quá tuyệt vời!”
Chu Sâm: “…”
Đã nói phải phạt mà?
Chu Sâm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn từ bỏ, dù sao quan hệ giữa hai người cũng không thể tốt hơn.
Tiểu Tiểu và mấy con dị thú cùng vây quanh lồng giữ nhiệt nhìn trứng.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Tiểu nhìn thấy, khích lệ nói: “Thật vô cùng hoàn mỹ, chưa từng thấy hoa văn này bao giờ.”
Dị thú A: “Hình dạng cũng rất hoàn hảo, đây là hình dáng vững chắc nhất.”
Dị thú B: “Tôi đã thấy nhiều trứng như vậy rồi, bản thân cũng từng đẻ trứng, nhưng chưa từng thấy quả trứng nào to như vậy, lợi hại lợi hại.”
Hạ Thì tập mãi thành quen, mở lồng giữ nhiệt: “Mọi người nhìn kỹ một chút.”
Mấy con dị thú bèn tinh tế quan sát một phen, sau đó báo cáo nói: “Thời kỳ chúng tôi ấp trứng thì đứa bé bên trong đều sẽ mọc răng sắc nhọn ra, chắc chắn tiểu chủ nhân sẽ còn lợi hại hơn nhiều. Bây giờ nhìn có vẻ mọi thứ đều rất khỏe mạnh, thời gian ấp trứng có lẽ khoảng… năm tháng đến sáu tháng?”
“Tôi cũng cảm thấy chắc khoảng năm tháng.”
“Đại nhân, tôi đề nghị, đừng lúc nào cũng đặt cục cưng trong lồng giữ nhiệt, cách ấp trứng loài người này tuy rất ổn định, nhưng không có bất cứ linh tính gì.”
Chu Sâm nghi vấn: “Ấp trứng cũng cần linh tính sao?”
“Ông nội anh.” Dị thú A mắng thầm Chu Sâm một câu, sau đó tươi cười thân thiết nói: “Anh Chu, làm gì cũng cần linh tính, ngài lớn lên ở xã hội loài người, có lẽ không rõ lắm.”
Dị thú B đồng ý nói: “Không sai, tốt nhất ngày nào cũng để đứa bé tiếp xúc với ba mẹ một lúc.”
Chu Sâm càng không hiểu: “Thông thường không phải là mẹ sao?”
Nhóm dị thú sâu xa nói: “Không biết anh học được từ đâu, nhưng mà để kẻ yếu hơn ấp trứng, kẻ mạnh hơn tìm thức ăn, ăn no thì bảo vệ đứa bé, có vấn đề gì không?”
Chu Sâm: “…”
Hạ Thì: “Vất vả rồi, anh yêu.”
Chu Sâm: “…”
…
Trong một thời gian rất dài, Chu Sâm luôn nghi ngờ mấy con dị thú này chơi mình, nhưng hình như chúng không có can đảm đó. Vì thế, ngày nào Chu Sâm cũng phải dành ba đến sáu tiếng đồng hồ đặt trứng trong lòng.
Bởi vì ban ngày phải đi làm, cũng chỉ có thể lợi dụng chút thời gian từ khi về nhà đến lúc trước khi đi ngủ, sau khi đi ngủ cũng không dám đặt bên cạnh, sợ xảy ra sơ xuất. Nếu đổi lại là Hạ Thì, có lẽ sẽ tùy tiện vừa ngủ vừa ấp trứng, nhưng Chu Sâm là người đáng tin.
Nên phần lớn thời gian Chu Sâm ở nhà đều dành để ôm trứng.
Ví dụ khi như cùng xem TV, Hạ Thì động tay động chân duỗi tay từ sau ra trước Chu Sâm, nhưng lại sờ được… một quả trứng.
Sau đó Chu Sâm sẽ nói: “… Đừng làm bậy, cẩn thận Đản Đản.”
*Đản Đản: dịch nghĩa là trứng.
Vẫn không biết con nam hay nữ nên mọi người chỉ gọi bé là Đản Đản, coi như tên gọi ở nhà.
Thật ra Hạ Thì muốn gọi là Trứng Kho, bởi vì cảm thấy cái tên này gắn với quá nhiều sự kiện thú vị, nhưng Chu Sâm không đồng ý, thỉnh thoảng Hạ Thì vẫn sẽ trộm gọi là Trứng Kho.
Giờ ăn cơm, Chu Sâm cũng một tay ôm trứng, một tay ăn cơm. Hạ Thì ăn ăn, thỉnh thoảng còn đút cho anh.
Bố mẹ Chu cũng không biết anh nghe bí phương này ở đâu ra, nhưng rất đau lòng, sau đó mẹ Chu còn làm một cái túi nhung, có thể để trứng, bên trên còn có hình Doraemon, sau đó để Chu Sâm đeo trên người.
Dù sao chỉ đeo ở nhà, Chu Sâm thấy cũng không sao cả, ngay cả đồ sư tử anh cũng đã mặc rồi, sợ gì cái túi nhung đựng trứng này.
Chu Sâm sắp đi tắm thì sẽ tạm thời giao cho Hạ Thì. Nhưng anh không yên tâm Hạ Thì, cho nên không để Hạ Thì rời khỏi tầm mắt. Hạ Thì thật sự không đáng tin, ban ngày Chu Sâm để mẹ Chu trông Đản Đản, anh sợ Hạ Thì lại lấy Đản Đản ra kiểm tra độ cứng.
Hạ Thì đã từng thanh minh, đây là phương pháp huấn luyện con trong tiềm thức cô, giống như cách các thú mẹ sẽ đẩy ngã thú con.
Mặc kệ thế nào, Chu Sâm vẫn không thể chấp nhận, dù sao thì chuyện này cũng có tỷ lệ sai sót nhất định, thú mẹ làm vậy cũng có thể vì muốn loại bỏ những con non yếu ớt, bọn họ chỉ có một cái trứng này thôi, nếu bị loại bỏ, ai biết mất bao lâu nữa mới có lần ấp trứng tiếp theo.
Với lại, sau khi tắm xong Chu Sâm sẽ cảm thấy không vui…
Luôn cảm giác có người đang nhìn mình, khiến toàn thân nổi da gà, ngẩng đầu nhìn xung quang, Hạ Thì vừa bưng trứng vừa nở một nụ cười vô hại.
Chu Sâm: “…”
Chu Sâm: “… Em xoay qua chỗ khác.”
Hạ Thì chớp chớp mắt: “Ui chao, là anh nói muốn em và trứng (kho)… Đản Đản phải trong tầm mắt anh, em xoay sang chỗ khác anh làm sao nhìn thấy được?”
“Trứng Kho là ai?” Mặt Chu Sâm hơi đỏ: “Vậy em không được nhìn anh.”
Nói xong Chu Sâm cũng cảm thấy giọng điệu của mình quá yếu ớt, anh chỉ nhất thời buột miệng thốt ra, bởi vì ánh mắt Hạ Thì thật sự… quá lộ liễu.
Tuy Chu Sâm đã quen ở chung với cô, nhưng không thể không nói, ánh mắt này của Hạ Thì vẫn quá thú tính, nhìn anh như vậy, dù không có sát ý, nhưng anh vẫn cảm thấy bản thân như bị nuốt sạch…
Dù nước không quá nóng, nhưng da Chu Sâm vẫn hơi đỏ.
Hạ Thì tấm tắc nói: “Thẹn thùng làm gì, em cũng chẳng làm gì anh, Đản Đản còn ở đây đấy.”
Cô rất “nghe lời”, thực sự cụp mắt không nhìn.
Chu Sâm tắm rửa xong, lau qua loa bọt nước trên người, dùng khăn tắm quấn lại rồi duỗi tay nhận Đản Đản.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, không biết thế nào, Chu Sâm lại bị trượt chân, suýt nữa thì ngã.
Hạ Thì tay mắt lanh lẹ, một tay ôm Chu Sâm, một tay đón được Đản Đản, nửa thật nửa đùa nói: “Anh cũng muốn chơi trứng thì cứ nói thẳng ra.”
Chu Sâm: “…”
Chu Sâm bất đắc dĩ nói: “Em có thể đừng dùng sai từ như vậy nữa được không?”
Chơi trứng? Nói nghe lọt tai không?
Hạ Thì ôm cả Chu Sâm và trứng, cười hì hì nói: “Vâng, nghe anh.”