Sủng vật toàn tiểu khu đều là tai mắt của tôi - Chương 95-96
Đọc truyện Sủng vật toàn tiểu khu đều là tai mắt của tôi Chương 95-96 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Sủng Vật Toàn Tiểu Khu Đều Là Tai Mắt Của Tôi – Chương 95-96 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 95:
Kế hoạch của Cố Tiểu Khả là để Pitt ‘đen’ trốn ở phía sau cửa sổ thủy tinh lặng lẽ nhìn trộm, cho dù bị chú Vương phát hiện cũng không có gì đáng ngại.
Vô luận đối phương có cảnh giác như thế nào, có nhạy cảm đến đâu, đầu óc lớn đến đâu, tuyệt đối cũng sẽ không hoài nghi một chú mèo đen, cảm thấy mèo đen có mưu đồ khác, cố ý nhìn trộm trên vai ông ta có vết thương do súng hay không.
Cho nên, kế hoạch này vốn nên không có sơ hở.
Ai ngờ chủ nhà nơi Pitt ‘đen’ đang ở, cũng chính là bà Trình, bà có đặt mua camera không dây bằng ngón tay cái, sáng nay hàng vừa mới ship tới.
Sau khi Pitt ‘đen’ nhìn thấy đã xung phong muốn giúp Trình lão phu nhân kiểm tra hàng, nó mang theo camera công nghệ cao đi dạo khắp nơi, thuận đường còn chạy đi làm nhiệm vụ.
Cố Tiểu Khả và Thập Ngũ đã trốn rất lâu, đợi một lúc lâu cũng không thấy Pitt ‘đen’ trở về báo cáo kết quả.
Chú Vương cũng không ra ngoài.
Cố Tiểu Khả vuốt cằm trầm tư: “… Tình hình có gì đó không ổn.”
Vành tai Thập Ngũ giật giật, chần chừ nói: [Hẳn là không ai hoài nghi một chú mèo đâu ha.]
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”
Cố Tiểu Khả rất lo lắng cho an nguy của Pitt ‘đen’, dứt khoát gọi điện thoại cho cảnh sát Hạ Hầu, giải thích đại khái tình huống bên này.
Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng cảnh sát Hạ Hầu vẫn hứa hẹn lập tức xuất phát, bởi vì liên quan đến an nguy của Pitt ‘đen’ của tiệm thú cưng, anh ấy buông mì trong tay xuống, quyết định đứng dậy, tự mình chạy tới tiểu khu Đào Uyển Cư.
Sau khi Cố Tiểu Khả báo cảnh sát xong tiếp tục ngồi xổm xuống, cô cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng trong đầu lại nhiều lần xuất hiện hình ảnh chú nhím nhỏ tên là Ăn Vạ bị các loại ngược đãi.
Đặc biệt là hình ảnh toàn thân gai nhọn bị rút đầy máu tươi.
Đối phương có tiền án ngược đãi động vật nhỏ, nếu chậm một bước, Pitt ‘đen’ có thể bị ngược đãi rồi giết chết hay không?
Cố Tiểu Khả hít một hơi thật sâu, nhịn xuống, mạnh mẽ đứng lên, cắn răng quyết định tới cửa ‘thăm’ chú Vương một lần nữa.
Lần này chuông cửa chỉ vang lên hai tiếng, cửa chính đã được mở ra.
Cố Tiểu Khả hai bên trái phải mỗi bên đều có một chú chó, theo thứ tự là Hổ Nha đã được huấn luyện và Đao Đao cường tráng nhất trong cả trường mẫu giáo.
Thập Ngũ và Bí Đao mang theo những chú chó khác khác bày binh bố trận ẩn xung quanh bốn phía biệt thự, vây quanh toàn bộ căn nhà kín mít không thông gió.
Chú Vương sửng sốt một chút, không kiên nhẫn nói: “Cô lại có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ báo cáo kiểm tra sức khỏe của Ăn Vạ nhanh như vậy đã có rồi?”
Lúc này không cần Cố Tiểu Khả bận tâm tìm cớ nữa, chú Vương tự mình lùi về phía sau một bước, đón Cố Tiểu Khả vào phòng khách.
“Lúc trước đã gây thêm phiền toái cho chú rồi, thật sự xin lỗi.” Cố Tiểu Khả đặt hai cái túi trong tay ở trên tủ cửa chính, ngượng ngùng nói: “Đây là một chút tâm ý nhỏ, xin chú nhận lấy phần xin lỗi này của tôi.”
Hổ Nha và Đao Đao dựng thẳng lỗ tai cả người cảnh giác, đang định đi theo cô giáo vào phòng, lại bị chú Vương ngăn ở ngoài cửa.
“Thật ngại quá, một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, tôi xem như sợ mấy chú chó mà cô mang đến rồi, nếu chúng nó lại ở trên người tôi đi tiểu lung tung thì làm sao bây giờ?”
Chú Vương vẻ mặt không cần thương lượng, nhấn mạnh: “Bọn họ không thể vào nhà, tôi lười quét dọn vệ sinh, xin lỗi ha.”
Cố Tiểu Khả chần chờ không đến một giây, lập tức quản lý tốt biểu tình của mình, cười nói: “Không sao ạ, Đao Đao, các em ở ngoài cửa chờ.”
Hai tiểu khả ái đành phải canh giữ ở ngoài cửa, cả người cơ bắp căng thẳng, một tấc cũng không rời.
“Cô giáo Cố, cô thật sự quá khách sáo rồi.” Chú Vương cố ý pha cho Cố Tiểu Khả một tách trà xanh đưa cho cô, “Giúp tôi khám bệnh cho Ăn Vạ đã rất phiền phức cho cô rồi, sao tôi có thể không biết xấu hổ lại nhận quà của cô được.”
“Tất cả đều là sai lầm trong công việc của tôi, gây thêm phiền toái cho chú rồi.”
Cố Tiểu Khả nhận lấy chén trà giả vờ uống một ngụm, sau đó đặt chén trà lên bàn trà, mặt không biến sắc quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Chú Vương nhìn lướt qua chén trà trên mặt bàn, cùng Cố Tiểu Khả tán gẫu, “Cô giáo Cố là viện trưởng mà còn tự mình đi tuyên truyền nghiệp vụ, thật sự là vất vả.”
“Chú cũng biết trường mẫu giáo chúng tôi quy mô tương đối nhỏ, chỉ có một người trẻ tuổi như tôi, tôi không vất vả một chút thì ai vất vả chứ, chẳng lẽ còn để cho bà Lý đi ra ngoài chạy nghiệp vụ sao?”
Cố Tiểu Khả không muốn rời đi, cho nên cố tình tìm đề tài cố gắng ở lại đây, “Ồ, bình của Ăn Vạ hết nước rồi, tôi giúp nó thêm một chút.”
“Vậy thì làm phiền cô rồi.” Chú Vương cũng không ngăn cản Cố Tiểu Khả, mà tiếp tục nói chuyện phiếm với cô, “Cô là một cô gái yếu đuối mà phải vất vả thế này, không ai giúp đỡ cô sao?”
Cố Tiểu Khả tim đập thình thịch, cảm giác chú Vương đang muốn moi thông tin từ cô, mà cô cũng muốn xác nhận tung tích của Pitt ‘đen’, cho nên cố ý trả lời theo đề tài của ông ta: “Đúng vậy, tính tôi tương đối độc lập, không thích kể khổ với người khác.”
Cố Tiểu Khả đổ đầy nước sạch cho nhím nhỏ, không lên tiếng dùng thời gian ít ỏi quan sát bốn phía, đột nhiên cảm giác phía sau có một bóng đen.
“Cô đang tìm cái gì vậy?”
Giọng chú Vương vang lên, Cố Tiểu Khả sợ tới mức run rẩy.
“Không có gì, cảm thấy trang trí nhà chú không tệ, trường mẫu giáo gần đây có dự định nâng cấp, cho nên muốn tham khảo chút về phong cách trang trí này.”
Thời khắc mấu chốt, năng lực nói dối của Cố Tiểu Khả mạnh mẽ lên mấy bậc thang, trả lời rất kín kẽ.
Nhưng chú Vương vẫn cười nhạo, tính toán khoảng cách thời gian Cố Tiểu Khả uống trà, cảm giác cũng đủ thời gian rồi, nên hỏi thẳng: “Cô tiếp cận tôi là vì cái gì?”
Cố Tiểu Khả hơi giật mình.
Khóe miệng chú Vương lộ ra một tia cười chế nhạo, hướng Cố Tiểu Khả tới gần hai bước, lại hỏi: “Cố ý thiết kế để tôi phải đi tắm rửa, chẳng lẽ…”
“Là muốn tìm chứng cớ sao?”
Cố Tiểu Khả nhất thời căng thẳng đến run tay, adrenaline trong cơ thể kịch liệt tăng vọt.
Động tác của cô kích thích con nhím nhỏ làm ra phản ứng căng thẳng mãnh liệt, giây tiếp theo, ngón tay Cố Tiểu Khả bị gai Ăn Vạ đâm chảy máu.
Chỉ chốc lát sau, Cố Tiểu Khả cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, tầm mắt trở nên mơ hồ, phản ứng chậm chạp, thân thể cũng mềm nhũn.
Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?
Cố Tiểu Khả tê liệt ngồi trên sàn nhà, yếu ớt dựa vào bàn trà.
“Thể lực của cô cũng tốt đấy chứ, lại có thể chống đỡ thời gian dài như vậy.”
Chú Vương cười khen ngợi Cố Tiểu Khả, sau đó bưng chén trà trên bàn trà lên, đi vào phòng bếp đổ nước trà còn lại, rửa sạch chén trà, không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào.
Cố Tiểu Khả còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, cô mơ mơ màng màng nghĩ: nước trà kia quả nhiên có vấn đề.
Nhưng mà, cô không uống tách trà mà?
Vậy vì sao cơ thể lại khó chịu như vậy?
Cố Tiểu Khả đột nhiên hồi tưởng lại adrenaline vừa rồi của mình tăng vọt, còn có ngón tay bị nhím nhỏ đâm chảy máu, cùng với thời gian “tốt đẹp” với món phi lê cá tuyết biển sâu rất lâu trước đây ở trong xe đông lạnh.
Cô trong nháy mắt phản ứng lại.
Mẹ nó, sớm không đến muộn không đến, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này…
Cô thế mà lại muốn thức tỉnh gen mới!
Chương 96:
Cố Tiểu Khả cảm thấy gen mới của mình hơn phân nửa hẳn là nhím.
Cô bất lực nhắm mắt lại.
Kế hoạch bây giờ chỉ có kéo dài, chỉ cần chống đỡ được vài phút suy yếu này, cô có thể đánh trả.
Lúc trước khổ sở vì không có chứng cớ, cho nên không cách nào trực tiếp động thủ với chú Vương, hiện tại nếu ông ta đã dám chuốc thuốc mê cô, vậy đừng trách bản thân tàn nhẫn.
Chú Vương kéo rèm cửa sổ, đẩy bàn trà ra, nhấc thảm Ba Tư trên sàn nhà lên, để lộ một cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.
Ông ta kéo thang xuống, bế Cố Tiểu Khả lên, chậm rãi đi vào tầng hầm.
Dưới tầng hầm được thắp sáng bằng một chiếc đèn sợi đốt màu cam, với một cái lồng sắt lớn dựa vào tường.
Chú Vương đặt Cố Tiểu Khả vào trong lồng sắt rồi khóa lại.
Cố Tiểu Khả cố gắng duy trì trạng thái tỉnh táo, không ngừng tìm lời nói chuyện với Vương đại thúc, mặt ngoài nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, thực tế là đang liều mạng kéo dài thời gian.
“Ông định làm gì? Tại sao ông lại nhốt tôi lại? Pitt ‘đen’ đâu?”
“Hóa ra con mèo đen đó tên là Pitt ‘đen’ à? Cái tên này thật buồn cười.”
Chú Vương đi tới trước bàn làm việc, lục lọi tìm đồ đạc.
“Ông đã làm gì với nó rồi!?” Cố Tiểu Khả trở nên kích động, bởi vì hormone trong cơ thể cực độ hỗn loạn, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
[Cô giáo, tôi không sao, chỉ là bị trói lại, cô đừng lo lắng.]
Trong góc truyền đến động tĩnh tinh tế, là tiếng kêu meo meo của Pitt ‘đen’.
Nghe được mèo đen trả lời, Cố Tiểu Khả lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô tựa vào bên lồng sắt nhắm mắt nghỉ ngơi, lặng lẽ chờ đợi tác dụng phụ của việc thức tỉnh năng lực qua đi.
“Ông muốn làm gì tôi? Bên ngoài khắp nơi đều là camera giám sát, vừa kiểm tra là biết tôi vào cửa nhà ông nhưng vẫn không đi ra ngoài.”
“Chuyện này sẽ không khiến cô phải phiền lòng đâu, chuyện nhỏ như vậy tôi có thể xử lý sạch sẽ.”
Chú Vương tiện tay mở máy tính bên cạnh, tầng hầm chất đầy rác đồ ăn, có thể nhìn ra bình thường ông ta thường xuyên ở lại nơi này.
Cố Tiểu Khả cố gắng tìm đề tài, “Ông có thể làm gì chứ?”
Chú Vương cười cười, không vội động thủ, tâm tình thoải mái nên giải thích vài câu: “Tưởng lửa bên trong tiểu khu của chúng ta đối với tôi mà nói hầu như vô dụng, lén lút vào để sửa vài phút trong CCTV quả thực quá đơn giản.”
Cố Tiểu Khả chưa từ bỏ ý định, lại nói: “Ngoài cửa còn có hai chú chó, chúng nó biết tôi ở đây.”
“Ha ha ha…” Chú Vương nhịn không được lớn tiếng cười rộ lên, với vẻ mặt chế giễu, “Biết thì như thế nào? Chúng nó có thể xuất hiện tại tòa án với làm nhân chứng hay chúng nó có thể nói chuyện sao?”
“Nếu tôi kiên trì nói cô đã rời đi, cô cảm thấy thẩm phán là tin nhân loại tôi đây, hay là tin hai con súc sinh?”
“Chúng thật sự là chó, nhưng ông không phải là con người.” Cố Tiểu Khả bĩu môi, cảm giác thân thể mình đang từ từ khôi phục.
“Chẳng lẽ ông muốn giết tôi?” Cô giả vờ vô tội, “Nhưng tôi không hiểu tại sao.”
“Ha ha.” Chú Vương cười nhạo, “Cô đừng giả vờ, tôi thấy ghê tởm, cô đều đã thiết kế điều tra bả vai của tôi, còn không biết vì sao lại bị tôi diệt khẩu?”
Cố Tiểu Khả: “!!!”
Cô mạnh mẽ mở mắt ra, để thuận tiện cho việc thu âm, một tay cô kéo túi mở ra thêm một chút.
Cô giả vờ sốc và nói: “Vì vậy, ông thực sự có một vết thương do súng trên vai sao?”
“Đúng vậy.” Chú Vương thừa nhận rất sảng khoái.
“Chú chính là [Người báo thù] đã giết chết 12 cảnh sát chống ma túy và gia đình của họ một năm trước sao?”
“Đúng vậy, chính là tôi.”
Chú Vương hai tay di chuyển nhanh trên bàn phím, không bao lâu sau đã xóa đi đoạn CCTV lúc Cố Tiểu Khả lần thứ hai tới nhà.
Ông ta không ngại để Cố Tiểu Khả biết chân tướng trước khi chết, thành công ẩn dật lâu như vậy, khó mà gặp được một đối tượng có thể khoe khoang như này.
“Nể tình cô sắp rời khỏi thế giới này, tôi không ngại để cho cô được chết một cách rõ ràng.”
“Phi vụ đầu tiên của tôi là lẻn vào nhà cảnh sát phòng chống ma túy Chương Phúc, giết vợ con anh ta, tổng cộng 3 người.”
“Tối ngày 12 tháng 10, tôi lại lẻn vào nhà một cảnh sát chống ma túy khác là Hà Duệ, giết hai người là anh ta và vợ.”
“Tối ngày 27 tháng 10, tôi lẻn vào nhà đại đội trưởng phòng chống ma túy Vương Kỳ Lâm, giết gia đình 4 người.”
“Sau đó không quá mấy ngày, tôi đi đến trước cửa nhà phó cục trưởng cục công an, kết quả không giết được ông ta, ngược lại giết hai người cảnh sát bình thường.”
“Cuối cùng là pháp cảnh Lưu Mãn, vợ con tên này may mắn, vừa lúc trở về nhà mẹ đẻ, tránh thoát sự trìu mến bố thí của tôi.”
“Cô gái nhỏ, cô nói xem chiến tích này của tôi thế nào? Có phải là rất lợi hại không?”
Chú Vương đắc ý nhướng mày, quay đầu lại nhìn về phía Cố Tiểu Khả, lắc đầu lạnh lùng cười, “Hiện giờ cô rơi vào tay tôi, thật là đáng tiếc.”
Cố Tiểu Khả nhắm mắt nghiến răng nghiến lợi, nghe chú Vương khoe chiến tích của ông ta, lửa giận trong lòng càng cháy càng mạnh, trong mắt thậm chí còn chảy ra nước mắt sinh lý.
Chú Vương là một tay giết người liên hoàn thành công, có chút hứng thú hỏi Cố Tiểu Khả: “Cô là người nhà nạn nhân hay là gián điệp nằm vùng của cảnh sát? Tại sao cô lại tìm thấy tôi? Tôi tự nghĩ mình không để lại bất kỳ sơ hở nào mà?”
Cố Tiểu Khả cắn răng, không mở miệng.
“Cô không trả lời cũng không sao, dù sao kết quả cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì.”
Chú Vương lục lọi mãi, cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn, một ống tiêm rỗng.
Ông ta đeo gang tay cao su y tế, lau sạch dấu vân tay trên ống tiêm, vừa lau vừa cười rất dịu dàng.
“Ngoan, nghe lời chú, đợi lát nữa tự mình tiêm khí vào mạch máu đi, cái chết này rất thoải mái, tuyệt không đau đớn chút nào đâu.”
Tuy nhiên, ông ta đã nói dối.
Sau khi tiêm một lượng không khí vào tĩnh mạch nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, cực kỳ sợ hãi, khó thở, tím tái, đau ngực dữ dội, lưng, vùng trước tim trở nên ngột ngạt, sau đó nhanh chóng rơi vào trạng thái sốc nặng.
Chú Vương định giả mạo hiện trường là Cố Tiểu Khả tự sát, trên ống tiêm chỉ để lại dấu vân tay của cô, chờ cô hôn mê rồi thừa dịp ban đêm đưa về nhà, sau đó trở về sửa lại CCTV.
Thật là một hiện trường tự sát hoàn hảo.
Cố Tiểu Khả cười chế nhạo, “Tại sao tôi phải nghe lời ông?”
Chú Vương nắm lấy Pitt ‘đen’ bị gãy chân sau từ trong góc, cười mỉa mai và hỏi: “Cô có biết nó không?”
“Chú mèo đen mà cô tình nguyện tự mình mạo hiểm cũng muốn đến cứu.”
Thấy trong mắt Cố Tiểu Khả toát ra vẻ lo lắng rõ ràng, chú Vương cười càng thêm sáng lạn, ông ta lấy ra một con dao găm sáng bóng, di chuyển qua lại trên chiếc cổ nhỏ bé của Pitt ‘đen’, con dao găm phát ra ánh sáng.
“Cô chần chờ một giây thì tôi sẽ cắt một miếng thịt, sau đó còn muốn lột da…”
“Dù sao cô như thế nào cũng là chết, không bằng hy sinh chính mình đổi lấy tiểu đáng thương này tránh khỏi bị ngược đãi tới chết.”
Không đợi chú Vương nói xong, mèo đen trong tay đột nhiên giãy dụa kịch liệt, như muốn liều mạng với ông ta. “Pitt ‘đen’, dừng tay!!!”
Trước khi chú Vương ra tay với mèo đen, cô hét lớn lên, “Cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi, tin tưởng tôi, không cần phản kháng!”
Động tác của mèo đen dừng lại, chậm rãi từ bỏ phản kháng.
“Chậc chậc chậc, cô giáo Cố thật sự là có bản lĩnh.” Chú Vương từ tốn khen ngợi, “Ngay cả mèo cũng có thể dạy dỗ nghe lời như vậy.”
“Có điều thật đáng tiếc, một nhân tài như cô, hôm nay lại phải hương tiêu ngọc vẫn.”
Cố Tiểu Khả giật giật ngón tay, chậm rãi từ trong lồng đứng lên.
Tác dụng phụ của cơ thể về cơ bản đã biến mất, thời gian dễ bị tổn thương nhất của cô đã trôi qua.
Chú Vương cách cô chỉ có 4 mét, nhưng trên cổ của Pitt ‘đen’ có dao, cho dù lập tức kéo lồng sắt ra, xông tới chế phục ông ta, cũng sẽ chậm hơn đối phương một nhịp, như vậy, Pitt ‘đen’ có nguy cơ bị cứa cổ.
Cô cần có một loại vũ khí tấn công tầm xa.
Cố Tiểu Khả nhìn quanh bốn phía, trong lồng sắt sạch sẽ, mà chính cô mặc một bộ quần áo thể thao, ngay cả một cái nút cũng không có.
Chờ đã, cô dường như vừa thức tỉnh một loại gen mới.
Cố Tiểu Khả vừa có một ý tưởng thông minh, đột nhiên nhếch miệng, cười ngọt ngào với chú Vương.
“Ông nói sai rồi, người nên tiếc nuối phải là ông mới đúng.”