Sủng vật toàn tiểu khu đều là tai mắt của tôi - Chương 33-34
Đọc truyện Sủng vật toàn tiểu khu đều là tai mắt của tôi Chương 33-34 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Sủng Vật Toàn Tiểu Khu Đều Là Tai Mắt Của Tôi – Chương 33-34 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 33:
“Tôi có vài câu muốn hỏi, nếu ông trả lời thành thật, tôi sẽ không buông tay, còn nếu…”
Cố Tiểu Khả vừa đấm vừa xoa, coi tên buôn người như gà con đặt trong lòng bàn tay mà chơi đùa, quan trọng là tay cô cũng không giữ chặt, lúc buông lúc giữ, tuỳ vào tâm trạng.
Tên buôn người bị cô gái này đùa bỡn đến nỗi sợ sắp phát điên.
“Được, được, được tôi nói hết, cô đừng buông tay, tôi không muốn chết, tôi sống chưa đủ—— Tôi sợ độ cao——”
“Tôi sống đến tuổi này rồi mà chưa lấy được vợ, tôi thật sự chưa muốn chết, tôi có để dành được ít tiền, thần tiên tỷ tỷ à, chỉ cần cô nói, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa cho cô, chỉ cần cô giữ lại cho tôi cái mạng này, chuyện gì tôi cũng đồng ý với cô.”
Tên buôn người là người đàn ông gần năm mươi, tướng tá không cao lắm, hơi gầy, có khuôn mặt chữ điền bình thường.
Ông ta khóc đến nỗi nước mắt chảy theo vết nhăn giàn giụa đầy mặt, nước mũi lòng thòng, nhìn buồn nôn đến nỗi Cố Tiểu Khả muốn buông tay ném ông ta xuống vách núi.
Cố Tiểu Khả lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao lúc ông ra tay với bọn trẻ, không nghĩ lũ trẻ cũng sống chưa đủ.”
Tên buôn người lập tức thành khẩn buông lời thề thốt: “Chuyện đó không phải tôi làm, thật sự không phải tôi! Bà cô của tôi ơi, cô tin tôi đi, tôi chỉ nhận tiền làm việc chứ không làm hại ai cả!”
“Tôi rất quý mạng sống nhỏ của mình, bình thường ngay đến đánh người còn không dám, làm sao dám ăn gan hùm mà làm điều ác.”
Cố Tiểu Khả nghe những lời này, không chút do dự buông bàn tay trái đang nắm tóc sau ót của ông ta.
Tên buôn người đột nhiên rơi xuống, nằm ngang trên mặt đất, hơn nửa người nằm lơ lưng trong không trung, chỉ còn từ đầu gối trở xuống khoảng mười centimet được Cố Tiểu Khả giẫm lên giữ lại ngay mép vực.
“Á á á á a a a a a a! Cứu tôi á á á á aaaaaaa!”
Tên buôn người xoay người đầu hướng xuống, mặt đối diện với dòng sông chảy siết cách cả ngàn mét phía dưới, hai tay bám chặt vào vách đá, dùng sức nắm lấy cỏ dại và tảng đá, nhưng tất cả đều vô dụng.
Tính mạng của ông ta, vẫn nằm trong tay cô gái đáng sợ đằng sau.
Cố Tiểu Khả lạnh lùng nói: “Vẫn chưa chịu thành thật, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
“Nếu thật sự ông chỉ nhận tiền làm việc không làm hại ai, ông sẽ không nhốt tôi trong thùng xe đông lạnh, càng không lái xe đi thật xa để đào hố chôn xác.”
“Ông xử lí cũng chuyên nghiệp đó chứ, mau thành thật khai ra, đây có phải là nơi mà ông thường xuyên đến chôn xác hay không?”
Tên buôn người vẫn cắn răng chịu đựng, không chịu thừa nhận, ông ta vẫn ôm tia ảo tưởng, hét lớn: “Giết tôi rồi, cô cũng sẽ bị xử bắn, cho nên cô không thể làm như thế!”
“Cô xem ra là dạng tiểu thư không biết cực khổ, sống xa hoa có tiền, cô chắc chắn sẽ không muốn để tay mình nhuốm máu tươi!”
Cố Tiểu Khả đột nhiên cười nhếch môi.
“Thật không ngờ trông ông xấu xí thế kia, mà đầu óc cũng nhảy số nhanh đó chứ, đoán đúng tôi sẽ không dùng mạng mình để đổi với cái mạng rác rưởi của ông!”
Tên buôn người nghe được câu này thì hai mắt sáng lên, “Vậy là cô sẽ tha cho tôi chứ? Cô yên tâm, chỉ cần cô kéo tôi lên, tôi nhất định sẽ không truy cứu, tôi sẽ giả vờ như không thấy gì cả.”
“Chậc chậc chậc”, Cố Tiểu Khả đưa ngón trỏ lên lắc lắc nhẹ, “Đáng tiếc là tôi chuẩn bị làm thế này, ông nghe thử xem hợp lí hay không nha.”
“Tôi sẽ ném ông xuống, rồi sau đó dùng nước đá và cành cây nhấn chân ga, để chiếc xe đông lạnh của ông cũng lao xuống vực.”
“Chờ đến khi thi thể ông được phát hiện dưới hạ nguồn, thì lúc đó nước đá cũng đã tan hết, cành cây cũng bị nước cuốn trôi.”
“Còn ông, cũng sẽ bị cho rằng do nước sông chảy quá xiết, lại quên thắt dây an toàn cho nên xác mới bị cuốn ra khỏi buồng lái.”
“Riêng phần tôi, là người bị hại, bị ông nhốt trong thùng xe phía sau, thế nhưng chất lượng khoá của thùng xe không tốt, vào thời khắc quan trọng tôi đã phá ra được, cho nên tôi trở thành người may mắn được ông trời thương xót.”
“Ông nghe thử xem, phiên bản này của câu chuyện tôi kể, có phải đặc sắc lắm không?”
“Có phải ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác không nào? Rồi báo nào cũng khen tôi tốt số, trời xanh có mắt nữa, phải không nào?”
“Cho nên, ông nói thử xem, tôi có dám giết ông không?”
Giọng Cố Tiểu Khả vẫn cứ nhẹ nhàng, chỉ là thái độ của cô vô cùng lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sự rét lạnh.
Tên buôn người bắt đầu sợ hãi, biết rằng cô thật sự có ý muốn giết người.
“Cô muốn hỏi cái gì? Có phải tôi nói là cô sẽ không giết tôi, đúng không?”
Cố Tiểu Khả cười mỉa mai: “Chuyện này, còn tuỳ vào tâm trạng của tôi.”
“Ông không nói, thì cầm chắc cái chết, thế nhưng nếu ông nói thì cùng lắm sẽ nhận được lời hứa tha chết của tôi.”
“Ông có muốn cơ hội này hay không, cứ suy nghĩ cho kỹ.”
Tên buôn người vừa khóc trong lòng vừa nguyền rủa nữ quỷ ác độc đang đứng trên bờ vực, cô mặc dù đang giẫm lên chân ông ta, nhưng chỉ cần cô buông lỏng một chút, không cần phải nghi ngờ gì nữa, ông ta sẽ rơi xuống vực ngay.
Ông ta chỉ có thể thoả hiệp.
“Tôi nói, cái gì tôi cũng nói! Tôi nhất định nói hết toàn bộ sự thật!”
“Tôi không cần cô tha cho tôi, tôi chỉ cần cô giao tôi cho cảnh sát, tôi đồng ý nhận sự trừng phạt của pháp luật!”
“Như thế cô cũng không cần gánh chịu mạo hiểm, mà tôi cũng được sống lâu thêm một chút.”
“Ngoài ra, cô cũng an tâm, những chuyện liên quan đến cô tôi sẽ không nói dù một chữ! Những chuyện cô hỏi tôi sẽ giữ kín như bưng!”
“Cô hãy nể tình tôi chân thành cam đoan đảm bảo, chuyện gì biết sẽ nói hết không giấu giếm, chỉ cần sau khi hỏi xong cô làm ơn hãy kéo tôi ra khỏi chỗ này!”
“Tôi thật sự không muốn chết!”
“Cái này còn phải xem biểu hiện ông như thế nào!” Bàn chân Cố Tiểu Khả vừa thả lỏng rồi giữ chặt, đọa cho tên buôn người toát mồ hôi lạnh không ngừng.
“Để tôi biết ông nói dối lần nữa, tôi sẽ không phí thêm lời nào, cũng không muốn nghe ông giải thích thêm, lập tức tiễn ông về tây thiên, rõ chưa?”
“Biết rồi, biết rồi, tôi nhất định sẽ nói thật!” Tên buôn người cúi mặt xuống trong thời gian dài, mặt trương lên đỏ bừng, đã bắt đầu sung huyết.
“Cô hỏi đi!”
“Hai mươi năm trước, ông từng bắt cóc một bé gái sáu tuổi, tên cô bé là Cố Tiểu Khả, ông còn nhớ chứ?”
Ánh mắt Cố Tiểu Khả lạnh như băng, giọng nói bình ổn, dường như đang nói về ai đó, không phải cô ấy.
“Chuyện hai mươi năm trước, tôi thật cũng không nhớ rõ nữa.” Nghe những lời này, Cố Tiểu Khả cố ý nới lỏng bàn chân, tên buôn người lập tức trượt xuống hai phân, miệng la thất thanh: “Tôi tôi tôi không lừa cô, chuyện đã xảy ra lâu quá rồi, cô để tôi nhớ, cô để tôi nhớ lại cái đã!”
Cố Tiểu Khả nhắc ông ta: “Sau đó, cô bé đó đã được cứu về.”
“Thế thì tôi nhớ ra con bé đó rồi! Chính là nó, nó là món hàng đầu tay của tôi, trong hai mươi năm trở lại đây, chỉ có duy nhất nó được cứu, cho nên tôi có nhớ nó!”
Món hàng…
Cố Tiểu Khả nhếch môi, cắn chặt răng nhắm mắt, phải kiềm chế thật lâu mới không ra tay giết ông ta.
“Hãy kể tất cả những gì ông biết về cô bé đó cho tôi nghe!”
Tên buôn người không dám giấu giếm, lập tức trả lời: “Tôi nhớ nó chính là đối tượng gây án đầu tiên của tôi, tôi lấy cớ nhờ nó giúp tôi tìm bạn nhỏ, rồi lừa nó vào nơi bí mật, bắt cóc nó.”
“Tôi giấu nó trong xe, con bé vô cùng im lặng, không khóc không làm ồn, còn cười rất ngọt ngào với tôi.”
“Đây là vụ đầu tiên tôi làm, chưa có kinh nghiệm, lại thấy con bé đó ngoan ngoãn, nên không bịt miệng nó.”
“Rồi sau đó?” Cố Tiểu Khả kiềm chế ý muốn nôn nóng muốn biết câu trả lời trong lòng, điều chỉnh lại giọng điệu hỏi, giả vờ ung dung, “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Sau đó, trời nhá nhem tối, tôi một mình lái xe trên đường núi, muốn nhanh chóng đến tỉnh bên đưa hàng giao tiền, nên chạy xuyên đêm.”
“Trên đường đi, con bé khẽ hỏi tôi có gì ăn không, nó đói.”
“Tôi thấy nó vừa ngốc mà lại ngoan, đặc biệt là khi cười lên còn vô cùng đáng yêu, chắc bán sẽ được giá lắm, trong lòng tôi rất vui, nên nghĩ sẽ đối xử với nó tốt một chút, thế nên đã mua nước và bánh quy cho nó.”
“Con bé có lẽ thật sự đói và hoảng, ăn rất nhanh, chưa được bao lâu thì nước và bánh đã hết.”
“Sau đó, chúng tôi đi qua một cửa hàng nhỏ, con bé vô cùng lễ phép hỏi tôi, nó có thể đi vệ sinh không.”
“Tôi đồng ý, cởi dây trói chân, chỉ để dây trói tay, rồi đưa con bé tới lùm cây ven đường, con bé nói muốn ngồi xổm đại tiện, nên tôi quay người đi mua gói thuốc lá.”
“Rồi đợi đến khi tôi quay lại tìm, thì đã không thấy con bé đâu.”
“Rừng núi hoang vắng, ngoại trừ ánh đèn lờ mờ của cửa hàng nhỏ này thì xung quanh mấy chục dặm không có nhà nào cả.”
“Một đứa con nít nhỏ bé yếu đuối thì có thể chạy đi đâu được? Tôi bật đèn soi khắp nơi tìm người, cuối cùng tìm thấy đôi giày bằng da màu đỏ bên cạnh hồ cách đó không xa.”
“Bên cạnh sườn núi còn vết tích rất mới, có lẽ con bé không cẩn thận trượt chân lăn xuống từ sườn núi, rồi lăn vào trong hồ nước.”
“Thật là xúi quẩy, bận rộn cả ngày, một xu cũng không có, nên tôi đành quay về.”
“Đó là lần cuối tôi thấy con bé đó, sau này xem tin tức thì mới biết nó đã được cứu.”
“Sau này tôi mới nghĩ ra, lúc đó tôi đã bị dáng vẻ ngoan ngoãn ban đầu của con nhóc đó lừa.”
“Dám chắc con bé đó cố tình để lại một chiếc giày bên hồ, để tôi nghĩ rằng nó đã gặp tai nạn rơi xuống nước, không tiếp tục tìm nó nữa, mà kế bên là cửa hàng nhỏ, nó chỉ cần len lén trốn vào một góc, im lặng chờ tôi bỏ đi, thì có thể quay lại tìm người cầu cứu.”
“Qua bài học đó, tôi không dám xem nhẹ và tin vào lời nói của bọn ranh con nữa.”
Cố Tiểu Khả mặt thờ ơ, lạnh lùng hỏi: “Chỉ có nhiêu đó thôi à?”
“Thật sự chỉ có bấy nhiêu! Tôi đã kể hết tường tận từ lần đầu gặp mặt đến lần cuối thấy con bé, cũng không che giấu dù nửa lời! Tôi xin thề!”
Theo lời kể của tên buôn người, dường như trong đầu Cố Tiểu Khả mơ hồ loé lên cảnh tượng hôm đó, như thể đã nhớ lại được cái đêm lạnh giá hôm đó, một cửa hàng nhỏ bên đường với ánh đèn cam ấm áp.
Chỉ là hỏi lâu như thế, thông tin mà trong lòng cô muốn biết thì lại không hề được nhắc đến.
Sau đó bất luận Cố Tiểu Khả có bức hỏi thế nào, thì tên buôn người cũng không nói thêm được chữ nào nữa, xem ra ông ta thật sự không biết.
Cố Tiểu Khả thay đổi câu hỏi của mình, “Đây có phải là nơi ông thường dùng để chôn xác hay không?”
Tên buôn người sửng sốt, rồi gật đầu nhận tội, không dám nói láo.
Cố Tiểu Khả cau mày, ngay cả chuyện liên quan đến tính mạng ông ta cũng dám thừa nhận một cách thành thật, đủ để chứng minh lời ông ta nói và những tin tức liên quan đều có tính chân thật rất cao, có lẽ không nói dối.
Đã không biết gì về bí mật thật sự của cô, Cố Tiểu Khả cũng không cần phải tiếp tục che giấu thân phận nữa, kiểu lại phản tác dụng.
Tên buôn người vẫn khóc thảm thiết cầu xin Cố Tiểu Khả kéo ông ta lên, Cố Tiểu Khả mặt tối sầm lại, cúi xuống nắm lấy áo sau lưng gã, dùng lực kéo một phát, nâng cả người gã lên, lôi gã đi về phía trước.
Đi tới cái hố mà chính tên buôn người đã đào lúc nãy, Cố Tiểu Khả ném gã ta vào hố một cách gọn gàng.
Tên buôn người bị doạ đến xanh cả mặt, cho rằng mình sắp bị chôn sống, ông ta luống ca luống cuống muốn bò lên.
Cố Tiểu Khả liếc nhìn ông ta, cười mỉa cảnh cáo: “Tôi từng đoạt huy chương vàng giải võ Sanda toàn quốc, nếu như không muốn bị đánh gãy xương thì đừng nhúc nhích, tôi sẽ không giết ông.”
Tên buôn người nhớ lại lực tay của cô lúc nãy, thì lập tức tin lời cô, ngoan ngoãn đứng yên trong hố, không nhúc nhích.
Cố Tiểu Khả nhẹ nhàng đá đất bên cạnh, dặn dò ông ta: “Lấp đất xuống hố!”
Tên buôn người: “?”
“Cô muốn tôi tự mình… chôn sống chính mình!”
Cố Tiểu Khả gật gật đầu, ngáp một cách lười biếng: “Ông tự mình ra tay, thì có thể chôn đứng, tới phần eo thôi.”
“Còn nếu để đích thân tôi ra tay thì nằm chôn, mà đất thì phủ tới đầu.”
“Ông tự mình chọn đi.”
Cố Tiểu Khả vừa dứt lời, tên buôn người đã bắt đầu lấp đất, nghiêm túc chôn hai chân mình trong đất.
Gã ta cũng có tính toán riêng, muốn chôn chắc chắn một chút, lỡ đâu nữ ác ma kia một lời không hợp cũng không thể vứt mình xuống vực, chỉ cần củ cà rốt mọc rễ đủ sâu, cô ta cũng không dễ để nhổ lên.
Cố Tiểu Khả: “….”
Đây là lần đầu tiên cô thấy một tên tội phạm nỗ lực cố gắng tự chôn mình như thế, phải nói là, ông chú này làm việc thật nghiêm túc và có trách nhiệm, nhất là lúc tự chôn chân mình, vô cùng nghiêm túc, có lúc còn nện nắm đấm vào đất xung quanh chân, đặc biệt ra sức để nện cho đất càng chặt càng tốt.
Nhân lúc tên buôn người đang bận ‘trồng củ cải’, cô vòng ra phía sau thùng xe của xe đông lạnh, duỗi những chiếc móng vuốt sắc nhọn hình răng cưa, phá hư khoá thùng xe.
Có như thế, mới có lí do chứng minh vì sao cô bị nhốt lâu như thế trong thùng xe đông lạnh mà lại không hề hấn gì.
Cửa không đóng, khí lạnh thoát ra hết, quá hợp lý.
Cố Tiểu Khả tìm thấy được điện thoại, ở nhiệt độ thường, điện thoại đã có thể khởi động lại, cô gọi điện báo cảnh sát, rồi gửi tin nhắn báo bình an cho Mạc Thần Trạch.
Gần như ngay lúc cô gửi tin nhắn, thì chuông điện thoại cũng reo lên.
Giọng Mạc Thần Trạch vỡ oà vì lo lắng: “Em đang ở đâu? Có an toàn không?”
Đôi mắt Cố Tiểu Khả trong nháy mắt đỏ lên, tim đập nhanh rộn rã, cô gửi vị trí của mình cho Mạc Thần Trạch, rồi không ngừng lặp đi lặp lại rằng hiện giờ mình đã an toàn rồi.
Kết quả là, vừa kết thúc cuộc gọi với nam thần, xoay đầu lại thì tên buôn người đã chạy mất.
Haizzz—— Hà cớ gì chứ?
Cố Tiểu Khả im lặng thở dài, ở cái nơi rừng núi hoang vu này, mà muốn so bước chạy, giấu kín hơi thở, thì chẳng phải là đang muốn rước nhục vào thân hay sao.
Cố Tiểu Khả hít hít chóp mũi, hai chân đạp đạp xuống đất, vèo một cái chạy về phía trước.
Hai mươi giây sau, tên buôn người thở hổn hển núp sau một đây đa cổ khổng lồ, lén lút nhìn ra bên ngoài, cẩn thận quan sát xung quanh, tự nhủ: “Xung quanh đây đều là bụi cây rậm rạp, núp ở đây chắc nữ quỷ đó sẽ không phát hiện đâu nhỉ?”
“Ông kêu ai là nữ quỷ đấy?” Đột nhiên bên tai ông ta vang lên âm thanh lanh lảnh.
Tên buôn người thất kinh hồn vía, dáo dác ngó xung quanh tìm kiếm, nhưng căn bản là không nhìn thấy bóng ai.
Lẽ nào ông ta thật sự đụng phải quỷ rồi?
“Ở đây này.”
Cố Tiểu Khả ngồi trên cành cây cao hai mét, trên đó nhìn xuống tên buôn người đang mệt rã rời, mồ hôi đầm đìa, cô lắc đầu ra vẻ thương hại.
Mặc cho đối phương mặt dày mày dạn van xin, Cố Tiểu Khả nắm sau lưng áo, lôi gã ta quay trở về.
Lúc Mạc Thần Trạch gọi cho Hạ Hầu Nghị, anh ấy cũng đang gấp rút chạy tới nơi sản xuất quả hồng đen.
Cảnh sát Hạ Hầu đương nhiên cũng cảm thấy sự lạ thường của việc tìm thấy quả hồng đen trong dạ dày của người bị hại, nhưng có tin báo từ hiện trường, chủ của căn nhà gỗ đó đã lẩn trốn, vừa hay ông ta lại là công nhân của một công ty thịt đông lạnh, có cơ hội tiếp xúc với kho chứa thịt đông lạnh.
Cho nên cảnh sát Hạ Hầu lựa chọn cho điều tra chủ của căn nhà gỗ nhỏ trước, ngoài ra còn cử hai đồng nghiệp đi điều tra nơi sản xuất quả hồng đen.
Chỉ là lúc bọn họ đi, thì tên buôn người đang lái chiếc xe đông lạnh dán hình anime đi giao hàng khắp nơi bên ngoài, không có nhà.
Cố Tiểu Khả thật may, sau khi cô điều tra xong nhà máy chế biến thực phẩm từ quả hồng đen, thì tên buôn người đã trở về.
Theo manh mối mới “chiếc xe đông lạnh trang trí hình anime trên núi” do Mạc Thần Trạch cung cấp, cảnh sát Hạ Hầu suy đoán Cố Tiểu Khả đang gặp nguy hiểm ở nơi trồng quả hồng đen.
Cho nên cảnh sát vội vàng lao tới, sau đó lại nhận được tin báo địa chỉ cụ thể của cô.
Khi cảnh sát đuổi tới hiện trường, ai cũng ngờ nghệch nhìn.
Một cảnh tượng kì lạ không tưởng tượng nổi, chuyện quái gì đang xảy trước mắt vậy?
Vì sao nghi phạm lại tự đào hố chôn mình? Tại sao người bị hại lại đứng bên cạnh giám sát chặt chẽ, còn thỉnh thoảng ngáp một cái.
Tên buôn người thấy cảnh sát tới thì mừng như gặp được cha mẹ ruột, tính mạng của ông ta cuối cùng đã không còn bị đe doạ nữa rồi, thậm chí sau này có bị phán tử hình hay không, thì cũng chỉ là chuyện của sau này, chí ít hiện tại ông ta đang an toàn.
Nhân viên cứu hộ lo lắng hỏi: “Người bị hại đang ở đâu?”
Có người chỉ chỉ vào Cố Tiểu Khả.
Nhân viên công tác: “????”
Sau khi Cố Tiểu Khả khôi phục lại thành động vật máu nóng, cảm thấy bản thân càng đói, quả nhiên nhiệt độ thấp làm tiêu hao năng lượng cơ thể rất nhiều, cô lặng lẽ xoa xoa cái bụng của mình, giống như gầy đi trông thấy.
Mạc Thần Trạch sải bước đến bên cô, chỉ bước vài bước là đứng trước mặt cô, cách cô nửa bước.
Anh không ngừng dò xét nhìn Cố Tiểu Khả, hỏi câu ngớ ngẩn: “Em không sao chứ?”
Cố Tiểu Khả rất ít khi nhờ sự giúp đỡ của người khác, vậy mà hôm nay không do dự gọi cho nam thần, cho nên lúc này vô cùng ngượng ngùng, rụt rè thỏ thẻ, nghe thật mong manh.
“Không sao, chỉ là hơi đói bụng.”
Tên buôn người hai tay bị còng nghe thấy thế, đột ngột quay đầu nhìn Cố Tiểu Khả, mặt đầy sự kinh ngạc, không dám tin người phụ nữ yếu đuối gió thổi có thể té ngã trước mắt, lại là nữ diêm vương sát khí bức người vừa nãy.
“Trong xe tôi có bánh quy và dâu tây, ăn lót dạ trước nha?”
“Vâng.”
Cố Tiểu Khả khẽ cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời đi theo sau nam thần, ngồi lên chiếc xe SUV của anh ấy.
Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả chăm chú ăn bánh, không có ý định giải thích về việc vì sao cô có thể trốn thoát, cô không nói, anh cũng không hỏi.
Chỉ cần cô có thể an toàn quay về bên anh, mọi thứ khác đều không quan trọng.
“Tiểu Khả.”
Như hamster cắm đầu ăn bánh nhưng vẫn ngẩng đầu, “Hửm?”
“Cần giải quyết hậu quả không?”
Cố Tiểu Khả giật mình, mọi người đều là người thông minh, Mạc Thần Trạch cũng đã đoán được vì sao cô lại một thân một mình đi tìm tên buôn người, lại thêm việc cô một mình ở cùng gã ta thời gian dài như thế, vừa rồi lại thấy cảnh “trồng của cải” kì lạ kia.
Cố Tiểu Khả lắc đầu, “Không cần, ông ta không biết gì cả.”
Câu nói này dường như trả lời cho điều gì đó, lại dường như không giải thích gì cả.
Mạc Thần Trạch gật đầu, “Ừm.”
Câu nói này lại hình như đồng ý với điều gì đó, lại dường như có gì đó không đồng tình.
Chỉ là sau đó, quả thật tên buôn người cũng không hề tiết lộ chuyện gì liên quan đến Cố Tiểu Khả.
“Tiểu Khả.”
“Hử?”
“Lần sau nếu muốn mạo hiểm, có thể nói trước với tôi không?”
“….Được.”
Cố Tiểu Khả chưa từng trốn tránh mạo hiểm, bởi vì đối với cô, nguy hiểm đồng nghĩa với cơ hội.
Cô muốn tích luỹ vốn liếng vì tương lai, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống khẩn cấp.
Chỉ là, từ phiêu lưu một người biến thành phiêu lưu hai người, cô chưa từng thử.
Nhưng cảm giác này có vẻ cũng hay.
Sau khi ăn bánh xong, Cố Tiểu Khả dựa vào cửa kính xe, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cô mơ thấy một đôi chân trần nhỏ của một cô bé, trong đêm đen dày đặc, dưới làn nước lạnh giá, tuyệt vọng nhìn chằm chằm ngọn đèn màu cam ấm áp.
Trong bóng tối, chỉ có một mình cô bé.
Cô bé thoát khỏi vận mệnh đó không biết rằng, sau cái đêm đen tối đó, thế giới này thật sự đã chỉ còn lại một mình cô.
Mãi mãi, mãi mãi, chỉ có một mình cô ấy.
Trong cơn mơ màng, Cố Tiểu Khả gọi: “Tiền bối?”
“Ừ.”
Không bao lâu, lại gọi: “Tiền bối?”
“Tôi đây.”
Chương 34:
Trịnh Cát An điều chuyển sang tổ điều trị để nhận chức tổ trưởng, tin tức nhanh chóng truyền ra khắp khoa nghiên cứu, đám đồng nghiệp đều đến chúc mừng.
Dù sao thì làm ‘người thứ hai’ dưới chướng giáo sư Ngưu, đâu thể nào sung sướng bằng người đứng đầu của một tổ khác, hơn nữa về sau thăng chức thì tiền lương và chế độ phúc lợi cũng sẽ một đường bay lên, tất nhiên là chuyện vui lớn của đời người rồi.
Chỉ có điều vẻ mặt của Trịnh Cát An lại không được vui, đặc biệt là lúc giao nhận công việc với tổ phó mà giáo sư Ngưu mới cất nhắc lên, giống như không nhịn được nữa, ném tài liệu lên mặt bàn, đứng dậy muốn ra khỏi phòng làm việc.
“Cát An.” Giáo sư Ngưu đang vùi đầu chăm chỉ làm việc hơi ngẩng đầu, dừng bút, nhìn về phía cô ta, “Có việc gấp à? Nếu không có thì giao nhận công việc với Tiểu Trần xong rồi hãy đi.”
Trịnh Cát An dừng chân, cắn chặt răng, muốn đi nhưng lại không dám làm trái lời của giáo sư Ngưu, dù gì ông ta cũng là bậc lão làng, còn là nhà khoa học đứng đầu khoa nghiên cứu của cả công ty.
Cho nên cô ta nghiêm mặt giải thích: “Tôi chỉ đi rót cốc nước thôi.”
Sau đó thì đúng là đã đi đến phòng trà pha cho bản thân một tách trà xanh, xoay người quay lại, giọng nói cứng ngắc giao nhận xong công việc với tổ phó mới là Tiểu Trần, rồi mới lạnh lùng cứng ngắc rời đi.
“Chị Trịnh, chị ấy…” Cả quá trình Tiểu Trần đều thấy rất gượng gạo, “Có phải là có gì không hài lòng với tôi không?”
“Đừng nghĩ nhiều, không liên quan gì tới cậu.” Giáo sư Ngưu nâng mắt nhìn thoáng qua Tiểu Trần, tiếp tục cúi đầu ‘múa bút thành văn’, “Chăm chỉ làm việc đi, cứ theo lịch trình là được, đừng quên nhiệm vụ.”
“Tổ trưởng, ông yên tâm đi, tôi biết mà,” Tiểu Trần vô tội mà vỗ ngực, không muốn gây thêm chuyện, ba phải nói: “Có thể là do tâm trạng của chị Trịnh hôm nay không tốt mấy.”
Giáo sư Ngưu im lặng hai giây, lẩm bẩm nói: “Tâm trạng không tốt à…”
“Được rồi, đầu tiên cậu cứ yên tâm làm việc, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với cô ấy, xem thử có phải là trong nhà gặp phải chuyện gì khó khăn rồi hay không.”
Giáo sư Ngưu liếc nhìn hướng mà Trịnh Cát An vừa rời đi, rồi lại vùi đầu tập trung vào làm việc tiếp.
Sau khi ăn trưa xong, ông ta gọi Trịnh Cát An vào phòng nghỉ giải lao, nhíu mày hỏi cô ta: “Có phải gặp phải chuyện gì rồi không? Sao hôm nay lại làm trò tức giận trước mặt mọi người ở văn phòng như thế?”
Giáo sư Ngưu thật lòng lo lắng cho người phụ tá đắc lực này của mình, cũng rất thưởng thức tài hoa của cô ta, muốn giúp đỡ đào tạo cô ta thật tốt, mới có thể dụng tâm lương khổ khuyên nhủ cô ta: “Một người lớn như thế rồi, còn không thể kiềm chế tốt tính khí của mình? Ngộ nhỡ bị người có lòng nhìn thấy truyền vào tai Mạc tổng, e là sẽ hiểu lầm thành cô không vừa ý với chuyện điều động công tác lần này.”
“Mặc dù chúng ta làm về kỹ thuật, nhưng quan hệ tốt với tầng quản lý cũng là điều vô cùng quan trọng trong công việc, cũng chỉ có lợi mà không có hại với cô!”
“Bình thường cười nhiều với người khác chút, tránh bị gán mác khó tính.”
Trịnh Cát An thổi móng tay đỏ tươi của mình, cười nhạo, “Không vừa ý thì không vừa ý đi, ai thèm quan tâm gì.”
“Không phải chứ, rốt cuộc là cô làm sao vậy?” Một lúc lâu sau giáo sư Ngưu cũng không hiểu rõ được, “Cô nghĩ cái gì thế, hay là gặp phải chuyện gì rồi?”
“Nghĩ cái gì à? Được, lần này tôi đây sẽ nói một mạch ra hết, nói cho sảng khoái!” Trịnh Cát An buông tay, nhìn chằm chằm vào giáo sư Ngưu rồi lạnh lùng cười nói: “Tôi muốn hỏi một câu, đang êm đẹp, tại sao lại điều tôi đi?”
Giáo sư Ngưu bật cười: “Cái gì gọi là điều đi, cô là thăng chức, thật sự là thăng chức!”
“Ai chẳng biết là ‘minh thăng ám hàng’!” Trịnh Cát An cười đầy giễu cợt, “Giáo sư nghiên cứu hạng mục này, chỉ cần có thành quả, thì chắc chắn có thể được khen thưởng, điều tôi đi nghiên cứu cái gì mà điều trị hướng tuyến lạp thể, không phải là ý muốn đuổi tôi ra khỏi hạng mục trung tâm sao?”
Cơn giận này Trịnh Cát An đã kìm nén lâu lắm rồi, lời vừa ra khỏi miệng thì đã không thể ngừng được nữa.
Cô ta nhìn chằm chằm vào giáo sư Ngưu, lạnh lùng cười rồi hỏi: “Mạc tổng đây là có ý gì? Sợ tôi nắm được quá nhiều kỹ thuật hạch tâm rồi sẽ đi ăn máng khác à?”
“Còn không im miệng lại!” Giáo sư Ngưu giận tím mặt, “Tại sao cô có thể nghĩ như thế! Cậu ấy vốn không hề có ý này!”
Trịnh Cát An cười châm chọc, “Vậy cậu ta có ý gì, ông giải thích nghi hoặc cho tôi đi?”
“Vì tôi đề cử cô đó!” Giáo sư Ngưu ray ray ấn đường, giải thích: “Cái hạng mục trong tay tôi thật sự là quá khó ra thành quả, dù sao công ty cũng không phải tổ chức từ thiện, nó cần lợi nhuận mới có thể hoạt động, cho nên Mạc tổng vừa rút không ít kinh phí để thành lập mấy nhóm nhỏ khác.”
“Chỉ cần mấy nhóm nhỏ này lần lượt làm ra thành quả, thì có thể khiến cho hiệu suất hoạt động của công ty cao lên, không thể đặt trứng ở trong cùng một cái rổ, tránh cho cuối cùng tất cả đám công nhân đều chết đói rồi mà vẫn chưa có kết quả.”
“Mạc tổng hỏi tôi xem ai có thể nhận chức tổ trưởng mới, người này cần nghiệp vụ và thật sự có trách nhiệm, hiệu suất làm việc cao, tôi lập tức đề cử cô.”
“Không ngờ lại khiến cô hiểu lầm.”
“Nếu cô thật sự không bằng lòng như thế, lúc cậu ấy tìm cô nói chuyện, sao cô không nói thẳng với cậu ấy?”
Trịnh Cát An cười khổ buông lỏng tay, “Lãnh đạo đã lên tiếng, tôi ngoại trừ nghe lệnh làm việc, còn có thể phản kháng chắc?”
Cô ta u ám cười, lại nói: “Nói cho cùng, chỉ là thuận lý thành chương lấy cái cớ đá tôi ra khỏi hạng mục này mà thôi.”
“Trong cả tổ trừ giáo sư ra, thì tôi là người có cống hiến lớn nhất, ngộ nhỡ về sau thật sự thành công, cầm khen thưởng, thì ít nhất tôi cũng là người thứ hai! Là người có thể cùng ông lên bục lĩnh thưởng!”
“Bây giờ là có gì nữa? Rời khỏi giữa đường, vinh dự và tiền thưởng về sau cũng không có liên quan gì với tôi nữa.”
“Mà thời điểm đó tôi đang ở đâu? Hử, tôi vì công ty có thể suôn sẻ hoạt động mà đi xuống, đang còn lo nghĩ hao tâm tốn sức kiếm tiền cho các người đây…”
“Có phải là vô cùng vĩ đại hay không? Ngay cả tôi cũng bị chính mình làm cho cảm động rồi.”
Giáo sư Ngưu hoàn toàn không nghe nổi nữa, tức giận nói: “Cô đừng có được lợi mà còn ra vẻ, chuyển tổ thăng chức là chuyện tốt, cái hạng mục kia của cô rất dễ ra thành quả, đến lúc đó công lao cống hiến tiền thưởng phúc lợi đãi ngộ đều sẽ vô cùng cao, so với việc dây dưa ở chỗ tôi, có khi phải dây dưa cả một đời cũng không có thành quả, thì tốt hơn cả trăm lần.”
“Nếu cô không muốn mấy chỗ tốt này, chỉ muốn khư khư ở trong tổ, cũng được, tôi không ép cô.”
Đột nhiên giáo sư Ngưu đứng dậy, nén giận đi ra ngoài, “Cô không tiện nói, tôi đi nói với Mạc tổng, cái ghế mà cô không yêu thích, còn có rất nhiều người chen bể đầu muốn ngồi lên đấy!”
“Bỏ đi, giáo sư ông đừng lo lắng thay tôi, tránh đắc tội với Mạc tổng cao cao tại thượng.” Trịnh Cát An châm chọc nói, “Cũng không phải là tôi chưa tìm cậu ấy nói, chỉ là cậu ấy rất kiên trì, không đồng ý yêu cầu của tôi.”
Giáo sư Ngưu sửng sốt, dừng chân, “Cô nói thẳng với cậy ấy là cô không muốn chức vụ này?”
“Cũng không phải nói thẳng như thế, tôi từ chối thật sự rất uyển chuyển, chỉ nói sợ mình không đủ năng lực, khó có thể gánh vác được chức tổ trưởng mới, Mạc tổng là một người thông minh như vậy, làm sao có thể không hiểu lời ám chỉ của tôi?”
Giáo sư Ngưu thật sự là không thể nén giận được, “Chỉ như thế thì ai có thể hiểu được lời ám chỉ của cô, chắc chắn là cậu ấy nghĩ cô lo lắng mới nhậm chức có thể xảy ra chuyện gì rắc rối, nên mới uyển chuyển nói như vậy để chừa đường lui cho mình.”
“Mặc dù cậu ấy muốn thành quả, nhưng cũng không phải là người có ánh mắt nông cạn, nóng vội thì hỏng việc.”
“Cô muốn từ chối thì ít nhất phải nói rõ ràng, cậu ấy cũng không phải là con giun trong bụng cô, cô còn hi vọng lãnh đạo chủ động suy xét đến ý nghĩ, quan sát thánh ý của cô à!?”
Trịnh Cát An lạnh nhạt nghiêm mặt không nói chuyện.
“Được rồi, chuyện này tôi đi nói thay cô.” Giáo sư Ngưu hít thở sâu, cố gắng hồi phục lại cảm xúc, “Uổng phí cô và Mạc tổng là sinh viên cùng trường, về sau có việc gì thì cứ nói thẳng, đừng có lòng vòng đến phút cuối mới đổi ý.”
Giáo sư Ngưu đúng là không ngờ mình đề cử thăng chức cho Trịnh Cát An, lại có thể khiến cho trong lòng cô ta nảy sinh oán hận như thế.
Có lòng tốt nhưng lại không được người ta biết ơn, cái này cũng là trách ông, nên để ông đi giải quyết chuyện này vậy.
Trong lòng giáo sư Ngưu mệt mỏi không thôi, trước khi đi còn quay đầu lại, nói với Trịnh Cát An: “Thành quả nghiên cứu của chúng ta, trên pháp luật sẽ thuộc về tài sản của công ty, mà không phải tài sản riêng của cô, cho nên dù cuối cùng Mạc tổng quyết định để cô chuyển tổ, cô cũng phải làm việc cho tốt, nhất định không thể đi đường vòng.”
Trịnh Cát An buông lỏng tay mỉm cười, không nói.
Anh ta bất nhân thì tôi bất nghĩa, đừng ai nghĩ có thể coi cô ta như cái bánh bao.
Cùng lắm thì đi ăn máng khác thôi, thế giới to lớn, chỉ cần thật sự có khả năng, thì lo gì không có chỗ dung thân chứ!
Giáo sư Ngưu không hề chậm trễ, đi thẳng đến văn phòng của Mạc Thần Trạch.
Ông ta biết nhân phẩm của Mạc Thần Trạch tốt, sẽ không để việc này ở trong lòng, lại càng sẽ không vì vậy mà trong lòng ghi hận làm khó dễ Trịnh Cát An, cho nên mới dám dứt khoát như vậy.
Sau khi giải thích xong, giáo sư Ngưu thở dài, nói: “Hay là cứ để cô ta trở lại đi, dưa hái xanh không ngọt.”
Mạc Thần Trạch im lặng.
Giáo sư Ngưu đợi một lúc lâu, vẫn không được trả lời, hơi giật mình, bỗng nói: “Mạc tổng, hay là cậu làm thế này đi, dùng sức ôm lấy chính mình!”
“Giống như tôi này!” Nói xong, giáo sư Ngưu đan hai tay vào nhau, siết chặt ôm lấy chính mình.
Mạc Thần Trạch: “…”
Anh nhìn giáo sư Ngưu từ trên xuống dưới, ánh mắt phức tạp.
Giáo sư Ngưu vội vàng giải thích, “Động tác ôm lấy bản thân mình như vầy, có thể loại trừ cơn giận rất nhanh, là phương pháp vô cùng tốt! Cậu mau thử xem.”
Mạc Thần Trạch: “…”
Công ty đều nuôi một đám nhà khoa học kỳ quái gì vậy? Lúc kiểm tra sức khoẻ vào tháng sau, có cần thêm một mục kiểm tra tinh thần không nhỉ!
“Mặc dù tính tình Trịnh Cát An kỳ lạ, nhưng vẫn có bản lĩnh, để cô ta ở lại chỗ tôi cũng có thể ra sức cho dự án.”
Mạc Thần Trạch tiếp tục im lặng.
Giáo sư Ngưu có hơi lo lắng, hai tay đan vào nhau, ôm chặt chính mình, nói: “Mạc tổng, cậu có thể cho tôi một lời chắc chắn không, cậu không nói một tiếng nào như thế, trong lòng của ông già tôi thật sự rất hoảng sợ.”
Mạc Thần Trạch lại im lặng một lát, dựa vào lưng ghế, không trả lời giáo sư Ngưu luôn, mà hỏi lại ông ta: “Việc giao nhận công việc của Trịnh Cát An xong rồi à?”
Giáo sư Ngưu gật đầu.
Mạc Thần Trạch lại hỏi: “Không bỏ sót cái gì chứ?”
Giáo sư Ngưu càng nghe càng không hiểu: “Làm sao thế? Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?”
Bấy giờ Mạc Thần Trạch mới nhỏ giọng giải thích: “Có chuyện này tôi muốn nói cho ông biết, công ty đã quyết định khởi tố Trịnh Cát An về tội xâm phạm bí mật thương mại.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô ta sẽ bị phạt tù có thời hạn bảy năm, cũng sẽ bị phạt tiền.”
“Cho nên việc chuyển hay không chuyển tổ đã không còn quan trọng nữa, công ty sẽ huỷ hợp đồng lao động với cô ta.”
…
Sau khi giáo sư Ngưu rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc, đi đến phòng hút thuốc, ngây người ở bên trong khoảng một tiếng đồng hồ.
Ông ta đã cai thuốc thành công ba năm rồi, không ngờ lại thất bại trong gang tấc.
Giáo sư Ngưu nhớ tới nụ cười xinh đẹp trên mặt Trịnh Cát An khi cô ta mới vào công ty, nhớ tới lúc bọn họ tăng ca làm thêm giờ căng thẳng ngồi xổm đợi kết quả thí nghiệm, còn nhớ tới giọng hát lúc mọi người cùng nhau hát lúc liên hoan…
Bất tri bất giác, khóe mắt đã trở nên cay cay.
Giáo sư Ngưu điều chỉnh lại cảm xúc xong, như không có việc gì đi ra khỏi phòng hút thuốc.
Thông tin còn chưa công bố ra ngoài, vì Mạc tổng tín nhiệm ông ta nên mới có thể nói cho ông biết trước, cho nên ông ta không thể để lộ manh mối.
Giáo sư Ngưu trở lại văn phòng của mình, bắt đầu rà soát lại tài liệu từ đầu, nếu Trịnh Cát An thật sự làm loại chuyện vi phạm pháp luật đó, với khả năng của cô ta, rất có khả năng sẽ có phương án dự phòng.
Mạc Thần Trạch nói tin này cho giáo sư Ngưu trước cũng là có ý này, muốn trước khi rút dây động rừng, thăm dò nội tình của Trịnh Cát An, xem thử trong tay cô ta có nắm con át chủ bài nào không.
Giáo sư Ngưu cười tự giễu, nhớ tới trước đó không lâu Trịnh Cát An từng nói qua, sau khi nắm giữ kỹ thuật hạch tâm sẽ đi ăn máng khác, ấy thế mà ông còn kéo cái mặt già đi giúp cô ta chu toàn!
Máy tính trong tổ đều đã bị bịt lại hết cổng USB, chỉ có thể nối với mạng cục bộ, không thể nối với mạng internet bên ngoài, hơn nữa những tài liệu đặc biệt quan trọng đều chỉ lưu trữ bằng giấy, vì đề phòng bị lấy trộm.
Không ngờ, tên trộm lại ở trong chính nhà của mình.
Mỗi người ra vào khoa nghiên cứu đều sẽ trải qua việc kiểm tra an toàn, ngay cả bản thân tổng giám đốc cũng không ngoại lệ, dưới loại tình huống này mà Trịnh Cát An vẫn có thể mang thông tin đi, cũng coi như là lợi hại.
Giáo sư Ngưu lén lút ở lại chịu đựng cả đêm, trong lòng nặng nề, quả nhiên, ông ta đã tìm được con át chủ bài mà Trịnh Cát An đã lén giấu đi.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi mà vùi đầu vào trong tay, tâm trạng nặng nề đến mức thở không thông.
Cái Trịnh Cát An trộm đi chính là một phần số liệu thí nghiệm vô cùng quan trọng, không chỉ như vậy, cô ta còn huỷ bỏ số liệu ban đầu của công ty.
Cái thí nghiệm đó mất rất nhiều thời gian, số liệu khổng lồ, sử dụng rất nhiều thiết bị, trong đó có mấy thiết bị đặc thù còn là mượn từ phòng thí nghiệm quốc gia, nếu phải làm lại một lần nữa, sẽ phí một lượng lớn kinh phí và thời gian, có thể nói là sẽ làm cho kế hoạch của hạng mục thụt lùi ít nhất là ba năm!
Giáo sư Ngưu tức giận đến mức đỏ bừng hai mắt, ‘tim gan phèo phổi’ đều đau.
Ông ta không dám chậm trễ, lập tức nói tin tức này cho Mạc Thần Trạch.
Nhưng Mạc Thần Trạch lại không có tức giận như trong tưởng tượng của giáo sư Ngưu, mà là cười nhạo nói: “Quả nhiên là để lại hậu chiêu cho mình, thật không hổ là đàn chị.”
Giáo sư Ngưu đã bị tức đến mức có khí nhưng không có lực, nằm thẳng ở trên sàn nhà của văn phòng, “Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?”
Mạc Thần Trạch cười châm chọc, “Hai bút cùng vẽ, ở mặt ngoài thì thương lượng với cô ta, bỏ tiền mua tư liệu về.”
“Trong âm thầm, cô ta có thể trộm đi, thì tôi cũng có thể trộm về.”
Giáo sư Ngưu ấp úng trả lời, “Cũng chỉ có thể làm như thế thôi, may mà phát hiện sớm, không thì sẽ tổn thất nhiều hơn nữa.”
Phản ứng của Mạc Thần Trạch lại rất lạnh nhạt và bình tĩnh, “Cái này chứng minh mức độ an toàn của công ty có lỗ hổng, tôi đã bắt tay vào sửa sang lại.”
Giáo sư Ngưu nhắm mắt, xoa trán, “Là tôi phải xin lỗi công ty, không ngờ đề cử của tôi lại làm cho cô ta sinh ra oán hận lớn như thế.”
“Không phải lỗi của ông,” Mạc Thần Trạch lắc đầu, “Cô ta đã mua bán tình báo của công ty được vài tháng rồi, không liên quan tới lần điều chuyển cương vị này.”
Giáo sư Ngưu thở hắt ra, tắt điện thoại.
Mạc Thần Trạch xoa xoa viền mắt, tâm trạng phức tạp, anh vừa mới tiếp quản công ty không lâu đã xảy ra nguy cơ nghiêm trọng như vậy, nếu không xử lý tốt, bên Ban giám đốc của tập đoàn sẽ nổi lên sóng gió.
Nhưng càng lúc như thế này, thì càng không thể tự loạn trận tuyến.
Ánh nắng vào sáng sớm không tốt mấy, mấy ngày nay dùng mắt quá độ, khiến cho mắt trái khô khốc.
Mạc Thần Trạch xoay người đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, lấy ra một cái bát thuỷ tinh trong suốt.
Trong bát đựng bánh quy nhỏ với đủ loại kiểu dáng, hình dạng gì cũng có, có hoa có cỏ có động vật nhỏ, còn có Hổ Nha, bản thân anh, và cô gái nhỏ đã tự tay làm ra bánh bích quy nhỏ kia.
Đây là một món quà cảm ơn, cảm ơn anh đã lái xe rất xa đi cứu cô.
Mạc Thần Trạch chọn lên chọn xuống rồi cầm lấy một cái bánh bích quy hình hoa hướng dương nhét vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Rất ngon, bây giờ trong bát chỉ còn lại bánh bích quy hình Hổ Nha, bản thân anh, còn có Cố Tiểu Khả nữa.
Một nhà ba người chính là cần hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Hổ Nha phe phẩy cái đuôi nhu thuận ngồi xổm ở bên cạnh, ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn về phía bát của chủ nhân, rất tò mò xem anh đang ăn cái gì.
Mạc Thần Trạch cúi đầu nhìn nó, cười hỏi: “Nhóc cũng muốn ăn à?”
Hổ Nha: “Gâu!”
Mạc Thần Trạch cười xấu xa, nhặt từ trong bát ra ba cái bánh bích quy hình Hổ Nha, bỏ vào trong chén của chú ta, “Ăn đi.”
Hổ Nha cúi đầu nhìn nhìn, cứ có cảm giác bánh bích quy nhỏ nhìn hơi quen mắt, nhưng thơm quá đi, nên nó vẫn vui vẻ ăn.
Không lâu sau, trong bát của Mạc Thần Trạch cũng chỉ còn lại anh và Tiểu Khả.
Hổ Nha đáng thương, chính mình ăn sạch sẽ bản thân mình.
Bánh quy màu quýt, bên trong cho thêm cà rốt, cà rốt tốt cho thị lực.
Nghĩ đến đây, không biết thế nào, Mạc Thần Trạch lại xoa xoa con mắt khô khốc, bỗng nhiên ngực đau đớn.
Rất nhiều lời anh cũng không biết nói thế nào với Cố Tiểu Khả, muốn đối xử tốt với cô cũng không biết bắt đầu như thế nào.
Lấy điều kiện của anh, độc thân lâu như vậy, không có tý thực lực phũ phàng thì thật sự là không làm nổi đâu.
Rất muốn chăm sóc cho cô, để cho cô không thiếu cảm giác an toàn nữa.
Mạc Thần Trạch nhíu mày suy nghĩ rất lâu, vẫn bó tay không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể xin sự giúp đỡ của internet vạn năng, nhập vào:
[Làm thế nào để khiến cho bạn gái vui vẻ?]
Kết quả hiển thị– [Học từ chối trước sau đó lại cho đi]
Phía sau còn cho là tự thông minh mà giải thích: Cái gì mà ví dụ như đối phương rất thích một món quà hoặc muốn đi đến một chỗ chơi, vậy đầu tiên đừng đồng ý ngay, mà phải khéo léo từ chối trước đã, vậy thì lúc đó trong lòng đối phương có phải là sẽ không thoải mái không, nhưng nếu một ngày sau bỗng tặng cô ấy món quà đó hoặc là đồng ý đưa cô ấy đến chỗ mà trước đó từng không đồng ý, như vậy hiệu quả của sự ngạc nhiên và mừng rỡ sẽ hơn rất nhiều so với đồng ý ngay lúc đó.
Cái quái gì thế!
Mạc Thần Trạch tìm tiếp, xem cả nửa ngày, cuối cùng tìm được quyển sách tương đối bài bản—
[Là đàn ông phải biết, dùng bốn cách này để “lấy lòng” bạn gái của mình, bạn nhất định phải học được!]
Điều thứ nhất, dẫn cô ấy đi những nơi thú vị, thay đổi tâm trạng một lát!
Đề nghị này hình như không tồi, Mạc Thần Trạch khẽ gật đầu, Tiểu Khả vừa mới trải qua nguy hiểm, đúng là cần đi ra ngoài thả lỏng giải sầu, thay đổi tâm trạng.
Một điều này có thể tiếp thu.
Đúng lúc hôm nay là cuối tuần, Mạc tổng sấm rền gió cuốn lập tức gửi WeChat cho Tiểu Khả, không dám mời thẳng, mà lợi dụng Hổ Nha để giương đông kích tây.
Đi chỗ nào thì Cố Tiểu Khả sẽ thích nhỉ?
Mạc Thần Trạch nghĩ nghĩ, đột nhiên nhanh trí.
[Đại Mạc]: [Chào buổi sáng, có thể nhờ em giúp một việc không?]
Cố Tiểu Khả đang đánh răng, thấy WeChat của nam thần gửi đến, không cần súc miệng đã quay đầu, lập tức trả lời anh.
[Cô giáo]: [Tất nhiên là được rồi, anh nói đi.]
Sau khi gửi xong thì vô cùng tập trung chờ đợi, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc, Mạc Thần Trạch trả lời lại sau một giây.
[Đại Mạc]: [Hôm nay tôi muốn dẫn Hổ Nha đi vườn thú chơi, nhưng sợ nó ở chỗ nhiều người sẽ mắc chứng lo âu, cho nên muốn mời em đi cùng.]
Giờ phút mấu chốt, dùng Hổ Nha làm công cụ chính là lựa chọn tuyệt vời.
[Cô giáo]: [Được, khi nào thì xuất phát?]
Toàn bộ thời gian trả lời tin nhắn, Cố Tiểu Khả đều nín thở, sau khi nhập chữ xong thì ngẩng đầu, thấy ánh mắt phát sáng của chính mình trong gương, khóe miệng mỉm cười.
Bên Mạc Thần Trạch cũng lập tức nhập chữ, viết xuống “Mười phút sau”, nghĩ nghĩ, cảm thấy con gái sửa sang tốn thời gian hơn, cho nên đặc biệt tri kỷ mà cho thêm chút thời gian nữa.
[Đại Mạc]: [Mười lăm phút sau, tôi lái xe qua nhà em đón em.]
Cố Tiểu Khả: “!!!”
Nhanh như thế, cô còn muốn trang điểm thật đẹp nữa mà, nhưng nam thần đã xác định thời gian cả rồi, cô cũng không muốn đổi, chỉ có thể đồng ý.
[Cô giáo]: [Được.]
Mạc Thần Trạch tắt điện thoại, bắt đầu chuẩn bị thức ăn và nước cho Hổ Nha, còn có cả xẻng xúc phân và các đồ dùng cần thiết, tất cả đều nhét vào trong balo của nó, sau đó quay đầu lại…
Hổ Nha đang làm tổ trong cái ổ thơm ngào ngạt mà ngủ tiếp, vẻ mặt kia, đang ngủ rất là ngon.
Mạc Thần Trạch – ‘con sen’ không hề có tình người nào, không hề do dự một giây, chân dài bước, hai bước đi qua ôm chú chó lên, lắc lắc.
Hổ Nha mơ mơ màng màng mở đôi mắt to ngây thơ: “…”
Sao thế!? Động đất à!?
Mạc Thần Trạch cũng không giải thích, động tác nhanh nhẹn đeo balo vào cho chú, sau đó bế nó đi ra gara.
Đến tận lúc được sắp xếp ngồi vào xe, tinh thần của Hổ Nha vẫn chưa hồi phục lại.
Nhóc con đột nhiên nhớ đến chương trình tivi ngày hôm qua đã từng xuất hiện chợ chó, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chủ nhân, giống như là cuối cùng quyết định quyết tâm phải bán chó nhỏ đáng thương đi vậy!
[Tui không muốn aaaaa–]
Hổ Nha tru lên chống cự, bốn cái móng vuốt nhỏ siết chặt lấy cái dây an toàn, sống chết không chịu thả.
Mạc Thần Trạch mỉm cười, “Hổ Nha, nhóc vui vẻ như vậy cơ à?”
Một cô gái vừa rời giường, chỉ cho cô thời gian mười lăm phút, thật sự là quá nhanh rồi.
Cố Tiểu Khả đôn sức nhảy dựng lên, lấy ra tốc độ lúc tập hợp khẩn cấp trong huấn luyện quân sự mà nhanh chóng rửa mặt thay quần áo sửa sang bản thân, xách túi lên xông ra ngoài.
Vội vàng chạy đến cửa, nâng tay nhìn đồng hồ, còn một phút, Cố Tiểu Khả thở hổn hển, vỗ ngực, cố gắng bình phục lại hô hấp.
Kết quả chỉ thở một lát đã thấy một chiếc SUV màu đen đang chạy từ xa đến.
Dáng người cao gầy của Cố Tiểu Khả đứng ở ven đường, tóc đen buộc lên đơn giản, ánh mặt trời màu vàng rơi đầy trên ngọn tóc.
Mạc Thần Trạch ngây người, sau đó mới hạ cửa kính xe xuống, khẽ cười chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Cố Tiểu Khả lập tức chào hỏi lại: “Chào buổi sáng —”
Bởi vì quá căng thẳng, giọng bị vỡ ra luôn.
Hiện trường bỗng im lặng mất ba giây.
Tai của Cố Tiểu Khả nhanh chóng biến thành màu đỏ, rũ đầu xuống hơi trốn tránh, thấy vẻ mặt hoảng sợ cầm đai an toàn mà run rẩy của Hổ Nha, còn thường lắc lắc đầu, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới tưởng tượng của chính mình.
Sau khi Cố Tiểu Khả ngồi vào chỗ, cố gắng chào hỏi với Hổ Nha ở phía sau, trên mặt một vẻ ung dung bình tĩnh, giống như việc vỡ giọng cái gì đó, chưa từng xảy ra.
“Hổ Nha, cậu làm sao vậy?”
Hổ Nha tủi thân chui vào trong lòng cô giáo, ôm cổ của cô, không ngừng ngao ô ô âm thầm cáo trạng:
[Chủ nhân định bán tui, tối hôm qua đã cho tui xem chương trình tivi trước rồi, cái chợ chó kia rất đáng sợ, đáng sợ lắm luôn! Không ngờ hôm nay lại thật sự quyết định, quyết tâm phải bán tui đi rồi!]
[Anh ta còn muốn thừa dịp tui đang ngủ, ôm tui lên bỏ chạy đó!]
[Sợ tui tự mình chạy về nhà, còn phải lái xe đi, muốn bán tui đi rất xa! Để tui không tìm được đường về nhà!!!]
Đúng là có chứng có cứ, vô cùng logic.
Cố Tiểu Khả: “…”
Cô nhịn cười giải thích thay nam thần: “Hôm nay chúng ta đi vườn bách thú chơi, có vui không?”
Lúc này chú chó chăn cừu Đức mới thở phào nhẹ hõm, cả cơ thể kéo căng mới thả lỏng xuống.
[Thế à, không phải là muốn bán tui à, phù— đúng là hù chết tui rồi!]
[Có điều cô giáo à, vườn bách thú là cái gì thế?]
“Cậu tới rồi sẽ biết thôi.”
Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả trò chuyện với Hổ Nha rất vui vẻ, cười hỏi cô: “Đã ăn sáng chưa?”
Cố Tiểu Khả thành thật lắc đầu.
Mạc Thần Trạch tạm dừng xe ở ven đường, xuống xe lấy đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn từ trong cốp sau ra, đặt vào tay Cố Tiểu Khả.
“Ăn chút đồ ăn vặt trước đi, đợt lát nữa chúng ta cùng đi ăn sáng.”
[Là đàn ông phải biết, dùng bốn cách này để “lấy lòng” bạn gái của mình], điều thứ hai— Lấy lòng cô ấy bằng đồ ăn!
Cố Tiểu Khả nhìn chằm chằm ba cái túi to ở trong lòng, bên trong đúng là có đủ loại đồ ăn vặt, có đồ nhập khẩu có hàng nội địa, chua cay mặn ngọt đắng vị gì cũng có, còn có đủ loại đồ uống.
Mạc Thần Trạch giả vờ xem điện thoại mở hướng dẫn định vị chỗ của vườn bách thú, khoé mắt lén liếc nhìn Cố Tiểu Khả.
Trong lòng nghĩ đến điều số ba của [Là đàn ông phải biết, dùng bốn cách này để “lấy lòng” bạn gái của mình] là thường xuyên tạo bất ngờ nho nhỏ cho bạn gái của bạn!
Cho nên Mạc Thần Trạch cầm lấy cốc giữ nhiệt trên tay, mở nắp ra, đưa cho Cố Tiểu Khả: “Buổi sáng dậy phải uống nhiều nước ấm.”
Cố Tiểu Khả sửng sốt: “Đây là… Cốc của anh à?”
Mạc Thần Trạch hiểu được phải giả vờ mơ hồ, đương nhiên nói: “Ừ, làm sao thế? Kỷ tử em tặng tốt lắm, mỗi ngày tôi đều dùng pha trà, mùi vị không tệ, em nếm thử xem?”
Cố Tiểu Khả chần chừ, nhận lấy cốc giữ nhiệt uống một ngụm.
Đúng là rất ngọt, uống rất ngon, không nhịn được, lại uống thêm một ngụm nữa.
Sau đó cái tai âm thầm đỏ lên.
Mạc Thần Trạch thấy cô đã nhận lấy rồi, xoay người nghiêm túc lái xe, đi còn cẩn thận nghiêm túc hơn cả lúc thi bằng lái luôn, vô cùng ổn định, khiến cho việc ngồi xe trở thành một loại hưởng thụ cao nhất.
Hai người ăn sáng xong thì đi vào vườn bách thú, sau khi dừng xe phải đi bộ qua hai cái đèn giao thông ở giao lộ mới đến cửa vào của vườn bách thú.
Cố Tiểu Khả chăm chú dắt Hổ Nha, dịu dàng nói với nó: “Hổ Nha ngoan, đi ở bên cạnh tôi đừng chạy lung tung nhé, qua đường rất nguy hiểm.”
Mạc Thần Trạch nhớ tới điều thứ tư trong [Là đàn ông phải biết, dùng bốn cách này để “lấy lòng” bạn gái của mình]—
Cần làm nũng với bạn gái của bạn.
Anh đang muốn mở miệng, kết quả ấn đường bỗng giật giật, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng lúc chờ đèn đỏ ở trên đường dành cho người đi bộ, nói với Cố Tiểu Khả:
“Bé lừa đảo tình yêu, tôi hỏi em này, lương tâm của em ở đâu vậy?”
Cố Tiểu Khả: “…”
Vẻ mặt của cô chấn động: “Hả? Anh nói gì cơ?”
Yết hầu của Mạc Thần Trạch hơi chuyển động lên xuống, anh trả lời: “Qua đường rất nguy hiểm, em lại chỉ quan tâm Hổ Nha, hoàn toàn không liếc mắt nhìn tôi lấy một cái.”
Đúng lúc ấy đèn xanh sáng lên.
Cố Tiểu Khả cạn lời nhìn về phía nam thần, khó khăn nói: “Đi thôi?”
Mạc Thần Trạch chững chạc đàng hoàng trả lời: “Đi cái gì mà đi, tôi không đi, trừ khi em cũng dắt tay tôi.”