[Sáng Tác] Nhạc Tàn Người Cũng Tan - Chương 14
Đọc truyện [Sáng Tác] Nhạc Tàn Người Cũng Tan Chương 14 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Sau đó hắn gọi cô hầu thường chuẩn bị đồ cho Hạ Hạ vào thay đồ cho cô rồi gọi bác sĩ đến băng vết thương.
Hơi thở hắn gấp gáp, hai hàm răng nghiến lại khi thấy bộ ngực của cô bị đánh đỏ tấy lên.
“Khốn kiếp!”
Nhất Quân bước xuống nhà, trên tay hắn là một chiếc roi mây vuốt mảnh, Hồng Hoa trông thấy thì bò lết tiến lại ôm lấy chân hắn mà van xin.
“Cậu chủ, tha cho em, em xin cậu!”
Mọi người xung quanh chứng kiến, có cả ba cô ả kia đều nuốt nước bọt nén đi lo sợ.
Nhất Quân vụt roi, tiếng chát vút ngọt bén, Hồng Hoa đau đớn lùi lại ôm lấy cánh tay.
“Giữ chân cô ta lại!”
Liền đó hai tên vệ sĩ túm lấy chân cô ta giữ lại, Nhất Quân nhịp nhịp chiếc roi tên tay hỏi ả ta.
“Cô được phép vào phòng tôi?”
“Cậu…em…em không dám, em chỉ muốn dạy cô ấy biết cách hầu hạ cậu…”
Nhất Quân tỏ vẻ kinh ngạc.
“Dạy? Người của tôi cần cô dạy!”
“Cậu…em sai rồi…”
Từng tiếng roi vụt vào đôi chân Hồng Hoa, ả ta đau đớn nhưng không kháng cự được vì bị giữ lại, ánh mắt quay sang nhìn ba cô kia cầu khẩn.
“Cứu tôi với…”
Nhưng bây giờ ba cô ả kia có ăn gan hùm cũng chẳng dám chạy vào can ngăn, cả ba co rúm ái ngại nhìn Hồng Hoa.
Nhất Quân hả cơn giận, hắn bóp lấy chiếc cổ mảnh dẻ của cô ả, ngỡ rằng chỉ một cái lắc tay thì chiếc cổ ấy sẽ bị gãy đôi.
Giọng Hồng Hoa đứt quãng.
“Cậu…cậu…Nhất Quân…tha cho…em, em sẽ…nghe…!lời cậu…”
Bàn tay hắn ngưng dùng sức lực, môi hắn nhếch lên độc ác.
“Muốn tôi tha?”
“Vâng…em sẽ làm mọi thứ cậu muốn!”
Nhất Quân buông cổ cô ta ra, tuột sợi dây nịt rồi nói.
“Cô làm trước mặt mọi người, tôi sẽ nghĩ lại!”
Gương mặt Hồng Hoa và cả mọi người đều biến sắc, tuy là một cô ả điếm sẵn sàng phục vụ bất cứ ai và mọi lúc.
Nhưng bắt cô ta làm trước mọi người như vậy thì…
Hắn nhẹ giọng nhắc lại.
Hồng Hoa nhìn mọi người một lượt, có vài người quay mặt bỏ đi, cả ba cô ả kia cũng kéo nhau đi mất.
Lần đầu tiên trong đời cô ta thấy tủi nhục như vậy, nhưng nếu phản kháng e là sẽ chết.
Đôi tay run run chạm vào vùng hạ bộ của Nhất Quân, ngón tay vừa chạm vào khóa kéo đã bị hắn đạp văng ra sau, cú đạp khiến lồng ngực của cô ta đau đớn thở không ra hơi.
“Bẩn thỉu! Tống cổ cô ta cùng ba con đàn bà kia ra khỏi đây ngay!”
Vết thương trên cánh tay Hạ Hạ đã được xử lý, ngoài ra bác sĩ còn kê thêm ít thuốc giảm đau và thuốc bổ.
Nhất Quân ngồi bên chiếc bàn nhìn ông bác sĩ, mỗi khi miếng băng gạc chấm vào vết thương thì hắn lại thấy nét mặt cô nhăn lại đau đớn.
“Bác sĩ Trung, ông nhẹ tay thôi!”
“Vâng cậu Nhất Quân!”
Sau khi mọi việc xong xuôi, ông bác sĩ nói chuyện với Nhất Quân.
“Vết thương không quá sâu, nhưng có vẻ cô ấy bị kiệt sức, nên để cô Hạ Hạ nghỉ ngơi nhiều hơn!”
Nhất Quân nhận lấy thuốc, rồi gọi người tiễn ông bác sĩ.
Hắn tiến lại chiếc giường, bên cạnh là bình truyền dịch đang nhỏ từng giọt chậm rãi.
Đưa tay vuốt lấy gương mặt đang nằm đó, Hạ Hạ khẽ quay đầu sang hướng khác.
Nhất Quân hơi khó chịu, nhưng vì sao khi này hắn lại không nỡ nổi giận với cô.
“Chẳng phải chỉ cần cô nghe lời tôi, thì sẽ không ai dám động vào cô cả!”
Nhật Nam từ nước X trở về, cậu nhìn khắp nhà không thấy Hạ Hạ thì chột dạ, đi hỏi một người hầu thì nghe được tình hình của cô.
Nhật Nam thảng thốt.
“Cô ấy bị thương sao?”
Cậu ấy không cần biết rõ câu chuyện, đã xông vào chất vấn Nhất Quân tại nhà ăn.
“Tên khốn nhà anh, anh định hành hạ cô ấy đến bao giờ hả?”
Nhất Quân điềm tĩnh ngước mắt nhìn Nhật Nam.
“Cậu quan tâm hơi quá rồi đó, Hạ Hạ là người phụ nữ của tôi, không cần cậu để tâm đâu!”
“Anh…tôi muốn gặp Hạ Hạ!”
Đặt chiếc thìa xuống, Nhất Quân nhận lấy bát cháo yến được người hầu nấu riêng cho Hạ Hạ đem lên phòng.
Nhật Nam bực dọc nhắc lại lời vừa nãy, Nhất Quân không trả lời, hắn đi thong thả lên lầu rồi khóa trái cánh cửa.
Hạ Hạ ngồi dậy, cô nhìn vết thương trên cánh tay, mũi kim truyền dịch vẫn còn.
Đôi mắt cô u ám nhìn ra bên ngoài, đã hơn một ngày cô không rời phòng, mọi việc đều có Nhất Quân lo liệu.