Sở thiếu quay đầu ngày ngày ăn vả - Chương 45
Đọc truyện Sở thiếu quay đầu ngày ngày ăn vả Chương 45 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả – Chương 45 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả – Lệ Xuân Xuân mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Không cam tâm để Thẩm Vân Hạ đuổi khỏi phòng, Sở Mộ Bạch một lần nữa quay lại. Mở cửa đi vào, anh đánh thức cả hai đứa trẻ vừa mới bước vào giấc ngủ.
“Anh còn tới đây làm gì nữa?”
“Đương nhiên là thăm con rồi.” Sở Mộ Bạch hùng hồn nói, cứ thế bước về phía hai đứa nhỏ Tiểu Thành và Tiểu Nặc.
Không tin vào những gì Sở Mộ Bạch nói, Thẩm Vân Hạ tiếp tục ngăn cản anh bước tới gần.
“Tôi cảnh cáo anh, anh tuyệt đối không được làm hại hai đứa nó. Có gì thì nhắm vào tôi đây này!”
Thẩm Vân Hạ hùng hồn tuyên bố, ánh mắt sắc lạnh không một nỗi lo sợ.
“Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, làm sao tôi có thể làm hại bọn nhỏ chứ?” Sở Mộ Bạch nói, giọng điệu ôn hòa hơn ngày thường. Đối diện với Thẩm Vân Hạ, cảm giác chán ghét trong lòng anh cũng dịu bớt đi.
“Nhưng mà…”
“Để tôi xem nào!”
Mặc cho Thẩm Vân Hạ tiếp tục ngăn cản, Sở Mộ Bạch đẩy nhẹ cô sang một bên, tiến lại gần hai đứa trẻ.
“Ngồi im nhé, để bố xem chút!”
Cởi nhẹ lớp áo của hai đứa trẻ ra, Sở Mộ Bạch tận mắt nhìn thấy vết thương của con ở khoảng cách gần, liền đau xót thay. Chúng chỉ là những đứa trẻ nhỏ, tại sao lại có kẻ ra tay tàn ác như thế chứ. Nhớ lại gương mặt của Thẩm Vân Hạ lúc đó, anh hiểu vì sao cô lại tức giận như vậy rồi. Một người ít tiếp xúc với bọn trẻ như anh còn thấy khó chịu, huống chi là Thẩm Vân Hạ, mẹ ruột của chúng.
“Có đau không con?”
Ngồi bên cạnh, Thẩm Vân Hạ chứng kiến tình cảm mà Sở Mộ Bạch dành cho hai đứa nhỏ nên cũng yên tâm phần nào. Cô cứ tưởng anh sẽ nghe lời Joyce, làm khó dễ bọn chúng nhưng không ngờ người máu lạnh như anh ta cũng có lúc thể hiện mặt tốt của mình.
“Dạ có!”
Được bố hỏi thăm, Tiểu Nặc làm nũng, nhảy vào lòng Sở Mộ Bạch thân thiết hẳn ra. Nhìn cảnh mấy bố con vui vẻ bên nhau, Thẩm Vân Hạ bật cười nói: “Làm như thân thiết lắm vậy.”
Cũng giống như Tiểu Nặc, Tiểu Thành nhảy bổ vào lòng Sở Mộ Bạch. Tuy nhận được tình cảm từ hai đứa con nhưng Sở Mộ Bạch không dám ôm chặt, sợ đụng vào vết thương khiến chúng đau. Nhìn thấy con mình ra nông nỗi này, Sở Mộ Bạch vừa xót xa vừa giận Joyce.
Một lúc sau, cả Tiểu Thành và Tiểu Nặc liền ngủ say trong vòng tay của Sở Mộ Bạch, anh cẩn thận đặt chúng nằm xuống giường. Lúc này, Thẩm Vân Hạ đã ngủ quên lúc nào không hay, còn gật gù trên ghế.
“Ngủ rồi sao?”
Sở Mộ Bạch tiến lại gần, khẽ động vào người Thẩm Vân Hạ nhưng cô không trả lời. Ngó ngang ngó dọc, thấy trời đã khuya, anh bế cô lên giường, nằm cạnh hai đứa con. Sau khi kéo chăn lên đắp ngang người cho cô, Sở Mộ Bạch lặng lẽ rời khỏi đó, đóng cánh cửa lại.
Trở về phòng, Sở Mộ Bạch dự định rằng sáng mai dậy anh sẽ hỏi tội Joyce, cảnh cáo và bắt cô phải nhận lỗi. Tuy nhiên, Joyce không để cho mình rơi vào thế yếu, bèn nghĩ ngay ra cách ứng phó.
Mặt trời còn chưa lên, Joyce đã ôm bụng nằm trên giường quằn quại khiến Sở Mộ Bạch thức dậy. Thấy vẻ mặt cô nhăn nhó, anh hỏi: “Em bị sao vậy?”
“Em đau bụng quá, chắc… chắc bị động thai rồi.”
“Đợi chút, để anh đưa em tới bệnh viện.”
Thuận lợi qua mặt Sở Mộ Bạch, Joyce mừng thầm trong bụng. Sau khi được anh đưa tới bệnh viện, Joyce cố gắng nằm lại bệnh viện để thoát nạn. Trong căn phòng ngập tràn mùi thuốc khử trùng, dù đang giận nhưng Sở Mộ Bạch vẫn ân cần hỏi han cô: “Em thấy trong người sao rồi?”
“Em đỡ hơn rồi. Em nghĩ phải ở lại đây vài ngày cho an toàn.”
“Ừm, anh biết rồi.”
Cùng lúc đó điện thoại vang lên, Sở Mộ Bạch đi ra ngoài nghe máy. Joyce thở phào nhẹ nhõm, mừng vì chuyện đã qua. Lúc sau, khi Sở Mộ Bạch quay lại, anh nói có việc phải xử lý gấp nên đi trước, Joyce càng thấy thoải mái tinh thần hơn hẳn.
“Thẩm Vân Hạ, có trách thì trách cô ngu ngốc thôi.”