Sở thiếu quay đầu ngày ngày ăn vả - Chương 27
Đọc truyện Sở thiếu quay đầu ngày ngày ăn vả Chương 27 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả – Chương 27 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả – Lệ Xuân Xuân mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Lời lẽ có phần khẩn thiết của bà Ân Hiểu Cầm cũng không thể làm dịu đi sự khó chịu của Sở Mộ Bạch khi thấy bóng dáng của Thẩm Vân Hạ ở nhà mình. Mặc cho đôi mắt bà có phần ửng đỏ, anh vẫn không mảy may cảm động. Vì cho rằng tất cả là chủ ý của cô, anh ngang nhiên lôi Thẩm Vân Hạ vào phòng đọc sách, cử chỉ vô cùng mạnh bạo.
Cánh cửa đóng sầm lại, không gian chỉ còn hai người họ.
“Nói đi! Chuyện này là sao?”
Giương đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vết tàn nhang của cô, anh lên tiếng hỏi. Cổ tay bị Thẩm Vân Hạ bị nắm chặt tới khiến cô đau đớn mà nhăn mặt:
“Anh buông tay tôi ra, đau.”
Trong vô thức, anh không biết hành động của mình lại khiến cô nảy sinh phản ứng như thế. Ở thời điểm hiện tại, có lẽ vì muốn biết đầu đuôi ngọn ngành chuyện này nên Sở Mộ Bạch quên mất cô cũng là một người phụ nữ yếu đuối, cũng biết đau.
“Rốt cuộc thì cô có kế hoạch gì hả? Tôi nói cho cô biết, khôn hồn thì mau rời khỏi đây, không thì đừng trách tôi tàn nhẫn.”
“Buông tôi ra!”
Thẩm Vân Hạ dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế của anh ta. Xoa xoa cổ tay một chút, cô trừng mắt nói:
“Chuyện này là do mẹ anh muốn, không phải chủ ý của tôi.”
“Cô nói dối.”
Từ sâu trong tiềm thức, Sở Mộ Bạch chưa giờ cho rằng Thẩm Vân Hạ là một cô gái tốt. Từ lúc nào cô lại ngoan ngoãn và nghe lời như vậy. Từ chuyện sinh con đến việc danh chính ngôn thuận vào nhà họ Sở, tâm tư của cô cũng không phải dạng vừa.
“Lúc nãy anh không nghe mẹ anh nói sao? Chẳng lẽ lời bà ấy nói không đáng tin?”
Đứng đối diện với Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ vẫn không thể hiểu nổi người đàn ông này. Mọi chuyện đã rõ như ban ngày thế kia, hà cớ gì anh còn phải tìm cô để đối chất. Chẳng lẽ nghi ngờ cô vốn là bản tính của anh sao?
Dù cho Thẩm Vân Hạ có ra sức giải thích thế nào, Sở Mộ Bạch cũng không tin. Tiến sát lại gần cô, anh nâng cằm Thẩm Vân Hạ lên rồi nói: “Cô muốn dùng cách này để tiếp cận tôi sao? Đừng có mơ. Mau từ bỏ cái ý định đó đi. Tôi nói cho cô biết, chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Tùy anh, muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Lời cần nói cô cũng đã nói xong, chẳng có lý do gì để tranh luận tiếp với Sở Mộ Bạch nữa. Một khi người ta đã không muốn tin, bản thân cô có nói trăm ngàn lần của vô ích. Lướt qua người anh, cô định đi về phía cửa thì bị anh giữ lại:
“Khoan đã, chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong.”
“Tôi không còn gì để nói với anh cả. Buông ra!”
Thẩm Vân Hạ dứt khoát rời khỏi Sở Mộ Bạch, cứ thể đi thẳng ra ngoài. Cho dù là bốn năm trước hay bây giờ, Sở Mộ Bạch vẫn không hề thay đổi. Nếu không phải vì hai đứa con, cô cũng chẳng muốn dây dưa với anh làm gì. Cuộc đời của một người phụ nữ không nhất thiết phải gắn với một người đàn ông nhưng con cái thì không thể bỏ. Vì Tiểu Thành, Tiểu Nặc, cô bắt buộc phải lưu lại nơi này.
Thẩm Vân Hạ vừa rời khỏi phòng sách của Sở Mộ Bạch chưa bao lâu, Sở Mộ Nhiên đã mở cửa đi vào.
“Anh!”
Nghe có tiếng gọi, Sở Mộ Bạch chậm rãi quay đầu lại, thở ra một hơi dài thườn thượt. Sắp tới, anh muốn đón tình nhân của mình là Joyce về nước để tiện qua lại, sự xuất hiện của Thẩm Vân Hạ trong căn nhà này chính là một chướng ngại vật cho mối quan hệ của hai người họ.