Siêu cấp đại gia - Chương 173
Đọc truyện Siêu cấp đại gia Chương 173 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Siêu Cấp Đại Gia – Chương 173 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Siêu Cấp Đại Gia – Thẩm Lãng (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Advertisement
“Tôi gọi món tôm rim cay và cua cay, nếu không tin thì đi xem thử đi!”
Thẩm Lãng cũng không phải là thánh mẫu, có thù tất oán, chuyện này nhất định không được cho qua như thế.
“Thưa anh, đây là nước gì ạ?”
Lúc này, chủ nhà hàng hải sản nhìn thấy chai nước khoáng trên bàn, anh ta cảm thấy hình như đã thấy ở đâu đó rồi.
Sau đó, anh ta lại nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng màu xanh lam trên bàn, sống lưng bỗng nhiên lạnh toát.
“Tôi gọi nồi hải sản và nước từ bên ngoài. Nói thật, nếu không phải vì thái độ không tốt của người phục vụ, tôi sẽ không gọi món từ bên ngoài. Phục vụ của anh không tốt, vậy tại sao tôi phải để anh kiếm tiền của tôi!”
Thẩm Lãng nghiêm nghị nói thẳng với chủ nhà hàng hải sản.
Chủ nhà hàng hải sản biết được sự thật, lập tức nghiêm mặt nhìn người phục vụ, lạnh lùng nói: “Tiểu Vương, cậu thật quá đáng, còn dám nói dối tôi sao?”
Advertisement
“Ông chủ, tôi… tôi không…” Tên phục vụ chột dạ nói.
“Còn nói không sao? Cậu không biết nếu làm như vậy sẽ gây tổn hại nhiều đến danh tiếng của tiệm chúng ta sao?” Chủ nhà hàng hải sản nghiêm khắc trách mắng.
“Ông chủ, xin hãy bình tĩnh, đừng nóng giận. Chỉ là một chuyện nhỏ, không cần làm lớn như thế, tôi sẽ giải quyết tốt.” Người phục vụ trả lời một cách hờ hững.
“Cậu có thể giải quyết sao? Cậu hoàn toàn không có năng lực này! Cậu có biết nước người ta uống là gì không? Modigliani Ice Spring, sản xuất từ đảo Fiji, được bán với giá tám mươi đô la một chai đấy!” Chủ nhà hàng hải sản có phần hiểu biết hơn.
“Modigliani là gì? Ông chủ, đừng có trêu chọc tôi, cái tên này nghe có vẻ giống như đồ nhái vậy.” Người phục vụ không tin.
“Cậu nghĩ nó là đồ nhái vì cậu không có chút kiến thức nào đấy! Đây là một trong những loại nước khoáng đắt nhất đấy. Cho dù có tiền, cậu cũng không có cửa để mua đâu. Chỉ có thành viên VIP của Century Blue Card mới có thể thưởng thức thôi.” Ông chủ giảng giải với vẻ mặt nghiêm túc.
Anh ta may mắn được tham gia một bữa ăn tối trong ngành dịch vụ ăn uống ở thủ đô, nghe mấy người trùm sỏ về ngành ăn uống nói chuyện với nhau về mấy loại nước này.
Nó chỉ chênh lệch một chút so với giá thật, vì đây là loại S trong số các suối băng ở Modigliani, nước này được lấy từ một số suối có chất lượng nước tốt nhất ở Fiji.
Ông chủ có thể nhận ra nước từ suối băng ở Fiji là đã rất tốt rồi.
“Cái đó… ông chủ, Century Blue Card là gì?” Lần đầu tiên người phục vụ thấy ông chủ tức giận như vậy.
Advertisement
“Hỏi nhiều chi vậy, mau xin lỗi vị này đi!”
“Xin lỗi? Cái này…”
Người phục vụ rất xấu hổ, cậu ta cảm thấy có phải ông chủ có nhầm lẫn gì rồi không, đối phương chỉ là một người từ một xứ nhỏ bé tới, còn không ăn nổi hải sản, sao bây giờ lại được kính nể như thế này?
Bốp!
Người phục vụ chưa kịp hiểu thì bị chủ nhà hàng hải sản tát vào mặt.
“Ngay lập tức xin lỗi quý ông này và phải thể hiện sự chân thành đầy đủ, nếu không cửa hàng của chúng ta sẽ đóng cửa đấy!”
“Ông chủ, thật hay giả vậy? Có nghiêm trọng như vậy không?”
“Thằng khốn! Tao ăn no rửng mỡ nói đùa với mày à?”
Người phục vụ nghe vậy cuối cùng cũng tin, xem ra mọi chuyện hết sức nghiêm trọng, cậu ta có mắt như mù, đã chọc tới mấy ông lớn rồi!
“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu ta, lập tức sa thải cậu ta, nếu không nhà hàng này chờ bị đóng cửa đi!”
Người lớn thì không thể làm chuyện bất chấp hậu quả, nếu làm sai thì tự mình phải gánh chịu!
“Vâng, thưa anh, yên tâm, cậu ta đã bị sa thải và tiền lương hàng tháng của cậu ta sẽ bị trừ!”
Khi chuyện này xảy ra, chủ nhà hàng hải sản cũng rất tức giận, anh ta cảm thấy tên phục vụ Tiểu Vương này đúng là một tai họa, suýt nữa thì liên lụy đến nhà hàng hải sản, loại người này đáng phải ở dưới đáy xã hội cả đời.
Xử lý xong chuyện này, Thẩm Lãng yên lặng đợi Lâm Nhuyễn Nhuyễn từ phòng vệ sinh đi ra.
Nhà hàng hải sản đã trở lại như bình thường, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.
Thẩm Lãng nắm tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi về phía khách sạn.
Lúc này, lẽ ra Thẩm Lãng có thể dùng Century Blue Card để yêu cầu quản lý lái xe đưa họ trở về khách sạn, nhưng Thẩm Lãng thích cảm giác chỉ có anh và Lâm Nhuyễn Nhuyễn ở bên nhau.
Ở bên cạnh Lâm Nhuyễn Nhuyễn, anh có thể cảm nhận được sự yên tĩnh trong lành, như cánh chim hải âu đang bay, đang tìm kiếm một bến cảng ấm áp.
Trở lại khách sạn, trong phòng riêng của mình, Thẩm Lãng nhận được một cuộc gọi từ Mộc Hồng Diệp.
Thời gian sắp đến rồi, nhiệm vụ thử thách cấp độ thứ ba sẽ sớm được bắt đầu.
“Anh Thẩm, nhiệm vụ thử thách cấp ba sẽ bắt đầu vào ngày mai. So với cấp hai, độ khó sẽ tăng lên rất nhiều.” Giọng nói dịu dàng của Mộc Hồng Diệp vang lên.
“Khó khăn thể hiện ở phương diện nào?” Thẩm Lãng hỏi.
“Lần này không chỉ tiếp quản công ty của gia tộc quyền lực, mà còn phải nuốt chửng công ty của những gia tộc khác.” Mộc Hồng Diệp nhẹ nhàng trả lời.
“Được, còn có yêu cầu nào khác không?” Thẩm Lãng lại hỏi.
“Bác Thẩm có ý bảo anh quản lý tốt công ty mà anh tiếp quản và chú ý đến hành động của Thẩm Tư Nguyên. Anh ta có thể cố tình rình rập và can thiệp vào nhiệm vụ của anh đấy.” Mộc Hồng Diệp nói.
“Lại là con chó Thẩm Tư Nguyên này. Tôi muốn xem cậu ta có thể làm được gì!” Thẩm Lãng biết Thẩm Tư Nguyên đã thèm muốn thân phận người thừa kế của mình từ lâu.
Bây giờ anh đã đến thủ đô rồi, sắp bắt đầu nhiệm vụ thử thách cấp ba, đương nhiên Thẩm Tư Nguyên không thể ngồi yên được, cậu ta nhất định sẽ ngáng đường và gây áp lực cho Thẩm Lãng.
“Anh Thẩm, phần thưởng cho nhiệm vụ thử thách cấp hai đã được phân phát vào trưa hôm nay, nhưng vì vật phẩm này quá lớn, có lẽ anh nên đến sân bay để nhận.” Mộc Hồng Diệp nói.
Cái gì? Quá lớn? Còn phải đến sân bay?
Nếu đó là siêu xe hay thứ gì đó, chỉ cần để ai đó lái nó qua là xong mà, cần gì phải đến sân bay.
“Phần thưởng là gì?” Thẩm Lãng hỏi.
“Đó là một chiếc Gulfstream G650. Chiếc máy bay phản lực tư nhân này sẽ thuộc sở hữu của anh. Nếu sau này anh muốn đi xa, anh có thể trực tiếp ngồi trên chiếc Gulfstream G650 này, phi công hay mọi thứ khác đều có đầy đủ.” Mộc Hồng Diệp ôn tồn nhả ra từng chữ.
Dòng máy bay Gulfstream là máy bay phản lực công vụ nhanh nhất và sang trọng nhất trên thế giới. Do các tính năng sang trọng của nó, nó gần như đồng nghĩa với máy bay phản lực tư nhân.
Máy bay G650 có tốc độ bay tối đa Mach 0,925 và tầm bay lên tới 13.000 km với tốc độ Mach 0,85, có buồng lái lớn nhất trong dòng máy bay này.
Giá hạ cánh của chiếc máy bay này là một ngàn tám trăm tỷ, chắc chắn là một phần thưởng xa xỉ!
“Hóa ra là máy bay tư nhân, được rồi, tôi biết rồi.” Thẩm Lãng cầm điện thoại trong tay nhàn nhạt gật đầu.
Nếu đổi sang người khác, e rằng sẽ nhảy dựng lên vì phấn khích mất.
Đây quả là một món quà siêu xa xỉ, nhiều người thậm chí còn không thể nghĩ đến việc sở hữu một chiếc máy bay riêng của hãng Gulfstream.
So với siêu xe, rõ ràng tiêu chuẩn của phần thưởng đã được nâng cấp thêm một bậc.
“Anh Thẩm, nhiệm vụ thử thách cấp ba sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai. Tiền tiêu vặt của anh còn đủ không?” Mộc Hồng Diệp quan tâm hỏi.
“Còn rất nhiều. Thành phố Bình An không có chỗ tiêu tiền nên cũng không tốn bao nhiêu.” Thẩm Lãng trả lời.
“Không sao đâu, anh Thẩm, anh phải cố gắng lên. Tiêu tiền như nước chảy cũng không thành vấn đề. Quan trọng nhất là chỉ cần tiền vào như nước chảy là được. Có nước chảy ra thì phải có nước chảy vào, như vậy mới có thể liên tục gặt hái những điều tốt lành. Nếu không thì những vật chất chết chất đống ở đó, cuối cùng vẫn là vật chất chết, không thể hoạt động được mà chỉ là một đống giấy vụn hoặc một chuỗi số mà thôi.”
Mộc Hồng Diệp có thể cảm thấy Thẩm Lãng đã thay đổi nhiều thói quen trong mấy năm qua trong thời gian thử thách.
Thẩm Lãng đã từng là một người tiêu tài phung phí, vung tiền như nước.
Năm mười lăm tuổi, anh cầm tiền lì xì mà cả gia đình cho mình, tổng cộng khoảng ba tỷ tư, anh đã chọn một vài tỉnh thành, ngẫu nhiên tìm được một vài công ty nhỏ để đầu tư, thả lưới đánh cá.
Tuy nhiên, Thẩm Lãng gần như đã quên tên những công ty nhỏ mà mình đã đầu tư, anh vốn chưa bao giờ nghĩ đến việc kiếm tiền từ khoản đầu tư này, anh chỉ thử vận may mà thôi.
“Không sao, tôi cần phải cố gắng không để lộ thân phận, bởi vậy nên về mặt tiêu tiền cũng có chút khó khăn, nhưng hôm nay tôi đang ở thủ đô, nhất định phải trải tiền cho sướng tay mới được.” Thẩm Lãng bày tỏ ý bất đắc dĩ.
“Được rồi anh Thẩm, anh cứ tiêu tiền. Mấy ngày nữa tôi sẽ gửi một ít tiền tiêu vặt vào tài khoản của anh. Bây giờ cũng không còn sớm, anh Thẩm, anh hãy nghỉ ngơi sớm đi.”
Số tiền tiêu vặt mà Mộc Hồng Diệp nói có thể mua được cả một khu nhà ở khu vực nội thành của thủ đô.
Thẩm Lãng kết thúc cuộc gọi với Mộc Hồng Diệp, anh nằm trên giường và lên kế hoạch cho hành trình ngày mai.
Ngày mai được định sẵn là một ngày cực kỳ bận rộn.
Không chỉ phải giúp Lâm Nhuyễn Nhuyễn tìm nhà mà còn có chuyện phải làm với nhà họ Tống.
Ngày mai Tống Từ sẽ bắt đầu đi học, ông già Tống Tri Viễn tạm thời gặp khó khăn nên đã nhờ Thẩm Lãng giúp đưa Tống Từ đến trường đại học ở thủ đô.
Nói đến trường đại học tốt nhất thủ đô, Thẩm Lãng đột nhiên nghĩ đến một người.
Advertisement