Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full - Chương 1825
- Home
- Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full
- Chương 1825 - Thích, nhưng chưa đủ yêu
Đọc truyện Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full Chương 1825 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Siêu Cấp Cưng Chiều – Mạn Tây Hot 2022 – Chương 1825 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tông Duyệt do dự nhìn Lê Tiếu: “Chị vẫn chưa nghĩ ra, cũng không biết mình có thể làm gì…” Cô không có kinh nghiệm làm v1iệc, trừ đã từng sống trong quân đội ra, cả sở trường của mình là gì cũng không rõ.
Lê Tiếu đảo mắt ngẫm nghĩ: “E0m nhớ chuyên ngành đại học của chị là Chính trị học?”
Tống Duyệt gật đầu: “Lúc đó ông nội bảo chị chọn chuyên ngà6nh này, ông muốn chị vào cơ quan làm. Nhưng… sau đó chị vẫn muốn làm lính nên lừa ông đi báo danh.” Đáy mắt Lê Tiếu hiệ8n ý cười, cô đã hiểu biết hơn về Tông Duyệt. Gần năm giờ, cô không chắc anh có còn bận không.
Sau khi tin nhắn gửi đi, Lê Quân nhanh chóng gọi lại.
Tông Duyệt bật cười, ngồi trên ghế vườn hoa, vừa bắt máy đã nghe giọng trầm thấp của anh truyền đến: “Sao vậy? Tìm anh có việc à?” “Cũng không có việc gì lớn, giờ anh có rảnh không?” Thật ra rất hiếm khi Tông Duyệt gọi điện trong giờ làm của Lê Quân, một là vì sợ làm phiền anh, hai là… lo mình bám riết làm anh thấy phiền. Lê Quân day mi tâm, không trả lời Tống Duyệt ngay mà che điện thoại gọi thư ký của mình. Nửa phút sau, anh phất tay cho thư ký lui ra, đặt điện thoại bên tai lại: “Anh rảnh, em đến đây đi.” “Hả?” Tông Duyệt không kịp phản ứng, nhịp tim đập nhanh hơn. Có phải anh bảo cô đến Ban Thư ký tìm anh không? Từ khi bọn họ quen biết, cô chưa từng đến chỗ anh làm việc. Cô chị dâu này của cô, đúng là nhìn qua thì dịu dàng hiền thục, nhưn2g lại quật cường hơn bất cứ ai.
Lê Tiếu lại trầm ngâm, sau đó đưa ra vấn đề quan trọng hơn: “Anh Cả em có đề nghị6 gì?”
Tông Duyệt rụt cổ, ánh mắt lấp lóe: “Chị vẫn chưa nói với anh ấy.” Lê Tiếu: “…”
Cô thản nhiên nhìn Tông Duyệt, ranh mãi nói: “Chị muốn làm rồi mới bảo à?” “Cũng không hẳn.” Tông Duyệt nắm tóc: “Chủ yếu chị không biết mình có thể làm gì, nên muốn nghe thử ý kiến của em.” Lê Tiếu nhướng mày: “Vậy em đề nghị chị nên trò chuyện với anh Cả trước đã. Nếu anh ấy đồng ý, em có thể tìm việc giúp chị.” “Thật chứ?” Tông Duyệt cười vui mừng, bỗng không ngồi yên được: “Vậy giờ chị gọi hỏi anh ấy xem sao.” Lê Tiếu còn không kịp nhiều lời, đã thấy Tông Duyệt cầm điện thoại vội đến vườn hoa ngoài phòng. Không lâu sau, Đoàn Thục Viện cầm trái cây quay lại phòng khách, nhìn quanh: “Tiểu Duyệt đi rồi à?” “Dạ không, chị ấy ra ngoài gọi điện thoại thôi.” Lê Tiếu ra hiệu về phía ngoài cửa sổ.
Đoàn Thục Viện nhìn qua rồi ngồi xuống sofa, cầm một múi cam đưa qua. Lê Tiếu dùng tay trái nhận lấy, vẫn luôn giấu tay phải trong túi quần, hỏi như ngầm ám chỉ: “Mẹ, dạo này ông ngoại thế nào?” Đoàn Thục Viện lấy khăn giấy lau tay: “Tốt lắm, mẹ hỏi quản gia mấy lần, bảo ngày nào ông ngoại cũng vui vẻ.” Lê Quân bật cười: “Không phải bảo có việc cần bàn với anh sao? Giờ anh rảnh, em đến Ban Thư ký dùng bữa với anh, tiện thể bàn chuyện của em luôn.”
Gương mặt Tông Duyệt sáng bừng, miệng không ngừng cười tươi: “Được, giờ em qua ngay.”
“Ừ, đừng vội nhé, lái xe chú ý an toàn.” Lê Tiếu nhai kỹ múi cam, cong môi, nhìn sang ngoài cửa sổ.
Quả nhiên, ông ngoại không nói chuyện mời luật sư cho ba mẹ biết.
Ngoài vườn hoa, Tống Duyệt cầm điện thoại nhắn WeChat cho Lê Quân. Cúp máy rồi mà Tống Duyệt vẫn cảm thấy người như bồng bềnh.
Đặc biệt là câu dặn dò dịu dàng kia, khiến cõi lòng cô tung tăng.
Dù… có thể chỉ là anh thuận miệng nói ra thôi.
Chưa đến năm phút, Tống Duyệt vội chào hỏi rồi lái xe ra ngoài.Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.