Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full - Chương 1413
- Home
- Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full
- Chương 1413 - Cô chiêu ẩn mình khiêm tốn
Đọc truyện Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full Chương 1413 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Siêu Cấp Cưng Chiều – Mạn Tây Hot 2022 – Chương 1413 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Ở một nơi khác. Lê Tiếu dựa vào ghế tựa trong phòng ngủ chính của biệt thự. Trong phòng bật đèn ấm áp, ánh sáng lờ mờ chiếu xuống gò má cô, có ph1ần không chân thực và mờ ảo.
Ngón tay cô vuốt ve màn hình, nhìn ra màn đêm, khẽ thở dài, mang theo một thoáng phiền muộn. Nghe thấy tiếng gõ cửa, hộ lý vội vàng đi ra mở cửa.
Hạ Tư Dư nhướng mày nhìn, lập tức nở nụ cười: “Ôi, em tới rồi.” Máy bay của hai người hạ cánh, hai chiếc Mercedes chuyên dụng đã chờ sẵn ở gần đó.
Nửa tiếng sau, xe đã tới bệnh viện Vân Thành. Lê Tiếu đi vào bệnh viện, Lạc Vũ xách giỏ trái cây đi theo sau cô.
Trong phòng bệnh, Hạ Tư Dư đang gác tréo chân gặm táo. Dù trên đầu vẫn quấn băng gạc, những sắc mặt của cô nàng đã khá hơn nhiều. Thương Úc nhìn cô chăm chủ, ôm cô trong vòng tay, cất giọng khàn khàn lại dễ nghe: “Thay vì ngồi đây suy nghĩ lung tung, chỉ bằng ta làm chuyện khác đi.”
“Em không…” Suy nghĩ lung tung. Anh vừa mới tắm xong, mái tóc rối trên trán rũ xuống mềm mại, không lạnh lùng n6hư mọi khi mà càng thêm dịu dàng giản dị.
Mắt Lê Tiếu lấp lánh, mím môi, kéo anh ngồi xuống: “Anh cảm thấy Vân Lệ và Năm Hạ thế nào?” Thương Úc không nghĩ nhiều, nhếch môi, híp mắt: “Không hợp.” Lê Tiếu nhíu mày: “Lý do?” Anh mỉm cười nhìn cô, khẽ nhéo chóp mũi của cô: “Em không ngủ được là đang nghĩ về hai người họ à?” “Không phải, chỉ là em cảm thấy… hơi tiếc.” Chuyện0 của Vân Lệ và Hạ Hạ, cô có lòng mà không có sức.
Một người lòng như sắt đá, một người thầm mến thành nghiện. Dù cô đã tạo cơ hội rất nh6iều lần cho họ, nhưng hình như cũng không thay đổi được gì. Không biết Thương Úc xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào. Anh mặc áo ngủ màu đen, để lộ8 một khoảng ngực, chống một tay lên thành ghế, cúi người xuống: “Sao em lại thở dài?” Lê Tiếu hơi ngửa đầu lên, liền thấy vạt áo mở rộng của anh2, nhìn lên nữa là gương mặt đẹp trai còn vương hơi nước. Lê Tiếu không có cơ hội nói những từ còn lại, mới hơn chín giờ rưỡi, đêm dài đằng đẵng.
Mười giờ sáng hôm sau, máy bay tư nhân đã tới sân bay quốc tế Vân Thành, Vân Thành nằm ở Giang Nam, thời tiết tháng Chín vô cùng dễ chịu. Lê Tiếu nhận lấy giỏ trái cây từ tay Lạc Vũ, báo cô ta và y tá chở ở ngoài cửa, còn mình thì rảo bước đi vào phòng bệnh, nhìn Hạ Tư Dư: “Chị khỏe rồi à?”
Hạ Tư Dư vứt quả táo đang gặm dở lên tủ đầu giường, ngồi xếp bằng trên giường: “Có gì đâu, chỉ là bị vỡ đầu thôi mà, vết thương nhỏ, không đáng nhắc tới.” Lê Tiếu ngồi xuống ghế xoay, dựa vào thành ghế, gác chân lên: “Chị có điều gì muốn hỏi em không?” Nghe thế, Hạ Tư Dư nhíu mày nhìn cô, chống một tay xuống nệm giường, hỏi thẳng vào vấn đề: “Vì sao anh ấy không liên lạc với chúng ta?” “Vi khác lập trường.” Lê Tiếu mượn lời Tiêu Diệp Huy từng nói, điều này cũng đúng. Hạ Tư Dư có thể trở thành Thật tử biên giới thì không phải là kẻ ngốc. Cô nàng giật giật khóe miệng mấy lần cũng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh. Hạ Tư Dư sờ băng gạc trên trán, cúi đầu xuống, hồi lâu mới khẽ cười nói: “Là ý mà chị đã nghĩ sao?”
Ánh mắt Lê Tiếu bình tĩnh, thờ ơ đáp lại: “Ừm.”Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.