Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full - Chương 1282
Đọc truyện Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full Chương 1282 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Siêu Cấp Cưng Chiều – Mạn Tây – Chương 1282 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Hôm sau, tất cả báo cáo kiểm tra của Lê Tiếu có kết quả. Chỉ số các mục đều bình thường, chỉ là cô không hoài thai.
Dụng cụ trong phòng1 thí nghiệm Nhân Hòa còn tân tiến và hoàn thiện hơn trong bệnh viện, khả năng lỗi báo cáo
gần như bằng không.
Sáng nay cô nhận báo cáo0, kinh nguyệt cũng đến đúng hạn.
Cô đặt báo cáo xuống, đôi mắt đen nhánh buồn bực. Cố gắng thành công cốc rồi.
“Chị Tiếu, chị c1ó thư…”
Trợ lý hành chính đẩy xe đưa hàng tới sau lưng Lê Tiếu, cầm một phong thư gửi qua đường bưu điện rất hiếm
thấy. Lê Tiếu nói 2cảm ơn, nhận thư thấy dấu bưu điện và địa chỉ trên đó.
Trại tạm giam Cục Cảnh sát Nam Dương.
Cô xé niêm phong, là giấy viết thư6 chuyên dụng của trại tạm giam, bên trên chỉ mấy chữ le que. Cô đọc qua rồi xé
ném vào thùng rác.
Mười giờ rưỡi sáng, trại tạm giam.
Lê Tiếu ngồi trước cửa sổ thăm tù, để trán nhìn tấm kiếng trước mặt: “Tìm tôi có việc gì?”
Đối diện là Bách Thuyền mặc đồng phục trại tạm giam.
Mái tóc cô ta dài hơn, gầy đi nhiều, chỉ có đôi mắt sau cặp kính vẫn sắc bén: “Giúp tôi ra ngoài.”
Lê Tiếu nhướng mày thờ ơ: “Nếu cô muốn ra thật, trại tạm giam không ngăn được cô.”
“Tôi không muốn gây chuyện, Lê Tiếu, tôi muốn cô giúp tôi.”
Giọng Bách Thuyền không hề khách sáo. Nhìn qua một lượt những người bên cạnh Lê Tiếu, dù là Thương Úc cũng
sẽ không nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy.
Lê Tiếu cong môi: “Lý do?”
Bách Thuyền do dự mấy giây: “Lúc đầu nếu không phải do cô…”
“Mặc kệ là lúc trước hay bây giờ, chuyện giữa cô và Bạch Viêm đều không liên quan đến tôi.” Lê Tiếu không kiên
nhẫn ngắt lời cô ta: “Thời gian của tôi không nhiều, vắn tắt thôi.”
Ngón tay trên đầu gối Bách Thuyền lập tức siết chặt: “Không liên quan? Lê Tiếu, cô đang lừa mình dối người.”
Lê Tiếu cười như không cười: “Tôi nhớ là… do cô vứt bỏ Bạch Viêm gả cho người ta, đúng không nhỉ?”
Bách Thuyền mím môi, nhìn sang hướng khác, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến cô.”
“Tạm biệt.”
Lê Tiếu đẩy ghế đứng dậy, chậm rãi rời khỏi cửa sổ thăm tù.
“Lê Tiếu, Lê Tiếu, cô chờ đã…”
Bách Thuyền đập cửa sổ kêu gào, nhưng bóng người trước mắt lại đi thẳng ra cửa.
Ngoài cửa trại tạm giam, Lê Tiếu chần chừ mấy giây lấy điện thoại ra gọi đường dài.
“Tìm ra con trai của Bách Thuyền chưa?”
“Vẫn đang tìm, Tan Sri.”
Ánh mắt Lê Tiếu lạnh lẽo, cô nheo mắt nhìn phương xa: “Nghĩ cách truyền tin cho Bạch Viêm, nói Bách Thuyền
ngụy tạo thân phận bị bắt ở Nam Dương, bắt đầu quy trình xét xử rồi.”
Người ở đầu bên kia thoáng yên lặng: “Tan Sri, không phải do cô sai người bắt Bách Thuyền sao?”
Lê Tiếu nhướng mày: “Có vấn đề gì?”
“Không!” Đối phương vội đổi đề tài: “Vậy tôi tìm người truyền tin.”
Việc Bách Thuyền bị bắt giữ ở trại tạm giam quả thật do Lê Tiếu làm, nhưng nguyên nhân chính là một cách bảo vệ
khác.
Thời gian dần trôi, thoáng chốc đã đến Trung thu cuối tháng.
Lê Tiếu và Thương Úc không về nhà họ Lê mà dẫn theo Thương Dận xuất phát đến Parma.
Những năm trước, vào các ngày đoàn viên, hai vợ chồng hầu hết đều đón ở nhà họ Lê. Lễ lộc năm nay đã qua hơn
nửa, lâu rồi Thương Dận không gặp ông nội, cũng nên về thăm.
Nhà chính Thương thị, Thương Dận xuống xe lập tức vẫy tay chào quản gia Tiêu đang ở trước cửa: “Ông Tiêu ~”
“Ôi chao, Tiểu Dận gia, đã lâu không gặp.” Quản gia Tiêu vừa nói vừa gật đầu với Thương Úc và Lê Tiếu: “Cậu Cả,
mợ Cả, ông chủ đang chờ hai người ở phòng trà.”
Thương Úc kéo Lê Tiếu chậm rãi vào trong. Cậu bé kéo tại hổ trắng ngoan ngoãn đi bên cạnh họ.
Mùi thơm lan tỏa trong phòng trà.
Thương Tung Hải ngồi vị trí đầu, ngước mắt đánh giá Thương Úc và Lê Tiếu rồi lại nhìn Thương Dận: “Văn Toản,
cháu có biết mình đã bao lâu rồi không trở về không?”
Thương Dận thả hổ trắng ra, chạy nhanh đến cạnh Thương Tung Hải, vịn vào bàn trà, nhón chân gọi: “Ông nội,
chẳng phải cháu về rồi đây sao, ôm.”
Hiện giờ không nhìn ra được tính nết cậu bé giống ai, bản tính nũng nịu chắc chắn chỉ mình cậu có.
Thương Tung Hải đặt ly trà xuống, cười ôm cậu bé lên đùi: “Lớn hơn nhiều, nặng thêm.”
Thương Dận ngoan ngoãn ngồi trong lòng ông, ngón tay chà xát tóc mai ông: “Ông nội, sao chỗ này lại màu trắng?”
“Cháu lớn rồi, đương nhiên ông nội cũng phải già.”
Thương Tung Hải vừa qua sáu mươi, tuy phong thái và khí chất không suy giảm, nhưng dấu vết tháng năm đã in
hằn rõ hơn trên gương mặt ông.
Một lớn một nhỏ hưởng thụ niềm vui gặp mặt như chốn không người, Thương Úc và Lê Tiếu cũng không làm
phiền, lẳng lặng ngồi đối diện bàn trà, mỉm cười chăm chú quan sát một màn này.
Nhà chính Thương thị ngày thường lạnh lẽo, vì có thiếu chủ nhỏ trở về trở nên sôi động hơn hẳn.
Thương Lục vùi đầu nghiên cứu sách thuốc ở sân sau nghe tin cũng chạy đến phòng trà sân trước. Nhưng còn chưa
vào cửa, anh ta đã bị câu nói của quản gia Tiêu chặn lại: “Cậu Hai, cậu đọc hết sách thuốc chưa?”
Thương Lục ngẩng đầu rảo bước đi về phía trước, buồn bực nói: “Vội gì chứ, sớm muộn gì cũng đọc hết thôi, tôi
muốn đi thăm Văn Toản trước.”
“Khụ khụ, ý của ông chủ là cậu chưa đọc sách thuốc xong thì không được rời khỏi sân sau.” Quản gia Tiêu đặt nắm
tay bên mép rồi ngoắc vệ sĩ đến: “Đưa cậu Hai về.”
Thương Lục bất ngờ bị hai người cao lớn vạm vỡ kéo tay, còn chưa kịp nói gì đã bị đưa đi.
“Cmn, mấy người thả tôi ra.” Thương Lục nghiêng đầu la hét: “Anh Cả, chị dâu cứu em với, có người bắt cóc.”
Hai vợ chồng ở trong phòng trà nhất trí uống trà, làm như không nghe thấy tiếng kêu gào bên ngoài. Tác phần là
tên này lại chọc ông cụ giận.
Không lâu sau, Thương Tung Hải bảo quản gia Tiêu đưa Thương Dận ra ngoài chơi. Sau khi cậu bé rời đi, ông nhìn
sang Thương Úc: “Quyết định đưa nó về Thương thị thật?”
Anh gật đầu bình thản: “Vâng, nó phù hợp hơn con.”
“Con gái à, con cũng đồng ý?”
Lê Tiếu ngước mắt, kính trọng: “Trừ phi ba có lựa chọn tốt hơn, nếu không… chỉ có thể là thằng bé.”
Thương Tung Hải lắc đầu cười: “Hai đứa đành lòng thật.”
“Nếu ba không muốn…” Thương Úc xoa ly trà, nói sâu xa: “Có thể cân nhắc Thương Lục.”
Thương Tung Hải sắc bén liếc anh:“Với cái nết của nó,ngoại trừ gây chuyện ra đừng mong có nên việc gì.”
Ông đứng dậy đi đến trước giá trà,tiện tay cầm một cốc trà:“Giao lại Thương thị cho Văn Toản đương nhiên là kết quả tốt nhất.Nếu
hai đứa đã đồngývậy nhanh chóng đưa nó về.”
Lê Tiếu không lên tiếng,Thương Úc dựa ghế nhướng mày nghiền ngẫm:“Ba muốn cháu trai mình rời xa ba mẹ từ nhỏ?”
Thương Tung Hải xoay Phật châu,ngoảnh lại,vờ giận nói:“Sao nào?Lẽ nào chờ nó hai mươi mới đưa về?”Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.