Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full - Chương 1261
Đọc truyện Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full Chương 1261 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Siêu Cấp Cưng Chiều – Mạn Tây – Chương 1261 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Màn đêm như nước, mấy phút sau, Lê Tam đưa Nam Hân về ký túc xá của mình.
Dưới bóng đèn chân không sáng rực, anh quan sát máu bầm t1rên cánh tay cô: “Tự cấu à?”
Nam Hân liếc mắt: “Đối phó với Nhạc Nguyệt còn cần tôi phải tự cấu mình sao? Vết thương hồi sáng đánh0 nhau
thôi.”
Lê Tam mím môi, vén ống tay áo, trúc trắc xoa bóp chỗ đau giúp cô: “Lần sau gặp chuyện phải gọi điện cho tôi,
đừng có1 khoe mẽ.”
“Nếu gọi điện cho anh, hết tám phần anh sẽ mắng tôi là đồ vô dụng, thà rằng tự mình giải quyết.”
Lê Tam ngừng t2ay, ánh mắt tối tăm: “Lúc trước tôi từng mắng em?”
Nam Hân hỏi vặn: “Lúc trước anh ít mắng tôi lắm à?”
Lê Tam trầm ngâm, t6ự mình ngẫm lại, anh thường hay khiển trách Nam Hân thật à?
Không đợi anh tìm ra câu trả lời, cô lại lên tiếng: “Với cách xoa bóp 9này của anh, chắc sáng mai tôi bầm cả cánh
tay.”
“Em nói vậy là sao?”
Lê Tam mơ hồ về thường thức.
Nam Hân có chân ngồi xuống góc giường, hất tay anh, đè vị trí máu bầm: “Bị bầm không được xoa bóp, chỉ khiến
vết bầm nặng thêm.”
Lê Tam vội rụt tay về, gương mặt anh tuấn trông khá buồn bực: “Vậy phải xử lý thế nào?”
Anh hoạt động ở biên giới nhiều năm, bị thương là chuyện cơm bữa, tính cách hay lối sống đều theo chuẩn ẩu tả,
rất ít khi chú ý những chi tiết nhỏ nhặt này. Nhưng Nam Hân thì khác, cô xông xáo với Lê Tam nhiều năm, lần nào
bị thương cũng do cô băng bó cho cả hai người.
Giống như kiểu bệnh nhiều thành bác sĩ.
Nam Hân vốn không để ý vết thương nhỏ này, hời hợt nói: “Không cần để ý, mấy hôm nữa là tan thôi.”
“Em nói tôi biết phải làm gì.” Lê Tam kéo tay cô rất chuyên chế: “Còn không thì gọi bác sĩ.”
Nam Hân có đầu ngón tay, cảm nhận sự biến hóa của anh rất rõ ràng.
Nếu là lúc trước, đừng nói là xử lý vết thương thay cô, dù cô gãy cả cánh tay, chưa chắc được anh quan tâm câu
nào.
Tương phản trước và sau quá lớn, Nam Hân nhìn chằm chằm, hốc mắt nóng lên: “Chườm đá sẽ đỡ hơn.”
Lê Tam đứng dậy mở tủ lạnh ở góc tường, lục mấy cái: “Chắc không có…”
Nam Hân lên tiếng: “Đá viên ở tầng dưới cùng.”
Lê Tam vịn tủ lạnh nghiêng đầu nhìn cô, vừa như kinh ngạc lại vừa như rối rắm không nói nên lời.
Nam Hân cười: “Nếu anh không ném đi, thì chắc còn ở tầng dưới cùng, lúc trước tôi để ở đó.”
Đây là ký túc xá của Lê Tam, dù đã hơn ba tháng cô không quay lại, vẫn nhớ rõ mọi thứ bên trong.
Lê Tam cúi người mở tầng dưới cùng, thấy một hàng túi chườm đá nằm ngay ngắn, thoáng khựng người rồi âm u
cầm túi chườm quay lại mép giường, ngồi xuống rồi mãi không lên tiếng.
Nam Hân không biết Lê Tam đang nghĩ gì, mỉm cười chia tay ra: “Đưa tôi đi.”
Người đàn ông này không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, trong mạnh mẽ chuyên chế, nhưng thực tế chẳng
khác nào bé lớn xác không thể tự lo liệu.
Nam Hân cũng không muốn làm khó anh, đang định lấy túi chườm đá, Lê Tam lại đột ngột hỏi: “Lúc trước bị
thương không tìm bác sĩ sao?”
“Bị thương nhẹ thôi, việc gì phải thế.” Nam Hân nhìn lòng bàn tay siết chặt túi chườm đá của anh, bèn chế giễu:
“Sao nào? Anh đau lòng vì tôi ư?”
Lê Tam ngước mắt, nghiêm túc nói: “Phải, có một chút.”
Vốn chỉ là câu đùa, Nam Hân cũng không trông mong anh sẽ đáp lời, nên khi chính tại nghe câu “có một chút”, cô
hốt hoảng trong mấy giây, sau đó phì cười.
Lê Tam nâng cổ tay cô, đặt túi chườm đá lên vị trí bầm tím: “Hòm thuốc đặt ở đâu?”
Nam Hân hỏi gì đáp nấy: “Tầng thứ ba bên trái tủ sách.”
“Áo vest của tôi?”
Nam Hân đáp: “Trước khi đi, tôi đã mang chúng đến phòng giặt đồ, anh chưa lấy à?”
“Bia?”
Nam Hân xoa huyệt Thái Dương: “Dưới giường.”
Nói đến đây, Lê Thừa im lặng.
Những việc vặt anh chưa từng để ý đều được Nam Hân xử lý gọn ghẽ, mà anh lại không hề biết.
Ngay lúc ấy, cảm giác thiếu nợ choáng hết đầu, tâm tư u tối cũng lên men trong lồng ngực.
Anh cụp mắt, giọng nói rất khó chịu: “Em không phải người giúp việc, không cần phải đích thân làm những việc
này.”
“Anh cũng biết tôi không phải người giúp việc à?” Nam Hân liếc anh: “Thế những lúc anh hỏi này hỏi nọ với tôi,
anh đã nghĩ gì thế?”
Nếu có thể làm biếng, cô đâu mất công sức cho những việc vụn vặt này?
Khổ nỗi, Lê Tam tin cô, thậm chí là lệ thuộc, nhỏ như bật lửa, lớn thì đồ gia dụng, chỉ cần anh không thấy đều hỏi
cô.
Về lâu về dài, có hình thành thói quen cố định. Chỉ cần liên quan đến Lê Tam, cô sẽ dốc sức để ý.
Lê Tam mãi mới lên tiếng: “Sau này đừng làm nữa.”
“Được, vậy anh chú ý hơn.”
Nam Hân thuận miệng đồng ý chứ cũng không để trong lòng.
Khoảng mười phút sau, Lê Tam ném túi chườm đã gần tan lên bàn, cầm bao thuốc lá trên tủ thấp, đi đến trước cửa
sổ lẳng lặng hút không ngừng.
Nam Hân sờ cẳng tay lạnh buốt, đứng dậy nói: “Tôi về đây, anh ngủ sớm đi.”
“Không thể ngủ ở đây sao?” Lê Tam quay đầu nhìn, khói thuốc len lỏi từ khóe môi.
Nam Hân nhìn giường đôi, nhướng mày: “Anh lại…”
“Không phải.” Lê Tam kẹp điếu thuốc đi về phía cô, trịnh trọng lên tiếng: “Cho nữ công nhân nghỉ việc khá mất
thời gian, giờ em về, có thể họ sẽ làm phiền em.” “Anh nghĩ tôi sợ chắc?”
Đừng nói là một Nhạc Nguyệt, dù cả đám người kia cùng xông lên, cô vẫn đối phó được.
Lê Tam chau mày: “Là tôi sợ, thế được chưa?”
Nam Hân nghẹn họng, mãi không nghĩ ra cách đáp trả.
Lê Tam nhìn vẻ mặt do dự của cô, nghiêng người về phía trước ôm lấy cô: “Tối nay ông đây mệt, không làm gì hết,
yên tâm rồi chứ?”
“Vậy cũng được.”
Nam Hân không xoắn xuýt thêm, dù gì cũng không phải lần đầu, huống hồ trước khi chia tay, đêm nào họ cũng ôm
nhau ngủ.
Nhận được cái gật đầu của cô, vẻ mặt căng thẳng của Lê Tam dịu đi.
Anh nhìn bóng lưng Nam Hân vào phòng tắm, lòng cảm thấy ê ẩm.
Nhưng cô lại ra khỏi phòng tắm: “Đồ dùng vệ sinh răng miệng của tôi đâu?”
Lê Tam ngừng hút thuốc, trợn mắt nói mò: “Chẳng phải em để đó sao?”
Nam Hân tựa khung cửa, vén tóc lên vô cùng quyến rũ: “Vậy à? Thế tôi về…”
“Vứt rồi.”
Nam Hân: “…”
Cô hung tợn trừng Lễ Tam: “Sao anh không vứt luôn tôi đi?”
Anh xuống nước: “Xem thử trong tủ đựng đồ vệ sinh cá nhân có không, nếu không thì tôi sai người mua.”
“Không có, tôi xem rồi.” Nam Hân sờ móng tay: “Nửa đêm đừng hành hạ người khác, tôi về ký túc xá của tôi…”
“Chờ đó,tôi đi lấy.”
Lê Tam không hề cho Nam Hân cơ hội nói hết câu,vội dụi tắt điếu thuốc,rảo bước ra ngoài.
Biểu hiện lần này khiến Nam Hân rất bất ngờ,giật mình hai giây rồi bật cười thành tiếng.
Thật ra cô không tính đổiý,chỉ muốn về ký túc xá nữ lấy đồ vệ sinh cá nhân của mình mà thôi.Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.