Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full - Chương 1246
Đọc truyện Siêu cấp cưng chiều tác giả Mạn Tây full Chương 1246 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Siêu Cấp Cưng Chiều – Mạn Tây – Chương 1246 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nam Hân đứng ngay cửa, cười phản bác: “Lão đại, nếu đã chia tay rồi, sao còn phải ở chung phòng nữa? Dễ gây
hiểu lầm lắm.”
“Ai hiểu lầm?”1 Lê Tam nheo mắt nguy hiểm, bóng tối trùng trùng đáy mắt: “Nhanh như vậy đã tìm được mối
khác?”
Danh hiệu hoa hồng lửa biên giới đương n0hiên không có lửa sao có khói.
Lê Tam bỗng nhận ra, chỉ cần Nam Hân bằng lòng, chắc chắn sẽ có hàng tá đàn ông giẫm đạp lên nhau vì cô. 1
Lão đại biên giới khó chịu, ánh mắt lạnh lẽo: “Nói chuyện đi.”
Nam Hân dựa vào vách tường ở cửa, gác chân: “Chưa tìm, không dễ g2ì mới thoát được bể khổ, kiểu gì cũng phải
hưởng thụ cuộc sống độc thân mấy ngày mới nghĩ thêm chứ.”
“Tôi – là – bể – khổ?” Mặt Lê Tam đ6en lại.
Nam Hân cười: “Anh là hố lửa.”
Bể khổ còn có thể quay đầu chứ hố lửa chỉ có nước tan xương nát thịt.
Lê Tam nghi9ến răng, cười lạnh nói: “Mấy tháng không gặp, miệng lưỡi ngày càng lưu loát rồi.”
“Lão đại, anh không biết rõ không đồng nghĩa với việc tôi nói chuyện không lưu loát.” Nam Hân đút hai tay vào
túi, giọng giễu cợt.
Là thuộc hạ của Lê Tam biên giới, đương nhiên Nam Hân không phải hoa trong nhà kính, thậm chí còn là hoa hồng
lửa xinh đẹp đầy gai.
Có lẽ biểu hiện của cô quá dịu dàng, khiến anh quên mất cô cũng là người phụ nữ giẫm đạp xác chết băng qua mưa
bom bão đạn.
Lê Tam chợt thấy được vẻ giễu cợt trong mắt Nam Hân, ngực như nghẹn lại, đạp ghế đi về phía cô.
Cô đứng yên không nhúc nhích, ngón tay trong túi dần dần cong thành quyền.
Chủ yếu là cô không đánh lại người đàn ông này. Xung đột chính diện thì người bị đè chắc chắn là cô.
Nam Hân liếc sau lưng, chuẩn bị tìm cơ hội bỏ chạy.
Nhưng Lê Tam còn nhanh hơn, cả người bao trùm khí chất thổ phỉ dùng sức đóng cửa phòng: “Nói chia tay liền
chia tay, nói đá tôi liền đá tôi, Nam Hân, dường như em vẫn chưa cho tôi một lý do tâm phục khẩu phục.”
“Ngấy rồi.” Nam Hân nhướng mày: “Lý do này đủ chưa?”
Lê Tam đứng trước mặt cô, cổ áo rộng mở lộ ra bất kham và cương quyết: “Không đủ. Mấy tháng trước tôi không
có thời gian tìm em, nên em cho rằng dễ đá tôi vậy sao?”
Nam Hân nhìn khuôn ngực lấp ló của anh, giọng lạnh nhạt: “Thế anh muốn sao? Xử lý tôi, hoặc… đá tôi khởi công
xưởng?”
“Em đang nói thật?” Lê Tam nghiêng người về phía trước, ngón tay thô to gạt tóc trước trán cô ra: “Nam Hân, lúc
trước khi em quấn lấy quyến rũ tôi, sao không nói để tôi đá em? Giờ một câu mệt mỏi đã muốn đá tôi, chuyện tốt
để mình em chiếm hết, em xem tôi là gì, hả?”
Không phải Lê Tam không thể tiếp nhận sự thật bị người ta đá, nhưng anh không thể nào thản nhiên xem như
không xảy ra chuyện gì được.
Anh sẽ không đòi tái hợp, nhưng nhất định phải hiểu vì sao.
Phụ nữ yêu cầu chia tay, một là thay lòng đổi dạ, hai là phai nhạt tình cảm, chỉ một câu mệt mỏi sao có thể là lý do
được.
Nam Hân ngạc nhiên cảm nhận nhiệt độ ngón tay của anh, nhìn sang hướng khác, thấp giọng hỏi lại: “Thế anh thì
sao? Anh xem tôi là gì?”
“Em không nhìn ra sao?”
Nam Hân nhún vai: “Làm thuộc hạ của anh, làm bạn giường của anh, làm cánh tay đắc lực của anh, tôi chỉ có thể
nhìn ra được bấy nhiêu.”
Lê Tam bật cười, kiểu cười khi đã quá giận: “Có phải em tính phủ định toàn bộ quá khứ?”
“Vậy sao?” Nam Hân cũng bắt đầu tức giận: “Tôi đã không còn nhớ rõ chúng ta bắt đầu thế nào. Lão đại, anh đã
quen với việc tôi chăm sóc anh, nhường nhịn anh, nhưng anh có chắc tôi là người anh cần không?”
Lê Tam trầm ngâm mấy giây rồi mím môi nói: “Sao lại không?”
Nam Hân cúi đầu, che đi gợn sóng nơi đáy mắt: “Anh chỉ nghĩ rằng, tôi là một người phụ nữ có thể hầu hạ anh, nên
không phải tôi thì cũng có thể là người khác.”
“Rốt cuộc em đang làm đỏm gì thế?” Lê Tam thấy phiền mà xoa đầu, quay lại cạnh bàn cầm bao thuốc lá lên: “Tôi
không có em, đương nhiên sẽ có người khác, đó là suy luận bình thường mà. Cái lý như nhau cả, khi bên cạnh tôi có
em thì chắc chắn sẽ không có người khác nữa, có gì sai sao?”
Nam Hân xoay người ngước mắt: “Đúng, đúng lắm chứ, nhưng đồng thời chứng tỏ đối với anh, không có chuyện
chỉ có thể là tôi.”
“Chỉ có thể là em?” Lê Tam khom người dựa góc bàn, nhả khói hỏi lại: “Thứ nhất, tôi không ngoại tình, thứ hai, tôi
không bày trò, lời chia tay là em nói, từ đầu đến cuối chỉ có em đùa giỡn, em lại còn than phiền với tôi, không có
chuyện chỉ có thể là em?”
Nam Hân cau mày, cứ thấy anh đang cố đánh tráo khái niệm: “Tôi chưa nói để anh…”
“Thế em muốn nói gì?” Lê Tam châm lửa, bực bội vô cùng: “Có phải em muốn cả ngày dỗ dành em, ỷ lại em, ngày
ngày thề thốt tôi sẽ không rời bỏ em? Thế này cũng gọi là chỉ có thể là em sao? Nam Hân, IQ của em không phải trẻ
con, muốn điều gì, muốn tôi làm gì, rõ ràng em có thể nói thẳng, đừng có hở ra là càn quấy đòi chia tay, tôi không
thích thế.” Lê Tạm không có kinh nghiệm tình trường để mò đoán rốt cuộc phụ nữ đang nghĩ gì. Từ sau khi có Nam
Hân, anh cũng không có ý định tìm người khác.
Còn câu “chỉ có thể là em” kia, Lê Tam cảm thấy làm dáng quá, thậm chí còn nực cười nữa.
Anh từng nghe nói, phụ nữ đều thích được cưng chiều, nhưng đôi khi suy nghĩ của họ quá ngây ngô, khiến người
ta thật khó lòng tưởng tượng.
Trong một khoảnh khắc, Nam Hân cũng cảm thấy liệu có phải mình hiểu lầm anh không. Nhưng nhìn vẻ mặt
không vui của Lê Tam, cô biết mình lại chọc anh buồn bực rồi.
Nam Hân liếm môi, giọng mũi khá nặng: “Trên bàn tiệc năm mới, tôi nghe hết những lời anh nói. Anh chưa từng
nghĩ đến tương lai, không nghĩ rằng mình cần kết hôn, thậm chí anh chỉ muốn phụ nữ làm ấm giường, với tôi…”
“Nam Hân!” Lê Tam quát khẽ, gần như đã giận: “Em đã ở bên tôi bao nhiêu năm? Mấy lời nói bâng quơ trên bàn
tiệc cũng có thể tin là thật?”
Nếu đây là lý do Nam Hân đòi chia tay, Lê Tam cảm thấy thật nực cười.
Trong tiệc rượu, đàn ông đều hùa theo đúng dịp, nói linh tinh cả thôi, đặc biệt là tập hợp lão đại các phe biên giới,
bàn tiệc đương nhiên chỉ nhắc chuyện làm ăn và phụ nữ, đây là đạo sống chung.
Nam Hân cười nhạt: “Trong tiệc rượu đương nhiên không thể xem là thật, nhưng nếu anh đã nói ra miệng, đương
nhiên cũng là tiếng lòng của anh. Mọi người đều ngầm thừa nhận tôi chỉ là thuộc kiêm bạn giường của anh, anh
cũng đâu có phản bác?”
Thứ cô muốn, không phải là Lê Tam chỉ nhận định là cô, mà là sự để ý và bảo vệ của anh.
Nếu đàn ông chẳng có ý thức bảo vệ người phụ nữ của mình khi đang ở chốn công cộng, điều đó đủ chứng tỏ đối
phương không có vị trí nào trong lòng anh ta.
Nhìn những cặp tình nhân xung quanh xem,Diễn gia sẽ mặc kệ người khác nhạo báng Tiểu Tiểu sao?Hạ Sâm sẽ cho phép người
khác nói xấu Doãn Mạt sao?
Họ sẽ không,nhưng Lê Tam lại làm như không thấy với sự giễu cợt của người khác.
Không phải cô mệt mỏi,mà chỉ là càng ngày cô càng nhận rõ địa vị của mình trong lòng anh.
Thay vì chờ anh nói chia tay,chi bằng cô giành trước để giữ thể diện cho mình.Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.